Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 4659 chữ

Chương 11

Anya Sedwick nhìn khắp phòng khách trên gác bằng con mắt tán thưởng và thấy sáng nay nó đặc biệt ấm áp và niềm nở. Hoa tuylip vàng và đỏ tạo thành những mảng màu sắc lộng lẫy ở nhiều chỗ trong phòng, ngọn lửa cháy bập bùng trong lò. Mặc dù hôm ấy là một ngày tháng Năm có nắng, trong không khí vẫn còn cái rét cắt da cắt thịt làm bà phải bảo Honorine đốt lò sưởi. Bà luôn thích có ngọn lửa trong phòng này, ngay cả trong mùa xuân và mùa hè.

Đi quanh phòng, dáng điệu của bà vẫn thanh lịch như thường lệ, cặp mắt tinh tường của bà xem xét mọi thứ có gì lệch lạc không; Bà không tìm ra sai xót nhỏ nào, trừ chiếc khung ảnh gục xuống rìa bàn. Sau khi nắn thẳng, bà đến ngồi sau chiếc bàn rộng trong góc gần lò sưởi.

Trong lúc đợi khách đến ăn trưa, bà xem lại danh sách những người đã nhận lời đến dự sinh nhật của bà. Khá đông, lúc này con số đã lên một trăm rưởi. Bà để bản danh sách xuống, ngồi dựa vào lưng ghế và nhìn chăm chú vào khoảng không một lát, cặp mắt bà vẫn trong sáng như mọi khi. Bà thực lòng mong đợi bữa tiệc mừng sinh nhật lẫn thứ 85 và cẩn thận trù liệu sẽ mặc gì.

Anya biết trông bà không đúng với tuổi, và chắc là bà không cảm thấy điều đó. Mình đã có mặt trên đời này 85 năm và đã sống từng năm một thật trọn vẹn, đầy nghị lực, hăng say và đầy nhiệt huyết. Mình chưa bao giờ buồn chán hoặc mệt mỏi, tâm trí mình luôn hoạt động, thính nhạy và đầy lạc quan. Bà cười thầm lúc tự bổ sung: Và mình có ý định còn sống một thời gian dài nữa.

Chuông điện thoại reo, bà nhấc máy: “Alô”…

- Cháu Nicky đây, chào bác Anya. Cháu xin lỗi nhưng…

- Đừng nói là cháu không đến ăn trưa đấy.

- Có một việc, bác ạ.

- Gì vậy…

- Maria. Cô ấy rất căng thẳng đối mặt với Alexa.

- Không sao, nó sẽ khá hơn thôi vì việc đó sè phải làm rất sớm, dù không làm hôm nay. Bác muốn dẹp sạch cái mớ hỗn độn ấy trước bữa tiệc, Nicky! – Bà tuyên bố – Thực ra, bác dự định tổ chức một bữa trưa cuối tuần cho cả bốn người để làm một khởi đầu tốt đẹp.

- Thế hôm nay các cô kia có đến không… – Anh hỏi nhanh.

- Không, chỉ có Alexa và Tom như bác đã bảo cháu.

- Họ trở lại với nhau rồi…

- Bác không biết. Bác chỉ biết tối qua họ đã ăn cơm tối với nhau.

Nicky thở dài:

- Vâng, cháu hy vọng là thuyết phục được cô ấy.

- Đừng có tỏ ra thiếu dũng cảm thế, Nicky. Cứng rắn lên nào. Gượm đã, đưa máy cho Maria, để bác nói với nó.

- Ôi, nhưng cháu không…

- Đừng cản bác. Bác biết Maria đang ở với cháu, không ở nhà cháu thì ở khách sạn của nó.. Cháu có quan hệ với Maria, cả hai ngày càng thắm thiết. Nào, đưa máy cho Maria đi. Ngay bây giờ.

- Vâng, bác bình tĩnh nào, bác Anya.

Lát sau, Maria nói, ngoan ngoãn:

- Chào cô Anya.

- Chào em, Maria thân mến. Cô mong em sẽ đến ăn trưa lúc một giờ. Em có mặt hôm nay rất quan trọng với cô đấy.

- Vâng ạ, chúng em sẽ đến – Maria hứa rồi đặt máy.

Anya đứng dậy, đi vòng quanh bàn đến bên lò sưởi, đứng quay lưng lại lò trong giây lát, nghĩ đến Nicky và Maria. Bà đã gặp họ mấy lần kể từ ngày Maria đến Paris, và bà thấy họ rất quấn quýt. Mê tít nhau, và lúc đó mọi sự sẽ tốt hơn, bà nghĩ. Không, bà sửa lại, họ đang yêu nhau, bà chỉ mong Nicky có thể giải quyết với Constance nhanh đến mức có thể. Maria và Nicky hợp nhau một cách lý tưởng, và họ có căn cứ vững chắc để chung sống với nhau.

Còn với Alexa và Tom Conners, không còn nghi ngờ gì nữa, đêm qua họ đã nối lại với nhau. Sáng sớm nay, lúc Alexa trả lời điện thoại, bà đã hỏi cô điều đó. Alexa đã trả lời rất quả quyết là “một khoảnh khắc quan trọng”. Anya thích cách diễn đạt ấy, và bà đã cười một mình. Với khả năng đoán biết bằng trực giác, Anya hiểu rằng hai người này sẽ ở bên nhau đến hết đời, dù chính họ chưa biết.

Mười phút sau, Alexa chạy ào vào phòng, gương mặt rạng rỡ, Tom theo sát cô, anh cũng tươi cười hớn hở.

- Chào cô Anya! – Alexa kêu to và vội đến bên lò sưởi, ôm Anya thật chặt. Cô thì thào bên tai bà “Em rất mừng là cô đã bảo em gọi Tom. Anh ấy thật tuyệt vời”.

- Cô rất vui vì em đã đến, cả cậu nữa, Tom ạ – Anya nói lúc Alexa rời bà. Bà giơ tay cho Tom bắt, và nắm tay anh thật chặt.

- Lâu lắm mới gặp cô, em rất mừng.

- Trông cậu khá lắm, Tom – Anya đáp, vẫn mỉm cười – Bây giờ cả hai muốn uống gì… – Bà vừa nói vừa liếc về tủ rượu trong góc phòng, nơi có nhiều chai rượu và cốc xếp thành hàng trên khay. Có hai xô bằng bạc đựng đầy đá, một xô ngâm vang đỏ, xô kia là champagne.

- Em biết Alexa sẽ uống champagne, cả em cũng vậy, thưa cô Anya. Còn cô uống gì ạ…

- Cũng uống Veuve Clicquot, cảm ơn Tom.

Anh gật đầu và đi qua phòng. Bà ngắm anh rót champagne vào các ly cao chân. Lúc nào anh cũng mặc rất đẹp, hôm nay anh mặc chiếc sơmi kẻ ô màu xanh nhạt, cà vạt xanh thẫm, quần jean xanh, may cắt hoàn hảo không chê vào đâu được, Anya nghĩ và nhận một ly champagne.

Cả ba đứng trước lò sưởi, họ chạm cốc và cùng nói:

“Chúc sức khoẻ! “. Ngước nhìn Tom, Anya thấy mắt anh như mờ đi thoáng chốc. Bà chưa thấy cặp mắt nào xanh biết như thế. Giá như mình trẻ hơn 50 tuổi nhỉ, bà nghĩ và tự buồn cười với mình. Bà chăm chú ngắm Alexa.

- Hôm nay Nicky có đến ăn trưa không ạ… – Alexa hỏi.

- Có, và có một việc là nó sẽ đưa Maria Franconi đến.

- Ôi không! – Alexa kêu lên trước khi kịp ngăn mình lại.

- Ồ, có chứ – Anya nói ngay – Cô nghĩ tốt hơn hết là em quen với việc đó đi, Alexa ạ, vì em sắp làm việc cùng với Nicky. Hai người ấy đã… à, đã thành một đề tài hay đấy. Hơn nữa, cô hy vọng em, Maria, Kay và Jessica sẽ lịch sự với nhau. Cô dự định tổ chức một bữa ăn trưa vào cuối tuần, đế các em có thể làm được điều đó. Chưa một người nào trong số các em cho cô biết lý do làm tình bạn của các em gián đoạn – Bà nhướng một bên lông mày, ra ý hỏi.

- Mọi việc bắt đầu từ Maria – Alexa bất giác nói, sau một lúc im lặng – Nhưng vì cô sắp đến ăn trưa nên tốt hơn hết là không nhắc đến chuyện ấy nữa – Alexa đến sofa và ngồi xuống, còn Anya đến ngồi với cô.

Tom ngồi vào chiếc ghế bành kế bên, và để ly lên bàn nước. Quay sang bà Anya, anh nói:

- Em nghĩ Alexa có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Có phải không, Alexa…

Thảng thốt trong giây lát, biết là Tom đang đề cập đến Jessica và Lucien, cô chỉ biết gật đầu. Cuối cùng, cô nói:

- Em cho là Tom nên kể cho cô nghe chuyện xảy ra sáng nay, rồi em sẽ nói tiếp – Cô đặt ly xuống, với xắc để trên sàn và mở rạ

Tom nói:

- Em đợi Alexa thay đồ trong khách sạn, và bất ngờ bắt gặp một tấm ảnh trong album. Lúc xem kỹ, em nhận ra người trong ảnh là hàng xóm của cha mẹ em ở Loire. Trong ảnh, trông anh ta trẻ hơn bây giờ độ bảy, tám tuổi. Em không biết vì sao Alexa lại có ảnh anh ta.

Alexa đưa cuốn album có bức ảnh của Jessica với Lucien Girard cho Anya.

Anya cầm cuốn album, nhìn chăm chú một lát rồi nhìn Tom, bà nói:

- Đây là Lucien. Nhưng cậu tưởng anh ta là ai…

- Jean Beauvais – Cresse, một người trạc 35 tuổi sống gần cha mẹ em. Em không biết nhiều về anh ta.

- Có thể anh ta là một người họ hàng – Anya vạch ra.

- Có thể như vậy – Tom đồng ý. Hít một hơi thật sâu, anh nói – Alexa thấy nên nói với Jessica. Cô thấy thế nào, thưa cô Anya…

- Không phải là lúc này! – Anya kêu lên – Không nên kể chuyện này cho Jessica. Chỉ làm cho nó hoang mang ghê gớm thôi.

Alexa gật đầu nói:

- Thưa cô Anya, cô có thể cho em là hay tưởng tượng, nhưng em có một cảm giác kỳ lạ về tấm ảnh này. Em nghĩ Jean Beauvais – Cresse và Lucien Girard chỉ là một người. Em không thể giải thích được… – Cô ngừng lại vì Nicky và Maria Franconi bước vào phòng.

- Cháu mong là chúng cháu không đến quá muộn – Nicky nói. Sau khi hôn bà Anya và xiết vai Alexa, anh bắt tay Tom.

- Tom, gặp cậu ở đây thì hay quá! Đây là Maria Franconi, mình chắc cậu chưa gặp.

Maria mỉm cười, bắt tay Tom:

- Rất vui được gặp anh.

- Rất hân hạnh – Tom đáp và mỉm cười với cô.

Hôn lên má Anya xong, Maria nhìn Alexa đang ngồi trên sofa và cười gượng.

- Chào Alexa.

- Chào Maria – Alexa đáp nhạt nhẽo, không cười.

- Nicky, cháu rót cho Maria một ly champagne – Anya nói.

- Ồ không, cảm ơn cô Anya, nhưng em thích nước hơn ạ – Maria nói.

- Anh đi lấy đây, em yêu – Nicky nói lúc đến khay đồ uống – Nhưng anh sẽ rót champagne ình đấy.

- Ngồi xuống đi, Maria thân mến – Anya chỉ chiếc ghế bành cạnh mình và tiếp – Lúc trước cô chưa có dịp nào nói với em điều này, hôm vừa rồi cô đã xem kỹ những tấm ảnh Nicky đưa cho cô. Maria, tranh của em thật xuất sắc. Ngay từ hồi trong trường, em là một hoạ sĩ có tài.

Trông Maria mãn nguyện lúc nói:

- Cảm ơn cô Anya. Nhận xét của cô rất quan trọng với em.

Nicky mang nước cho Maria, rồi đứng trước lò sưởi, anh ngắm mọi người. Sau một lát, anh nhấp một ngụm champagne và nói:

- Chúc sức khoẻ mọi người.

- Chúc sức khoẻ – Tom đáp.

- Chúc sức khoẻ, Nicky thân mến – Anya nói nhỏ.

Alexa nâng ly với anh và mỉm cười, rồi liếc nhìn Maria. Hiện giờ, Maria thực sự là một người đẹp.

Liếc nhìn Alexa, Nicky nói:

- Vừa rồi tôi nghe thấy cô nhắc Lucien Girard phải không…

Căn phòng lạnh ngắt.

Tom nhìn Alexa và họ trao đổi cái nhìn sâu sắc.

Anya nói nhanh:

- Ô, chẳng có gì quan trọng đâu, Nicky, chỉ là một nhận xét tình cờ của Tom thôi. Hôm nay có Yvone, con gái bà Honorine đến giúp việc bếp núc, và bác biết cô ấy đang làm món đầu tiên rất đặc biệt đấy. Ta uống thôi, Nicky.

Mọi người uống cạn ly và kéo nhau xuống phòng ăn nhìn ra mảnh sân trải sỏi và khu vườn. Tương phản với cảnh bên ngoài nhìn thấy qua cửa sổ và cửa ra vào kiểu Pháp, Anya đã dùng các sắc độ xanh lá cây đậm, nhạt, nổi bật lên những nét chấm phá trắng muốt. Rèm cứa sổ bằng vãi mịn trắng muốt cuồn cuộn, sàn gỗ màu sẫm và rất nhiều cây hoa trắng làm cho căn phòng tươi tắn, mát mẻ và duyên dáng.

Dừng lại bên chiếc bàn tròn bằng gỗ thuỷ tùng cao cấp, vây quanh là năm chiếc ghế bành thời Louis XV bọc đệm bằng vải kẻ ô vuông xanh – trắng, Anya đặt bàn bàn tay lên một chiếc ghế và nói.

- Maria ngồi bên trái cô, còn Tom, hãy kéo ghế và ngồi bên phải cô. Alexa thân mến, em ngồi cạnh Tom, còn Nicky ngồi giữa Alexa và Maria.

Bà mỉm cười và ngồi vào ghế:

- Cô nghĩ thế là ổn – Bà nói và nhìn Nicky – Cháu rót vang trắng cho ai muốn uống, còn món chính chiêu với vang đỏ rất ngon.

Nicky làm theo lời bà lúc Honorine vào phòng, tay bưng một khay lớn. Theo sau là Yvone, con gái bà bưng một khay nhỏ hơn. Trong ít phút, món trứng rán phó mát đã dọn xong cho từng người. Nicky kêu lên:

- Nó nhẹ như hơi thở trẻ con vậy.

Mọi người cười vang và băng giá đã tan chút ít, nhưng Anya chú ý thấy trong lúc ăn món đầu tiên, Alexa và Maria không nói gì với nhau. Tuy vậy, Tom và Nicky không mất thời gian làm quen lại, họ vui vẻ chuyện phiếm về ngành điện ảnh nói chung.

Sau khi dọn các đĩa không, Nicky rót Mouton Rothschild ọi người trừ Maria, và Tom rót nước khoáng cho cô. Ngay sau đó, Honorine trở lại bưng một đĩa phẳng đựng đùi cừu quay, Yvone đi sau bưng đĩa rau và khoai tây rán bốc khói nghi ngút. Câu chuyện bên bàn ăn khá rôm rả, mọi người thưởng thức món ăn chính, vang đỏ toả hương ngào ngạt.

Khi bữa ăn kết thúc, Anya mời mọi người lên gác uống cà phê, và một lần nữa tất cả lại kéo nhau lên tầng trên.

Anya rót cà phê trong khi Tom lảng vảng gần bà, hỏi:

- Em có thể dùng điện thoại được không, thưa cô Anya…

- Tất nhiên là được – Bà nói và liếc nhìn Alexa, bà tiếp – Alexa, em chỉ cho Tom căn phòng nhỏ ở hành lang dưới nhà hộ cô. Tom có thể gọi điện ở đấy.

Alexa gật đầu, cầm tay Tom và dẫn anh ra khỏi phòng. Ra đến hành lang gần căn phòng nhỏ, Tom kéo cô vào vòng tay và hôn cô thật sâu. Lúc anh buông cô ra, Alexa cười với anh trìu mến. Đẩy cửa căn phòng nhỏ, cô thì thào:

- Đừng lâu quá nhé.

Lúc trở lại phòng khách, Alexa không biết có nên nói với Nicky về chuyện Lucien Girard không. Bình thường cô sẽ làm chuyện đó, nhưng cô không tin Maria. Cho dù cô ấy đã thay đổi diện mạo. Với xu hướng ăn quá mức, trông cô hơi mập hơn so với hồi học ở trường Anya. Mặt cô đẹp nhưng thân hình quá béo so với một phụ nữ trẻ.

Maria đang đứng gần cửa sổ, trông thanh lịch bất thường trong chiếc áo khoách rộng bằng len màu đỏ tía, mớ tóc đen nhánh đổ xuống lưng, bộ mặt nhìn nghiên đẹp lộng lẫy.

Chẳng còn ngờ gì việc Nicky yêu cô, Alexa vừa nghĩ vừa ngồi xuống sofa. Cô cầm tách cà phê lên và nhấp một ngụm, rồi liếc nhìn Nicky:

- Em không thế đợi được đến lúc thấy kịch bản đâu, hể có là em đọc ngay. Tom sẽ lái xe đưa em xuống Loire. Anh ấy chắc có một vài ngôi nhà rất hợp bộ phim.

- Hay là tất cả chúng ta xuống ấy vào dịp cuối tuần – Nicky gợi ý.

Alexa sửng sốt nhìn anh:

- Anh chơi khăm em chắc!

Nicky nói:

- Tôi biết cô giận Maria. Cô ấy đã kể hết với tôi rồi. Nói thật lòng, tôi cho là bây giờ cả hai đã trưởng thành và nên cư xử như những người phụ nữ chín chắn.

- Các em, nghe này! Nghe này! – Anya tuyên bố – Đã đến lúc quên đi rồi.

Maria từ từ đến chỗ lò sưởi, vẻ căng thẳng. Rồi ngồi xuống mép ghế bành, cô nói khẻ:

- Mình xin lỗi vì đã gây cho cậu nhiều điều phiền lòng, Alexa. Mình thực sự ân hận. Nhưng lúc đó còn trẻ, mình không nghĩ là…

- Cô đã phản bội tôi! – Alexa cáu kỉnh.

- Mình không nghĩ thế! Đấy chỉ là chuyện tình cờ thôi. Một sai lỗi về phía mình. Lúc nào mình cũng… mình cũng rất tiếc, Alexa.

Alexa nhìn cô trừng trừng:

- Tôi chưa bao giờ để ý Ricardo. Mọi chuyện chỉ do cô tưởng tượng ra. Cô đã thổi vào tai Jessica, kích động cô ấy hành động, và cô ấy đã nói tôi thật tàn tệ. Cô ấy vào hùa với cô và không còn là bạn tôi nữa.

- Mình xin lỗi, rất xin lỗi, Alexa – Maria xin lỗi lần nữa. Mặt cô nhợt nhạt như xác chết, cô có vẻ ân hận, bối rối.

- Cô ghen tỵ với bạn bè của chúng tôi – Alexa đốp chát.

- Mình không ghen tỵ. Thực là như thế – Lúc này trông Maria sắp khóc.

- Thôi đủ rồi, các em – Bà Anya nói, cương quyết – Sáng mai, cô muốn cả hai em đến đây uống cà phê. Sẽ có cả Jessica và Kay nữa, và tất cả chúng ta sẽ nói chuyện thật thẳng thắn. Bây giờ không phải lúc thích hợp, chúng ta hãy xếp lại chuyện đó lại.

Lúc ấy Tom trở lại phòng, nhìn nét mặt anh, Alexa hiểu cha anh đã kể một điều gì đó thú vị. Cô nói:

- Ổn chứ anh Tom, anh có thể nói thoải mái ở đây, trước mặt Nicky và Maria.

Ngạc nhiên, anh nhướn mày lên có ý hỏi.

Alexa gật đầu, rồi chú mục vào Maria:

- Chúng tôi sắp nói đến Lucien Girard. Nhưng cô đừng nói hở điều gì với Jessica đấy. Hiểu không, Maria…

- Mình hiểu. Mình sẽ không nói gì với Jessica… hoặc với bất cứ ai.

Nicky hỏi, thích thú:

- Tất cả chuyện này là thế nào, Tom…

Tom giải thích về bức ảnh trong album của Alexa:

- Toàn bộ việc này cũng thường thôi, dù tôi công nhận là có vài điểm cha tôi nói làm tôi tò mò. Hai người đàn ông này có thể chỉ là một người.

Nicky ngồi thẳng lên trên sofa:

- Tôi không biết vì sao Lucien lại làm thế, Tom ạ, nhưng tôi cho là anh ta có một cuộc sống hai mặt. Mà này, người giống anh ta là ai thế…

- Một người tên Jean Beauvais – Cresse, Trạc 35 Tuổi. Lúc trước, tôi tưởng anh ta có họ với Lucien. Có thể Lucien có một người anh, em gì đó và dùng tên trên sân khấu. Song cha tôi nói rằng người anh trai duy nhất của Jean đã chết từ bảy năm trước.

Maria và Alexa nhìn nhau.

- Ông còn nói gì nữa… – Alexa hỏi.

- Ông kể người anh đó là con trai cả, đã chết trong một vụ tai nạn khủng khiếp. Cái chết không đúng lúc đó làm ông bố đột quỵ. Hình như ông rất gắn bó với người con đã tử nạn. Anh ta là người thừa kế tước hiệu, đất đai, lâu đài. Lúc đó Jean đang ở Paris, nhưng trở về ngay khi người bố ốm và chăm sóc ông. Khi ông bố mất, anh ta được thừa hưởng mọi thứ.

- Anh không thấy chuyện đó khớp với việc Lucien mất tích à… – Alexa hỏi…

Tom gật:

- Về thời gian chắc là đúng.

Nicky nói:

- Chúng ta phải chấm dứt việc này. Bảy năm trước, Lucien Girard biến mất. Bảy năm trước, anh trai của Jean chết bất ngờ, vì thế Jean trở thành người thừa kế. Nhưng nhỡ Lucien đang là diễn viên ở Paris, còn người anh gặp một số phận kinh khủng thì sao…

- Tôi đã nghĩ đến điều ấy – Tom trả lời – Nhưng cha tôi nói người anh cả lớn hơn Jean nhiều. Khoảng mười lăm tuổi.

- Vì thế Lucien và Jean có thể một người – Anya tuyên bố.

Tom ngồi vào ghế, và nói tiếp:

- Cha tôi nói ông đã làm một số câu hỏi thận trọng, và ngày mai tôi sẽ nói chuyện với anh ta. Trong lúc này, đừng ai nói gì với Jessica. Chẳng có ích gì, với cả cô ấy lẫn Jean Beauvais – Cresse.

Anya ngồi dựa vào lưng ghế sofa, nhắm mắt lại một lát. Một điều gì đó khấy động tâm trí bà, nhưng bà không thể nắm bắt được là gì, nên đành để trôi qua. Chỉ một lát thôi.

- Chúng ta đi dạo đi – Tom nói lúc họ ra khỏi nhà bà Anya.

- Một ý hay tuyệt – Alexa đồng ý, sóng bước bên anh – Đây là nơi ưa thích của em trong thành phố này.

Tom mỉm cười và khoác cánh tay cô, họ cùng nhằm hướng đường de Solférino và bến cảng chạy song song với sông Seine.

Lúc này trời nắng và ấm hơn, bầu trời như là vòng cung xanh nhạt, không một gợn mây, thật là một ân hệu trong buổi chiều Chủ nhật tháng Năm này. Họ đi dọc bến cáng Anatole France một lát, cùng tận hưởng thời tiết, phong cảnh mỹ lệ của dòng sông Seine. Sóng gợn lăn tăn trong ánh mặt trời, bỗng một làn gió britzơ nhè nhẹ thối, xào xạc qua đám cây dọc sông Seine, làm lá cây rung rinh và nhảy múa trong ánh sáng màu trắng bạc.

Họ dừng lại một lát nhìn xuống, và Alexa mỉm cười với cảnh những du thuyền màu sắc sặc sỡ đang lướt êm ả trên sông, đế lại những vệt sủi bọt đằng sau.

Nhiều năm trước đây, cô thích các chuyến du ngoạn trên thuyền, nhất là trong những buổi tối cùng Tom. Paris ban đêm thật lãng mạn và quyến rũ khi nhìn từ các con thuyền trôi chầm chậm trên sông, những ngọn đèn thành phố lấp lánh, sáng cả bầu trời tối đen như mực. Chẳng có nơi nào trên thế gian này giống như thế.

Tay trong tay, họ bước đi, thẳng đến bến cảng Voltaire. Đằng trước là những ngọn tháp lớn của nhà thờ Đức Bà vương thẳng lên trời, lúc này mơ hồ trong ánh sáng dìu dịu của chiều Paris, thứ ánh sáng được các hoạ sĩ của nhiều thế kỷ yêu thích và đưa nó lên khung vải.

Lúc đến bến Malaquais, Tom nói:

- Chúng mình xuống Saint – Germain – des – Prés uống cà phê trước khi về nhà.

Alexa gật đầu đồng ý, và vẫn khoác tay nhau, họ rảo bước xuống đường Bonaparte, đi vào những đường phố cổ trải sỏi. Tại quán cà phê Voltaire, họ tìm được một bàn bên ngoài và ngồi xuống ghế dưới mái hiên, thư giãn sau chuyến cuốc bộ. Sau khi gọi cà phê cho cả hai, Tom nới càvạt và mở cổ áo sơmi.

- Trời ấm rồi – Anh nói và liếc nhìn cô – Em có muốn bỏ áo len ra không…

- Có – Cô tháo chiếc áo len buộc quanh cổ và để lên đầu gối. Quay sang Tom, cô nói – Bố anh còn kể gì nữa không…

- Không chính xác. Bố nói Jean Beauvais – Cresse đã lấy vợ và có một đứa con. Nhưng không chắc chắn lắm. Bố mẹ anh thường không sống ở Loire lâu, và nhiều điều chỉ nghe đồn.

- Em hiểu – Alexa ngừng lại, nhìn vào khoảng xa xăm.

Lặng ngắm cô một lát, Tom nói nhỏ:

- Có chuyện gì không ổn chăng, Alexa… Trông em nghĩ ngợi quá.

Cô buột thở dài:

- Em vẫn nghĩ đến Lucien Girard. Nếu anh ta là Jean Beauvais – Cresse và một ngày nào đó quyết định trở lại cuộc sống cũ, chắc hẳn anh ta phải là một người tàn nhẫn thực sự. Thử tưởng tượng mà xem, làm một việc như thế với Jessica hoặc bất kỳ với người phụ nữ nào. Suốt từng ấy năm, Jessica đã rất yêu Lucien.

Anh cau mày:

- Em nghĩ thế thực đấy à…

- Vâng – Cô thở dài – Nghĩ thế làm em phát điên.

- Anh có thể hiểu vì sao. Nhưng nếu bố anh không có tin tức gì thêm, anh cho là chúng ta phải quên việc anh đã nhắc đến Jean đi.

- Chẳng dễ chút nào – Alexa lại đăm đăm về phía trước, nghĩ ngợi một lát, rồi quay về phía Tom, cô đặt tay lên cánh tay anh – Em nghĩ có một cách tìm cho ra sự thực.

- Em ư… – Tom có vẻ ngạc nhiên.

Người hầu bàn mang cà phê đến, và lúc anh ta ra ngoài tầm nghe, Alexa thận trọng nói:

- Tuần sau, một hôm nào đó anh và em nên cùng Jessica xuống thung lũng Loire. Lúc đến nhà Jean, Jeesica và em sẽ ngồi lại trong xe, còn anh gõ cửa. Nếu Jean trả lời, anh sẽ nói anh có một thân chủ muốn quay phim và đang tìm một lâu đài thích hợp để quay những cảnh bên trong. Lúc anh nói chuyện với anh ta, em và Jessica sẽ xuống xe và đến chỗ anh. Nếu anh ta là Lucien, bọn em sẽ biết ngay. Anh ta chắc phải sửng sốt lắm.

Tom gật đầu:

- Anh hiểu ý em. Nếu anh ta không phải Lucien, anh ta sẽ không nhận ra bọn em, em định nói thế chứ gì…

- Đúng vậy.

- Nhưng Alexa, em sẽ phải nói chuyện với Jessica, và biết đâu em sẽ làm tấy vết thương cũ…

- Sẽ phải thế thôi. Nhưng giải quyết được một chuyện bí ẩn từ bảy năm trước, để rồi cuối cùng cô ấy có thể thanh thản chẳng tốt lắm sao…

Tom thấy sự thông minh trong câu cô nói, và anh thêm:

- Dù cãi nhau hay không, em thực sự là bạn tốt của Jessica. Anh khâm phục em điều đó.

- Lúc Lucien biến mất, cuộc sống của Jessica đã thay đổi về cơ bản – Alexa đáp – Em biết chắc là sẽ không bao giờ được như thế lần nữa. Và nếu có dịp giúp cô ấy, sao em không làm…

Tom thăm dò gương mặt cô và dịu dàng nói:

- Anh thấu tấm lòng của em, Alexa, em thực tốt.

Cô không trả lời, và anh nghĩ: Cô đang lấp đầy những trống trải trong lòng mình, làm mình trở nên trọn vẹn.

Sang trang sau để đọc tiếp

Bạn đang đọc Ba Tuần Ở Paris của Barbara Taylor Bradford
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.