Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mày tránh ra đi

Phiên bản Dịch · 3925 chữ

Trần Hiểu Quân vừa mới ra đời, cha của cô ở ngoài phòng sinh bệnh viện đã lo lắng bồi hồi thật lâu, sau khi nghe được tiếng khóc nỉ non đầu tiên lúc mới ra đời của cô, ông có cảm giác đây nhất định là một tiểu tử mập mạp, cho nên, khi bác sĩ ôm Trần Hiểu Quân vừa mới sinh hạ đi ra ngoài, ông liền kích động chạy lên trước ngăn cản người hộ lý hỏi: “Vợ cùng con của tôi sức khoẻ như thế nào?”

Người hộ lý nhìn ông một cách quái dị, thế nhưng tình huống như thế này đã thấy nhiều cũng không lấy gì làm lạ: “Vợ ông sinh khó mất máu quá nhiều, nhưng không có gì nguy hiểm, thân thể của bà hiện tại rất suy yếu, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt, tuyệt đối không để mắc phải loại bệnh gì cả. Con gái của ông rất khỏe mạnh.” Hộ sĩ “tránh nặng tìm nhẹ” chỉ dùng một câu khái quát nói về đứa con của ông ta.

Ba Trần nghe thấy từ “con gái” liền chuyển sang trạng thái thộn ra, hộ lý lắc đầu, xem ra tâm tình ông ta rõ là không muốn có con gái rồi, liền trực tiếp ôm Trần Hiểu Quân đến phòng cho trẻ mới sinh.

Thất vọng là điều không thể tránh khỏi, nhưng cho dù là con gái thì cũng là con của mình mà, quan niệm của ba Trần cũng không cổ hủ phong kiến đến mức kỳ thị con gái vì mấy chuyện vặt đó. Cho nên trong lúc Trần Hiểu Quân sau khi sinh cùng mẫu thân nằm viện, ba Trần vẫn là một ngày ba lần tới bệnh viện đều đặn chăm sóc thân thể suy yếu của vợ hiền, vừa chăm lo cho bé gái nặng 8 cân mới ra đời. (1 cân của Trung Quốc = 0.5 kg)

Dĩ nhiên, sở dĩ ông biết con gái mình nặng như vậy hoàn toàn là vì lần đầu tiên bế Trần Hiểu Quân, Ba Trần đã phải mệt nhọc vô cùng, cho nên khi ở trước mặt hộ lý đã không cẩn thận oán trách một câu “Nặng như vậy sao là con gái được chứ?” Kết quả có thể dễ dàng đoán ra, người hộ lý liếc nhìn ông, vẻ mặt không khách khí nói: “Con gái của ông vừa mới sinh đã được tám cân, ông chắc hẳn phải rất tự hào về vợ con của mình.”

Ba Trần sẽ không oán trách một câu nào trước mặt vợ hiền, từ đó cũng không bao giờ oán trách có con gái nữa. Nhưng vì muốn đền bù sự thất vọng trong lòng, ông định đặt tên cho con gái mình bằng đúng cái tên đã chuẩn bị từ trước – Trần Ngạn Quân, nhưng lại lo lắng vợ mình sẽ suy nghĩ nhiều nên đành biến đổi cái tên này một chút, giống như tên của con gái nhưng đã được nam hoá – “Trần Hiểu Quân”.

Một tháng sau Trần Hiểu Quân cùng mẹ xuất viện, lúc này cô đã mười hai cân rồi, quả thực là một em bé bụ bẫm, mập mạp trắng trắng mềm mềm, càng lớn lên nụ cười ha hả kia càng thêm phần đáng yêu: kể lúc đã trưởng thành sau này, đồng nghiệp thân thích của cô vẫn rất hâm mộ nụ cười ấy. Cũng chính điều đó đã giúp giữ được thăng bằng trong lòng Ba Trần, con gái thì có sao, cô con gái ngoan này thật không tồi.

Nhưng mấy năm sau, Ba Trần rất cực khổ, không những phải chăm sóc vợ mà còn phải nuôi dưỡng cưu mang bé Trần Hiểu Quân. Nhưng thực bất hạnh thay, mẹ của Trần Hiểu Quân cũng không vì Ba Trần cực khổ chăm sóc mà khôi phục sức khỏe. Trần mẹ là một người phụ nữ dịu dàng hào phóng, mặc dù bà rất thích Trần Hiểu Quân, nhưng lòng lại luôn áy náy đối với Ba Trần vì không sinh được một đứa con trai theo ý ông. Ba Trần là cán bộ nhà nước, chỉ được cho phép sinh một đứa bé, mặc dù như vậy, dù đã khó khăn lắm mới giữ được bào thai đầu tiên, nhưng bà vẫn rất muốn thực hiện nguyện vọng của Ba Trần. Nhưng thân thể Trần mẹ sau khi sinh vẫn rất suy yếu, bà đã từng len lén đã hỏi bác sĩ, nhưng bác sĩ lại nói rằng thể trạng của bà quá suy yếu không thích hợp để mang thai. Biết được kết quả này xong tâm tình Trần mẫu bắt đầu uất ức, cộng thêm khi Trần Hiểu Quân mới ra đời lại rất khó sinh, cho dù Ba Trần có chăm sóc tỉ mỉ nhưng thân thể của bà vẫn không thấy khá hơn, ngược lại càng ngày càng kém, cuối cùng năm Mãn Di, bà đã qua đời khi Trần Hiểu Quân mới 5 tuổi.

Đối với cái chết của Trần mẫu, Ba Trần vô cùng khổ sở, hai người lưỡng tình tương duyệt (toàn tâm toàn ý) kết hôn cùng nhau, gần nhau cũng chỉ được mấy năm ngắn ngủn, ông rất hối hận tại sao mình không giành nhiều thời gian, sức lực và tâm tư quan tâm chăm sóc thân thể bệnh yếu của thê tử hơn, vì vậy một khoảng thời gian dài sau khi Trần mẫu đã chết, Ba Trần ngày nào cũng mượn rượu tiêu sầu.

Trần Hiểu Quân 5 tuổi lúc ấy còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết là mẹ bị bệnh, ốm yếu, ba lúc nào cũng chăm sóc, ở bên mẹ, vốn không hề quản xem cô đi đâu làm cái gì. Từ năm Trần Hiểu Quân 3 tuổi đi nhà trẻ, ba mẹ cô ít khi ở nhà, vì thiếu thốn tình cảm gia đình cho nên sau khi mẹ mất, tình cảm Trần Hiểu Quân cũng không khắc sâu thêm cái gì, vẫn vui chơi cười đùa với các bạn thân ở nhà trẻ như thường, mãi đến khi mẹ cô đã mất được một tháng, cô mới dần dần phát hiện có cái gì đó không giống với lúc trước.

Trước khi mẹ qua đời, mặc dù cha mẹ không thế nào lo lắng cho cô, nhưng về đến nhà là có thể luôn thấy bọn họ, vậy mà trong khoảng thời gian gần đây, đã qua chừng mấy ngày nhưng cô cũng chưa gặp được ba và mẹ, ngược lại chỉ có một người xa lạ đến, tự nhận là người giúp việc – sau này Trần Hiểu Quân gọi cô ấy là dì. Sau này Trần Hiểu Quân mới biết rằng mẹ mình sẽ không trở về được nữa, ba cũng thường phải đi công tác xa nên ít khi ở nhà. Hiểu được điểm này, Trần Hiểu Quân không có thay đổi gì lớn, chẳng qua là khi ở trường học ngày càng thêm hoạt bát, luôn lôi kéo bạn bè, có khi còn cậy mình cao lớn, rủ những lứa bạn lớn tuổi hơn đi trêu chọc những bạn bé nhỏ. Ở nhà thì lại không nói nhiều lắm, việc cô làm nhiều nhất là vây bắt dì, dì đến đâu là cô theo ra chỗ đó. Nếu như dì không có ở đây thì cô lại có thời gian rảnh rỗi, nhàm chán bắt chước dì học quét nhà, rửa chén, lau bàn, quét sân, giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện này Trần Hiểu Quân chưa đầy một năm đã học xong. Sở dĩ nói cô đã học xong được cũng bởi vì Ba Trần vừa trở về nhà đã thấy con gái đang cặm cụi nấu cơm, mới phát hiện ra đã tầm một tháng ông chưa nói chuyện với Trần Hiểu Quân…

Ba Trần tâm tình phức tạp tiến đến ôm lấy cô con gái nhỏ. Trần Hiểu Quân bất ngờ ngước lên, cười nói với ông: “Ba à, một mình con vẫn có thể làm tốt.”

Ba Trần không định ngừng động tác, bế Trần Hiểu Quân ra phòng khách không để cô nấu cơm nữa. Ông yên lặng làm cơm tối, nhìn phòng bếp sạch sẽ… Nhìn con mình ở phòng khách, khoảng cách khổng lồ ấy mơ hồ làm hiện lên ý áy náy trong đôi mắt ông. Ba Trần cảm thấy ông chẳng nhưng có lỗi với vợ mình, còn bỏ rơi cô con gái bé nhỏ đáng thương.

Sau này Ba Trần không giống như trước lúc nào cũng chỉ biết làm việc nữa, ông trở nên giống với cha mẹ những đứa trẻ khác, mỗi ngày đều đưa đón Trần Hiểu Quân đi học và tan học, trong nhà không hề thay đổi, vẫn chỉ có hai cha con bọn họ, Ba Trần cương quyết không lấy vợ hai.

Không lâu sau, Trần Hiểu Quân dần dần thân thiết với Ba Trần hơn, thường xuyên kể lại những chuyện ở nhà trẻ cho ông nghe, thí dụ như hôm nay thầy giáo phê bình những người nào, người nào cao hơn cô, người nào không cao bằng cô, người nào đánh nhau với người nào, người nào đái dầm lúc ngủ trưa, người nào chọc cho cô tức giận, cô chơi cùng với ai và chơi cái gì… Ùn ùn, thỉnh thoảng chỉ cần nhớ ra được gì là cô lại hướng Ba Trần “hồi báo”. Ba Trần dĩ nhiên không hiểu được vì sao con gái mình mỗi ngày đều có nhiều kinh nghiệm sống như vậy, chỉ cần cô không giống ông, cuộc sống mỗi ngày trôi qua vui vẻ không có phiền não là được rồi. Có khi Ba Trần nghe được điều gì thú vị, liền khen ngợi cô hai ba câu.

Ba Trần cứ như vậy sủng ái Trần Hiểu Quân một cách vô hình, để cô tự do trưởng thành, cho đến khi một lần Ba Trần đi nhà trẻ đón Trần Hiểu Quân, ngoài ý muốn gặp cô đang đánh nhau với một bé trai không lớn hơn cô là mấy, ông mới biết được từ thầy giáo và bạn bè của Trần Hiểu Quân rằng: tính cách của cô có thể dùng một chữ để khái quát – “Hỏa”. Mặc dù Ba Trần cũng cảm thấy khó hiểu vì sao con gái mình lại nóng tính như vậy, nhưng nếu thầy giáo không nói cô học hành không tốt hay gây hoạ gì, thì ông cũng không để ý. Thật ra thì trong lòng Ba Trần vẫn rất thích Trần Hiểu Quân như vậy, mặc dù là con gái, nhưng lớn lên trừ vẻ ngoài thì phong cách cư xử đều giống y hệt con trai, như vậy cũng tốt, vì Hiểu Quân mất mẹ từ nhỏ nên nếu cô có thể kiên cường mạnh mẽ như con trai thì càng tốt.

Hiện giờ Ba Trần rất vui mừng vì con gái của mình có thể lớn lên không cố kỵ chút nào như vậy, thế nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, sau này còn có thể tiếp tục vui vẻ như vậy được nữa hay không, điều này không ai có thể đoán trước được.

Trần Hiểu Quân được ba Trần sủng ái, cứ thế trưởng thành một cách “tùy hứng”. Năm nay Trần Hiểu Quân cũng đã lên bảy tuổi, học năm thứ hai tiểu học rồi, nhưng vóc dáng và tính tình của cô một chút cũng không giống những đứa trẻ nghe lời năm hai khác. Hai năm qua thân người cô cao lên, tính tình cũng phát triển, đến cách nói chuyện cũng giống như một vị Tiểu đại nhân vậy. Nói cô giống như Tiểu đại nhân không phải nói Trần Hiểu Quân trí thức thành thục mà ý nói cách nói của cô đã vượt qua vẻ yếu đuối, nhu mì của trẻ con, giọng nói có thể so sánh với cái loa, động thủ không thể so sánh với “Người” bình thường được.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, Trần Hiểu Quân ở nhà cảm thấy quá nhàm chán, quyết định đi tìm bạn tốt của cô – Xà Âm đến công viên gần nhà chơi. Nhà Trần Hiểu Quân cách nhà bạn ấy không xa, chưa đến năm phút đồng hồ là có thể tới nơi. Nhưng hôm nay thời gian đi lại dài hơn mọi ngày một cách ngoài ý muốn, bởi vì trên đường đi tới nhà Xà Âm cô đã nhìn thấy một màn khiến cô rất khó chịu.

Tâm tình Trần Hiểu Quân vốn đang rất tốt, bỗng thấy trong một ngõ nhỏ ở góc đường vang lên tiếng bọn du đãng rât sôi nổi, vốn cô cũng không có lòng hiếu kì, nhưng đứa trẻ này lại quá vô dụng. Trần Hiểu Quân nhìn thẳng vào hai mẹ con phía trước.

Tần Uyển Linh cố hết sức nắm chặt tay con trai, một tay còn mang theo túi hành lý thật lớn. Cô cứ đi được một lúc là lại nghỉ, đi tới chỗ cách Trần Hiểu Quân không tới mười thước: rốt cục cũng hé ra một nụ cười nhàn nhạt.

Dì thật xinh đẹp! Lúc Trần Hiểu Quân bảy tuổi, tiêu chuẩn xinh đẹp trong lòng không phải là vẻ đẹp quốc sắc thiên hương mà là dịu dàng giống như một người mẹ vậy. Nhưng đứa trẻ kia đang xảy ra chuyện gì vậy, dì xinh đẹp đã không còn lực để kéo cái rương, tại sao cậu ta lớn như vậy mà không tự bước đi được, lại còn bắt dì nắm tay dắt đi, đã thế lại còn vẫn bị ngã xuống đất, mới đi được vài bước, lại ngã hai cái, hại dì xinh đẹp không cười nổi. Hừ, Trần Hiểu Quân hừ lạnh trong lòng, cái gì chứ, kiêu ngạo cho rằng cậu bé còn nhỏ tuổi hơn mình. Cho nên, Trần Hiểu Quân trong mắt Tần Uyển Linh vừa trẻ con lại vừa làm cho người ta có thể thoải mái cử động.

Cô tức giận đi tới, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đứa bé ngã xuống đất kia. Đứa bé bị nhìn chậm hiểu không có chú ý tới cách mình hai thước đang truyền đến thứ cảm giác quái dị. Đứa bé với sự trợ giúp của mẹ đã có thể đứng vững vàng bằng hai chân, ngẩng đầu nhìn phương hướng khiến cho cậu không được tự nhiên, thấy thân hình cao lớn, vẻ mặt hung ác của đại tỷ tỷ trước mắt làm cậu chỉ muốn ói, nhưng cậu vẫn đứng trân trân ở đó, cho tới khi Trần Hiểu Quân đi tới trước mặt cậu.

“Mày, nhanh chóng biến đi!” Mặc dù lúc Trần Hiểu Quân nói những lời này cũng không phải rống lên, nhưng người nhát gan như đứa bé này lại sợ đến mức chui thẳng vào trong lòng mẹ, nhưng vẫn kiên trì mở to mắt hoảng sợ nhìn vị đại tỷ tỷ không ưa mình này.

Tần Uyển Linh mới đầu gặp cá tính thẳng thắn của cô bé này nhất thời không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh cô cười vỗ đầu Trần Hiểu Quân nói: “Người bạn nhỏ, không nên bắt nạt đứa em nhỏ hơn so với mình, như vậy sẽ không được làm lớp trưởng đâu.”

“Không cần, cháu đã học lớp cao nhất rồi.” Trẻ con chẳng qua vẫn chỉ là trẻ con, trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, “Dì xinh đẹp, nhất định là do nó bắt nạt dì cho nên hình dáng nó mới thấp như vậy, và còn không tự bước đi được nữa.”

“Bắt nạt dì?” Tần Uyển Linh không hiểu được ý của Trần Hiểu Quân.

Trần Hiểu Quân gật đầu giải thích: “Đúng vậy, nó hại dì toát nhiều mồ hôi thế, bắt dì dắt nó đi khổ cực như vậy, còn không ngừng ngã xuống đất, không phải là bắt nạt dì sao?” Sau đó nhìn đứa trẻ vẫn cúi gằm mặt xuống đất cau mày, “Tại mày bắt nạt dì nên sau này mày sẽ không cao, bước đi cũng không dài ra được đâu.”

“Em không có…” Đứa bé nắm chặt tay mẹ nhỏ giọng nói.

Tần Uyển Linh không khỏi bật cười nhéo hai má Trần Hiểu Quân: “Trẻ con không nên dữ dằn như vậy, nếu không sau này sẽ không có ai thèm nói chuyện cùng cháu đâu.” Cô coi như đã hiểu một chút về suy nghĩ của cô bé này, hình như nó không thích con trai mình, cho nên cô đành lấy độc trị độc.

Trần Hiểu Quân muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói gì, ánh mắt loé lên buồn bã nhìn dì xinh đẹp, không giải thích được nên lại quay sang nhìn đứa bé núp phía sau dì, đứa bé nhỏ tuổi này thoạt nhìn không dữ dằn chút nào. Cuối cùng Trần Hiểu Quân không tìm được lời nào phản bác, đáng thương kêu “Dì xinh đẹp…”

Tần Uyển Linh cả người mỏi mệt được nói chuyện với Trần Hiểu Quân như vậy, đã vơi đi phân nửa, thật là một cô bé đáng yêu, thì ra là nó trách con trai làm liên lụy mình: “Em ấy không có bắt nạt dì, em ấy là đứa con quý giá nhất của dì, cho nên dì rất vui vẻ khi có thể nắm tay em ấy, ngàn vạn không được hiểu lầm em ấy nha, nếu như cháu hiểu lầm dì sẽ rất buồn.”

Suy nghĩ của Trần Hiểu Quân rất đơn giản, dì xinh đẹp không thể cảm thấy thương tâm, thương tâm thì sẽ ngã bệnh giống như mẹ sau đó không trở lại nữa, cô không muốn làm dì xinh đẹp ngã bệnh rồi rời đi, nhưng cô vừa thật sự rất không thích đứa bé không chịu bước đi này, trải qua sự cân nhắc thật lâu cô mới cười ngọt ngào gật đầu đồng ý với lý lẽ của dì xinh đẹp.

Tần Uyển Linh mệt mỏi vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Trần Hiểu Quân: “Tốt lắm, người bạn nhỏ, chúng ta còn có việc phải đi, cháu cũng nên về nhà sớm một chút, không nên chạy loạn khắp nơi.”

Trần Hiểu Quân cũng không nói ra chuyện mình đang tìm người chơi cùng, vẻ mặt rất biết điều ngoan ngoãn đáp: “Vâng, cháu biết rồi dì xinh đẹp ạ.”

“Ngoan lắm, người bạn nhỏ, gặp lại sau nha.” Tần Uyển Linh kéo con trai đi đến phía trước, vẫy tay hẹn Trần Hiểu Quân gặp lại sau.

Trần Hiểu Quân phất tay không thôi: “Dì, gặp lại sau.” Vừa xoay người đi đã lại nhìn thấy đứa bé mở mắt thật to nhìn mình, cô lập tức quên lời hứa với dì xinh đẹp, cau mày quát đứa bé: “Mày, tránh ra đi!” Nói xong cô biết mình vừa phạm sai lầm, cho nên nhìn trộm dì xinh đẹp một chút, dì xinh đẹp đang cười, dì không tức giận, cô liền mặc kệ sương mù trong mắt đứa bé, rất cao hứng ngâm nga câu hát đi tìm Xà Âm.

Tần Uyển Linh thấy Trần Hiểu Quân đã đi xa, ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi: “Hiểu Quân, tại sao con lại cúi đầu không nói lời nào?”

Đứa bé được gọi là Hiểu Quân chỉ lắc đầu không nói lời nào.

Tần Uyển Linh chưa từng thấy bộ dạng bi thương của con trai như vậy nên hỏi thử: “Con không thích chị lúc nãy sao, có phải chị ấy làm Hiểu Quân của chúng ta sợ rồi không?”

Cậu bé lại một lần nữa lắc đầu thay cho câu trả lời.

“Không thể nói cho mẹ à, nếu như Hiểu Quân không vui mẹ cũng sẽ rất khổ sở.” Tần Uyển Linh cất kĩ túi hành lý rồi an ủi đứa con trai tâm tình đang không tốt.

Nghe mẹ nói mình cảm thấy khổ sở, đứa bé ủ rũ ngẩng đầu nhỏ lên, trong mắt còn tràn ngập nước, lôi kéo tay mẹ nhẹ giọng nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng con bị ngã, mẹ không nên tức giận, không nên thương tâm, con sẽ chăm chỉ học bước đi, con cũng sẽ lớn lên thật cao, bước đi thật nhanh giống như chị vừa rồi.”

Tần Uyển Linh không nghĩ rằng con trai lại trả lời như vậy, cô cảm nhận được sự tự trách cùng sợ hãi trong lòng con, đau lòng ôm con, nội tâm trăm vị phức tạp, nhưng cô biết cô nhất định phải kiên cường: “Mẹ sẽ không tức giận, chỉ cần có bảo bối ở bên, mẹ sẽ không thương tâm. Con trai bảo bối của mẹ là giỏi nhất, nhất định sẽ học đi thật nhanh, không cần mẹ nắm tay cũng sẽ không ngã nhào, hơn nữa sau này sẽ cao hơn, đi nhanh hơn chị kia.” Một lúc sau Tần Uyển Linh buông con ra, thêm lần nữa một tay nắm tay con, tay kia lôi kéo túi hành lý: “Bảo bối, chúng ta phải lập tức đến nhà mới thôi, con không muốn đi vào xem qua một chút sao?”

“Muốn!” Trên mặt đứa bé trong nháy mắt lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

“Tốt!” Tần Uyển Linh nắm tay con đi tới nhà mới…

【 Nhật ký ngày 】 Hâm mộ

Lúc tôi từ bụng mẹ chui ra sức khỏe rất tốt, bác sĩ nói với mẹ rằng tôi không có bệnh gì cả, nhưng thể chất rất kém cỏi, vận động quá nhiều sẽ rất khó chịu, còn nói nếu như muốn cải thiện cần thời gian rất dài điều trị bồi dưỡng. Nhưng từ sau khi cha tôi gặp nạn xe cộ qua đời, mẹ thì không thể chăm sóc tôi tỉ mỉ giống như khi còn bé. Cha đã đi xa, mẹ vừa chăm sóc tôi vừa làm công việc ở bệnh viện, khiến cho sức khỏe mẹ cũng càng ngày càng suy yếu…

Tôi năm nay đã sáu tuổi rồi, nhưng thân thể hai năm qua cũng không khỏe lên, hơn nữa còn giống như hai năm trước bước đi cần chống đỡ mới có thể đi lâu một chút. Tôi biết rất nhiều đứa bé bằng tuổi tôi cao hơn lại khỏe mạnh hơn, nhưng tôi hiện tại ngay cả đường cũng đi không tốt… Mẹ không có yêu cầu tôi phải giống với những người bạn nhỏ khác, mẹ luôn mỉm cười với tôi rồi cùng nhau đứng lên, tôi rất vui vẻ vì mẹ không có chán tôi nên cuối cùng đi theo chân mẹ. Tôi rất thích có mẹ ở bên cạnh tôi, nhưng đôi khi tôi cũng tưởng tượng rằng có thể giống những người bạn nhỏ khác tự do đi lại trên đường, nhưng đối với tôi đó vẫn là điều không thể. Hôm nay tôi gặp được một cô bé rất cao lớn, tôi chỉ cao đến bả vai cô ấy, hơn nữa cô ấy đi tốt và chạy nhanh rât dễ dàng, thật hâm mộ cô ấy được tung bay như vậy!

Lúc nào thì tôi mới có thể giống như cô ấy đây!

Bạn đang đọc Bá Nữ Khiêm Quân của Nhâm Thuỷ Yên Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.