Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tầm xuân đơn côi, dệt kén một mình (2)

Phiên bản Dịch · 4218 chữ

Mưa rơi trên ao nhỏ, vòng sóng gợn lăn tăn

Bao nhớ nhung quyến luyến đều theo gió thổi tan

Giờ bồi hồi lật giở, đồng cam cộng khổ, mộng cũ úa màu

Làm sao để dài lâu mà sánh cùng trời đất.

Mùa đông năm nay thời tiết vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi liên tục mười mấy ngày, trời lạnh giá khiến cho cây cối khắp nơi đều bị đóng băng.

Tế Tuyết ngồi trong phòng, đôi mắt xám chú mục vào tờ giấy trắng, nàng muốn vẽ lại hình ảnh trong mơ nhưng không được. Bàn tay vô thức viết lên mấy câu

“Ngã trú trường giang đầu

Quân trú trường giang vĩ

Nhật nhật tư quân bất kiến quân

Cộng ẩm trường giang thuỷ

Thử thuỷ kỷ thời hưu

Thử hận hà thời dĩ

Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm

Định bất phụ tương tư ý”

Bài từ này nàng đã đọc ở đâu, khi nào? Nàng chỉ biết chắc chắn không phải lúc ở phương bắc.

Thanh Vân đẩy cửa phòng bước vào rồi nhanh chóng đóng lại, trên tay hắn cầm một đĩa bánh nướng đang bốc khói.

- Tuyết Nhi, đang xem gì vậy? Ăn bánh đi!

Tế Tuyết giật mình vội vàng nhét tờ giấy vào bên dưới mấy quyển sách dày, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.

- Không có gì…

Hành động giấu diếm của nàng không qua được mắt Thanh Vân. Hắn từ từ đặt đĩa bánh lên bàn, mỉm cười hỏi nàng.

- Dạo gần đây nàng còn mơ thấy ác mộng không?

- Không, ta không gặp ác mộng nữa. –Nàng chỉ thường mơ thấy một nam tử không rõ mặt, nghe thấy hắn gọi tên nàng, giọng nói bi thương đến tê tâm liệt phế.

Thanh Vân gật đầu, tình trạng hiện giờ của Tế Tuyết chưa tính là hồi phục hoàn toàn nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều.

- Nàng đã nhớ ra thêm chuyện gì chưa?

Tế Tuyết muốn hỏi Thanh Vân về nam tử nàng thấy trong mơ nhưng lại nhịn xuống, lắc đầu.

- Ta vẫn chỉ nhớ đến khi mẫu phi qua đời, Thanh Vân, ngươi nói Diệc Hàn đã chết, ta đã báo được thù. Nhưng sau đó thì như thế nào?

Thanh Vân vuốt nhẹ tóc nàng, đưa bánh cho Tế Tuyết.

- Từ từ nàng sẽ nhớ ra, đừng vội vàng quá, sẽ ảnh hưởng không tốt. Nàng ăn đi cho nóng!

Nàng xịu mặt xuống, ngoan ngoãn cầm bánh ăn. Thật ra mấy năm nay mọi chuyện của nàng đều do Thanh Vân chăm lo, tự nàng cũng cảm thấy rất kì lạ. Nàng vốn là vương gia, quyền thế chỉ dưới một người, phú khả địch quốc, rốt cục nàng sao lại sa cơ lỡ bước đến mức nhà không có để về?

Nghe nói hoàng đế hiện giờ là Tế Duyệt, con trai của Tây Lăng Vương. Kẻ này hẳn phải mưu lược hơn người, nếu không Tế Ly, Tế Khắc làm sao không giành được ngôi báu với hắn? Thanh Vân chỉ kể rất vắn tắt mọi việc cho nàng, nếu có hỏi thêm hắn đều trả lời “từ từ sẽ nhớ ra”.

Thật là có quá nhiều chuyện nàng không hiểu, càng nghĩ càng đau đầu.

- Tuyết Nhi, mùa xuân tới… chúng ta thành thân được không?

Lời đề nghị của Thanh Vân khiến Tế Tuyết bị nghẹn, hắn vội vã rót cho nàng chén nước, vỗ nhẹ sau lưng nàng.

- Sao vậy? Thành thân với ta đáng sợ tới mức nàng thà chết nghẹn sao? –Thanh Vân cười khổ. –Ta biết thân phận ta không xứng với nàng, nhưng ta đối với nàng là thật lòng.

Một kẻ không chốn dung thân, bị người ta săn đuổi phải bỏ trốn như nàng sao có thể nói là hắn không xứng? Nếu có ai không xứng ở đây thì phải là nàng. Nàng chẳng thể giúp được gì cho hắn. Từ nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ phải lao động nặng nhọc, vì bị giam trong thân phận nam nhi nên càng không biết thêu thùa may vá, nấu nướng giặt giũ… tất cả những việc mà phụ nữ nên biết nàng đều không biết, lại thêm cả căn bệnh mất trí làm hắn phải tốn công chạy chữa. Bảo nàng làm thê tử, nâng khăn sửa túi cho hắn thì người chịu thiệt thòi là hắn mới phải.

Không có gia thế, không tiền bạc quyền lực, nàng thậm chí còn vô dụng hơn cả một cô gái bình thường.

Thanh Vân, ta chỉ sợ ngươi chê ta phiền phức, đã không thể giúp gì còn trở thành gánh nặng cho ngươi.

- Nếu nàng thật sự là gánh nặng ta cũng nguyện mang theo cả đời. Phùng Thanh Vân ta sợ rất nhiều thứ, nhưng vác nặng chắc chắn không sợ.

Tế Tuyết cắn môi, chậm chạp tựa đầu vào ngực hắn, cuối cùng kiên quyết nói.

- Được, mùa xuân tới… chúng ta thành thân.

Thanh Vân vui mừng siết chặt nàng trong lòng, nụ hôn nhẹ như lông chim rơi xuống trên tóc nàng, chuyển dần đến trán, mắt, rồi môi.

Theo trí nhớ sứt sẹo của mình Tế Tuyết biết nàng chưa từng thân mật với ai như vậy, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy nụ hôn này không đúng, cảm xúc của nàng không nên như thế.

Đáng lẽ trái tim nàng phải đập cuồng loạn, phải cảm thấy ngọt ngào tận tâm can, phải quyến luyến không muốn rời xa. Vì sao… nàng không rung động? Vì sao tâm của nàng vẫn bình lặng đến thế?

Thanh Vân tốt với nàng, yêu nàng, tình nguyện vì nàng vào sinh ra tử, nàng nên yêu hắn…

Phải, nàng nên yêu hắn, không thể làm hắn đau lòng. Dù sao cả đời nàng cũng sẽ trôi qua những ngày như thế này, bình lặng cùng hắn, phu thê tương kính như tân đến hết đời. Rất nhiều người cầu còn không được, nàng chẳng thể tham lam đòi hỏi quá nhiều.

Cái thứ tình yêu điên cuồng từng khiến nàng giày vò đau đớn đã ở rất xa, nếm thử một lần là đủ rồi, không nên phạm sai lầm nữa.

Cả Kim Môn cốc chìm trong không khí tưng bừng náo nhiệt, thiếu chủ Phùng Thanh Vân muốn thành thân đúng là chuyện vui mừng nhất mấy chục năm nay, lão cốc chủ tuy không hài lòng lắm với con dâu nhưng tự biết mình phản đối cũng chẳng ăn thua nên đành chấp nhận. Xấu tốt gì thì con dâu có vẫn hơn không. Bao lâu nay Phùng cốc chủ cũng đã chán cảnh quý tử dung mạo như thiên tiên nhà mình bị giang hồ đồn đại là mỹ cường thụ.

Tiếc rằng đám cưới không thể diễn ra theo kế hoạch, mùa xuân đến Tế Tuyết bất ngờ phát bệnh, nàng thường xuyên mê man, thần trí không tỉnh táo, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những câu không đầu không đuôi. Thanh Vân thử dùng rất nhiều biện pháp nhưng không có tác dụng. Hắn chợt nghĩ đến phần còn lại của Thạch Liên Hoa chôn ở Lệ Châu, loại thuốc này dùng nhiều sẽ có hại, nhưng đã có kinh nghiệm một lần, giờ hắn sẽ chỉ dùng một lượng nhỏ, hẳn sẽ có tác dụng.

- Cha, con phải đi Lệ Châu một chuyến để mang Thạch Liên Hoa về, cha thay con chăm sóc Tuyết Nhi. Cha không được bắt nạt nàng, con rất nhanh sẽ trở về. –Thanh Vân cẩn thận dặn dò Phùng cốc chủ.

- Hừ, chuyện đơn giản thế ta còn không biết sao? Ta đã nhiều tuổi thế này còn chấp nhặt một đứa đầu óc có vấn đề như nó làm gì chứ? Mà ta đã nói từ trước là mau mang Thạch Liên Hoa về đây, ai bảo ngươi không chịu, cứ giấu giấu diếm diếm, ta là cha ngươi chứ có phải thổ phỉ đâu mà đề phòng.

“Cha mà gặp dược liệu quý thì còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ, chắc chắn mấy mảnh còn lại của Thạch Liên Hoa sẽ bị cha làm thí nghiệm hết sạch”. Thanh Vân chỉ nghĩ trong bụng chứ không nói ra mồm, hắn còn phải nhanh chóng lên đường.

Mùa xuân năm ấy ở Lệ Châu, Thanh Vân chưa từng nghĩ tới sẽ gặp mặt Tiêu Phàm.

Chuyện cũ đã xa xôi vô cùng, đã rất lâu hắn không nghĩ đến nam tử này, càng chẳng muốn quan tâm Tiêu Phàm sống ra sao, có hối hận đau khổ hay không. Tế Tuyết đã quên thì hà tất hắn phải so đo.

Vùng đất đông đúc náo nhiệt tin tức cũng rất nhiều. Thanh Vân ngồi trong quán trà, nghe người ta bàn tán, nhiều nhất là chuyện về Thuận Tuyên Đế.

Chiếc bàn gần chỗ hắn ngồi có năm người đàn ông. Một kẻ dáng vẻ gầy gò, mặt mũi tầm thường cầm một chén trà lên nhấp từng ngụm, cố làm động tác tao nhã nhưng chỉ khiến người khác thấy tức cười.

- Các ngươi biết gì chưa, tiểu thư nhà Trần đại nhân vừa được tuyển vào cung rồi đấy, là đích thân Hoàng thượng lựa chọn. Nghe nói vừa nhìn thấy bức tranh hoạ lại dung mạo Trần tiểu thư, hoàng thượng đã hạ lệnh tuyển vào cung, không chừng sẽ được phong phi. Lần này thì con đường thăng quan của Trần đại nhân chắc chắn sẽ rộng mở.

Người ngồi bên cạnh chép miệng lắc đầu.

- Thôi đi, tuyển vào cung cũng đâu phải sẽ một bước thành phượng hoàng. Hoàng thượng phong lưu khắp Diệm quốc ai mà không biết. Mỗi năm tú nữ vào cung có ai không như hoa như ngọc. Các vị tiên hoàng ba năm mới tuyển tú một lần, nay hoàng thượng mỗi năm tuyển một lần, chẳng mấy chốc bao nhiêu nữ tử xinh đẹp đều sẽ vào cung hết. Sau ba năm mà không được sủng hạnh mới cho trở về, lúc đấy tuổi cũng đâu còn nhỏ nữa, nếu không mau tìm mối thành hôn thì sẽ thành gái già thôi. Đây chưa chắc đã là chuyện tốt đâu.

Người kia không cho là phải, bực bội nói:

- Ngươi đúng là thối miệng. Ta và Trần đại nhân là chỗ thân tình, ngươi thấy ta sắp được lây phú quý của Trần đại nhân nên muốn trù ẻo phải không?

- Này, ta chỉ nói sự thật thôi, đừng tưởng được vào cung mà có thể cáo mượn oai hùm. Phương hoàng hậu và Phương thừa tướng còn ngồi kia thì mười Trần tiểu thư cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.

Hai người đang cãi cọ qua lại thì một người béo núc bất ngờ hỏi:

- Kể cũng lạ, hoàng thượng nhiều cung tần như vậy mà đến giờ chỉ có mỗi Thái tử, liệu có phải bị bệnh không?

- Bậy bạ, cẩn thận cái miệng của ngươi, muốn mất đầu à?

Thanh Vân nghe những tin đó cũng không có cảm xúc gì rõ rệt. Kẻ kia đã là Hoàng thượng, quyền khuynh thiên hạ, đừng nói là ba ngàn giai lệ, cho dù là mười ngàn thì cũng có gì lạ? Chỉ là hắn thấy tiếc cho Tế Tuyết, tiếc cho nàng vì Tiêu Phàm mà đau khổ sống không bằng chết, tiếc vì nàng đem cả sinh mệnh thành toàn cho Tiêu Phàm, kết quả là Tiêu Phàm chẳng vì nàng mà nhỏ một giọt nước mắt.

Mấy năm nay chắc Tiêu Phàm rất thoả mãn, rất sung sướng ngồi trên ngai vàng đổi bằng tính mạng của nàng.

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Thanh Vân nghĩ giữa hắn và Tiêu Phàm không biết là thứ duyên chó má gì, vì sao hắn vừa xuất hiện ở Lệ Châu thì Tiêu Phàm cũng có mặt?

Năm năm, Thanh Vân chưa bao giờ muốn làm kẻ trước mắt mình suy sụp như lúc này. Hắn phong lưu tuấn nhã, khí khái mười phần, dựa vào đâu mà hắn có thể an nhàn qua ngày như vậy?

Tiêu Phàm nói muốn gặp Tế Tuyết, Thanh Vân chỉ âm thầm cười lạnh. Ngươi nói muốn là có thể gặp sao? Năm xưa vì muốn đoạt thiên hạ mà lừa gạt nàng, khiến nàng sống dở chết dở. Nếu không phải một cây Thạch Liên Hoa từ trên trời rơi xuống kia thì mồ nàng đã xanh cỏ rồi, còn đợi hắn tới gặp được sao?

Thanh Vân nói với Tiêu Phàm rằng Tế Tuyết đã chết, hắn muốn Tiêu Phàm hối hận đau khổ, ít nhất thì cũng bị lương tâm cắn rứt, nhưng phản ứng của Tiêu Phàm cuối cùng lại khiến hắn thương hại.

Năm năm qua, có lẽ không chỉ một mình Tế Tuyết sống không tốt.

Đêm khuya, mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, chiếu lên mặt đất những vùng sáng nhợt nhạt. Tiêu Phàm nhíu mày, cầm cả bình rượu lên tu ừng ực. Dạo gần đây hắn cảm thấy mình ngày càng quái gở, có lẽ vì hắn đang già đi. Ánh nắng mặt trời làm hắn thấy nóng bức khó chịu, ánh sáng mặt trăng lại khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo cô đơn. Hắn cũng không rõ rốt cục mình muốn gì.

Thái giám eo éo nhắc hắn Uyển Phi đã tới, đang chờ ở bên ngoài. Tiêu Phàm đặt bình rượu xuống, ra lệnh cho Uyển Phi vào.

Ánh đèn rực rỡ, mỹ nhân như hoạ, trái tim hắn khẽ rung lên từng nhịp. Uyển Phi nếu nhìn từ xa, nhất là khi chỉ thấp thoáng sau những tấm rèm mỏng manh… vô cùng giống người ấy.

- Hoàng thượng, sao người lại nhìn Uyển Tâm như vậy? –Cô gái xinh đẹp thẹn thùng cúi đầu, hai gò má ửng hồng, dung nhan như hoa đào tháng ba khiến người ta không thể không xao xuyến.

Tiêu Phàm nhíu mày, khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười tự giễu. Không phải là nàng, tuy rằng vẻ ngoài giống đến năm phần, cả giọng nói cũng có điểm giống… nhưng chung quy vẫn không phải.

- Uyển Tâm, trẫm muốn nghe ngươi đàn. –Hắn tựa người trên long ỷ, hai mắt nhắm nghiền, giọng nói lạnh nhạt không vui cũng không buồn.

- Hoàng thượng muốn nghe khúc gì?

- Tuỳ ngươi!

Tiếng đàn réo rắt vang lên, Uyển Tâm vô cùng tự tin vào cầm nghệ của mình, từ ngày nàng vào cung đến nay hoàng thượng vẫn luôn chú ý đến nàng. Tuy chưa từng được sủng hạnh nhưng nàng cũng không vội vã.

Thuận Tuyên Đế từ lâu đã có tiếng là kẻ phong lưu, đối với nàng hắn khi gần khi xa, thường xuyên tìm nàng nhưng lại chỉ bảo nàng gảy đàn hoặc cùng hắn chơi cờ. Nàng thích thứ gì hắn đều cho người mang đến. Ngay cả áo khoác lông cáo trắng được cống nạp hắn cũng ban cho nàng mặc dù Hoàng hậu đã có lời trước. Nàng nghĩ hắn nhất định thật lòng với mình, nếu không sao lại tốn nhiều công sức vì mình như vậy.

Người trong hậu cung xì xào rằng Phương hoàng hậu mấy năm nay đã bị hoàng thượng lạnh nhạt, tuy đang độ tuổi xuân tươi đẹp nhưng chẳng khác nào ở trong lãnh cung, ngày ngày chỉ biết phát tiết uất hận lên những nữ nhân khác. Nghe nói kể từ ngày đăng cơ, hoàng thượng chưa một lần đến chỗ hoàng hậu.

Đêm nay Uyển Tâm lại được gọi đến điện Trường Sinh, nàng chơi hết ba khúc nhạc, thấy hoàng thượng có lẽ đã ngủ liền dừng lại, nhẹ nhàng đến bên hắn.

Mùi rượu thoang thoảng cùng dung mạo tuấn tú của hắn khiến nàng hồi hộp, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi mấy phần. Uyển Tâm len lén đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn. Bàn tay nàng ngay lập tức bị nắm lấy, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm làm trái tim nàng đập liên hồi.

- Đừng đi! Đừng rời bỏ ta!

Uyển Tâm áp má lên tay hắn, nhẹ giọng đáp lại:

- Không, thiếp sẽ không đi.

Đôi mắt đen tuyền như màn đêm mở ra, tia tình ý thoáng hiện ra bất ngờ vụt tắt. Tiêu Phàm hất tay Uyển Tâm, hung ác quát lên:

- Ra ngoài!

Uyển Tâm kinh hãi quỳ xuống, nàng chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn, lạnh lùng như băng, ánh mắt mang theo khinh miệt không hề che giấu, cứ thế đâm thẳng vào lòng của nàng.

Người trong cung truyền tai nhau Uyển Phi mới được sắc phong ít ngày trước đêm qua làm hoàng thượng nổi giận, sáng nay hoàng hậu đã trừng phạt nàng ta phải đóng cửa chép kinh nửa năm.

Chốn hoàng cung mỹ nữ như hoa, mỗi ngày trôi qua đều có người mới tới, so với người cũ thì tất nhiên trẻ trung xinh đẹp vạn phần. Nửa năm sau e rằng hoàng thượng đã sớm quên vị Uyển Phi này rồi. Thật đáng tiếc cho một đoá hoa, chỉ vừa hé nở đã bị người ta vùi dập.

Uyển Tâm ngồi trong phòng, giấy chép kinh lộn xộn trên bàn, vài tờ rơi trên nền đất. Nàng không quan tâm, chỉ co ro ở một góc giường khóc tức tưởi. Hai mắt nàng sưng đỏ, tóc tai bù xù, không còn thấy đâu là “phù dung như diện, liễu như mi” nữa.

Vì sao lại thành ra thế này? Từ khi vào cung nàng vô cùng cẩn thận, không dám thị sủng mà kiêu, mỗi một hành động đều không có chỗ nào để chê trách. Đêm ấy rốt cục là thế nào, sao hoàng thượng lại đột nhiên nổi giận? Nàng không hiểu, nếu cả đời phải chôn vùi ở đây, xuân sắc phai tàn mà không rõ lý do nàng thật sự không cam tâm.

Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Một nữ tử cung trang hoa lệ, gương mặt xinh đẹp được tô vẽ tỉ mỉ bước vào. Dáng vẻ tha thướt yểu điệu cộng thêm khí chất cao quý tạo thành một bức tranh hoàn toàn đối lập với Uyển Tâm.

- Muội muội, sao muội lại tiều tuỵ như vậy? Mới mấy ngày không gặp mà trông muội xuống sắc quá! –Phương Quân Di nhẹ giọng thăm hỏi, mỗi câu nói ra nghe thì giống quan tâm nhưng lại mang thêm vài phần châm chọc.

Uyển Tâm xuống giường, cúi người hành lễ.

- Hoàng hậu nương nương cát tường.

Phương Quân Di xua tay tỏ ý bình thân, nhìn khắp một lượt căn phòng, lại thấy giấy chép kinh rơi lung tung, khoé môi khẽ cong lên như cười giễu.

- Muội muội, việc chép kinh phải thành tâm mới được. Muội để lộn xộn như thế này rõ ràng là không tôn kính Phật Tổ, ta sao có thể nửa năm đã tha thứ cho muội được. –Phương Quân Di hơi nghiêng đầu nói với nô tỳ theo hầu. –Thuý Liên, thông báo ra ngoài Uyển Phi nương nương còn chưa thành tâm hối cải, phạt thêm nửa năm đóng cửa tĩnh tâm.

Tới mức này thì Uyển Tâm không nhịn nổi nữa, nàng tức giận trừng mắt với Phương Quân Di.

- Hoàng hậu, người như thế là lộng quyền. Thần thiếp tuy có tội nhưng đã bị trừng phạt rồi, người sao có thể lợi dụng việc công để trả thù như vậy.

Phương Quân Di che miệng cười, đôi mắt long lanh loé lên tia ác độc.

- Lộng quyền? Lợi dụng việc công trả thù riêng? Ha ha, bản cung là Hoàng hậu, sống chết của ngươi chỉ nằm trong một câu nói của bản cung. Ngươi nghĩ mình là ai mà đòi chống đối bản cung?

Uyển Tâm lúc này chỉ có thể cắn răng chịu đựng, Phương Quân Di nói không sai, chốn hậu cung Hoàng hậu nắm quyền, ai có thể gây chiến với ả được chứ.

- Uyển Tâm, ngươi nên chấp nhận sự thật, ở đây mà chép kinh cả đời đi. Nếu thấy buồn chán quá thì cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi vào am ni cô xuống tóc làm đệ tử Phật môn.

Hai tay Uyển Tâm xiết chặt, cố kiềm chế để không xông tới cào rách mặt Phương Quân Di. Ả đàn bà thâm độc này muốn nhân cơ hội để diệt trừ nàng, chắc chắn ả muốn trả thù vì nàng có được sự chú ý của hoàng thượng.

- Ngươi không cần phải nghĩ xấu về bản cung, bản cung chẳng thèm ghen tỵ với ngươi đâu. –Phương Quân Di khoan thai bước về phía Uyển Tâm, bày tay nõn nà nhẹ nhàng nâng cằm Uyển Tâm lên, quan sát một lúc. Móng tay đỏ chót càng làm nổi bật làn da trắng xanh của Uyển Tâm. –Haiz… ngươi và những kẻ trước đây đều giống nhau, tuy là người xinh đẹp hơn một chút so với bọn họ… nhưng thực chất cũng chỉ là thế thân của người khác thôi.

Uyển Tâm kinh ngạc nhìn Phương Quân Di. Thế thân? Những kẻ giống nàng?

- Không biết đúng không? Ngươi không phải kẻ đầu tiên vừa tiến cung đã được phong phi, trước kia… có mấy người nhỉ, nhiều quá bản cung nhớ không nổi. –Phương Quân Di nhíu mày, duyên dáng đưa tay lên day thái dương. –Thật sự là rất nhiều. Nhưng mà kết cục thì đều chỉ có một thôi.

Tiếng cười lảnh lót như chuông bạc của Phương Quân Di làm Uyển Tâm rùng mình. Một luồng khí lạnh bao phủ cơ thể nàng, từng sợi tóc đều muốn dựng lên vì sợ hãi.

- Ngươi có biết vì sao hoàng thượng chỉ có mình Thái tử là con nối dõi không? Bởi vì đã mấy năm nay hoàng thượng không gần nữ sắc, làm sao có con được.

- Không, không thể nào…

- Sao lại không chứ? Đám cung nữ các ngươi được hoàng thượng chú ý cũng chỉ vì các ngươi có nét giống người trong lòng hoàng thượng mà thôi. Nếu các ngươi ngoan ngoãn thì còn có thể sống lâu một chút, đằng này kẻ nào cũng nuôi mộng tưởng hão huyền, muốn bò lên long sàng. Hoàng thượng thủ thân như ngọc, các ngươi lại muốn làm hoàng thượng vấy bẩn, có kết quả này cũng là xứng đáng.

Phương Quân Di nói xong, hài lòng nhìn Uyển Tâm khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt còn lộ rõ vẻ kinh hoảng.

- Hừ, muốn chim sẻ thành phượng hoàng, trên đời đâu có chuyện dễ dàng như thế! –Phương Quân Di bĩu môi khinh miệt rồi quay lưng bỏ đi.

Cô ta cảm thấy rất thoải mái, bấy lâu này cuộc sống lạnh lẽo tù túng trong cung làm cô ta sắp phát điên lên. Hành hạ người khác, khiến người ta sống khổ sở hơn mình là lạc thú của Phương Quân Di.

Chuyện như thế này cũng chẳng phải lần đầu, dù sao Thuận Tuyên cũng sẽ không hỏi đến, không chừng ít ngày nữa sẽ tìm được một nữ nhân khác dung mạo so với Uyển Tâm còn giống người trong lòng hắn hơn.

Những nữ nhân được Thuận Tuyên chú ý đều có nét giống Thành Tuyên Đế Tế Tuyết, Phương Quân Di cũng từng nghi ngờ lẽ nào Thuận Tuyên và Thành Tuyên Đế có vấn đề? Trước đây đã có tin đồn Tế Tuyết nuôi sủng nam ở Hàn Băng cung. Có điều người mà Thuận Tuyên vẫn luôn che giấu rõ ràng là một nữ tử. Tuy lần nào Phương Quân Di cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng dáng vẻ tha thướt mỏng manh ấy không thể nào là nam nhi được.

Thành Tuyên dung mạo khuynh thành nhưng khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ lúc nào cũng toát ra sự uy hiếp đối với người xung quanh, hoàn toàn không giống nữ nhân yếu đuối nép trong lòng Thuận Tuyên.

Phương Quân Di vừa đi vừa suy nghĩ, không để ý mình đã giẫm nát mấy cây hoa nhỏ. Mùi hương nhàn nhạt toả ra trong không khí, thanh khiết mát lành. Phương Quân Di nhíu mày, quan sát một lúc thì nhận ra mình đã đi vào khu vườn mà Long Tường Hoàng đế trồng hoa tuyết cho Lương hoàng hậu, vừa rồi cô ta đã giẫm nát mấy cây hoa tuyết.

Cõi lòng không kìm nén nổi trào lên từng trận chua xót. Lương hoàng hậu… bà đã phải tu mấy kiếp mới có được nam tử yêu mình như vậy, người đấy lại vốn là bậc quân vương máu lạnh vô tình.

Bạn đang đọc Anh Ở Phía Sau Em của Mộc Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.