Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bức tranh bị nghiền nát

Phiên bản Dịch · 2744 chữ

Trong ánh đèn sáng chưng, gió trên biển thổi tới, trong dải ngân hà mênh mông trên bầu trời, đứng từ dưới nhìn lên, giống như là nó đang di chuyển.

Trong công viên vẫn còn bóng người đi lại, họ nghe thanh âm từ sân vận động truyền tới, trên một bãi cỏ, có một con mèo hoang đang tìm những thức ăn do người đi đường vứt lại, thỉnh thoảng kêu "meo meo" gọi một tiếng.

Ổ một nơi khác trong thành phố, Quitos đã đuổi kịp được đội xe, làn đạn bắn như mưa về chỗ hắn, lúc này hắn đã tiếp cận được với chiếc xe đi sau, hắn vọt vào trong rừng cây lánh đạn, sau đó lại vọt ra.

Tiếng súng cũng vang lên ở những nơi khác trong thành phố, nam tử tên là Peter đang giống như quỷ mị né tránh làn đạn được bắn tới, trong phố xá sầm uất, người đàn ông tên Victor đập nát một chiếc xe, trong tay vẫn cầm một quả táo, cắn một miếng, mặc cho lửa cháy hừng hực, xe cộ phanh gấp, con đường phía sau hoảng loạn.

Có một chiếc xe đã mở cửa, tiếng súng vang lên, quả táo trên tay Victor bị bắn nát, bóng của hắn cũng đồng thời lao tới trước khoảng 10 mét, kiếm trên không trung mang theo ánh sáng màu vàng, chém khẩu súng của tên đặc công kia làm hai đoạn, cổ tuôn máu tươi như suối...

Đội xe từ biệt thự của Đông Phương gia đang di chuyển, khi rẽ vào một con đường, trong ánh đèn sáng chưng, phát hiện một bóng người màu đỏ đang đứng, khí chất cô gái đó cao quý nhưng lại yêu dị đang lao nhanh tới chỗ đội xe, cô gái này đưa tay trái ra phía trước, trong ánh sáng, năm ngón tay tạo thành tư thế mời, chạm vào chiếc xe, Diệp Liên mở to hai mắt.

Cách không kéo gần ----

Trong tầm mắt, bàn tay trái ưu nhã kia vừa được đưa ra, Diệp Liên đã đá văng cửa xe.

"Nhảy ra!"

Giống như Cự Long đột nhiên xuất hiện từ trên mặt đất, hành động tựa như gió thoảng kia đã nâng được đầu chiếc xe lên, sau đó nhấc nó rời khỏi mặt đất, ném lên không trung.

Từ trong xe nhảy ra, Diệp Liên lập tức rút súng, nhanh chóng bóp cò với nhân vật trước mặt, cũng vào lúc đó, nóc của chiếc xe thứ hai đã mở ra, một cô gái mặc áo màu đen bay lên giữa không trung, sau đó hai tiếng nổ bang bang xuất hiện, trần nhà bị lõm xuống, chiếc xe bị ném lên không trung kia mang theo thế lôi đình vạn quân rơi xuống.

Không một chút sợ hãi, cô gái áo đỏ kia né tránh làn đạn, giống như Natalie đỡ căn nhà sập khi trước, tay trái cảu nàng đè xuống chiếc ô tô đang lao tới.

Ầm ầm, chiếc xe ở trên không trung nổ tung, lửa bốc cuồn cuộc, sức ép phả ra thật lớn...


Có một thiếu nữ với khuôn mặt ưu thương đang đứng trên sân khấu, nàng nhìn từng khuôn mặt người trong bóng đối, giai điệu bài hát vang lên, nàng hít sâu một hơi, chầm chậm cất tiếng.

"... Lần đầu tiên đứng trên tháp của Tokyo ngắm cảnh.

Thấy đèn đường sao giống một bóng trăng rơi.

Tôi mới thấy bi thương sao nhiều tới vậy.

Sức một mình hoàn thành ước vọng của chúng ta..."

Đây là những gì mà Gia Minh để lại cho nàng ở trong ca khúc kia, trong mấy ngày hôm nay, ngày nào nàng cũng cất tiếng hát, giống như là để hiểu thêm tâm tình của đối phương.

"... Thực ra cha mẹ cậu muốn cho cậu có nhiều lựa chọn hơn thôi."

"Cậu đã biết suy nghĩ của tớ, vậy mà còn mang tớ tới nơi này... Tớ có cảm giác mình như bị bán..."

"Viên sao..."

"Tớ mà thi đậu để xem cậu làm sao bây giờ..."

"Tớ thấy gần đây cậu rất lạ..."

"Tớ đương nhiên là muốn cậu tới Bắc Kinh với tớ, nhưng vì tương lai của cậu tớ muốn cậu tới Viên..."

"Tớ không muốn xuất ngoại..."

"Chúng ta chia tay đi."

"Tớ không muốn đùa kiểu này."

"Rốt cuộc... Vì sao..."

Bên ngoài sân vận động, tiếng hát ở nơi xa truyền tới, hắn nhìn một bóng đèn trước mặt, con mèo nhỏ kia đang tìm thức ăn ngẩng đầu, trước mắt hắn như hiện lên dung mạo của thiếu nữ đang hát, không biết vì sao, trong lòng hắn có vô số như đang bị nghiền nát, nhưng cũng có thể thấy loáng thoáng một thứ gì đó...


Ở trong thành phố, xe cộ đã ngừng di chuyển, trong bóng lửa có vô số kinh kiện và mảnh vỡ xe ô tô bay sang hai bên đường. Đập đèn đường, đập ô tô, tia lửa điện của đèn đường bị tóe lên, một cô gái mặc áo màu đỏ không chút bị thương xuất hiện, nhìn người ở phía trước đội xe tươi cười.


“Cậu có thể chờ tớ,

Trước đây tớ không hiểu,

Nhưng chưa hẳn ngày mai cũng vậy..."

"Ba chúng ta... vĩnh viễn phải ở với nhau..."

"Kỳ thực... tớ có một bí mật..."

"Chúng tớ muốn có tiền mua máy tính cho cậu..."

"Tương lai khi có tiền, chúng ta có thể mua một hòn đảo, sau đó xây biệt thự trên đó..."

"Đừng sợ... có tớ đây..."

"Cậu đừng nói là hiện giờ muốn tớ sinh con cho cậu đó nhé, tớ còn chưa đủ 16 tuổi đã mang bầu, cha mẹ tớ không đánh tớ chết mới là lạ."

"Chuyện này... Gia Minh và Sa Sa yêu nhau?"

"Có lẽ, cả đời này, tớ phải làm tình nhân hoặc vợ bé của cậu thôi..."

"Chúng ta mới chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi, còn nhiều thời gian..."

-o0o-

Vốn cho là mình có thể kiên trì được lâu, nhưng mà phải đối mặt với nhiều người như vậy, vừa mới cất tiếng hát, nước mắt đã theo hồi ước tuôn ra, ngôn ngữ trong bài hát giống như đao ở đáy sông, không ngừng chém sâu vào trong lòng nàng.

Dù sao thì họ cũng đã có một thời gian ở chung, lại cùng một tuổi tác, mơ mộng một cuộc sống trong lương lai.

Từ cấp 2, cấp 3, tới đại học, rồi từ đại học vào xã hội, ba người bọn họ luôn muốn sống chung với nhau.

Ý nghĩ này không bao giờ thay đổi, vậy mà chỉ trong nháy mắt, tất cả đã không còn...


"Huyết Tộc..."

"Ta tên là Victoria."

Dưới ánh lửa bập bùng, cô gái kinh diễm kia cất tiếng nói.

"Vậy thì chúng ta kết thúc ở đây đi."

Trong tiếng nổ ầm ầm, chiếc ô tô phía sau lại bốc lửa, cột lửa bốc cao trong bầu trời đêm.


"Chỉ nhớ thôi là thở cũng biết đau.

Nó có ở mọi nơi trên cơ thể ta,

Yêu anh em hát cũng đớn đau,

Xem thư anh em nghĩ thôi cũng đau rồi,

Tiếc nuối là thở cũng biết đau,

Nó chảy ở trong máu của em,

Hối hận là thở cũng biết đau,

Hận mình không hiểu anh em càng đớn đau,

Muốn gặp anh không được, đó là đau đớn lớn nhất..."

"Con phải đồng ý với mẹ, không được làm chuyện điên rồ..."

"Con thật sự muốn gặp hắn..."

"Hắn là nam nhân của tôi."

"Em không tin..."

"Em sẽ... chờ hắn trở về..."


Bịch bịch, con mèo nhỏ xé rách một cái túi bóng, không biết đấy có phải là cái ước hẹn mà những đôi trai gái thường hay bỏ lại hay không. Hắn đưa tay ra, hướng về phía con mèo, con mèo nhỏ dường như biết nó có thể ăn, đưa chân cào cào.


Tiếng hát, ánh sáng, cô gái kia cầm mic, hơi có chút nghẹn ngào, giống như có một giọng nói nào đó đang thì thầm ở bên tai.

"Gia Minh đã chết, Linh Tĩnh..."


Trong thành phố, Hấp Huyết Quỷ bắt đầu triển khai giết chóc với con người. Tuệ Thanh và Victoria đột nhiên gặp nhau, Quitos đá tung chiếc ô tô thứ hai, toàn bộ đội xe đều ngừng lại, trên đường tiếng nổ, tiếng súng sôi trào.

Peter chạy vào một chiếc xe nhỏ, tiếng súng vang lên, bóng người hắn biến mất, chiếc xe con kia không kịp phản ứng, đâm sầm vào một chiếc xe bus.

Trong phố xá sầm uất, những cột đèn ở hai bên đường liên tục bị Victor đốn đổ, tia lửa điện bay tứ tung, cột điện đổ làm ùn tắc giao thông, người người thi nhau hò hét chạy trốn, dây điện chăng lung tung ở trên đường tạo thành một cái mạng nhện gây nguy hiểm.


Bên trong sân vận động người đông như kiến, Sa Sa bỏ điện thoại di động vào trong túi, nàng lau nước mắt, khoác ba lô đi tới hậu trường, không bao lâu sau, Tiểu Mạnh từ một ... một chỗ khác đứng lên.

Bọn họ đã nhận được điện thoại do Natalie gọi tới.

Linh Tĩnh đứng ở trong ánh đèn, đương nhiên không nhận ra được bọn họ, trên màn hình lớn, hai gò má của nàng toàn là nước mắt.

Giống như bị chuyện này lây nhiễm, toàn bộ sân vận động lặng ngắt như tờ, an tĩnh như đêm khuya.

Mang theo sự nghẹn ngào, trên mặt Linh Tĩnh nở một nụ cười thương cảm.

"Không thấy mặt của anh vì quá đau thương,

Đó là sự cô đơn cùng cực,

Em ở một nơi thu mình cô độc.

Bởi vì anh quá yếu lòng,

Cần em dựa dẫm,

Em lại giả vờ không hiểu,

Tự cho mình được phép rời đi..."

Gương mặt trong ký ức của nàng dương như chưa có thời khắc nào mềm yếu, cho dù trong tình huống khẩn cấp tới mức nào, hắn vẫn bình tĩnh đối diện, từ nhỏ tới lớn, chưa có khi nào ngoại lệ.

Dưới tình huống này, các nàng đã coi đó là một hiện tượng quen thuốc, không thèm nghĩ tới khó khăn ra sao, ngăn trở lớn như thế nào.

Các nàng cũng đã tìm tòi về “sát thủ”, biết đó là một chức nghiệp trong bóng tối, cho tới khi hắn không giải quyết được, hắn liền buông xuôi tất cả, bây giờ nhớ lại, càng nàng mới biết mình bỏ qua thời gian quý giá đó tới mức nào...

"Các cậu nếu như nhất định muốn biết, tớ sẽ nói cho các cậu biết... Nhưng mà đó không phải là chuyện quan trọng, tớ không thích các cậu biết việc này... cho nên tớ sẽ cố gắng không làm chuyện gì có liên quan tới các cậu..."

"Tớ có chuyện thẳng thắn muốn nói với các cậu... Kỳ thực hôm nay tớ bị bắn, nhưng mà vấn đề không lớn, vừa rồi sợ các cậu lo lắng nên đã không nói, hiện giờ đã băng bó kỹ rồi, các cậu nhớ giữ bí mật nhé, á, nhìn..."

"Nhất định phải bảo vệ tốt chị Nhã Hàm đấy, với lại giáo huấn cho tốt cái tên bại hoại kia."

"Giao cho tớ, yên tâm."

-o0o-

"Đầu lại đau ư? Ngày mai đi khám nhé."

"Không có chuyện gì, đã uống thuốc, cũng không phải chuyện nghiêm trọng... tớ sẽ đi khám."

"Nó to như lựu đạn vậy, khẳng định là lúc nào cũng đau, bố mẹ cũng không rõ hắn biết chuyện này từ lúc nào, chỉ biết một điều duy nhất là... trong khoảng thời gian từ năm 1999 tới 2001, hắn đều chịu đựng sự đau đớn này, có lẽ là nó biết mình sắp chết, cho nên cố gắng biểu hiện như bình thường ở trước mặt chúng ta..."

"Nó đau đến mức không chịu đựng được nữa..."

"Nó sợ con thấy nó bất lực..."

"Mồng 5 tháng 2, hắn rời khỏi Giang Hải, người phụ trách theo dõi không tìm được hắn..."

"Chỉ nhớ thôi là thở cũng biết đau,

Đau ở mọi chỗ trên người chúng ta,

Yêu nhau biết đau, nhớ nhau biết đau, xem thư nhau còn đau đớn hơn,

Ngay cả lúc suy nghĩ cũng đau,

Tiếc nuối là thở cũng biết đau.

Nó chảy ở trong máu của em,

Hối hận là thở cũng biết đau,

Hận mình không hiểu anh em càng đớn đau,

Muốn gặp anh không được, đó là đau đớn lớn nhất..."

Sa Sa bước vào hậu trường, nghe thấy tiếng hát buồn bã, nước mắt lại rơi.

Trong sân vận động, có một cô gái xinh đẹp xuất hiện trên nóc vòm, cô gái này đi lại trên nóc sân vận động, ánh mắt lạnh lùng mà kiêu căng.

Đêm qua lúc Victoria đến Giang Hải, cô gái này đã ở bên cạnh Victoria.

Ở xung quanh, hoa viên, ánh sáng, cây cối, người đi đường, những cột đèn huy hoàng trong thành phố cũng không thoát khỏi tầm mắt của nàng.

Gió biển thổi tới, nàng mở hai tay, hơi nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự xao động trong thành phố này, tiếng ca thương cảm và cô độc, cùng với sát khí cuồng bạo, khiến cho nàng mê say.

"Chuyển động đi..."

Trong tiếng cả nghẹn ngào, dưới bầu trời hoàn mỹ, trên một cái ghế, có một tiếng thở dài vang lên, con mèo nhỏ ăn thức ăn trong tay của hắn, hắn nhấc lên nhìn nó một hồi.

"Tốt và xấu..."

"Không phải là chỗ ngồi của A Sửu hay sao..."

"Con gái... cháu trai?"

"A Sửu hiện giờ như thế nào..."

Bọn họ đã từng có một con mèo nhỏ, sau lại không thấy, khi đó Linh Tĩnh ôm nó, một nhà ba người đi dạo trong nắng hoàng hôn, cái loại cảm giác này thật là hạnh phúc...

Hắn nhớ lại tất cả, sau đó đứng lên. Tiếng cả nghẹn ngào lúc này đã biến thành một lời thề bất tử.

"Tớ thề không hề nói dối,

Yêu cậu nhiều ôm lấy cậu thật lâu,

Tớ mỉm cười chỉ là giả dối,

Nhưng linh hồn vẫn còn ở bên các cậu là được rồi,

Tớ thề sẽ lo cho các cậu,

Để các cậu thoải mái rong chơi,

Tớ càng lúc càng giống con sò biển,

Sợ bị người khác chạm đến.

Cậu trở về vậy là tốt rồi..."

Ở phía sau sân khấu, có một cô gái đang đi xuyên qua đám người đang làm việc, một gã bảo vệ đi tới đang định hỏi, nhưng trả lời hắn chỉ là một họng súng đen ngòm, trong khoảnh khắc, cả hậu trường đều im lặng.


Ở một nơi khác trong thành phố, Tuệ Thanh đứng trên nóc một chiếc ô tô, sau đó há mồm phun ra một ngụm máu tươi, dù sao thì nàng cũng đã già, kiên trì mấy phút thì có thể được, nhưng nếu như ngay cả mấy phút cũng rơi vào hạ phong, vậy thì chưng minh đối phương đã có thực lực áp đảo mình. Ngẩng đầu, bóng người màu đỏ kia đang di chuyển trong làn đạn.

Ầm ----

Một bước chân dẫm bẹp một cái ô tô, tiếng xé gió rít lên, bóng người màu đen xẹt qua đỉnh đầu của nàng ta, di chuyển về phía Victoria, Natalie rốt cục cũng đã tới!

Ầm ----

Bóng người màu đỏ kia tiếp nhận một trọng quyền của Natalie, không khí xung quanh nổ tung ở bên hai cô gái này, mặt đất lún sâu xuống phía dưới!

Phì phò, trên sân khấu, tâm khảm nàng giống như trái tim đang đau đớn kịch liệt, nàng nhắm mắt lại.

"Có thể làm lại vậy cũng tốt..."

Tiếng hát mềm mại đã bắt đầu kết thúc.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Sa Sa đứng ở phía sau.

"Có thể bắt đầu rồi..."

Nhìn bầu trời, cô gái đứng trên nóc sân vận động nở nụ cười.

Vuốt ve chú mèo Tiểu Sửu trong tay, Gia Minh bước vào sân vận động.

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 799

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.