Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 4126 chữ

Cứ sau giữa trưa, từ trong Sơ Cư Liễu Viên của đệ nhất tài nữ Đồng thành Tả Thi Thi lại truyền ra tiếng đàn, âm điệu như mây trôi nước chảy, lưu lóat sinh động làm cho người đắm hồn mình vào tiếng nhạc mà mơ mộng…

Đột nhiên tiếng đàn im bặt.

Người ngồi trước đàn giật mình…Cũng không phải diễm lệ, quyến rũ tuyệt thế nhưng đã là đệ nhất tài nữ thì dung mạo cũng thể tầm thường, khuôn mặt thanh lệ mang theo nét trong trẻo, lạnh lùng hiếm thấy ở nữ nhân càng tạo nên nét tao nhã, độc đáo.

“Muội muội” Tả Viên Viên vừa bước vào cửa thấy muội muội đang ngẩn người nhìn dây đàn bị đứt.

Tả Thi Thi liền thu hồi vẻ mặt hốt hỏang, cười nhỏ ” không có gì, chỉ là không chú tới dây đàn đã đến lúc phải đổi, đợi chút thay dây mới là được”

Nếu là người khác có lẽ sẽ thấy không có gì, nhưng Tả Viên Viên lại không phải là người khác. Tỷ muội nhiều năm, lại là muội tử do nàng một tay nuôi lớn thì nàng biết chắc muội tử không thể không có chuyện

“Có phải có chuyện gì phiền lòng phải không?” Tả Viên Viên theo trực giác mà đóan.

Khuôn mặt có chút do dự, cuối cùng ” không có chuyện gì quan trọng cả”

“Thi Thi” Tả Viên Viên cũng không cho nàng né tránh vấn đề.

Bị đại tỷ truy hỏi, mỹ nhân do dự một lát mới nói “đã cho Dõan thiếu ăn bế môn canh lớn như vậy, hắn thật sự còn có thể quay đầu sao?”

Nghe xong, Tả Viên Viên thở dài một hơi,bật cười ” thì ra là vì chuyện này”

Tả Viên Viên biết Dõan thiếu mà muội muội đề cập là ai, ở Đồng thành không ai là không biết, không ai là không nghe nói tới Dõan Thủy Hử. Cũng không phải danh vị thiếu chủ Tứ Hải tửu trang mà làm cho hắn nổi danh, tuy rằng bối cảnh gia thế giàu có cũng rất quan trọng nhưng có thể làm cho Dõan Thủy Hử cùng ba vị thiếu gia khac đạt danh hiệu Đồng Thánh Tứ Thiếu, nguyên nhân chính vẫn là vì hắn vừa giỏi văn lại giỏi võ mà bộ dáng rất tiêu sái, anh tuấn. Các cô nương chưa chồng trong thành đều ái mộ bốn vị thiếu gia, mà Tứ Hải Tửu Trang Dõan Thủy Hử đặc biệt được quan tâm nhiều nhất. Nguyên nhân là vì Dõan Thủy Hử tính tính hòa nhã, ôn nhu nhất trong Tứ Thiếu, đối với người khác luôn thân thiết, mặc dù Nhất thiếu Quản Tam Quốc cũng có hai ưu điểm này nhưng ở Quản Tam Quốc thiếu đi sự chân tình cho nên thậm chí còn bị xem nhẹ. Nhưng Dõan Thủy Hử lại bất đồng, hắn trừ bỏ tính tình tốt mà bộng dạng cũng rất tuấn mỹ, so với Tam thiếu lại lộ ra một cỗ quý khí nhã nhặn.

Cả bốn vị thiếu gia bối cảnh không khác nhau mấy, cho nên việc ganh đua thứ tự tự nhiên là trực tiếp đánh giá vẻ ngòai, cho nên dù cùng được xếp vào hạng Đồng Thành Tứ Thiếu nhưng Dõan Thủy Hử vẫn được đánh giá cao hơn.

Như vậy Tả Viên Viên làm sao có thể không biết đến. Đặc biệt là người đối với muội tử của mình ái mộ, sớm đã công khai tỏ vẻ luyến ái.

“Tỷ tỷ, lần trước Dõan thiếu tặng hoa, ngươi cũng không nên làm người ta mất mặt” Tả Thi Thi nhớ tới kỳ hoa nhân gian khó gặp kia không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

“Nói bậy bạ gì đó, hắn chỉ muốn dùng một cành hoa mà có thể ôm được mỹ nhân về nhà thì đúng là nằm mơ” Tả Viên Viên không cho là đúng.

Như vậy nên tặng cái gì mới được gọi là có thành ý đây?

“Thi Thi, ngươi trăn ngàn lần cần phải gữ tâm cho vững nha, đừng để cho nam nhân hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc” Tả Viên Viên nhắc nhở ” tỷ tỷ chính là một cái gương tốt nhất, ngươi nhìn Tiểu Tòan là có thể hiểu được”

Tả gia gia đạo sa sút, vốn tưởng rằng nhờ trưởng nữ khôn khéo, giỏi giang có thể giúp đỡ cho nhà mẹ đẻ, ai ngờ phu quân nàng lại là một kẻ ba hoa chích chòe, thực chất là một đại quan rỗng ruột, tích cực cầu thân nàng cũng chỉ vì ham chút tài sản còn sót lại của Tả gia mà thôi. Sau mấy năm, Viên Viên dựa vào tài trí của mình tìn cách tăng thu giảm chi lại làm thêm việc vặt để có thêm sinh ý, mất một phen tâm huyết mới làm cho nhà chồng khá lên. Nhưng không ngờ phu quân nàng khi có chút tiền trong tay lại bắt đầu sinh thói ăn chơi, cuối cùng là chết ở chốn yên hoa.

Vốn cuộc sống đã gặp nhiều vất vả, cha mẹ lại sớm qua đời chỉ có hai tỷ muội dựa vào nhau mà sống cho nên Tả Thi Thi hiểu được tỷ tỹ kiêng kỵ việc gì.

Nhưng Dõan Thủy Hử là khác biệt.

Tả Thi Thi biết hắn không phải là lọai người mà trước giờ tỷ tỷ vẫn lo lắng, thân là Đồng Thành Tứ Thiếu, gia thế lại ai ai cũng biết, cử chỉ lại phóng khóang, quả thật là xét nhân phẩm, học vấn đều là tài tử bậc nhất.

Cái đáng quý nhất là tâm ý của hắn.

Luôn chia sẻ cho nàng dưa, trái cây và điểm tâm do bà con họ hàng ở xa tới chơi, lại khi có được bút tích của các vị danh gia hắn cũng sẽ mang tới để cùng nàng thưởng thức. Đương nhiên cũng dưới danh nghĩa là bạn văn chương mà gởi thi từ cho nàng, làm cho nàng hiểu được sự ái mộ trong từng câu chữ.

Hắn vẫn luôn tặng cho nàng rất nhiều thứ, thậm chí là cả một đóa kỳ hoa mà nghe nói hắn trải qua thiên tân vạn khổ mới tìm được, nhưng nàng còn chưa cầm lấy thì đã bị tỷ tỷ trả lại. Tỷ Tỷ còn ồn ào hỏi hắn chận đường các nàng là có ý gì, rồi thuận tay ném luôn đóa hoa kia xuống đường, vừa lúc có chiếc xe ngựa đi qua ngiến nó nát nhừ.

Tả Thi Thi vẫn đối với việc này cảm thấy băn khoăn, hơn nữa từ sau việc kia cũng không có tình cờ gặ p nhau trên đường hay lấy danh nghĩa kết bạn văn chương mà thư từ qua lại như trước làm nàng cảm thấy bất an…

“Muội a, tỷ tỷ sẽ không hại ngươi” Tả Viên Viên tự nhận hết thảy ” nam nhân là vậy, càng dễ tới tay thì sẽ không biết quý trọng, ngược lại nếu ngươi càng khó khăn hắn khẳng định sẽ một lòng với ngươi”

Thi Thi đối với những lời này vẫn thấy hồ nghi, đặc biệt là khi bị bịnh cũng không có tin tức thăm hỏi cả Dõan Thủy Hử.

“Đừng lo lắng, hết thảy đều nằm trong kế họach của tỷ tỷ…” Tả Viên Viên thực ra đã có dự tính ” ngươi đừng lo lắng, tỷ tỷ sẽ xử lý mọi việc thỏa đáng để cho ngươi vững vàng ngồi lên cái ghế thiếu phu nhân của Tứ Hải Tửu Trang, ngươi chỉ cần ngồi chờ…”

Thấy tỷ tỷ tự tin khẳng định, Tả Thi Thi cũng biết không thể xen vào.

Thực ra nàng không xác định, mình là vì chính bản thân hay là vì tỷ tỷ một lòng muốn nàng có được vị trí thiếu phu nhân của Tứ Hải Tửu Trang. Nàng tuyệt không xác định được.

Nhưng thời gian vẫn cứ thế trôi qua.

Từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, nàng chỉ cần chuyên tâm luyện cầm, đọc thơ, luyện tranh chữ…Còn lại mọi việc đều có tỷ tỷ an bài, không chỉ có cuộc sống hàng ngày mà còn bao gồm danh hiệu tài nữ của nàng, tương lai của nàng.

Cho nên tất cả đều theo lời tỷ tỷ nói đi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mỗi người đều có một vận mệnh, Dõan Thủy Hử đã trải qua một đọan thời gian biến cố nên đã có nhận thức như vậy.

Cũng bởi vì mỗi người có một mệnh khác nhau, cho nên…Giống nhau là nhất kiến chung tình, nhưng hảo huynh đệ Kim Bình của hắn chẳng qua là chỉ cùng Quản Tâm Quốc về sư môn thăm hỏi sư phụ hắn, liền như vậy mà nhất kiến chung tình với tiểu sư muội của Quản Tam Quốc, cưới được một thiếu nữ xinh đẹp lại khí thế oai hùng về nhà.

Cũng bởi vì mỗi người có một mệnh khác nhau, cho nên giống nhau là rơi vào lưới tình mà huynh đệ vốn không hiểu biết phong tình Hoắc Tây Du của hắn cũng ôm được mỹ nhân về nhà, lấy kế sách một bước lùi ba bước tiến, hỏa tốc cùng muội tử Kim Bình kết thân, từ đây về sau có đôi có cặp, nguyện làm uyên ương khônhg làm thần tiên.

Mà hắn thì…

Gia thế tương đương, đồng dạng văn võ song tòan lại là đệ nhất trong Đồng Thành Tứ Thiếu, được đại đa số thiếu nữ ái mộ. Hắn còn có bộ dáng nhã nhặn, tính tình khéo léo đưa đẩy nên được ngưỡng mộ hơn ba người kia…Nhưng thì thế nào?

Mỗi người có một vận mệnh a!

Hắn chọn được mục tiêu nhưng không thể cùng người yêu mến kết thành đôi, chính là vô duyên a…

“Ta nghe ngươi nói thúi lắm” không chút khách khí trực tiếp đả kích đau buồn, phiền muộn của Dõan Thủy Hử, thậm chí còn nói ” cái gì mà yêu nhiều lắm, cái gì mà tình trọng lại thâm sâu, có phải là quá khoa trương rồi không? Ta thấy là ngươi tương tư đơn phương thôi, làm gì nghiêm trọng như vậy”

Một mảnh chân tình bị người phê phán như vậy, Dõan Thủy Hử tức giận nhưng hắn vốn được giáo dưỡng tốt nên làm cho hắn có thói quen khắc chế cảm xúc, âm thanh lạnh lùng ” ngươi biết cái gì?”

“Vấn đề này nên hỏi ngươi mới đúng” người nói chuyện tràn đầy hào hứng ” ngươi mới biết cái gì a? bất quá chỉ là tương tư đơn phương, chính mình một mình tự nghĩ lại tuyệt vọng thành như vậy, là muốn người khác cười đến rụng răng sao?

Lời này đã chạm vào chỗ đau trong lòng Dõan Thủy Hử.

Thi Thi, hắn xem nàng như là nữ thần, yêu mến nhất trong thiên hạ…

Đều không phải hắn tự thiếp vàng lên mặt mình, hắn vẫn nghĩ là mình có cơ hội. Không liên quan đến gia thế bối cảnh…Dõan Thủy Hử biết Thi Thi không phải là nữ nhân ham danh lợi, quyền thế. Trên thực tế hắn là lâm vào hấp dẫn thật sâu, cả người nàng tỏa ra linh khí cùng hơi thở thanh nhã, nàng tươi mát, thóat tục giống như tiên tử giáng trần, danh lợi thế tục nàng há có thể để vào mắt.

Lấy điều kiện gia thế của hắn, trong mắt người khác đã được xem là rể hiền.

Thật ra làm cho hắn cảm thấy mình co cơ hội chính là nàng đã cho hắn cảm giác này a!

Cảm giác.

Việc này tuy không có căn cứ, nhưng hắn thật sự cảm giác được, ngay khi bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn thấy khuôn mặt vốn lạnh lùng, trong trẻo kia bởi vì hắn mà có thêm vài phầ thần thái, hắn biết đối với tồn tại của người khác khẳng định là không đồng dạng như vậy.

Điều này làm cho hắn đối chính mình tràn ngập tin tưởng, nàng ngoan! Nàng đủ tuyệt!

Cứ tưởng vì tỷ tỷ nàng ở giữa gây khó dễ, mới làm cho nàng không thể đáp lại tình cảm của hắn, chỉ có thể kiềm chế cảm tình của mình.

Nhưng hắn sai lầm rồi.

Khi tỷ tỷ nàng ở trên đường đạp hư tâm ý của hắn, làm cho Tiêu Linh Băng Tinh kỳ hoa hắn đưa tặng rơi xuống đường lại bị xe ngựa nghiến nát thì hắn biết là hắn sai lầm rồi.

Tiên Linh Băng Tinh, trong truyền thuyết là cầu yêu chi hoa. Tương truyền hai mươi năm mới nở một lần hơn nữa lại sinh trưởng ở điều kiện khắc nghiệt, chỉ có thể cầu mà không thể có, nếu may mắn có được hoa này thì có thể có được hạnh phúc.

Vì nàng, Doãn Thủy Hử không quản bị bạn thân chê cười, cố ý lên núi tìm hoa, có lẽ là chân tình của hắn đã làm trời cảm động, làm cho hắn tìm thấy đóa hoa trong truyền thuyết. Kết quả thế nào?

Nàng thế nhưng để yên cho tỷ tỷ nàng vứt bỏ một mảnh chân tình của hắn, tùy ý để cho xe ngựa đạp nát.

Này tính cái gì?

Hắn còn thường chọn mua tặng nàng trái cây, điểm tâm, sách quý viết tay cũng vì nàng tìm rượu ngon giới hạn số luợng hay chính mình viết thơ từ ca phú…

Hoa kia là hắn trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, tự mình đến nơi rừng sâu núi cao, phí hết tâm tư mới tìm thấy. Vì đem hoa về cho nàng, hắn một đường ra roi thúc ngựa, ngay cả thời gian về nhà rửa mặt chải đầu cũng không có, khiến cho mình nhìn chật vật không chịu nổi…Còn tưởng tình cờ gặp nhau trên đường là trời giúp hắn an bài cơ hội, không ngờ kết cục lại là…

Nàng cứ mặt kệ để tỷ tỷ đạp hư tâm ý của hắn, mặt mũi của hắn.

Lòng cảm thấy bị tổn thương nặng nề, lưu lại một vết thương khó có thể lành.

Dõan Thủy Hử tự suy nghĩ lại chính mình, nhớ tới mê luyến một thời gian dài như vậy đến tột cùng có đáng giá hay không, sau đó lại phát hiện thì ra trước giờ mình rất mù quáng.

Hắn bị tổn thương, không chỉ trả giá uổng phí mà còn có nhiều vấn đề khác kéo tới..Chuyện hắn tràn ngập tình ý nhưng bị từ chối có phải đã trở thành trò cười, mọi người đang chờ nhìn hắn để chê cười không?

Dõan Thủy Hử còn đang nghi ngờ, hiện tại nghe người trách móc không khách khí như vậy, xác thật điều hắn đóan…

Bị người chê cười, hắn dùng trả giá cùng thiệt tình đều bị biến thành trò cười.

Vết thương đang chảy máu đầm đìa lại bị người xát thêm một tầng muối càng làm cho đáy lòng hắn đau hơn…

Lòng đã bị tổn thương, lại bị người nói như vậy, Dõan Thủy Hử làm sao còn duy trì được phong độ của một quý công tử.

tương tư đơn phương sẽ không là tương tư?

Nhất sương tình nguyện đơn độc luyến sẽ không là cảm tình?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Một tia chớp xẹt qua bên ngòai cửa sổ, làm cho ngôi miếu đổ nát phút chốc sáng lên, soi rõ vẻ mặt tức giận nhưng cũng không giấu được sự mệt mỏi của Dõan Thủy Hử.

Dường như muốn đáp lại tâm tình của Dõan Thủy Hử đang trào dâng mà tiếp theo lời hắn nói,vang lên tiếng sấm ầm ầm. Rồi đột nhiên bên ngòai ngôi miếu đổ nát tiếng mưa liên tục rơi xuống, càng làm cho không khí thêm nặng nề.

Đối với Dõan Thủy Hử mà nói hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ.

Xét tình cảnh, tâm trạng…Lẽ ra hắn không nên xuất hiện ở nơi hoang sơ vắng vẻ này, cũng không nên ở trong một ngôi miếu đổ nát nhìn trời mưa to tầm tã. Tẩt cả mọi thứ không nên đều bị một nữ nhân hắn không rõ là ai nhưng trên danh nghĩa là biểu cô của hắn cấp cho.

Có trời mới biết biểu cô này là bà con thế nào?

Quan hệ hai nhà xa đến nổi hắn nghe cha nói mà hoa mặt chóng đầu, cái gì mà cửu di của thúc công bát muội của tam thúc công đại cửu gia của cha lục biểu ca. Hắn căn bản không thể hiểu nổi. Dù sao hắn cũng không quan tâm đến quan hệ thế nào, hắn chỉ cần biết kết luận. Kết luận là nữ nhân xa ba ngàn dặm này lại có bối phận lớn hơn hắn, trên danh nghĩa là biểu cô của hắn. Nhưng lại là biểu cô chịu đủ vận mệnh làm người ta đồng tình.

Cha mẹ hắn nói dông dài một hơi, hắn lại chỉ nghe được vài đọan, đại khái là vị hôn phu chỉ phúc vi hôn lại là thanh mai trúc mã của nàng trước ngày thành thân ba tháng thì qua đời, còn chưa lấy chồng đã thành quả phụ làm cho tính tình của biểu cô thay đổi, trở nên không bình thường, gần đây càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn.

Chuyện này cũng không liên quan đến Dõan Thủy Hử hắn.

Mặc dù cha mẹ hắn cùng các vị trưởng lão nghĩ rằng thay đổi hòan cảnh sẽ tốt hơn cho tâm tình của nàng, nên cứ thế mà quyết định đưa nàng đến thôn trang. Việc này vẫn như cũ là không liên quan đến Dõan Thủy Hử hắn. Dõan gia của hắn danh hào vang ra đến cả các vùng chung quanh, gia nghiệp to lớn, nuôi thêm một miệng ăn thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng cố tình, người lẽ ra hai ngày trước đã tới thì bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, cái này thì có liên quan đến Dõan Thủy Hử hắn.

Cho dù là quan hệ xa tới ba ngàn dặm, nhưng cũng là người trong tộc, mà Dõan Thủy Hử thân là tộc trưởng tương lai, thân phận lại là thiếu chủ nhà, hơn nữa mọi người thấy tâm tình hắn không vui, mốn tìm chút việc để hắn không phải suy nghĩ…liền cứ như vậy, công việc tìm người rơi xuống đầu hắn.

Hắn đương nhiên cảm thấy không hợp lý, nhưng dù luôn nói mình không có việc gì, không cần sắp xếp công việc để phân tán suy nghĩ thì cũng không có ai nghe

Cũng vì thế mà hắn có mặt ở đây a!

Theo như lời hai gã võ sư bị trúng kế thuật lại thì bọn họ ở vùng Yến Độ sơn này lạc mất người, tuy rằng Dõan Thủy Hử cũng đồng dạng là không rõ ràng

Yến Độ sơn, y hai gã bị sử kế bỏ lại võ sư thông báo, bọn họ là ở Yến Độ sơn vùng này cùng đã đánh mất nhân, tuy rằng Doãn Thủy Hử đồng dạng cũng không rõ ràng, nhưng là là vẫn phải đi tìm người.

Từ trên trời rớt xuống một chuyện như vậy cũng đã đủ đáng ghét, không có đầu mối, hắn dù hết lòng quan tâm cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, phải tiến hành tìm người như thế nào? Thời tiết trên núi thay đổi thất thường vừa mới đó trời còn sáng sủa không mây, chốc lát sau đã thấy mây đen che kín.

Thời tiết mấy hôm nay liền cùng hắn đối nghịch a!

Trời đổ mưa, đầu tiên là một giọt, một giọt, nhìn như vô hại nhưng cũng chỉ trong chốc lát đã đổ ầm ầm, mưa to như trút nước.

Doãn Thủy Hử phản ứng nhạy bén, hành động cũng nhanh nhẹn cực kỳ, ngay khi trời mới bắt đầu chuyển mưa là vội tìm chỗ để trú, coi như là trong cái rủi có cái may, hắn tìm thấy một ngôi miếu nhỏ đã bỏ hoang.

Trong miếu có người.

Người nọ cũng sớm vào đây tránh mưa, lại còn đã đốt một đống lửa, nhìn thấy hắn chạy vào trú mưa vẻ mặt ban đầu có chút kinh ngạc nhưng thấy hắn chật vật như vậy cũng nhanh chóng hòa hõan, chẳng những cho hắn mồi lửa hong quần áo mà còn đem đến một bình rượu nói là giúp cho hắn làm ấm thân.

Nếu là bình thường, Dõan Thủy Hử sẽ không dễ dàng nhận lòng tốt của người khác, nhưng có lẽ do chuyện tìm người cùng thời tiết xấu đã làm rối lọan tinh thần của hắn.

Đương nhiên, cũng có có thể là do đối phương mặt mày thanh tú, bộ dáng nhã nhặn làm cho hắn thiếu vài phần cảnh giác, nghĩ rằng người làm ăn quan hệ rộng rãi cho nên dễ kết thiện duyên vì vậy mà nhân trú mưa trong ngôi miếu đổ nát, Dõan Thủy Hử đã hào phóng nhận lòng tốt của người lạ.

Đúng là rượu ngon.

Lấy trình độ nấu rượu chuyên nghiệp mà bình phẩm, rượu này hương vị đúng là thượng thừa.

Bèo nước gặp nhau mà người lạ đã có thể đem rượu ngon như vậy ra mời, có thể nói là một hán tử hào sảng. Dõan Thủy Hử nghĩ rằng vận xui của hắn hôm nay đến đây là hết, qua ngày mai có thể lại có thêm một bằng hữu mới.

Ý định trong đầu là thế, nhưng sau một hồi nói chuyện, những lời chế ngạo lại đâm thẳng vào vết thương của hắn đã làm cho Dõan Thủy Hử không thể không nghiêm túc suy nghĩ lại.

Thì ra người nào cũng vậy, chỉ muốn chê cuời hắn.

Ngồi ở một góc nhìn thần sắc không tốt của Dõan Thủy Hử, thanh niên thanh tú kia không khỏi thấy buồn cười

“ai, Dõan huynh làm gì mà tức giận?” hắn hỏi ” ta cũng không nói ngươi tương tư không phải tương tư, cũng không phải chỉ của ngươi cảm tình sẽ không là cảm tình”

Lời này, nghe được Doãn Thủy Hử càng thêm khó chịu.

Vừa mới nói những lời đả thương người như vậy, giờ lại bày ra bộ dáng: chỉ là nói giỡn thôi mà, có gì đâu. Hừ, thái độ này không phải là nói hắn chuyện bé xé ra to sao?

Người này thật vô lễ a…Hắn vừa rồi bị điên sao? Nếu không sao lại nghĩ đối phương là người có thể kết làm bằng hữu? Lại làm sao có thể cùng đối phương tâm sự chuyện thương tâm của hắn?

“Mới vừa rồi ta nhất thời nóng vội, nói quá nhanh chắc làm cho ngươi hiểu lầm, ý của ta muốn nói là một lần yêu đơn phương thất bại cũng không có gì, tương lai sẽ có cô nương thích hợp hơn với ngươi, không cần bởi vì bị một lần mà suy sụp, nghĩ rằng đường tình của ngươi trắc trở” dừng một chút sau, rồi nói tiếp ” nếu thấy bực mình vậy hãy thống khóai một lần phát ra hết đi, đừng để trong lòng như vậy vết thương mới sớm lành, đừng lừa dối chính mình sẽ không giải quyết được gì mà đối với ngươi cũng không tốt”

Nghe lời này, Dõan Thủy Hử càng thêm nổi giận nhưng thanh niên kia lại sớm không cho hắn nói mà tiếp ” ngươi tranh luận với ta cũng vô dụng, sự thật là trên hếtt, ngươi nếu thật đã hiểu, thật không có gì thì không cần một mình uống rượu giải sầu”

“Ta nghe ngươi nói thật…”

Hình tượng một quý công tử nho nhã rốt cuộc không bị phá hư bởi vì vốn định chửi mắng ầm lên thì đột nhiên bị một sự lay động mạnh làm cho ngưng hẳn.

Động đất hay là lở núi?

Một khắc trước hai người còn tranh cãi, giờ ý thức được nguy cơ, bất chấp mưa to liền vội vàng nhảy ra ngòai.

Ầm ầm, một tiếng nổ to giống như muốn hủy diệt hết cả trời đất.

Mưa to, còn đang rơi xuống.

Bạn đang đọc Bà Cô Hổ của Đồng Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.