Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 274: Bảo vật không gian

Phiên bản Dịch · 5609 chữ

Sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, chỉ là ma khí ngưng tụ thành hóa thân mà có thể ngăn được một kích toàn lực của Thanh Hỏa Kiếm.

Mà hai đạo âm dương quái phong cũng không gây được bao nhiêu uy hiếp cho đối phương, đã bị sóng âm màu đen kia hóa giải.

Tên Yêu Ma này thực khó giải quyết, lúc này trong đầu Lâm Hiên lại manh nha xuất hiện ý định đáy hài có bôi dầu chạy trốn.

Tuyết Hồ Vương thấy công kích Lâm Hiên không có hiệu quả thì vẫn bất động thanh sắc. Chín hóa thân đồng thời vây quanh Cổ Ma giương các pháp bảo hung hăng chém xuống.

Dường như có thanh âm sấm sét đánh truyền vào tai. Công kích Tuyết Hồ Vương nhìn tuy đơn giản nhưng uy lực rợn người, đám ma vật do sóng âm tạo ra che ở trước người Cổ Ma chỉ như hình nhân bằng giấy, không bị chặt đầu thì cũng bị chém thành hai nửa bằng nhau.

Lâm Hiên thở dài, lần thứ hai được chứng kiến thực lực của đại tu sĩ. Quả nhiên vượt xa hắn. Trong lòng không khỏi dè chừng và sợ hãi vị Tuyết Hồ Vương này.

Do dự một chút, Lâm Hiên liền đem Thanh Hỏa Kiếm thu về sau đó đem Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tế ra.

Bên tai truyền đến tiếng la hoảng của Cổ Ma, lúc này các Tuyết Hồ Vương tiến sát vào giữa đóa hắc liên.

Nhất thời ma vụ kịch liệt phản ứng như tổ ong vò vẽ bị người ta chọc vào. Yêu khí cũng bạo bắn ra bốn phía, hiển nhiên Tuyết Hồ Vương đã toàn lực ứng phó.

Diễn biến này khiến Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Nguyên hắn nghĩ trận chiến này muốn phân ra thắng bại không phải một thời ba khắc, tám chín phần phải là trường chiến gian khổ.

Không ngờ lão Tuyết Hồ này lại không hề rơi xuống hạ phong. Nói là cục diện song phương đang liều mạng thì thích hợp hơn.

Trong mắt Lâm Hiên lóe ra ánh sáng kỳ lạ, cũng không biết suy nghĩ cái gì. "Thiếu gia. Chúng ta có thể nhân cơ hội này trốn đi." "Không." Lâm Hiên lại lắc đầu: "Xem tình huống trước mắt một chút rồi nói sau." Tiếng bạo liệt tiếp tục truyền vào tai. Sau thời gian một tuần trà, trong ma vụ đột nhiên truyền đến hai tiếng rống to đau đớn, đầu tiên là Tuyết Hồ Vương sau đó Cổ Ma. Chưa biết là ai thắng ai bại.

Lâm Hiên nắm chặt Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn trong tay. Với tâm cơ của hắn mà lúc này trên mặt không khỏi lộ vẻ khẩn trương, hắn liền đem toàn bộ thần thức phát ra đồng thời giương tay lên, giữa không trung tức thì sinh ra một cơn lốc mù sương nhè nhẹ đem ma khí thổi tản ra hai bên.

Cảnh tượng trước mắt hiện lên rõ ràng khiến sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi.

Đầu tiên là Tuyết Hồ Vương, thời khắc này đại Yêu Tộc Hóa Hình hậu kỳ lại chật vật đến cực điểm. Bí thuật bị phá trừ tất cả hóa thân đều tiêu thất, hơn nữa đáng sợ chính là lão chỉ còn nửa thân thể phía trên, từ phần eo trở xuống đã bị chém bay mất.

Sắc mặt lão lợt lạt như tờ giấy, trên bụng có dán một tấm phù cầm máu huyết, toàn thân đang rung lên bần bật vì đau.

Tay chân Lâm Hiên nổi hàn khí, hậu kỳ đại yêu thú mà còn bị trọng thương cỡ này. Nếu đổi lại là hắn chẳng phải càng thê thảm hơn sao, chẳng lẽ hôm nay sẽ ngã xuống ở đây!

Không ngờ Cổ Ma sau khi biến thân lại lợi hại đến cỡ này, trong lòng có chút hối hận không nghe lời Nguyệt Nhi thừa dịp chạy đi.

Sau một thoáng hắn hít vào một hơi đem bất an đè xuống, suy cho cùng thì chạy được bao lâu, chỉ như là ba ba trong hũ mà thôi. Chi bằng huyết chiến phen này!

Lâm Hiên khua tay đánh ra vô số đạo pháp quyết. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bắt đầu phát ra tiếng kêu ông ông cộng hưởng. Hàng trăm hoàn ảnh hiện lên chung quanh hắn. Các hoàn ảnh nhỏ như cái vòng tay đến hơn một trượng đều ánh lên lam sắc băng hàn hoặc là hỏa diễm đỏ rực bao phủ, cho thấy là do hai thuộc tính ngược nhau tạo thành.

Sau đó Lâm Hiên mới bắt đầu thả lỏng nhìn sang Cổ Ma. Có điều vừa thấy lại khiến hắn thầm hít một hơi lạnh. Đây mới là chân diện của yêu ma.

Tăng y đã hoàn toàn bị xé rách, lộ ra thân thể không giống nhân tộc. Cao hơn ba thước trên cái đầu bóng lưỡng có vô số xúc tua như ma xà không ngừng uốn éo quỉ dị.

Trên trán là một cái sừng nhọn màu xám trắng, bên ngoài còn có vô số tia điện quang xèn xẹt.

Có điều ghê tởm nhất là nơi bụng hắn. Nơi đó đột nhiên biến thành khuôn mặt mĩ nhân xinh đẹp nhưng khiến người ta có cảm giác quỷ dị đến cực điểm.

Kỳ thật đây là do phu phụ Thiên Tú chân nhân dung hợp cung Cổ Ma, khiến thân thể hắn biến đổi ra như vậy.

Tuy rằng hình thái đáng sợ nhưng có quái vật nào Lâm Hiên mà chưa từng thấy qua, điều thực sự làm hắn kiêng kị chính là ma khí trên người đối phương nồng đậm đến mức sắp hình thành thực thể.

Khí thế cỡ này thì tên gia hỏa này đã vượt qua đại tu sĩ hậu kỳ. Trách không được có thể đem Tuyết Hồ đánh đến thân tàn ma dại như vậy.

Có điều là một trong tam đại yêu vương, Tuyết Hồ Vương cũng vô cùng lợi hại, lúc này Già La Cổ Ma cũng bị trọng thương, bụng cùng ngực đã ăn một kích không nhỏ, tạo thành một cái lỗ sâu đen thùi còn lớn hơn miệng bát.

Cũng vẫn không có máu chảy ra, lúc này ma khí cùng huyết nhục đang không ngừng tu bổ. Thương thế này đối với nhân tộc không phải nhỏ nhưng chẳng mấy ảnh hưởng đối với Cổ Ma.

Ánh mắt Lâm Hiên khẽ động, dừng ở tay phải của Cổ Ma, lúc này ma tí đã biến thành một một thanh loan đao dài hơn một trượng, còn tay trái của hắn được bao phủ một tầng lân giáp, hoàn toàn biến thành một lợi trảo cổ quái!

Ánh mắt Tuyết Hồ Vương tràn đầy oán độc, xem ra lão đã đem xem thường ma vật này. Lão giương tay trái lên, vô số đạo sáng màu xanh bay ra khỏi ống tay áo, biến ảo các tiểu điểu mỏ sắc vuốt nhọn. Đám tiểu điểu khẽ vỗ cánh chen chúc đánh về phía Cổ Ma.

Tranh thủ lúc này, Tuyết Hồ Vương liền hóa thành một đạo kinh hồng bạch sắc bay đến nơi có phần hạ thể đã sớm chặt đứt.

Thương thế tuy rằng vô cùng đáng sợ nhưng lão vẫn có biện pháp đem hai mảnh thân thể hợp lại với nhau. Đối với đại Yêu Tộc thì chuyện này không phải là việc khó.

Cổ Ma tự nhiên sẽ không để cho lão như ý, há mồm phun ra một cỗ ma khí nồng đậm như cơn lốc. Đàn tiểu điểu không đả thương được địch thủ mà ngược đã bị đối phương nhanh chóng nuốt vào.

Sau đó Cổ Ma giơ lên cánh tay. Trong tiếng xé gió, vù vù vang lên vô số trảo ảnh màu đen như chớp bắn về phía trước.

Mục tiêu chính là kẻ đứng đầu Tuyết Hồ tộc. Lúc này ma khí trong thân thể Cổ Ma đã bạo tăng đến cực hạn, cũng cực kỳ nguy hiểm với Nguyên anh Thiên Tú chân nhân, chỉ cần sơ suất là ma thân sẽ phản phệ.

Phải tốc chiến tốc thắng, nếu không hậu quả khó lường.

Không ngờ bí thuật cũng không thể ngăn cản được. Sắc mặt Tuyết Hồ Vương lợt lạt, muốn tránh cũng không kịp, lão há miệng phun ra một đạo sáng màu xanh chói mắt tạo thành quầng sáng cỡ mấy trượng.

Ầm ầm!

Trảo ảnh hung hăng chụp xuống. Quầng sáng lóe lên nhưng nhanh chóng bị phá ra một vết nứt hơn trượng, trảo ảnh thi nhau chui vào từ vết nứt. "Chẳng lẽ ta lại ngã xuống tại đây?" Trong lòng Tuyết Hồ Vương thầm than dài. Thân là bá chủ một phương đương nhiên không dễ đầu hàng. Chỉ thấy miệng lão phồng lên, toàn bộ gương mặt đều biến thành màu đỏ, định không tiếc chân nguyên thi triển một bí pháp cấm kỵ nào đó. Đột nhiên những thanh âm ông ông truyền vào tai, vô số hoàn ảnh hiện lên chắn trước người lão.

Đương nhiên đây chính là Lâm Hiên ra tay. Lúc này môi hở thì răng lạnh. Đừng xem Già La Cổ Ma thi triển thủ đoạn với Tuyết Hồ Vương mà khinh thường. Lâm Hiên vẫn cảm ứng được một tia thần thức chằm chằm vào hắn. Nếu chạy trốn không chừng lại rơi vào bẫy của đối phương. "Ồ? ". Mắt thấy Lâm Hiên không chạy mà lại xuất thủ giúp Tuyết Hồ Vương, thần tình Cổ Ma kinh ngạc nhanh chóng thúc giục pháp lực, trảo ảnh càng dày đặc mà tốc độ cũng nhanh hơn ba phần.

Lâm Hiên khẽ nhíu mày liên tục đánh ra pháp quyết, hàng trăm hoàn ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt Tuyết Hồ Vương.

Đám trảo ảnh lao đến, nhất thời những tiếng nổ ầm ầm truyền xa, dày đặc như mưa rơi!

Chỉ thấy công kích trước mắt hai người đồng thời biến mất. Không hổ là bảo vật song thuộc tính, thần thông mạnh mẽ có thể bài trừ ma trảo.

Lại thấy Cổ Ma ngửa cổ lên trời cuồng tiếu, thân ảnh chợt lóe biến thành một luồng sáng nhàn nhạt rồi nhanh chóng biến mất!

Lâm Hiên khẽ rùng mình không có chút cảm ứng về tung tích đối phương, xem ra Ẩn Nặc thuật của lão ma còn huyền diệu hơn Cửu Thiên Vi Bộ, không hổ là yêu ma thượng giới!

Hai tay Lâm Hiên chạm hợp lại thành hai nửa cánh cung, liên tiếp đánh ra pháp quyết.

Chỉ thấy Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn rung lên dữ dội, trên không xuất hiện tường băng chắn trước mặt hai người, bên ngoài tường băng còn có hỏa diễm bốc cháy mãnh liệt.

Nhưng tình cảnh Tuyết Hồ Vương vẫn không ổn. Hắc quang lóe lên Cổ Ma đã xuất hiện phía trước lão. "Đây là…thuấn di?" Tròng mắt Lâm Hiên nhíu lại, so với Nguyên Anh thi triển thì bí thuật này thần diệu hơn nhiều.

Mặc dù thân thể bị hạn chế nhưng thần thông Già La Cổ Ma vượt hơn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí hắn có thể sự dụng một số bí thuật của Ly Hợp kỳ.

Sắc mặt Tuyết Hồ Vương đại biến, căn răng một cái trong tay hiện lên một cây trường mâu có vẻ cực kỳ cổ xưa. Lão phun ra một ngụm máu huyết lên đó, trường mâu nhanh chóng hấp thu rồi phát ra một tầng sáng đỏ yêu dị. Tuyết Hồ Vương đột nhiên chém mạnh, hơn mười đạo sáng đỏ hình lưỡi liềm nhanh chóng xuất hiện. "Đây là cái gì? " Vẻ mặt Già La Cổ Ma toát lên tia kinh ngạc, đây không phải đao quang bình thường, khi nó đi đến đâu không gian xuất hiện hiện tượng vặn vẹo. Tuy rằng chưa xé rách không gian nhưng cũng không thể khinh thường.

Trường mâu này là một cổ bảo có thuộc tính không gian hiếm có. Loại bảo vật này tại Ma giới cũng khá quý hiếm khiến Cổ Ma vừa mừng vừa sợ.

Công kích này không thể coi thường. Không gian vặn vẹo có thể phá hư thuấn di của hắn.

Cổ Ma liếm liếm khóe miệng, không tránh né mà toàn thân phóng ra ma khí. Lúc này Nguyên Anh Thiên Tú chân nhân trong ma thân đã bắt đầu có hiện tượng bị ma khí phản phệ.

Chỉ thấy Cổ Ma há mồm rống lên một tiếng đầy thê lương, ma khí tinh thuần giống như nước phun ra ngưng tụ thành mười thanh loan đao dài hơn một thước, cong cong như sừng trâu.

Sau đó thân ảnh lão ma lập tức ẩn náu, những xúc tua trên đỉnh đầu thao túng những loan đao này, đánh ra các đao ảnh đối kháng với Tuyết Hồ Vương.

Những thanh âm trong trẻo không ngừng vang lên, nhất thời rất khó phân thắng phụ nhưng Lâm Hiên biết rõ Tuyết Hồ Vương bại chỉ là trong sớm muộn, vì lão đã sớm bị trọng thương. Thực ra nếu không phải vì trước đó lão đã đại chiến với Nhạc Huyền Phong thì Cổ ma cũng không dễ chiếm tiện nghi như vậy. "Thiếu gia, thừa dịp bọn họ kiềm chế lẫn nhau chúng ta mau trốn đi! "Thanh âm Nguyệt Nhi nhanh chóng truyền vào tai nhưng Lâm Hiên vẫn đứng yên bất động, nha đầu ngốc, nàng lại suy nghĩ đơn giản rồi, lúc này muốn đi đã muộn.

Chỉ thấy tay trái hắn luồn vào trong tay áo lặng lẽ lấy ra một hộp ngọc, trên mặt lộ ra nét sợ hãi.

Hừ, dù thế nào cũng chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, vừa rồi giao thủ thấy tên tiểu tử này cương cường, hiện tại bị dọa đến trợn mắt há mồm khiến trong lòng Cổ Ma không khỏi sinh ra cảm giác khoan khoái.

Nhưng không thể chậm trễ nữa, Thiên Tú chân nhân bắt đầu cảm giác ma khí xâm nhập vào nguyên anh, khuôn mặt nhanh chóng hiện lên nét tàn khốc lắc người đánh tới.

Trong lòng Tuyết Hồ Vương kinh sợ, lúc này không còn cố kỵ mở miệng phun ra một ngụm máu huyết, ánh đỏ ngoài thân Trường mâu càng đậm hơn.

Trên mặt lão hiện lên vẻ oán độc, nhanh chóng vung trường mâu chém mạnh. Một đạo Nguyệt Nha Quang Nhận chừng bảy tám trượng xuất hiện.

Roạt roạt! Lần này không gian thật sự bị xé rách mặc dù mấy vết rạn nhỏ chưa được nửa thước nhưng xác thật là Phá Toái Hư Không.

Đây có thể sánh với do thần thông Ly Hợp kỳ tu sĩ thi triển ra. Cổ Ma huýt lên một tiếng thật dài, tất cả xúc tu dựng đứng. Hơn mười thanh loan đao nhận dung hợp biến thành một thanh Cự loan đao màu đen chém xuống Nguyệt Nha Nhận màu đỏ kia.

Oành!

Yêu khí cùng ma lực va vào nhau, như là quả bóng co giãn liên hồi rồi nổ bùng ra. Linh lực tạo thành gió lốc quét ra bốn phía, Tuyết Hồ Vương không thể không tạo ra một tầng phòng hộ rồi mở mắt đánh giá chung quanh.

Nhưng rất nhanh lão trợn mắt kinh ngạc. Trong dòng khí cuồng bạo Già La Cổ Ma không hề hấn gì ngang ngạnh lao lên, đảo mắt một cái đã đến trước người lão. "Ngươi…"Tuyết Hồ Vương cứng họng muốn lên tiếng nhưng pháp lực toàn thân không thể lưu chuyển. Tuy là hậu kỳ Đại Yêu tộc, nhưng sau khi đại chiến hai hồi lại bị trọng thương, liên tiếp thi triển bí pháp thì pháp lực đã gần như khô cạn.

Cơ hội tốt như vậy Cổ Ma tự nhiên không bỏ qua, hắc ảnh chợt lóe đã đem cái đuôi đen thùi lùi cắm thẳng vào tim Tuyết Hồ Vương.

Chỉ thấy Tuyết Hồ Vương gầm lên một tiếng đau đớn, tung song quyền đấm thẳng vào người Cổ Ma khiến hắn văng ra xa hơn mười trượng.

Hừ. Chỉ là dãy dụa trước khi chết, rốt cuộc cũng giải quyết được địch nhân khó chơi này. Trong lòng Cổ Ma hiện tia vui vẻ nhưng đột nhiên cau mày như là cảm ứng được điều gì, nhanh chóng quay đầu lại.

Chỉ thấy một đạo sáng xanh lăng lệ chém xuống đỉnh đầu hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Không cần phải nói chính là Lâm Hiên thừa dịp Cổ Ma lơi lỏng mà đánh lén. "Châu chấu đá xe!" Khóe miệng Cổ Ma hiện lên một tia cười nhạt, tay trái đã hóa thành ma trảo chụp về phía trước ngạnh kháng Thanh Hỏa Kiếm. Trên các vảy giáp lóe ra tử quang.

Choeng một tiếng! Độ cứng rắn của lợi trảo thật ghê người.

Một kích không thành, thân ảnh Lâm Hiên thuận thể bay vọt qua đầu Cổ Ma. Hắn cũng không vội đuổi theo.

Tiểu tử này đã là vật trong túi, cũng không biết Cổ Ma thi triển bí pháp gì mà hồn phách Tuyết Hồ Vương không thể trốn thoát khỏi thân thể. Trước tiên là phải hưởng dụng thật tốt huyết nhục yêu thú này tránh đêm dài lắm mộng.

Chỉ thấy Lâm Hiên như là chim sợ cành cong hoảng hốt chạy bừa, thân hình đụng rầm vào ngực Tuyết Hồ Vương, sau đó nhanh chóng thi triển Cửu Thiên vi bộ chạy ra hướng khác.

Nhìn bộ dáng kinh hoảng của Lâm Hiên, Cổ Ma vô cùng thỏa mãn. Nhưng có điều hắn lại không ngờ, trong một khắc tiếp xúc với Tuyết Hồ Vương, Lâm Hiên đã lặng lẽ đem bột phấn màu đen rắc lên miệng vết thương của Tuyết Hồ Vương.

Cổ Ma nhanh chóng thôn phệ nửa trên thân thể Tuyết Hồ Vương. Trên mặt lộ ra nét hài lòng liếm liếm đầu lưỡi. Sau đó hắn vung tay lên, một đạo ma vụ cuồn cuộn mà ra, tiếp tục cắn nuốt nửa dưới thân thể Tuyết Hồ Vương vào bụng.

Chỉ trong chốc lát vị bá chủ nhất phương này cũng đã hồn quy địa phủ.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, tiếp tục huy động Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bắn ra các thanh liễu đao lam sắc, mặt ngoài lại có vô số hỏa diễm biến thành phù văn cỡ nắm tay lưu chuyển.

Lâm Hiên còn phun ra hỏa diễm màu xanh biếc dung nhập ảnh hoàn, sau đó đem Tam Âm Bạch Cốt thuẫn bay vút ra quay tròn. Quỷ diện giữa tấm thuẫn bài phun ra âm phong đen như mực bao lấy thân hình Lâm Hiên.

Tiếp theo hắn giương tay lên đem hơn mười tấm linh phù ngũ sắc tế ra, tất cả đều là địa giai trung phẩm phù. Toàn bộ thủ đoạn phòng ngự của Lâm Hiên đều lấy ra hết, đối phương đã nuốt độc phấn, hiện giờ chỉ cần cầm cự một khoảng thời gian mà thôi.

Bình tâm mà nói trong lòng Lâm Hiên đang khẩn trương cùng lo sợ, tu vị của đối phương đã vượt Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh giai. Hắn toàn lực phòng thủ, hy vọng chống đỡ được thêm mấy khắc.

Trên mặt Cổ Ma không khỏi hiện lên tia kinh ngạc, tùy tiện tế ra hơn mười tấm địa giai phòng ngự phù. Hành động táng gia bại sản này Thiên tú chân nhân còn chưa từng thấy qua. Nhưng nếu không còn mạng thì giữ lại bảo vật có ích gì?

Vẻ mặt của Cổ Ma rất nhanh lại hiện nét tàn độc, cũng chỉ là kéo dài thêm chút hơi tàn mà thôi.

Tay trái Cổ Ma giơ lên, một ma tí xanh xám chừng bảy tám trượng hiện lên giữa không trung, năm ngón tay đen như mực chứa kịch độc. Hung quang trong mắt lóe lên, ma thủ đã lao nhanh đến đối phương.

Lâm Hiên tuy lấy tĩnh chế động nhưng cũng không đứng ngây ngốc mà chịu đòn, tay trái tế ra Thú hồn chi bảo bay ra ngoài vòng phòng hộ, đón gió hóa lớn thành một cự mãng to như thùng nước màu vàng, không chút sợ hãi lao đến ma thủ.

Cả hai lao vào nhau ầm ầm, ma thủ nhanh chóng chiếm thượng phong, nắm được giữa lưng cự mãng. Lâm Hiên kinh hãi vội biến đổi pháp quyết, cự mãng xoay tròn muốn thoát ra nhưng từ ma thủ đột nhiên phát ra bảy tám tia chớp to như cánh tay. Sau đó Lâm Hiên nhanh chóng cảm thấy liên hệ giữa bảo vật đã bị cắt.

Sắc mặt hắn càng ngưng trọng, lão gia hỏa này càng đánh càng lợi hại. Ngọc địch này là cổ bảo hàng đầu mà nhanh chóng bị hủy khiến khóe miệng Lâm Hiên đắng ngắt.

Lúc này Cự mãng đã bị xé thành hai đoạn. Ma thủ uy thế trùng thiên nhanh chóng lao đến, rất nhanh đã va chạm vào vòng bảo hộ ngoài cùng. Địa giai phù phòng ngự uy lực đâu nhỏ nhưng chỉ trong chốc lát đã bị công phá.

Sắc mặt Lâm Hiên càng khó coi hơn. Tay áo hắn phất lên, tiếp tục tế ra một tiểu kính tạo hình cổ xưa rồi nhanh chóng truyền pháp lực vào. Mặt kính lóe lên linh quang rồi hơn mười con linh điểu lớn nhỏ cỡ nắm tay lao ra. "Đi! " Lâm Hiên khẽ quát lên một tiếng, đám linh điểu chen chúc bay ra. "Tiểu tử vô dụng thôi, dù giãy dụa như nào ngươi cũng không thoát được kết cục bị bản tôn cắn nuốt. " Cổ Ma nhếch miệng lên cười lớn, tay phải giơ lên, từ khuỷu tay trở xuống đã biến thành một thanh loan đao rất lớn hình dáng hung tợn. Trong ma khí cuồn cuộn, một đạo đao quang đường kính mấy trượng cũng theo đó xuất hiện bắn tới. Thanh âm như xé vải vang lên, bảy tám thanh Liễu đao phòng hộ cùng tán đi mới miễn cưỡng tiêu trừ đao quang.

Ma thủ cũng theo sát phía sau đâm thủng tầng phòng hộ thứ ba do các linh điểu bày ra. Có điều thần thông Nhiếp Linh kính không nhỏ nên sau đó Ma thủ liền tán loạn kiệt lực.

Trên mặt Cổ Ma hiện vẻ kinh ngạc. Tu sĩ có nhiều bảo vật đến cỡ này hắn còn chưa từng thấy qua.

Thân hình trở nên Cổ Ma mơ hồ biến mất không thấy. Một khắc sau đã lao đến gần đối phương. Loan đao liên tục chém xuống, linh quang lóe lên, các vòng bảo hộ liên tục bị giải trừ.

Trên trán Lâm Hiên đổ mồ hôi như mưa, tiếp tục như vậy thì không ổn, độc chất còn chưa kịp phát tác, phải nghĩ cách kéo dài thêm thời gian.

Do dự một lát, Lâm Hiên nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược bỏ vào miệng, tay trái lật một cái, xuất hiện mấy cây trận kỳ trong bàn tay. Hắn đánh ra mấy đạo pháp quyết, trận kỳ lao đi bốn phương tám hướng nhanh chóng biến mất. Tức thời âm phong nổi lên vùn vụt, mùi huyết tanh nồng nặc cũng truyền ra. "Đây là…" Cổ Ma sững sờ, nhất thời động tác ngưng lại. Tà vật quỷ đạo sao!

Tiểu tử này đúng là vô số bảo vật đông tây kim cổ nhưng chẳng qua chỉ là múa rìu trước cửa Lỗ Ban mà thôi.

Trong tiếng quát chói tai. Cổ Ma há mồm đem âm khí bốn phía vào bụng, vẻ mặt đầy tham lam như là được đại bổ vậy.

Lâm Hiên thấy vậy không khỏi nhăn mặt, trong đầu ý niệm luân chuyển. Ngoài mặt lộ vẻ sợ hãi nhưng lặng lẽ tế ra một đám côn trùng trong túi bên hông, chính là Ngọc La phong!

Tuy rằng độc tính của ấu trùng không thể uy hiếp bao nhiêu với Cổ Ma nhưng có thể đẩy tác dụng độc phấn Thực Tâm Ma Đào.

Thần niệm khẽ động mấy con Ngọc La phong tự bạo hóa thành bột phấn tán ra trong âm phong.

Để dương đông kích tây, hai tay Lâm Hiên bấm niệm pháp chú, trong tiếng sói tru quỷ khóc thê lương, năm thân ảnh cao lớn hiện lên ở hơn mười trượng, mấy tên này mặt mũi hung tợn đáng sợ đến cực điểm, vì kéo dài thời gian Lâm Hiên đã gọi ra Ngũ quỷ.

Oán khí trùng thiên, Ngũ quỷ liên thủ giơ lên đao kiếm kiếm kích chùy trong tay đánh về Cổ Ma.

Cổ Ma không chút sợ hãi quay tròn thân hình, ma khí lại bạo tăng, lúc này hắn đã hóa thành một Cự Nhân đối cường cùng Ngũ quỷ.

Loan đao trong tay lóe lên xông lên phía trước chẻ đôi một tên lệ quỷ, ma thủ đâm thẳng dễ dàng đâm xuyên ngực lệ quỷ khác.

Ba tên còn lại, miệng hắn phun ra ma hỏa thiêu đốt hết.

Trong lòng Lâm Hiên kinh hãi vô cùng, uy lực Ngũ Quỷ Liệt Hồn trận không phải nhỏ. Khi trước dễ dàng vây Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ thời gian hơn một tuần trà nhưng lúc này còn chưa được một khắc. Thảo nào Nhạc Huyền Phong cùng Tuyết Hồ Vương lần lượt ngã xuống trong tay lão ma này. Không biết bột Thực Tâm Ma Đào có thể phát huy tác dụng hay không?

Lâm Hiên lắc đầu, chưa lúc nào hắn cảm thấy bất lực như lúc này.

Sau khi hạ xong Ngũ Quỷ. Cổ Ma tiếp tục há rộng mồm đem đám âm khí đại bổ hút vào, lại phát ra một tiếng rít gào đem chuỗi tràng hạt ném lên không. Mặt trên tràng hạt có vết rạn do từng bị Viện Kha đánh mẻ.

Bên trong cuồn cuộn ma khí, Tràng hạt lại bắt đầu nhanh chóng tu bổ biến thành Bạch cốt khô lâu hai hốc mắt trống rỗng, miệng phun bích hỏa lao tới Lâm Hiên.


Cùng lúc đó Tuyết Hồ đại công chúa mang theo muội muội sớm thoát ra xa. Lại nói tiếp hai nàng cũng là vận khí thật tốt. Nếu sau khi Cổ Ma cắn nuốt Nguyên Anh Nhạc Huyền Phong mà đuổi theo hai nàng thì tuyệt đối là bất hạnh!

Đột nhiên bạch quang chợt lóe, đạo bạch sắc kinh hồng chợt dừng lại, quang hoa thu liễm hiện ra một mỹ nữ dung nhan tuyệt sắc.

Viện kha lấy tay ôm ngực thần tình tái nhợt, chẳng hiểu sao nàng cảm thấy trong lòng khó chịu như có tai họa gì đó đã xảy ra.

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, tuy không thể biết trước thiên đạo nhưng Hồ ly vốn có một số dự cảm linh nghiệm vô cùng. Bộ dáng Viện Kha không khỏi kinh nghi.

Đầu tiên nghĩ đến chính là Cổ Ma truy tung, nàng vội phát ra thần thức nhưng bốn phía lại gió êm sóng lặng, quái vật kia không đuổi theo. "Tỷ tỷ làm sao vậy?" Hương nhi từ trong lòng thiếu nữ ló ra, chớp chớp đôi mắt to tròn. "Không có" Viện kha lắc lắc đầu. Có lẽ là nàng quá đa tâm, hiện không phải là thời gian để lo lắng, cần mau chóng nghĩ biện pháp tìm lối ra.

Mà bên kia chiến đấu vẫn đang vô cùng ác liệt. Sau thời gian một tuần nhang, toàn bộ đám phù triện biến thành hơn mười tầng quang tráo đã bị hoàn toàn đánh tan.

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên đã khó coi đến cực điểm. "Tiểu tử, nhận lấy cái chết!" Cổ Ma nhe răng cười, tay phải múa may. Trong tiếng xoạt xoạt, những đao quang màu đen thi nhau bay tới. Khô lâu kia cũng ở một bên chặn đường lui của hắn.

Lâm Hiên cả kinh, thân hình chợt lóe thi triển Cửu Thiên vi bộ đồng thời điểm về phía trước một chỉ. Tam Âm Bạch Cốt thuẫn bùng lên quỷ hỏa trắng bệch chủ động nghênh đón đao quang.

Linh quang lóe lên, đao quang dễ dàng chẻ tấm cốt thuẫn thành hai nửa. Tranh thủ chút thời gian. Thân ảnh Lâm Hiên biến mất rồi xuất hiện cách đó vài chục trượng.

Nhưng hắn vừa mới hiện hình thì thần thức Già La Cổ Ma đã tập trung. Chỉ thấy lão ma hừ một tiếng, vô số ma khí cuồn cuộn tụ thành một cự trảo to hơn mười trượng, trảo nắm thành quyền đánh thẳng về Lâm Hiên ở phía xa.

Quyền chưa đến mà Lâm Hiên đã cảm giác được thanh thế vô cùng đáng sợ! Không kịp né tránh hắn đành đem pháp lực toàn thân liều mạng truyền vào quầng sáng bảo hộ trước người.

Phảng phất như bị phích lịch liên châu giáng vào. Tầng sáng do Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn biến thành lóe lên liên tục, phù văn màu đỏ lưu chuyển quanh trở nên vô cùng ảm đạm. Lâm Hiên cảm thấy một đạo lực vô cùng đánh mạnh tới. Toàn thân hắn chấn động bay ra ngoài, miệng phún ra một ngụm tiên huyết. "Ồ?" Trên mặt Cổ Ma lại có vẻ kinh dị. Đối phương còn cương cường chưa nằm xuống. Song lập tức hắn lại cười lạnh một tiếng, đám xúc tua trên đầu chợt duỗi dài đâm tới Lâm Hiên.

Tuyết Hồ Vương ngã xuống thế nào còn rõ mồn một. Lâm Hiên hít một hơi thật sâu phun ra ngụm máu huyết, hai tay cấp tốc múa may thi triển bí thuật trong Huyền Ma chân kinh, tức thời máu huyết biến thành một quầng sáng ửng đỏ chắn trước người.

Có không ngăn trở được không thì hắn không nắm chắc. Chẳng lẽ phải ngã xuống ở đây?

Đúng vào lúc này, đột nhiên trên mặt Cổ Ma lộ ra vẻ đau đớn, càng thêm quỷ dị chính là ma khí quanh thân nhanh chóng bạo giảm, công kích của xúc tua cũng không khỏi chậm dần.

Thừa dịp này cả người Lâm Hiên nổi thanh quang vội bắn sang một bên, đồng thời đưa tay vỗ vào bên hông một cái lấy ra bảy tám bình đan dược. Hắn mở nắp bình bất chấp tất cả điên cuồng trút vào miệng.

Những linh đan này hoặc do luyện chế hoặc do thu được, hiệu quả phi phàm, có thể tạm thời áp chế thương thế.

Sau đó Lâm Hiên đưa ánh mắt ngưng trọng nhìn phía Cổ Ma bên kia.

Lúc này ma khí quanh thân Cổ Ma nhanh chóng giảm đi nhưng Lâm Hiên không vội vàng ra tay, cẩn thận thối lui ra khỏi vài chục trượng.

Thời khắc này ở trong cơ thể Cổ Ma, thần tình Nguyên Anh Thiên Tú chân nhân vô cùng thống khổ. Liên tiếp hấp thu được hai gã hậu kỳ tu sĩ cùng Yêu Tộc khiến sự bài xích của ma thân với Nguyên Anh giảm đi rất nhiều. Có điều độc phấn do Thực Tâm Ma Đào đã ngấm vào Nguyên Anh.

Nguyên Anh hoảng sợ phát hiện cảnh giới đang rớt xuống. Còn thêm độc tố Ngọc La phong lại có hiệu quả thôi thúc quá trình. "A!" Cổ Ma ngẩng đầu lên phát ra tiếng gầm đau đớn, đột nhiên quang hoa chợt lóe một hài nhi hiện lên ở trên đỉnh đầu của hắn.

Ma thân nhanh chóng lui nhỏ lại lần nữa biến thành bộ dáng tăng nhân, khí thế giảm đi dữ dội. "Phù! thiếu gia, người đã thành công" Thanh âm Nguyệt Nhi đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Từ khi bước vào Tu Tiên giới tới nay, đây là trận chiến hung hiểm nhất của Lâm Hiên. Vừa mới đây còn nghĩ hai người phải chết ở chỗ này, không ngờ tạp chất âm độc kia bỗng nhiên có hiệu quả không ngờ. "Ừm." Lâm Hiên gật đầu lấy lệ, ánh mắt lại đang chú ý đến tên Nguyên Anh kia, bộ dáng tuấn mỹ của nó hoàn toàn khác Cổ Ma.

Hắn không phải Cổ Ma! Vậy hắn là ai ?

Lâm Hiên đang vui mừng thì Thiên Tú chân nhân đang rơi vào kinh hoàng như ở trong mê cung.

Tu vị vượt cả Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong lại không hiểu sao rớt xuống tới hai cấp biến thành Nguyên anh sơ kỳ.

Lúc này hắn đã không có thực lực để khống chế ma thân, nếu không cẩn thận ngay lập tức sẽ bị ma thân cắn nuốt, rơi vào đường cùng đành phải đem Nguyên Anh thoát ra, tình thế này đối với hắn đương nhiên không ổn chút nào.

Tại sao lại như vậy?

Cho dù kiêu hùng như Thiên Tú chân nhân gặp phải biến cố này cũng trở nên hoang mang tột độ.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 996

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.