Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh phải chịu trách nhiệm!

Phiên bản Dịch · 4667 chữ

Trình Hiểu Quân cố hết sức bế Trần Hiểu Quân ra khỏi xe, nói thật điều đầu tiên anh nghĩ đến khi bế Trần Hiểu Quân là một câu mà bạn học anh đã nói ‘con người lúc bình thường thì có thể thoải mái bế thế nào cũng được nhưng một khi người đó say rượu hoặc là hôn mê thì phần lớn đều không thể nào mà bế nổi’, trước kia anh còn không tin, bây giờ thì anh tin rồi. Bế Trần Hiểu Quân trên tay, Trình Hiểu Quân do dự không biết là nên đưa cô về nhà hãy để cô ở nhà mình ngủ một đêm. Bác Trần bây giờ chắc chắn đang ở nhà, nếu đưa Quân Quân về nhất định sẽ phải gặp một trận phong ba; còn nhà mình? Tối nay mẹ phải trực đêm không có ở nhà… Sau mấy lần cân nhắc, Trình Hiểu Quân quyết định bế Trần Hiểu Quân về nhà của mình. Sau khi mở cửa vào nhà Trình Hiểu Quân lại do dự không biết nên để Quân Quân ở phòng mình hay là phòng mẹ, cuối cùng anh ích kỷ bế Trần Hiểu Quân vào phòng của mình, trong lòng không ngừng tự nói với mình là để dễ dàng chăm sóc cho Trần Hiểu Quân.

Sau khi đặt Trần Hiểu Quân lên giường, Trình Hiểu Quân liền đi lấy nước và khăn lông rồi tùy tiện pha một ly trà đặc mang vào phòng. Trình Hiểu Quân đầu tiên giúp Trần Hiểu Quân cởi một nút áo để cô dễ thở hơn một chút, sau đó dùng muỗng đút từng chút trà đặc vào miệng Trần Hiểu Quân. Có lẽ là Trần Hiểu Quân cũng cảm thấy khát nước cho nên cho dù ở trong giấc mộng cũng ngoan ngoãn mở miệng nút xuống, một chén trà lớn nhanh chóng được xử lý. Sau uống trà xong, Trình Hiểu Quân lại giúp Trần Hiểu Quân lau khô mồ hôi đọng trên mặt, vốn chỉ tính lau một chút mồ hôi và nước, kết quả thật bất hạnh càng lau càng bẩn. Lớp trang điểm trên khóe mắt và miệng của Trần Hiểu Quân được anh lau cẩn thận, mặc dù có chút luyến tiếc cho lớp trang điểm xinh đẹp đó… cùng Trần Hiểu Quân xinh đẹp thế này… Không thể tiếp tục nhìn lâu hơn nữa, nhưng mà cũng đã biến thành bộ dáng này rồi, Trình Hiểu Quân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lau.

Chẳng lẽ là thợ trang điểm kỹ thuật quá cao, hay là đồ trang điểm chất lượng quá tốt, tóm lại Trình Hiểu Quân phải mất thời gian rất lâu mới lau sạch được lớp trang điểm trên mặt Trần Hiểu Quân, hơn nữa sau tẩy xong mặt Trần Hiểu Quân còn đỏ hồng hơn cả lớp trang điểm vừa rồi, nhất là… đôi môi!

Trình Hiểu Quân ngơ ngác nhìn Trần Hiểu Quân ngủ rất ngoan rất an lành, hoàn toàn không có chút dáng dấp bá đạo nóng nảy của ngày thường, ngược lại còn giống như một chú mèo con đang giơ vuốt làm người ta không nhịn được phải xoa xoa bộ lông của nó…

Trình Hiểu Quân quả thật cũng làm như vậy, anh nhẹ nhàng đem mấy sợi tóc xõa lộn xộn ở trên trán Trần Hiểu Quân vén ra sau tai, đám tóc gọn gàng mà dày này cũng không ngăn cản được hai tròng mắt chỉ cần mở to lại lấp lánh sáng ngời. Nghĩ tới đây Trình Hiểu Quân khẽ thở dài, đã nhiều năm như vậy rồi mà chỉ có mỗi lần đó Quân Quân sốt cao đến hôn mê mới có thể ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn thật kỹ cô. Trình Hiểu Quân thả cái khăn trong tay xuống, dường như là giận hờn phủ kín miệng Trần Hiểu Quân, nhưng dần dần liền biến thành nhẹ nhẹ dịu dàng liếm lấy… Ánh mắt Trình Hiểu Quân vẫn không rời khỏi mặt và đôi mắt Trần Hiểu Quân. Trong lòng anh hồi hộp cũng mong mỏi cặp mắt kia sẽ mở ra lấp lánh nhìn anh, nhìn rõ anh, nhưng mà không có! Trần Hiểu Quân vẫn không mở mắt, cô thậm chí còn không biết có người nào đó tình cảm chân thành đang hôn cô thật sâu. Trình Hiểu Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái lên môi Trần Hiểu Quân, rất nhẹ, nhưng cũng đủ lưu lại trên đôi môi đầy đặn của Trần Hiểu Quân hai dấu răng. Trong giấc mộng Trần Hiểu Quân hình như thấy ngoài miệng hơi đau nên nhíu mày một cái sau đó bậm bậm môi mình hai cái rồi lại an tâm ngủ thiếp đi.

Trình Hiểu Quân lẳng lặng nhìn Trần Hiểu Quân thật lâu mới nản lòng đứng lên, lại đi bưng một chậu nước, tìm một cái áo ngủ của Tần Uyển Linh đi vào giúp Trần Hiểu Quân thay, chuyện như vậy anh đã làm lần thứ hai, lần đầu tiên là cẩn thận từng ly từng tí, lần này là có chút ủ rũ. Sau khi đã giúp Trần Hiểu Quân mặc đồ tử tế, anh liền đi vào lấy quần áo ra ngoài tắm rửa sạch sẻ rồi mới đi vào. Nhìn Trần Hiểu Quân vẫn lẳng lặng nằm trên giường say giấc nồng, Trình Hiểu Quân thật sự rất muốn lay cô dậy để cô có thể thấy rõ cô bây giờ đang ở đâu và ở cũng với ai. Bàn tay vừa đưa lên chạm vào Trần Hiểu Quân lại bất lực thõng xuống, ngủ say như vậy, anh không nỡ lay cô dậy. Đứng ở bên giường nhìn Trần Hiểu Quân hơn nửa tiếng, cuối cùng Trình Hiểu Quân mới dùng sự dũng cảm cực kỳ lớn quyết định thấy chết không sờn, lên giường ngủ cạnh Trần Hiểu Quân, nhưng anh lại không cam lòng ôm thật chặt Trần Hiểu Quân vào lòng rồi mới dần dần thiếp đi…

Hôm sau ánh mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi vào phòng, Trần Hiểu Quân bị ánh mặt trời làm chói mắt mới chịu tỉnh dậy, ngạc nhiên phát hiện mình đang nằm ở một chỗ xa lạ, còn rúc vào trong một lồng ngực rất quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt rất không muốn nhìn thấy… đang ngủ! Người này quả nhiên ngay cả lúc ngủ nhìn cũng không nóng không lạnh, rất bình thản! Nhưng lồng ngực này lúc dựa vào cũng… ấm hơn mấy cái gối ôm của mình ấy nhỉ! Hừ, tha cho cậu ngày hôm qua đưa tôi về nên tôi sẽ để cho cậu tiếp tục ngủ! Trần Hiểu Quân rụt đầu lại tiếp tục nằm vào trong lòng Trình Hiểu Quân mà ngủ, nhưng những hình ảnh cứ liên tiếp hiện ra trong đầu khiến cô chẳng thể nào ngủ được, liền như vậy rúc vào lòng Trình Hiểu Quân.

Người này quả nhiên đã cao lớn hơn rồi, mình ở trong lòng cậu ta lại có cảm giác như một chú chim nhỏ nép vào người ta vậy… Ngọt ngào quá! Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Trần Hiểu Quân mỉm cười nghĩ nếu tối hôm qua cái tên quỷ đáng ghét này mà không đến mình có lẽ sẽ thật sự cả đời không gặp anh nữa, ai bảo anh chọc cho người ta giận như vậy chứ? Hại mình bất chấp có thể sẽ phải tuyệt giao với Âm Âm mặt dày đi nói với cậu ấy là quỷ đáng ghét thích mình, mình cũng thích quỷ đáng ghét. Cái tên quỷ đáng ghét này nhất định không biết mình sau khi nói xong những lời này nhìn Âm Âm im lặng gần mười phút thì trong lòng lo lắng như thế nào, may là Âm Âm không có trách mình nếu không mình nhất định không để yên cho cái tên quỷ đáng ghét này! Còn nữa, người ta đang bực chuyện tới quốc khánh là lại như mấy con gián đánh không chết không dám tới tìm mình, phải ở lại đây thực tập cũng không nói với mình, mình còn là người cuối cùng biết chuyện này, cũng bởi vì chuyện này ở trường thiếu chút nữa xảy ra sự cố! Ờ… ngày hôm qua ở bệnh viện sau khi gặp mặt, quỷ đáng ghét cũng không tìm mình, làm mình tức quá chừng! Cái tên quỷ đáng ghét trừng không sợ, mắng không đi, đánh không lùi này không phải là sợ rồi đó chứ? Ngày hôm qua mình ở trong nhà đúng là có lo lắng những chuyện này, cho nên mới nghĩ ra cách này để quỷ đáng ghét đến tìm mình, mặc dù có muộn một chút nhưng cũng tạm coi là kịp thời! Quả nhiên là quỷ đáng ghét đánh người cũng nặng tay như vậy, lúc mình ở quầy rượu cứ nghĩ là anh chỉ có thể cầm dao uy hiếp hù dọa hai gã dê xồm không có bản lãnh kia thôi, ai ngờ quỷ đáng ghét lại một cước đá bọn họ thảm như vậy. Trần Hiểu Quân rúc ở trong lòng Trình Hiểu Quân cười trộm, kỳ quái, người này từ lúc nào thì trở nên lợi hại như vậy giống như có bản lĩnh á! Nghĩ tới đây Trần Hiểu Quân cau mày, còn có chuyện gì xảy ra lúc người này không ở bên mình mà mình không biết không nhỉ? Trần Hiểu Quân không phục nhẹ nhàng nhéo ở ngang hông Trình Hiểu Quân một cái, nể cậu cứu được sĩ diện cho tôi nên bỏ qua cho cậu lần này, lần sau nếu còn có việc gạt tôi thì không phải chỉ nhéo một cái dễ dàng như vậy đâu! Nghĩ tới nghĩ tới Trần Hiểu Quân lại cười, thật ra thì như vậy rất tốt, có một người bám theo mình mặc sức cho mình sai bảo và trút giận không phải là rất tốt sao, rất tiện rất thoải mái cũng rất… thích! Trần Hiểu Quân đặt hai tay lên thắt lưng Trình Hiểu Quân, cậu đã mang tôi về thì không được buông tay nữa, nếu cậu dám buông tay, tôi sẽ chặt hết tứ chi của cậu… Không được như vậy hình như tàn nhẫn quá, vậy… vậy trói cậu lại không cho cậu đi!

Trần Hiểu Quân còn đang ở trong lòng nghĩ tới về sau sẽ ngược đãi Trình Hiểu Quân như thế nào, thì Trình Hiểu Quân mới vừa bị Trần Hiểu Quân nhéo một cái liền thức tỉnh nhưng không biết có nên mở mắt hay không, dựa theo một lần kinh nghiệm mà ấn tượng sâu sắc đó thì Quân Quân tỉnh dậy đại khái sẽ đá mình xuống giường. Tuy nói tối hôm qua lúc ngủ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà thật sự đến lúc này trong lòng anh vẫn còn có chút sợ. Nhưng Trình Hiểu Quân có một ưu điểm, chính là anh cho tới bây giờ sẽ không trốn tránh vấn đề, vì vậy sau một phen đấu tranh tư tưởng anh mở mắt ra đứng dậy đánh thức Trần Hiểu Quân trong lòng: “Quân Quân, dậy đi!”

Trần Hiểu Quân xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong ánh mắt rõ ràng lộ vẻ lo lắng và lúng túng của Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét!”

“Là anh…” Bây giờ còn ai ở bên cạnh em nữa chứ.

“Đây là đâu?” Hình như rất xa lạ nhưng lại có một chút quen thuộc.

“Nhà anh…” Trình Hiểu Quân do dự chốc lát lại bổ sung, “Phòng của anh…” nhìn thấy ánh mắt Quân Quân là anh chẳng thể giấu giếm nữa lời.

“À!” Trần Hiểu Quân nghiêng đầu nhìn một chút, “Hèn gì thấy quen quen!”

Nghe câu này người nói không đỏ mặt mà người nghe ngược lại đỏ mặt: “Quân Quân…”

Trần Hiểu Quân không để ý đến Trình Hiểu Quân chậm rãi phản ứng: “Tối qua là cậu đưa tôi về hả?”

“Là anh…” đây là chuyện rất rõ ràng đó, Quân Quân quả nhiên là không giận bình thường…

“Hắc hắc…” Trần Hiểu Quân hiểu ra cười khúc khích, “Nếu hôm qua cậu mà không đưa tôi về thì đừng có hòng mà gặp lại tôi!”

Trình Hiểu Quân nghe nói như thế cả người cứng đờ, anh cho là Trần Hiểu Quân đang uy hiếp anh hoặc là muốn làm chuyện ngu ngốc, với tính tình của Quân Quân thì hoàn toàn có thể, liền hoảng sợ kéo Trần Hiểu Quân vào lòng mình: “Quân Quân, em ngàn vạn lần đừng có làm chuyện gì điên rồ, về sau đừng phát sinh tình huống như thế nữa được không…”

Trần Hiểu Quân ngẩng mặt lên: “Cậu nói mê sảng cái gì đó, sao tôi cứ thấy có cái gì không đúng?”

Trình Hiểu Quân vuốt tóc Trần Hiểu Quân: “Nghe không hiểu cũng được, tốt nhất là quên hết đi, chỉ cần Quân Quân thật vui vẻ là được rồi…”

Trần Hiểu Quân nghe xong có chút không được tự nhiên, tứ chi vặn vẹo có chút khó chịu: “Trình Hiểu Quân…”

Đã gọi một lúc lâu mà người nào đó cũng không có phản ứng Trần Hiểu Quân khó chịu hét lớn: “Quỷ đáng ghét…”

Trình Hiểu Quân bị một tiếng này mà hoàn hồn trở lại: “Quân Quân, sao vậy?”

“Cậu nói sao nào?” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân tránh ra khỏi vòng tay anh lớn tiếng oán trách, “Dậy…”

Trần Hiểu Quân vén chăn lên, Trình Hiểu Quân còn nằm trên giường không kịp phản ứng, Trần Hiểu Quân thấy anh vẫn không chịu nhúc nhích bèn một cước đạp Trình Hiểu Quân xuống giường: “Còn chưa chịu dậy!”

Quả nhiên là như vậy, tuy bị Trần Hiểu Quân đá xuống giường nhưng Trình Hiểu Quân trong lòng vẫn thấy vui, đây mới là Quân Quân, mới vừa rồi Quân Quân nhất định là bị chọc tức mới có thể khác thường như vậy… Bình tĩnh? Trình Hiểu Quân từ trên đất bò dậy mang dép chuẩn bị đi ra ngoài để lại phòng cho Trần Hiểu Quân, nhưng anh vẫn chưa đi được hai bước liền bị tiếng thét chói tai của Trần Hiểu Quân làm hoảng sợ đến mức phải dừng bước, quay đầu lại kinh hãi nhìn Trần Hiểu Quân: “Quân Quân… Sao vậy?”

Trần Hiểu Quân cúi đầu nhìn quần áo của mình, Trình Hiểu Quân nhìn anh hồi lâu lại la lên lần nữa: “Quân Quân…” Anh gần như có thể nghĩ đến chuyện Quân Quân lát nữa sẽ lao xuống đánh cho mình một trận.

Trần Hiểu Quân ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân nghiến răng nói: “Đồ của tôi đâu?”

Trình Hiểu Quân bị giọng nói hung ác của Trần Hiểu Quân cho sợ đến thiếu chút nữa thụt lùi một bước, tình hình so với mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lần này chắc chắn là không thể nói dối như lần trước rồi, tranh thủ sự khoan hồng còn có một ti hy vọng: “Tối hôm qua đồ cậu bị dơ, nên tớ, giúp cậu giặt rồi…”

Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm dáng vẻ Trình Hiểu Quân lo lắng cúi gằm mặt: “Là ai giúp tôi thay …” khi hỏi câu này đã hoàn toàn không còn khí thế như lúc nãy.

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân không biết nên nói như thế nào nữa, mà có nói cũng chẳng thể nói nên lời.

Trần Hiểu Quân thấy anh đã lâu như vậy rồi mà vẫn không lên tiếng liền ngẩng đầu nhìn anh hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là ai đã thay?”

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân từ trong đôi mắt ẩn chứa lửa giận của Trần Hiểu Quân đã biết nếu mình còn không trả lời nhất định sẽ lại chọc cho cô giận, “Là tớ…” nói xong anh liền chuẩn bị chờ Trần Hiểu Quân tới đánh anh mắng anh.

“Trình Hiểu Quân…” Trần Hiểu Quân kêu lên.

Nhưng bị Trần Hiểu Quân gọi quỷ ghét đáng quen rồi nên Trình Hiểu Quân chỉ mãi lo nghĩ tới việc chịu phạt, hoàn toàn không chịu trả lời cô.

“Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân gia tăng âm lượng.

Trình Hiểu Quân lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Quân nhưng vẫn không nói gì.

“Quần áo của tôi là cậu giúp tôi thay?” Giọng nói có vẻ rất bình tĩnh.

“Ừ…” Trình Hiểu Quân đang căng thẳng nên không có ý thức được giọng nói Trần Hiểu Quân bình tĩnh lạ thường.

Trong lúc nhất thời cả hai người đều im lặng, một lát sau Trình Hiểu Quân nghe thấy tiếng bước xuống giường, anh cứ nghĩ là Trần Hiểu Quân sẽ tới đánh cho mình một trận nhưng sao đã mấy phút rồi mà chẳng động tĩnh gì? Anh nghi ngờ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn về phía Trần Hiểu Quân, cô lúc này đang ngồi ở trên giường bất động…

Trần Hiểu Quân cũng cẩn thận quan sát Trình Hiểu Quân, ánh mắt hai người chạm nhau một giây lại đồng thời nhanh chóng xoay sang hướng khác.

“Quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân cất giọng vừa như là bình tĩnh lại mang theo chút sốt ruột khẩn trương theo gió bay vào tai Trình Hiểu Quân, đang lúc Trình Hiểu Quân còn chưa kịp phản ứng gì Trần Hiểu Quân lại thấp giọng nói: “Cậu phải chịu trách nhiệm đó!”

Có mấy chữ đơn giản lại làm cho Trình Hiểu Quân khi đối mặt với một Trần Hiểu Quân khác hẳn bình thường đó trong nháy mắt đứng hình, không biết làm gì ngoài nhìn chăm chăm Trần Hiểu Quân, một khắc đó trong mắt anh cũng toàn vẻ hoang mang. Nhất định là nghe lộn rồi…

Cái tên quỷ đáng ghét này không phải sáng nào ngủ dậy cũng có dáng vẻ ngốc nghếch này chứ, Trần Hiểu Quân thầm nói ở trong lòng, nhưng cô làm sao có thể đứng im nhìn anh vì nghe được lời cô nói mà ngẩn người chứ. Trần Hiểu Quân mang hai chiếc giày phải lớn hơn chân mình mấy số bước đến trước mặt Trình Hiểu Quân quát: “Quỷ đáng ghét, lời tôi nói rốt cuộc cậu có nghe thấy không vậy?”

Trình Hiểu Quân lúc này thật sự bị giọng nói đó hù cho lùi về một bước, ngẩn mặt ra tiếp lời: “Quân Quân, cậu mới vừa nói cái gì vậy?”

Trần Hiểu Quân thật muốn lấy cái gì đó mà đập nát cái đầu tên ngu ngốc trước mặt này ra quá, nhìn quanh phòng một lát, thấy không có đồ gì đập được liền xoay người đem cái gối trên giường hung hăng ném vào đầu Trình Hiểu Quân, anh đưa tay gượng gạo đón lấy cái gối: “Tôi nói một lần cuối cùng, tôi nói cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi! Nghe rõ chưa?”

Trình Hiểu Quân sau khi đem mặt đặt ở phía sau gối khẽ gật đầu một cái: “Ừ! Ừ…”

Trần Hiểu Quân chau mày: “Nói vậy là cậu không có ý kiến?” Hình như đơn giản quá thì phải, hỏi mà cũng không có trả lời? Đúng là đồ đần, đồ ngốc!

“Không có!” Trình Hiểu Quân lập tức lắc đầu, “Quân Quân nói cái gì thì chính là cái đó, tớ không có ý kiến…” Trình Hiểu Quân vì kết quả bất ngờ này làm cho phấn chấn đến nỗi đầu óc cũng không kịp phản ứng.

“Được, cứ quyết định như vậy!” Trần Hiểu Quân cười băng qua Trình Hiểu Quân vẫn còn đứng ngây ra đó mà mở cửa, trước khi ra ngoài còn không quên híp mắt nhắc nhở, “Về sau cậu mà có ý kiến cũng không được chấp nhận!”

Mãi đến khi Trần Hiểu Quân ra khỏi phòng, Trình Hiểu Quân vẫn còn đứng đó nhớ lại vừa rồi mình có phải là đang nằm mơ hay không, lại bất hạnh là, Trình Hiểu Quân còn chưa kịp mơ xong giấc mộng đẹp lúc nãy thì chỉ một tiếng hét thất thanh của Trần Hiểu Quân lại khiến Trình Hiểu Quân đầu óc hoảng hốt, nhưng đôi chân thì không chần chờ một giây nào chạy về phía phát ra tiếng hét. Trình Hiểu Quân sốt ruột đến nỗi cửa cũng quên gõ cứ như vậy đẩy cửa phòng tắm ra vội vàng hỏi: “Sao vậy, Quân Quân?”

Trần Hiểu Quân xoay người đối mặt với gương, vẻ mặt gần như là muốn ăn thịt người: “Chuyện gì đã xảy ra vậy hả?”

Trình Hiểu Quân cũng nhìn chằm chằm vào mặt Trần Hiểu Quân, mấy giây sau tầm mắt lại dừng ở trên môi của cô, lúc này mới nhớ tới tại sao người trước mặt lại có nét mặt… kinh khủng như vậy: “Quân Quân, xin lỗi, tớ không cố ý…” thật sự là nhất thời kích động và bất mãn mới làm cậu bị thương!

“Xin lỗi?” Giọng nói nghe rất nguy hiểm, “Là bởi vì hôn tôi mà xin lỗi, hay là bởi vì cắn tôi mà xin lỗi?”

Trình Hiểu Quân á khẩu, cả hai đáp án hình như cũng không giải thích được ý của mình, vì vậy Trình Hiểu Quân im lặng.

Trần Hiểu Quân đi tới trước mặt Trình Hiểu Quân ra lệnh: “Có nói hay không?”

“Tớ, chỉ là muốn để cho cậu biết, tớ đã hôn cậu…” đối diện với ánh mắt của Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân bị hỏi đến nỗi muốn tránh cũng tránh không được, cho nên mới quyết định cho dù Quân Quân có ghét anh, lại không để ý tới anh thì anh cũng muốn nói ra suy nghĩ trong trái tim mình.

Trần Hiểu Quân hình như tương đối hài lòng với đáp án này nên không có lập tức ra tay đánh người, nhưng mà một giây tiếp theo Trình Hiểu Quân liền đau đến cau mày, anh che miệng ngơ ngẩn nhìn Trần Hiểu Quân cười rạng rỡ: “Quân Quân?”

“Cậu cắn tôi, tôi dĩ nhiên cũng muốn cắn lại!” Sau đó cạch một tiếng đóng cửa lại, để lại Trình Hiểu Quân vẫn đang che miệng đứng ở bên ngoài.

Lần này không dùng tay đánh, cũng không dùng chân đá, mà là dùng miệng cắn, nói như thế nào đây nhỉ, quả thật cũng giống như chuyện Quân Quân sẽ làm…

Trình Hiểu Quân bước chân lâng lâng trở về phòng của mình, giống như tất cả chuyện vừa xảy ra sáng sớm hôm nay đều không phải là thật…

[Nhật ký] Anh yêu em!

Kể từ sau buổi sáng hôm đó sau mình cảm thấy cuộc sống của mình trong khoảng thời gian này cứ như là một giấc mộng, hầu như ngày nào cũng đều có thể gặp Quân Quân, được ở bên cạnh Quân Quân. Nếu đây là một giấc mơ vậy mình nguyện vĩnh viễn không tỉnh dậy, nhưng mình biết tất cả không phải là mơ, mà là thật, mình thật sự có thể đứng ở bên cạnh Quân Quân, nắm tay cô ấy!

Mình thực sự rất vui, tất cả tâm ý và nỗ lực của mình cuối cùng cũng được đền đáp lại trong buổi sáng hôm đó. Hôm đó mình cứ tưởng phòng mình thậm chí là nhà của mình cũng có thể trở thành hiện trường đại náo thiên cung, nhưng mà mọi chuyện lại vượt quá sức tưởng tượng của mình! Quân Quân không có đánh mình cũng không có… Coi như là không có mắng mình đi, mà còn nói là muốn mình phải chịu trách nhiệm với cô ấy? Còn nói mình cắn cô ấy, cô ấy cũng cắn phải lại? Tâm tư của con gái thường rất khó đoán, Quân Quân lại không giống như mấy cô gái khác, nhưng mà lần này mình đoán đúng một chút rồi, Quân Quân thật ra cũng thích mình! Nếu Quân Quân không thích mình lúc thức dậy nhất định sẽ trực tiếp một cước đá mình xuống giường sau đó đánh mình một trận chứ không phải chỉ là bảo mình dậy thôi đâu, sau khi biết là mình giúp cô ấy thay quần áo sẽ không để mình chịu trách nhiệm, sau khi xác định là mình cắn cô ấy chắc chắn cô ấy sẽ không cắn lại mình một miếng, mặc dù rất đau nhưng cũng coi là một nụ hôn ấy nhỉ! Sau khi bị Quân Quân đuổi ra phòng tắm, trở về phòng mình lại càng vui hơn đến nỗi phải bắt chước Quân Quân trực tiếp động khẩu động thủ động cước để diễn tả cảm xúc của mình, nhưng mà mình chỉ sợ sẽ hù dọa Quân Quân nên chỉ nằm ở trên giường cười với cái trần nhà.

Quân Quân để cho mình chịu trách nhiệm với cô ấy nhé. Chịu trách nhiệm! Đây là điều mình cầu cũng không được chứ làm sao có thể cự tuyệt chứ, mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện không chịu cái trách nhiệm này, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để bất cứ người nào khác phải chịu trách nhiệm với Quân Quân, trách nhiệm đối với Quân Quân mình đã sớm đặt ở trong lòng, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng bỏ qua. Quân Quân, bất kể em như thế nào, tương lai ra làm sao, anh cũng sẽ mãi mãi chịu trách nhiệm với em, bởi vì anh yêu em! Theo em nhiều năm như vậy cũng chỉ vì anh luôn yêu em! Bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc rất vui vẻ, tiếng yêu đã nhiều năm chôn dấu trong lòng, bây giờ đã có thể trở thành quang minh chính đại nhìn vào đôi mắt em, bày tỏ với em, mười ngón tay đan vào bàn tay của em… Hôm nay, nguyện vọng nhiều năm qua của mình đã thành hiện thực, Quân Quân là của mình!

Chỉ là có một vấn đề nho nhỏ, thật ra thì cũng không tính là vấn đề gì, nói chính xác hơn một chút, mình định nghĩa nó là một hiện tượng tốt. Trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Quân Quân mình phát hiện yêu đương với Quân Quân hơi khó khăn một chút, cô ấy ngoài để cho mình nắm tay, cũng không giống như trước kia ngắt điện thoại của mình thì những thứ khác vẫn y chang như trước, không vui thì mắng, giận thì đánh, may mà mình đã quen quá rồi nên cũng thấy không có gì to tát, nếu là người khác không biết có thể nhịn được Quân Quân bao lâu, nghĩ đến chuyện này thì Quân Quân đại khái nhất định chính là của mình rồi! Dĩ nhiên Quân Quân thỉnh thoảng cũng sẽ giống như những cô gái đang yêu khác, biết mình phải tăng ca thì thỉnh thoảng sẽ tới đưa cơm cho mình, là Quân Quân đích thân làm cho mình! Nếu Quân Quân thấy mình mệt mỏi, tâm trạng tốt Quân Quân cũng sẽ giúp massage, vận khí tốt nói không chừng sẽ hôn lên mặt mình một cái! Mặc dù những tình huống này rất hiếm, nhưng mình cũng rất thỏa mãn, chỉ cần là Quân Quân làm vì mình, mình sẽ vui vẻ nhận lấy, điều này nói rõ ràng là Quân Quân, cô ấy cũng là yêu mình!

Bạn đang đọc Bá Nữ Khiêm Quân của Nhâm Thuỷ Yên Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.