Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04-05-06

Phiên bản Dịch · 7314 chữ

Edit by LinhMaroon

Chương 4: Là người con hiếu thảo

Mẹ tôi đón lấy giấy chứng nhận kết hôn, vừa lật vừa oán giận: “Cô cái đứa trẻ con này, như thế nào tùy tiện đem giấy kết hôn nhà người khác cầm đi…. Nếu chính cô cũng có một cái thì…..” Nói đến đây bỗng dưng im bặt..

Tôi cúi gắm mặt, không dám nhìn bà…

Một giây, hai giây…..

Mẹ già vẫn chậm chạp không thấy có chút phản ứng gì, vì thế tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn xem bà có phải bị kẻ nào điểm huyệt rồi hay không, tại sao ngay cả một tiếng kêu cũng không có.

Quả nhiên thần kinh của người già không thể so với người trẻ tuổi được, rốt cuộc vẫn có điểm yếu ớt chậm chạp. Lúc tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy bà cầm tờ giấy đỏ thẫm kia mà phát run, toàn thân trên dưới mỗi tế bào tựa hồ như đều đang run rẩy.

Bà tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của tôi, nghĩ vậy nên tôi thập phần hiếu thuận kéo kéo tay bà, vô lo vô nghĩ hỏi: “Mẹ, mẹ không phải quá mức vui vẻ nên thành như vậy chứ ?”

Mẹ già rốt cục cũng phản ứng lại, cầm theo tờ bìa đỏ thẫm kia trực tiếp chụp lên đầu tôi, hung tợn quát : “Tôi không phải mẹ chị!”

Tôi cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn, chỉ chỉ vào ảnh chụp trên đó, dùng hết khả năng nịnh nọt nói: “Mẹ, mẹ xem, đây là con gái mẹ nha, đây là con rể mẹ nè, mẹ không phải vẫn muốn đem con gả ra ngoài sao?”

Mẹ già chụp lấy tay tôi, nước mắt bỗng lã chã rơi xuống. Tôi ở một bên nhìn mãi, nhìn thế là đủ rồi a, nước mắt của bà, như thế nào có thể nói rơi là rơi ngay được….

Lúc này mẹ già lấy tay áo của tôi mà lau nước mắt, nức nở nói: “Nhưng mà con cũng không thể ngay cả báo trước cũng không báo một tiếng, đã vội đi đăng kí ? Còn nói mẹ là mẹ con…..”

Tôi vỗ nhẹ sau lưng bà, an ủi nói : “Con là nghĩ muốn cho mẹ một niềm vui bất ngờ mà, ha ?”

Mẹ tôi về năng lực tiếp nhận cùng năng lực thích ứng, trong số những người ở độ tuổi như bà, phải nói là xem như xuất sắc, lúc này, bà đã thu nước mắt, một lần nữa đoạt lấy giấy kết hôn, đánh giá Giang Ly trên ảnh chụp một chút.

Sau đó, mẹ già đặt câu hỏi : “Nó cao bao nhiêu? Làm nghề gì ? Đi xe gì ? Có nhà riêng chứ ?”

Tôi nhìn chằm chằm mẹ tôi, phi thường nghiêm túc nói: “Mẹ, kỳ thật Hạp Tử mới là con đẻ của mẹ đúng không ?”

Ngay cả vấn đề hỏi cũng giống nhau.

Mẹ tôi cốc đầu tôi một cái, sốt ruột nói : “Nói bậy bạ cái gì đó, mau trả lời!”

Tôi chỉ đành tua lại một lần nữa những gì cùng Hạp Tử nói qua buổi sáng cho mẹ tôi nghe.

Bà lại quan sát khuôn mặt tuấn tú của Giang Ly, miệng lẩm bẩm: “Hay là lừa đảo nhỉ ?”

Thiện tai, Hạp Tử nhất định là con đẻ của bà!!!

Tôi chịu đựng nỗi xúc động, níu lấy tay áo mẹ tôi nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, cho dù là lừa, cũng là con lừa anh ta nha.” Xem tư sắc cũng biết, thật là vã mồ hôi.

Mẹ tôi cũng gật gù, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của tôi : “Cũng đúng. Nhưng mà điều kiện của cậu ấy tốt như vậy, sao lại để ý đến con nhỉ ?”

Tôi: “…….”

Tôi: “Mẹ, con với mẹ đi xét nghiệm ADN đi ?”

Mẹ tôi hiển nhiên vẫn còn đang thất thần, không có nghe thấy đề nghị phi thường có tính xây dựng này của tôi. Bà vuốt ve giấy chứng nhận kết hôn của tôi, thốt lên mấy tiếng như mèo kêu : “Con à, sao mẹ vẫn cảm thấy không thể đón nhận ?”

Tôi khoác lấy tay bà, hỏi: “Lại làm sao vậy ? Con tìm cho mẹ con rể tốt như vậy, mẹ còn không vừa lòng ?”

“Không phải,” Giọng nói của cụ bà thật hoảng hốt, “Mẹ là thấy, chuyện này phát triển, sao lại đột ngột như vậy ?”

“Mẹ à, mẹ xem, tình cảm kỳ thật có thể bồi dưỡng, kim cương vương ngũ lão không phải đầy đường, khó khăn lắm con mới tìm được một người, còn không nhanh chân tiên hạ thủ vi cường? Chẳng lẽ còn chờ lũ yêu ma quỷ quái đoạt mất anh ta, đến lúc đó chúng ta ngay cả canh sườn cũng chưa được một hớp !” Tôi khua môi múa mép như thật.

Mẹ tôi thâm sâu nói: “Vì mẹ căn bản không nghĩ tới, con nhanh như vậy có thể giác ngộ.”

Tôi: “Cái đó, khụ khụ, ha ha ha ha….”

Mẹ tôi trực tiếp phớt lờ việc tôi á khẩu không trả lời được, tiếp theo lại lẩm bẩm : “Nhưng mà, sao con rể bảo bối của mẹ lại bị con nói thành canh sườn chứ?”

Con rể, bảo bối, của mẹ ?

Bởi vì bị một tờ giấy kết hôn nho nhỏ kích thích, mẹ tôi đêm nay mất ngủ. Hậu quả vủa việc bà mất ngủ, chính là con gái của bà cũng bị niềm vui sướng bừng bừng của bà thiêu cháy, muốn ngủ cũng không sao ngủ được. Cụ bà này liên tục hỏi về Giang Ly, mỗi vấn đề ít nhất lặp lại mười lần. , tôi bị quay đến chóng mặt, huống chi tôi cũng mới chỉ gặp hắn có hai lần, chuyện của hắn như thế nào làm sao tôi biết được nhiều như vậy?! Tôi ức chế thật muốn ôm chăn về phòng của mình ngủ, nhưng mà,.. nhưng mà tôi không dám, lúc trước đã nói qua, tôi không dám ngủ một mình. Thiện tai, bắt nạt người ta mà !

Cuối cùng, tôi cũng luyện được vô địch thần công giấc ngủ đại pháp, cho dù mẹ tôi có lắc phải lắc trái như thế nào tôi cũng vẫn mơ mơ màng màng ngủ. Tôi nghĩ, nếu lúc này có động đất, tôi khẳng định sẽ là đứa đầu tiên bị chôn. Sau mẹ tôi lại nói, có mẹ tôi ở đây, làm sao có khả năng làm cho con gái như tôi bị chôn được. Tôi vừa nghe vậy, lập tức cảm động không thôi, bao nhiêu oán giận đối với bà đều tan thành mây khói. Xem này, mẹ tôi chính là như vậy, luôn khiến cho tôi yêu không được, hận không xong.

Bởi vì cụ bà nào đó làm ầm ĩ, tôi ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới tỉnh. Sáng sớm tỉnh lại chỉ thấy mẹ tôi để lại mẩu giấy, nói bà hôm nay đi ra ngoài tập thể dục, sẽ về trễ một chút. Cũng không biết tập cái loại thể dục gì mà mất cả một buổi sáng mới trở về, không còn gì để nói.

Tôi vào phòng bếp kiếm chút đồ ăn, bà cụ coi như vẫn còn có lương tâm, để lại bữa sáng cho tôi, tôi ăn không thấy ngon, chỉ được hai miếng, rồi chạy ra phòng khách lấy di động ra xem.

Bởi vì tôi ngủ chung phòng với mẹ, sợ cụ thân mình chịu không nổi, buổi tối tôi bình thường đều đem di động để ở phòng khách, dù sao buổi tối cũng không có ai có chuyện quan trọng gì, có chuyện gì cũng đi tìm tôi.

Di động hiện lên vài cuộc gọi nhỡ, tôi mở ra xem, đều là của Giang Ly, từ sáu giờ sáng đến chín giờ, cũng không biết hắn có việc gì gấp gáp. Tôi lại mở tin nhắn ra, giờ mới rõ ràng.

Giang Ly : Không tiện nghe điện thoại sao?

Giang Ly : Cha mẹ tôi sáng nay 10 giờ bay đến thành phố B, cô có đến được không ?

Tên nhóc này thật hiếu thuận, đã vội vàng mang con dâu về gặp cha mẹ rồi. Cũng không biết nếu mẹ hắn biết cô con dâu này kỳ thật chỉ là một cô con dâu hữu danh vô thực, có hay không sẽ cho hắn một cái tát trên mặt, hoặc là cho tôi một cái tát trên mặt.

Tôi nhìn đồng hồ, đã là mười rưỡi, hiện tại chắc không kịp đi sân bay, trừ phi tôi là siêu nhân hoặc là Doraemon, đáng tiếc cả hai tôi đều không phải. Tôi bấm số của Giang Ly, nghĩ gọi cho hắn , lại thấy không ổn cho lắm. Gọi điện thoại biết nói như thế nào, trực tiếp nói cho hắn tôi ngủ quên ? Nếu hắn thực nghe lời quay ra bẩm báo chi tiết với mẹ hắn, con dâu này chẳng phải chưa có gặp mặt đã bị mẹ chồng chán ghét rồi hay sao, không ổn chút nào. Tôi không cần biết Giang Ly có chán ghét tôi hay không, nhưng mà tôi biết nếu mẹ hắn chán ghét tôi, thì tôi đây cũng khó mà sống qua ngày.

Vì thế tôi do dự, xấu hổ gửi cho hắn một cái tin nhắn : Anh nói với cha mẹ anh, tôi muốn đi, anh sống chết không cho tôi đi.

Một lát sau, Giang Ly nhắn lại cho tôi: Cô thực là cực phẩm.

Tôi định nhắn lại cho hắn một câu kiểu “Quá khen quá khen” hay “Bình thường bình thường”, nhưng xét thấy tôi là một người kỳ thật rất rụt rè, vì thế nên chẳng thèm để ý tới hắn.

Tôi vứt di động trên sô pha, lấy từ ngăn tủ ra một cái chìa khóa, đi tìm Hạp Tử . Cái cô Hạp Tử này đặc biệt có ý thức gian nan khổ cực, con bé luôn sợ chính mình đột nhiên phát tác ra một căn bệnh cấp tính gì đó, mà nó lại sống một mình, nhỡ đâu nó chết ở trong nhà mà không có người biết thì làm sao bây giờ. Cho nên nó mới đem cho tôi một cái chìa khóa, để tôi lúc có chuyện hay không có chuyện cũng sang xem nó, xem xem nó còn sống hay đã chết !

Ngày hôm qua Hạp Tử uống thật sự nhiều [đương nhiên tôi cũng uống thật sự nhiều, nhưng mà tôi đây ngàn chén không say, hắc ha ha ha], tôi cảm thấy hôm nay con bé nhất định là không đi làm được, cho nên cầm chìa khóa sang nhà nó. Lúc tôi đi vào, Hạp Tử đang nằm trên giường rầm rì: “Tiểu Quan chết tiệt, cũng không đến nhìn tôi!”

Tôi chạy đến, lật chăn của nó lên, cười tủm tỉm nói: “Ma quỷ, tôi không phải đã đến rồi sao?”

Hạp Tử mở mắt liếc tôi một cái, hữu khí vô lực nói : “Tôi cả người khó chịu, bà hầu hạ tôi.”

Tôi đưa nàng một cốc nước ấm, lại chạy về nhà bưng bữa sáng đã được mẹ tôi cùng tôi “lâm hạnh” qua sang, hâm nóng xong bưng lên trước mặt nó. Hạp Tử cho tôi một cái biểu hiện đạt tiêu chuẩn, sau đó mới hít hà ăn bữa sáng.

Tôi một tay chống cằm, vô lo vô nghĩ hỏi: “Hạp Tử , bà cứ nghỉ như vậy, sẽ không sao chứ ?”

Hạp Tử trừng mắt liếc tôi một cái, nghiêm nghị nói : “Hắn dám!”

Sếp của Hạp Tử chính là bạn trai của con bé , trừ phi nó đắc tội với sếp của sếp, bằng không tỷ lệ bị làm sao là không. Nhưng mà mọi người cũng đừng nghĩ sai, Hạp Tử kỳ thật cũng không phải loại người lợi dụng này nọ, con bé là đã kết giao với anh chàng kia trước, sau đó hắn mới lên làm lão đại. Đương nhiên Hạp Tử ở công ty cũng không tác oai tác quái được sủng mà kiêu, vẫn theo khuôn phép cũ, chỉ là nếu ngẫu nhiên phạm lỗi nho nhỏ thì có thể được tha thứ.

Tôi lại tiếp tục truy hỏi: “Vậy hai người các bà bao giờ kết hôn?”

Tôi vốn đã biết kết quả, vẫn cứ giúp Hạp Tử sáng tạo cơ hội khinh bỉ tôi, quả nhiên lúc này Hạp Tử ngắm tôi liếc mắt một cái, khinh thường nói: “Muốn giống bà? Ấm đầu không quan tâm”

Tôi ngây ngô cười hắc hắc. Tôi nhớ rõ hồi còn học trung học, giáo viên chính trị cùng giáo viên ngữ văn đều thích nhắc tới câu “Nắm lấy kỳ ngộ nghênh đón thách thức” , hiện tại tôi nhìn thấy cơ hội đã bắt lấy, hơn nữa tôi ngay cả thách thức cũng không cần nghênh đón, đây đúng là kết cục hoàn mỹ nha. Đương nhiên sau này tôi mới phát hiện ra tôi kỳ thật sai lầm rồi, “Không cần nghênh đón thách thức” cái quái gì, cái người tên Giang Ly này, bản thân hắn chính là một thách thức !

Cùng với Hạp Tử huyên thuyên vô nghĩa câu được câu chăng, dỗ qua dỗ lại cho cô nàng vui vẻ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn đã thấy buồn ngủ. Ngày hôm qua con bé uống rất nhiều, hôm nay cũng nên ngủ nhiều một chút, tôi cũng không làm phiền nó ngủ. lén lút ra về.

Hiện tại đã gần mười hai giờ, tôi nghĩ mẹ tôi hẳn là đã trở về rồi. Tôi tự nhận bản thân thật không có triển vọng, sắp ba mươi tuổi đến nơi, còn phải dựa vào mẹ nuôi ăn, Chủ yếu không phải tôi lười, mà là cơm tôi làm mẹ tôi không để vào mắt, đương nhiên càng không thể vừa miệng lão nhân gia người. Kỳ thật tôi vẫn cảm thấy, tôi nấu cơm cũng không khó ăn đến như vậy, ít nhất là tôi thấy cũng không tệ lắm, ai bảo mẹ tôi kén ăn như vậy chứ!

Chương 5: Dự tiệc

Mẹ tôi quả nhiên đã về, lúc này bà đang ở phòng bếp lúi húi nấu cơm, vừa thấy tôi , câu đầu tiên nói chính là : “Con không đi với Giang Ly à?”

Tôi toát mồ hôi: “Sao có thể lúc nào cũng dính một chỗ được, phải duy trì cảm giác mới mẻ chứ mẹ.” Ai muốn cùng hắn ở một chỗ chứ!

Mẹ tôi sắc bén tố giác tôi : “Hai đứa đã đủ mới mẻ rồi, hôm qua mới gặp nhau.”

Tôi một bên giúp mẹ tôi bóc hành, vừa nói: “Không sao, dù sao sau khi kết hôn xong có thể mỗi ngày cùng một chỗ.” Kết hôn xong lão tử mới không thèm bỏ công sức quan tâm hắn!… Đây mới là tiếng lòng của tôi.

Mẹ tôi nhận lấy hành tôi vừa bóc, vẻ mặt xin lỗi nói: “Mẹ nghĩ con với nó đi với nhau nên chỉ làm cho một người ăn.”

Tôi: “……”

Mẹ tôi vốn không thích ăn lại đồ ăn thừa, cũng không thích lãng phí, cho nên lúc nấu cơm đều tính số người ăn mà làm, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt, tỷ như thực sự không rõ có bao nhiêu miệng ăn, đương nhiên tình huống kiểu này rất hiếm.

Lúc này tôi thật sự muốn lật bàn mà khởi nghĩa vũ trang, Tiếu Khinh Linh [tên mẹ tôi] người thật sự là mẹ ruột của của con ư, sao có thể vội vã đem con tống xuất đi như vậy?

Mẹ tôi thực khinh thường đem phẫn nộ của tôi thu hết vào đáy mắt, sau đó lấy ra chút mì sợi, lại bắt đầu thái thái. Tuy rằng tôi so với bà cao hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế của bà so với tôi cao hơn tuyệt đối không chỉ một cái đầu.

Tôi bỗng cảm thấy Thượng Đế sáng tạo ra tôi là để làm đối tượng cho bọn họ khinh bỉ, để mà thỏa mãn lòng tự trọng và kiêu ngạo của bọn họ. Chồng tương lai của tôi khinh bỉ tôi, bạn thân tôi khinh bỉ tôi, mẹ ruột tôi cũng khinh bỉ tôi !…Liên Hiệp Quốc có phải nên nghĩ đến việc ban phát cho tôi một phần thưởng cho sự cống hiến đặc biệt hay không?

Tôi gục đầu ttrở về phòng khách, tựa vào sô pha xem ti vi. Mắt liếc thấy cái di động bên cạnh, bèn nhặt lên xem có ai còn nhớ rõ tôi hay không.

Tốt lắm, có vài cuộc gọi nhỡ. Tôi mở ra vừa thấy, thiện tai, tên nhóc này đứng là âm hồn bất tán.

Lại là Giang Ly.

Tôi lại mở tin nhắn, chỉ có một tin, cũng là Giang Ly luôn : Cô rốt cuộc đang làm cái gì.

Tôi chẳng hiểu sao có chút chột dạ, không dám gọi lại cho hắn, vì thế nhắn cho hắn một cái tin, thuận tiện mặt dày tiên phát chế nhân*: Tại sao anh toàn nhè lúc tôi không cầm máy mà xuống tay với di động của tôi?

*đánh đòn phủ đầu

Rất nhanh, hắn nhắn trả: Bát Giới ?

Cái này tôi biết, Bát Giới tinh thông nhất là trả đũa. Vì thế tôi rất không bình tĩnh mà phát cáu: Có chuyện nói mau, lão tử bề bộn nhiều việc.

Giang Ly: Không tiện tiếp điện thoại ?

Tôi do dự mà tính toán một chút, hình như cùng hắn trò chuyện chẳng qua mất chút tiền, vì thế tôi gọi cho hắn.

Mới đổ chuông một chút, Giang Ly bên kia đã nhấc máy.

Tôi: “Không phải là anh muốn nghe giọng của tôi đấy chứ ?” Dù sao hắn cũng là gay, giỡn một chút cũng không sao.

Giang Ly: “Cô thực ra có trí tưởng tượng rất phong phú…. Lựa thời gian mang người nhà cô cùng người nhà tôi ăn một bữa cơm đi.”

Tôi đại khái là được hắn khích lệ có sức tưởng tượng mà đắc ý, đầu óc nhất thời bị thu ngắn lại, ngốc ngếch nói: “Vậy còn anh?” Nói ra tôi liền thấy hối hận không thôi, vừa định mở miệng cứu vãn chút sĩ diện thì bên kia Giang Ly đã lên tiếng.

Hắn nói: “Không ngờ tôi cưới phải một cô vợ ngốc.”

Hắn còn nói: “Phiền cô trước mặt ba mẹ tôi cho tôi chút mặt mũi, đừng để bọn họ hoài nghi thẩm mỹ của tôi.”

Tôi giận, châm chọc khiêu khích hắn: “Thực xin lỗi, hàng đã bán, miễn trả lại.”

Hắn thong thả nói: “Không muốn trả, bởi vì căn bản không muốn dùng.”

Tôi cũng thực bình tĩnh, dù sao nghe nói bình thường gay cũng không ưa gặp phụ nữ, bị hắn khinh bỉ một chút cũng là bình thường. Vì thế tôi nhắc nhở hắn: “Vậy thì lúc người khác dùng anh cũng đừng có quản đấy.” Nhỡ đâu trên trời đột nhiên rơi xuống một anh chàng đẹp giai lại bình thường, tôi phải chăng cũng nên không biết xấu hổ cho người ta dùng một chút ?

Hắn tựa hồ cũng không muốn thảo luận vấn đề này với tôi nhiều hơn, vì thế trở lại chuyện chính: “Như vậy, lúc nào cô rảnh? Tối nay thế nào?”

“Anh chờ một chút.” Tôi che điện thoại, nói vọng về phía phòng bếp : “Mẹ, hôm nay buổi tối có đại tiệc ăn, người ta mời, có đi hay không ?”

Tiếng nói mẹ tôi trộn lẫn với tiếng rau xào xèo xèo vọng ra: “Ăn ngon thì phải đi chứ!”

Vì thế tôi một lần nữa áp di động lên tai, nói với Giang Ly : “Đồng ý, thời gian địa điểm anh chọn đi, mẹ tôi không thích ăn cơm Tây, còn lại tùy ý, quan trọng là đầu bếp phải có tay nghề, mẹ tôi rất kén ăn.”

Giang Ly “Ừ” một tiếng, lập tức cúp máy. Hai người giống như đi thương lượng mua bán, ngay cả chào tạm biệt cũng không nói.

Tôi nghĩ buổi tối Hạp Tử đã có bạn trai bên cạnh, bởi vậy cũng không cần tôi bận tâm, vì thế vô tư mà cùng mẹ tôi đi dự tiệc.

Địa điểm hẹn cách nhà tôi không xa, là một nhà hàng mà mẹ tôi thường xuyên khen ngợi, đương nhiên kỳ thật bà cũng chỉ đến đó tổng cộng có một lần. Cũng vì thế, nên mẹ tôi dù chưa gặp Giang Ly, đã mỉm cười có đến ba phần hài lòng. Tôi ở một bên kính cẩn nhắc nhở bà. “Mẹ à, rụt rè một chút.”

Cha mẹ của Giang Ly so với tưởng tượng của tôi trẻ hơn một ít. Vừa thấy cha mẹ hắn, lòng tôi liền bình thường trở lại, trách sao Giang Ly lớn lên dễ nhìn như vậy, tuyệt đối là do di truyền! Mẹ hắn đúng thật là một đại mĩ nhân, tuy rằng giờ đã lớn tuổi, nhưng nhìn đường nét trên mặt có thể thấy được bà ấy hồi xưa rất đẹp. Nhất là làn da của bà ấy, bảo dưỡng rất tốt. Cha hắn cũng rất tuấn tú, hơn nữa cả người tản ra cảm giác thuần thục của người đàn ông trưởng thành, có trầm ổn và cơ trí, cùng với từng trải, cuối cùng chỉ có thể dùng một chữ tuyệt để ca ngợi.

Mọi người chào hỏi giới thiệu xong, mẹ tôi vội vàng kéo tay bà thông gia, hỏi xem làm thế nào mà bảo dưỡng làn da.

Mẹ Giang Ly thoạt nhìn có vẻ kín đáo cùng đoan trang, nhưng đã là phụ nữ có ai lại không thích làm đẹp, huống chi là một người đẹp như vậy, bởi thế nên lông mày bà giãn ra lộ vẻ vui mừng, thân thiết cùng mẹ tôi trao đổi kinh nghiệm làm đẹp.

Vốn là phụ nữ tôi cũng có thể gia nhập mặt trận làm đẹp, nhưng lại nghĩ như vậy cha Giang Ly sẽ ngồi một mình, đúng đúng, tôi vẫn là đứa nhỏ hiểu biết, cho nên lễ phép cùng Giang bá phụ tán gẫu một hồi.

Thực bất hạnh bởi vì mẹ tôi xáo trộn [tôi kiên trì cho rằng vì bà xáo trộn cho nên mới hình thành hai mặt trận như vậy], Giang Ly bị bỏ rơi.

Bác Giang trai là người rất hoạt ngôn, hơn nữa hòa ái, thích cười, hơn nữa lúc cười trông rất hiền lành, tóm lại, so với con bác tốt hơn nhiều.

Thông qua lúc nói chuyện, tôi mới biết, thì ra cha mẹ Giang Ly đều là giáo viên dạy trung học, cha hắn dạy Toán, còn mẹ dạy Văn. Đáng tiếc tôi thi vào cao đẳng cả toán học và ngữ văn đều chỉ được năm mươi điểm, khi đó bắt tôi viết một bài văn hơn tám trăm chữ so với táo bón còn thống khổ hơn, cho nên bây giờ hễ đụng tới giáo viên Ngữ văn là tóc gáy tôi đều dựng thẳng. Cho dù trước mắt vị giáo viên ngữ văn này vô cùng hòa ái đẹp đẽ, lại là mẹ chồng tôi, nhưng mà tôi… Kỳ thi cao đẳng thực sự đã gây cho tôi một nỗi sợ không thế phá bỏ , cho nên tôi cũng không trông chờ cái gì. Bởi vậy lúc mẹ Giang Ly nhìn tôi, tôi cũng chỉ mỉm cười lại với bà, không nói lời nào, lúc cười cơ mặt dường như còn có thể đóng băng.

Giang Ly chuyển chỗ ngồi đến bên cạnh tôi, hắn đột nhiên cúi xuống bên tai tôi vụng trộm nói: “Cô không phải đang ghen tị với sắc đẹp của mẹ tôi đấy chứ?”

Tôi gắp một miếng thịt tẩm hạt tiêu bỏ vào bát của hắn, nghiêng đầu, hắn cũng phối hợp ghé tai lại, vì thế tôi giải thích: “Tôi có chứng sợ ngữ văn.”

Hắn cúi đầu nở nụ cười, vừa thấy cũng biết là giả, hình như là cố ý diễn trò yêu đương trước mặt cha mẹ hắn, tôi không nói gì, tên nhóc này coi như là dụng tâm lương khổ .

Tôi ngẩng đầu đang muốn cùng Giang bá phụ nói mấy chuyện ngốc nghếch trước đây của Giang Ly, để sau này lúc đấu võ mồm còn có cái mà dùng. Lúc này đã thấy ba vị phụ huynh đã ngừng nói chuyện phiếm, ái muội nhìn tôi và Giang Ly. Rất rõ ràng, một chiêu vừa rồi của Giang Ly dù không cần động tác quá thân thiết cũng đã khiến cho ba vị thực thõa mãn.

Tuy rằng da mặt tôi dày thật, nhưng tốt xấu gì vẫn là một cái bà cô xử nữ, vì thế “phừng” một cái đỏ mặt, gắp một miếng bí đao đặt vào bát của mỹ nữ giáo viên ngữ văn , nói như muỗi kêu : “Bác gái, dùng bữa, ăn thứ này rất đẹp da.” Nói xong tôi lại gắp một miếng mướp đắng đến bát của Giang lão soái ca, mỉm cười một cái : “Bác trai, dùng bữa, dùng bữa, mướp đắng chữa bệnh rất tốt.” Người già thôi mà, bình thường đều lo bệnh tật.

Sau đó mẹ tôi không nói gì, nhìn chằm chằm chiếc đũa của tôi, chờ tôi gắp thức ăn cho bà, tôi vốn nghĩ gắp mấy miếng xương kia cho bà, lại sợ bà không đủ rụt rè sẽ giáo huấn tôi tại trận, vì thế trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của bà, vùi đầu vào ăn cơm,

Lúc này, Giang Ly mới gắp một miếng thịt bò đặt vào trong bát mẹ tôi, giọng điệu vừa ôn hòa lại lễ phép : “Dì à, dì nếm thứ món thịt bò nướng này xem thế nào.”

Mẹ tôi lập tức tủm tỉm cười đem thịt bò đưa vào miệng, nhai mấy miếng , .gật đầu cười nói: “Ngon lắm, so với dì làm ngon hơn.”

Tôi cân nhắc kỹ bà thực ra là muốn nói, “So với tôi làm cũng có thể chấp nhận được”, chính là trước mặt con rể với thông gia, nên bà đành ngượng ngùng tự kỷ.

Vì thế Giang Ly nịnh nọt nói ra “tiếng lòng”của bà : “Nhất định là không thể bằng được rồi, Tiểu Yến trước mặt con còn ca ngợi tài nấu bếp của dì nha.”

Mẹ tôi nhất thời tươi rói như một đóa hoa loa kèn, ban cho tôi một cái liếc mắt tán thưởng : “Tiểu Yến luôn nói lung tung.”

Vã mồ hôi, tôi tôi tôi tôi…. Tôi chẳng qua chỉ nói bà – rất – kén – ăn mà thôi…..

Tiếp theo Giang Ly còn nói: “ Dì à, nhiều năm qua như vậy , Tiểu Yến đều chăm sóc cho dì chứ?” Nói xong không quên ra vẻ chiều chuộng nhìn tôi âu yếm một cái, làm mọi người đều lầm tưởng hết cả.

Mẹ tôi vừa nói đến đây, vô cùng hứng trí, bình thường bà am hiểu nhất, không phải nấu ăn mà chính là kể xấu tôi !

Lão tử lúc này thật sự không còn gì để nói.

Cũng may mẹ tôi còn chưa đến mức hồ đồ, hình như là sợ người nhà Giang Ly ghét bỏ tôi, hối hôn. Cho nên bà chỉ nói một hai chuyện có vẻ đại biểu, không làm cho tôi mất hình tượng, chẳng qua cứ như vậy, mọi người bỗng nhiên tìm được tiếng nói chung, nếu nói cha mẹ trước mặt ngườ khác vạch trần con gái mình có vẻ làm cho người ta không hài lòng, nhưng cũng có mặt đáng yêu, đương nhiên những chuyện rất dọa người khẳng định sẽ không nói, mọi người cũng không phải người ngu.

Vì thế vận mệnh trên bàn cơm thay đồi, tôi cùng Giang Ly về một phe.

Tôi cảm thấy Giang Ly quả thực rất lợi hại., hắn thật giống như là người khống chế toàn bộ cục diện, nói hai ba câu có thể thay đổi phương hường của mọi người. Không biết lúc làm việc hắn có như vậy hay không, nếu nói như vậy, BMWs kia chắc không phải là thuê đến đi ?

Tôi đang miên man suy nghĩ, Giang Ly đột nhiên tiến đên bên tai tôi nói: “Cha cô đâu ?”

Tôi phát hiện mỗi lúc hắn nói chuyện với tôi đều không để người khác nghe thấy. chả trách khiến cho người ngoài nhìn vào đều thấy hai chúng tôi đang lời ngon tiếng ngọt liếc mắt đưa tình, tuy rằng tôi không thích nhưng vẫn phải chấp nhận.

Vì thế tôi liền tiến đến bên tai hắn thì thầm: “Nói cho anh một bí mật.”

Giang Ly “Ân” một tiếng chờ tôi nói hết.

Tôi: “Kỳ thật mẹ tôi cùng mẹ Jesus* giống nhau, không cần đàn ông cũng có thể mang thai.”

*Đức mẹ Maria sinh Chúa Jesus khi bà vẫn còn là trinh nữ.

Tôi cảm thấy có một số chuyện, chỉ có thể để người ta muốn nói thì sẽ nói, nếu người ta không muốn nói, bạn tốt nhất cũng đừng nên hỏi, giống như chuyện về cha tôi vậy.

Giang Ly nhìn lại tôi bằng ánh mắt khó hiểu, lại ghé xuống thấp giọng nói: “Tôi muốn báo cáo kết quả công tác.”

Tôi nhất thời hiểu được, hôm nay cha tôi không tới, hình như khi cha mẹ Giang Ly trở về chắc chắn sẽ hỏi Giang Ly cha của Quan Tiểu Yến làm sao vậy ? Tôi đã sắp trở thành vợ Giang Ly, hắn không thể không biết chuyện này đúng không? Không thể đến lúc đó đáp một câu “Cha mẹ chờ con hỏi một chút”, như vậy cho dù chúng tôi có cố gắng, thì hôn nhân của hai đứa cũng đã bị nghi ngờ, thậm chí cha mẹ hắn còn có thể cảm thấy tôi không tin con trai họ, con dâu như vậy bọn họ hình như cũng không cần.

Quả nhiên vẫn là Giang Ly nghĩ chu đáo, tôi thoải mái, cúi người nói : “Ly hôn, lúc tôi học trung học thì chia tay.”

Vì diễn trò cho đến hết, Giang Ly nghe xong lời tôi nói, vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu tôi, hai người không nói gì nữa.

Chương 6: Đột nhiên thương cảm

Vốn tưởng rằng, bữa cơm ngày hôm nay, cả chủ và khách đều được vui vẻ là tốt rồi, lại không nghĩ rằng, những bậc cha mẹ vĩ đại kia, thật đúng là biết hâm nóng không khí, đem không khí đều hâm chín luôn, tôi cảm thấy cực kỳ… không vui nổi.

Cái gì gọi là hâm chín ? Chính là trên cơ bản bọn họ ba người đã đứng ở cùng một mặt trận thống nhất, đối với hôn lễ của tôi và Giang Ly cùng với tuần trăng mật và các việc linh tinh khác thành đạt nhất trí, thậm chí đã ngay cả vấn đề nuôi nấng đứa nhỏ cùng với có nên sinh đứa thứ hai hay không cũng đã được đưa ra thảo luận !

Bới vì ba vị phụ huynh vô cùng bức thiết muốn thấy tôi cùng Giang Ly “về một nhà” , cho nên hôn lễ đã được ấn định hai tuần sau sẽ tổ chức.

Bác Giang trai còn sót lại chút lý trí đề nghị trước tiên nên hỏi xem quan điểm của các con như thế nào, kết quả hai vị mẫu thân đại nhân cơ hồ trăm miệng một lời nói : “Hỏi thằng bé [con bé] làm gì!”

Tôi không dám phản kháng, bởi vì tôi có bệnh sợ ngữ văn.

Giang Ly cũng không phản kháng, bởi vì hắn là con rể tốt.

Cho nên cả hai chúng tôi đều yên lặng ăn cơm. Tôi phi thường bình tĩnh gắp một miếng hoa hồi để vào bát của Giang Ly, này thì không kháng nghị !

Giang Ly cũng có qua có lại gắp trả lại cho ra một cái đầu cá, cô cũng đâu dám kháng nghị !

Sau đó vài người đang hưng phấn một cách dị thường lại bắt đầu thương lượng đến chuyện đi hưởng tuần trăng mật, tôi vốn không muốn đi hưởng tuần trăng mật, lại càng không muốn cùng một vị đồng tính luyến ái đi hưởng tuần trăng mật, nhưng mà lúc nhìn mọi người hưng phấn như vậy, tôi cũng không nỡ nói “Không”, tốt xấu hiện tại tôi cùng Giang Ly cũng đang sắm vai một đôi vợ chồng ân ái mà. Liếc nhìn sang Giang Ly, hắn hình như cũng có suy nghĩ tương tự,

Cho nên khi các bậc cha mẹ hỏi chúng ta muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, tôi hứng trí bừng bừng trả lời Maldives*, mà Giang Ly thì kiên trì muốn đi Bắc Âu. Hai nơi này phong cách hoàn toàn khác biệt, khó có thể tìm được điểm chung.

*một đảo quốc gần Ấn Độ

Vì thế một cha hai mẹ kia trực tiếp ngó lơ Giang Ly, xác định đi Maldives.

Tôi cười, đây chính là ưu thế. Nhìn cái gì, nhìn cái gì mà nhìn ? Ai bảo anh không phải con gái!

Nhìn trên bàn ăn ba cụ càng nói càng hưng phấn, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một loại cảm giác áy náy, vì thế ghé bên tai Giang Ly, bất an nói: “Anh nói xem, chúng ta làm như vậy có phải quá đáng hay không ?” Bọn họ vui vẻ như vậy, mà chúng tôi lại là đang diễn tuồng.

Giang Ly đáp : “Tác dụng của nói dối là khiến cho người ta vui vẻ, bọn họ vui vẻ chúng ta vừa lòng, ai còn đi để ý quá trình thiệt giả làm gì.”

Tôi cảm thấy lời hắn nói có chút không được bài bản, nhưng nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, đành phải càng thêm bất an nói : “ Nhưng mà, bọn họ đang bàn đến chuyện con cái….”

Giang Ly dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi đang đặt ở mép bàn, miệng cơ hồ ghé sát đến lỗ tai của tôi, phun khí nóng nói với tôi : “Cô muốn sinh thì sinh, cô không muốn sinh, tôi cũng sẽ có cách.”

Tôi yên lòng.

Thật lâu sau này , Giang Ly mới nói cho tôi biết, hắn lúc ấy cũng chưa có nói hết lời, câu cuối cùng kỳ thật là , “Cô không muốn sinh, tôi cũng có cách khiến cô sinh!”…. Giang Ly cái người này thật bại hoại !

Hôn lễ được ba vị cha mẹ vô đạo đức kia ấn định vào hai tuần sau cử hành, cái này cũng chỉ trách số mệnh của tôi. Cũng may bọn họ cũng còn chút lương tâm, hỗ trợ thu xếp mọi việc bên ngoài, cũng thực vất vả. Tuy vậy, trong vòng hai tuần muốn chuẩn bị tốt một hôn lễ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

May là hiện tại tôi đã nghỉ việc. Chẳng qua Giang Ly cũng thật kỳ quái, mỗi ngày đều không thấy đi làm. Thật không thích hợp chút nào, trông hắn khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ cũng đã mất việc ?

Tôi hỏi Giang Ly, hắn chỉ bâng quơ trả lời: “Công việc làm sao trọng yếu bằng việc kết hôn.”

Dối trá !!!

Đối với rất nhiều người mà nói, chuẩn bị trước khi kết hôn là chuyện vô cùng phức tạp, cho nên bọn họ dễ dàng rối loạn ngay lúc đầu, đương nhiên với tôi mà nói thì không phải như vậy, Trừ bỏ thời gian đầu có vẻ hơi gấp gáp, tôi thật sự không có chỗ nào không thích ứng, hết thảy mọi chuyện cần xử lý đều giải quyết gọn gàng.

Vì thế Giang Ly tán thưởng : “Nhìn không ra cô cũng rất chuyên nghiệp.”

Tôi vênh váp tự đắc nói: “Tuy rằng tôi là một bà cô già, nhưng mà trên danh nghĩa pháp luật anh xem như là chồng thứ hai của tôi.”

Khụ khụ, tôi không nói dối. Tôi từng có, mặc dù đã qua, còn có một hôn lễ, không, phải nói là gần có được một hôn lễ…. Ách , nói tóm lại những chuyện trước khi kết hôn nửa năm cho đến trước khi tổ chức hôn lễ một ngày tôi đều đã trải qua, chỉ kém một bước mấu chốt cuối cùng kia mà thôi. Loại chuyện này có vẻ máu chó, nhưng nếu không thế thì đâu nói máu chó chính là bản chất cuộc sống làm gì…

Lúc này Giang Ly bí hiểm khỏe miệng cười như không cười. dưới tình huống như vậy mà tôi vẫn còn có tâm tình tán thưởng hắn, bộ dạng này thật đúng là dễ nhìn không thể bỏ qua.

Giang Ly từ phía sau ôm lấy thắt lưng của tôi, cúi đầu giống như thâm tình nhìn tôi. Tôi ngoái lại, đối diện vẻ mặt thập phần tươi cười của hắn. Hắn cúi đầu làm bộ như muốn hôn tôi, sau đó hạ thấp miệng nói : “Nhìn không ra cô cũng có chuyện đã qua để mà hồi tưởng lại như vậy, hử ? Một tiếng “Hử” kia trong trẻo vang lên, đủ để thổi lên lửa giận trong lòng tôi, tên nhóc này, quả thực đúng là vui sướng khi người gặp họa !

Chẳng qua, tôi nhanh chóng từ trong lời nói của hắn nhận ra một vài chuyện, cái gì gọi là cô “cũng” có chuyện đã qua để mà hồi tưởng? Vì thế tôi trấn định mà đáp trả lại hắn một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Cũng vậy.” Không biết hắn từng bị mĩ nam nào làm nhục qua, chỉ nghĩ đến đây thôi tôi đã thấy cao hứng trở lại. Ack, tôi hủ…..

Cách đó không xa, thợ chụp ảnh hô : ‘Không sai, không sai, chính là tư thế này, tươi cười như vậy, tốt lắm, cô dâu lại gần một chút…..”

Nhìn xem, chúng ra luôn làm những động tác vô cùng thân mật, vừa nói những lời vô cùng sắc bén, ngẫm lại thật đúng là châm chọc.

Lúc này chúng tôi đang chụp ảnh cưới , thợ chụp ảnh nói tư thế của chúng tôi đúng là tiêu chuẩn, tươi cười thật đẹp, thật hạnh phúc, tôi đột nhiên cảm thấy lão chụp ảnh này thật dối trá, nụ cười của chúng tôi, đều là mang ý xấu…..

Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi mặc áo cưới – tuy rằng chiếc váy này so với lần trước xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa lại là đặc biệt chế tác. Huống chi dưới tình huống như vậy cùng người như thế mặc có thể mỉm cười bước đi cũng không tồi. Chỉ là trong lòng tôi chẳng hiểu làm sao luôn dâng lên một chút mất mát nhàn nhạt, tôi nghĩ có lẽ là do thể thức hôn nhân luôn giống nhau như vậy làm cho tôi có chút chột dạ, thẹn với bà cụ dở hơi nhà chúng mình chăng.

Chụp ảnh cưới tạo dáng đơn giản cũng chỉ có mấy loại như vậy, có mấy động tác tôi thấy rất quen thuộc, khiến tôi cảm thấy chính mình như trở về bốn năm trước, trở về một Quan Tiểu Yến làm vật hy sinh. Khi đó tôi đắm chìm bên trong thứ cảm giác hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc chưa tới, đã vội vàng rời bỏ tôi.

Tôi cùng Giang Ly đứng trên bãi cỏ, cách một khoảng. Tôi ôm một bó hoa, chạy về phía Giang Ly, bên tai có gió thổi qua, trên đầu ánh nắng chiếu xuống rực rỡ. Tôi cảm thấy có chút ngẩn ngơ, lại bước nhanh hơn một chút. Dáng người cao gầy kia, vẫn không nhúc nhích đứng ở trên cỏ, quay về phía tôi. Tôi đột nhiên bỏ bó hoa xuống, chạy về phía hắn.

Giang Ly mở rộng vòng tay, ôm lấy tôi, sau đó đứng tại chỗ xoay vài vòng. Chân của tôi vừa rời khỏi mặt đất, giống như bị lốc xoáy cuốn xuống biển sâu, cả người chao đảo.

Khuôn mặt của Giang Ly chậm rãi biến mất, mà biến thành một gương mặt khác. Nét mặt ôn hòa, ánh mắt tràn ngập yêu thương, hắn cười nhìn tôi, còn nghiêm túc nói, Yến Yến, anh yêu em.

Mắt tôi phút chốc trào ra thứ gì đó nóng hổi.

Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc như vậy.

Rất quen thuộc.

Chân của tôi một lần nữa chạm đất, nước mắt trên mặt đã được lau khô, đầu ngón tay lạnh lẽo kia chạm vào khiến tôi thanh tỉnh trở lại. Tôi chớp chớp mắt vài cái, người trước mặt lại biến trở lại thành Giang Ly.

Hắn ôm lấy tôi, ở bên tai tôi khẽ thở dài: “Người sống trong quá khứ, luôn có vẻ dễ dàng trở nên ngớ ngẩn.”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra: “Không có ai nguyện ý sống trong quá khứ cả.”

Thợ chụp ảnh đem toàn bộ quá trình thu lại, còn chụp rất nhiều ảnh. Anh ta thập phần hưng phấn mà nói cho chúng ta biết, cảnh tượng buổi quay chụp của chúng tôi ngày hôm nay, là đôi thành công nhất trong số những cặp mà anh ta từng làm từ trước tới nay, thì ra khóc so với cười hiệu quả hơn hẳn. Lòng tôi cảm thán, chúng tôi cũng là đôi vợ chồng thất bại nhất từ trước đến nay.

Mẹ tôi giống như con thỏ nhảy tưng tưng [tha thứ cho hình dung của tôi, nhưng mà bà quả thực quá mức kích động] đi đến bên cạnh chúng tôi, nắm lấy áo cưới của tôi hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói : “Con nha, thì ra con toàn di truyền ưu điểm của mẹ nha!”

Tôi biết ưu điểm lớn nhất của bà chính là nước mắt so với hệ thống cung cấp nước uống còn dễ dàng không chế hơn, nghĩ muốn trêu bà vài câu, nhưng trong lòng lại rầu rĩ không biết nên nói cái gì cho phải.

Cha mẹ Giang Ly cũng bày ra bộ dáng “Tuổi trẻ kết hôn tâm tình đa dạng cũng là dễ hiểu” nhìn chúng tôi, lúc này tôi đối mặt với mỹ nữ giáo viên ngữ văn, ngay cả một nụ cười đóng băng cũng không nặn ra nổi.

Có thứ, người bên ngoài nhìn vào, bạn cảm thấy nó là hạnh phúc, nó chính là hạnh phúc, bạn cảm thấy nó là bi thương, nó chính là bi thương, giống như nước mắt vậy.

Chỉ có hai kẻ trong cuộc mới hiểu, nước mắt của cô không phải vì hắn mà rơi.

Bạn đang đọc Bà xã, Theo anh về nhà đi ! của Tửu Tiểu Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.