Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 1654 chữ

Cố Tuấn gửi cho tôi một tấm bưu thiếp từ Lư Sơn, anh và Tống Di đang đi hưởng tuần trăng mật. Đó là một khu nghỉ mát nổi tiếng, nhiệt độ trung bình vào mùa hè là hai mươi hai độ, cao nhất cũng không vượt quá ba mươi hai độ. Trong thư Cố Tuấn gửi kèm một tấm hình và viết:

[Sáng sớm lên dãy núi ngắm mặt trời mọc, đột nhiên trời đổ mưa, liền tìm một chỗ nghỉ ngơi, uống nước suối, ngắm sương mù giăng như dải lụa trắng phủ lên đỉnh núi. Trên đường lên núi đâu đâu cũng có thể thấy những bông hoa nở muộn, sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, nên mang thêm áo khoác để đi dạo quanh hồ. Lộ Lộ, mau mau dẫn người yêu của cậu đến Lư Sơn đi, cậu chắc chắn sẽ thích nơi này!]

Tôi ngồi đọc thư rất lâu.

Cho dù là đơn phương hay thất tình, cũng không phải là bệnh ung thư, rồi sẽ có ngày khỏi hẳn. Nhưng giờ phút này, thật là đau lòng muốn chết, ước gì có thể chết đi được. Kiếp này thật không có giấc mộng nào tốt đẹp, tôi giống như đang chìm ngập trong nước thủy triều.

Từng có lúc, tôi ngẩn ngơ nghĩ về năm đó, nhìn thấy Cố Tuấn trên đường chạy tham gia cuộc thi chạy đường dài, ánh mặt trời chiếu xuống, từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt anh lấp lánh như ngọc trai.

Khi anh về đích đầu tiên, anh vẫy tay về phía tôi, tim tôi đã đập mạnh.

Tình yêu nảy sinh đơn giản như vậy đấy.

Tiếng chuông điện thoại của Kha Dục đưa tôi từ trong nước thủy triều trở về bờ, “Cô giáo, hôm nay cô đến công trường sao? Dự báo thời tiết nói trời sắp có mưa rào sấm chớp, cô ra ngoài nhớ mang theo ô. Ở đây là nông thôn, đừng đi giày cao gót.”

Tôi bất giác mỉm cười, Kha Dục giống y như mẹ tôi vậy.

“Cô chờ trời nắng rồi mới đi.”

“Đến đây đi, đến đây đi, mua nhiều dưa hấu đến thăm em.”

“Dựa vào cái gì?”

“Cô là giảng viên của em.” Cậu nói như đó là chuyện đương nhiên.

Tôi xoa cánh mũi, ngoan ngoãn như một đứa trẻ đến siêu thị mua hai quả dưa hấu thật lớn rồi gọi xe taxi. Hai mươi phút sau, tầm nhìn dần trở nên thoáng đãng, bầu trời xanh biếc rơi vào tầm mắt.

Tài xế hỏi tôi có muốn chờ xe để quay về thành phố không, tôi đang định trả lời thì Kha Dục từ phía một gốc cây ngô đồng chạy tới, “Không cần, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Kha Dục đội mũ bảo hộ, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng trong quần jean, ống quần dính một ít bùn đất. Ánh nắng mặt trời thật là gắt gao, chưa đến một tuần, cậu đã phơi nắng đến đỏ cả da, trên cánh tay còn có những vết mẩn đỏ, cậu nói là bị muỗi đốt.

“Điều kiện sống ở đây rất kém ư?” Tôi cẩn thận giữ thăng bằng lúc đi trên bờ ruộng.

“Cũng thuê được vài nhà trọ để ở tạm.”

“Em là tổng giám đốc tương lai của công ty mà đãi ngộ cũng không đặc biệt hơn sao?”

“Công nhân có thể ở thì em cũng có thể ở.” Cậu cười cười.

Tôi đứng thẳng người nhìn cậu. Tuy rằng khuôn mặt này vẫn khôi ngô như trước, vẻ mặt khi cười rộ lên vẫn có chút nam tính, nhưng người đang đứng trước mặt tôi đây hình như không giống với Kha Dục mà tôi từng biết.

Nơi Kha Dục ở đang xây dựng một cây cầu lớn, thân cầu đã làm xong hai phần ba. Công nhân đang bận rộn nhìn thấy tôi, miệng liền huýt sáo, cười hỏi Kha Dục tôi là ai?

“Đây là Lộ Lộ!” Kha Dục đưa hai quả dưa hấu cho mọi người.

Tôi chớp mắt không ngừng.

Cậu nhún vai, “Em nói sai tên của cô sao?”

“Tôi là giảng viên của em.” Tôi nhấn mạnh.

Cậu nheo mắt đánh giá: “Tính tình cô thế này mà cũng là giảng viên sao?”

Tôi ném cho cậu một cái nguýt dài.

Kha Dục dẫn tôi đến một gian nhà nhỏ có khoảng sân phía trước. Trong sân dựng một cái khung, phía trên treo rất nhiều dưa leo. Kha Dục để tôi tự tìm chỗ ngồi, cậu xoay người đi ra, từ bên ngoài mang vào một chậu nước, hái mấy quả dưa leo ngâm trong chậu. Một lát sau, cậu dùng dao cẩn thận gọt vỏ dưa leo rồi đưa cho tôi.

Tôi cắn một miếng, toàn thân mát lạnh, vị ngọt lành lan tỏa trong miệng.

Cậu cười nói: “Em dùng nước giếng để ngâm, so với để trong tủ lạnh thì ăn cũng không tồi, đúng không?”

Tôi vội gật đầu lia lịa.

Căn nhà này thật đơn sơ, vừa là phòng ngủ vừa là phòng làm việc. Bàn làm việc trước giường chất đầy bản vẽ, dưới đèn bàn có một cuốn sổ ghi chép rất dày, chắc là nhật ký thi công.

“Em xem được bản vẽ ư?” Tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi cho rằng cậu chỉ đến đây làm người giám sát.

“Cái này rất khó sao?” Cậu hỏi lại tôi.

Tôi thẳng thắn nói: “Tôi học Văn mà, những thứ này đối với tôi giống như kinh thánh vậy.”

Cậu mỉm cười, “Từ nhỏ em đã theo bố đến công trường, lên cấp hai đã có thể xem thành thạo các bản vẽ xây dựng, soạn thảo dự toán ngân sách.”

Tôi cẩn thận nâng cằm như thể chỉ sợ nó sẽ rơi xuống. “Vậy…vậy em trước kia như thế nào…?” Tôi nghĩ cậu trước kia là một người sống buông thả không chịu gò bó.

Trong căn phòng chỉ có một cái quạt, cậu sợ tôi nóng, kéo hai tay tôi qua, đặt vào trong chậu nước giếng, “Khi em lên năm nhất trung học, mẹ nói cho em biết, bố có một người phụ nữ ở bên ngoài…”

Tôi hận chính mình đã quá tò mò, ấp úng vội chuyển đề tài, “Cái kia…”

Lúc này có người từ bên ngoài đi vào. Là người giám sát công trình, muốn thảo luận với Kha Dục một vài vấn đề. Cậu để tôi tự đi xem vài cuốn sách, cậu nói sẽ quay lại ngay.

Quả thật, ở thời đại hiện nay, những gia đình gặp chuyện như vậy có rất nhiều. Nhưng chính Kha Dục nói ra, trong lòng tôi lại có cảm giác phiền não. Cậu ngày ngày buông thả, vứt bỏ chính mình, trong lòng cậu có biết bao nhiêu là đau khổ. Tư chất của cậu như vậy vốn nên có một cuộc sống tốt đẹp.

Vào lúc hoàng hôn, Kha Dục đưa tôi đi thăm quan công trường. Những công nhân đều rất thân thiện, khi làm việc, họ cũng vô cùng kính nể cậu.

Kha Dục giữ tôi ở lại ăn cơm tối, nói chủ nhà trọ hôm nay làm bánh bí đỏ. Quả thật bánh bí đỏ vùng này rất nổi tiếng, bí vừa được hái xuống đem xay nhuyễn, còn cho thêm rất nhiều hành tây, trộn đều rồi chiên lên. Tôi ăn rất nhiều, còn uống một bát lúa mạch đến nỗi thắt lưng chật cứng không đứng dậy nổi.

Tạm biệt chủ nhà, Kha Dục tiễn tôi về.

Ở nông thôn không có đèn đường, Kha Dục cầm một chiếc đèn pin đi trước dẫn đường. Không có đèn neon sắc màu, không có dòng xe cộ chảy xiết, không có tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chỉ có một thế giới thật yên tĩnh. Bỗng nhiên có một con chim nhỏ đập cánh bay qua ngọn cây, trăng hôm nay rất sáng, ngay cả những ngôi sao cũng lấp lánh vô cùng.

Trong lòng an bình, yên tĩnh, cảm giác này đã rất lâu rồi tôi chưa từng có.

Phía trước là một con kênh, Kha Dục sải bước nhảy qua. Đèn bỗng dưng hết pin, bóng đêm bao trùm lên con kênh, tôi thật sự không dám đi qua.

Kha Dục cổ vũ tôi, “Qua đây đi, em sẽ đỡ cô.”

Tôi nhắm chặt mắt, ra sức nhảy, lảo đảo ngã vào vòm ngực của Kha Dục.

Vòng eo được ôm chặt, tôi biết đó là cánh tay của cậu. Hơi thở bỗng chốc tràn đầy mùi hương nam tính, tôi cảm giác được tim cậu đập mạnh. Tôi cứng đờ người, chỉ có con ngươi đang đảo liên tục.

“Có sợ không?” Giọng cậu khàn khàn như bị thứ gì đè nén.

“Không… sợ!” Tôi không biết vì sao người run rẩy, hai tai nóng bừng.

“Lộ Lộ, em so với cô cao hơn rất nhiều, rõ ràng là em lớn hơn cô.” Cậu lại nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, từ từ thả tôi ra, nắm lấy tay tôi.

“Sự thật chính là sự thật!” Tôi xoay người, sợ cậu phát hiện mặt tôi đang đỏ ửng.

Có gì xấu hổ chứ? Chắc chắn là tôi đang bị chóng mặt ù tai cộng thêm thần kinh rối loạn, tay cậu rất lớn, lòng bàn tay có lớp chai mỏng.

Xe tiến vào khu nhà tôi, cậu tắt máy, tôi đang muốn dặn dò vài câu, cậu liền nói trước: “Năm nay công ty có năm công trình, em chọn nơi này để thực tập.”

“Công trình ở đây rất lớn và quan trọng sao?”

Cậu lắc đầu.

“Là vì… có cô ở đây!”

Cậu để lại một câu như vậy rồi đi thẳng.

Bạn đang đọc Ánh Trăng Treo Đầu Cành của Lâm Địch Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.