Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 306: Trở lại Bích Vân Sơn

Phiên bản Dịch · 3363 chữ

Chỉ thấy trong lòng bàn tay xuất hiện Diệu U một tấm lệnh bài màu bạc, một đạo hồng quang bắn lên đem cánh cửa lầu các từ từ mở ra. Lâm Hiên nhanh chóng theo nàng tiến vào trong.

Trước mặt là từng hàng ngọc giản xanh xanh đỏ đỏ đặt chỉnh tề trên các giá, Lâm Hiên đánh giá sơ lược đã có hơn ngàn. "Đây đều là những công pháp điển tịch bình thường, hẳn là đạo hữu không có hứng thú với chúng" Diệu U tiên tử nhanh chóng mở miệng giải thích. Hai người nhanh chóng đi lên lầu hai.

Ngọc giản ở nơi này ít hơn, chỉ có bảy tám giá song đều có vòng cấm chế bảo hộ. Ánh mắt Lâm Hiên nhíu lại nhưng trên mặt không chút hứng thú, vòng bảo hộ nơi này không chút tác dụng với tu sĩ Nguyên Anh kỳ nên trong đó cũng không có vật tốt.

Lâm Hiên đảo mắt qua khắp phòng nhưng không phát hiện cầu thang lên lầu ba. Chỉ có một truyền tống trận đơn độc nằm trong góc. Với kiến thức uyên bác về truyền tống trận, hắn đã nhận ra trận pháp trước mắt này vốn không tầm thường. "Tiên tử, nếu tại hạ đoán không sai, trận pháp này là phải dùng bí thuật đặc thù mới có thể khởi động?" Trên mặt Diệu U lộ nét kinh ngạc: "Lâm đạo hữu quả là kiến văn quảng đại, đúng là nếu không có bí thuật của tộc ta, dù cho là tu sĩ nguyên anh hậu kỳ cũng không thể cương cường khởi động nó". "Ừm". Lâm Hiên gật đầu không nói gì thêm. Chỉ thấy Diệu U vươn tay ngọc, nhất thời ánh sáng bao trùm thân thể hai người, khi ánh sáng tan biến thì truyền tống cũng dừng lại. "Đây là lầu thứ ba?" Lâm Hiên khẽ cau mày, vẻ mặt kinh ngạc chợt hiện song rất nhanh đã tan biến. Lúc này hai người đã ở trong một sơn cốc có sương trắng nhàn nhạt bao phủ, phía xa có một tòa lương đình như ẩn như hiện trước mắt.

Lầu thứ ba này không ngờ lại là động thiên. Đương nhiên đây không phải huyễn thuật, cũng giống như tầng giao dịch của tu sĩ Nguyên Anh kỳ tại Mang Sơn đại hội trên Yêu Linh đảo.

Không cần phải nói, đây chính là đại thủ bút của tiền bối Mặc Nguyệt tộc. Xem ra không kể là cổ tu sĩ hay cổ vu sư, thần thông bọn họ đều vượt xa hậu nhân bây giờ.

Hai người đến trước lương đình. U Diệu lấy ra một tấm lệnh bài rồi đánh ra một đạo pháp quyết, tầng hào quang bao phủ tách ra thành một thông đạo rộng hơn trượng.

Sau khi đi vào, Lâm Hiên nhìn thấy trên mặt bàn đá có khoảng bảy tám cái ngọc giản cổ xưa, thậm chí chúng có chút hư hại nữa. "Chỉ có vậy thôi sao? "Lâm Hiên khẽ nhíu mày lại hỏi. "Chính xác, đây đều là do tiền bối trong tộc truyền lại, không lẽ Lâm huynh chưa nghe câu quý ở tinh mà không ở nhiều sao? " Đôi môi anh đào của Diệu U tiên tử khẽ mỉm. Lời này cũng không sai, Lâm Hiên cầm lấy một ngọc giản đem thần thức truyền vào trong tìm hiểu.


Ba ngày sau hắn rời khỏi Mặc Nguyệt tộc. Cứ nghĩ đến lần tìm hiểu tin tức này, vẻ mặt hắn trở nên dở khóc dở cười. Về phương pháp nuôi Ngọc La phong, trong ngọc giản có ghi lại côn trùng này thích thôn phệ linh khí tinh thuần, có thể nuôi bằng cực phẩm tinh thạch.

Vừa đọc được đoạn này, Lâm Hiên vốn là hỉ nộ không lộ ra ngoài mà thiếu chút nữa chửi ầm lên.

Cực phẩm tinh thạch! Có lầm không vậy, Nhân giới có thể còn sao?

Trên Yêu Linh đảo hắn hao tổn không ít tâm cơ, không tiếc lấy Trường Sinh đan nghịch thiên mới có thể đổi lấy một khối của Độc Giao vương nhưng đã dùng hết.

Đương nhiên Thiên Vân Thập Nhị Châu này lớn như vậy, Lâm Hiên dốc hết hầu bao cũng có thể mua được hai ba khối nhưng dùng để nuôi kỳ trùng thì quá lãng phí, như muối bỏ bể không mấy tác dụng.

Đến đây Lâm Hiên không khỏi lắc đầu tự giễu, khó trách Vu sư ghi lại mấy dòng cuối ngọc giản: "Ngọc La phong dù bài danh rất cao trên kỳ trùng bảng nhưng chỉ như cây có hoa mà không kết trái, căn bản không có cách nuôi dưỡng".

Đương nhiên nếu để kỳ trùng này chậm rãi tự lớn, nghe nói từ ấu trùng đến trưởng thành chừng cần mười vạn năm. Nguồn: http://truyenyy.vn Thời gian đằng đẵng như vậy đừng nói đến tu tiên giả mà vô số gia tộc tông môn cũng đã trải qua tang hải thương điền.

Lâm Hiên lắc đầu trong lòng có chút bực bội, hắn vì bồi dưỡng Ngọc La phong cũng đã tốn không ít tâm huyết, chẳng lẽ giờ lại phải bỏ dở giữa chừng sao?

Đột nhiên hắn dừng độn quang giữa không trung, một tay để trước người một tay chống cằm nhíu mày suy nghĩ.

Trong ngọc giản nói, sở dĩ phải dùng cực phẩm tinh thạch nuôi Ngọc La phong là do chúng thích thôn phệ linh khí tinh thuần. Các tinh thạch phẩm cấp kém hơn thì chứa quá nhiều tạp chất, ma trùng thôn phệ không có hiệu quả.

Như vậy có thể dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất thượng phẩm tinh thạch, đương nhiên không thể ra cực phẩm tinh thạch nhưng có thể loại trừ tạp chất, dùng để nuôi Ngọc La phong.

Hơn mười ngày sau, một đạo độn quang nhanh chóng hiện ra từ nơi chân trời rồi bay vút lại đây.

Quang hoa thu liễm lộ ra một thiếu niên dung mạo bình thường, trước mặt hắn là một tòa đại sơn hùng vĩ bao phủ trong sương mù màu xanh, khí thế bàng bạc.

Nơi này kéo dài tám trăm dặm từ tây sang đông, vốn rất nổi danh tại U Châu. Từ trên cao xuống như là một con cự long đang nằm ngủ, sơn phong cao năm nghìn trượng chính là Bích Vân Sơn, khi xưa vốn có một đại phái đứng đầu U Châu tọa lạc nơi đây.

Nhìn ngọn đại sơn trước mặt Lâm Hiên khẽ thở dài, chuyện cũ lại hiện lên trong đầu.

Khi xưa tới Bích Vân Sơn, hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc cơ kỳ, lại kết giao cùng Âu Dương tiên tử, một nữ tử xinh đẹp mà ôn nhu. Hai người đã nhiều lần cùng chung hoạn nạn liên thủ ngăn địch. Hiện tại cảnh còn mà người không rõ tung tích. Ngọn núi vẫn sừng sững nơi đây song nhưng môn phái truyền thừa cả vạn năm đã dời đi Vân Châu.

Nhìn linh khí nồng đậm nơi này, bình tâm mà suy xét đây vẫn là một chỗ tu luyện tuyệt vời. Đương nhiên linh mạch Vân Châu cũng rất tốt nhưng rất nhiều đại phái, có câu thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu (1), không hiểu sao Bích Vân sơn lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Trong đó có bí ẩn gì chăng?

Lâm Hiên lắc đầu đem thần thức bạo phát ra. Rất nhanh hắn phát hiện trên đỉnh Bích Vân sơn có không ít tu tiên giả, là thánh địa tuyệt hảo tu luyện tự nhiên có môn phái đến tranh đoạt. "Ồ?" Lâm Hiên nhíu mày vẻ mặt âm trầm. "Thiếu gia, sao vậy? "Thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai. "Không có gì, hiện cos hai thế lực lớn trên đó" Lâm Hiên thản nhiên nói. "A, thật là thú vị!" Nguyệt Nhi vốn hoạt bát hiếu động, nhanh chóng phát ra thần thức. Phương xa quả nhiên thấy linh khí chấn động kịch liệt, có tu sĩ đang đấu pháp.

Khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ nỡ nụ cười, thân hình nhoáng lên đã hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía ngọn chủ phong Bích Vân sơn.

Lâm Hiên lắc đầu, toàn thân nổi thanh quang mờ ảo yên lặng theo sau.

Chỉ thấy đại trận hộ sơn nơi đây đã bị phá hư, trước mắt có những thi thể trang phục khác nhau, hiển nhiên là không cùng tông môn.

Thật là có chút phiền toái, Lâm Hiên định tìm một địa phương thanh tịnh để tu luyện, không ngờ lại đụng phải đại chiến nơi đây.

Rất nhanh hắn đã tới Vân Hải. Vẫn còn đó đình đài lầu các điểu ngữ hoa hương. Bích Vân sơn khổ công khiến tạo gần vạn năm khiến nơi này như là nhân gian tiên cảnh vậy.

Song hiện tại trong Vân Hải mỹ lệ đang có mấy ngàn tu sĩ tế ra Linh Khí phù triện sắp đại chiến. Song phương đang trong thế giằng co. Có khoảng mười thi thể giữa hai bên, không khí tràn ngập mùi huyết tanh.

Lâm Hiên cũng không mấy để ý, hai bên tuy nhân số nhiều nhưng không có cao thủ. Một nhóm tu sĩ vận hoàng y, có lẽ là môn phái đã chiếm Bích Vân Sơn trước, đội ngũ tương đối chỉnh tề chừng hơn ngàn người.

Mà địch nhân của bọn họ có khoảng hai ba nghìn trang phục khác nhau, tăng ni tục đạo đều có đủ, Linh Khí không đồng nhất, hiển nhiên là vài tông môn liên hợp lại.

Ổ đây tu sĩ Trúc Cơ kỳ chiếm hơn nửa, gần một nửa là tu tiên giả Linh Động kỳ cấp thấp, còn mỗi bên có chừng mười tu sĩ Ngưng Đan kỳ.

Tại U Châu, thực lực này tương đối lớn song còn chưa bằng Bái Hiên Các.

"Đồ lão tam, các người ăn gan báo hay sao mà mấy tiểu phái cũng dám tới cướp Bích Vân sơn trong tay bổn phái". Bên phía hoàng y tu sĩ đi ra một nam tử nho nhã chừng tứ tuần tóc dài xõa vai. Người này không chỉ có một thân phong độ mà tu vị cũng tới Ngưng Đan hậu kỳ, là cao thủ số một trong đám này. "Hừ, Trịnh đại môn chủ cũng đừng vội lên mặt. Trong mắt ngươi, Đồ lão tam ta và Hải Thạch bang không tính gì nhưng lần này bảy nhà liên thủ, ngươi cho là Thiên Tuyền môn có thể đối chọi lại sao?" Bên đám tu sĩ liên hợp kia có một tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ trang phục kỳ lạ, khoác áo choàng dáng người thấp lùn chắc nịch, vừa lên tiếng đáp lại.

Nam tử nho nhã khẽ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia giận dữ nói: "Được, đã như vậy để ta xem đám ô hợp các ngươi làm sao đánh bại Thiên Tuyền môn chúng ta!" "Đợi một chút! "Đồ lão tam khoát tay áo nói. "Sao, ngươi sợ sao? "Nam tử nho nhã lộ ra vẻ chế nhạo hỏi. "Hừ, ta sợ cái gì, chỉ là không hy vọng đệ tử song phương chết oan. Ta chỉ muốn hỏi Trịnh đại môn chủ một câu, không biết ngươi cùng Thiên Tuyền môn có dám chống lại Cùng lão tiền bối không? " Lời lẽ Đồ lão tam đầy thần bí. "Cái gì, Cùng lão quái? "Nam tử nho nhã ngẩn người, sắc mặt đầy vẻ âm trầm. "Chính là lão nhân gia, nếu không thì ai có thể liên hợp mấy phái chính tà chúng ta. Lão tiền bối đã đồng ý làm thái thượng trưởng lão của chúng ta, mà chuyện đánh hạ Bích Vân sơn chính là do lão nhân gia hạ lệnh". Đồ lão tam vỗ ngực đầy hào khí nói.

Lúc này sắc mặt nam tử nho nhã cực kỳ khó coi, yên lặng hồi lâu rồi thở dài:"Miệng lưỡi không chứng cớ, làm sao ta biết ngươi không hư trương thanh thế?" "Hừ, lão nhân gia có chuyện nửa canh giờ sau nhất định sẽ tới, ngươi không tin cứ chờ là biết. Nếu hiện tại chúng ta thừa nhận có yếu hơn các ngươi, nhưng nếu đệ tử chúng ta chết thì liệu các ngươi có gánh nổi cơn giận của Cùng lão tiền bối không?" Đồ lão tam như cáo mượn oai hùm nói. "Thiếu gia, Cùng lão quái là ai? "Nguyệt Nhi có chút tò mò hỏi. "Ta sao biết nhưng nghe Doanh nhi nói, mấy chục năm nay U Châu không có tu sĩ nào tiến giai Nguyên Anh, hẳn là tu sĩ từ nơi khác đến" Thấy đối phương kiêu ngạo như vậy, thần sắc nam tử nho nhã vô cùng giận dữ nhưng ác danh của Cùng lão quái cũng khiến hắn lo lắng, cuối cùng do dự: "Được, ta sẽ chờ nửa canh giờ. Nếu ngươi gạt ta thì…hừ hừ".

Lúc này những tu sĩ Ngưng Đan kỳ bên Thiên Tuyền môn đầy lo lắng, ánh mắt Lâm Hiên lướt qua bọn họ, rất nhanh dừng ở một nữ tử.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, không ngờ nơi đây lại gặp cố nhân. Vừa thấy nàng, ánh mắt Lâm Hiên nhanh chóng đảo qua đám tu sĩ áo vàng nhưng lại nhíu mày. "Sư huynh, liệu có phải đối phương phô trương thanh thế không? Cùng lão quái ác danh vang xa nhưng thích độc lai độc vãng, sao lại có thể làm đại trưởng các phái này được?" Nữ tử kia chậm rãi bước tới.

Nhìn qua nàng chừng hai mươi mấy, dáng người thành thục cùng gương mặt thanh tú, tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng cũng có nét phong tình. Mấy chục năm không gặp, Từ Nhân trong Từ thị huynh muội đã thành thục hơn nhiều, không ngờ cũng Ngưng Đan thành công. "Điều này rất khó nói, Cùng lão quái hung tàn háo sắc, lúc ở Thanh Châu bắt không ít nữ tử xinh đẹp tùy ý thái bổ, đắc tội với vài đại môn phái nên bị các tiền bối Nguyên Anh liên thủ đuổi giết, có lẽ trốn đến nơi hoang dã này". Sắc mặt am tử nho nhã vô cùng khó coi. "Đối phương có thể thoát khỏi sự liên thủ của tu sĩ Nguyên Anh sao?" Vẻ mặt Từ Nhân tràn ngập sự kinh ngạc hỏi. "Chính xác, lão quái vật này thần thông mạnh mẽ, chúng ta không thể chống lại". "Sư huynh, lúc trước vì cướp thánh địa này mà cả trăm đệ tử đã nằm xuống, hiện giờ mười năm chưa qua, cứ như vậy rời đi…"Khuôn mặt thanh tú của Từ Nhân đầy vẻ ảm đạm, không cam lòng mở miệng. "Sư muội đừng hồ đồ như vậy, Muốn đối chọi với Cùng lão quái thì Thiên Tuyền môn chỉ có nước máu chảy thành sông, vi huynh học nghệ không bằng người đành phải nhượng bộ. Hy vọng là Đồ lão tam chỉ phô trương thanh thế mà thôi".

Từ Nhân khẽ gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng.

Rất nhanh nửa canh giờ trôi qua mà không thấy Cùng lão quái đến. Đám tu sĩ Thiên Tuyền môn mừng rỡ, nam tử nho nhã bước lên cười dài nói: "Đồ lão tam, ngươi dám lừa gạt bản môn chủ sao, hiện giờ ngươi còn lời gì để nói nữa không?" "Cái này… " Trên mặt Đồ lão tam cũng tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Cùng lão tiền bối đến chậm thật là không ổn.

Song lúc này Lâm Hiên quay đầu nhìn về hướng Đông Nam, khoảng các hơn trăm dặm có một đạo kinh hồng đang phóng nhanh về phía này. Theo linh khí chấn động thì đúng là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, có lẽ là Cùng lão quái. "Họ Trịnh ngươi chớ vội đắc ý Cùng tiền bối sắp đến, nếu ngươi dám động thủ thì Thiên Tuyền môn sẽ máu chảy thành sông". Đồ lão tam mạnh miệng đáp lại. "Bớt xàm ngôn đi, trước tiên bản môn chủ đưa các ngươi một đoạn đường để xem Cùng lão quái có tới cứu các ngươi không?" Khóe miệng nam tử nho nhã lộ vẻ cười nhạt Thân là trưởng môn trải nhiều phong sương, đâu có để mấy câu đe dọa của đối phương vào mắt. Tay áo hắn phất lên đem một thanh kiếm tiên màu trắng bạch bay vút ra. Chỉ thấy độ nhiệt chung quanh giảm xuống, bảo vật này lại có băng thuộc tính hiếm thấy. "Vậy sao? Thiên Tuyền môn nho nhỏ cũng dám khinh thường lão phu, ta muốn xem thần thông của họ Trịnh ngươi đến bực nào." Một thanh âm vang vọng truyền đến, cách nam tử nho nhã mấy trượng bỗng xuất hiện một cự thủ do hắc khí hình thành, năm ngón tay hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu hắn.

Biến cố này khiến tất cả các hoàng bào tu sĩ đều hoảng sợ. Nam tử nho nhã vội phùng má phun ra một đạo linh khí tính thuần. Kiếm tiên sau khi hấp thu thì nghênh phong biến dài, mang theo khí thế phô thiên cái địa chém về Cự thủ.

Lâm Hiên khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ thương hại!

Oành một tiếng nổ vang, công kích của kiếm tiên không hiệu quả mà còn bị Cự thủ chụp lấy. Nam tử nho nhã bị chấn lùi lại mấy bước, sắc mặt đỏ sẫm hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. "Sư huynh! "Từ Nhân thét lên kinh hãi, sắc mặt tràn ngập lo sợ.

Chỉ thấy chân trời phía xa một đóa mây hồng nhẹ nhàng trôi đến, sương mù thu liễm lộ ra thân ảnh một tu sĩ.

Đây là Cùng lão quái? Vẻ mặt Lâm Hiên đầy ngẩn ngơ.

Hắn đi nhiều gặp nhiều như vậy mà cũng chưa từng thấy ai xấu xí như tên gia hỏa này, mắt tam giác mũi như bã rượu, răng nanh chìa ra ngoài cùng tóc tai lộn xộn, lưng còng vận trang phục rách nát không khác một tên khất cái là bao nhiêu, không ngờ đây lại là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Lão quái sau khi hiện thân thì đám tu sĩ bên Đồ lão tam vui mừng khôn xiết mà sắc mặt tu sĩ Thiên Tuyền môn khó coi đến cực điểm. "Vừa rồi kẻ nào dám coi khinh lão phu? " Cùng lão quái quay đầu mở miệng hung ác. "Tiền bối hiểu lầm, vãn bối…" Pháp bảo đang bị đối phương giam cầm, lúc này nam tử nho nhã cũng không dám nói to. Chỉ thấy Cùng lão quái lộ ra nụ cười dữ tợn thúc giục bí thuật đem cự thủ màu đen bóp chặt lại. "Tiền bối xin hạ thủ lưu tình!" Nam tử nho nhã đầy kinh hãi vội niệm pháp chú nhưng vô dụng, thân ngoài kiếm tiên bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, trong tiếng răng rắc nhanh chóng biến thành vô số mảnh vụn. "Phụt!" Nam tử nho nhã phun ra một ngụm máu tươi, bản mạng pháp bảo bị hủy hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Trong lòng hắn vừa sợ vừa giận nhưng cũng không dám tỏ ra chút bất mãn, đè nén thương thế nói: "Nếu tiền bối coi trọng Bích Vân sơn thì Thiên Tuyền môn không dám không thức thời, chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi". "Hừ, nói thật hay. Ở trước mặt lão phu, nói đi là có thể đi sao?" Chú thích: (1) Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu: Tự do nơi đầu đường xó chợ còn hơn làm đầy tớ cho kẻ khác.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 1318

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.