Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà ngoại của tôi

Tiểu thuyết gốc · 4464 chữ

- Wow! Hôm nay trời đẹp quá!

Tôi thích thú đứng giữa sân, giang hai tay đón làn gió hè đi qua. Tia nắng mặt trời dịu nhẹ len lỏi qua các kẽ lá, tiếng chim sẻ ríu rít trên cây. Những bông hoa phượng rơi từ trên cây ở hai bên vỉa hè ngoài hàng rào xanh làm đỏ rực cả một khoảng sân.

Hôm nay là chủ nhật...

- Minh Anh ơi! Chuẩn bị đồ chưa?

Tôi ngạc nhiên.

- Đồ gì ạ?

- Con không định tắm rửa chắc?

- Trời ạ! Có phải con đi 2 ngày đâu mà tắm chứ? Về con tắm sau! Tắm rồi đi đường bụi bám vào lại bẩn cho mà xem!

- Phải tầm 10h đêm con mới về đến nhà cơ mà! Lúc đấy mới tắm thì không tốt đâu! Tắm muộn hại sức khỏe lắm!

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết! Bảo là phải nghe! Mang đi một bộ quần áo!

- Vâng thưa mẹ! Con chuẩn bị đây!

- Không cần lên tầng nữa đâu! Mẹ đã chuẩn bị rồi này! Chờ con lên chuẩn bị nữa thì bao giờ mới đi được?

- Vâng! Con cảm ơn!

- Đi cẩn thận nhé! Phải ngoan không được đòi hỏi đâu đấy!

- Vâng ạ! Con đi đây!

Tôi đeo chiếc balo mà mẹ đã chuẩn bị lên vai. Vì hôm nay thời tiết mát mẻ nên tôi sẽ sang nhà bà ngoại. Cũng lâu lắm rồi chưa đến đó chơi. Lần gần đây nhất tôi sang nhà bà là vào tháng 3 vừa rồi. Ngày trước còn hứa hẹn 1 tháng sẽ đến 2 lần. Bây giờ đã 6 tháng trôi qua rồi vẫn chưa đến được lần nào. Dù ít hay nhiều thì hôm nay nhất định tôi phải thăm bà và các em một chuyến.

Nhà bà tôi cũng không xa lắm, mất tầm 1 tiếng đi xe buýt thôi, nhưng phải đi 3 chuyến lận. Tôi chờ xe này đến xe khác đã mất hơn nửa tiếng rồi, chưa kể từ bến xe buýt vào nhà bà rất xa, đường đi vừa ngoằn ngoèo vừa lắm sỏi đá, phải vào một cái ngõ vừa nhỏ vừa sâu, nhà bà tôi ở cuối ngõ đó.

Phù... Cuối cùng cũng lên được chuyến xe thứ 3. Cũng may là hôm nay thời tiết dễ chịu nên tôi cũng không mệt mỏi lắm.

"Nặng quá! Không biết ngoài quần áo ra mẹ còn cho gì vào balo không nữa!"

Con đường rải đầy sỏi đá quen thuộc trước mặt làm tôi không sao quên được. Bên trái là nhà dân, còn bên phải là những bụi cây san sát nhau làm che đi một khoảng vườn và cái ao bé tí của nhà bác Tùng ở làng bên cạnh. Trước đây nó không cao như thế này đâu, tôi và mấy thằng bé hàng xóm bằng tuổi toàn câu trộm cá nhà bác. Chúng tôi làm cần câu bằng cành cây và sợi chỉ được gập lại thành nhiều phần để thêm chắc chắn, đề phòng câu được con cá to quá, nó mà giựt mạnh chút là bao nhiêu công lao coi như mất hết. Hồi đó vui lắm, câu được toàn những con bé bằng hai ngón tay gộp lại. Mà câu được bao nhiêu thì đem về thả vào ao nhà bà bấy nhiêu. Con nào mà chết rồi thì đem nướng cho con mèo Mun nhà bà ăn để có sức nuôi con. Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó tôi mới học lớp 4, còn bé lắm. Còn mấy bạn hàng xóm chơi cùng tôi hồi đó thì bây giờ chuyển đi hết rồi.

Mải suy nghĩ mà quên không đi, cứ đứng đần mặt ra ngắm cảnh thôi. Tôi đập đập vài cái vào đầu rồi tiếp tục bước trên con đường đầy "đau đớn" này. Phải khó khăn lắm tôi mới đến được nhà bà. Đúng là lâu không đến có khác, cảm giác nó xa xôi kinh khủng, đá thì to đùng mà cứ nằm ở giữa cản trở người đi đường, tôi bị giẫm vào nó mấy lần rồi, đau chết đi được. Chả bù cho hồi trước, mặt lúc nào cũng hớn hở, toàn cầm đá dưới đất ném mấy con chó nhà hàng xóm, nó có tức mấy thì cũng không thể chạy ra cắn mình được vì đã bị nhốt rồi, mình cứ đứng nhìn nó mà không nhịn được cười.

"Phù! Cuối cùng cũng đến nơi! Cứ như kiểu mình vừa leo núi vậy!"

Nếu là ngày xưa thì dù đường đi có xa xôi đến mấy, khó khăn đến mấy tôi vẫn đi vô tư, đoạn đường này đã là gì. Bây giờ thì vừa béo vừa to. Thảo nào cứ đi đứng một cách nặng nhọc, chạm được vào cửa nhà bà là cả một kì tích.

Tôi đứng trước cánh cổng màu đỏ quen thuộc. Chưa gì lũ loắt choắt đã đứng sẵn ở cửa "phục kích" tôi rồi.

- Chị Minh Anh!- Chúng nó hét lên.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa sung sướng. Cứ như mình là ca sĩ nổi tiếng, bước đi trên thảm đỏ và hàng đống fan hâm mộ vây quanh hét lên vậy. Sao hôm nay chúng nó đến đông đủ thế này? Hay biết trước mình sẽ đến nên có mặt để đón bà chị duy nhất này?

Bà tôi bước ra, ai cũng bảo là trông bà vẫn thế, chẳng thay đổi gì. Nhưng đối với tôi thì khác, mỗi lần đến trông bà một gầy đi, có lẽ là do tuổi tác, hoặc có thể là do bà nhường nhịn cho lũ trẻ con nhiều quá mà không nghĩ đến mình. Càng nghĩ tôi lại càng thương bà hơn. Còn lũ kia thì còn nhỏ lắm, chúng nó chẳng biết gì ngoài ăn và chơi, tôi cũng hiểu cho chúng nó mà. Ngày xưa tôi cũng chẳng khác gì chúng nó, chỉ biết vòi vĩnh bà đủ thứ. Nhưng lúc ấy bà vẫn còn khỏe mạnh thì không sao. Bây giờ bà tuổi cao sức yếu rồi, hơn nữa bọn trẻ càng lúc càng đông. Bà cứ nghĩ cho chúng mà chẳng bao giờ chăm sóc cho bản thân, thế nên nếp nhăn trên khuôn mặt xanh xao ngày càng nhiều hơn.

Tôi nhìn bà mà chỉ ước sao nhà mình ngay cạnh nhà bà để sang chăm sóc và chơi với bà thường xuyên hơn. Nhưng điều đó chỉ là mơ ước mà thôi. Đến thời gian sang nhà bà còn chẳng có thì chăm sóc gì chứ. Thôi thì còn nốt năm nay nữa thôi. Cố gắng thi đỗ Đại học rồi sang nhà bà cả tháng cũng chẳng ai dám kêu ca gì đâu mà.

- Minh Anh đến rồi đấy à? Sao đợt trước hứa một tháng sang 2 lần cơ mà? Làm bà tháng nào cũng phải chờ đứa cháu cả đến mỏi cả người!

- Cháu xin lỗi! Cháu bận quá! Bây giờ cháu kín lịch mất rồi! Cháu đang học cuối cấp mà!

- Cháu thì bận gì ngoài xem phim ma và chơi game chứ?

- Ơ đâu ạ? Cháu bận thật mà!

- Đừng có nói dối bà! Bố mẹ cháu nói hết rồi!

- Aish... Bố mẹ thật là...

- Kể cả bố mẹ cháu không nói thì bà cũng biết! Chả lẽ bà lại không hiểu về cháu mình sao?

- Thôi cháu biết lỗi rồi! Cháu sẽ sang thường xuyên hơn!

- Nhớ cái miệng đấy! Hứa mà không sang nữa thì bà sẽ bảo các em không chơi với cháu nữa!

- Cháu biết rồi ạ!

- Thôi vào nhà đi cho mát! Cứ đứng ngoài này mãi thôi! Nhìn bọn trẻ nó đã chơi bài tiếp rồi kia kìa!

"Chơi bài?"

Tôi quay ngoắt 180 độ vào trong nhà, bọn trẻ con đang ngồi chơi Tiến lên như đúng rồi. Cái bọn đáng ghét này, chơi mà không rủ chị.

Tôi chạy vào nhà, may là chúng nó mới chia bài chứ chưa chơi. Tôi vứt balo lên ghế, nhanh tay lao tới "chôm" lấy phần bài của bé Trang rồi làm mặt tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó với tay định giật lại phần bài đó nhưng đã quá muộn.

- Nhường chị chơi đi! Em chơi nãy giờ rồi!

- Đâu? Em bây giờ mới chơi mà! Trả em đi!

- Lúc chị chưa đến thì em chơi rồi còn gì? Nhường chị đi! Chiều chị mua kem cho!

- Không đâu! Chị Minh Anh đểu thế? Vừa đến đã trấn của em rồi! Ban nãy lúc chị chưa đến thì anh Long với anh Minh cứ giành phần của em. Mãi bây giờ mới chơi được thì lại đến lượt chị!

- Cái gì? Minh, Long! Sao các em không nhường Trang chơi?

Vừa nghe tôi hỏi, hai đứa liền cúi mặt xuống, ngồi sát vào nhau rồi ra vẻ hối lỗi lắm. Còn bé Trang thì chỉ biết nhăn mặt nhìn tôi.

- Chị thấy chưa? Tại 2 anh ý đấy!

- Một trong hai đứa đưa bài cho Trang chơi mau lên!

Ngay lập tức Long giấu phần bài của mình, chỉ tay vào bé Minh.

- Minh! Đưa cho Trang đi em!

- Không! Sao em lại phải đưa?- Rồi nó quay sang nhìn tôi - Chị Minh Anh bảo anh Long đưa bài cho Trang đi!

- Không! Em đưa đi! Anh đã chơi lần nào đâu?- Long đánh vào người Minh.

- Anh chơi bẩn thế? Nãy giờ anh toàn giành của Trang còn gì? Anh đưa Trang đi không chiều nay em mách mẹ vì anh không nhường em chơi!

- Mách đi! Anh không sợ nhé! Phải chơi công bằng chứ!

Tôi chán nản trước màn cãi nhau của 2 anh em. Đúng là không ai chịu ai. Chắc chúng nó muốn chơi với tôi đây mà.

Cuối cùng, tôi phải đưa ra quyết định...

- Long! Đưa bài cho Trang đi! Em là người lớn tuổi thứ 2 trong đám này đấy nhé!

- Không đâu! Trang chơi kém lắm, em không đưa nó đâu! Chị lớn tuổi nhất thì chị phải nhường chúng em mới phải chứ!

Nghe Long nói xong, cả lũ trẻ con bắt đầu nhao nhao lên, quay sang nói hội đồng tôi.

- Đúng rồi! Chị Minh Anh già nhất! Phải nhường chúng em!

- Chị Minh Anh mới là gian xảo!

- Chị Minh Anh nhường chúng em đi!

Tôi thở dài, nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng thì tôi đã bị đánh bại bởi một lũ trẻ con khoảng 6 7 tuổi và có chiều cao đến khuỷu tay của mình. Thật là mất mặt quá đi.

Thôi thì tôi cũng lớn rồi. Ở lớp chơi suốt rồi nên nhường chúng nó vậy, mặc dù tôi cũng thích chơi Tiến lên lắm. Hơn nữa chơi với bọn trẻ con này thì mình chỉ toàn về nhất thôi, còn chơi ở lớp thì toàn bét, bị chúng nó vẽ bút bi lên mặt đến khổ. Tệ hơn là chúng nó còn bắt để nguyên cái mặt bị vẽ đó về nhà, không được tẩy đi.

Tôi đưa bài cho bé Trang, quay ngoắt sang lườm nguýt Long và Minh. Chúng nó thì nhìn tôi một lúc rồi cười tủm tỉm với nhau.

- Trang! Chị sẽ giúp em!

- Vâng ạ! Em cảm ơn chị Minh Anh!

Chúng tôi ngồi chơi với nhau một hồi lâu. Trận nào Trang cũng về nhất, tất nhiên là nhờ sự trợ giúp của tôi. Mấy đứa còn lại thì hậm hực ghê lắm. Lúc nào cũng tự hứa là nhất định sẽ vượt được Trang, nhưng rồi lại toàn về bét.

- Thôi không chơi nữa đâu! Chơi giúp thì chơi làm gì chứ! Chị Minh Anh chơi bẩn chết đi được!

- Ơ kìa! Chị có chơi bẩn đâu? Trong quy định chơi Tiến lên thì đâu có "không được giúp người khác" nhỉ?

- Nhưng mà chị giúp Trang nhiều quá rồi! Chị để nó tự chơi đi!

- Không! Các em bảo Trang chơi kém cơ mà! Chị phải giúp nó chứ?

Tiếng cãi nhau mỗi lúc một lớn. Tôi và Long quyết không nhường nhau.

- Thôi hai đứa không cãi nhau nữa! Minh Anh để Trang tự chơi đi cháu! Long nói đúng đấy!

Long sung sướng chạy tới ôm chầm lấy bà rồi quay sang lè lưỡi nhìn tôi. Còn tôi thì chỉ còn nước chịu thua nó thôi. Tức quá, mình chẳng thể làm gì nổi một thằng bé lớp 5.

Nhìn bọn trẻ con chơi mà sự ghen tỵ trong lòng tôi mỗi lúc một lớn. Phải lâu lắm rồi mới được sang đây chơi, vậy mà bọn này chả hiểu cho mình gì cả, cứ thấy cái gì hay là xông vào giành đến được thì thôi. Còn bà chị này thì vứt vào một xó xỉnh, mặc kệ chẳng thèm quan tâm.

Tôi cũng thèm chơi Tiến lên lắm chứ. Năm nay tôi lớp 12, đã vào cuối cấp rồi, là thời điểm gấp rút để ôn thi Đại học. Thế nên chẳng được chơi bài với hội con gái ở lớp nữa. Bằng giờ này năm ngoái thì bọn tôi đang chơi bài với nhau vui lắm, chả bù cho bây giờ. Nghĩ mà chỉ muốn khóc cho bõ tức.

Bỗng bà tôi đứng dậy, đi vào trong phòng ngủ rồi gọi vọng ra:

- Minh Anh vào đây bà bảo cái này!

Tôi thở dài, đứng dậy đi đến chỗ bà. Bà ngó ra ngoài nhìn bọn trẻ một lúc rồi kiễng chân, lấy hai tay kéo rèm kín lại. Sau đó, bà đặt lên tay tôi vài đồng tiền lẻ đã được cuộn tròn lại và buộc dây chun để giữ cho nó không bị bung ra. Tôi ngạc nhiên nhìn bà, đang định mở miệng thì bà đã nhanh tay ra hiệu im lặng.

- Suỵt! Không phải nói gì cả! Nhà bác Dương Béo mới mở một quán net, cháu vào đấy mà chơi, để bọn trẻ ở nhà chơi bài! Bao giờ về thì mua kem cho chúng nó!

- Thật ạ?- Mắt tôi sáng rực.

Bà nhăn mặt đập nhẹ vào người tôi.

- Nói to thế? Chúng nó nghe thấy bây giờ! Đi nhanh lên, bây giờ là 9h rồi! Ăn cơm lúc 12h nhé! Đừng có về muộn là được!

Tôi sung sướng nháy mắt với bà, cất cẩn thận "cuộn" tiền vào trong túi quần, mở rèm và đi ra ngoài với bộ mặt vênh váo nhất có thể.

- Ơ chị Minh Anh đi đâu thế?

Long vừa dứt lời thì cả lũ trẻ con cùng dừng việc chơi bài lại và quay sang nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Chúng nó đang soi xem tôi có mang theo gì không.

- Chị đi ra ngoài chơi một tý!

Long nheo mắt lại, nó bắt đầu nghi ngờ tôi.

- Chị đi đâu chứ? Sao túi quần chị Minh Anh lại dày thế kia? Lúc nãy chị đến đâu có như thế?

- Ơ kìa cái thằng bé này! Đấy là điện thoại của chị mà! Chị phải mang điện thoại đi để liên lạc cho bố mẹ chứ!

- Chị mới đến chưa được 1 tiếng mà đã đi đâu vậy? Quanh đây chị có quen ai đâu mà đi ra ngoài vậy?

- Chả lẽ không quen thì chị không có quyền ra ngoài à? Lâu không sang đây, chị cũng phải tham quan một chút chứ!

Long bật dậy, nó đi loanh quanh trước mặt tôi, đôi mắt chăm chú nhìn vào túi quần đang dày cộp số tiền lẻ mà bà vừa đưa cho tôi, vẫn là cái bản mặt đa nghi đáng ghét đó.

- Chị Minh Anh trông khả nghi lắm!

Trang đứng phắt dậy, chạy tới kéo tay Long, mặt nhăn nhó.

- Anh vào chơi mau lên! Mọi người chia bài xong hết rồi! Để chị Minh Anh đi thì không ai giành bài với chúng mình nữa!

- Ờ nhỉ? Quên mất! Tự nhiên mình lại dại dột kéo chị ý ở lại làm gì nhỉ?

- Thế! Nhanh lên không anh về bét luôn bây giờ!

Long gật đầu chạy vào tiếp tục chơi và không còn để ý đến tôi nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng nó cũng chịu buông tha cho tôi. Tôi quay sang nhìn Trang, nó nháy mắt với tôi.


Tôi đứng trước cửa tiệm bác Dương Béo mà ngạc nhiên hết mức. Cửa hàng lớn thật, trong đó cũng đông nữa. Cũng phải thôi, cả khu phố có mỗi quán net này thôi, chắc chắn phải đắt khách rồi.

- Ồ! Minh Anh đấy à? Lâu lắm không gặp!

- Cháu chào bác Dương!

Bác ôm chầm lấy tôi. Thân hình to lớn của bác ấy che khuất cả bóng của tôi. Trông bác có vẻ gầy đi, nụ cười trên môi chẳng thể giống như những lần trước được nữa.

Trước đây bác Dương là một cán bộ cấp cao của huyện này. Nhưng do chút sự cố xảy ra nên bác đã phải từ chức và về quê sống cùng gia đình. Sau vài năm tích góp được một khoản vốn, bác quay trở lại nơi này sinh sống và là hàng xóm thân thiết với bà tôi. Và bây giờ bác mở được quán net này nữa. Mong rằng việc kinh doanh của bác sẽ thành công. Tôi đoán bác đã phải trải qua khá nhiều sóng gió mới được như thế này.

Cái tên Dương Béo là do bà tôi đặt ra khi bác mới lần đầu chuyển đến đây. Hồi đó trông bác vẫn còn khỏe mạnh lắm. Bây giờ tuổi cũng cao rồi, hơn nữa còn bận bịu công việc quá nhiều, có lẽ bác không còn thời gian để chăm lo cho bản thân, thế nên thân hình mập mạp của ngày xưa chẳng còn nữa.

- Cháu vào đi! Hình như Minh Anh béo lên hay sao ý nhỉ? Bao nhiêu lâu rồi vẫn chưa giảm được cân nào à?

- Bác cứ đùa cháu! Lần trước với lần này cháu vẫn thế mà!

- Bây giờ giảm cân đi! Béo thì không anh nào theo đâu! Bây giờ cháu còn trẻ, giảm cân mới xinh được chứ!

- Cháu cũng muốn lắm! Nhưng mà đồ ăn mẹ cháu nấu quá ngon nên cháu không thể!

- Kiềm chế đi! Bao giờ gầy gò hơn thì ăn sau! Bác già rồi nên béo thì còn chấp nhận được. Chứ cháu thì không được đâu, xấu lắm!

- Thôi mà bác! Cho cháu vào chơi đi! Nãy giờ cứ nói về giảm cân hoài à!

- Cái con bé này... Đánh trống lảng ghê cơ! Thôi vào đi! Máy số 6 nhé!

- Vâng! Bác hiểu cháu quá!

Tôi nhảy chân sáo, ngồi ngay vào máy số 6 như bác nói. Đúng là bác tôi có khác, rất hiểu tôi! Máy tôi ngồi cực "xịn" luôn, vào mạng rất nhanh mà chơi game không hề bị giật.

Tôi sung sướng cười tít mắt, lia con trỏ chuột vào biểu tượng Zombies Killer to đùng trên màn hình chính và bắt đầu chơi, mặc kệ mọi người xung quanh có bàn tán thế nào. Chỉ toàn là mấy tên tóc xanh tóc đỏ, ăn mặc thì nhếch nhác... Không quan tâm!

Hôm nay tâm trạng tốt nên tôi bắn rất "siêu". Trận nào cũng thắng. Tôi đã trải qua 9 trận liên tiếp mà không mất một mạng nào. Chưa bao giờ tôi bắn giỏi như thế này, còn đứng đầu bảng xếp hạng nữa nha!

"Bắt đầu rồi! Nào, chúng ta cùng đấu!"

Giây phút quyết định đã đến. Trận 10 là trận cuối cùng, tôi phải giết con trùm.

Tiếng nhạc ghê rợn trong tai nghe tôi phát lên, mặt đất trong game rung chuyển, đất dần dần nứt ra, con trùm zombie chui từ dưới lên và chỉ trong vài giây, nó đã xuất hiện trước mặt tôi.

Trông nó thật gớm ghiếc, kinh hơn cả những con zombie mà lúc trước tôi đã giết. Nó rất lớn, khắp mình phủ đầy gai bạc, con mắt đỏ lừ duy nhất nằm giữa trán, cái miệng há ra đầy răng nanh vàng khè và nước dãi cứ thế chảy ra, tay chân thì toàn móng dài mà nhọn... Nói chung nhìn đã không có cảm tình rồi...

Tôi nạp đạn, bơm đầy máu cho nhân vật nữ của mình và sẵn sàng cho cuộc chiến cuối cùng này. Đây là giờ phút quyết định cho sự vất vả suốt nửa tiếng đồng hồ vừa qua của tôi.

Tôi vớ lấy cốc nước bên cạnh đã được bác Dương để sẵn và uống một hớp đã cạn sạch. Tôi cần động lực để qua được trận này.

1...

2...

3...

START!!!

Tôi lùi ra đằng sau, giữ chuột để súng bắn liên tục vào mắt con trùm, còn đồng đội đứng gần tôi để trợ giúp, bắn những con nhỏ khác làm cản đường. Nhiệm vụ của tôi là bắn trùm thôi, còn lại để mấy người kia lo.

Tôi chăm chú chơi đến mức ai gọi cũng chẳng nghe thấy gì. Tôi cứ nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Cả 2 tay đều phải hoạt động hết công suất để vừa nạp đạn, vừa bơm máu, vừa bắn được vào mắt - điểm yếu của con trùm.

"Cố lên nào! Còn 60% máu nữa!"

Bây giờ đã quá nguy cấp rồi. Mấy người đồng đội kia phải nhảy vào giúp tôi cùng bắn con trùm. Một mình tôi không thể hạ nổi vì nó quá mạnh. Hơn nữa đạn súng của tôi cũng có hạn, nếu cứ sử dụng hết thế này thì tôi sẽ mất mạng sớm.

Đúng là có người giúp có khác, lượng máu của con trùm đang giảm ngày càng nhanh. Nhưng tôi chưa kịp nở nụ cười thì... con trùm ra bắt đầu ra tay... Nó tỏa ra khí độc khiến đồng đội của tôi chết hết trong khi nó chỉ còn 10% máu. Cũng may là tôi đã kịp tránh xa nó nên khí độc không tới chỗ tôi, tất cả những con zombie lặt vặt khác cũng đã chết hết. Tôi cảm thấy mình may mắn hơn so với mấy người đồng đội kia. Bây giờ tôi chỉ cần tập trung vào con trùm thôi.

Giờ đây cả đội chỉ còn mình tôi sống sót. Tôi đang lo lắng không biết số đạn này liệu có đủ để giết nó không...

"Thôi kệ! Liều thôi!"

Tôi nạp hết hộp đạn cuối cùng. Nếu không bắn chuẩn xác từng viên đạn thì tôi sẽ thua. Chỉ cần trật 1 viên thôi... 1 viên cũng đủ làm cho công sức nãy giờ đổ xuống sông xuống biển hết.

Tôi điều khiển nhân vật chạy đến một góc khuất gần đó rồi bắn liên tục vào mắt. Lượng máu của nó giờ chỉ còn 5%, còn khẩu súng tỉa của tôi chỉ còn 30 viên đạn.

Tôi tiếp tục bắn nó. Bỗng nhiên đằng sau gáy tôi có một hơi ấm. Tôi rùng mình co người lại, tay vẫn giữ nút bắn còn hướng súng lại chuyển sang chỗ khác làm 10 viên đạn đã trượt khỏi mắt con trùm.

Hơi thở đó vẫn chưa biến mất. Tôi càng sợ hãi hơn nữa. Mọi quyết tâm bỗng nhiên bị tan biến bởi một nỗi sợ nhỏ nhoi. Người ở đằng sau bỗng nắm lấy tay tôi, nghiêng mặt ra trước làm tôi giật mình buông cả con chuột máy tính ra. Kết quả là... con trùm phun khí độc và tôi đã mất mạng. Chữ Game Over màu vàng hiện lên đầy mỉa mai trước mặt tôi.

Tôi tức giận đá mạnh người đó và sau đó tôi nghe thấy tiếng "bịch" rất lớn. Tôi thực sự rất bực mình. Bao nhiêu công lao cuối cùng hỏng bét, chỉ tại người đó.

Tôi quay ra đằng sau, định cho người đó một trận thì... Ôi trời ơi! Tôi suýt nữa ngã xuống đất vì sốc... Người đó... không ai khác chính là... Duy Anh!

Tôi lùi ra đằng sau, đôi mắt ngạc nhiên mở to hết cỡ. Còn những người xung quanh thì... chẳng ai biết vì họ đã đeo tai nghe cả rồi, có hét lên cũng không nghe thấy gì...

Duy Anh nhăn nhó ngồi dậy, phủi bụi quanh người.

- Tôi chỉ định gây bất ngờ cho cậu thôi mà! Sao cậu phản ứng dữ dội thế?

Nhìn cái khuôn mặt đáng ghét của cậu ta, cùng với chữ Game Over ban nãy làm tôi không thể chịu được nữa. Tôi chạy tới giẫm mạnh vào chân cậu ta một cái cho bõ tức.

- A! Đau quá! Cậu làm gì vậy? Sao giẫm vào chân tôi?

- Sao cậu dám phá tôi? Cậu có biết là con trùm chỉ còn 5% máu nữa không? Cậu chán sống rồi à? Tôi muốn giết chết cậu ngay tại đây!

- Bình tĩnh nào! Nóng thế? Tôi xin lỗi! Tôi không biết đây là Zombies Killer!

- Cái gì? Không biết? Cậu giả vờ không biết đúng không? Cậu cũng nhìn thấy tôi đang đánh trùm và máu của nó chỉ còn 5% đúng không? Cậu đâu có cận? Đừng nói dối tôi! Cậu không bao giờ qua mắt tôi được đâu!

- Ơ tôi không biết thật mà! Tôi chưa chơi đến phần này nên không biết là cậu đang đánh trùm, cứ tưởng cậu đang chơi mấy trò lặt vặt, tôi định nhảy vào trêu thì được cậu "chào đón" "nhẹ nhàng" quá! Cái mông và cái chân của tôi giờ vẫn còn đau đây này!

- Thế là còn nhẹ đấy! Tôi còn muốn bẻ gãy chân cậu ra cơ! Tất cả công sức của tôi nãy giờ đã bị phá hỏng bởi cậu đấy cậu có biết không?- Tôi hét lên.

Tiếng của tôi đã bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người. Họ bỏ hết tai nghe ra và nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt hiếu kì. Còn mấy tên tóc xanh tóc đỏ kia thì nói thầm với nhau cái gì đó rồi cười ầm lên và nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức.

Tôi thở dài, mắt nhắm lại. Bác Dương từ trong nhà chạy ra, nhìn chúng tôi ngạc nhiên:

- Hai đứa sao vậy? Sao lại cãi nhau thế?

Tôi ngó nghiêng xung quanh, họ vẫn cứ nhìn chằm chằm, thật là khó chịu. Tôi cầm tay Duy Anh kéo vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Bác Dương thì nhún vai nhìn mọi người.

"Bọn này thật là..."

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.