Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Hạn Quang Minh Hỏa

Phiên bản Dịch · 3132 chữ

Khi chưa đi tới cửa, hắn đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, ngọn lửa mạnh đã lan tỏa ra các cánh cửa gỗ, chỉ trong chớp mắt căn phòng giống như bị bom ném xuống nổ tung, tất cả biến thành một biển lửa.

Không ai có thể tiến vào bên trong, sóng nhiệt kéo tới khiến cho bọn họ chỉ có thể đứng ngoài nhìn, miệng thì lắp bắp.

Rất khó hình dung cảm giác lúc này như thế nào.

Ngọn lửa màu hổ phách đốt cháy toàn bộ những gì xung quanh, Gia Minh đứng đó, cảm nhận sự đau đớn khiến cho đầu mình nổ tung, hắn đưa tay đè ngực trái, chỗ này vừa mới ăn một đao trực diện của Ngự Thủ Thương, chắc là đã gãy một cái xương sườn, nhưng mà sự đau đớn trong đầu còn gấp vạn lần vết đau ở ngực, lúc này hắn dường như không biết những gì xảy ra ở xung quanh.

Lúc này, hắn đang đứng trong biển lửa mà Ngự Thủ Thương dùng toàn bộ sinh mệnh lực biến thành, nhưng lại không có cảm giác giống với biển lửa mà Phượng Hoàng tạo nên lần trước, lúc này ngọn lửa đang đốt cháy tất cả nhưng mà mà cách hắn nửa thước thì không thể lan tới, nó giống như có một tấm màn bảo vệ trong suốt, lửa không thể làm tổn thương hắn được.

Tới lúc này, hắn mới tới kịp hít sâu một hơi.

Kết thúc...

Lần hành động này hắn đã vận dụng toàn bộ những kiến thức kiếp trước có được, nắm giữ một số lượng lớn tin tình báo, bố cục chặt chẽ, tính toán cẩn thận, ấp nấp, xuất thủ chỉ trong một chớp mắt.

Cho dù là Ngự Thủ Thương cũng có khả năng tử vong giống như người thường.

Cho dù là hắn...

Trong lòng đột nhiên hiện lên một cảm giác trống rỗng, hắn đứng trong biển lửa, nhắm hai mắt lại, giống như đang cảm nhận tính chân thực của tình hình, những chuyện hắn muốn làm hình như dừng ở đây. Linh Tĩnh, Sa Sa, Nhã Hàm...

Hai giây sau, hắn quay người sang một bên, bắt đầu đi về phía cửa, trong đầu vẫn đang đau đớn vô cùng, đợi chờ hắn chính là mấy trăm tên sát thủ Bùi La Gia đã được huấn luyện qua sinh tử!

Ám sát không phải là chuyện khó khăn nhất, chuyện khó khăn nhất là làm thế nào đi ra ngoài.

Cho dù như thế nào cũng phải trở về tạm biệt các nàng...

Ngọn lửa đốt cháy căn phòng vẫn rừng rực, sóng nhiệt đập vào mặt, hơn 10 tên sát thủ đang quan sát tình huống xung quanh, có chút luống cuống, không biết lúc nào họ đồng thời giật mình, bởi vì có ai đó đang đi ra từ trong biển lửa.

Tỉnh Thượng đột nhiên mở to hai mắt, sau một khắc, tiếng súng vang lên, máu tươi từ trên người hai tên sát thủ bên cạnh bắn ra tung tóe, lực mạnh tới mức đẩy họ bắn xa về phía sau, đồng thời có một người từ trong biển lửa xông ra.

"Giết..."

Tỉnh Thượng giơ khẩu súng tự động, bóp cò, bóng người kia như một con báo săn mồi lao ra cửa, hắn giang hai tay, đạn theo hình cung bắn về hai bên tường, phía trước có một người bắn tung lên không trung, máu tươi, thịt nát văng tung tóe...

"..."

Một gã sát thủ chặn cửa bị đánh bay, thân ảnh kia vèo một cái, đột nhiên xoay người, ánh mắt giống như tử thần, khẩu súng đồng thời phun lửa, Tỉnh Thượng lao mình về phía một lùm cây, khi thân hình hắn còn đang ở trên không trung thì một người ở bên cạnh hắn bị một viên đạn bắn nổ đầu.

Đạn xẹt qua gáy tạo thành một cảm giác nóng bỏng!

"Hắn —— "

Một tiếng giận dữ vang lên khắp bầu trời đêm.

Đêm hôm đó, toàn bộ căn cứ trở nên hỗn loạn...

Tiếng súng, hỗn loạn, ngọn lửa lan tràn khắp nơi, cảnh sát của Tokyo lục tục chạy tới, đèn cảnh sáng chiếu sáng một con đường, những phóng viên tới lấy tin bị chặn ở phía xa.

Sự kiện lần này quá mức mẫn cảm, Bùi La Gia có quan hệ rất lớn với tầng lớp cấp cao, những cảnh sát này không biết nên áp dụng biện pháp gì, chỉ có thể đứng nhìn những người này, đồng thời tuyên bố với báo giới này nơi này bị chủ nghĩa khủng bố tập kích, hiện giờ đã khống chế được tình hình, tình hình cụ thể thế nào không thể trả lời.

Lúc này bên trong căn cứ, những nơi có ánh sáng đều là những nơi có súng bắn và lửa cháy, còn lại toàn bộ đã chìm trong hắc ám, điện đã bị cắt, tất cả hệ thống điện tử bị đình chỉ, giống như là có vô số mãnh thú hung tàn bị giam giữ trong bóng tối, nhìn không thấy bóng nhưng lại nghe thấy tiếng răng nghiến vào nhau ken két, chuẩn bị xuất thủ.

"Ta muốn vào trong..."

Có mấy chiếc xe được đỗ bên lề đường , Huân nhìn về phía phòng tuyến mà cảnh sát và số phóng viên dựng lên, chuyện trên đường đã có chút hỗn loạn, nàng nói chuyện một cách cương quyết, nhưng mà một tay của nàng đã bị Thiên Vũ Chính Tắc kéo lại.

Trông thì chỉ là cầm hời hợt, nhưng nó ẩn chứa lực lượng khiến cho nàng không thể giãy dụa được.

Ở xa xa, có vô số người có thân phận bu lại, cảnh sát, phóng viên, quan viên chính phủ, có cả sát thủ của Bùi La Gia ẩn nấp trong đám người này, người của Nguyệt Trì gia, người của Cao Thiên Nguyên.

Hơn nữa Long Đường Duy cũng cảm thấy tình hình không ổn, yên lặng quan sát, chỉ cần có người nào đó gây xích mích là một trường đại chiến lập tức bùng phát.

Bị loại sát khí tàng hình này kích động, tuy rằng Thiên Vũ Chính Tắc vẫn cười cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng:

"Đi vào rất đơn giản, nhưng cô có thể giúp được gì? Chẳng nhẽ cô định lôi cả Nguyệt Trì gia vào trong đó."

Huân đương nhiên không phải loại nữ nhân không nói lý, giãy dụa không được nàng không nói gì nữa, nhưng vẫn lẩm bẩm "ta chỉ muốn vào thôi"

Nàng nói lời tựa như ngu xuẩn, nhưng sắc mặt tái xanh nhìn vào khu nhà, hai hàm răng cắn chặt, cả người run rẩy, vẻ mặt nàng mỹ lệ bây giờ lại có thêm vài phần nghiêm nghị.

Cảm nhận được tâm tình của nàng, Long Đường Duy bước tới cầm tay còn lại của nàng, an ủi.

"Yên tâm đi, hắn lợi hại như vậy, sẽ không có chuyện gì. Nguyên Lại Triêu Sang thua trên tay hắn hai lần, Đại Nội Trưởng Đốc, Chư Thần Vô Niệm và Hoang Quyển bị giết, lần này nhất định hắn sẽ không có chuyện gì."

Đều là nữ nhân, ai ủi đối phương nên không cần phải nói lý do, người khác thì cho rằng tình cảnh hiện giờ 10 chết 1 sống, nhưng mà Duy thì cho rằng đối phương chắn chắn không có chuyện gì.

Nhìn khu nhà tối đen, Thiên Vũ Chính Tắc hơi lắc đầu.

"Sau nửa giờ, toàn bộ hệ thống liên lạc và nguồn điện trong căn cứ đều bị cắt, hơn nữa đây là do Bùi La Gia chủ động làm. Bởi vì trước đây hệ thống phòng ngực của Bùi La Gia phán định mọi người đều là kẻ xâm nhập. Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, không biết họ sẽ bị tổn thất bao nhiêu người... Mặt khác, ta có thể cảm giác được bên kia có dấu tích của hỏa hệ dị năng không bình thường, theo như lý thuyết thì hỏa hệ dị năng không thể có loại năng lực này... Hiện giờ đã hơn một canh giờ mà vẫn còn đánh nhau, Cố Gia Minh có thể ép Bùi La Gia tới mức độ này, thật đúng là..."

Hắn nói lần này không phải là phủ định câu của Duy, mà là cảm thán tự đáy lòng, với tâm tình của hắn, hắn không thể nói ra câu “vô địch” một cách dễ dàng, nhưng trong lòng hiển nhiên đã công nhận sự thực này.

Trên thế giới này đúng là có một số lực lượng siêu tự nhiên tồn tại, ví dụ như bá tước từ trong phòng thí nghiệm của U Ám Thiên Cầm thoát ra, ví dụ như mấy vị từng tham dự chiến tranh của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, ví dụ như Natalie sau khi thức tỉnh.

Đêm nay, cho dù Ngự Thủ Thương có chết hay không, cũng không còn quan trọng, lực lượng của Cố Gia Minh đúng là không thể nghi ngờ, cho dù họ có liều mạng vào trong cũng không thể gây ra hậu quả tới mức này.

Bên ngoài thì đang sợ hãi lực lượng của Cố Gia Minh, bên trong căn cứ, có vô số người đang cảm thán một cách buồn chán.

"Đùa cái gì vậy, đã hơn 1 canh giờ rồi, mấy trăm người truy sát một người, vậy mà lại giống như đang chơi trốn tìm, đều là sát thủ sao lại có sự chênh lệnh như vậy? Chúng ta đã chết bao nhiêu người, phải nỗ lực khiến cho những người tử vong được vui mừng, nếu như trong lịch sử Bùi La Gia có ghi lại, thì chúng ta sẽ là nhân chứng sống, mọi người có cảm thấy vinh hạnh hay không?"

Cái đình lúc trước bị tàn phá bây giờ trở nên hỗn loạn, bởi vì mất điện nên hiện giờ trên tường chỉ có mấy ngọn đèn được thắp vội vàng, bên cạnh còn có một đống củi đang cháy.

Cũng vì hiện giờ là mùa hè cho nên ai cũng cảm thấy nóng lực, một đám người phụ trách đang khẩn trương thương lượng tình hình và thi triển biện pháp khẩn cấp.

Chỉ có một mình Ngự Thủ Hỉ ngồi trên bậc thang ngoài cửa, cầm những mảnh vụn ném vào cái ao nhỏ trước mặt, trong miệng vẫn bực tức nói chuyện.

"Làm cái gì vậy, trời đang nóng nực muốn chết, không có điều hòa thực khó chịu, chuyện này... Trong căn cứ chẳng phải còn hai hỏa hệ dị năng giả hay sao? Sao không phát sáng đi, gọi bọn họ tới bảo giảm nhiệt độ xuống, Dị năng giả là để dùng, bình thường thấy bọn họ ai nấy đều vênh váo tự đắc, bây giờ tới lúc dùng người thì không biết họ trốn đi nơi nào, có khi ra ngoài gọi Thiên Vũ Chính Tắc vào là tốt nhất, có lẽ ta với hắn sẽ có điểm chung. Hiện giờ có một đống băng ở bên cạnh, bảo ta bán đứng cả Bùi La Gia ta cũng đồng ý..."

Thực ra, nếu muốn nhiệt độ mát hơn một chút, biện pháp đương nhiên là có, chỉ là lúc này mọi người còn đang hoản loạn và bận rộn, làm gì còn ai lo lắng chuyện như vậy nữa.

Hắn vừa nói xong câu này, một người phụ trách đã nói:

"Ngự Thủ quân, hiện giờ ai cũng bận rộn vì chuyện này, ngài nói như vậy hình như không được tốt lắm!"

"Bận rộn? Ai bảo các ngươi bận rộn, nếu như là ta, ta sẽ đối mặt với hiện thực. Bây giờ hệ thống phóng ngự bị người ta phá cho be bét, BOSS bị giết, tức lúc mới bắt đầu mọi người đã chiếm hạ phong, thất bại thảm hại... Chúng ta bây giờ nên đặt tinh lực vào việc đối phó với tình hình tiếp theo như thế nào mà không phải bỏ ra mọi giá để báo thù, nếu như muốn báo thù thì sau này thu thập tư liệu, nghiên cứu nhược điểm của đối phương, dùng một sát thủ để giết hắn, đấy mới là phong cách ám sát. Bao giờ ngươi đủ bình tĩnh thì trở lại nói chuyện với ta."

"Thế nhưng hiện giờ còn chưa xác định..."

"Chưa xác định cha ta đã chết? Có cần ta đưa ngươi đi kiểm tra hay không? Lúc sắp chết hỏa hệ dị năng của cha ta hoàn toàn bộc phát, cho nên mới có trận cháy lớn như vừa rồi, sau đó... thi thể của cha ta đã bị cháy thành bụi phấn rồi..."

Ngự Thủ Hỉ nói, giang hai tay:

"Nói tiếp, hiện giờ cha ta đã chết, nơi này do ta làm chủ đúng không."

Hai tay hắn vỗ đùi, bộ dạng trông rất giống tiểu nhân đắc chí. Hắn nói xong câu vừa rồi có mấy vị phụ trách muốn phản đối, nhưng đột nhiên mọi người nhìn nhau vài lần, không nói gì, họ phát hiện Ngự Thủ Hỉ làm mọi việc tuy tương đối điên cuồng, nhưng không phải là người ngu, người nhìn không thấu mới đáng sợ.

Nếu như không có người ủng hộ thì cho dù hắn có là ai đi chăng nữa, cũng sẽ không thoát khỏi một chữ chết. Hiện giờ thấy thái độ của người phụ trách mập mờ, điều này đã biểu hiện rõ là hắn đã nắm chắc...

Trong đình lập tức trở nên im lặng, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, không ai chịu bày tỏ thái độ, Ngự Thủ Hỉ khóe miệng tươi cười:

"Nói như vậy thì... Mọi người không có ý kiến?"

Hắn nói xong câu này, Tỉnh Thượng vốn đang ngồi ở vị trí của Ngự Thủ Thương đột nhiên đứng dậy, chỉ về phía hắn, nói:

"Ngự Thủ Hỉ, ta sẽ không chấp nhận chuyện này, bởi vì ... sự kiện này do ngươi làm ra... Ngươi là nội ứng!"

Chỉ trích thẳng mặt như vậy nhưng Ngự Thủ Hỉ chỉ cười cười:

"Tại sao lại nói như vậy?"

"Hôm nay bản thân BOSS cũng hoài nghi ngươi, ngươi đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện, tiếp theo là xảy ra chuyện, BOSS bại cũng vì phân tâm bởi hành vi của ngươi. Hơn nữa... sau khi trải qua sự kiện năm ngoái ở Giang Hải, BOSS đã bí mật điều tra, tuy rằng không có kết quả nhưng ta có 9 phần nắm chắc, chính ngươi đã thông qua BOSS ra lệnh cho hệ thống, khiến cho chúng ta tổn thất lớn như vậy!"

Hắn nói như đinh đóng cột, tiến hành lên án Ngự Thủ Hỉ, ở xa xa thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên, Ngự Thủ Hỉ trầm mặc, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc, hắn nhìn xuống đất lại nhìn nam tử trước mặt, những người phụ trách còn lại thì kinh nghi bất định, sau một lát, thanh âm Ngự Thủ Hỉ vang lên: "Nếu như... là thật..."

Hắn khẽ cười, trêu chọc.

"... Vậy thì thế nào?"

"Ngươi..."

Tỉnh Thượng biến sắc, đột nhiên rút súng, để ngồi vào được vị trí này bản thân hắn cũng là một sát thủ, ít nhất cũng là sát thủ cấp A theo tiêu chuẩn của Bùi La Gia. Trong nháy mắt khi hắn rút súng, bàn tay phải của Ngự Thủ Hỉ đột nhiên nắm lại, sau đó năm ngón tay mở ra.

Ánh sáng rực rỡ kinh người đột nhiên tỏa ra.

Xoát ——

Ánh sáng lóa mắt tràn ngập không gian!

Thời gian lúc này đã mất đi ý nghĩa, đặt mình ở trong một vùng sáng như thế này thì tất cả khí vị, xúc giác, thính giác, phương hướng, thậm chí là tư duy cũng bị ngừng lại, trong tầm mắt chỉ còn lại ánh sáng...

Trong giây lát đó, ngũ giác đị ngưng trệ!

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy dị năng của Ngự Thủ Hỉ—— Vô Hạn Quang Minh Hỏa!

Tỉnh Thượng chỉ súng về phía trước, trong ánh sáng hắn bắn một phát súng nhưng hiển nhiên là không có hiệu quả. Ngự Thủ Hỉ lúc này đứng ở đằng sau hắn, trên tay cầm một cái đầu người đầy máu.

Ầm một tiếng, máu tươi tuôn ra, thi thể không đầu ngã xuống đất.

Thanh âm thở dài vang lên trong phòng, sắc mặt Ngự Thủ Hỉ có chút phiền muộn, xoay người.

"Hiện giờ... Không còn ai có ý kiến nữa chứ?"


Nửa đêm, Giang Hải.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên trong hành lang của một căn thiệt thự, sau đó là tiếng đập cửa, trong phòng có ánh sáng, sau đó Phương Chi Thiên mặc áo ngủ xuất hiện, ánh mắt nheo lại nhìn ra bên ngoài.

"Đông Phương Lăng Hải... Làm sao vậy, chẳng phải là đang đánh bài hay sao, ta vừa mới ngủ đã rùm beng đánh thức, chẳng nhẽ thua táng gia bại sản? Nếu như không có chuyện lớn gì thì không nay ngươi không ngủ nữa, đánh xe ra ngoài hóng gió với ta..."

"Tuyệt đối là đại sự! Tuyệt đối là đại sự!"

Cầm trên tay một tờ giấy, Đông Phương Lăng Hải thần tình kích động, nói:

"Nhưng mà... ta nghĩ đây là một tin tình báo cần điều tra, thành thật mà nói không ai có thể tin chuyện này, thật là, thật là quá..."

"Được rồi được rồi."

Phương Chi Thiên ngáp dài đi ra ngoài, chuẩn bị mở cửa sổ:

"Chẳng phải ngươi từng nói, trải qua bao nhiêu năm rồi, chuyện gì mà chẳng thấy, tại sao phải ngạc nhiên như vậy? Nói đi, ta không bị hù dọa như vậy đâu..."

"Bên Nhật Bản truyền tin tới, tối hôm nay, tiểu đệ Gia Minh của chúng ta một mình chạy vào trong Bùi La Gia, giết chết Ngự Thủ Thương."

Gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, bóng cây bên ngoài chập chờn, Phương Chi Thiên quay đầu, sửng sốt một lát:

"Ách, ta có nghe nhầm không?"

Đông Phương Lăng Hải lắc đầu, lặp lại một lần:

"Cố Gia Minh giết chết Ngự Thủ Thương, sau đó..."

Do kích động, giọng nói của vị trung niên gầm 50 tuổi này trở nên ngập ngừng:

"Thời đại của Bùi La Gia, đã qua..."

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 630

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.