Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Thảo Trong Gió - Chương 4

Phiên bản Dịch · 4424 chữ

Mấy ngày gần đây, Tiểu Mễ không còn tâm trí nào mà làm việc, cậu vốn không có nhiều khách quen, hiện tại ngay cả khách lạ cũng không chịu chủ động tiếp cận.

Khải thường phàn nàn cậu, “Nào có trai bao nào như mày? Trách không được mày không có bao nhiêu tiền, chỉ có thể miễn cưỡng mà duy trì cuộc sống, tiền lời cũng có mấy đồng thôi. “

Tiểu Mễ đang nghĩ tới làm việc khác hoặc là kiêm thêm một việc gì đó để làm, nhưng cậu lại không có năng lực gì, cũng không có bằng cấp, người cũng gầy yếu, có lẽ cuối cùng vẫn phải lưu lại làng chơi này.

Thế nhưng tổng số tiền còn lại tính thế nào cũng không đủ, tiền thuê nhà, tiền điện nước, ăn uống với đi lại…… Lâm vào tình cảnh này giống như người thân hình cao to mà chỉ có kiện vải nhỏ đề dùng, có bao nhiêu chăng nữa cũng không đủ.

Tiểu Mễ đành phải “làm việc”, một thời gian sau, Tiểu Mễ từ từ lại phải trở về cuộc sống khuôn khổ của mình.

Sau khi bị Kiều và Khải quở trách, bọn họ buộc Tiểu Mễ làm chi phiếu mới, thế nhưng Tiểu Mễ vẫn lén gửi tiền vào tài khoản của Lôi Hạo, bởi cậu nghĩ đó không chỉ là tiền, mà còn là sự tín nhiệm với Lôi Hạo nữa. Nếu như Lôi Hạo có thể tín nhiệm mình, cậu tin tưởng sẽ có một ngày hai người có thể trở thành bạn bè, có thể gặp mặt, hẹn nhau, cùng nhau đi ăn uống, ca hát.

Mặc dù nghĩ như vậy,nhưng Tiểu Mễ hiểu rõ thân phận trai bao kia vẫn là khoảng cách giữa cậu với Lôi Hạo.

Chỉ chớp mắt mà đã bước vào tháng chín vàng vọt, trên núi Phượng Hoàng, hoa và lá đỏ như đang hòa vào nhau nhảy múa.

Đọc tin tức trên báo, du khách khắp nơi đổ về đây, đều là đến thưởng thức lá đỏ, Lôi Hạo không ngờ trong lòng lại khẽ động: từ lúc Tiểu Mễ đến nhà hắn, vậy mà đã được năm tháng, thời gian trôi qua thật nhanh…Một thời gian rất dài hắn đều tự hỏi, không biết có nên chủ động liên lạc với cậu không.

Lúc đầu Lôi Hạo có chút tính toán xem Tiểu Mễ có đến tìm mình hay không, mỗi lần tan tầm về nhà, hắn đều cẩn thận chú ý tới hai bên khu phố, nhìn xem có thể hay không gặp lại bong dáng cậu ngưỡng mặt lên nhìn ánh sáng của tòa cao ốc — thế nhưng vẫn không xuất hiện.

Kì thực Tiểu Mễ ngay cả gọi điện tới cũng không có.

Lôi Hạo vừa nghĩ đến cậu là trai bao mà lại đem tiền giao cho hắn, còn muốn hắn giữ gìn thật tốt, Lôi Hạo có một cảm giác lạ lạ không thể nói rõ.

Đột nhiên, Lôi Hạo phát hiện ra hắn không thể không bận tâm đến Tiểu Mễ được, cũng đột nhiên rất muốn gặp cậu.

Cậu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, lúc quen biết cậu là lúc cậu bị đánh, vậy hiện tại thì sao? Có bị bệnh không? Hay lại gặp phiền phức gì?

Theo như mật mã mà Tiểu Mễ lưu lại cho hắn, Lôi Hạo lên mạng kiểm tra một chút, trên chi phiếu của Tiểu Mễ, khoản tiền gửi ngân hàng có tăng lên, nhưng con số rất nhỏ.

Nhớ tới hai lần trước gặp Tiểu Mễ, quần áo mà cậu mặc đều là quần áo đại hạ giá cùng với giày cũ, Lôi Hạo trầm tư thật lâu.

Cho dù Lôi Hạo biết rõ nếu chủ động đi tìm Tiểu Mễ, nhất định sau này sẽ có vấn đề xảy ra, nhưng Lôi Hạo vẫn quyết định đến làng chơi một lần xem thử.

Lúc đứng ngoài làng chơi, nhìn ánh đèn nê ông lập lòe chiếu sáng, trong cái sắc màu muôn hình vạn dạng đó, toát ra hơi thở dâm loạn. Đây là khu luôn chìm trong cảnh ca múa vui vẻ cũng là nơi mê loạn nhất ở Hương Đảo, nghĩ tới sẽ phải trình diễn một màn kịch ở nơi này, Lôi Hạo cảm thấy không yên lòng.

Mấy năm nay, Lôi Hạo vẫn luôn hy vọng có thể tìm được một người cùng chung chí hướng, hợp với mình, yêu mến lẫn nhau,đáng ở bên nhau. Mà hiện tại, lại có những người trắng trợn quyến rũ ngay trước mắt hắn, cho dù bản thân hắn tính hướng khác biệt nhưng vẫn sống rất có quy tắc, thậm chí với chuyện riêng tư còn có điểm bảo thủ, chưa bao giờ hắn làm xằng bậy gì, bây giờ thật có chút do dự.

Mà lúc này, Lôi Hạo lại càng hối hận, cảm thấy chính mình không nên tới đây. Đột nhiên suy nghĩ, hắn có chút muốn quay về. Nghĩ thầm, lúc đầu đưa cho Tiểu Mễ số điện thoại, nhưng lại không hỏi số của cậu, nếu biết thì chỉ cần gọi điện thoại một cú, không phải đã giải quyết được những lo lắng cùng thắc mắc của hắn rồi sao?

Sau cùng, Lôi Hạo vẫn là không yên lòng với Tiểu Mễ, chỉ cần nghĩ đến đôi mắt của Tiểu Mễ, hắn vẫn là bước vào làng chơi.

Hương Đảo trải qua một thời gian dài quy hoạch, toàn bộ thành phố đều được chia thành mấy đại khu.

Khu Hành Chính — ý trên mặt chữ thì nơi đây chính là khu làm việc của chính quyền quản lí thành phố, bên cạnh đó còn có những tổ chức công ích khác, ở đây tập trung đã phần là công chức viên chức.

Khu Tài chính ngân hàng — ngân hàng của người bản xứ cùng chi nhánh ngân hàng quốc tế tại Hương Đảo toàn bộ tập trung ở chỗ này, ngoài ra còn có các công ty chứng khoán cùng các cơ quan tài chính khác.

Khu Cao ốc văn phòng — là những tòa cao tầng san sát nhau, tập trung phần lớn các công ty, văn phòng, văn phòng luật sư, viện hành chính kế toán, đa số thương nhân đều ở nơi này.

Khu Thương mại — tập trung rất nhiều cửa hàng, từ cấp cao cho đến bình thường, cửa hàng lớn nhỏ gì cũng đều có, những cửa hàng hoa mĩ cùng những cửa hàng nhỏ song song tồn tại, đây là nơi mà đại đa số khách du lịch đến. Bên cạnh đó, còn có khu sòng bài — trường đua ngựa, trường nuôi chó, cùng với sòng bài cao cấp, đều ở trong khu này. Cuối cùng, một chỗ mà đa phần các thành phố đều có — làng chơi, ở đây tập trung những câu lạc bộ đêm cùng với những quán rượu, cũng có những quán bar lấy thể xác để làm ăn, đó là nơi đầy rẫy những gái làng chơi đứng ở đầu đường mà mời gọi khách.

Làng chơi vào ban ngày là lúc không có sinh lực, thế nhưng khi màn đêm buông xuống, nơi này mới nổi lên sự thần bí. Tất cả như sống dậy, trong nháy mắt là những xa hoa trụy lạc, cho dù là đang khởi sắc hay đang tiêu điều, thì ở đây vẫn như cũ đèn màu lập lòe, không say không về.

Bước từng bước vào khu này, Lôi Hạo cảm giác như đang bước vào một thế giới khác.

Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm của phụ nữ gọi hắn, “Anh trai, anh trai, uy, nhìn ta này……” Mùi nước hoa, mùi rượu, tất cả cùng lúc xông lên mũi.

Lôi Hạo là người đàn ông đẹp trai như vậy, thình lình xuất hiện ở chỗ này, mấy cô gái lớn mật đều vây quanh, lôi lôi kéo kéo muốn nói chuyện với hắn.

“Anh trai, em cũng không tệ đâu, anh xem……” Cô gái nỗ lực khoe khoang vóc người.

Lỗ tai Lôi Hạo đều đỏ lên, muốn nhanh thoát ra.

“Anh trai, em phục vụ tốt lắm, vừa tiện nghi lại vừa an toàn……”

“Anh trai, anh cùng em, không cần tiền cũng được……”

“Anh trai, chúng em dạng gì cũng có, đảm bảo ngươi hài lòng……”

Thật vất vả mới thoát ra được, Lôi Hạo đầu đều đổ hết mồ hôi.

Lôi Hạo cho tới bây giờ chưa từng hiểu biết gì phụ nữ, lại không thể đối với các nàng động thủ, hắn luôn luôn phải trốn trái tránh phải tại nơi dục vọng đầy rẫy như nơi này. Cũng may mấy người quyến rũ kia phát hiện hắn vô vị, các cô cũng không đuổi theo nữa.

Đi vào sâu trong làng chơi, Lôi Hạo vừa nghĩ đến nơi làm việc của Tiểu Mễ, đột nhiên nổi lên một trận đau lòng.

Tiểu Mễ dù sao vẫn còn là một đứa nhỏ……

Một tên đàn ông giống ma cô (cò, người dẫn mối) đi tới, cười cười nhìn Lôi Hạo, “Anh trai, tìm người? Nơi này của chúng ta nữ cũng không tồi, công phu cũng hạng nhất, lại nghe nói……”

Lôi Hạo đưa cho tên đó một tờ tiền, “Tôi muốn tìm một người gọi là Tiểu Mễ.”

Người đàn ông kia sửng sờ, tiếp theo lập tức lộ ra một bộ dáng tươi cười hèn mọn, “Hóa ra là có người quen nha!”

“Cậu biết sao?”

Nam nhân lộ ra vẻ mặt suy tư, “Ở nơi này mèo rất nhiều nha, các loại mèo đều có…”

Lôi Hạo lại đưa thêm một tờ tiền nữa, “Tôi muốn tìm một đứa nhỏ, vóc người không cao, gầy gầy, da trắng, tóc…… giống như rơm rạ.”

Tên kia nhe răng cười, “Tiểu Mễ đó, làm tại quán bar Mèo Ba Tư, từ đây đi thẳng về phía trước, đến giao lộ thì quẹo phải, nhà thứ ba.”

Lôi Hạo thấp giọng cảm ơn, xoay người đi về phía trước.

Vào tháng chín, trong Mèo Ba Tư, những thiếu niên thiếu nữ đều cố gắng tìm khách, bởi vì đầu tháng mười có một kì nghỉ dài hạn, mà như vậy thì khách hàng đều nghỉ ở nhà cùng gia đình, tạm thời sẽ không đến. Cho nên bọn họ muốn trước khi nghỉ lễ, cố gắng kiếm thêm chút tiền bù vào mấy ngày không có khách.

Mà ông chủ của quán bar cũng hận nhất là ngày lễ, làm ăn cũng bị lỗ theo. Gần đây, ngoại trừ kì nghỉ lễ ế khách ra, còn có cơn lốc tài chính gây phá sản, làm khách hàng cũng ít tới. Mỗi lần chứng kiến ông chủ dáng vóc tiều tụy, chắp tay cúi đầu, khẩn cầu thành phố mưa thuận gió hòa, Kiều, Khải cùng Tiểu Mễ sẽ lén cười trộm không ngừng, còn hay bắt chước theo mấy điệu bộ đó.

Ngày hôm nay, mấy cô gái trong quán làm ăn cũng không tồi, liên tục được kêu.

Kiều, Khải và Tiểu Mễ ba người đang ngồi trước quầy bar, mỗi người đều có tâm sự riêng. Tiểu Mễ buồn chán ngồi xếp máy bay, nhìn nhìn số điện thoại của Lôi Hạo, gần như muốn khắc nó vào đầu.

Một khách hàng bước vào, quán bar đang ồn ào nhất thời một mảnh an tĩnh, ngay cả mấy khách hàng đang khiêu vũ cũng lạc một nhịp.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, thật sự không nhiều lắm. Dung mạo anh tuấn chỉ là thứ yếu, hắn vừa lạnh lùng, lại mang theo khí chất ôn nhu, làm cho người ta không thể nào dời mắt được.

Tầm mắt mọi người đều tập trung vào người Lôi Hạo.

Lôi Hạo cũng không rảnh mà để ý tới ánh mắt người khác, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Mễ — quả nhiên là bộ dáng trang điểm kia, màu tóc nhuộm lung tung, ánh mắt màu tím, lông mi cao cao khoa trương, đeo tới bảy tám cái khuyên tai, dây chuyền cùng lắc tay, áo thun bó sát người, quần jeans rách lưa tưa lộ ra da đùi, ngồi trước quầy bar, nửa giương miệng mà nhìn hắn.

Lôi Hạo trực tiếp đi tới, không để ý tới mấy cô gái tươi đẹp giả bộ cọ cọ hắn, đi tới trước mặt Tiểu Mễ, cúi đầu nhìn cậu, Lôi Hạo bỗng nhiên không biết nói như thế nào cho tốt.

Tiểu Mễ vẫn nhìn Lôi Hạo, hắn vừa vào cửa thì cậu đã nhìn thấy rồi.

Không nghĩ tới Lôi Hạo cư nhiên tìm đến, Tiểu Mễ vừa xúc động lại vừa sợ hãi. Xúc động chính là Lôi Hạo vậy mà tìm đến, sợ hãi chính là tại nơi này cùng hắn gặp mặt, để cho hắn thấy bộ dạng chờ đón khách của cậu, Tiểu Mễ thật muốn khóc.

Thấy ánh mắt Tiểu Mễ như có hơi nước, Lôi Hạo đau lòng, hắn biết Tiểu Mễ đang suy nghĩ gì.

“Thế nào lại không tìm tôi?” Lôi Hạo rốt cuộc cũng hỏi ra, thanh âm ôn nhu mang theo sự quan tâm.

Dẫm lên chân cái ghế đang ngồi một cái, thân thể Tiểu Mễ nhảy tới, hai tay ôm lấy cổ Lôi Hạo thật chặt.

Lôi Hạo lộ ra một mạt mỉm cười, vòng qua thắt lưng Tiểu Mễ, hắn biết rõ đứa nhỏ này hiện tại cần phải được sưởi ấm.

Âm nhạc lại tiếp tục vang lên, mấy đôi khiêu vũ lại bắt đầu nhảy, tiếng cười tiếng hồ nháo lại tiếp tục vang lên, trong quán bar lại huyên náo trở lại.

Lôi Hạo cùng Tiểu Mễ dường như không nghe thấy âm thanh nào, chỉ yên lặng mà ôm lấy nhau.

Kiều cùng Khải thấy được Lôi Hạo, cũng giật mình không kém gì mấy người trong quán bar. Tuy rằng đã nghe Tiểu Mễ nhiều lần nói đến, nhưng là khi người thật xuất hiện, chấn động càng thêm mạnh mẽ, Tiểu Mễ lúc nào cũng nói hình dáng người kia ra sao, người đàn ông kia anh tuấn thiệt là là không có từ nào để miêu tả.

Tiểu Mễ bình thường đến vậy, lại có thể kiếm được một người đàn ông chuẩn như thế.

Tiểu Mễ nói chính là sự thật!

Buông Tiểu Mễ ra, Lôi Hạo lại hỏi, “Cậu thế nào cũng không tới tìm tôi?”

Tiểu Mễ hít hít mũi, “Em nghĩ…… Anh bận……”

Lôi Hạo gật đầu, không nói chuyện.

Kiều tiến lại gần, hỏi, “Anh trai, anh là “anh Hạo” của Tiểu Mễ?”

Lôi Hạo sửng sốt, sau đó gật đầu, “Đúng, là tôi.”

Tiểu Mễ giới thiệu với ba người, “Đây là bạn của em, Kiều, Khải. Đây là anh Hạo.” Tiểu Mễ cũng không nói ra tên của Lôi Hạo, cậu sợ hắn sẽ để ý.

“Woa…” Kiều hâm mộ mà nhìn Lôi Hạo một lượt từ trên xuống dưới, “Chúng ta còn tưởng là Tiểu Mễ gạt chúng ta chứ! Không nghĩ tới lại có người thật a…… Anh thật đẹp trai nha!”

Thấy Kiều và Khải ánh mắt tán thưởng, Tiểu Mễ trong lòng có một chút đắc ý, hiện tại bọn họ mới chịu tin, chính mình mới là không gạt người nha!

Để Lôi Hạo ngồi xuống bên cạnh, Tiểu Mễ ngồi khóa lên đùi Lôi Hạo.

Lôi Hạo cảm thấy không được tự nhiên, muốn đẩy Tiểu Mễ ra, lại nghĩ dù sao cũng đã tới, còn giả bộ đứng đắn cái gì, Lôi Hạo không động đậy, tùy ý để Tiểu Mễ ngồi trên đùi, ôm cổ hắn.

Lấy dáng vẻ thân thiết như vậy ngồi cùng một chỗ, Tiểu Mễ trong lòng vui vẻ cực kì, thầm nghĩ nhân cơ hội này mà chiếm đậu hũ Lôi Hạo, nếu ở nơi khác, hắn không chịu để vậy đâu nha.

Kiều và Khải cũng không chú ý tới khách hàng nữa, bọn họ vây quanh hai bên Lôi Hạo, chăm chú nhìn hắn.

“Tôi lo lắng cho cậu, sợ cậu gần đây xảy ra chuyện gì, cho nên mới…” Nghe Lôi Hạo nói như vậy, Tiểu Mễ cảm thấy mấy tháng qua chính mình ôm một nỗi tương tư cũng không uổng.

Anh lo lắng, anh lo lắng nha!

“Bởi vì… Không có chuyện gì, không tiện đi tìm anh.” Tiểu Mễ sợ hãi nói ra.

Đây là nói thực, Tiểu Mễ sợ nếu đến tìm Lôi Hạo nhiều lần, anh sẽ chán ghét, dù sao hai người cũng không phải thân thuộc lắm.

Lôi Hạo nhìn Tiểu Mễ, dưới lớp son phấn nên nhìn không ra sắc mặt cậu, căn cứ vào cảm giác ôm mà nhận định, hẳn là không sao, “Cậu không có việc gì, tôi cũng an tâm…”

Kiều ở một bên nũng nịu nói, “Tiểu Mễ, anh Hạo rất quan tâm mày đó nha!”

Tiểu Mễ cùng Lôi Hạo có chút xấu hổ.

“Anh Hạo, cũng không thể mời uống một ly sao?” Kiều hỏi.

Lôi Hạo cười, “Không thành vấn đề, cứ tùy ý gọi.”

“Nha, anh trai thật hào phóng, cảm ơn!” Vừa nói, Kiều đã nhích lại gần, ý muốn hôn lên má Lôi Hạo.

Tiểu Mễ nhanh tay, một phen chặn lại, “Không được!”

Kiều ngậm miệng giận dữ trừng Tiểu Mễ, “Thế nào? Không nỡ?”

Tiểu Mễ nhìn Kiều nhăn mặt, đem đầu tựa vào ngực Lôi Hạo.

Nghĩ đến Lôi Hạo đến xem mình, phát hiện chính mình không có việc gì, anh có thể lập tức đi ngay, Tiểu Mễ có chút sốt ruột muốn mượn rượu, giữ anh ngồi lại một chút.

Dù cho trong ngực ôm lấy thiếu niên, Lôi Hạo vẫn hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn, từ khách hàng cho nên mấy cô gái xinh đẹp, trai bao cũng có.

Lôi Hạo hạ tầm mắt, không nói thêm gì nữa.

Cảm giác được Lôi Hạo khá lạnh lùng, ba người kia cũng không hỏi thêm nhiều.

Nghe nhạc, Lôi Hạo nghĩ nơi này tuy ầm ĩ một chút, nhưng ngược lại không chán ghét chút nào. Lôi Hạo không biết, bộ mặt chân chính ở nơi này phải đến nửa đêm mười hai giờ mới hiện ra, biễu diễn, đặc sắc gì mới có thể thu hoạch.

Tiểu Mễ đột nhiên nghĩ tới, chờ Lôi Hạo xem được màn đặc sắc nhất của nơi này xong, rất có khả năng sẽ kinh ngạc cùng chán ghét lắm, Tiểu Mễ mặc dù có chút không đánh, nhưng vẫn mong trước khi nửa đêm Lôi Hạo sẽ rời khỏi, vì vậy mà bắt đầu tính toán thế nào giục anh rời khỏi.

Uống hai chai bia xong, Lôi Hạo đẩy nhẹ Tiểu Mễ, “Xin lỗi, tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút.”

Chờ Lôi Hạo đi khỏi, Kiều một phen chặn lấy cổ Tiểu Mễ, “Cho tao hôn một cái xem có cái gì đặc biệt hơn người! Cũng không phải của nhà ngươi nha!”

Khải ở một bên la lên, “Chỗ nào mời được diễn viên tạm thời như vậy, nói!”

Kiều mặt không còn chút máu nhìn Khải, “Tao lạy mày, nếu như công ty nào có diễn viên tạm thời đẹp trai như vậy, hắn còn không lên làm diễn viên chính sao!”

“Thật đẹp trai! Rất được nha!”

“Rất cao to, dáng người vô cùng chuẩn!”

“Chân thật dài, mày có thấy không, chân hắn nhìn rất đẹp nha!”

“Da dẻ cũng không tệ, màu mật ong nha, oa! Thật muốn cắn một ngụm mà!”

Nghe Kiều cùng Khải mặt mày hớn hở bàn luận, Tiểu Mễ la lên, “Uy, đừng nói nữa.”

Kiều thở dài, “Tao thế nào lại không gặp được một người như vậy, nếu như là anh ta, lấy tiền của tao, tao cũng chịu.”

“Thấy người ta đẹp trai đến vậy, mày cho lại tao, tao cũng chịu!”

Nghe Kiều nói như vậy, Khải trừng mắt, “Vì cái gì? Hắn thoạt nhìn giống người có tiền, vì sao không dán lấy hắn?” Vừa nói, Khải vừa quay đầu nhìn Tiểu Mễ, hỏi, “Rốt cuộc các ngươi đã làm hay chưa?”

Tiểu Mễ lắc đầu, “Không như các anh nghĩ đâu…”

“Không tệ, đúng là không tệ! Thế nhưng đẹp trai như thế, thiệt làm cho người ta lo lắng nha!” Kiều khoan thai nói ra một câu.

Tiểu Mễ cúi đầu, đúng vậy! Đàn ông như Lôi Hạo chắc chắn sẽ không nhìn đến cậu, dâng lên cho anh “ăn”, anh cũng sẽ không muốn.

Kiều vội vã lấy ra vài thứ, giao cho Tiểu Mễ, “Nè, chờ hắn tới, chúng ta cố gắng để hắn mang mày đi, còn lại phải xem mày cố gắng thế nào! Đàn ông như vậy thật sự khó gặp, cho dù nếm một ngụm cũng đáng, đừng bỏ qua, ráng mà thể hiện cho tốt nha!”

Lúc này, Lôi Hạo đã đi tới.

Kiều lại gần hắn, “Anh trai, anh tới đem Tiểu Mễ đi thôi, nó vẫn luôn nghĩ tới anh đó!”

Lôi Hạo nhìn Tiểu Mễ, lại nhìn đồng hồ.

Kiều âm thầm nhéo Tiểu Mễ một cái, Tiểu Mễ cau mày đau nhức kêu lên một tiếng, “A…”

Lôi Hạo suy nghĩ một chút, nghĩ thấy Kiều nói cũng đúng, nếu như hắn đi một mình, vậy cũng quá không để cho Tiểu Mễ mặt mũi, vì vậy bèn hỏi Tiểu Mễ, “Có thể chứ?”

Kiều vội vàng trả lời, “Đương nhiên có thể rồi!”

Lôi Hạo vươn tay tới, “Vậy, chúng ta đi thôi!”

Tiểu Mễ cúi đầu, nắm lấy bàn tay Lôi Hạo.

Nắm tay lại, Lôi Hạo mang theo Tiểu Mễ, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người mà rời khỏi.

Chờ Lôi Hạo bọn họ đi rồi, Kiều ghé sát vào mặt Khải, “Uy, thấy đồng hồ trên tay hắn không?”

“Làm sao?”

“Ta đọc trên tạp chí có thấy, là hàng hiệu Thụy Sĩ đó, rất giá trị đó.”

Khải cười cười, “Tiểu Mễ nếu có thể bắt được khách này dài dài, ngày sau cuộc sống cũng dễ chịu hơn.”

Kiều gật đầu, “Hy vọng nó có thể.”

“Người kia đẹp trai như thế, không dễ bắt nha.” Khải liếc nhìn Kiều, “Hắn như vậy, muốn làm gì cũng khó.”

“Đôi mắt kia thật sự không tệ, bị hắn nhìn một cái, liền ngây ngẩn nửa ngày, trách không được Tiểu Mễ si mê như vậy.”


Được Lôi Hạo nắm tay mang ra ngoài khu làng chơi, thấy được trong mắt mấy người cùng nghề nhìn người đi bên cạnh mình ngưỡng mộ, thế nhưng Tiểu Mễ lại không cảm thấy đắc ý.

Lúc này đây, còn không biết có thể hay không tiếp tục.

Ra khỏi làng chơi, đi tới chỗ đậu xe của Lôi Hạo, Tiểu Mễ cảm thấy bất an, cúi đầu.

Anh thật sự muốn dẫn cậu đi sao? Hay là ở trước mặt bạn bè, giúp cậu chừa lại chút mặt mũi.

“Cậu gần đây… Bận việc gì sao?”

Nghe Lôi Hạo hỏi như vậy, Tiểu Mễ vội vã lắc đầu, sau đó lại bắt đầu hối hận.

Có ý gì đây? Nói không có gì làm, có thể khiến Lôi Hạo hiểu lầm hay không, muốn anh giúp cậu, hay là nói, cậu là món hàng không người nào muốn.

Tiểu Mễ cúi đầu, rất muốn khóc.

Lôi Hạo muốn sờ sờ đầu Tiểu Mễ, nhưng chốc lát lại ngừng tay, tầm mắt rơi xuống mái tóc nhuộm vàng của Tiểu Mễ, nhẹ nhàng an ủi, “Tôi không có ý gì khác, chỉ là…… Chúng ta làm việc mười tháng không được nghỉ, dù là ngày nghỉ cũng phải bảo vệ an toàn cho thân chủ, vì vậy công ty cho ta nghỉ phép, là mấy ngày này…”

Tiểu Mễ ngẩng đầu, nhìn Lôi Hạo, trong ánh mắt hàm chứa mong đợi.

“Tôi nghĩ, nếu như cậu gần đây có thời gian rảnh rỗi, tôi cũng một mình, muốn…”

Không đợi Lôi Hạo nói xong, Tiểu Mễ đã lập tức gật đầu, cơ hồ xuất hiện cái đuôi vẫy vẫy, “Có, có, em có…”

Lôi Hạo còn nói thêm, “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn làm khách hàng của cậu, tôi đối với cậu… Tôi cũng không nghĩ……”

Tiểu Mễ lại gật đầu, “Em biết, em biết…… Em sẽ không hiểu lầm, em cũng muốn anh không hiểu lầm…”

“Vậy là tốt rồi.”

Cuối cùng, Lôi Hạo còn chưa nói ra muốn làm bạn với cậu, vẫn cảm thấy có điểm nói không nên lời, Lôi Hạo nghĩ rằng: nhìn bộ dáng Tiểu Mễ, cậu chắc là hiểu ý của mình đi, mọi người trong lòng đều hiểu rõ không cần nói ra cũng được.

Đi tới nhà Lôi Hạo, cảm giác ấm áp làm cho Tiểu Mễ tâm động không ngớt.

Lại tới nơi này…

Tiểu Mễ biểu thị không đói bụng, Lôi Hạo cũng không nấu gì, mà cắt trái cây cho Tiểu Mễ, lại cho cậu ngủ ở phòng khách.

Ôm lấy tấm chăn quen thuộc, ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên đó, Tiểu Mễ đem cả khuôn mặt vùi vào chăn.

Thừa dịp Lôi Hạo không chú ý, Tiểu Mễ đem mấy cái bảo hiểm mà Kiều đưa cho cậu quăng vào thùng rác trong nhà bếp, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Lôi Hạo không phát hiện chuyện này.

Lôi Hạo gọi Tiểu Mễ đi tắm, rồi ngủ sớm một chút, bởi vì ngày mai hai người chuẩn bị đi chơi.

Tiểu Mễ nằm trên ghế sô pha, đắp chăn, hạnh phúc không ngủ được.

Đây có được xem như là lần đầu tiên cùng Lôi Hạo hẹn hò không? Tiểu Mễ cảm thấy, cứ nghĩ như vậy là được rồi.

Tiểu Mễ càng cảm giác được, Lôi Hạo thoạt nhìn rất lạnh lùng, kì thật lúc ở nhà, tại phòng bếp của Lôi Hạo, đồ sứ, chén đĩa đều có hoa văn giống nhau, đồ đựng thủy tinh hình trái cây, mấy chén cà phê tinh xảo cùng đồ uống rượu tao nhã cũng đều gọn gàng ngăn nắp trong tủ chén.

Nghĩ nghĩ, đôi mắt Tiểu Mễ cũng bắt đầu mông lung.

Bạn đang đọc Anh Thảo Trong Gió của Lâm Tử Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.