Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 916 chữ

Chiều hôm sau, sửa soạn kỹ càng, nó sang nhà L.

Hồi hộp bấm chuông, bầu bạn với con chó lông xù trắng muốt lúc nào cũng bị xích đứ đừ trước cửa nhà L, nó lại thấy buồn cười khi nhớ lại ngày đầu tiên gặp hắn...

Cũng là một ngày nắng, cũng là đến nhà hắn thu âm như thế này!

Vui...

Mỉm cười hồi hộp chờ đợi L ra mở cửa cho mình.

2' sau, L xuất hiện sau cánh cửa sắt, nhìn hắn vẫn vậy... gầy gò, cao, trắng, gương mặt hàn quốc điển hình với sống mũi cao, đôi mắt đen láy biết cười và làn môi mỏng còn xinh hơn con gái, cộng thêm mái tóc óng mượt màu đỏ cam rực rỡ... dù mặc đồ ở nhà thì trông hắn vẫn chẳng kém gì hot boy ! ( mà ngày xưa nó thích hắn cũng chỉ vì hắn đẹp trai thôi mừ =)) )

Nhìn thấy con bé đang mỉm cười khúc khích, hai má có vẻ ửng hồng lên vì ngày nắng, L ngơ người nhìn trong giây lát, rồi lại lẩm bẩm.

- Uầy...

Nó lóc cóc chạy theo.

- Uầy cái gì?

- À không có gì!

- Không có gì... cái gì? – Cố gắng cò quay =))

- =.=... – thở dài quay mặt lại, hắn nói thật nhỏ- Nhìn khác quá nhỉ!

- Hi hi! Lại chẳng!– Biết ngay là hắn sẽ khen nó mà, bõ công make up =))

- Có hơi đàn ông vào có khác nhở! Nhìn mặn mà hẳn

- Đạp chết bây giờ!– Vừa nói, nó vừa véo mạnh vào eo hắn, đẩy hắn vô phòng.

**

" Đã có những khi em đã sai...

Nước mắt của anh đang nhẹ rơi...

Thấm ướt hết vai em tại sao...

Có lẽ bởi em đã làm anh không vui..."

Nó say sưa hát, vừa hát, vừa lặng yên ngắm nhìn thằng L đang đung đưa tay theo beat nhạc, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười một cái rất đáng yêu, bỗng chốc tự dưng nó thấy má mình đỏ ửng...

Bài hát kết thúc, L quay ra nhìn nó, rồi mỉm cười hài lòng bảo.

- Hát xuất thần quá nhỉ! Đúng là hát cho người yêu có khác! – Giọng hắn nói có phần chua chát khiến cho nó chỉ biết cười nhạt, gật đầu bảo " Ừm... "... Rồi hắn lại tiếp.

- Thế định trả công tui thế nào đây?

- Trả công gì cơ? – Con bé ngây thơ ngơ ngác hỏi.

- Ô hay! Thế thu âm miễn phí à =))!

- Ai goo! Thế muốn trả công như nào đây! – Nó nhăn trán làu bàu.

- Làm fansign cho tui điiii!!!

- Ôi zời! Tưởng gì! Quá đơn giản! Thế anh muốn làm ở đâu nào:-?

Khẽ lướt nhìn qua nó một lượt, rồi thằng L đưa ra một câu xanh rờn.

- Ở đây đi! Dạo này phát triển phết rồi đấy nhờ – Nói rồi, mắt dừng lại ở ngực nó =))

- Ăn đòn đấy con tó này! – Vừa nói, nó vừa ôm tay che lấy ngực, cúi mặt thẹn thùng.

- Thế thì vào mông đi =)) – Thằng L vẫn cười cợt nhả.

Nhăn mày méo xẹo cả mặt, nó thở dài rồi lạnh lùng nói.

- Méo làm nữa!

- Úi... thôi mà! Thôi được rồi! Vào đâu cũng được! Nhưng mà phải làm đấy! – L năn nỉ.

- Ờ! Biết rồi! Không để anh phải thất vọng đâu! – Nó cười tủm tỉm...

L nhìn, lại ngây người ra một lát, rồi tự dưng buột miệng hỏi.

- Cô đã quên "anh ta" thật rồi à?

Anh ta ... ý L nói là sao?... Anh ta ... là "anh ta" sao?...

Gượng gạo trả lời, không hiểu vì sao nó vẫn không thể nói dối với lòng mình...

- Ừm... vẫn chưa! – Vừa nói, nó vừa cười nhạt, giọng mỗi lúc một trùng xuống.

L thần người ra nhìn, rồi mỉm cười thỏa mãn, coi như câu trả lời của nó đúng ý mà hắn muốn nghe, lại tiếp tục chơi trò vờn tâm lý.

- Vậy mình yêu nhau đi?

Sững người...

Mặt nó cứng đơ lại...

Tim cũng đập nhanh hơn...

Hai má nóng bừng lên không sao kiểm soát được, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói.

- Đùa đủ chưa?

- Trông tôi nói giống đùa lắm à? – Nhìn thẳng vào mắt nó, L dõng dạc.

- Vậy còn người yêu của anh bây giờ thì sao? – Nó quay sang cười nhạt, cũng nhìn thẳng vào mắt L.

- Cũng chỉ là để quên đi " cô ta " thôi! Nhưng ngày hôm nay gặp lại " cô ta ", tôi phát hiện ra rằng mình... không thể...- Hắn nói, khóe môi khẽ nhếch lên 1 nụ cười chua chát, trông cũng có vẻ thành tâm lắm. Nhưng nó vẫn lạnh nhạt.

- Thì sao?

- Chúng mình lăng nhăng với nhau nhé ?

Lời nói này của L như đâm xuyên vào tim nó, đánh trúng điểm yếu trong tấm lòng mong manh không vững chắc của nó, làm con bé nghẹn ngào...

Cảm xúc dâng lên thật khó tả... như lấp đầy họng nó khiến nó không sao mở lời được...

Phải ấp úng mãi, nó mới thốt ra được một câu...

- Chắc chắn chưa?

Bạn đang đọc Anh À! Em Sai Rồi! của CheeryChip
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.