Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muội muội vô cùng phiền phức

Tiểu thuyết gốc · 1789 chữ

Chương 1: haizzzzz, ta muội muội vô cùng phiền

"Ca, mau dậy"

"Hử?"

"Dậy đi!!!"

"Làm gì a, mới sáng sớm, có biết hôm nay chủ nhật không hả?"

Nặng nề mở đôi mắt, hắn giật mình trừng trừng 2 mắt

' Ngọa tào, ai kia?'

Tiểu cô nương tầm 16, 17 tuổi. Tóc đen, gương mặt trắng, mắt to, môi hồng điển hình tiểu mĩ nữ đang khẽ đụng nhẹ vào người hắn

' ừm, có điểm giống Chung Tử Đình. Đồng dạng là xinh đẹp vô cùng'

'mà khoan, ngọa tào, đó không phải muội muội ta sao? Không đúng, muội muội ta không có khả năng xinh đẹp như vậy'

Hắn cố gắng trấn định lại, từ giường uể oải ngồi dậy

"Làm gì nha? Có biết hôm nay chủ nhật không hả?"

"Ni mã, mới 6 giờ??"

Tiểu mĩ nữ rũ xuống gương mặt, giọng thút thít

"Người ta có việc muốn nhờ mà....."

' ngọa tào, lại làm vẻ mặt đó'

Hắn trong lòng chửi ầm lên, khẽ thở dài

"Được rồi, nói đi, chuyện gì?"

Tiểu cô nương gương mặt rạng rỡ, tràn đầy đắc ý

'hừ hừ, làm gì có ai có thể chống đỡ sức hút của bổn cô nương đây'

"Hì hì, trả là, hôm nay muội có hẹn với đám bạn, nhờ ca ca thân yêu đây trở đi đó mà"

Hắn bỗng sầm mặt lại, gằn từng chữ

"Chỉ thế thôi?"

"Đúng thế, chỉ thế thôi" tiểu cô nương ngây thơ vô số tội nói

"Muội muội a muội muội, ngươi lỡ lòng nào lấy mất giấc ngủ ngàn vàng của huynh đây chỉ vì thế thôi sao?"

"Đúng a, không phải thế sao?"

Tiểu cô nương vẫn ngây thơ đáp lại. Hắn nhanh như báo bắt lấy tay của nàng, kéo phắt lên giường, đôi long trảo thủ khẽ luồn vào eo thon thả kia. Tiểu muội phản ứng hơi chậm, đến bây giờ mới kịp hét lên

"Aaaaaa.....làm gì thế hả? Ha ha ha ha ha........"

"Này thì đúng thế, xem chiêu!!!!"

"Đừng......Dừng lại....ha ha....muội xin lỗi, xin lỗi mà......Đừng"

Tiểu cô nương quằn quại trên giường, hắn đè chặt lấy nàng, cù đến khi nàng chảy cả nước mắt mới buông tha

"Muội ghét huynh.....huynh khi dễ muội...."

"Hừ, cho chừa"

Hắn vẻ mặt thỏa mãn bước xuống giường

' Sáng sớm khai vị cũng không tệ'

Vừa đi vừa huýt sáo ra phía cửa, mặc kệ tiểu muội muội nửa khóc nửa cười trên giường

"Khoan đã, thế rốt cuộc huynh có trở muội đi không hả?"

Hắn quay lại, đầu bốc khói, 2 mắt trừng trừng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cầu xin kia

"Đi, xuống dưới nhà đợi trước đi"

"Há, tốt quá, nhanh lên đó, sắp trễ giờ hẹn rồi"

Hắn vỗ trán ra ngoài cửa, hình như chưa hết buồn ngủ, thầm thì trong miệng

"Xúc cảm rất tốt a. Khoan đã, ta đang làm gì thế? Đó là em gái ngươi, ngươi thật ghê tởm. Nhưng xúc cảm vẫn rất tốt~~"

Hắn tên là Trần Tú, điển hình 3 không: không tiền, không bạn gái, không tiền đồ. Cha mẹ kinh doanh tiệm tạp hóa nhỏ ở quê, cũng đủ nuôi sống gia đình. Hiện tại đang là sinh viên năm 2 của 1 trường đại học tầm trung, hơi có danh tiếng. Vì để tiện lợi học hành, hắn xa cha mẹ, gia đình lên thành phố thuê 1 căn phòng nhỏ, giá cả phải chăng cạnh trường đại học.

Nhưng ai biết được, muội muội hắn, Trần Tĩnh, 17 tuổi, hiện đang học năm cuối cao trung, thế mà theo học trường chuyên nổi tiếng của thành phố, và hơn hết là cạnh chỗ hắn đang học. Vậý là 2 huynh muội sống chung, tính ra cũng được 2 tháng rồi

"Ai nói có muội muội là sướng? Ra đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi. Phiền phức vô cùng"

Ngươi có biết cuộc sống của 1 nam sinh tự lập mà bỗng có 1 người phụ nữ xen vào là gì không? Đó là áp lực. Giả sử như ngươi ăn 1 bát mì, nhưng mà lại lười rửa bát thì làm sao?

Đáp án là: để lúc nào hết lười rồi rửa

Ngươi vừa đi học về, cả người rời rã, bộ não như chiếc xe chạy cả mấy ngàn km không ngừng, lúc đó ngươi sẽ làm gì? Đáp án là: mặc kệ, trước tiên ngủ 1 giấc

Thế nhưng có con gái thì mọi thứ đảo ngược hoàn toàn, ngươi sẽ không muốn cô gái kia nhìn thấy những mặt xấu đó chứ? Vậy ngươi phải sạch sẽ, gọn gàng, ngăn lắp. Mà những thứ đó, chính là kẻ thù của nam sinh a, còn đâu thiên đường tự lập luôn mong muốn? Còn đâu cái gọi là "thích thì làm, lười thì nằm, càng nằm lại càng lười"? Địa ngục a

' đâu rồi? Cuộc sống 1 mình sung sướng của ta đâu? Không phải mình cố tình chọn trường đại học xa thật xa để có thể sống ở thiên đường này sao? Tại sao lại như vậy....?'

Trần Tú thất thần bước vào nhà vệ sinh, trong lòng lệ rơi đầy.

Một lát sau

“xong rồi, đi thôi"

Trần Tú dắt chiếc xe đạp thể thao ra khỏi nhà xe, khó chịu nói với Trần Tĩnh

“ca ca, đừng khó chịu vậy mà, trở người ta đi có xíu mà ghê quá à"

“Hừ, có đi không thì bảo"

“Đi, đi"

Trần Tĩnh vội vàng leo lên xe, sợ rằng nàng ca ca sẽ đổi ý mất, phải biết rằng nàng là lần đầu tiên đi chơi ở thành phố, hơn nữa cũng lần đầu đi với bằng hữu mới. Lần đầu ấn tượng rất quan trọng, nếu như đến trễ thì thật mất mặt a

“Sắp trễ rồi đó ca ca, nhanh lên"

“Rồi rồi, bám chắc vào. Mà khoan, đi đâu?”

“Công viên Disney thẳng tiến!!”

Ngọa tào? Disney? Nơi đó cách đây hơn 5km đó, muội muội a, ngươi muốn để ta đạp chết luôn sao?”

“Ay da, đường đường 1 nam tử hán, sao có thể vì 5km mà nản chí? Mau mau lên đường thôi ca ca"

Trần Tú nhảy phắt xuống xe, hắn tức giận nói

“không đi, quá tốn sức, nếu muốn thì ta gọi taxi cho muội"

“Không được, taxi quá tốn tiền, từ đây đến đó cũng tốn 100 đồng đó, phải tiết kiệm"

“Xa quá, không đi là không đi"

“Nhưng muội đã vô cùng mong đợi chuyến đi này đó, thậm chí cả đêm qua muội đã không ngủ được, huynh xem, chọn được bộ quần áo này cũng rất tốn sức đó.....”

Trần Tú trợn trắng mắt nhìn Trần Tĩnh, hôm nay nàng mặc áo sơ mi trắng dài tay đơn giản, kết hợp thêm chiếc nơ đen trước cổ áo, phía dưới thì là chiếc váy đen ngắn khoe đùi gợi cảm

'ngọa tào, giờ mới để ý, chỉ đi công viên mà sao phải ăn mặc đẹp như vậy? Không phải tất cả đều mặc quần cộc áo cộc sao? Tặc tặc thật khó hiểu. Nhưng mà, phải công nhận, muội muội ta rất đẹp, ý là quần áo rất đẹp'

“Được rồi, được rồi. Đừng dùng vẻ mặt tội nghiệp đó nhìn ta"

Hắn khẽ gõ nhẹ vào trán của nàng

'đúng là ranh ma'

“Lên xe"

“hoan hô, muội biết ca ca tốt nhất mà!! “

Trần Tĩnh hí hửng nhảy lên xe, vẻ mặt sáng lạng

'không được, dễ thương chết mất. Trần Tú a Trần Tú, đó ngươi thân muội muội'

“được chưa?”

“đã xong"

“Đi thôi"

Trần Tú gồng mình đạp xe, bỗng cảm thấy tội nghiệp

'số mình thật khổ mà. Khoan đã, hình như đây cũng là lần đầu mình chở nó đi ra khỏi nhà thì phải. Ừm, có lẽ phải thường xuyên dẫn nó đi dạo hơn, cũng tội nghiệp nó'

“sao rồi? Quen với cuộc sống thành phố chưa? Lớp mới thế nào? Có nhiều bằng hữu chưa?”

“a, sao tự nhiên ca ca lại quan tâm đến ta thế? Hôm nay trời bão to quá"

Trần Tú mặt dày đỏ lên, có vẻ như ngại ngùng không thốt ra lời.

Trần Tĩnh cười hì hì, hí hửng đáp

“Hì hì, thành phố đúng là hơi khó sống, đâu đâu cũng nhiều người, không có thảnh thơi, thoáng mát như nông thôn a, còn lớp mới thì cũng bình thường thôi, huynh nghĩ muội là ai chứ? Riêng phần thích ứng nhanh thì không ai bằng muội đâu"

“Thế thì tốt, nếu có gì khó khăn phải nói cho ca biết chưa?”

“xì, biết rồi mà"

“Ừm, ôm chặt vào, ta chuẩn bị tăng tốc đây"

“rõ, phía trước thẳng tiến"

Nhưng mới đi được 10 mét thì dừng lại, Trần Tĩnh ngạc nhiên hỏi

“Sao thế? Sao dừng lại? Không phải mới nói tăng tốc sao?”

Trần Tú bĩu môi “Đèn đỏ muội muội ngốc ơi, ta chỉ muốn tăng tốc cho kịp trước đèn đỏ thôi, nhưng không được a"

“Đáng ghét, dám lừa ta" Trần Tĩnh tay nhỏ đánh nhẹ vào lưng Trần Tú

'ai da, thì ra ta muội muội dễ thương như vậy'

“Tình tứ quá ha, vợ chồng mới cưới hả? Có chút giống mình hồi trước, phản không bà nó?”

“ông này, đừng xíu vào chuyện người ta"

Cặp vợ chồng cao tuổi đi xe máy bên cạnh cười nói

“Xin lỗi 2 cháu, ông này cứ thích xen vào chuyện người khác. Mà cũng phải công nhận, cậu trai đây phải có phúc lắm mới lấy được cô nương xinh đẹp như vậy đó"

“Không phải x2”

Trần Tú cùng Trần Tĩnh đồng thanh hét lên, rồi bất chợt nhìn nhau, đỏ mặt quay đi. Không khí hình như hơi ngượng ngùng thì phải

“Đèn xanh rồi, chuẩn bị tăng tốc đấy, ôm chặt chưa?”

Trần Tĩnh phía sau, mặt vùi vào lưng Trần Tú, giọng lí nhí trả lời

“Rồi"

Xe đạp lại nhanh chóng chuyển động, xuyên qua đường phố, 2 người không nói câu nào, không khí hơi bị vi diệu.

“Đến rồi"

Trần Tĩnh vội vàng xuống xe, mắt đẹp khẽ liếc qua Trần Tú, bước nhanh vào công viên

“chơi vui nha" Trần Tú hét lên, tay vẫn mạnh

Trần Tĩnh khựng lại 1 nhịp, nhưng rồi bước nhanh hơn

“thật là, ngại ngùng gì chứ" hắn trong lòng nở hoa

'a, hình như kia là bạn con bé, nó đang nhìn về phía mình sao?'

Trần Tú vẫy vẫy tay chào

Bạn đang đọc Anh Yêu Em, Ngốc Muội Muội sáng tác bởi Shinasai-san

Truyện Anh Yêu Em, Ngốc Muội Muội tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shinasai-san
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.