Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2119 chữ

Hai tên “bợm bia”

- Ba!- nó khó chịu nhăn nhó mặt mày gọi níu. Đã 30’ trôi qua kể từkhi nhận được cuộc gọi, chân mày nó kể từ đó cũng chưa từng giãn ra.

- Ba đã nói với con rồi, mà ngày xưa khi con 7 tuổi con cũng đã hứavới ba rồi còn gì.- tiếng ông Chí mất kiên nhẫn vang lên bên đầu dây, không khóđể phát hiện ra rằng ông đang bực mình.

- Nhưng mà ba ơi con còn nhỏ mà.- kì kèo, nó ấm ức nói.

- Nhỏ nhắn gì nữa, 17 tuổi rồi đó con.

- Nhưng….

- Thôi không nhưng nhị gì nữa hết, tuần sau ba về.

- Ba…….

- Bye con.

- Dạ….

- Ừ.

Vứt chiếc điện thoại sang một bên, nó nằm vật xuống giường thở dài. Một bênlà hạnh phúc cả đời, một bên là ước mơ, hoài bão của nó. Bên nào cũng nặng nhưnhau, biết lựa chọn cái nào đây.Ngày xưa, khi nó còn bé, nó đã từng hứa với ba,ông nội, ông ngoại là đến năm nó 17 tuổi nó sẽ dẫn bạn trai về để đổi lấy mộtcuộc sống như 10 năm qua và cả quyền được theo đuổi ước mơ của mình. Cái lời hứađó, nó không hề nhớ và quan tâm cho tới gần đây…

Nó là đứa con, cháu gái độc nhất của ba và hai ông. Vì thế đương nhiên họ đềumuốn nó thừa kế tập đoàn mà họ đang điều hành, nhưng nó từ nhỏ đã không hề hứngthú với việc kinh doanh mà chỉ đam mê thiết kế thời trang, vẽ vời. Thương con,thương cháu, ba và hai ông của nó cũng không muốn ép nó, nhưng không ép lạikhông được vì nó là đứa con, cháu duy nhất. Khổ sở trong một thời gian dài bangười đàn ông cũng đã tìm được một kế sách vẹn toàn. Đó là “ chồng của con sẽthừa kế tập đoàn của chúng ta còn con muốn theo ngành gì thì làm”. Và theo nhưkế sách đó thì nó sẽ phải đưa bạn trai về ra mắt và năm nó 17 tuổi, tương đươngvới ông nội là 73 và ông ngoại là 75- hai con số được (hai ông nói) gọi là “ gầnđất xa trời”. Ngày đó chắc lẽ vì còn quá nhỏ lại ham chơi nên không lường hếtđược hậu quả nó liền đồng ý hoặc cũng có thể là do họ tự bịa ra dọa nó. Nhưnggiờ, dù là gì, nó chắc chắn là phải tuân theo.

Và một điều oái oăm là, trong cái kế sách đó còn có một câu “ nếu đến lúc ấycon chưa có bạn trai thì một là tụi ta sẽ tìm cho con, hai là con sẽ phải vứt bỏước mơ của mình để thừa kế tập đoàn”.

Và giờ :

“Tôi-chưa-có-bạn-trai”.

Thảm họa sẽ xảy ra nếu 1 tuần nữa cả ba, ông nôi, ông ngoại đều về nước để“chiêm ngưỡng” đứa con, cháu rể quý hóa khi mà nó đến tên tụi con trai trong lớpcòn không nhớ lấy đâu ra bạn trai. Và nếu biết nó vẫn chưa có bạn trai thì “tụita sẽ tìm cho con” ôi, không thể được, kết hôn, sống chúng với một người màkhông hề có tình yêu thì bắt nó ở góa còn hay hơn, còn nếu bảo nó thừa kế tậpđoàn thì chi bằng giết nó đi cho rồi.

Và giờ cách tốt nhất là nó phải có bạn trai nhưng có ai hiểu nổi nókhông.

“ Bắt tôi có bạn trai thì chi bằng bảo tôi đi nhận giải noben toán học chorồi” ( vì làm gì có giải ấy).

Hazzzzzzzzzzzzz,

“ Elevator buttons and morning air

Strangers’silence makes mư wanna take the stairs

……………….

The jury’s out, but my choice is you”.

Tiếng chuông điện thoại làm nó giật mình, với tay lấy chiếc điện thoại, chẳngthèm nhìn tên nó bắt máy.

- Alo!

- Tùng Chi ! mày ở đâu mà giờ vẫn còn chưa tới, tao và con Linh Đanchờ nãy giờ rồi.- cái chất giọng eo éo truyền đến tay nó, không ai khác , đó làNgọc Quỳnh- 1 trong hai cô bạn thân của nó.

- Xin lỗi, hôm nay tao mệt mày ạ! Để khi khác tao đi với tụibây.

- Mày nói vậy là sao? Đã nói là đi picnic rồi mà.- Ngọc Quỳnh tứcgiận hét lướn trong điện thoại.

- Để khi khác tao sẽ bù cho tụi mày! Bye!- không để cho Ngọc Quỳnhnói tiếp, nó cúp điện thoại cái rụp.

Nằm trên giường lăn qua lăn về mãi. Không thể nghĩ ra được cách gì cả.

“ Elevator buttons and morning air

Strangers’silence makes mư wanna take the stairs”

Ngọc Quỳnh lại gọi, nó chán nản, gỡ pin điện thoại ra rồi lại nằm xuống.

“Giờ mà đi với tụi nó thì chẳng khác gì tra tấn cả, hazz”

Cốc….cốc….

Có tiếng gõ cửa lễ phép…

- Cô chủ! Có điện thoại của cô chủ ạ!- cô hầu gái bước vào phòng nóđưa điện thoại cho nó.

- Alo!

- Mày tin tụi tao đến nhà mày lôi mày đi không hả, con kia!- vừa áptai vào nó liền đưa điện thoại ra xa vì “chất lượng” của âm thanh.

- Thôi! Tha cho tao.- nó nói như van xin.

- Tao đến nhà mày ngay!- không quan tâm đến những gì nó nói Linh Đankiên quyết đe dọa.

- Linh Đan…tút..tút…..trời ơi, đang thế này mà….- nhăn mặt, nó quẳngđiện thoại cho cô hầu gái rồi phi vào phòng tắm.

5 phút sau nó bước ra ngoài.

- Ba, mẹ ! con ra ngoài một chút!- nó lẽ phép. Không thèm nghe xemba mẹ có để ý hay không, nó liền lao ra ngoài….

Vòng vo với mấy ông chú cảnh vệ một lúc, cuối cùng, nó cũng lôi được chiếc xeđạp điện cũ kĩ ra khỏi nhà mà không có bong dáng của một tên cảnh vệ nào.

Nó phóng xe thật nhanh để tránh khỏi sự “truy sát” của hai con bạn, sợghê!

Lòng vòng quanh thành phố, nó dừng chân tại công viên AN KHÁNH. Kiếm mộtchiếc ghế để ngồi, nó bắt đầu quan sát xung quanh kiếm…. “chân mệnh thiên tử”của mình.

Oa oa oa, hôm nay sao vậy, ngoài mấy cụ trung niên ra ai cũng có đôi, cócặp.

Xụ mặt, nó thở dài:

“Mình cũng đâu đến nỗi nào đâu, cũng rất xinh, dễ thương mà chỉ phải cái tội“dị ứng” với con trai thôi, sao lại không có bạn trai vậy?”

Chẳng biết kiếp trước nó ăn ở sao mà giờ chẳng có thằng nào. Mà không phải làkhông có thằng nào mà là nó chẳng nhớ nổi thằng nào. Học 2 năm cấp ba rồi, ngoàitên tụi con gái ra nó chỉ thuộc tên được khoảng 7,8 tên con trai là cùng, nói raít ai tin nhưng đó là sự thật ( tác giả mình chính là một ví dụ điển hình). Cólần trong hiệu sách nó thấy một cậu học sinh làm rơi ví, liền nhặt rồi kêu cậuấy trả lại. Đứng nói chuyện một hồi, nó mới phát hiện ra rằng “thằng này chínhlà cái thằng ‘cờ hó’ ngồi cuối lớp….

Ôi chắc hết nói nổi rồi, đến bạn học cùng lớp, nó còn chẳng biết thì lấy đâura….

Thở dài, lại thở dài. Sao vậy trời.

Cong….cong…

Một lon bia bay vèo về phía nó.

Ai mà vô ý thức vậy trời.

Cầm vỏ lon bia trên tay nó đảo mắt tìm kiếm.

A! một tên con trai đang ôm mấy thùng bia, vừa uống vừa nói nhảm.

Trông cũng ‘đập chai’, chỉ tội là thần kinh có vấn đề. Ăn rồi không có việcgì làm, đi uống bia, tự kỉ một mình…

Chẳng thèm chấp, nó bỏ lon bia vào thùng rác rồi tiếp tục theo dòng suynghĩ.

Cong…..cong

“Lại nữa, sao cứ nhắm trúng mình mà vứt thể nhỉ? ….thôi kệ, hắn là kẻ saymình không chấp”

Tự an ủi mình, nó kéo lấy ba lô rồi đứng lên đi.

Cong….cong.. lại nữa.

Bụp…. một lon bia của hắn bay lệch quỹ đạo hạ cánh ngay trên đầu nó. Một chútbia còn sót lại nhễu ra quết vào mái tóc mà nó yêu nhất.

“ Mày tận số rồi con ơi!”

Mím môi, mắt nổi đom đóm, không chịu nổi, nó bước lại gần tên đó phânbua.

- Shi,t! Mày là cờ hó hay sao mà hết sủa lại đến ném bia vào ngườikhác thế hả?- nó cầm lon bia trên tay bắt đầu….

- Gì? Muốn uống cùng à? Hà hà được đó, xinh, xinh, tôi thích, ngồixuống đi.- tên đó ngẩng mặt lên nhìn nó rồi quay sang lấy mông chùi chùi chỗ bêncạnh và kéo tay nó ngồi xuống như thể không nghe thấy mấy câu nói chư,ỉ của nó.Bị hắn kéo, nó mất đà ngã xuống cạnh hắn.

- Của cô em này- hắn vừa nói vừa giơ một lon bia cho nó.

- Tôi không….

- Cô em định nói không uống chứ gì, tôi biết tỏng, thôi giả nai vớiai chứ đừng giả nai với tôi, tôi biết hết, biết hết, biết hết. toàn một lũ sâubọ.

- Tôi….- nhìn lại tên này, nó định đứng dậy phân bua về chuyện vứtrác bừa bãi thì nó liền bị vẻ đẹp trai của hắn hút hồn. Đẹp trai thật, nó đơvài giây. Qủa thực hắn trông rất đẹp trai, nhìn cứ như là thiên sư vậy… Ngoàiviệc bê tha uống bia nói nhảm ra, thì chỉ có một từ duy nhất để diễn tả hắn :Chuẩn!

Vì cũng đang bực bội, lại hơi dao động vì vẻ ‘đập chai’ của hắn, nên ý nghĩmuốn bỏ đi liền tan biến.

Nhận lấy lon bia từ hắn, nó uống.

Chẳng biết có phải vì tâm cảnh có khúc mắc hay không mà sau khi ngồi xuốngcùng nhau, cả hai liền im bặt, không nói câu gì…

Thời gian cứ thế trôi…

Một lon, hai lon rồi….

Chiều…..

Xung quanh là một bãi hoang tàn. Hắn gục lên gục xuống còn nó thì cười nhamnhở khi thấy hắn như vậy.

- Này cô cười gì?

- Tôi cười anh.

- Có gì mà…- hắn định nói gì đó thì đơ lại.-Môi cô xinh quá, cho tôihôn nhá!

- ầy! muốn lợi dụng lúc người ta say mà làm bậy à? Nói cho mà biếtkaratedo đai đen đó…nhưng mà thôi, cho anh hôn đấy, cảm ơn về mấy lon bia củaanh, nụ hôn đầu của tôi đấy.

- hề hề….

thế rồi hắn tiến sát lại phía cô đặt môi mình lên môi cô nhưng chỉ chạm vừachạm vào là cô nôn ọe ra( oa, bẩn), còn hắn thì tha hồ nhổ ra những gì nó “trao”cho hắn.

- Xin lỗi! tôi không cố ý.

- Nhà cô ở đâu?

- Làm gì? Muốn tán tôi à?

- Bậy!

- Vậy để làm gì?

- Tôi đưa cô về.

- Không cần. Tôi về được.

- Vậy về đi.

- Anh thách tôi à?

- Giỏi về coi.

- Được, tôi về nhá, bye!- nó loạng choạng đứng dậy , đi bộ về màkhông hề nhớ tới chiếc xe đạp.

Hoàng hôn dần buông xuống, có một cô gái xinh đẹp với mái tóc xõa dài đi xiênxẹo trên vỉa hè. Cô thu hút tất cả mọi ánh mắt về mình. Già cũng có, trẻ cũngnhiều, cả dê xồm nữa, có tất. mọi vài người thấy nó rồi quay xuống nói vớicon/cháu mình.

“ con gái mà uống rượu như thế là gái hư hỏng đấy, không được học theo nha,bé!”

“con gái trẻ thế mà hư quá, con mai mốt mà như thế là mẹ đánh đòn nha!”

Oa oa, có ai biết được nó là ai không? Gái ngoan đấy, 10 năm liền là học sinhsuất sắc, nhận biết bao học bổng, hôm nay là ngoại lệ đấy.

- Này, bé! Đi chơi với tụi anh không? Bé xinh thế?- mấy tên dê xồmxấn tới chỗ nó.

- Tôi muốn về nhà.

- Thì nhà anh cũng là nhà. Hê hê lại đây nào.

- Mày điên à?

- Bọn anh điên vì em đấy.

- Cút!

- Em “ngon” thế sao bọn anh cút được.

- Vậy tới đây. – nó thủ tấn zhen rồi ngoắc ngoắc tay tỏ ý kêu tụi đólại.

Tung chân lên định đá thì….oạch, nó nằm gọn dưới đất.

Mệt mỏi nó ngủ thiếp đi mà không để ý là mình đang gặp nguy hiểm.

Bạn đang đọc Ba! Con Có Thai Với Anh Ấy Rồi! của Hannah Riko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9462

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.