Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối Lập Bất Dung Thứ

Tiểu thuyết gốc · 2772 chữ

" Keng keng ".

Âm thanh ma sát chói tai của kim loại va vào nhau vang vọng khắp cả ngọn núi Bạch Hổ . Chỉ thấy trong khoảnh khắc từ các lều trại của đệ tử ngoại môn và các gian nhà của đệ tử nội môn từng bóng người như những tia chớp, chỉ xoẹt cái trên khu quảng trường ở trung tâm ngọn núi đã có gần hai trăm người đứng ngay ngắn nghiêm túc chăm chú nhìn lên mái chiếc đình viện cao hơn hai trượng ở giữa quảng trường.

Trên đó có ba thân ảnh trường bào đen hai sau, một trước . Hai người đứng sau là hai nam tử trung niên, người bên trái mặt vuông , rắn rỏi , thân hình vạm vỡ toát lên sức mạnh nhìn cũng đủ chấn áp kẻ đối diện, nam tử bên phải dáng người không to lớn thậm chí có chút thon thả , mặt tuy có vài nếp nhăn nhưng trông vẫn rất thanh tú không thể che dấu được thời tuổi trẻ đã từng là một hoa hoa công tử ( đẹp zai như hoa nha :)) ) .

Hai nam tử trung niên này là đôi tả hữu hộ sơn của Bạch Hổ, trái Tả Lực Thế , phải Hữu Tiểu Thiên. Hai người đứng hai phía trái phải trên mái đình bộ dáng ung dung , ngạo nghễ nhìn xuống quảng trường trước những ánh mắt tôn kính , ngưỡng mộ của các đệ tử của cả nội ngoại môn đệ tử ,chỉ có vài đệ tử nội môn được đứng riêng hàng đầu là vẻ mặt vẫn bình thản không kiêu không ngạo cũng không hèn không khinh , nhưng không ai thấy lạ vì đây là đệ tử thiên kiêu được các vị trưởng bối công nhận khen ngợi không ngớt. Lão giả đứng đầu râu tóc đã bạc trắng như mây phất phơ trong gió, phong phạm cao thủ không thể che dấu , lão nhắm mắt nhưng nhìn lão vẫn thấy áp lực, sự tinh anh tang thương từng trải . Lão chính là Vân Hầu đại trưởng lão đứng đầu ngọn núi này.

Lúc này tại lều của Bạch , hắn đang ra sức đạp vào bụng của Vương Đại vừa thét " Vương đầu heo đến giờ điểm danh sáng rồi nhanh a , còn không dậy thì ngươi tự chịu phạt một mình đi a ". Bạch dù khuôn mặt đã được che kín nhưng vẫn nhìn được sự buồn bực của hắn , hắn và Vương Đại là một đội và luôn nhờ Vương Đại mà một ngày bọn hắn phải làm gấp ba bốn những đội khác . Bạch đã có lúc thấy thật bất công khi phải cùng đội với Vương Đại chỉ ước thà hắn là một con heo mập để ăn cho bớt phiền .

Vương Đại vẫn còn ngáp ngủ ,quấn lên quần áo của ngoại môn đệ tử bình tĩnh đi theo Bạch, đối với hắn đây là việc rất quen thuộc vào mỗi sáng sớm .

Ra đến quảng trường , vẫn như mọi ngày mọi người đã đến đông đủ . Vị trí ngoại môn đệ tử của Bạch là ở cuối hàng lên cũng không ai để ý chỉ có lão quản sự ngoại môn khi thấy Bạch và Vương Đại vừa đến, đôi mắt sắc lạnh như kiếm của lão lướt qua lạnh lùng cầm cây bút và sổ tra đến tên của hai người dùng bút gạch gạch vài nhát như những vết kiếm thật sắc đâm tâm Bạch mỗi sáng.

Bạch cố nặn ra nụ cười khổ qua lớp khăn nhìn lão rồi đi vào chỗ. Những đệ tử ngoại môn đứng đó có ít liếc qua cũng có ít cũng không chú ý nhưng cũng loáng thoáng cảm nhận được, trong ai cũng thấy vui mừng vì sự xuất hiện của Bạch còn hơn nhìn các đệ tử thiên kiêu, Bạch là người lấy đi gánh nặng của bọn họ .

Bạch vui vẻ nhìn những đệ tử khác, tự an ủi làm người tốt sẽ được yêu quý, hắn mặc kệ tên mập bên cạnh còn đang ngơ ngác ngáp ngáp , chăm chú theo dõi trên đình viện cao cao những vị trưởng bối người người ngưỡng mộ . Trong hắn lại nổi nên cảm giác mạnh mẽ được một lần đứng ở vị trí kia trước ánh mắt chú mục của mọi người . Hắn lại đưa mắt xuống hàng đệ tử thiên kiêu hàng đầu, ánh mắt dừng ở thiếu nữ váy đỏ kiêu sa lạnh lùng được nhiều đệ tử vây xung quanh cười nói bắt chuyện, nhưng nàng chỉ đáp lại qua loa không để ý nhiều. Nàng là Hồng Lăng yêu nữ, vẻ đẹp yêu nghiệt kia không ai không thích, không ai không nhìn mà miệng không chảy nước miếng . Bạch rất yêu thích nhìn nàng , đó là niềm vui niềm an ủi lớn nhất của hắn mỗi ngày , nàng là thiên kiêu chói sáng như lưu tinh ở trên thiên không , còn hắn là một kẻ đến đệ tử nội môn còn không được nên ngắm nàng cũng chỉ từ xa.

Điểm danh sáng do các trưởng lão chủ trì, mỗi ngày đều thao thao bất tuyệt không có gì đáng nói, các đệ tử chỉ hào hứng với trận tỷ thí của hai tân đệ tử nội môn đó là động lực của ngoại môn đệ tử và là lúc bàn tán trao đổi, thể hiện của các nội môn đệ tử.

Do là trận của đệ tử mới nên cũng không quá gay gắt, chỉ là thể hiện tư chất và lĩnh hội kiếm đạo của từng người. Trận đấu hôm nay rất nhanh và áp đảo về phía thanh niên cao gầy có khuôn mặt thanh tú nhưng đôi mắt sâu nhỏ tà dị trông rất có ấn tượng. Hắn dùng mộc kiếm đặt trên cổ đối thủ mặt hiện rõ sự đắc ý bên dưới là tiếng vỗ tay hoan hô của các đệ tử .

Bạch không có để ý những trận đấu tẻ nhạt này , hắn hờ hững về khu sân bãi của đệ tử ngoại môn nơi có việc quan trọng đang chờ hắn đó là bổ củi . Trên núi tài nguyên vốn phong phú đặc biệt là rừng . Phải nói từ thứ nhỏ nhất như cái ca cái cốc, mộc kiếm cho đệ tử luyện tập đến nhà cũng được dựng từ gỗ ( không có nhà của Bạch nha ).

Vì thế nên bổ củi cũng là công việc chủ yếu trên núi của các đệ tử ngoại môn . Do họ chỉ là ngoại nên không có tư cách luyện tập nên thời gian chủ yếu là làm việc . Nhìn đống củi trước mặt Bạch thở dài tay cầm lên thanh kiếm cũ có chút han gỉ nhưng vẫn rất sắc bén , các đệ tử khác một nhóm có ba bốn người chỉ có năm trăm gốc cây , còn Bạch hai người có hai nghìn gốc. Đối với Bạch đây chính là thời gian luyện tập kiếm , hắn nhờ Vương mập xếp hai thân cây cao hơn đầu người thẳng đứng tay hắn nắm chặt kiếm, người rơi vào trạng thái vong ngã . "Kiếm chính là nhân" hắn thầm hô một câu liền vung tay chém thật mạnh vào cây gỗ trước mặt. " Phập" kiếm đâm thật sâu vào thân nhưng không bị chặt thành đôi như trong tưởng tượng của Bạch. Hắn lại rút kiếm ra suy nghĩ lại chặt sang cây khác "Phập . Phập. Phập ....." một chuỗi âm thanh liên tục vang lên nhưng hắn chưa lần nào thành công. Ánh mặt trời từ từ lên cao đến lúc mệt mỏi lặn xuống Bạch vẫn tiếp tục bổ củi , giọi mồ hôi kết thành đoàn từng đợt chảy xuống làm hắn trông như vừa rơi xuống nước vậy. Vương mập nhìn hắn mệt mỏi, đang nằm gặm miếng thịt thứ hai liền dứt khoát từ bỏ chạy lại đưa cho Bạch an ủi hắn ăn có sức để làm tiếp , rất hào hiệp nghĩa khí. Bạch nhét miếng thịt vào mồm vừa ăn vừa nhìn nhát chém suy nghĩ. Hắn đã chém hơn ba nghìn gốc phải mượn thêm của cả đệ tử khác nhưng vẫn chưa chặt được thành công cây nào thành hai mảnh từ một nhát chém , các đệ tử khác không biết cũng trả quan tâm hắn đang làm gì , mỗi lần hắn chặt lại vỗ tay hoan hô còn mang phần gỗ của mình cho Bạch tập luyện. Vì thế bây giờ tất cả đều đã xong việc của mình chỉ còn Bạch vẫn đang hùng hục chặt chém với đống củi ngổn ngang. Hắn liên tục kết hợp nhiều góc chém , tư thế bay nhảy nằm bò quỳ tất cả phối hợp nhưng không thành công . Hắn chém đến tay phồng cả lên , đầu ong ong như có muôn sao xoay vòng.

Trăng cũng đã dần nên , Bạch phải từ bỏ . Hắn lết tấm thân mệt mỏi về nhà lăn ra ổ ngủ một mạch . Vương Đại thấy mình không lên so đo với huynh đệ nên đi thẳng ra rừng, trèo lên gốc cây quen thuộc cảnh giới . Vì sáng đến giờ hắn đã ngủ đủ nên giờ tinh thần rất thoải mái còn hát ca nghêu ngao giai điệu đi rừng .

Đến nửa đêm cả ngọn núi bốn bề yên tĩnh, Bạch choàng tỉnh dậy. Hắn liếc qua chỗ Vương mập thấy hắn chưa về , liền với lấy thanh kiếm chạy vào rừng sâu. Đây là chỗ yêu thích tập luyện của hắn , xung quanh có tán cây rậm rạp bao phủ , ở giữa là bãi đất trống có cắm nhiều những hình nhân gỗ đung đưa theo gió. Có cái hình nhân bị chém mất tay, cái mất đầu dưới ánh trăng trông khá kinh dị. Bạch rút kiếm quen thuộc chém thẳng về hai hình nhân phía trước , hai cái liền cong mạnh về phía sau hai cái hình nhân phía sau được buộc với cái đằng trước lên nó lao những cánh tay gỗ cầm mộc kiếm đâm về phía sau lưng Bạch . Bạch vội nghiêng sang một bên vung kiếm phế hai tay của mộc nhân , cúi đầu đâm trái lăn qua phế mộc nhân phải rất thuần thục như hành vân lưu thủy. Chỉ một nén nhang sáu cái mộc nhân đã tàn phế nằm la liệt trên đất . Còn một chiếc vẫn đứng Bạch liền một kiếm chém xuống "Phập" thanh kiếm lại đâm sâu không bị trẻ đôi. Bạch rút kiếm dồn toàn lực hét lớn chém mạnh hàng trăm nhát trên mộc nhân đến tay chảy cả máu , tóc tai thì bù xù quần áo nhìn tơi tả mới dừng lại. Hắn vốn kiên định nhưng giờ cũng có chút bực bội không cam lòng . " Vì sao? Lực ta yếu, gỗ quá cứng , kiếm không sắc?" . Mang theo nhiều suy nghĩ hắn lại rảo bước về nhà khi, gần đến thì hắn giật mình suýt làm rớt cả thanh kiếm. Hắn thấy phía sau nhà lão Thất tạp dịch có bóng người cũng đang nhìn đối mặt với hắn , thân ảnh đó đang nhảy nhảy , tay thì vẫy vẫy như chim vỗ cánh. Hắn cảnh giác tiến lại gần , đến khi còn cách độ mười mét thì thấy rõ một lão giả, chính là lão Thất, lão mặc áo vải thô rách rưới khuôn mặt hốc hác già nua đang không ngừng vừa nhảy tay vừa vỗ mạnh. Khi đáp đất lão lại cầm vò rượu tu ừng ực . Bạch còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã nghe giọng nói lão vang bên tai " Người trẻ tuổi ngươi có mơ ước gì ?". Bạch liếc nhìn lão khó hiểu trả lời " ta muốn trở thành kiếm khách cô độc " nói đến mơ ước này nó không chỉ của riêng Bạch mà là của mọi thiếu niên trên ngọn núi này. Lão Thất dường như không để ý câu trả lời của Bạch , lão lại tiếp tục nói mang theo hương vị hoài niệm " ta hồi trẻ cũng có một ước mơ được làm một cánh chim ưng mạnh mẽ vùng vẫy trên bầu trời, chinh phục mọi đỉnh cao ,người khác nghĩ ta là kẻ hồ đồ hay như ngươi thấy ta giống kẻ điên, họ cười khinh thường ta , nhưng ta và họ vốn đứng ở vị trí khác nhau ta dám làm những điều họ không thể, dù kết quả thế nào ta vẫn hơn họ về niềm tin ". Nói xong lão buông hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sáng quắc trên khuôn mặt già nua nhìn về xa xăm bộ dáng cao thâm khó dò. Bạch từ đầu đến cuối chỉ ngơ ngác nhìn , hắn bắt đầu thấy mình và lão không cùng một kênh sóng. Thấy vẻ mặt của Bạch lão ho nhẹ một tiếng khẽ vỗ vai Bạch " Này người trẻ hãy theo đuổi mơ ước của mình dù nó hão huyền đến đâu , mơ ước không chỉ được thực hiện bằng hành động mà nó còn từ cái tâm, thiên địa mênh mông ,lòng người khó bắt , vạn vật tùy tâm, thứ đáng sợ không phải là thất bại mà là từ bỏ mơ ước, sự giang dở nào cũng để lại khuyết thiếu không thể bù đắp , ngươi hiểu nỗi đau đó không ?". Giọng lão mang theo hương vị tang thương từng trải, mơ hồ có chút mất mát, đau thương.

Bạch đầu có chút ong ong , vô thức gật gật đầu rồi lặng lẽ rời đi không nói một lời. Hắn thấy lão Thất thường ngày tốt bụng dễ gần việc gì cũng làm nếu đổi được rượu, hôm nay có vẻ hơi lạ. Dù hắn tiếp xúc với lão không nhiều nhưng cũng nhận ra lão sống thẳng thắn chứ không phải dạng cao thâm thế này . Hắn thầm nghĩ có khi nào lão là chân nhân ẩn thế trong truyền thuyết, nhưng hắn vội cười lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó.

Hắn thấy lời lão nói tuy mơ hồ nhưng hình như ẩn chứa đạo lý cao siêu nào đó." Theo đuổi mơ ước vạn vật tùy tâm sao",hắn vừa đi lại thẩn thơ suy nghĩ ,dường như nghĩ ra cái gì hắn cầm kiếm chém mạnh vào gốc cây "phải a ta còn thiếu đó chính là tâm của kiếm khách" . Gốc cây bị một kiếm của Bạch cắt làm đôi , gốc cây này so với những gốc bị Bạch bổ củi lúc sáng còn to và chắc hơn nhưng vẫn nhẹ nhàng thành hai nửa . " Chính là cảm giác này , ta thiếu chính là sự cảm nhận, một kiếm tuy sắc mạnh nhưng chưa dứt khoát chưa có ý chí , ta còn sợ gỗ cứng, còn sợ đau tay đó không phải cái tâm của kiếm khách, trước một kiếm sắt cũng là bùn haha, lão Thất thật không thể đùa a ". Bạch phá lên cười trong đêm vắng , hắn lại lao vút vào rừng chỗ luyện tập dựng lên những mộc nhân mới . Một chém, hai chém , ba chém từng mộc nhân bị chia thành hai mảnh đổ xuống cứ thế một người một kiếm cứ chém điên cuồng trong đêm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười man dại.

    Sau nhà lão Thất , khi Bạch vừa khuất bóng , lão ngồi sập xuống tay ôm bụng tay lau mồ hôi , tiếng gầm giận giữ thét ra từ cuống họng " xú tiểu tử chết tiệt ta sắp ra đến nơi ngươi còn đến phá đám a, ai dạy ngươi đêm hôm còn đi lại bộ dáng như ma quỷ dọa ta giật mình làm cặn bã đã trào ra lại tụt vào a , ôi cái bụng của ta a, cái thân già sắp hỏng đáng thương a, sáng ta đâu ăn cái gì a,sao không ra đi a thứ quỷ quái a a a".

   Cứ thế hai âm thanh một vui vẻ hân hoan , một phẫn uất cùng cực liên tiếp vang lên trong đêm không biết là vui hay buồn.

Tg: Những người nói triết lý thường đang đau bụng :))

Bạn đang đọc Bạch Kiếm Khách sáng tác bởi bigheadghost

Truyện Bạch Kiếm Khách tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bigheadghost
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.