Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 5596 chữ

Anh ngả người và nhìn xuống nàng, biểu cảm của anh thật dữ tợn gần như thật sự đáng sợ. “ Anh cũng thế.”

“ Anh không như thế trước đó. Chỉ là việc quan hệ… em cũng thấy nó hơi quá. Em vẫn thấy hơi bị dồn dập,” nàng thừa nhận với một hơi thở hổn hển.

Anh lắc đầu như thể đang cố gắng làm rõ nó. “ Em nói với anh rằng em yêu anh tối qua. Không được chối đâu đó.”

Ah.. giải thích như thế. “ Em không chối việc đó. Em yêu anh, nhưng anh không phải cảm thấy bị ép buộc phải trả lời những từ đó bằng cách lịch thiệp như thế này. Anh chưa bao giờ làm việc đó.

“ Anh đang nói điều đó đây”

“ Anh không cần làm điều đó đâu. Thật đấy. Anh không cần phải lo lắng việc đó đâu, xin anh đấy, Aristide. Em biết anh không yêu em, nhưng em đã học cách chấp nhận nó.”

Anh chặn ngang nàng bằng một hành động giận dữ và đứng bên cạnh giường, run lên vì bị sỉ nhục. “ Anh không nói anh yêu em bởi vì anh nghĩ em đang chấp nhận nó.”

Mấy thứ hooc-môn giàu tưởng tượng ngu ngốc ấy làm đôi mắt nàng rưng rưng lần nữa và nàng cố xóa đi nước mắt. “ Em không có ý xúc phạm anh.” Nàng nuốt xuống, bên trong nàng trống rỗng vì khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời nàng đã bị làm hỏng bởi những từ này. Đó là những điều nàng đã luôn muốn nghe, nhưng biết rằng nó có thể không thực. “ Chỉ là … Em không muốn anh nói với em rằng anh yêu em vì một vài cảm giác tội lỗi không đúng.”

“ Vậy anh phải cảm thấy có tội vì điều gì đây?”

“ Không có… Em..” Nàng lắc đầu, không thể tiếp tục nói nữa.

“ Không được khóc,” anh càu nhàu.

Anh chửi thề và cái giường bên cạnh nàng đang dần lún xuống. Rồi nàng trong vòng tay anh, cơ thể anh ôm trọn nàng. “ Anh yêu em, nhưng bởi vì trước đó anh cho rằng anh không yêu em nên giờ em thấy nó thật khó tin. Có đúng không?”

Eden quay đầu lại, đôi mắt buồn bã tràn ngập cảm giác không chắc chắn mang tính đề phòng và Aristide muốn nguyền rủa nó lần nữa.

“ Vậy, nếu anh đang yêu em, anh không nhận ra điều này trước đó sao? Ý em là anh cũng rất anh phúc khi Theo chào đời, thật tự hào, em nghĩ anh sẽ rất hào hứng, nhưng sau đó anh không nói là anh yêu em.”

Và nàng đã thật sự mong chờ anh sẽ làm điều đó, giống như nàng hi vọng trước đêm đó, rằng việc làm tình có thể lấy lại kí ức anh về nàng. Anh nghiến răng cố gắng không nói ra từ gì gây tổn thương. Anh mất trí nhớ đã là một điều phiền toái hơn bất cứ điều gì lúc trước.

“ Anh không biết tại sao lúc trước anh không nói với em là anh yêu em,” anh nghiến răng “ nhưng đó không có nghĩa là anh không có cảm giác.”

Chỉ có thằng ngốc mới không yêu người phụ nữ này.

Nàng thở một hơi dài và biểu cảm trên gương mặt nàng thay đổi, một ánh sáng quyến rũ từ trong mắt nàng.

Nàng nâng khuỷu tay lên và đẩy anh về phía sau, miệng nàng tiến dần đến hơi thở của anh. “ Ổn rồi, Aristide, thật sự ổn rồi. Em không muốn nghĩ về chuyện trước kia nữa hay giờ làm thế nào anh lại không thể nhớ ra em. Em chỉ muốn làm tình với anh thôi. Em nhớ anh và đêm qua đã chưa bù đắp cho điều đó.”

Không một thằng đàn ông nào có thể chống cự lại sự quyến rũ trần trụi này. Nàng hôn anh và anh đáp lại bằng niềm đam mê mà anh nghĩ mình đã từng trải qua.

Eden thức dậy khi Aristide nằm cạnh nàng. Họ lại làm tình, lần này thì mềm mại và lâu hơn. Anh phát ra tiếng yêu giữa lúc anh giải phóng .Và nàng đã đáp trả lại chúng, nhưng làm sao nàng có thể tin những gì thuộc về anh là thật?

Họ là tình nhân rồi kết hôn trong ba năm mà môi anh chưa lần nào nói ra thậm chí chỉ là hơi giống tiếng yêu. Tối nay là lần đầu tiên anh gọi nàng là tình yêu của anh ( agape mou = my love)

Có thể nào anh đã thực sự yêu nàng rồi không? Điều gì họ nói trong lúc họ đang bên nhau lúc trước? Nếu như anh có lại trí nhớ và biết rằng điều anh cảm giác về nàng không phải là tình yêu?

Những câu hỏi ấy cứ xoáy mãi vào tâm trí nàng, hành hạ trí óc nàng với viễn cảnh không hạnh phúc sau này.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như giờ anh cứ khăng khăng rằng anh yêu nàng không phải vì cảm giác tội lỗi? Nàng hiểu ra sự thật là anh không cảm thấy tự hào gì về cách anh cư xử với nàng cho đến tận bây giờ, cho dù anh dường như quá đầy niềm kiêu hãnh của phái mạnh để thừa nhận sự thật đó. Liệu tình yêu có thể sinh ra từ sai lầm lần cuối đó không? Liệu nó có thật không?

Mọi thứ quá khó hiểu. Làm thế nào nàng biết được sự thật về cảm giác của anh ấy khi anh dường như quá kiên quyết chứng minh cho nàng thấy anh là người chồng tốt hơn kí ức của nàng biểu hiện?

Anh thậm chí sẵn sàng sa thải Kassandra. Eden thật sự nghĩ điều đó có thể xảy ra lúc này đây. Aristide đang trong tâm trạng tội lỗi ( thậm chí anh từ chối nhận ra việc đó) là một viễn cảnh rất đáng sợ.

Nàng không muốn anh thoát ra chuyện đó trước khi Kassandra biến mất khỏi cuộc sống của họ, nhưng nàng không muốn dành cả phần đời còn lại với người đàn ông mà chỉ sống với nàng bởi anh ta cảm thấy tồi tệ vì cách anh đã đối xử với nàng lúc trước. Đó là một viễn cảnh không tốt đẹp gì hơn là cưới nhau vì lợi ích của đứa trẻ.

Aristide bước vào văn phòng của anh vào sáng thứ Hai với mục đích không thể lay chuyển được.

Anh đã tra tấn Eden thời gian trước đó vì hành vi của Kassandra kể từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân và anh không hề nghi ngờ gì về việc sa thải người phụ nữ này. Cô ta đã làm cho Eden đau khổ với những lời nói ám chỉ khôn ngoan và sự tinh vi. Anh đã cho cô ta quyền đó. Đó là đau khổ mà anh phải chịu đựng, nhưng anh không định để chất độc của Kassandra ảnh hưởng đến cuộc sống của anh hay hành hạ vợ anh thêm ngày nào nữa.

Mâu thuẫn này tiến xa đến mức anh nghĩ nó chỉ đến sau khi Eden tiết lộ. Kassandra đã cố gắng nói dối và hơn nữa còn xuyên tạc để giữ lấy công việc và vị trí của cô trong cuộc đời anh, nhưng anh đã từ chối để bị điều khiển như thế.

“ Cô đã bị sa thải, Kassandra. Bảo vệ đang đợi cô ở bàn với sáu tháng tiền trợ cấp thôi việc cho cô ra đi. Cô không còn vị trí nào trong tòa nhà Kouros Industries hay bất cứ máy tính nào nữa.”

“ Anh không thể nghiêm trọng hóa như thế. Anh không thể sa thải em!”

“ Cô sai rồi.”

“ Nhưng anh cần em, không phải con ả người Mĩ kia. Cô ta chẳng biết tí gì về công việc kinh doanh của anh cả. Cô ta thậm chí không nói tiếng nói của chúng ta cho chính xác! Em phải ở bên cạnh anh, chứ không phải cô ta!”

“ Đừng bao giờ gọi vợ tôi như thế một lần nữa…. tôi có thể hủy hoại cô đấy, Kassandra… hoàn toàn có thể. Đừng bao giờ làm điều mà khiến tôi nghĩ tôi sẽ làm điều đó .”

Cô tái đi và nhìn giận giữ, tay cô nắm chặt lại như móng vuốt. “ Anh lẽ ra đã yêu em nếu cô ta không chắn đường.”

“Cô chưa bao giờ ở trong cuộc đua đó.”

“Anh đã làm tình với em.”

“Chúng ta đã có quan hệ. Đó là kiểu quan hệ tự nguyện không có bất cứ giao kèo nào cả.” Một mối quan hệ gọn gàng, chẳng có gì hơn. Lúc này anh biết là tại sao rồi. Người phụ nữ này không có trái tim và bây giờ anh biết được sự khác nhau giữ kiểu quan hệ lạnh lùng, tính toán này và một cuộc làm tình thật sự.

Enden làm tình với anh và, lạy Chúa, anh sẽ chẳng bao giờ biết được thời khắc không có món quà ấy.

“Làm sao anh dám? Nó không giống như thế. Cả hai chúng ta đều đã rất thích mà.” Cơn giận dữ của cô đã làm biến đổi nét mặt thành một chiếc mặt nạ xấu xí. “Em rất quan trọng với anh. Anh cần em.”

“Không, tôi không cần.”

Những giọt nước mắt cô tràn ra, nhưng lần đầu tiên trong trí nhớ sự đau khổ của một người phụ nữ không làm anh thay đổi tí nào.

Cô dừng lại ở cửa và quay lại đối mặt với anh. “Cô ta đang chuẩn bị bỏ anh lại New York. Cô ta đang định đưa ra đơn li hôn. Chẳng lẽ cô vợ nhỏ bé đáng tôn kính của anh không nói anh nghe điều đó ư?”

Thứ gì đó đang nổ tung trong não anh, như một bức tường đổ sập xuống thành những đống đá vụn. “ Cô nói dối”

“ Không. Anh chỉ ước gì em làm điều đó thôi. Nhưng lần này em nói một sự thật không chau chuốt gì cả. Em nghe cuộc cãi nhau của anh về chuyến đi của chúng ta đến nhà hát. Cô ta thật sự giận dữ. Cô ta phát điên lên, nhưng cũng chẳng có gì giống như cách mà cô ta tấn công anh trên xe trên đường đến vùng ngoại ô ở New York.”

“ Cô khó có thể biết điều đang tranh cãi khi chiếc xe đang chạy.”

“Dĩ nhiên là em có thể, em nghe trộm anh.” Cô đưa anh một ánh nhìn tiếc rẻ và làm bộ như giọng điệu người Mĩ của Eden. “ Em không thể chịu thêm nữa, Aristide. Em muốn li dị.”

Với một ánh nhìn cuối cùng, cô phấn khởi bước ra khỏi phòng. Nhưng Aristide hầu như không để ý.

Não anh lúc này đang bị oanh tạc bởi những hình ảnh. Lần đầu tiên anh thấy Eden là ở bên ngoài Bảo Tàng nghệ thuật Metropolitan – nàng thật đẹp, nàng bước vào anh, lần đầu tiên họ làm tình với nhau…. Sự ra đời của con trai họ…. rất nhiều hình ảnh vụt nhanh qua trí óc anh như vận tốc ánh sáng. Rồi đến chiếc xe chở Kassandra đã nhắc tới… trước vụ tai nạn đó.

Và anh biết chính xác nguyên nhân vì sao linh tính đó cứ quấy rầy anh kể từ khi phát hiện ra anh đã có một người vợ mà mình không thể nhớ.

Không phải là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu lái xe, Aristide ước rằng anh đã sử dụng chiếc xe tự lái rồi. Eden tính là sẽ bàn bạc về mối quan hệ của họ. Và anh không thể nào tập trung vào nàng và đường chạy trong cùng một lúc được.

“Em nói gì thế?” anh hỏi, chắc chắn rằng anh đã hiểu lầm cô trong những từ cuối.

“Anh có quyền chọn lựa. Hoặc là cô thư kí của anh hoặc là vợ anh. Anh không thể chọn cả hai được.”

Anh nén một lời nguyền rủa. Hóc- môn bực tức của Eden tăng cao đã làm nảy sinh cuộc tranh cãi lớn; anh kiên quyết tránh né vấn đề đó.

Nàng không nói với anh là nàng đã mang thai, nhưng họ vẫn ngủ chung trên một chiếc giường và anh không tính toán gì. Nàng không có kinh nguyệt hồi tháng trước và nàng ngừng cho con bú nữa một cách đột ngột.

Anh không biết tại sao nàng chưa nói với anh nếu như nàng muốn giữ việc đó như là một sự ngạc nhiên cho Giáng Sinh, hoặc là chính nàng thực sự còn chưa nhận ra điều đó. Nàng có thể đã không suy ra được điều đó nhanh như anh.

Anh nhớ nàng dễ dàng bị bối rối như thế nào trong suốt thời kì nàng mang thai Theo. Chứng đãng trí của nàng làm cho người ta yêu mến, nhưng anh không bao giờ trêu chọc nàng về điều đó cả bởi vì nàng lúc đó cũng rất nhạy cảm.

“Em biết anh không có ý đó.”

“Vậy chứng cứ gì khiến em đưa ra giả định đó?”

“Anh yêu em. Anh không định bỏ đi bởi Kassandra làm anh bực tức vì những chuyện nhỏ nhặt đó.”

“Anh xem việc cô ta nỗ lực phá hoại sự bền vững của cuộc hôn nhân này là nhỏ nhặt ư?” nàng hỏi, giọng nàng trở nên lạnh lẽo hơn anh từng nghe.

Chết tiệt. “Anh không nói như vậy.”

“Nhưng anh không tin rằng cô ta đang cố phá hoại chúng ta ư?”

“Em nghe này, cô vợ của anh (yineka mou= my wife). Em có thấy mình đang có chút kích động ở đây không?”

“Không”

Anh thở dài. “Vậy thì em đang như thế đấy” anh nói dịu dàng hết sức.

Anh không muốn làm nàng buồn hơn

“Em không có kích động, nhưng em bắt đầu thấy anh không bao giờ chịu tin em.”

“Công bằng đi nào. Trước tuần này em chưa lần nào than phiền về Kassandra và anh đã tận mắt chứng kiến những nổ lực của cô ấy để làm em hài lòng trong một môi trường lạ.”

“Ý anh là những nổ lực của cô ta để bày ra sự ngu dốt của em à.”

Anh nghiến răng, không muốn bị mất bình tĩnh, nhưng sự giận giữ đang chống lại ý chí của anh. “Em nói không hợp lí chút nào.”

“Điều gì không hợp lí về việc em muốn chồng tống khứ cô ả đang cố phá hoại của hôn nhân của em cơ chứ?”

“Tại sao Kassandra lại làm việc đó?” anh hỏi, theo một hướng khác. Nếu anh có thể làm nàng thấy được nàng đang nhìn thấy từ những điểm vô lí của sự việc, họ có thể kết thúc cuộc thảo luận lố bịch này.

“Cô ta muốn anh”

“Cô ấy chỉ là nhân viên của anh, không phải tình nhân.”

“Cô ta đã từng, hoặc cô ta có ý thân mật với anh.”

Sự căng thẳng bóp chặt lấy anh. Anh phải bước thật cẩn thận lúc này. Anh và Kassandra từng là tình nhân. Một cách ngắn gọn, xung quanh khi anh gặp Eden, nhưng khi anh gặp được vợ anh, những người phụ nữ khác không còn tồn tại với anh nữa. Kassandra đã làm họ chia tay bằng một sự lạnh lùng đầy kinh nghiệm mà cô ta dùng để đáp trả lại với những thứ khác. Không những trái tim của cô ta mà còn lòng kiêu hãnh của cô cũng đặc biệt bị ảnh hưởng.

“Không bao giờ cô ấy nói những điều đó với em.”

“Anh sai rồi.”

“Eden…” anh gầm lên, sự thất vọng của anh làm cho giọng anh khàn khàn.

“ Oh, em quên mất, anh không tin bất cứ thứ gì em nói về nhân viên cũ của anh.”

“Đừng có gọi tên cô ta như thế. Người phụ nữ duy nhất quanh anh, người mà anh yêu quí nhất đối với anh chỉ có em mà thôi, thậm chí ngay cả khi em trở nên ghen tuông một cách vô lí như thế này,” anh nói một cách trêu chọc, cố làm dịu lại sự căng thẳng đang lớn hơn giữa họ.

“Em không có vô lí và em đã chấp nhận từ lâu rằng đối với anh em cũng không có gì quý giá.”

“Em đang có ý quái quỉ gì thế?” anh hỏi gần như gầm lên, bắt đầu mất bình tĩnh.

“Đó là điều em vừa nói. Em biết anh không yêu em từ khi chúng ta kết hôn, nhưng em nghĩ tình yêu của em sẽ làm cho mọi chuyện tốt đẹp. Em đã sai. Em thấy được kết hôn vì lợi ích cho con của em và phải chịu đựng vì kĩ năng trên giường của em đều không đủ. Nó rất đau khổ.”

“Chuyện này đi quá xa rồi đấy. Em hoàn toàn không có lí do gì cả và có lẽ tình trạng của em đang hụt hẫng, nhưng em hãy dừng làm ra những lời buộc tội hoang đường này ngay lập tức.

“Anh không phải trong phòng họp đâu, Aristide. Anh không thể ra lệnh em như một trong những giám đốc của anh đâu.” Rồi nàng im lặng và đứng yên trong vài giây.

Tốt. Có lẽ nàng đang bình tĩnh lại

“Anh biết em mang thai.” Nàng nói với giọng nhạt nhẽo, thiếu vắng sự vui mừng mà lẽ ra thông báo đó nên mang đến.

“Anh xin lỗi nếu anh lấy đi sự kinh ngạc của em, nhưng, đúng thế, anh biết.”

“Từ khi nào?”

“Từ khi em mất kì kinh nguyệt đầu tiên và bắt đầu thèm ăn những miếng bánh mỳ nướng cháy vào buổi sáng.”

“Vậy, anh biết khi anh mời em đến New York, đúng không?” Tại sao giọng nói nàng lại điềm tĩnh như thế, thể như mọi cảm xúc của nàng đều trong tình trạng khóa chặt lại?

“Đúng vậy, anh biết”

“Điều đó giải thích tất cả. Em đã hi vọng.. không có chuyện gì. Em đã sai.”

“Em hi vọng điều gì?”

“Rằng anh cuối cùng đã chán cái cảnh xa em, rằng anh muốn cuộc hôn nhân của chúng ta gần hơn. Đó chỉ là trò đùa phải không?” nàng hỏi với một sự chỉ trích chua chat mà anh không bao giờ nghĩ nàng có thể

“Anh không thích xa em.”

Một khi anh nhận ra nàng có thai lần nữa, anh cũng nhận ra rằng anh đã chán ngấy kiểu bỏ lại nàng ở Hi Lạp khi anh đi công tác. Anh đã đặt một chiếc chuyên cơ để trang bị đi du lịch với những đứa con để nàng có thể đến với anh, nhưng anh chưa nói cho nàng nghe.

Anh muốn giữ đấy để làm một sự ngạc nhiên vào ngày Giáng Sinh,một món quà trao đổi cho sự mang thai của nàng.

Nàng cười lớn, âm thanh nghe căng thẳng và nụ cười mang vẻ ảm đạm. “Đúng vậy. Làm sao anh có thể nhớ em khi anh có Kassandra cừ khôi trong suốt chuyến đi?”

“Cô ấy không phải vợ anh.”

“Cô ấy nên như thế.”

“Thật vô lý.”

Eden không trả lời lại câu đó. Trên thực tế, nàng chẳng nói gì trong vài cây số.

Trời bắt đầu mưa và anh rút chiếc khăn tay. “Chúng ta sẽ tới nơi sớm thôi.” Khi bước đầu của cuộc đối thoại diễn ra thì không tốt chút nào, nhưng anh đã cẩn trọng bắt đầu làm bay hơi cuộc tranh cãi tiếp theo.

“Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta chia tay,” nàng nói trong giọng nói mệt mỏi và tê liệt. “Em có thể rời New York, hay dọn tới một nơi ở riêng biệt gần Athens nếu anh cảm thấy chắc chắn về chuyện nuôi dạy con ở Hi Lạp. Chúng ta có thể thảo luận về việc thăm nom chúng.”

Anh có cảm giác như ai đó đang đấm thẳng vào ngực anh và lấy đi không khí trong phổi anh. Anh quay lại nhìn nàng, cần được biết nàng có nghiêm túc hay không, mọi điều trong anh đều hi vọng là nàng không thế.

Đôi mắt nàng tràn ngập quyết tâm đau đớn. “Em không thể chịu hơn nữa, Aristide. Em muốn li hôn.”

Anh không thể thở. Ngực anh đau nhói. Nàng nói từ, “Em nghĩ chúng ta cần phải chia tay,” đến “Em muốn li hôn,” trong tiếng tim đập.

Anh bắt đầu la nàng, nhưng chỉ vài giây không hồi đáp và cái nhìn một bên đã để lộ ra đôi mắt trống trải của nàng để anh nhận ra anh đang trải qua việc đó ở Hi Lạp. Anh la một từ tiếng Anh cuối cùng khi anh bước ra, “Không!”

Nhưng nó lạc đi trong tiếng hét của nàng và đôi mắt anh nhìn lại bên kia đường thì thấy một chiếc xe tải lệch hướng đâm vào chiếc chuyên cơ của họ.

Anh không có thời gian lôi kéo. Nàng sẽ bị thương. Anh có thể mất nàng. Anh đưa tay ra để bảo vệ nàng thậm chí khi anh đã cố gắng tránh những điều không thể tránh.

Anh tỉnh lại. Nằm bên đường. Đầu anh đau và anh chỉ có thể nhận biết được chút âm thanh xunh quanh anh.

“Trông không tốt chút nào… máu… chúng ta không thể làm gì… không thể.. sống sót…” Anh trượt vào hôn mê, chắc chắn rằng vợ anh và đứa con chưa chào đời của họ sắp chết.

Aristide ngồi ở bàn, run rẩy và đổ mồ hôi.

Vợ anh sống sau vụ tai nạn đó, nhưng còn đứa con? Anh nhớ nàng không bên cạnh anh trong suốt thời gian anh hôn mê… Kassandra đã thuyết phục anh rằng có nghĩa là Eden không thật sự quan tâm anh. Nhưng chính nàng cũng đã phải nhập viện… không chỉ đơn thuần là vì một chấn động nhỏ… mà còn vì khả năng sẩy thai?

Anh cầm lấy điện thoại và yêu cầu để được liên lạc với bệnh viện ở New York bằng một giọng nói yếu ớt vì những kí ức kinh hoàng của anh. Một vài lúc sau, anh đặt điện thoại xuống,cảm giác nhẹ nhõm xuyên qua người anh. Nàng không mất đứa bé, nhưng một lần nữa nàng lại không nói với anh về điều đó. Tại sao không?

Rồi anh cười một cách chế nhạo vào bản thân và sự trì độn của anh.

Nàng nói với anh là anh cưới nàng duy chỉ vì lợi ích của đứa bé chưa chào đời và nàng tin điều đó. Lần này nàng đã giữ đứa bé nằm ngoài tình thế thay đổi đó bởi vì nàng muốn chính mình là nhân tố quyết định theo cách mà bây giờ anh cảm thấy về cuộc hôn nhân. Hay là nàng?

Dựa vào sự tra tấn của những kí ức trong đầu anh, thì vợ anh muốn li hôn. Sự cáu gắt đang gia tăng trong cổ họng anh. Anh chưa bao giờ nói anh yêu nàng và nàng tin anh không yêu nàng. Nàng trải qua tất cả những khoảng thời gian ở bên cạnh nhau và tin rằng nàng không có gì đặc biệt với anh trong khi nàng hiện diện khắp nơi trong bầu không khí anh thở.

Anh không nói một lời, nhưng chết tiệt, làm sao nàng lại không biết? Anh cần nàng theo cách mà anh chưa bao giờ thế và có thể không bao giờ cần thêm một người nào nữa.

Nàng không rời khỏi anh sau khi ở bệnh viện. Thực sự là nàng hành động như nàng muốn cứu thoát cuộc hôn nhân của họ. Có phải là nàng hay là tính tình hiền dịu của nàng? Nàng không thể rời bỏ anh vì bệnh mất trí của anh? Nếu anh nói với nàng anh có thể nhớ lại, liệu nàng có bỏ đi không?

Nàng chưa tin rằng anh đã nói yêu nàng tối qua, vì thế trong trí nhớ nàng thì chẳng có gì thay đổi giữa họ. Nàng vẫn chưa tin anh và tại sao nàng nên tin? Anh hầu như chưa làm gì để có thể chiếm được niềm tin đó. Nhưng anh đã sa thải Kassandra.

Chuyện này chắc chắn là điều tốt cho một cái gì đó.

Cho dù vậy nó sẽ là vấn đề gì nếu anh không thể thuyết phục nàng rằng anh yêu nàng. Tâm trí anh mệt lử với các khả năng và anh nghĩ anh đã quyết định cách mà anh thực hiện điều đó, nhưng đầu tiên anh phải kết thúc tình thời gian tìm hiểu anh đã bắt đầu ngày hôm qua.

Anh cầm điện thoại lần nữa; lần này anh gọi cho tiệm hoa.

Eden cảm thấy chưa bao giờ cười tươi như lúc nhận hoa.

Lần đầu tiên sẽ là bó hoa hồng thật lớn. Tấm thiệp kèm theo ghi. “ Em mãi mãi là niềm đam mê của anh.”

Mỗi giờ qua, một cuộc kí gửi lại đến, mỗi bó đều có sáu hoa hồng vàng đặt trong bình thủy tinh. Tấm thiệp đều viết một điều giống nhau: “ Hoa hồng vàng là tình yêu vĩnh cữu… đó là những biểu hiện của anh.

Anh thật sự muốn nàng tin rằng anh yêu nàng. Nàng bắt đầu tin điều đó,không nghĩ đến điều anh cảm thấy cho nàng vào ba năm trước. Anh thật sự yêu nàng… thậm chí còn nhiều hơn nàng yêu anh.

Lúc bốn giờ,không có bất cứ lần chuông rung nào hay bất cứ cuộc kí gửi nào nhưng lúc bốn giờ mười lăm, Aristide bước vào phòng khách.

Nàng đang chơi đùa cùng đứa con, như nàng chơi đùa vào buổi trưa, lần này đối mặt trong sảnh. Nàng đang chờ anh và duy chỉ bây giờ mới nhận ra điều đó. Ánh nhìn vội vã đặc biệt nhìn vào anh với sự hân hoan.

Anh mặc một trong những bộ đồ công sở được may và mang theo một bình thủy tinh với sáu bông hoa hồng như những bình khác.

Bước chân nàng đi lên như những con rối trên sợi dây, bị điều khiển bởi sự hiện diện của anh.

Anh cười với nàng. “ Agape mou(Vợ của anh), trông em thật đẹp.”

Nàng cười. Nàng không thể dừng. Nàng mặc áo thun và quần jeans như nàng vẫn thường mặc khi nàng chơi đùa với đứa con. Không phải là nữ hoàng vật chất.

Aristide tặng nàng những bông hoa .

Nàng nhận lấy và cúi đầu ngửi hương hoa. “ Chúng thật đẹp.”

“Hoa hồng vàng là tình yêu vĩnh cửu.”

Nàng ngẩng đầu lên. “ Mấy tấm thiệp đều nói như thế.”

“Mỗi một lọ hoa tượng trưng cho mỗi tháng anh cảm nhận về em.”

Bao gồm lọ này, là thành ba mươi sáu… tổng số tháng kể từ ngày họ gặp nhau. “ Điều đó là không thể… em nói với anh—“

Tay anh chặn ngang môi nàng. “Anh biết em tin điều gì, nhưng em sai rồi Eden yêu quí của anh, thật sự sai rồi.”

Nàng nhìn chăm chăm vào anh… anh đã nhớ lại rồi ư? Nhưng, không, anh đã nói. “ Làm sao mà anh chắc chắn như thế được?”

“Bởi vì anh biết bản thân mình và anh biết rằng anh đã không thể yêu em nhiều như lúc này và đã không yêu em lúc trước. Điều đó khá là không tưởng.”

Có phải đó là sự thật? Có phải nàng đã đánh giá sai lầm về tình cảm của anh dành cho nàng? Giống như nàng nói Aristide, anh thậm chí chưa một lần nói anh không yêu nàng, anh không bao giờ nói với nàng rằng anh đã yêu.

Nàng quay lưng lại và đặt lọ hoa trên cái bàn cạnh đó rồi quay lại tựa người nàng vào vòng tay của chồng. “ Nó không quan trọng nữa rồi, nếu anh yêu em lúc này, điều đó không còn quan trọng nữa rồi.”

Nhưng nó rất quan trọng, Aristide muốn nói cho vợ anh biết anh đã nhớ lại, nhưng anh không muốn dọa nàng bỏ chạy trước khi anh thuyết phục được nàng về tình yêu của anh. Nàng cần phải tin tưởng mà không nghi ngờ rằng tình yêu anh dành cho nàng là thành thật. Anh tin rằng kế hoạch anh đã dàn dựng bằng tình cảm hôm nay sẽ là chứng cứ hiệu quả.

Họ ở cùng nhau trên giường khi anh kể cho nàng nghe về Kassandra đanh đá.

“ Cô ta nói em đang định li hôn với anh,” anh nói, đang câu dẫn cảm xúc của nàng trong vấn đề ngay lúc này.

Eden tái đi, nhưng nàng gật đầu. “ Đúng vậy.”

“ Em vẫn còn cảm giác ấy à?” anh hỏi

Nàng nhìn xuống hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau một cách châm chọc. “ Anh nghĩ sao?”

“Anh nghĩ em rất rộng lượng, nhưng tại sao em lại ở cùng anh tối nay?”

“Bác sĩ nói không nên làm anh buồn, điều đó có thể gây nguy hiểm đối với bệnh nhân từng bị chấn động. Em nghĩ việc nói với anh rằng người vợ mà anh không thể nhớ muốn một cuộc li hôn này ẩn dưới nhãn của 1 tin buồn.”

Anh không xem xét khía cạnh đó, nhưng nó chứng minh cho sự lo lắng của anh rằng nàng ở cạnh anh chỉ là quan tâm mà không phải là sự khao khát.

“ Anh yêu em”

Một bóng đêm xuyên qua ánh nhìn của nàng, nhưng nàng gật đầu và hôn anh thật sâu và mạnh mẽ. Nàng vẫn chưa tin anh, nhưng nàng sẽ tin.

Cuối cùng, nàng dựa vào vai anh. “ Làm sao Kassandra biết được em đang dự định li hôn?”

“Cô ta đặt một cây viết nghe lén trong chiếc xe thuê.”

“ Điều đó thật điên khùng!”

“ Hoặc là tính toán. Anh đã cho bảo vệ vào ngay lập tức. Họ phát hiện ra cô ta đã đặt hai thiết bị thông qua Internet trong một tháng trước chuyến đi của chúng ta đến New York. Một cái khác được tìm thấy trong căn hộ của cô ta khi được lục soát.”

“ Cô ta để anh tìm ư?”

“Cô ta đang đối mặt với những khoản tiền lớn về đơn kiện nếu cô ta không cho.”

“Cô ấy muốn cưới anh”

“Đúng vậy, nhưng cô ấy không hiểu rằng tình yêu không thể thay thế bằng tình dục và tham vọng. Cô ta không và chưa bao giờ yêu anh, nhưng điều cô ta muốn là một thứ gì đó quyền lực hơn hơn là thành một người thư kí riêng của anh. Cô ta nghĩ cô ta xứng đáng với điều đó bởi vì thứ tình bạn suốt đời.”

“ Em vẫn nói cô ta làm em phát bệnh đi được.”

“Có thể. Điều đó cũng làm cho cô ta gần như mất việc.”

“Anh không làm im chuyện này sao? Lỡ như báo chí dựng chuyện lên thì sao?”

“Cô ta nên xem xét những khả năng trước khi chơi trò chơi tàn nhẫn với vợ anh .”

“Người Hi Lạp thực sự làm điều gì đó để trả thù, đúng không?”

“Cha anh từng nói hành vi tồi tệ thường nhận sự báo thù của chính nó. Ông ấy đã đúng. Mọi thứ đang xảy ra với Kassandra lúc này, cô ta trả giá bằng chính bản thân qua những hành động của cô ta.”

“Em rất vui khi cô ta biến mất khỏi cuộc đời chúng ta.”

“Anh cũng vậy.”

Nàng im lặng thật lâu khiến anh lo lắng. “ Sao thế?”

“Em không thể tin được mọi thứ đã thực sự thay đổi.”

“Hãy chờ đến Giáng Sinh và em sẽ thấy được sự thay đổi.”

Nàng ngồi thẳng và hỏi, “Điều gì mà khác biệt thế?”

“Em cứ chờ rồi thấy.”

Nàng ngay lập tức năn nỉ anh để có câu trả lời và anh cười lớn, thích thú việc anh có thể lưu lại nét đáng yêu này. Nàng không thể chịu được khi biết có một ngạc nhiên đang chờ đón… nàng muốn biết mọi thứ ngay lúc này.

Nàng muốn biết giới tính của đứa trẻ trước sinh nhật của Theo và đã trải qua hàng giờ tìm kiếm những di truyền, cố tìm ra màu mắt và màu tóc mà thằng bé sẽ có.

Cuối cùng, cách duy nhất để dừng câu hỏi của nàng là làm tình với nàng và điều đó thì chẳng khó khăn gì.

Bạn đang đọc Anh Còn Nhớ Em? của Lucy Monroe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.