Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 154: HUYẾT MA TÔN GIẢ

Phiên bản Dịch · 4530 chữ

"Ừm, việc này để nói sau, hai nha đầu pháp lực tuy thấp nhưng sau này có thể trợ giúp ta không ít." Lâm Hiên nói tới đây thì nhắm hai mắt đem thần thức chìm vào trong ngọc giản, tiếp tục tìm hiểu bí pháp từ Mặc Nguyệt Tộc.

Nguyệt Nhi thấy vậy khôn khéo không nói thêm nữa, bắt đầu tĩnh tọa.

Bất kể như thế nào, đề cao thực lực mới là điều quan trọng nhất. ......

Cùng lúc đó, hai vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão cũng về tới động phủ của mình. "Sư huynh, thực sự là không có vấn đề chăng? Họ Lâm đột nhiên đi vào nơi này, có thể hắn đã phát hiện bí mật của chúng ta?" đôi mi thanh tú của Tào Nguyệt hơi nhíu, có chút lo lắng mở miệng. "Hừ, thật là đáng ghét, chúng ta thật vất vả mới trừ được họ Trịnh kia, không nghĩ tới lại mọc ra tên Thiếu môn chủ này" Chu Miện cắn răng vẻ mặt dữ tợn nói. "Hay là chúng ta theo như lúc trước, đưa hắn......" Tào Nguyệt nói tới đây, khuôn mặt tú lệ bao phủ một tầng sát khí, mặc dù lời chưa hết nhưng ý định rất rõ ràng. "Không được" Chu Miện lắc đầu: "không thể so Lâm Hiên như họ Trịnh kia, dù sao hắn cũng là cao đồ của Thông Vũ lão gia hỏa, là bổn môn thiếu chủ, làm như vậy rất dễ đả thảo kinh xà." "Nhưng có hắn ở nơi này thì chúng ta đâu có cách nào đem những đệ tử cấp thấp kia tới cho Tôn giả huyết tế, vạn nhất..." "Ta đương nhiên rõ ràng. Nhưng đã xảy ra bất ngờ thế này đành phải đi tìm tôn giả giải thích vậy" Chu Miện thở dài: "Lâm Hiên chỉ là nghỉ tạm mấy ngày rồi rời đi. Thánh tôn mặc dù vội vã phục sinh nhưng thời gian này vẫn có thể nhẫn nại." "Chỉ mong là vậy!" Tào Nguyệt khẽ rên một câu. Hai đầu màyhiện vẻ lo lắng. Qua một lúc lạido dự mở miệng: "Sư huynh..." "Sư muội. Có chuyện cần gì ấp úng. Chúng ta song tu đã tới trăm năm chẳng lẽ còn có điều không thể nói rõ?" Nhìn bạn lữ bên cạnh, vẻ dữ tợn trên mặt Chu Miện tan hết, nhẹ nhàng mở miệng. "Sư huynh. Chúng ta bây giờ hành sự phản bội Linh Dược Sơn. Một khi bị phát hiện có lẽ toàn bộ U Châu Tu Tiên giới đều coi chúng ta như thù nhân, điều này thực sự có đáng sao. Vạn nhất tôn giả gạt chúng ta..." "Sư muội, tên đã rời cung sao có thể quay lại, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì. Chúng ta khổ tu là vì cái gì, chẳng phải là hy vọng pháp lực có thể tăng tiến, một ngày kia có thể ngưng tụ Nguyên anh..." Chu Miện nói tới đây, trên mặt hiện lên một hưng phấn nhưng lập tức thay bởi vẻ uể oải: "Tu tiên đạo chông gai từng bước, từ xưa đến nay có thể Kết anh chỉ có vài người. Phu thê ta tư chất không thấp. Sau khi Ngưng đan nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng. Vi phu mấy chục năm trước cũng đã đến hậu kỳ nhưng đến nay hầu như không tiến được thêm chút nào, đừng nói Nguyên anh đại lộ, dù là đại viên mãn cũng không có bao nhiêu hy vọng." Tào Nguyệt im lặng, tư chất của nàng còn kém hơn trượng phu một chút, bây giờ mới đạt tới Ngưng Đan trung kỳ mà thôi. "Trước kia vi phu mặc dù sốt ruột nhưng gặp tình cảnh như thế chỉ xem như nước chảy bèo trôi. Lần này chúng ta phụng mệnh Thông Vũ lão gia hỏa tới nơi này chủ trì phân đàn, đã gặp được thánh tôn...." Chu Miện nói tới đây âm thanh dần trầm xuống, dường như đang nhớ lại chuyện cũ.


Ba tuần trăng trước, bọn họ mang theo một đám đệ tử tới khu vực bị âm hồn chiếm cứ thành lập phân đàn, cũng là muốn đục nước béo cò thu thập thêm tài liệu tinh thạch.

Phụ trách việc này ngoài phu thê bọn họ còn có một tu sĩ họ Trịnh.

Vì không muốn phiền toái, ba người đem lập phân đàn ở nơi hoang vắng không có linh mạch này.

Ban đầu tưởng rằng nơi này không có gì kỳ lạ, đâu biết phu phụ họ Chu trong một lần xuất hành bất ngờ lại phát hiện một hang động kỳ quái, rất có khả năng là di chỉ của thượng cổ tu sĩ.

Hai phu thê tự nhiên hết sức vui mừng, cơ duyên này không phải là ai cũng có thể gặp. Cổ tu thần thông cường hãn, nếu như ở bên trong phát hiện ra đan dược hay pháp bảo...

Thế là sau khi tỉ mỉ chuẩn bị, phu thê hai người lén lút đến nơi tìm kiếm bảo vật.

Đâu biết sau khi đi vào, ngoài một quan tài vĩ đại thì không thấy thứ gì khác. Trên quan tài có dán rất nhiều lục phù, giống như là phong ấn có thứ gì đó.

Thấy như vậy, Chu Miện cùng Tào Nguyệt đưa mắt nhìn nhau. Với nhãn quang của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ cũng đoán được, thứ bị phong ấn trong quan tài quá nửa có thể gây ra nguy hiểm.

Có câu người vì tham tài mà chết, chim vì tham mồi mà vong. Cho dù hai người có điều băn khoăn nhưng quả thực không cam lòng trở về.

Sau khi do dự một lát, cuối cùng quyết định phá vỡ phong ấn, xem trong quan tài rốt cuộc có gì.

Cho dù là quái vật gì trải qua tuế nguyệt lâu như vậy, thọ nguyên cũng đã hao hết hồn quy địa phủ, ngược lại có thể để lại bảo vật.

Nghiêm túc mà nói ý nghĩ này không có gì sai. Bọn họ chính là bị lợi ích công tâm.

Đương nhiên hai người cũng không ngây ngốc.Trước khi phá bỏ phong ấn đã đem pháp bảo tế xuất ra, đồng thời trong tay cầm độn thổ phù, nếu tình huống không ổn thì sẽ bỏ trốn mất dạng.

Vốn đã chuẩn bị rất đầy đủ nhưng bên trong quan tài khiến hai người đại biến. .

Bên trong là một khối thây khô nhưng không phải bình thường. Nửa trên là hình dáng nhân tộc, nửa dưới lại là yêu thú, giống như là dùng một thần thông cổ quái đem nhân loài cùng yêu thú hợp thể lại.

Hai người vô cùng sợ hãi, mà quái vật đáng sợ kia rõ ràng thân thể đã khô héo nhưng vẫn còn sinh cơ. Phong ấn vừa mở đã lại hồi sinh.

Phu phụ hai người kinh hãi tới mặt không còn chút sắc huyết, vội vàng khống chế pháp bảo đánh qua.

Quái vật kia nhìn như suy yếu nhưng thần thông bất phàm, sau một lần đại chiến hai người đại bại. Không biết quái vật thi triển bí thuật cổ quái gì khiến độn thổ phù mất đi hiệu quả, hai người bị quái vật sanh cầm.

Trong lòng hai người vô cùng hoảng sợ, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết nhưng kỳ quái là quái vật kia lại không động thủ giết bọn họ, lại hỏi bọn họ có nguyện ý làm một cuộc giao dịch hay không.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, gặp tình cảnh này hai người nào dám chối từ vội vàng gật đầu.

Lại nói về lai lịch của quái vật kia.

Hắn vốn là một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ từ thời kỳ thượng cổ.

Phu thê hai người nghe được thì đưa mắt nhìn nhau, Nguyên Anh kỳ lão quái thọ nguyên cũng chỉ là khoảng ngàn năm.

Thời kỳ thượng cổ tới nay mà còn sinh cơ, điều này cũng là quá thổi da bò a!

Chỉ thấy vẻ mặt quái vật khinh thường, bọn tiểu bối này làm sao mà biết bí pháp thần kỳ của hắn.

Hắn đúng thật là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, hơn nữa còn là một đại ma đầu trong Tu Tiên giới mà chúng nhân nghe nói đến là biến sắc, tinh thông các loại tà pháp ma công.

Trong đó lợi hại nhất là một loại tà công đem thân thể dung hợp cùng yêu thú. Trên tu tiên đạo, có thể nói Nhân tộc và yêu thú là bên nào cũng có sở trường riêng, nhân tộc có não đầu linh hoạt còn yêu thú lại có thân thể mạnh mẽ hơn.

Mà bộ ma công này có thể phát huy sở trường tránh sở đoản, đem hai ưu điểm kết hợp lại. Đương nhiên phương pháp này cũng quá biến thái, biến thân thể nửangười nửa yêu như vậy. Kẻ sáng tạo ra có thể xem là thiên tài, nói quá một chút là Cuồng nhân.

Công phu biến người ra quái vật này vốn không có mấy tu sĩ nguyện ý tu luyện.

Nhưng tâm tư của lão ma này không thể dùng lẽ thường suy đoán, sau khi đạt được bộ ma công này thì như nhặt được của báu, lập tức động thủ tu luyện.

Lão không tiếc tâm lực đến một nơi hoang sơ, sanh cầm một tên cực phẩm yêu thú cấp ba thân thể đặc biệt mạnh mẽ, sau đó bế quan bắt đầu dung hợp.

Đối với Huyết ma tôn giả mà nói, một khi công pháp đại thành cho dù không thể bá đạo thiên hạ nhưng tu vị sẽ đại tăng. Mà điều hấp dẫn nhất là sau khi dung hợp cùng yêu thú. Thọ nguyên của lão có thể kéo dài mấy trăm năm, như vậy có khả năng tiến giai Ly Hợp Kỳ, phi thăng linh giới cũng có chút hy vọng.

Còn thân hình biến thành quái vật như vậy thì huyết ma tôn giả căn bản không quan tâm, khi trước hắn đã bị chúng nhân e sợ chỉ dám kính nhi viễn chi đứng nhìn từ xa.

Người này có dã tâm bừng bừng nhưng vận khí lại không tốt chút nào. Ở thời khắc mấu chốt khi dung hợp lại có một cừu gia tìm tới cửa.

Dù chung quanh động phủ có bày ra rất nhiều cấm chế nhưng không ngăn được đối phương. Đường cùng lão ma đành chấp nhận nguy hiểm tạm hủy ma công, cùng cừu gia đại chiến một trận.

Huyết ma tôn giả công phu cao hơn một bậc, sau một hồi đã sát diệt được đối phương nhưng cũng bị đại thương, lúc này linh lực trong cơ thể bắt đầu phản phệ.

Nếu đổi lại một tu sĩ khác có lẽ đã tẩu hỏa nhập ma mà chết nhưng lão quái vật này sở học lại vô cùng tạp nham, trong hiểm cảnh đã thi triển ra một bí pháp bảo tồn sinh mệnh.

Lão đem một sợi phân thần vào trong nhập một con khôi lỗi, sau đó cho khôi lỗi phong ấn lão vào quan tài vào trạng thái chết giả chậm rãi chữa thương. Thương thế dù nặng nhưng qua mấy chục năm tự nhiên sẽ khôi phục, đến lúc đó lại sai sử khôi lỗi phá phong ấn mà ra.

Nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi lão tiến vào trạng thái chết giả thì sợi phân thần trong khôi lỗi dần dần khai mở ra linh trí, do còn sợ uy thế của lão ma nên lẳng lặng trốn đi.

Cứ như vậy huyết ma tôn giả bị nhốt ở trong quan tài đã phong ấn, mà công pháp kia quả thực thần kỳ. Do tất cả cơ năng trong thân thể ngừng lại, đồng thời thần thức chưa tỉnh lại nên thọ nguyên cũng không bị ảnh hưởng của tuế nguyệt, cứ như vậy vượt qua tới cả trăm vạn năm.

Tuế nguyệt trôi mau, lão ma cứ như thực vật nằm trong quan tài, đến một ngày bị phu phụ Chu Miện Tào Nguyệt thức tỉnh.

Đương nhiên lúc này không cần nói nhiều, hai bên đại chiến một hồi.

Lão ma cũng có nỗi khổ. Dù sao đã ngủ say trăm vạn năm, vừa mới tỉnh lại thương thế vốn là chưa hồi phục. Thân thể đã mục nát kinh khủng, vừa rồi đánh bại hai người cũng là đánh nhanh thắng nhanh, tất cả pháp lực tiêu hao sạch sẽ.

Tình cảnh hiện nay không phải là nghỉ ngơi là có thể khôi phục, thế là lão hồ ly Huyết ma tôn giả đem ánh mắt giảo hoạt ngắm tới phu thê Chu Miện.

Huyết ma tôn giả nếu muốn khôi phục tu vị phải cần hàng loạt máu huyết sinh linh. Phàm nhân cũng có thể nhưng tu sĩ đương nhiên tốt nhất.

Lão ma đã hạ cấm chế khiến cho bọn họ phải nhận lão làm chủ. Sau đó phân phó phu thê họ Chu lén lút đem môn hạ đệ tử đến cho lão huyết tế.

Đương nhiên lão cũng cho hai người không ít lợi ích. Truyền thụ cho một bộ ma công uy lực phi thường.

Mà thời khắc này Tào Nguyệt đang lo lắng cũng chính là vấn đề này, thị cắn môi lo lắng nói: "Sư huynh. Trước kia công pháp chủ tu của đôi ta tuy không phải đạo môn huyền công nhưng cũng là chính đạo công pháp vang danh. Hiện tại lại cải tu sang ma đạo tà công. Ngươi không sợ có vấn đề xảy ra sao?" "Điều này..." Chu Miện chần chừ một lát rồi cười khổ thở dài: "Nếu là ma công bình thường thì vi phu đâu để hai ta mạo hiểm như vậy. Nhưng Ma Anh Quyết này quả thực bất phàm..." Thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô cùng. Căn cứ theo lời Huyết ma tôn giả thì Ma Anh Quyết này là do một vị tiền bối vô danh sáng tạo ra ở trăm vạn năm trước.

Vị tiền bối kia tài trí phi thường nhưng linh căn chỉ là bình thường. Mặc dù dựa vào đủ loại kỳ ngộ tu luyện đến Ngưng đan hậu kỳ nhưng do tư chất có hạn. Đừng nói là kết anh mà muốn tới Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong cũng là xa vời.

Với kẻ khác đây là một sự bi ai nhưng vị tiền bối này lại quyết không cam lòng. Trong khoảng một trăm năm lão góp nhặt rất nhiều ma đạo cổ tịch, sáng tạo ra một phương pháp đi tắt tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Tiền nhân này có dã tâm rất lớn. Ma tà công chú trọng kỹ xảo nhưng Nguyên Anh kỳ nào dễ đạt tới như vậy. Mặc dù cuối cùng không thành công nhưng cuối cùng lão đã sáng tạo ra Ma Anh Quyết là một loại thần thông bất phàm.

Tu luyện công pháp này, mặc dù không thể kết thành Chân anh nhưng có thể tạo ra một ma anh.

Thần thông của Ma anh đương nhiên kém hơn Chân anh của Nguyên Anh kỳ lão quái nhưng lại vượt xa Ngưng Đan kỳ tu sĩ.

Xem như là tạo ra một cấp trung gian giữa Ngưng Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ trong Tu Tiên giới.

Huyết ma tôn giả trong lúc vô tình có được công pháp này. Tuy nhiên khi đó lão đã là Nguyên Anh kỳ tu sĩ nên cũng không thèm để ý. Nhưng đối với phu thê họ Chu thì hấp dẫn vô cùng.

Chướng ngại duy nhất là hai người là chính đạo tu sĩ. Ma Anh Quyết là tà đạo bí pháp phải tu luyện âm linh lực.

Âm dương linh lực vốn xung khắc như thủy với hỏa.

Chu Miện hết sức uể oải. Tuy nhiên Huyết ma tôn giả xứng đáng là cổ lão quái hiểu nhiều biết rộng. Lão lại đưa ra một phương pháp giải quyết. Lão dùng ma khí tinh thuần truyền sang dần đồng hóa linh lực trong thân thể hai người, khiến hai người dần dần thích ứng tu luyện ma công.

Nhưng phương pháp này thực sự an toàn sao?

Tào Nguyệt khi tu luyện gần đây thường cảm giác trong cơ thể huyết khí trào dâng. Mặc dù chưa đến mức tẩu hỏa nhập ma nhưng cũng là hiện tượng bất thường. "Lo ngại của sư muội, Tôn giả cũng đã nói qua. Đây là dương linh lực trong cơ thể chúng ta hãy còn chưa hoàn toàn bị đồng hóa. Chỉ cần tôn giả khôi phục tu vị, sẽ truyền thêm ma khí vào cơ thể chúng ta, đồng hóa hoàn toàn dương linh lực thì sẽ tu luyện thuận lợi, một khi Ma Anh Quyết đại thành. Ngoài một số lão quái thì U Châu Tu Tiên giới không phải là mặc cho chúng ta tung hoành sao?" Chu Miện nói tới đây, trong mắt hiện tia cuồng nhiệt.

Nhìn vào nét mặt hưng phấn của trượng phu. Tào Nguyệt cũng đành im lặng. Mặc dù có lo lắng nhưng sư huynh nói đúng. Bất kể đúng sai bây giờ đều không có đường quay đầu lại. "Sư muội không cần quá lo lắng. Tôn giả vốn đang cần hai người chúng ta. Huống chi..." Nói tới đây trên mặt Chu Miện lộ ra chút ngạo nghễ: "Vi phu mặc dù không phải Nguyên anh tu sĩ nhưng cũng có một chút kiến thức. Ma Anh Quyết quả thật là thần thông bất phàm. Phương pháp dùng ma khí tuy nguy hiểm nhưng dùng nó mới có thể luyện thành Ma Anh Quyết tầng thứ nhất. Chỉ cần chúng ta không có sơ suất là được. Tiên đạo vốn đã gian nan, có nguy hiểm là không thể tránh." "Ừm chỉ mong là như thế!" Tào Nguyệt thở dài tạm thời gác lại chuyện này: "Nhưng còn tên Lâm Hiên kia..." "Yên tâm. Vi huynh sẽ tìm tôn giả giải thích. Tạm thời không thể dùng đệ tử bản môn để huyết tế. Đợi ta đi tìm một số phàm nhân. Mặc dù tinh huyết của bọn hắn không thể nào bằng tu sĩ nhưng ít ra có thể khiến tôn giả ngừng tức giận." "Chỉ có thể làm như thế. Sư huynh phải cẩn thận một chút." "An tâm, trong lòng ta đã có dự tính. Trái lại sư muội cần lưu ý hơn tới Lâm Hiên. Nghìn vạn không thể để cho hắn nhìn ra điều gì khác thường." Sắc mặt Chu Miện trầm xuống dặn dò. "Ta biết rồi sư huynh. Hắn cùng với hai nữ đệ tử kia trở về. Chuyện xảy ra trong phân đàn chắc chắn đã nghe nói." Đôi mi thanh tú của Tào Nguyệt hơi nhíu có vẻ băn khoăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com "Không có quan hệ. Những đệ tử cấp thấp ngoài sợ hãi thì biết tin tức gì? Lâm Hiên đã đi vào nơi này. Cho dù không có hai ả nha đầu thì sớm muộn hắn cũng nghe từ đệ tử khác thôi." "Ừm." Tào Nguyệt gật đầu. Đúng lúc này một đạo hỏa quang ngoài cửa sổ bay vào. Tào Nguyệt đem thần thức rót vào. Vẻ mặt đại biến rất khó coi. "Sư muội. Đã xảy ra chuyện gì?" "Sư huynh, thuộc cấp hồi báo. Hai nha đầu kia vừa vào trong lầu gác của Lâm Hiên khoảng một canh giờ." "Ồ?" Chu Miện sờ cằm do dự: "Không biết là vì chuyện gì?" "Lâm Hiên ở chung quanh lầu gác có bố trí Cấm chế. Thuộc cấp không có cách nào biết được." "Hừ. Xem ra tên Thiếu môn chủ này không phải nhân vật đơn giản. Tuy còn trẻ nhưng hành sự kín kẽ vô cùng." "Sư huynh, nếu không tìm cơ hội trừ bỏ hai đầu kia. Ta có cảm giác để hai ả lại sẽ là một tai họa?" Đừng xem Tào Nguyệt là nữ nhân. Nhưng thị cũng ngoan tâm lạt thủ như thường. "Không được. Hiện tại tuyệt đối không thể động vào hai người này. Lâm Hiên đã có quan hệ hai ả, sát diệt bọn họ chẳng phải là rút dây động rừng ngu xuẩn sao." "Nhưng lưu lại các ả. Vạn nhất nuôi hổ thành họa......" "Nuôi hổ thành họa? Ha ha. Sư muội cũng quá đề cao Lưu Tâm cùng Lục Doanh Nhi. Chỉ là hai Linh Động Kỳ cấp thấp. Nếu chúng ta động thủ bọn chúng còn có thế trốn lên trời sao?" Trên mặt Chu Miện hiện chút khinh thị. Lập tức lời nói xoay chuyển: "Đương nhiên, cần cho người theo dõi chúng là được. Chủ yếu vẫn là Lâm Hiên. Chỉ mong hắn sớm rời phân đàn." Nói tới đây trên mặt Chu Miện hiện vẻ bất đắc dĩ.


Cùng lúc này Lâm Hiên đang khổ tu. Dù đây là địa bàn của kẻ khác nhưng hắn đã bày ra trận pháp cho nên tương đối toàn.

Những luồng thần thức cùng ánh mắt quan sát chung quanh lầu gác. Mặc dù ẩn nấp khá tốt nhưng sao có thể qua được thần thức Lâm Hiên, tuy nhiên hắn xem như không thấy.

Phái nhân thủ đến theo dõi hắn. Xem ra quả thật hai phu thê Ngưng Đan Kỳ kia trong lòng có quỷ. Đáng tiếc phương pháp này quá ngu xuẩn.

Lúc này Lâm Hiên khoanh chân ngồi trên bồ đoàn. Trước người của hắn bày ra hơn chục cái hộp gấm to nhỏ đã mở nắp, bên trong gồm đủ loại thảo dược.

Nhưng những thảo dược này không phải là thiên tài địa bảo luyện chế linh đan. Tất cả đều là kịch độc chi vật.

Khi ở Khuê Âm Sơn, thừa dịp Hỗn Nguyên Lão Tổ đại chiến cùng Hạo Thiên Quỷ Đế. Lâm Hiên vào Thiên Tinh Cung, trước khi gặp Bách Độc Thần Quân đã thu thập những thứ này trong một độc viên.

Công pháp trong ngọc giản xanh biếc có liên quan đến độc công. Chính là một loại hỏa diễm dữ dội.

Chính là lấy bổn mạng chân hỏa làm cơ sở. Ở bên trong gia nhập đủ loại tinh độc chế thành.

Trong tu chân bách nghệ thì độc công chỉ là tiểu kĩ đứng hàng cuối. Nhưng độc công của Vu sư chỉ có thể dùng từ uyên thâm để hình dung.

Loại độc diễm này uy lực cường hãn khiến người không thể tưởng tượng. Tu sĩ dưới cấp Nguyên anh trúng phải gần như ngã xuống ngay lập tức. Thậm chí ngay cả pháp bảo cũng có thể bị ăn mòn.

Xem đoạn giới thiệu này, Lâm Hiên mừng rỡ trong lòng. Thần thông cùng pháp bảo của hắn vốn vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng lại thiếu hụt đòn sát thủ. Khi gặp đối thủ lợi hại như Thái Bạch kiếm tiên chỉ có thể khổ đấu.

Cửu Thiên Huyền Công và Huyền ma chân kinh là công pháp đỉnh bậc. Bên trong có ghi lại có không ít bí thuật lợi hại nhưng yêu cầu pháp lực quá cao. Thần thông lợi hại trong hai quyển này chỉ khi tiến giai tới Nguyên Anh kỳ mới có thể tu luyện.

Nhìn thoáng qua những độc thảo trước mắt, Lâm Hiên lần nữa đem thần thức chìm vào trong ngọc giản. Qua một lát hắn thở ra, vẻ mặt có chút khó xử. "Thiếu gia làm sao vậy. Chẳng lẽ độc diễm này rất khó luyện?" Nguyệt Nhi chậm rãi mở mắt. Theo Lâm Hiên đã lâu, nàng rất ít thấy hắn do dự như vậy. "Không..." Lâm Hiên lắc đầu, giữa đôi mày vẫn nhăn tít: "Độc diễm mặc dù uy lực phi thường nhưng không khó luyện, thậm chí có thể nói là đơn giản." "Thiếu gia còn băn khoăn điều gì?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi hiện vẻ kỳ lạ.

Lâm Hiên thở dài đưa ngọc giản cho Nguyệt Nhi. Lòng mang nghi hoặc nàng đem thần thức rót vào. Chỉ là xem lướt qua một chút vẻ mặt đã âm trầm xuống: "Tu luyện thần thông này cần phải dùng Tuyệt Độc đan!" Tuyệt Độc đan là vật gì? Chính là dùng mười loại kịch độc tỉ mỉ luyện chế mà thành, trân quý không thua kém gì đan dược đột phá bình cảnh của tu sĩ.

Chính là Độc đan vang danh thiên hạ rất khó giải. Tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ trúng phải chắc chắn phải chết. Nguyên Anh kỳ lão quái mặc dù có thể thi triển pháp lực uyên thâm đem độc bức ra nhưng cũng tổn hao khá nhiều nguyên khí.

Trong ngọc giản tự nhiên ghi lại phương pháp luyện hóa Tuyệt Độc đan tránh gây tổn thương cho người tu luyện.

Chính là vận chuyển linh lực vây lấy Tuyệt Độc đan. Không cho độc công vào thân thể mà chậm rãi dung hợp cùng bổn mạng chân hỏa.

Nói nghe thì có vẻ đơn giản nhưng quá trình này lại cựu kỳ khó khống chế. Một khi không cẩn thận kinh suất có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.

Bách Độc Thần Quân lão gia hỏa kia tại sao lại bố trí như vậy. Không cho hắn thần thông gì tốt mà lại khiến hắn mạo hiểm tu luyện thần thông này.

Trong lòng Lâm Hiên mắng ầm lên không thôi nhưng hắn đâu biết. Mục đích của Bách Độc Thần Quân chính là khảo nghiệm sự đảm lược của hắn.

Tu luyện thần thông này phải mạo hiểm tính mạng nhưng thu hoạch cũng tuyệt phong phú. Bách Độc Thần Quân hy vọng Lâm Hiên ngày sau vì lão mà báo thù nên mới chọn phương pháp bá đạo như vậy.

Lúc này luyện hay không luyện đối với Lâm Hiên là một quyết định khó khăn.

Do dự trong chốc lát, vẻ mặt Lâm Hiên dần trở nên kiên định. Tiếp tục cầm lấy ngọc giản đem thần thức rót vào bên trong. "Thiếu gia. Người thực sự muốn tu luyện?" Vẻ mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ lo lắng:" Độc diễm này mặc dù uy lực phi thường nhưng với thần thông của thiếu gia hiện nay cũng không cần mạo hiểm như vậy." "Nguyệt Nhi, điều này không hẳn như thế. Ta tu luyện thần thông này không chỉ bởi uy năng của độc diễm mà còn có lý do khác." Lâm Hiên bỏ ngọc giản xuống. Sắc mặt lộ vẻ kì lạ nói. "Cái gì?" Nguyệt Nhi giật mình chưa hiểu ra.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mjtsukute
Phiên bản Dịch
Ghi chú dịch giả mjtsukute
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 1528

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.