Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

Giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn, thật chả như dự đoán của nó, anh mỉm cười rồi lại gục mặt xuống bàn.

- lại mơ nữa rồi...- Kaishi thì thầm. trên mặt anh thoáng hiện nét đau khổ.

Satomi chả hiểu gì hết. tại sao anh nhìn thấy nó rồi lại chỉ lẩm bẩm một câu không rõ ràng gì hết.-“lại mơ nữa rồi...” Vậy là sao???

- đưa anh ấy ra xe cho tôi. Phiền quá.- nó chả biết làm gì hơn. Chỉ biết khoát tay ra hiệu gọi hai thằng đàn em đến đỡ Kaishi đưa ra xe.Anh say quá rồi. chả biết gì nữa.

đặt Kaishi yên vị trên chiếc giường quen thuộc, xung quanh là vỏ chai rượu nằm lăn lóc dưới sàn nhà, nó ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng gạt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt say ngủ của anh. Trông anh bây giờ như một đứa trẻ, chìm vào giấc ngủ thật yên bình nhưng sao nó thấy khóe mi anh hơi ướt.

thật bất ngờ, nó đặt một nụ hôn phớt lên đôi mắt đang nhắm nghiền của anh. Anh đang nằm ngay trước mặt nó mà sao nó cảm thấy xa xôi quá. nhớ quá.

Còn Kaishi, anh đang chìm trong giấc ngủ. trong mơ, anh thấy Satomi của anh đứng trước mặt anh. Nhưng khi anh giơ tay ra chạm vào thì em tan biến như làn khói mỏng manh. bất giác, một giọt lệ rơi trên khóe mắt.

..........................................

- ba...con đi đây.- sửa lại chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt, nó lại gần bên ba, ôm cổ ông nói nhẹ nhàng.

- con chắc chắn thành công chứ? để thuộc hạ làm cũng được mà. Con đâu cần phải đích thân ra tay chứ.

- Ba...con nói rồi mà...ba đừng lo gì cả. ba quên con gái ba là ai rồi sao. việc này con muốn tự mình giải quyết dứt điểm. ba nghĩ có người có thể làm việc này tốt hơn con sao?- nó mỉm cười.

- nhưng...thôi con đã nói vậy thì ba không cản. nhưng phải cẩn thận đấy.

- vâng.

bước chân ra đến cửa, sực nhớ cái gì đó, nó quay lại, chạy vào phòng của mẹ nuôi nó, bà đang ngồi xem phim. Nó vòng tay ôm qua vai bà, hôn nhẹ lên má bà và thì thầm bên tai. “ con yêu mẹ nhiều lắm” rồi không đợi bà nói câu gì, nó lại chạy ra, tung mình lên chiếc ôtô của Kaishi và chạy thẳng.

..........................................

Bây giờ nó đang yên vị trên chiếc ghế mây nhỏ trong một căn phòng có rèm buông kín mít. Nó đã chọn căn phòng này để làm địa điểm theo dõi đối tượng của mình. Căn phòng nằm ở tầng 2 một toà chung cư, từ cửa sổ nhìn ra nó có thể thấy rõ từng cử chỉ của con mồi. căn phòng trống trơn không có gì ngoài một chiếc bàn đặt dụng cụ cần thiết cho công việc của nó, một chiếc ghế nhỏ để ngồi, một cái ống nhòm hồng ngoại nhìn được trong đêm và một khẩu Sniper Rifle có gắn ống giảm thanh. việc duy nhất nó làm bây giờ là theo dõi đối tượng và chờ màn đêm buông xuống.

.......................

Kaishi chống tay vào thành giường ngồi dậy. anh không biết sao lại nằm trên giường nữa. chẳng phải anh đang uống rượu ở quán bar hay sao? bước từng bước khó nhọc vào nhà tắm, anh xả nước thật mạnh như muốn xua đi giấc mơ thật buồn vừa rồi. một thằng con trai mạnh mẽ như anh mà lại gục ngã trước một cô gái như Satomi, người khiến anh rơi lệ lại là Satomi. Em đến như một cơn gió, làm tim anh ấm lại, rồi em lại ra đi chóng vánh như khi em đến làm trái tim anh vỡ tan, giá lạnh. Anh khóc vì không giữ nổi người con gái anh yêu, chưa một lần nói cho em biết tình cảm của mình. Anh hối hận vì khi có cơ hội, khi em còn ở bên cạnh thì anh không một lần bày tỏ tình cảm với em, chỉ đến khi em ra đi, khi em biến mất khỏi tầm mắt của anh thì anh mới khóc, mới biết rằng anh đã sai thật nhiều. giá như thời gian có thể quay ngược trở lại, thì anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh.

Anh nhớ em nhiều đến nối tưởng tượng ra em đã ở trong căn phòng này ít phút trước đây ư? Căn phòng còn vương mùi hương thoang thoảng của em ư? Anh biết anh đang mơ mà.

Bao lâu rồi anh không biết cảnh vật xung quanh đẹp thế? Hình như là từ ngày Satomi đi, anh không còn biết gì nữa ngoài rượu và những giấc mơ.

Nhìn quanh căn phòng quen thuộc, anh tự hỏi rằng ai đã mở cửa sổ, ai đã vén tấm rèm kia lên?ai đã đụng vào đồ đạc của anh? Không thể là người giúp việc hay ba mẹ được. họ biết anh không bao giờ cho phép người khác vào phòng riêng khi chưa được sự đồng ý của anh kia mà.

Khoác chiếc sơ mi trắng lên người, anh đi xuống phòng khách và bắt gặp ba đang ngồi trên chiếc sofa nói chuyện với ai đó. Anh tiến lại gần rồi thả mình một bên ghế, đeo chiếc headphone lên tai, không để ý lắm đến cú điện thoại của ba, xưa nay anh không để tâm lắm đến chuyện riêng tư của những người trong nhà. Anh chỉ định hỏi xem ai đã vào phòng anh nhưng thấy ba đang bận nên thôi.

- bao giờ thì con ra tay? Theo ba tốt nhất là con nên làm ban đêm.

- ...............

- ừ. Nó vừa dậy xong, đang ngồi cạnh ba. Con đừng lo. cứ làm cho xong việc đi. nhớ cẩn thận đấy. con phải biết con là bảo bối của ta mà. nếu con xảy ra việc gì thì làm sao ta và mẹ con sống được đây. đừng nói một bang đó, nếu con có làm sao thì ta san bằng hết cái thành phố này.

-.................

- ừ ừ. Thôi thế con cẩn thận nhé. Ba chờ con về ăn tối đấy.

-..................

- ừ. tạm biệt con gái yêu...

Cúp máy xong ông quay ngay sang thằng con quý tử mắng:

- mày cứ định thế này đến bao giờ hả? suốt ngày chỉ biết rượu chè...mày làm khổ ** vừa thôi chứ? Bao nhiêu tuổi rồi còn làm người bạc đầu như bọn ta phải lo lắng vậy hả? trước đây mày có như vậy đâu sao bây giờ lại thành ra thế này hả?

- thôi mà ba. Con biết rồi.- anh cũng chả hiểu sao mònh thành ra thế này nữa. nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến Satomi là anh lại chẳng biết làm gì hơn ngoài việc tìm quên trong men rượu.

Không muốn nói nhau với ba, anh

lẳng lặng đứng dậy, với tay lấy chùm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài,vừa đi ra đến cửa thì nghe tiếng mẹ nói với theo:

- Kaishi... đi đâu thì tối nhớ về sớm con nhé. Lâu lắm em gái con mới về. mẹ muốn cả nhà mình cùng ăn cơm.

“em gái”? Satomi? Hình như mẹ anh mới nói lâu lắm “em gái” mới về thì phải. chẳng lẽ...có vẻ như anh phản ứng hơi chậm thì phải.^^. Đôi chân anh dừng bước ngay mép bậc. hình như anh không nghe nhầm. chẳng nhẽ anh lại có thêm một cô em gái nào khác nữa sao?

- em gái? Mẹ nói Satomi ư?- quay ngoắt đầu lại, anh ngạc nhiên hỏi ba.

- chứ mày nghĩ nhà này còn có thêm đứa con gái thứ hai nào sao? Còn ai vào đây nữa. em mày mới về. mày đi đâu thì đi tối nhớ về sớm đấy.- giọng ông lạnh lùng

- Satomi? Là Satomi thật ư? Ba....là Satomi phải không? mọi người không lừa con đấy chứ? Ba...ba nói đi...là Satomi thật chứ?- anh chạy đến lay cánh tay ba, ánh mắt mở to đầy hy vọng.

- cái thằng này...bị gì hả? là em mày chứ ai vào đây nữa. Ba lừa mày làm gì hả? buông tay ba ra nào...làm gì mà như trẻ con thế hả?

- thế bây giờ Satomi đang ở đâu? về rồi sao không ở nhà mà còn đi đâu nữa vậy? Satomi về lâu chưa hả ba? về sao con không biết? với lại sao con lại ở phòng vậy? con nhớ là mình đang ở bar mà. Ai đã đưa con về đây? với lại ai đã vào phòng con dọn dẹp phải không ba?- tò mò, anh đặt một loạt câu hỏi.

- cái thằng này...hỏi gì mà lắm thế? từ từ mà hỏi thôi chứ. Satomi à, nó về lúc sáng cơ nhưng mới đi có việc. trời ơi mày còn không nhớ làm sao mà về được đến nhà nữa hả? là em gái mà lôi mày về chứ ai nữa. nó đến đấy tìm mày thấy mày đang nằm gục mặt giữa bàn, say bí tỷ gọi thế nào cũng không dậy nên đưa mày về đây chứ ai nữa. còn việc dọn phòng á, chắc là em mày làm luôn đấy. cả cái nhà này có ai dám đặt chân vào phòng mày ngoài nó đâu.

biết hết những thứ cần hỏi, chẳng nói thêm câu nào với ba, Kaishi chạy biến ra xe, leo lên xe và nổ máy lao vút ra đường để lại ba với ánh mắt ngơ ngác chả hiểu chuyện gì đang xảy ra với thằng con quý tử nữa.

có ai biết đâu anh đang đứng trước một cửa hàng hoa đủ màu sắc, đủ loại. vậy mà anh lại ôm ra xe một bó hoa lớn màu vàng chói như mặt trời. Hoa Hướng Dương- loại hoa Satomi thích nhất. trông anh như vừa sống lại vậy. mấy hôm trước còn như thằng mất hồn, chả ai nhận ra, không ai dám lại gần. thế mà giờ lại vừa đi vừa huýt sáo mới sợ chứ. chả ai hiểu nổi, mỗi mình anh biết tại sao anh lại thay đổi như vậy.^^.

.........................

Màn đêm buông xuống. không gian yên ắng đến đáng sợ.chỉ nghe mỗi tiếng thở của nó trong căn phòng tối, ánh sáng le lói từ ngọn đèn nhỏ xíu không đủ để làm sáng không gian. Nhưng đó là mục đích của Satomi.

Sửa lại vị trí của khẩu súng sao cho khớp với đường đi của viên đạn sẽ trúng ngay giữa trán mục tiêu, Satomi vén một phần chiếc rèm cửa sổ ra, nheo mắt nhìn vào chiếc ống nhòm bé xíu gắn chặt trên thành súng. Không hiểu sao lần này nó lại thấy hơi run.từ trước đến giờ lần nào ra tay nó cũng chỉ bắn một phát là xong, không hiểu sao lần này nó có cảm giác khẩu súng thân yêu sẽ tốn kha khá đạn.

Bạn đang đọc Angel's Memory - Ký Ức Thiên Thần của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.