Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam đại sát chiêu

Phiên bản Dịch · 3040 chữ

Tại chỗ Sư Tranh vừa đứng lóe lên huyết quang, rồi sương vụ lẫn điện hồ quỉ dị màu huyết hồng nhanh chóng bạo nổ ra bốn phía, hình thành một đám mây hình cột nấm khổng lồ.

Ầm ầm ầm! Liên tiếp những tiếng nổ cực lớn như vạn mã giày xéo qua đây, dư âm chấn động tới cả ngàn dặm. Sau đó cả một vùng không gian sáng chói ánh huyết hồng, yêu phong cuồng bạo quất ra từng đợt rát mặt, mặt biển liên tiếp bốc lên những cột sóng lớn cao hàng trăm trượng...

Thanh thế lớn như vậy, Thiên Sư thượng nhân cùng Như Yên tiên tử đang giao chiến ở xa không khỏi dừng lại, dõi mắt nhìn sang. Nguồn: http://truyenyy.vn Trên mặt Sư Vương tràn đầy vẻ oán độc, không ngờ ái tử đã bị dồn tới mức phải tự bạo thân thể.

Sắc mặt Như Yên tiên tử tốt hơn nhiều nhưng không nén khỏi vẻ lo lắng, uy lực vụ nổ cực đại như vậy, cho dù là nàng ở gần đó cũng rơi vào nguy hiểm.

Vụ nổ mang thanh thế cực kỳ kinh người nhưng chỉ một lát sau thì dần tan đi, một thân ảnh hiện ra trong tầm mắt bọn họ. "Lâm tiểu tử!" "Đệ đệ!" Thiên Sư thượng nhân cùng Mộng Như Yên nghẹn ngào kinh hô. Tại sao Lâm Hiên có thể bình an? Cho dù bọn họ trong hiểm cảnh đó cũng không tự tin có thể rút lui an toàn.

Lại nói khi trước Lâm Hiên rơi vào hiểm cảnh, dùng Cửu Thiên Vi Bộ đã không còn kịp.

Nhưng với kinh nghiệm đấu pháp vô cùng phong phú, hắn không chút hoảng loạn mà tâm niệm lóe lên, đã đem Bích Diễm Kỳ Lân Giáp hiện vào hộ thân, sau đó lại đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn tế lên.

Hai bảo vật hợp lực rốt cục cũng ngăn cản được một kích liều chết Sư Tranh. "Đáng giận!" Thiên Sư thượng nhân vừa sợ vừa giận, mối thù giết con không đội trời chung nhưng lão vẫn chưa thoát khỏi sự truy cản của Mộng Như Yên.

Lâm Hiên phất tay áo một cái khiến sương mù dần tản ra, ở trung tâm vụ nổ khi trước hiện ra một khối yêu đan to cỡ nắm tay có màu lửa hồng.

Chân mày hắn nhíu lại, đáy mắt lóe lên vẻ vui mừng nhưng còn chưa động tác thì yêu đan nọ đã biến thành một đạo kinh hồng bay vút về nơi chân trời. "Muốn chạy?" Lâm Hiên nở nụ cười lạnh, thấy rất rõ phía trên yêu đan còn có nguyên thần hồn phách của Sư Tranh bám vào.

Yêu hồn cũng có thể đoạt xá nhưng điều kiện hà khắc hơn Nguyên Anh nhiều.

Lâm Hiên sao có thể thả hổ về rừng. Ai dám đoạt nương tử của hắn, hắn sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.

Lâm Hiên lại phất tay áo một cái. Một đạo ngũ sắc kiếm khí bay vút ra, phát sau mà đến trước, bụp một tiếng bắn thẳng vào yêu đan.

Tức thì mặt ngoài yêu đan lập lòe hồng quang, rồi một con sư tử nhỏ như nắm tay từ bên trong bay ra. Chỉ thấy quanh thân nó lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Thuấn di!

Sắc mặt Lâm Hiên vẫn vô kinh vô hỉ. Tay trái lật một cái, một cây trường mâu cổ xưa hiện ra trong tay.

Tuy Tuệ Thông đào thoát trong tay hắn nhưng Sư Tranh tuyệt không có bổn sự nghịch thiên như vậy.

Lâm Hiên hít sâu một hơi, đem pháp lực truyền vào rồi đưa trường mâu chém mạnh xuống, ánh sáng xanh lóe lên. Chỉ thấy cách đó hơn trăm trượng, Sư hồn hiện ra với vẻ kinh hoảng. Hào quang trên thân nó cũng ảm đạm hơn nhiều.

Lại thấy thân ảnh Lâm Hiên mơ hồ, sau một sát na đã xuất hiện cách Sư hồn không xa. Hắn cong ngón giữa búng ra một đạo thanh hà, hóa thành một cự thủ màu xanh tóm lấy Sư hồn. "Mau thả ta ra, phụ vương sẽ không tha cho ngươi." Thanh âm Sư Tranh hổn hển truyền ra nhưng Lâm Hiên như không nghe thấy, từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc đem đối phương nhét vào, sau đó dán lên mấy tấm phù triện.

Lúc này Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng đã giải quyết xong hai tên yêu tộc, Lâm Hiên đem nó và Thanh Hỏa Kiếm thu về.

Sự tình này diễn ra ngay trước mắt Thiên Sư thượng nhân khiến lão phẫn nộ vô cùng, lúc này cặp mắt lão đã chuyển sang màu đỏ như máu, một cỗ lệ khí kinh người phóng lên trời. "Đáng giận, ái tử duy nhất của lão phu mà ngươi cũng dám giam cầm, mau giao hắn cho ta, nếu không ta đem ngươi đi trừu hồn luyện thách." Thanh âm cuồng nộ của Thiên Sư thượng nhân truyền vào tai. "Thật sao?" Đối mặt uy hiếp của lão quái vật Lâm Hiên vẫn bình tĩnh: "Các hạ chỉ có giỏi khoa ngôn, trừu hồn luyện phách cái gì, không phải là ta đang sống tốt sao, còn đám thuộc hạ của ngươi đã đi luân hồi cả. Hắc hắc." "Ngươi…!" Thiên Sư thượng nhân dường như đã bị Lâm Hiên chọc giận đến động nộ, lão rống to một tiếng. Thiên địa nguyên khí xung quanh nhanh chóng hình thành một quang cầu đường kính chừng mười trượng ầm ầm bắn qua Lâm Hiên.

Không hổ là Ly Hợp Kỳ yêu tộc, một kích này khiến Lâm Hiên phải ngưng thần ứng phó.

Mộng Như Yên đương nhiên cũng không nhàn rỗi. Thấy lão động thủ, nàng quát nhẹ một tiếng rồi ngọc thủ phất một cái. Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm lập tức hóa thành một đạo lệ quang lăng lệ chém xuống đầu đối phương.

Còn chưa hết, chỉ thấy cổ tay ngọc ngà của nàng run lên, một chiếc vòng ngọc họa đầy hoa văn kỳ lạ tuột xuống bàn tay. Bảo vật này ba trăm năm trước Mộng Như Yên thu được từ một di chỉ của cổ tu sĩ.

Có thể lọt vào mắt nàng, vòng ngọc tất có chỗ kỳ diệu. Mộng Như Yên phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, vòng ngọc lóe lên linh quang rồi huyễn hóa ra con một dã thú.

Dã thú này nhìn thì giống lão hổ nhưng uy mãnh hơn nhiều, giữa trán có một chữ Vương màu vàng kim, hơn nữa lại có một chiếc sừng màu bạc cỡ một tấc.

Chỉ nghe thanh âm roèn roẹt truyền ra. Chiếc sừng tỏa ra điện quang lập lòe sau đó phát ra một tia thiểm điện màu bạc to như cánh tay, vạch phá trời xanh bắn thẳng vào giữangực của Thiên Sư thượng nhân. Dù là yêu tộc hay nhân tộc mà trái tim bị đánh trúng, thân thể nhất định bị phá hủy.

Còn cảm thấy chưa đủ, hai tay Mộng Như Yên uốn lượn như hồ điệp xuyên hoa, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết.

Nhất thời trong phạm vi hơn mười dặm trên biển, sóng nước trở nên mãnh liệt dị thường. Sau đó từng cột nước vút lên cao lên tạo thành các cây băng trụ dài ngắn khác nhau, số lượng khiến người nhìn mà nghẹn họng trân trối.

Phải tới chừng hàng trăm vạn cây, xếp chi chít tạo thành một tòa băng sơn khổng lồ nằm ngang sắc nhọn lởm chởm, có màu xanh nước biển rất nhạt, lại tỏa ra hàn quang lóng lánh mỹ lệ vô cùng.

Nguyên lý cũng như Băng Châm Quyết nhưng số lượng phải gấp hàng vạn lần so với năm xưa Lâm Hiên thi triển ra. "Đi!" Như Yên tiên tử chỉ vào, cả tòa băng sơn thế như núi đổ lập tức bắn tới Thiên Sư thượng nhân.

Bên kia, đối mặt với quang cầu do thiên địa nguyên khí ngưng thành, vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng phất tay áo một cái. Hàng trăm đạo ngũ sắc kiếm khí như cá lội ra nghênh phong hóa lớn, hợp thành một đạo ngũ sắc kiếm quang khổng lồ nghênh đón quang cầu. Đồng thời thân hình lóe lên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ sang một bên.

Kiếm quang va chạm cùng quang cầu thì vô thanh vô tức bị thiên địa nguyên khí nuốt hết, sau đó quang cầu lóe sáng một hồi, huyễn hóa ra một con quái thú cực lớn.

Quái thú này có ba cái đầu phát ra lệ khí kinh người. Hai chân trước vỗ vỗ, vô số trảo quang nhọn hoắt hiển hiện giữa không trung.

Lâm Hiên biến sắc, đây là chiêu số gì? Lúc này không thời gian mà suy tính, sắc mặt hắn ngưng trọng vô cùng, duỗi tay vỗ tại bên hông tế ra Ma Duyên Kiếm.

Lâm Hiên duỗi tay cầm tàn kiếm, sau đó toàn thân phát ra ánh sáng xanh như ngọc lưu ly, đem pháp lực truyền vào đoạn kiếm. Lập tức vô số phù văn cỡ nắm tay hiện ra trong tầm mắt, lập lòe một hồi sau đó nhập vào thân thể Lâm Hiên, bàn tay hắn được một tầng ngân quang bao phủ, vô số kình phiến to cỡ đồng tiền xuất hiện trên da. Quá trình này nói thì dài song chỉ trong nháy mắt. Sau đó Lâm Hiên hung hăng vung kiếm chém ra.

Chỉ nghe như có thanh âm rồng ngâm kéo dài truyền vào tai, một đạo ngân sắc kiếm khí chói lòa bốc cao tới hơn trăm trượng như liền trời cuối đất, hung hăng bổ về quái thú kia.

Dưới uy năng của Thông Thiên Linh Bảo, trảo quang không có nửa phần hiệu quả mà bị kiếm khí càn quét không còn. Sau đó bản thể quái thú do thiên địa nguyên khí tụ thành cũng chung số phận, mặt ngoài kiếm quang lập lòe phù văn một hồi rồi đem nó nuốt sạch.

Biến nguy thành an, ánh mắt Lâm Hiên lóe sáng thân hình tan biến tại chỗ.

Lúc này Thiên Sư thượng nhân đang đối mặt với liên tiếp ba đạo công kích của Như Yên tiên tử. Đừng xem dáng vẻ nàng thanh lệ tuyệt tục mà lầm, khi nàng xuất thủ thì tàn nhẫn đến cực điểm, chiêu nào cũng muốn dồn đối thủ vào tử địa.

Sư Vương thân là Ly Hợp yêu tộc, đâu phải nặn bằng bùn nhão, trên mặt lão tràn đầy vẻ dữ tợn cùng hung tính bạo phát.

Rống!

Một tiếng rít gào khiến các đám mây trên bầu trời gần đó bị thổi tan.

Hai tay của lão hợp lại tế lên một bảo vật hình Kim Luân. Bên ngoài bánh xe có răng cưa sắc nhọn này còn được bao phủ bởi một tầng hỏa diễm màu đỏ hồng, xé gió lao tới nghênh đón Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm.

Hai kiện bảo vật tranh phong, Kim Luân tuy rơi vào thế hạ phong nhưng Bích Ảnh Lạc Tuyết Kiếm muốn thủ thắng cũng phải mất một thời gian, thấy vậy đôi mi thanh tú của Như Yên tiên tử khẽ nhíu.

Cùng lúc thân hình Thiên Sư thượng nhân quay tít một vòng, một hư ảnh cực lớn hiện ra sau lưng lão.

Đây là một quái vật hình dáng kỳ lạ nửa sư nửa hổ, phát ra một cỗ lệ khí hung bạo.

Hư ảnh này có điểm giống như đệ nhị phân hồn của tu sĩ nhưng nhìn kỹ cũng có chỗ đặc biệt.

Quái vật há cái mồm rộng phát ra một tia lôi điện màu đen yêu dị, vừa vặn ngăn ngân sắc thiểm điện bổ về phía lồng ngực Thiên Sư thượng nhân.

Sư Vương giơ tay nhấc chân đã hóa giải hai đại công kích nhưng ngay sau đó tiếng xé gió rợn người truyền vào trong tai, hàng trăm vạn cây băng trụ đã gào thét bắn tới.

Tròng mắt Thiên Sư thượng nhân co lại, sắc mặt không chút sợ hãi mà trở nên âm trầm.

Tay trái lão lật một cái, một kiện pháp bảo cổ quái ánh vào mi mắt. Không ngờ lại là một tòa tiểu sơn cực nhỏ cỡ bàn tay.

Thiên Sư đem nó ném ra, sau đó há mồm phun ra một đạo kỳ yêu khí cực kỳ tinh thuần lên đó.

Mặt ngoài tiểu sơn lưu chuyển hồng quang, thể tích đột ngột tăng vọt đến không thể tưởng tượng nổi, chớp mắt đã cao tới trăm trượng.

Thanh âm leng keng rào rào như mưa truyền vào trong tai. Hàng trăm vạn cây băng trụ bắn tới nhưng tiểu sơn thật sự quá lớn đã đem chúng cản sạch, một cây cũng không lọt.

Vẻ mặt Mộng Như Yên khó coi vô cùng, lão Sư Vương thực lực thật mạnh.

Có điều lúc này Lâm Hiên cầm tay Thông Thiên Linh Bảo đã gia nhập vây công. Một kiếm chém ra, kiếm khí thế như thiên ngoại phi hồng, nơi nào nó đi qua mặt biển đều bị chẻ ra làm đôi,. Chỉ thấy sương vụ hơi nước đầy trời, cảnh vật thoáng cái trở nên mờ ảo mông lung.

Thiên Sư thượng nhân hít vào một hơi. Uy lực của nhất kiếm này rõ ràng vượt quá xa khi ở Ngũ Sắc Linh Sơn.

Khá khen cho tên tiểu tử giảo hoạt, giữ lực để mê hoặc lão. Thân hình Thiên Sư vừa chuyển, một lần nữa núp sau ngọn sơn giả cực lớn đó.

Oành!

Một tiếng nổ thật lớn truyền vang, cả không gian dường như rung chuyển, Thiên Sư thượng nhân trừng mắt. Chỉ thấy đá vụn bay rào rào, quang hoa ngân sắc lóe lên, không ngờ tòa sơn giả cực lớn mà trăm vạn băng trụ không thể làm rung chuyển đã bị chẻ thành hai nửa.

Khóe mắt Thiên Sư thượng nhân co rút nhưng cũng may là kiếm khí như thiên ngoại phi hồng kia cũng đã tán loạn hết.

Lâm Hiên hít vào một hơi vẻ mặt vẫn tỉnh táo, lần nữa đem pháp lực toàn thân truyền vào đoạn kiếm trong tay. Lần này hắn định dốc toàn lực. Tốc chiến tốc thắng, lấy thế như lôi đình sét giật diệt sát lão sư vương này.

Tiếng thanh minh truyền vào tai, trên thân Ma Duyên Kiếm lại lập lòe vô số phù văn.

Lâm Hiên cảm giác pháp lực đã hao đi hơn phân nửa nhưng lại lấy làm mừng, tay phải giơ lên cao, một lần nữa hướng về đối phương bổ ra một kiếm.

Bụp...

Lần này lại không có ngân sắc kiếm khí mà từ trên thân kiếm cuồn cuộn tuôn ra vô số đóa ngân sắc hỏa diễm sau đó tụ lại. Một quái vật toàn thân màu bạc hiện ra trong tầm mắt.

Hình thù quái vật cực kỳ cổ quái, mặt người thân hổ, trên miệng có hai cái nanh lộ ra ngoài.

Xuân Ky!

Lúc này với tâm cơ của Lâm Hiên mà cũng sợ tới mức thiếu chút nữa đem Ma Duyên Kiếm ném đi. Nhưng hắn rất nhanh nhận ra, đây chỉ là hung linh do pháp lực thông qua Thông Thiên Linh Bảo huyễn hóa ra mà thôi.

Đột nhiên Xuân Ky rống to một tiếng, hóa thành một đạo kinh hồng cuồng bạo lao sang địch nhân.

Lâm Hiên tuy kinh ngạc nhưng rất nhanh lật tay một cái, trên lòng bàn tay đã xuất hiện một đoàn hỏa diễm xanh biếc quỉ dị. "Đi!" Lâm Hiên giơ tay điểm về phía trước. Bích Huyễn U Hỏa bùng lên, huyễn hóa ra một con tiểu điểu mỏ nhọn móng sắc cỡ hơn một tấc, phát ra một cỗ khí thế đáng sợ.

Tiểu điểu giương cánh lượn một vòng rồi bay vèo sang Thiên Sư thượng nhân.

Liên tiếp xuất hai sát chiêu, pháp lực tiêu hao không nhỏ khiến sắc mặt Lâm Hiên đã chuyển sang màu trắng. Nhưng đối phương là Ly Hợp yêu tộc, chiêu số như vậy còn chưa đủ để diệt sát lão.

Lâm Hiên một lần nữa duỗi tay vỗ tại bên hông, trước ngực hiện ra đôi Ngân hoàn tỏa linh quang sáng chói.

Hai tay hắn nắm chặt hít một hơi thật sâu, pháp lực như nước vỡ đê truyền vào song hoàn. Một cơn lốc xoáy khổng lồ mờ ảo hiện ra trong tầm mắt.

Thấy thế Thiên Sư thượng nhân mặt trắng như tờ giấy.

Là Ly Hợp Kỳ lão quái vật, lão sao không nhìn ra chỗ huyền diệu của ba đạo công kích này, ngạnh kháng thì thật là ngu xuẩn nhưng nếu tránh thì lại có Mộng Như Yên chờ sẵn ở bên cạnh.

Cao thủ so chiêu chỉ hơn nhau nửa thức, nếu lão gắng trốn tránh nhất định sẽ lộ ra sơ hở rất lớn.

Đáng giận, không ngờ lại bị dồn đến mức này. Trong lòng Sư Vương tràn đầy oán độc, vẻ kiêu ngạo cùng tàn nhẫn cũng bị kích phát ra.

Trên mặt lóe vẻ lên hung lệ, Thiên Sư thượng nhân gầm lên, toàn thân phát ra một tầng yêu khí nồng nặc cao tới hơn mười trượng. Sau đó một con sư tử to lớn tới bảy tám trượng hiện ra trong tầm mắt.

Lão quái vật này đã nguyên hình.

Rống!

Đối mặt công kích đáng sợ, Sư Tử Vương há cái mồm to như chậu máu, phun ra một viên châu lớn hơn nắm tay một chút phát ra hồng quang lập lòe. Không cần phải nói, đây là yêu đan của lão gia hỏa này.

Đây là vật tối trọng yếu với yêu tộc như Nguyên Anh của tu sĩ nhân tộc, lúc này phun ra chính là muốn liều mạng.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RedStar
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 999

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.