Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 4827 chữ

Vụ oánh lộn của Bảo Thiên ở bữa tiệc giờ là chủ đề hot trên mạng được báo chí đăng rầm rộ. Linh mở máy tính ra đọc đống lá cải ấy, có cả ảnh mặt Linh và Bảo Thiên chềnh ềnh trên mặt báo và cả nụ hôn mà các báo thi nhau giật tít “Nụ hôn nóng bỏng của CEO GM Bảo Thiên với một cô nàng lạ mặt”. Hai kiểu như “CEO của GM đánh người vì một cô gái”. Vân vân và vân vân. Linh phát rồ lên với mấy bài báo buôn dưa lê dưa cải ấy mất !!!!

“Thôi, đời mình tiêu rồi, gã Bảo Thiên đáng chết kia, lần này, ông nội sẽ chặt chân mình mất !” Linh ôm mặt run rẩy.

- L…I…..N….HHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH ! Tiếng ông nội thét lên trong điện thoại.

Linh cúp máy sợ màng nhĩ tai của cô sẽ có nguy cơ bị thủng bởi cơn giật đang bốc lên ngùn ngụt của ông.

Điện thoại Linh lại kêu ầm ĩ nữa, Linh rón rén mở máy nghĩ rằng ông nội đang gọi lại lần nữa nhưng không phải.

“Cô ở đó, 5p nữa tôi đến đón cô !” Bảo Thiên nói như ra lệnh và sau đó cúp luôn máy.

………………………

………………………

Cả Linh và Bảo Thiên đứng trước mặt hai khuôn mặt đang hằm hằm sát khí, hai ông cụ đang cầm đống báo và dường như cơn giận đang bốc lên tận đỉnh đầu.

- Thằng mất dạy này, mày biết mày vừa gây ra tội gì không?

- Cháu biết.

- Biết mà vẫn làm à? Mày gây lộn tại bữa tiệc của con gái tập đoàn bất động sản lớn nhất Việt Nam mà còn nhơn nhơn mặt được thế này à ?

- Cô là là đứa chẳng ra gì cả.

- Chẳng ra gì sao mày còn đùa giỡn làm gì ? Tao đã nói mày nên lấy vợ đi !

Đứng bên cạnh ông nội Linh cũng nhìn Linh bằng ánh mắt giận dữ vô cùng

Á Á Á, cháu biết lỗi rồi ông ơi !!!!!!!!! Linh kêu lên, chạy nấp sau lưng Bảo Thiên tránh khỏi cái gậy trên tay ông nội.

- Dám nói dối là ngủ ở nhà bạn này, lần này ông không đánh mày thì không phải là ông mày nữa.

- Á, Á, Á, cháu xin lỗi, cháu biết lỗi rồi, đau quá ông ơi !!!!!!!!

Linh cứ thế đứng nép sau lưng Bảo Thiên, mấy đòn gậy của ông nội Linh né được thì đều đập trúng anh ta nhưng anh ta vẫn đứng yên mà chẳng hề hấn gì. Ông già khó tính bắt đầu lôi tấm ảnh trên báo ném vào mặt cả hai người.

- Bị người ta chụp ảnh như thế này rồi cho lên báo, mày làm nhơ nhuốc bộ mặt của GM rồi biết không ? Từ mai, nghỉ việc đi,ông sẽ cho mày loại khỏi di chúc !

- Cháu sẽ lấy vợ là được chứ gì ! Bảo Thiên nói rất bình thản.

- GÌ CƠ ????????? Cả hai, không, phải nói là cả ba người tính thêm Linh tròn mắt nhìn Bảo Thiên.

- CHÚNG CHÁU SẼ LẤY NHAU !!!!!!!!!!!!!!!!

……………………………..

……………………………..

« Hả !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! »

Linh chưa định thần được những âm thanh từ trong miệng Bảo Thiên vừa thốt ra, hai ông cụ tròn mắt nhìn hai đứa như những kẻ ngoài hành tinh. Cái gậy ông nội đang định giơ lên giờ hạ xuống như không còn tý sức lực nào.

« Kho…khô…ng » Linh định mở mồm ra nói thì Bảo Thiên lấy tay bịt miệng cô lại.

- Chúng cháu sẽ lấy nhau, hai ông cứ chuẩn bị tinh thần đi ạ.

- ứ ứ…um…ứ. Miệng Linh vẫn bị bịt chặt lại.

« Chúng ta cưới nhau đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về nụ hôn với cô, nếu lấy tôi cô sẽ có được giấc mơ đi du học Đức của cô và tôi sẽ có GM » Bảo Thiên thì thào bên tai Linh.

……………………………..

……………………………..

Linh về nhà vẫn chưa hết choáng váng vì những gì vừa diễn ra, quá nhanh để Linh có thể nắm bắt được vấn đề. Nhưng rõ ràng lúc ấy, hoàn toàn Linh có thể thay đổi, nhưng có một cái gì đó làm cho Linh cưỡng lại không thể mở mồm ra được.

« Lấy Bảo Thiên và mình sẽ đến Đức du học đúng như mơ ước, nhanh thôi, 6 tháng để kết thúc mọi thứ » Linh tự an ủi.

Bảo Thiên cũng nói với cô rằng, đây hoàn toàn chỉ là một vở kịch, sau 6 tháng, khi anh ta có được quyền thừa kế GM thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Một phi vụ hoàn hảo mà hai bên cùng có lợi khi mà anh ta chỉ cần một người vợ và cô thì chỉ cần tấm vé sang Đức, lấy Bảo Thiên một người quốc tịch Đức là điều chắc chắn Linh sẽ đến Đức được.

Cả nhà Linh sau khi biết được tin này trở nên « nhốn nháo ». Mẹ Linh khóc lên khóc xuống sau khi nghe tin « sét đánh », ông nội và bố Linh bỗng dưng lại nói chuyện với nhau sau bao nhiêu năm « tuyên chiến » về vấn đề rằng Linh sẽ lấy chồng. Tóm lại cả Bảo Thiên đã làm cho cả nhà hiểu nhầm Linh trầm trọng khi anh ta đưa cô về nhà, oánh lộn ở bữa tiệc cùng cô, nụ hôn được gọi là « nóng bỏng » kia và cả đám cưới này, chuyện lấy Bảo Thiên, người trong cuộc là Linh cũng còn ngỡ mình đang mơ chứ không phải sự thật.

- Chúng ta cần có một bản cam kết cũng như những điều cần phải thỏa thuận trước để nếu như ai đó hỏi thì sẽ ăn khớp với nhau. Bảo Thiên gặp Linh rồi nói.

- Tất nhiên là có điều kiện rồi, anh và tôi mỗi người một bản viết ra những yêu cầu của nhau sau đó sẽ tập hợp lại thành một bản qui định.

- Ok, điều này tôi cũng có nghĩ tới. Mà cô nên nhớ rằng, từ giờ phút này, cô sẽ là vợ chưa cưới của Bảo Thiên, CEO của GM vì thế từng lời ăn tiếng nói của cô sẽ chịu áp lực của dư luận.

- Hừ, tôi đâu có thừa hơi quan tâm đến đống lá cải đó

- Nhưng nó liên quan trực tiếp đến tiền của tôi.

- Được rồi, tôi sẽ chú ý.

- Mà còn chuyện này nữa, cô phải đến gặp mẹ tôi.

………………………….

………………………….

Người phụ nữ trung tuổi xưng là mẹ Bảo Thiên ngồi trước mặt cô nhìn Linh từ đầu đến chân, Linh có cảm giác từng centimet trên người Linh đều được bà ta xăm soi một cách kĩ càng.

Nhìn Linh một hồi lâu sau đó bà ta quay sang Bảo Thiên.

- Con hơi làm mẹ thất vọng đấy, một người quá đỗi bình thường từ ngoại hình đến gia cảnh.

- Mẹ nói chỉ cần con lấy vợ là được mà.

- Nhưng không phải cứ chọn bừa ai đó cũng được, xem chừng, mỗi lời mẹ nói con đâu có bỏ vào đầu câu nào. Ánh mắt bà ta giận dữ với Bảo Thiên, Linh ngồi im re không dám ho he nửa lời. Bà ta quay sang hất hàm hỏi Linh.

- Cô lấy Bảo Thiên nhà chúng tôi vì tiền đúng không ?

- Mẹ !!!!!!!!!! Bảo Thiên kêu lên.- Chuyện này là việc của con, con chỉ cần đám cưới mẹ đến chúc phúc là đủ.

- Nhưng mẹ cũng cần biết con dâu của mẹ phải có khí chất hoặc tài năng gì chứ ? Cô có tài năng gì…cô tên Linh đúng không ?

- Dạ….cháu…cháu không có tài năng gì cả ạ ! Linh lắp bắp nhưng trả lời thành thật.

- Hừ, xem chừng, ta lại phải tốn nhiều công sức. Bà ta nói với Linh rồi lại quay sang Bảo Thiên-Ta chẳng cần quan tâm con yêu ai, lấy ai, chỉ cần con nắm GM trong tay là đủ rồi.

Linh cảm thấy mẹ Bảo Thiên là một con người cao ngạo, hình như đặc điểm này chính là Bảo Thiên thừa kế tự mẹ anh ta. Bà ta thậm chí còn không thèm để ý đến tâm trạng của Linh sẽ thế nào khi phải nghe những lời ấy. Học hành, tài năng, gia cảnh…tất nhiên là Linh chẳng hề có gì để đáng tự hào nhưng bà ấy nhất thiết phải đốp thẳng vào mặt người mới lần đầu mới gặp cũng như sẽ là con dâu tương lai một cách thẳng thừng như thế được hay không ?

Hai người nói chuyện xong rồi chào hỏi ra về. Linh trầm ngâm.

- Đừng nghĩ nhiều, mẹ tôi là người như vậy, có gì nói thẳng luôn không giấu giếm gì hết. Bảo Thiên nhìn Linh e ngại.

- Không, tôi không nghĩ gì cả, chỉ hơi sợ…may mà chuyện này chỉ là một vở kịch và 6 tháng nữa để chúng ta kết thúc mọi thứ. Tôi cũng chỉ làm dâu mẹ anh trong 6 tháng thôi mà. Linh chậm rãi nói.

………………………

………………………

Theo như dự định đám cưới của Linh và Bảo Thiên được tổ chức vào giữa tháng 9, tức là sau hơn 1 tháng kể từ cái ngày Bảo Thiên và Linh tuyên bố cả hai sẽ lấy nhau.

Hai ông nội của hai người tỏ ra vui mừng khôn xiết vì giờ lại có thể kết tình thông gia, còn bố mẹ Linh thì tất bật chuẩn bị cho cô con gái mới 21 tuổi đã nằng nặc đòi đi lấy chồng mà chẳng hề có một lí do. Đám bạn Linh nghe xong tin đó khi biết là sự thật đều xuýt xoa tán tụng Linh đầy ngưỡng mộ khi nghe tin con bạn mình sẽ lấy người thừa kế của tập đoàn GM lừng lẫy.

- Trời ơi, chồng mày nhìn ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên báo nữa đấy ! My xuýt xoa.

- Tao đã đi may 3 cái váy rồi, đủ để mặc trong đám ăn hỏi và đám cưới mày. Ngọc khoe hình ba chiếc váy trong điện thoại.

- TRỜI ƠI !!!!!!!!!!!!!!!!! TAO LẤY CHỒNG MÀ SAO CHÚNG MÀY CÒN HÁO HỨC HƠN CẢ TAO VẬY ????????

Linh kêu lên chán nản, mấy đứa nhìn Linh im bặt, rồi cả bọn đưa mắt xuống nhìn Linh một cách nghi ngại.

- Nói thật đi, nếu mày không háo hức thì sao mày chấp nhận lấy anh ta ? Đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không ?

- Chuyện gì chứ, tao lấy chồng vì muốn lấy thôi, chúng mày không thấy chồng tao là người đẹp trai và rất thành đạt, đối xử với tao cũng rất tốt đấy thôi.

Suýt nữa Linh không thể đổ nước vào cổ họng được sau khi cái miệng của mình phát ra những câu như thế. Trời đất, có nằm mơ Linh cũng chẳng thể nào tìm được điểm tốt nào của Bảo Thiên mà sao hôm nay cô có thể nói dối trắng trợn mà hết sức « ngọt » như vậy chứ ?

.…………………………..

Tháng 8.

Linh tất bật với đi chọn váy, chụp ảnh và cả hàng trăm đống việc đổ xuống đầu. Còn Bảo Thiên, anh ta mặc xác Linh, thậm chí váy cưới cũng chẳng thèm ngó qua đến một lần

Chú rể

Váy

Hoa hồng

Đám cưới…

……………………………

Đám cưới được tổ chức ấm cũng trong một resort ở Nha Trang, theo đúng như kế hoạch của Bảo Thiên đám cưới này được tổ chức theo kiểu « đám cưới bí mật », không hề có bất kì một sự xuất hiện nào của báo chí. Chỉ có 50 khách mời đã được lên danh sách kĩ lưỡng, đa số đều là những quan chức thân quen và có máu mặt và bên gia đình Linh cũng chỉ có số ít người.

Để tránh khi 6 tháng sau Bảo Thiên và Linh sẽ có một chia tay êm đẹp vì thế sự lựa chọn một đám cưới không ồn ào là kế sách của Bảo Thiên.

Cho đến tận lúc đám cưới của mình đang diễn ra rất tốt đẹp, Linh vẫn chẳng thể ngờ được mọi chuyện này lại là sự thật, dù biết mọi chuyện chỉ là một vở kịch nhưng…váy cưới, hoa hồng, một chú rể đang đứng bên cạnh Linh lúc này mọi thứ đều là …..thật.

- Cười lên xem nào, cô bỏ ngay cái bản mặt u ám kia đi. Bảo Thiên đứng bên cạnh nói nhỏ với Linh khi cả hai đứng và chào hỏi khách mời.

- Anh im đi, miệng tôi đâu phải là cái máy mà lúc nào muốn toe toét cũng được, ít ra hôm nay tôi cũng không thể cười để biểu lộ rằng tôi đang sung sướng khi lấy được một tên khốn như anh !

- Nếu đây không phải trong đám cưới….của – chúng – ta thì tôi sẽ cho cô biết tay tôi.

- Cảm ơn, có trong mơ tôi cũng không ngờ được rằng trong ngày cưới chồng của mình có thể thốt ra những câu như vậy. Linh ghé sát nói vào tai Bảo Thiên để tránh ai đó sẽ nghe ngóng được sự bất thường trong cuộc đối thoại của hai người.

« AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!! Linh ơi, hôm nay mày thật tuyệt !!!!!!!! Ôi, chiếc áo cưới này trông mày chứ như một nàng công chúa ấy » Đám bạn của Linh xoắn xuýt, Linh cười nhìn mấy con bạn đang xúng xính trong những bộ váy mới.

- Em chào anh ạ, em là My, còn đây là Ngọc, Hải, Hòa, bọn em là bạn thân của Linh ạ ! My bắt tay Bảo Thiên rồi giới thiệu từng đứa.

- Cả cô dâu và chú rể hôm nay đều rất đẹp, đúng là một cặp trời sinh. Hòa khen ngợi. Linh cười gượng gạo quay ra cười trừ với Bảo Thiên.

- Cảm ơn các em vì đã đến đám cưới của bọn anh ! Các em vào đi !

Bảo Thiên rất lịch thiệp đưa tay chỉ hướng vào bên trong. Linh đưa mắt nhìn Bảo Thiên lạ lẫm, hơi ngạc nhiên bởi vừa cách đấy mấy giây anh ta có thể mỉa mai Linh đủ thứ vậy mà đã rất niềm nở đón tiếp lũ bạn Linh ngay được.

“Nhờ có mày mày bọn tao được du lịch một chuyến Nha Trang free toàn tập đấy, hehehe, chúc mừng hạnh phúc” Hải nháy mắt với Linh tinh quái.

Đám cưới diễn ra một cách tốt đẹp, chính xác là hoàn hảo đến từ đầu cho đến giây phút cuối cùng. Linh thở phào nhẹ nhõm khi tất cả kết thúc, mọi người ra về và Linh cùng Bảo Thiên quay trở về khách sạn để bắt đầu cho cái tuần mà mỗi khi lấy nhau người ta gọi là tuần trăng mật.

- Phù !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Mệt quá ! Linh đổ người lên giường, vẫn để nguyên váy cưới thậm chí cô còn chưa kịp tẩy trang.

- Tôi sẽ ngủ trên giường, tối nay cô ngủ ghế sô pha đi.

- Anh bị điên à? Linh bật dậy.

- Không cần biết nhưng tôi sẽ ngủ trên giường, tôi không thể vạ vật nằm trên ghế được !

- Anh không được còn tôi sẽ được sao? Linh tức giận.

- Tùy cô. Bảo Thiên nhún vai – Hay cô muốn lên giường cùng với tôi? Bảo Thiên áp sát người vào Linh, đôi mắt nhìn khiêu khích.

- ĐỒ BIẾN THÁI, TÔI SẼ NGỦ GHẾ ! Linh bật đứng dậy đẩy Bảo Thiên ra rồi giận dữ đi ra khỏi phòng không quên đóng cửa rầm một cái.

Linh hậm hực rồi rốt cuộc vẫn phải nằm ngủ trên ghế, dù biết con người Bảo Thiên là một kẻ chẳng ra gì nhưng không thể tin được rằng anh ta là con người nhỏ mọn đến thế.

5h30 am

- DẬY THÔ Ô ÔI IIIII ÔIIIII ÔIIII III !

Tiếng kẻ đáng ghét Bảo Thiên hét toáng vào tai Linh.

- Dậy đi !

- Anh…làm …sao thế, để tôi yên. Linh kéo tấm chăn trùm đầu lại

- Dậy, đồ nhóc !

- Mặc kệ tôi, anh dạy sao cứ bắt tôi dậy sớm làm gì?

- Cô quên đây là tuần trăng mật à, tôi cần mấy bức ảnh để khi bọn nhà báo hỏi còn có cái khoe khoang.

- Anh muốn khoe khoang với ai kệ anh, TÔI MUỐN NGỦ !

ÀO !!!!!!!! Một làn nước mát lạnh đổ thẳng vào mặt Linh

- Dậy đi, “ bà xã”, chúng mình còn đi ngắm bình minh.

Bảo Thiên lè lưỡi trêu tức Linh rồi cầm cốc nước đi vào nhà vệ sinh cất. Linh nhìn anh ta bằng ánh mắt đầu uất ức.

“Đêm qua mình không hề ngủ được vậy mà anh ta chỉ biết đến bản thân mình thôi, ĐÚNG LÀ ĐỒ TỒI !”Linh hậm hực, rốt cuộc cô vẫn phải dậy cùng kẻ đáng ghét kia.

Ánh bình minh bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên trên biển, mặt trời đỏ rực như cầu lửa, phía xa xa, những quầng mây đen lượn lờ xunh quanh. Cảnh tượng đẹp đến khó tin. Gío biển nhè nhẹ thổi bay bay tóc Linh, hơi lạnh, cô khoác chiếc áo mỏng.

Những cặp đôi nắm tay nhau lội nước và cùng ngắm hoàng hôn. Linh đi sau Bảo Thiên, thấy anh ta im lặng nên cũng chẳng dám phá vỡ bầu không khí ấy. Linh cũng mải mê với những suy nghĩ của mình. Những việc này, đám cưới, mọi thứ giờ đang diễn ra thật sự, và người có cái dáng cao lớn đang đứng trước Linh ấy, dù con người có xấu xa nhưng tất cả mọi người lại tin đó là chồng Linh. Linh lắc lắc đầu, xóa đi những ý nghĩ lo sợ, rồi tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ kết thúc và rồi sẽ tốt đẹp.

- Tôi vẫn mong rằng người được ngắm hoàng hôn cùng tôi sẽ là một người con gái mà tôi yêu thật sự. Bảo Thiên nói ánh mắt vẫn không dời khối cầu lửa kia.

- Chẳng lẽ, anh chưa bao giờ ngắm bình minh cùng một người con gái.

- Không, tôi chẳng yêu ai cả, phụ nữ đến với tôi chỉ là để vui vẻ, tôi đi biển cùng rất nhiều cô gái nhưng chẳng bao giờ ngắm bình minh.

“Tóm lại anh ta vẫn đang khoe khoang chiến tích gái gú của mình, có gì hay ho mà kể ra với mình chứ ?”Linh nghĩ trong đầu.

- Vậy sao, hôm nay…..? Linh do dự với câu hỏi.

- Thì chúng ta chẳng phải vừa có một đám cưới hay sao? Tôi muốn ngắm bình minh với…vợ mình mà không được à?

- Hóa ra chỉ là thế, hừm, chỉ vì hiện tại tôi đang đóng vai vợ anh.

- Thì có điều khác nữa đâu ! Bảo Thiên vẫn trả lời Linh và mắt vẫn nhìn xa xăm

“Đúng vậy, chẳng có điều gì ngoài lí do ấy cả” Linh nhủ thầm như tự trả lời cho mọi thắc mắc vừa rồi.

Một tuần lễ nghỉ ngơi và đi du lịch Nha Trang cuối cùng cũng trôi qua nhanh, Linh hơi ngạc nhiên vì ban đầu Linh nghĩ ở cùng với tên khốn Bảo Thiên chắc sẽ chán ngắt và tẻ nhạt lắm, nhưng xem ra, ngoài những lúc ‘đấu khẩu” hay Bảo Thiên cố tình chọc tức cô thì anh ta cũng chẳng đến nỗi quá tệ. Thậm chí Linh cũng có phần tự hào khi đi đến đâu, mấy cô gái cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn phần Linh chí ít cũng được tự hào khi người đi bên cạnh được ngưỡng mộ như thế.

Nói chung trong suốt tuần gọi là trăng mật, Bảo Thiên đối xử với Linh rất tốt, trừ những lúc không tốt ra như: tranh ngủ trên ghế, tranh nhà vệ sinh hay sáng nào cũng lôi Linh xềnh xệch đi ngắm hoàng hôn, hay thỉnh thoảng anh ta luôn làm cho cô tức điên lên vì một số chuyện chẳng đâu vào đâu.

Chuyến bay đưa Linh và Bảo Thiên trở về Hà Nội, kết thúc mọi thứ sau đám cưới. Linh bắt buộc phải đối mặt với vở kịch hoàn hảo mà cả cô và Bảo Thiên đã dàn dựng ra. Việc đầu tiên của “vợ chồng” Linh là đến chào ông nội Bảo Thiên, mẹ anh ta sau đó cả hai sẽ cùng trở về chào ông nội Linh và bố mẹ Linh ở quê.

- Cả hai về rồi đấy hả? Mẹ Bảo Thiên, chính xác hơn là mẹ chồng Linh gật đầu ra hiệu bảo hai đứa vào nhà khi thấy hai người đến.

- Chúng cháu..à….chúng con…Linh ấp úng- Chúng con mua tặng mẹ chuỗi ngọc trai ạ. Linh rón rén để hộp đựng chuỗi ngọc trai trên bàn trước mặt mẹ chồng mình.

- Hai anh chị về bao giờ? Mẹ Bảo Thiên thậm chí còn chẳng nhìn chuỗi ngọc đến một lần.

- Chúng con vừa mới xuống sân bay sáng nay, về cất hành lý rồi đến đây. Bảo Thiên lên tiếng.

- ừ, về rồi thì tốt, xem ý ông nội con ra sao đi, đừng có để lâu. Mẹ Bảo Thiên lại nhắc đến chuyện di chúc.

- Con biết rồi. Bảo Thiên ậm ừ – Mà ông đâu rồi mẹ?

- Ông đi chơi với bạn rồi, hai đứa ở lại ăn cơm rồi hãy về.

- Vâng. Linh và Bảo Thiên cùng gật đầu.

Linh để cho hai mẹ con Bảo Thiên ngồi nói chuyện với nhau, cô đi vào bếp, chuẩn bị nấu nướng cùng với cô giúp việc. Việc bếp núc Linh đã quá quen thuộc nên việc nấu nướng cũng dễ dàng. Bữa cơm trưa chỉ có ba người ngồi cùng bàn, Linh thấy không khí không được tốt lắm nên bắt đầu lên tiếng.

- Mẹ ăn thử món này đi ạ, con mới học được món này trên ti vi mẹ ăn thử xem sao? Linh gắp một miếng bỏ vào bát cho “mẹ chồng”

Người phụ nữ mẹ Bảo Thiên mặt vẫn lạnh tanh ăn thử món mà Linh mời mà không biểu lộ chút cảm xúc nào. Không hề có một câu nhận xét, Linh hơi rụt rè, Linh thấy thái độ như vậy nên cũng không tự tin vào tay nghề của mình, Linh gắp một miếng đưa cho Bảo Thiên.

- Anh ăn thử đi !

Bảo Thiên đưa vào miệng nhai, sau đó nhăn nhó

- Chả ngon !

- Không ngon thật sao? Linh tròn mắt, rồi lấy một miếng ăn thử lại lần nữa- Cũng không quá tệ mà. Linh đưa miếng thịt lên và quay ra Bảo Thiên.

- Lần sau học được cẩn thận rồi hãy nấu. Bảo Thiên quay ra mỉa mai nhưng vẫn gắp thêm miếng nữa.

- Thật không ngon ư?

- Thật?

- Thật mà vẫn thấy anh ăn còn gì?

- Thì ăn giúp cho hết đi chứ bỏ thừa chắc.

Linh cười tủm tỉm, nhận ra rằng, hóa ra đó chỉ là một cách khiêu khích và Bảo Thiên đang cố tình chọc tức cô mà thôi. Cuối bữa ăn, Linh vui sướng khi nhìn thấy món do cô nấu đều hết sạch. Còn mẹ Bảo Thiên, bà ăn mà chẳng nói một câu gì, chỉ nhìn quan sát hai người, Linh cũng không lo lắm bởi vì thấy bà không chê là cô vui rồi.

- Chúng con về đây ạ, mẹ nói với ông là chúng con đến.

Linh và Bảo Thiên chào ra về. Mẹ Bảo Thiên khẽ gật đầu ra hiệu, cũng chẳng ngoái nhìn ra. Thú thật, Linh cảm thấy bà ấy quá lạnh lùng, thậm chí là cả với con trai mình chứ chẳng phải ngoại trừ Linh.

Cả hai “vợ chồng” Linh trở về căn nhà nơi cả hai sẽ…chung sống. Linh xếp dọn đồ đạc cho gọn gàng vào phòng của mình, phòng Bảo Thiên ngay bên cạnh. Nhìn mọi thứ xung quanh, cô tự ngủ “mình sẽ sống ở đây trong vòng 6 tháng, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc”.

Linh đi lòng vòng xem nhà, căn nhà này nằm trong một khu biệt thự đắt giá. Tuy không phải là căn lớn nhất ở đây nhưng lại nằm ở vị trí trung tâm cũng như có khuôn viên đẹp mắt. Căn nhà hộp 3 tầng, ngoài có sân vườn, nhà để xe, một hòn non bộ dưới có nước nuôi cá cảnh và hàng rào trắng trông rất lãng mạn. “Căn nhà này thật phí phạm với một kẻ chẳng ra gì Bảo Thiên”. Linh nghĩ thầm, nhìn đống lá rụng và đám cá đang bơi lội nước đục và rong rêu Linh thương thầm chúng, có lẽ tên kia cũng chẳng biết cho chúng ăn bao giờ !

Linh lên tầng 3 “Waoo…không thể tin được…..”Linh dụi mắt xem mình có nhìn nhầm hay không. Một phòng lớn giống như….triển lãm…toàn các mô hình máy bay, Linh ngó qua, rồi sờ lên từng chiếc một, chẳng hề nhận ra một chút gì gọi là khác biệt so với những chiếc máy bay lớn ngoài kia. “Chúng tuyệt quá !” Chúng được đặt trên những kệ riêng, và dưới có ghi chi tiết về ngày chế tạo, nguồn gốc, vận tốc cũng như các thông số kĩ thuật và kí hiệu mà Linh chẳng hiểu gì. Trên trần nhà là thiết kế hình mái vòm với vô vàn những…vì sao nhân tạo mô phỏng vũ trụ…kia là Trái Đất, Mặt Trời, Mặt Trăng,dải ngân hà, sao Bắc Đẩu…vân vân và vân vân. Cô như chết lặng giữa cảnh tượng đẹp vô cùng ấy, cảm giác đang lọt vào một xứ sở hoàn toàn khác…

- Hèm… Tiếng Bảo Thiên đằng hắng. Linh giật mình quay ra

- Trời ơi, nơi này….tuyệt quá !

- Ai cho cô xâm phạm không gian riêng của tôi?

- Tôi ở đây thì tôi có quyền được biết nơi này

.

- Biết nhưng cái đầu không óc như cô biết thì cũng để làm gì chứ

………………

………………

Linh đi sang phòng Bảo Thiên, thấy cửa mở toang, đồ đạc quần áo lung tung hết lên giường. Ngoài phòng khách cũng toàn gạt tàn thuốc và đồ linh tinh, nói thật, chẳng khác gì một đống rác.

“Hừ, đồ bẩn, vẻ ngoài thì hào nhoáng đấy nhưng anh ta chả gọn gàng chút nào” Linh lẩm bẩm. Linh lôi cái găng tay ra rồi bắt đầu dọn dẹp.

Bảo Thiên bật ti vi ngồi xem giữa đống đồ đạc lộn xộn giữa phòng khách mà chẳng mảy may có thái độ gì, dưới sàn nhà, những mẩu vụn tàn thuốc vương vãi.

- Xê chân ra xem nào. Linh càu nhàu. Bảo Thiên vẫn ngoan cố không dịch chuyển.

- Muốn dọn dẹp thì để lúc khác, tôi cần yên tĩnh để xem phim.

- Tôi cũng cần sạch sẽ để sống, tôi không thể sống được trên một đống rác như thế này được ! Linh phản ứng lại

- Đó là việc của cô ! Bảo Thiên nhún vai

- Đồ tồi, lui chân ra xem nào, mai tôi sẽ viết nội qui và phân trực nhật, anh mà không làm anh chết với

tôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vừa nói Linh vừa đẩy cái chổi lau nhà đẩy dịch chân Bảo Thiên ra, sau đó lau lau dọn dọn hết đống rác rưởi mà anh ta bày ra. Linh không phải là một đứa quá sạch sẽ hay quá cẩn thận, nhưng cứ nhìn thấy việc mà không làm là chân tay lại ngứa ngáy nhất là đang có một đống rác đang chình ình trước mặt.

- Cô muốn làm sao cứ phải kéo tôi vào làm gì ?

- Vậy anh nên giữ vệ sinh chung chứ, có phải có một mình anh sống đâu.

- Thôi tôi biết rồi, cô thật lắm điều, để tôi xem phim đi !

Linh thôi chẳng nói thêm nữa, có vẻ như cuộc cãi vã này Linh đã thắng.

Bạn đang đọc Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh của Quỳnh Thy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.