Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Sáng hôm sau, 6h sáng, vẫn còn đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, chiếc điện thoại vẫn đang được nắm chặt trong tay từ tối hôm qua bỗng nhiên rung lên bần bật...

Vội vàng nhấc điện thoại lên nghe, nó tiếp anh bằng cái giọng ngái ngủ...

”Ư... ưm... a... nhô...? c` ah... ư... hư..”.

”Hi hi! Vợ vẫn đang ngủ đấy à?”

”Vâng ạ! C` dậy rồi à? Sao dậy sớm thế ?”– Vừa nói vừa quằn quại trong chăn.

“Híc... c` có ngủ được đâu mà dậy! Vẫn thức từ đêm hôm qua nằm chờ đến sáng mà ^^!”

Nghe anh nói câu này, nó liền bật hẳn dậy, mắt mở thao láo ngạc nhiên.

“Cái gì cơ? Sao lại thế? C` bị hâm à? Có biết thức xuyên đêm hại người lắm không:-w!”

“Híc híc...cxin lỗi... nhưng c nhớ vợ quá không ngủ được ý:(...”

“Hi hi! Vợ biết rồi ạ! Thế để cho vợ ngủ tiếp nhé? Vợ vẫn còn thèm ngủ lắm =))”– Nó nũng nịu, về cơ bản là chưa muốn dậy.

“Khônggggg! Vợ dậy điiii! Chồng đang ở đầu ngõ nhà vợ rồi đây nàyyyyy:-O!”

“Cái gì cơ??? Sao c` đã đến rồi:-O! Vợ không ra đâuuu:-O! Vợ còn chưa make up cơ!!!”– Nó gào lên trong điện thoại.

“Ôi xồi... không cần phải mếch cấp mếch củng gì hết! Cứ mặt mộc ra đây xem nào =.="!"

“Không được đâu:(... Vợ xấu xí lắm:(...”– Giọng con bé càng lúc càng nhỏ lại, đối với một đứa con gái ngay từ lần đầu gặp anh đã chuẩn bị lung linh cầu kỳ như nó mà phải bỏ mặt nạ ra gặp anh thì quả thật là một điều kinh khủng.

“Có bị điên không?”

“Dạ?”

“Tôi hỏi cô có bị điên không?”– Giọng anh đanh lại.

“Sao ạ:(?”

“Tôi yêu cô vì bản thân cô chứ vì cái mặt nạ của cô à? Ai chẳng biết con gái không make up thì chẳng xinh đẹp:-w! Tôi chuẩn bị tâm lý rồi! Mau ra đê:-w!”– Anh gằn giọng dọa nó, vừa nói vừa bật cười.

“Hu hu... thật nhé:(! Cho cxem rồi c ko đ.c bỏ vợ đâu đấy:(“– Vẫn lo vẫn sợ).

“Đươc rồiii! Khổ quá!!! Tôi bay về SG đâyyyy!”

“Aaaa... thôi được rồi! Vợ dậy ngay đây >"
**

Lục cục mò dậy...

Hừ...

Đầu tóc từ tối hôm qua về muộn cũng còn chưa gội được...

Định để sáng nay dậy sớm sửa soạn lại sau chứ... Ai ngờ anh lại tập kích đột ngột thế này! Thật là khốn đốn!

Đành gội qua cái đầu rồi mặc tạm một bộ quần áo rộng rãi, lóc cóc chạy ra đầu đường...

**

Dừng lại ở đầu ngõ, nó ngó quanh, không thấy anh đâu cả. Nhìn phải, rồi lại nhìn trái... ánh mắt nó đột ngột dừng lại ở phía khuôn mặt anh đang điềm nhiên tiếp chuyện với”bác ruột”nó ở quán nước:-O!!!

Ôi cha mẹ ơiii!!!

Sao anh lại ngồi uống nước ở đấyyy!

Bao nhiêu chỗ không ngồi sao lại ngồi ở đúng quán của bác nó!

Tôi chết mất thôi!

Mặt con bé tái mét lại... dừng hình...

Tự dưng quên mất phải gọi điện thoại cho anh... Lại cứ đứng vẫy vẫy với đập đầu bùm bụp vào tường =]]...

Phải mất một lúc anh mới thèm quay ra nhìn thân xác tàn tạ của nó...

Vừa nhìn thấy khuôn mặt hốc hác thấy ớn của nó, anh liền giơ tay lên... vẫy vẫy gọi lại...:|... Rồi thì bác Q cũng cùng lúc quay mặt ra nhìn nó theo hướng tay anh vẫy...

Rồi thì... nó chết lặng... Đánh liều vẫy tay ra hiệu cho anh phi xe tiến lên phía trước một đoạn...

Bỏ qua ánh mắt vô cùng khó hiểu của bác và anh nhìn nó như một con tâm thần trốn trại tha hồ vùng vẫy...

Anh không hiểu, nhưng vẫn bất đắc dĩ làm theo lời nó...

Cho đến khi xe anh dừng lại ở phía đầu ngõ bên kia, nó mới lóc cóc chạy theo...

Nhảy vội lên xe và không dám quay lại nhìn bác...

Phải đi được một lúc, anh mới quay lại hỏi nó.

“Vừa nãy vợ bị làm sao đấy?”

“Trời ơiii! Chồng có biết c` vừa nói chuyện với ai khônggg? – Giọng con bé thở hổn hển, vừa thở vừa nói...

“Ai?”

“Bác ruột của vợ đấy >"
“Ô thế à? Sao vợ không nói sớm, để chồng còn chào bác cho tử tế!”– Anh hào hứng nói.

“Thôi tôi lạy anh! Có biết bác ý chơi thân với mẹ vợ như thế nào không? Mà mẹ vợ thì cấm không cho vợ yêu đương gì đâu đấy >"
“Mẹ cạo đầu vợ, chồng đốt nhà mẹ:|”– Anh nói thản nhiên như chuyện bình thường =;

"... chồng đốt nhà mẹ thì vợ ra đê ở à:|...”– Nó nghẹn ngào...

“Ngốc thế! Không có nhà thì sang ở với chồng:-O! Ở với cthì không phải lo, c thừa sức nuôi 10 cái mạng vợ, haha)”...

“Vâng vâng... tôi biết anh rồi... cho tôi xin ạ ~"~...”

**

Đi qua cửa hàng bánh kem gần nhà nó, anh liền dừng lại, nói là muốn vào mua đồ ăn sáng cho nó. Con bé cũng gật đầu, mặc dù trong lòng thở dài thườn thượt”Có ai lại ăn sáng bằng bánh kem không hả zời?!”....

Ngồi vắt vẻo trên xe anh, nó thấy ánh mắt anh từ bên trong cửa hàng cứ hướng ra nhìn nó... nhìn ngơ ngác luôn... khiến con bé phải bật cười bĩu môi.

“Chồng nhìn cái gì? Ai cho cnhìn mà nhìn? Sao c vô duyên thế ?"

Nó nói thế, anh cũng chẳng vừa, liền vênh mặt bật lại nó.

“Ô hay! Ai nhìn vợ! Chồng nhìn cái chị đằng sau lưng vợ chứ! Eo ôi... vô duyên nhận vơ =;”=))

Quay lưng lại, nó chẳng thấy ai, liền hậm hực quay lại gắt.

“Điêu... làm gì có chị nào:-w!”

“Người ta đi rồi =;! Ai cho vợ nhìn mà đòi =;”– Anh bật cười giễu cợt...

“Chồng... quá đáng lắm >"
**

Con đường ngày hôm nay anh đưa nó đến không giống với con đường của những lần trước...

Thế đấy, cái con mù đường như nó mà cũng nhớ được đường đến nhà anh... thật đúng là hiếm hoi... sức mạnh của tình yêu mà!

Loằng ngoằng một lát khiến anh cũng suýt lạc, có vẻ như bản thân anh cũng chẳng nhớ đường này lắm. Nó ngạc nhiên, nhưng không hỏi... cho tới khi đến nơi, câu trả lời tự khắc được bày ra trước mắt. Một căn biệt thự to bự ở gần ngoại thành. Nhà trắng muốt với kết cấu bên trong trông thật thanh tao, nó lạ lẫm bước vào, tò mò hỏi.

“Ơ chồng ơi! Hình như đây đâu phải nhà chồng?”

Cầm chìa khóa tung tăng vung vẩy, anh nhoẻn cười trả lời.

“Ừ! Nhà a Đ mới mua cho a và thằng K ở chung đấy ^^! Được không vợ?”– Anh ngoái đầu quay sang nhìn nó hỏi, nhưng nó chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười.

Trong lòng thầm nghĩ...

“Quá đẹp luôn ấy chứ... chỉ được là được thế nào:-O! Nhà riêng mà lại có thang máy là sao... Uồi uồi đẹp quá!". Nó còn muốn chạy ngay ra cái sân ngoài kia để xem lũ cá đỏ hồng đang tung tăng dưới thác suối nhân tạo:x...

**

Bước vào thang máy, lúc này anh mới có thời gian để nhìn nó kỹ hơn, liền nheo mày hỏi...

“Sao hôm nay lại ăn mặc híp hốp thế này:-?”

Biết ngay thể nào anh cũng hỏi, nó tỉnh bơ đáp.

“Để cho c` đỡ bị kích thích ý mà“

“Xời ơi! Thế thì v. lại hơi nhầm! Vợ mặc thế này c` càng tò mò đằng sau lớp vải ấy là cái gì luôn!Hihi”– Anh vừa nói, vừa dùng ánh mắt gian tà quay sang nhìn nó khiến con bé đỏ bừng cả mặt, vội vàng quay đi không thèm nhìn anh nữa. Nhưng đúng lúc nó vừa quay lưng lại... thì mặt anh chợt nghệt ra, tròn mắt ngắm nhìn cái gì đó ở phía sau nó rồi chau mày lẩm bẩm.

“Bỏ cái tay ra...”

“Hở...”– Nó quay lại nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ ngơ ngác... ko hiểu!

“Tao bảo mày bỏ cái tay ra:-w!”– Anh vẫn nhăn trán nói.

“Tay nào cơ? C` bị dở hơi à >"
Bỗng, đột nhiên anh vo tròn tờ báo trong tay, rồi đột ngột đập mạnh một phát vào mông nó vang cái”đốp”khiến con bé khóc thét lên tức tối.

“Đã bảo mày bỏ cái tay ra rồi mà lại! Cứ để ông phải nói nhiều =;!”

Con bé ôm mông ngồi sụp xuống, dở khóc dở cười không biết phải làm sao...

Anh điên rồi! Sao lại đi ghen tị với hình cái tay đang ốp vào mông quần của nó T^T...

Sói bị điênnnn!

Bạn đang đọc Anh À! Em Sai Rồi! của CheeryChip
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.