Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tang Lễ

Phiên bản Dịch · 1871 chữ

Chu Huy có cô bạn gái tên là Tống Noãn, hai người là thanh mai trúc mã.

Đối với anh trai của cô, anh chỉ nhớ là khi còn rất nhỏ qua nhà cô chơi thì đã gặp qua vài lần. Qua 10 mấy năm, ấn tượng đối với anh trai cô anh đã rất mơ hồ... Sau này có nghe nói, anh trai cô bị cha mẹ đưa đến nước ngoài lưu học. Từ đó về sau, anh lại chưa hề gặp lại người anh trai kia của bạn gái mình lần nào nữa.

Chu Huy không nghĩ tới là, khi nghe được tin tức vềngười này lại là trong tang lễ của anh ta.

Hôm diễn ra tang lễ, trời đổ cơn mưa nhỏ, những hạt nước mưa tí tách tí tách nhiễu giọt trên mộ bia, theo hoa văn trên tấm bia đá chảy dọc xuống tấm hình trắng đen.

Người trên tấm hình có đôi mắt rất sắc lạnh, khóe miệng nhếch lên một chút độ cong khó có thể nhìn rõ. Chu Huy đứng trong đám người và ngơ ngác đánh giá tấm hình với gương mặt xa lạ đó. Nỗ lực hồi ức lại những gì liên quan đến anh ta, lại phát hiện những đoạn ngắn liên quan đến anh ta đều mơ hồ không rõ.

Bốn phía thực an tĩnh, chỉ có tiếng nức nở thường thường phát ra từ bà Tống. Chu Huy quay đầu qua nhìn người cô gái đáng thương đứng bên cạnh đang dùng khăn tay che miệng khóc, rất muốn an ủi vài câu, lại thấy cái gì cũng nói không nên lời, chỉ đành duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô để trấn an.

Về tới Tống gia, sau khi đỡ bà Tống ngồi lên sô pha, Tống Noãn đứng dậy đi rót trà. Trong lúc nhất thời Chu Huy cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào, đành phải ngồi yên một bên.

Mẹ của Tống Noãn tuy cúi đầu, không nhìn rõ được sắc mặt của bà, nhưng Chu Huy có thể cảm nhận được sự bi thương của bà. Anh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình hẳn nên nói chút cái gì, nhẹ giọng nói :" Bá mẫu, nén bi thương, tin tưởng anh trai của tiểu Noãn cũng không hi vọng nhìn thấy người như vậy ."

Bà Tống cũng không hồi đáp gì, qua hồi lâu bà đột nhiên khẽ thở dài sau chậm rãi đứng lên, đi lên lầu. Chu Huy vội vàng đứng lên đi theo bà Tống đang thất hồn lạc phách lên lầu.

Lên tới trên lầu, bà Tống đi vào 1 căn phòng :"Hu hu hu... đều là mẹ không tốt, mẹ sai rồi."

Chu Huy mới vừa đi tới cửa phòng, liền nghe đến những thanh âm đứt quãng nức nở của bà Tống. Anh đẩy ra cửa phòng, thấy bà Tống đang ôm gì đó ngồi quỳ trên mặt đất, bả vai run rẩy rất mạnh mẽ. Căn phòng này rất lớn, lại chỉ đặt rất ít đồ vật, khiến không gian căn phòng rất trống rỗng. Chu Huy đoán rằng đây chắc là phòng của Tống Hàn.

Chu Huy vừa muốn đi qua trấn an, đột nhiên Tống Noãn từ phía sau anh đi ra, đi lướt qua anh, nâng dậy mẹ mình, từ trong tay bà lấy lại một khung ảnh, nói :"Mẹ, di vật của anh hai con sẽ dọn dẹp, mẹ đi nghỉ ngơi đi."

Đỡ bà Tống về phòng bà sau, Chu Huy quay lại căn phòng ban nãy, Tống Noãn đang dọn dẹp di vật của anh mình.

Kỳ thật cũng không có gì để dọn dẹp, phòng này chỉ có 1 cái giường, 1 bàn đọc sách, 1 tủ quần áo, 1 cái giá sách. Giá sách này cực kỳ lớn, dựa sát vách tường, che cả bức tường kín mít. Chu Huy đứng bên cạnh giá sách, nhìn quyét 1 lượt tất cả những cuốn sách trên kệ. Nhìn ra được chủ nhân căn phòng này là 1 người rất thích đọc sách, thiên văn địa lý đặt đầy hết cái giá sách lớn này.

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng trên những cuốn sách nhỏ. Kích cỡ những cuốn sách nhỏ này chắc chỉ bằng bàn tay, được sắp xếp gọn ràng ngăn nấp dựa theo số thứ tự từ trái qua phải, cùng những cuốn sách triết lý lịch sử khác trên giá sách có chút không hợp nhau.

"A? Ủa? Khi còn bé em cũng rất thích mấy cuốn sách nhỏ này" . Chu Huy rút ra một quyển, tiện tay lật lật.

"Vậy sao?"

Không biết vào lúc nào Tống Noãn đã đứng sau lưng của Chu Huy, hù anh giật cả mình, anh quơ quơ cuốn sách nhỏ trong tay mình, khẽ cười nói : "Ừ, ta khi đó vì mua bộ sách này để dành không ít tiền tiêu vặt đó, đáng tiếc tiền còn chưa để dành đủ tiệm sách cũng đã bị hỏa hoạn, đây là sách của anh trai em sao?"

Tống Noãn gật gật đầu, đột nhiên có chút ngại ngùng nói :"Khi em còn nhỏ, từng chuồn vào phòng của anh trai,từng thấy mấy cuốn sách nhỏ này, còn từng giấu trong quần áo trộm đem ra".

"Trộm? Em thích thì tại sao lại không trực tiếp nói với anh trai em? Anh trai em thương em như vậy chắc sẽ không để ý mấy cuốn sách này." Nghe được hành vi hoang đường khi còn bé của bạn gái, Chu Huy có chút kỳ quái hỏi bạn gái.

"Từ bé Anh trai em đã không thích người khác đụng vào đồ của anh ấy. Lúc đó em chỉ muốn mượn nhìn xem, xem xong sẽ lén lút trả lại. Không ngờ tới lại bị anh ấy phát hiện."

"Vì vậy cuối cùng vẫn phải trả về sao? Đúng là một người có tính độc chiếm mạnh." Chu Huy đem cuốn sách nhỏ thả về lại giá sách, quay đầu lại phát hiện Tống Noãn còn đứng ở sau người, đang cúi đầu không nói 1 lời.

“Trước nay em chưa thấy qua anh trai tức giận đến vậy…… Giống như phát điên đập phá cả căn phòng... Cả đời này em cũng không quên được ánh mắt của anh ấy lúc phát hiện được mấy quyển sách này ở trên giường em……” Tống Noãn nói nhỏ, thân thể có chút rất nhỏ run rẩy, “Thật giống như muốn giết em.”

Chu Huy ôm lại bạn gái đang đắm chìm trong hồi ức không thể tự thoát ra được, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, ôn nhu nói: “Khi anh còn nhỏ bởi vì ba anh liếm một ngụm kem của anh mà giận dỗi với ông ấy vài ngày. Con trai ở cái tuổi đó khó tránh khỏi sẽ bá đạo, yêu quý chính mình đồ vật là thực bình thường, tuy rằng khi còn nhỏ cùng anh trai em tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng là nhìn ra được anh ta thực thương em.”

“Anh không biết, anh cái gì cũng không biết.” Tống Noãn đem đầu của mình chôn thật sâu trong ngực Chu Huy , dường như cực kỳ mệt, “Ai anh ấy cũng không thương, không thương em, không thương ba mẹ, chẳng sợ mọi người đã đem sở hữu lực chú ý đều đặt trên người của anh ấy, cái gì đều theo ý của anh ấy, cái gì cũng cho, nhưng anh ấy cũng không động lòng. Cho dù như vậy, ba mẹ cũng chưa bao giờ chịu tách ra một chút lực chú ý đến trên người của em, liền bởi vì em không xuất sắc, liền bởi vì em là con gái.”

Chu Huy đề nghị lưu lại giúp đỡ nhưng bị Tống Noãn từ chối, không tài nào yên lòng rời đi, nên dặn dò một loạt sau mới rời đi Tống gia.

Anh năm nay 25 tuổi, từ nhỏ hoàn cảnh gia đình đã nghèo hèn, sau này đi làm mỗi tháng trừ bỏ tiền thuê nhà cùng những chi phí tất yếu trong sinh hoạt, tiền dư cũng chỉ đủ thuê một phòng bình dân ở vùng ngoại thành . Vì thế anh liều mạng kiếm tiền, hy vọng về sau vợ tương lai không đến mức đi theo chính mình qua những ngày tháng khổ sở.

Sau khi xuống xe bus, đi qua một cái ngõ nhỏ liền đến chỗ ở của anh.

Đã là đêm khuya, ngõ nhỏ không có đèn đường, chỉ có ánh đèn từ hai bên cửa sổ phát ra. Trước đây khi tan ca anh cùng Tống Noãn đến chợ mua nguyên liệu về nấu cơm, nói nói cười cười, một lát liền về đến nhà. Nhưng đêm nay Chu Huy cảm thấy này ngõ nhỏ này đặc biệt yên tĩnh, đặc biệt dài.

Anh từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc để hút, mới vừa phun ra khói thuốc, xuyên thấu qua làn khói, loáng thoáng thấy có người đang đi tới. Bóng người có thân hình cao gầy , xem dáng người chắc là một người đàn ông, mặc áo sơmi trắng, quần dài màu đen, ấn tượng đầu tiên tạo cho người ta là rất sạch sẽ thoải mái

Gương mặt người nọ ẩn trong bóng đêm mơ hồ không rõ, nhưng Chu Huy có thể rõ ràng cảm giác được có một tầm mắt đang chăm chú nhìn mình, tầm mắt kia giống như kẻ đi săn đang nhắm vào con mồi của mình, chặt chẽ khóa vào trên người anh.

Chờ đến lúc người nọ đến gần, anh theo bản năng liếc mắt nhìn qua.

Ngoài ý muốn chính là, ở khoảng cách gần như thế, thế nhưng vẫn là không thể thấy rõ mặt của đối phương.

Sao có thể như vậy?

Mười mét, chín mét, tám mét…… Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Chu Huy vẫn chưa từ bỏ ý định, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào mặt người nọ. Khi anh đang tập trung tinh thần, nơi xa phát ra một tiếng cười khẽ. Chu Huy ý thức được chính mình rất ấu trĩ, thấy không còn hào hứng gì, lẩm bẩm một tiếng : “Ta loạn xem gì nha?”

Ngay lúc anh đang âm thầm hổ thẹn, người nọ đã đi qua người anh, mang theo một mùi hương kỳ lạ. Chu Huy không nhịn được ngửa đầu, hít một hơi thật sâu mùi hương thấm người kia, khóe mắt nhân cơ hội nhìn từ cái cổ trắng nõn thon dài của người kia hướng lên trên.....

Không có?

Đôi mắt, cái mũi, miệng……

Cái gì đều không có!

Các bộ phận trên mặt người nọ cứ mơ mơ hồ hồ toàn là da trắng, giống như đeo một cái mặt nạ không có ngũ quan

Mỗi bước đi của Chu Huy đầy lưu luyến, nhìn chằm chằm tấm lưng thẳng băng của người kia.... Người nọ vẫn là không nhanh không chậm đi tới, cũng không cái gì dị thường.

Bạn đang đọc |Truyện Ma, Trinh Thám| Anh Trai Của Bạn Gái của Hồ Nhị Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cengzhuanhao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.