Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen tỵ

Phiên bản Dịch · 3719 chữ

Hai giờ chiều, Gia Minh đến Tokyo.

Huân lái xe tới đón hắn, từ sân bay Vũ Điền đi thẳng tới Nguyệt Trì gia, vừa đi vừa giải thích phong cảnh ven đường cho hắn, tính cách của Huân từ trước đến nay trầm mặc ít lời, bây giờ cố gắng tỏ ra nhiệt tình nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, giới thiệu cũng ngắn gọn vô cùng.

Thực ra, nàng vốn không quan tâm tới những chuyện vui chơi giải trí, chẳng có hứng thú mua đồ dạo phố như những cô gái cùng tuổi khác. Hiện giờ giới thiệu cho Gia Minh nhưng bản thân nàng cũng không hiểu rõ lắm, Gia Minh ở bên cạnh vừa nghe vừa cưới, hắn không nói gì cả.

Đây không phải lần đầu tiên hắn tới Tokyo, cho nên ở Tokyo này hầu như nơi nào hắn cũng biết.

Lúc hắn tới dinh thự của Nguyệt Trì gia đã là 3h chiều.

Vốn tưởng Huân chuẩn bị phòng cho hắn là ở khách sạn bên ngoài, nhưng khi nhìn thấy khu vườn nhỏ đã được dọn dẹp, Gia Minh sửng sốt một chút, ẩn tượng của hắn đối với căn phòng này tương đối sâu đậm, có thể nói, đây chính là nơi gây ấn tượng sâu sắc nhất đối với hắn ở Nguyệt Trì gia.

Còn nhớ khi hắn tới Nguyệt Trì gia nằm vùng, khi được biết căn phòng này hắn còn nghi hoặc, là hôn thê của Thiên Vũ Chính Tắc, là con gái của gia chủ, nhưng mà lại ở trong một căn phòng nhỏ bẩn thỉu 8 năm không ra ngoài.

Lúc đó hắn chứng kiến một cảnh tượng, hầu như toàn bộ cửa căn nhà này đều hóa, bày biện trong hai gian phòng tương đối đơn giản, có một cô gái tên là Huân mặc ki mô nô nằm ở trong phòng ngủ lạnh lẽo của mình, tự cắt cổ tay, máu tươi chảy ướt đẫm, như một nụ anh đào.

Sau khi Nguyệt Trì gia bị diệt, có rất nhiều chuyện hắn đã quên đi, nhưng mà hắn chỉ nhớ tới cô gái xinh đẹp này, có lẽ cô gái chết thật xinh đẹp… hắn nghĩ như vậy.

"Tôi ở nơi này."

Chỉ giới thiệu đơn giản như vậy, Huân dẫn Gia Minh vào trong căn phòng được dọn dẹp như mới, hắn thấy có cả TV và truyện tranh thì không khỏi bật cười. Hắn mang theo không nhiều đồ, buông ba lô du lịch, mở TV, xem một số kênh tiếng Nhật phổ thông, Huân thì mang chậu rửa mặt tới cho hắn, sau đó đi dạo xung quanh khu vườn nhỏ một chút.

Chỉ cần nhìn khu vườn này là hiểu, nó mới được thu dọn gần đây, rất nhiều chỗ được thu xếp gọn gàng, trong mắt Gia Minh nó đã thay đổi khá nhiều, cái ao nhỏ trong suốt của khu vườn có hai con cá đang bơi, đoán chừng là Huân mới thả, trông cũng sắp chết rồi. Huân đứng ở cửa phòng, nhìn Gia Minh trầm mặc hồi lâu, sau đó đi tới bên cạnh hắn.

"Lão sư không nghỉ ngơi một chút ư?"

"A, ta chưa thấy ai đi máy bay mà bảo cần nghỉ ngơi."

"Ách, vậy... Tôi mang lão sư đi xem Nguyệt Trì gia?"

"Cũng được..."

Cho dù là đối với Tokyo hay là đối với cho Nguyệt Trì gia, hắn đều quen thuộc vô cùng, Gia Minh gật đầu, sau đó hai người đi ra khỏi khu vườn, Huân dẫn đường đi tham quan một vòng.

Nguyệt Trì gia là một gia tộc Ninja được truyền thừa từ xưa, cho nên lãnh địa vô cùng rộng lớn, trông giống như một cái thôn làng cỡ lớn hoặc là một tòa thành, người sống ở đây không hoàn toàn là Ninja hay lính đánh thuê.

Theo thời đại phát triển, có không ít người của Nguyệt Trì gia thoát khỏi số phận Ninja, phụ trách những công việc khác như tập đoàn dệt may Trì Anh tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí cũng có một số người phát triển trong con đường chính trị.

Xã hội hiện đại, nếu như chỉ hoạt động đơn thuần trong bóng tối, sợ rằng ngay cả sống cũng không nổi, nhưng truyền thống Ninja vẫn là một thứ rất trọng yếu với họ.

Nếu như là ở cổ đại thì đây chính là một nơi được đề phòng vô cùng nghiêm mật, nhưng qua thời gian, có rất nhiều thứ đã thay đổi, hiện giờ Nguyệt Trì gia chia hai khu vực trong và ngoài, tầng ngoài là phòng ở của những tộc nhân bình thường, có người buôn bán, có người làm chính trị, phòng vệ đương nhiên là có, nhưng người ngoài nhìn chỉ giống như một thôn xóm hiện đại mà thôi. Dọc theo con đường thẳng tắp này có cả hoa viên, những khu vui chơi, biệt thự ngói đỏ.

Tầng trong thì dùng cho việc huấn luyện Ninja và nơi ở của một số nhân vật trọng yếu, đơn giản mà nói, đây chính là chỗ ẩn thân cho một số nhân vật hắc ám có thân phận đặc thù, bảo gồm cả gia chủ, tập đoàn dệt may Trì Anh, tầng lớp cấp cao.

Nơi này được bọn lính đánh thuê và đám Ninja phòng vệ sâm nghiêm, cái loại vũ khí hiện đại hoặc là cơ quan kiểm cũ Gia Minh đảo mắt là thấy, cứ đi 3, 5 bước lại có một lỗ châu mai bố trí một khẩu súng tự động, một cameras ghi hình.

Đương nhiên, ngày thường phòng vệ nơi này cũng sẽ không nghiêm ngặt như vậy, tầng ngoài thì hầu như ai muốn tới cũng được, trông nó giống như một phân xưởng, ai quen người trong này thậm chí có thể vào để shopping. Chỗ Huân ở đương nhiên thuộc về tầng bên trong, cho dù không phải đăng ký nhưng đó là do Huân dẫn vào.

Nời này có một con đường đá nhỏ ở nông thôn, những rào tre bằng gỗ hoặc bằng tre, trông có chút phong cách kiến trúc cổ xưa của Nhật, lại lẫn trong đó những căn phòng bằng xi măng, quảng trường hoặc thấp thoáng là khu rừng có bức tường bao bằng gạch men sứ xinh đẹp, cửa kính hoặc thang máy Luyện Võ trường.

Nhìn xung quanh ấn tượng đầu tiên đó là cổ thục như rừng, xanh tươi um tùm, nếu như là ngày hè nóng bức đi trong này thật tuyệt.

"Đây là phòng ăn lớn, mọi người cùng nhau ăn ở đây..."

"Đó là Luyện Võ trường..."

"Đây là nơi Gia chủ cùng các trưởng lão bàn bạc..."

"Tiểu thư Trung Thôn ở chỗ này, nàng là bác sĩ..."

"Phía dưới là kho vũ khí, luyện tập súng ống thì ở bên kia..."

"Trước kia chỗ này là hoa viên, khi còn sống mẹ tôi rất thích nơi này..."

Trời còn chưa chạng vạng, số người đang luyện tập Nhẫn thuật có công việc của mình, khu vực này tương đối im lặng, Huân vừa đi vừa giới thiệu cho minh tình hình xung qaunh.

Có lẽ do nhiều năm rồi nàng mới đi như thế này, nên khuôn mặt nàng đỏ ửng, tuy vậy trong lòng lại sung sướng vô cùng. Hai người thỉnh thoảng gặp những người từ nơi khác vào, những chiếc xe lao nhanh, họ không chào hỏi Huân cũng là một tập quán.

Những người này có người Gia Minh biết tên, khi đi qua nhau hắn có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của đối phương, tính cách của Huân lạnh lùng như thế nào, chẳng ai ở Nguyệt Trì gia mà không biết cả.

"Quan hệ với cha cô dạo này thế nào?"

"Gần nhất không nói chuyện với tôi."

Huân nhàn nhạt lắc đầu, cũng chẳng có gì buồn bã, đối với chuyện này, nàng rõ ràng không thèm để ý.

"Đã bao lâu rồi?"

"Chắc là... Một Ẩn Sát

Tác Giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

------oo0oo-----

Chương 391: Chênh lệch

Nhóm dịch: huntercd

Đả Tự: Bảo Ngọc + kalenv --- 4vn

Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Ngươi là ai!"

Vốn nghe tới chuyện Huân mang một nam tử Trung Quốc vào trong căn nhà mình quét dọn tỉ mỉ, sau đó còn mang hắn đi thưởng ngoạn ở Nguyệt Trì gia, trong lòng Văn Thái Lang dâng lên một cỗ tâm tình phức tạp, mà tại sao lại như vậy thì hắn cũng không thể giải thích, hắn chỉ muốn thay đổi một chút gì đó, cho nên mới dẫn bạn bè tới đây, lại thấy ngay cái tên nam tử kia chẳng kiêng nể gì vỗ vai Huân, hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa, trực tiếp vọt ra, chuẩn bị chém người.

Huân lạnh lùng như thế nào trên dưới Nguyệt Trì gia đều biết rõ, thậm chí còn bị một số người coi là người có tính tình cổ quái, sở dĩ Huân bị soi mói đương nhiên là bởi vì nàng có thân phận con gái gia chủ, nhưng cho dù là nguyên nhân gì thì ai cũng biết, Huân không thân với ai, không lui tới với người nào, không biểu hiện thân thiết hoặc kính trọng với bất kỳ người nào.

Khi luyện võ có tiếp xúc, nhưng mà khi đó Huân rất thô bạo và độc ác, người khác muốn khinh bạc nàng cũng chẳng có cơ hội. Mà cái biểu hiện vỗ vai hữu hảo kia, đừng nói nam nhân, cho dù là nữ nhân đồng tính cũng không được.

Lúc này nhìn thấy động tác của thiếu niên Trung Quốc, trong lòng Văn Thái Lang đã coi người này trở thành một người có ý khinh bạc, mắt thấy Huân đứng chắn trước mặt thiếu niên kia, hắn chuyển sang nhìn cô bạn thanh mai trúc mã của mình.

"Huân, hắn là ai!"

"Không liên quan tới ngươi."

"Chào mọi người, ta là Cố Gia Minh, là bạn học ngồi cùng bàn với Huân ở Trung Quốc."

Huân trả lời lạnh lùng kiên quyết, nhưng Gia Minh đứng phía sau lại dùng tiếng Nhật để giới thiệu, nghe thấy chỉ là bạn học, Văn Thái Lang dùng ánh mắt bất thiện đánh giá hắn một lần, sau đó nhìn lại:

"Huân, chẳng nhẽ cô đã quên quy định của chúng ta, người không có phận sự không thể dẫn vào trong, vậy mà cô còn dẫn hắn vào đây, cô..."

"Hắn không phải là người không có phận sự."

"Ta nghĩ thân phận của hắn còn chưa được đồng ý, hiện giờ sự an toàn ở đây do ta phụ trách, có trách nhiệm phòng ngừa kẻ bất minh vào tra xét cơ mật của Nguyệt Trì gia, nếu như hắn từ Trung Quốc tới đây, đồng thời lại chỉ là bạn học của cô, vậy thì thân phận của hắn không đáng tin..."

Đang thao thao bất tuyệt thì Văn Thái Lang lập tức im bặt, bởi vì cô gái kia đã tự động bước lên một bước, đứng ở trước mặt hắn, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh ánh mắt và khí thế đã biển đổi. Văn Thái Lang lớn lên cùng với nàng từ nhỏ, hắn đương nhiên biết tâm tình thiếu nữ lúc này vô cùng không tốt, kiểu như tâm tình đang vui vẻ đột nhiên bị người khác phá hỏng.

Đã qua nhiều năm rồi, thiếu nữ chưa có khi nào được vui vẻ, nếu như nàng vui vẻ vì hắn, hắn sẽ coi nàng như trân bảo, nay nàng lại vì tên thiếu niên Trung Quốc kia, trong lòng Văn Thái Lang cảm thấy khó chịu cực kỳ. Lúc này, tay hắn đã cầm chuôi đao, phương thức biểu hiện tình cảm của cô gái này vô cùng trực tiếp, có thể sau một khắc nàng sẽ xuất thủ đánh người.

Hiện giờ nàng đang vô cùng tức giận, nó đại diện cho một ý nghĩa nào đó, trong lòng Văn Thái Lang dâng lên cảm giác chua xót.

Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua kẽ lá, con đường yên tĩnh kỳ lạ, hai bên đang giằng co nhau, có mấy người đứng ở trong những căn nhà ven đường nhìn sang bên này, gió thổi phất phơ làm lay động bộ quần áo màu xanh thẳm của thiếu nữ, ánh mắt Văn Thái Lang co lại.

Xuất thủ!

"Huân!"

Văn Thái Lang đang định rút thanh đao dài Katana, thì thanh âm của thiếu niên đột ngột vang lên, đám người Văn Thái Lang đang tập trung cao độ không nhìn thấy thiếu niên kia nói lúc nào, nhưng thấy tâm tình của Huân trong nháy mắt đó đã bình tĩnh trở lại, không còn dấu hiệu xuất thủ nữa.

"... Dạ."

Cúi đầu trả lời một câu, nàng lui ra phía sau hai bước, đứng bên cạnh Gia Minh.

Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay, cười cười.

"Bỏ đi, con người phải làm theo quy củ, không nên vì ta mà phá hỏng nó, sắp 5h rồi, hôm nay thăm quan tới đây thôi, về chỗ của cô chuẩn bị ăn cơm tối."

Gia Minh nói tiếng Nhật đương nhiên Văn Thái Lang hiểu, hắn lập tức nói ngay:

"Xin lỗi, khi thân phận của ngươi chưa được sự đồng ý thì ngươi không được phép vào bên trong, hiện giờ đã 4h50, ta nghĩ trước khi ăn cơm chiều sẽ không điều tra rõ thân phận của ngươi được."

Tuy rằng trong căn nhà của Huân có phòng bếp, nhưng mà không nổi lửa đã lâu, gần đây Huân luôn ăn cơm cùng với mọi người, điều này Văn Thái Lang biết rõ.

Văn Thái Lang nói xong câu này, Huân đã nhìn sang người hắn, Gia Minh cười vỗ vỗ vai nàng:

"Không sao, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, ta thấy trên sách du lịch có giới thiệu mấy nhà hàng rất ngon ở Tokyo, chúng ta lái xe qua đó, tối thì trở về, chuyện này... Cáo từ trước."

Tính cách của Huân từ trước đến nay rất đơn thuần, thường ngày nàng chẳng bao giờ để ý tới nhà hàng ăn uống, bây giờ đột nhiên nghĩ tới đúng là có một cảm giác khác, nhà hàng đương nhiên nhiều món và ngon hơn ở nhà ăn tập thể, việc chiêu đãi khách nhân sẽ tốt, biết đâu Gia Minh sẽ cao hứng.

Nghĩ tới đây, nàng không để ý tới đám Văn Thái Lang nữa, xoay người rời đi. Câu nói tối thì trở về của Gia Minh có tính mờ ám, khuôn mặt Văn Thái Lang tái đi, nhìn theo bóng lưng của hai người nghiến răng nghiến lợi, nói:

"Xin lỗi, trước khi thân phận ngươi được sự đồng ý, ngươi không có tư cách tham quan ở Nguyệt Trì gia..."

Đợi khi hai bóng người kia biến mất, đám người ở phía sau mới dám thảo luận.

"Là bạn học của Huân ở Trung Quốc à..."

"Thoạt nhìn rất bình thường."

"Chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng mà thôi..."

"Huân không phải là thích hắn đấy chứ, sau khi trở về cô ấy dùng nửa tháng thu dọn căn phòng mình, hóa ra là để cho hắn ở..."

"Thích... không có khả năng... Nhưng mà thái độ của Huân đối với hắn đúng là..."

"Tất cả im miệng cho ta!"

Nghe những người này nghị luận, Văn Thái Lang đột nhiên quát lớn:

"Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử dựa vào thân phận bạn học của Huân tới Nhật Bản du học mà thôi, chắc Huân chưa nói với hắn Nguyệt Trì gia là nơi nào, hừ, ôm giấc mộng nịnh bợ thiên kiêm đại tiểu thư của Nguyệt Trì gia, ngày mai... ta sẽ cho hắn thấy... hắn khác gì so với thế giới này..."

Ô tô lao ra khỏi đại môn của Nguyệt Trì gia, Gia Minh giả vờ cảm khái thở dài. Thực ra Nguyệt Trì gia như thế nào Gia Minh đã biết rõ, giả vờ cảm khái trước mặt Huân cũng chỉ vì nó quá buồn chán, đơn giản mà nói, đây chỉ là một gia tộc cổ xưa đang đứng trước biên giới đổi mới mà thôi.

Do liên minh với Cao Thiên Nguyên nên việc họ bị đấu loại hay tồn tại được vẫn có khả năng xảy ra, trước kia họ bị đấu loại, hiện giờ có thể vì Gia Minh mà thay đổi, điều này mang tới một hiệu ứng hồ điệp, Bùi La Gia trước kia mạnh, bây giờ có khi gặp vận rủi mà bị đấu loại cũng không chừng.

Nhưng mà, đối với Huân mà nói, có khi nàng không hiểu được sự lo lắng thâm ảo của Gia Minh, không phải là nàng không có năng lực suy luận, mà là chỉ cần ở bên cạnh Gia Minh, nàng chẳng cần suy luận làm gì, bởi vậy nàng lúc này áy náy cúi đầu:

"Xin lỗi."

"Tên tiểu tử Văn Thái Lang kia thực ra cũng không tệ lắm... Chí ít đối với cô và Nguyệt Trì gia không tệ."

Gia Minh gật đầu.

Huân đưa mắt nhìn hắn nói:

"Cố quân làm sao biết tên hắn là Văn Thái Lang?"

Nàng nhớ rằng lúc nãy mình đâu có giới thiệu.

"Những chuyện mà ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của cô."

Hắn cười cười, trên thực tế, đối với hắn mà nói, thời gian đã trôi qua gần 30 năm, sau khi sống lại, cảm giác 30 năm như bị xóa đi, năm tháng lại được lặp lại, làm cho hắn có cảm giác giống như Luân Hồi, khiến cho hắn chăm chú vào cuộc sống của mình, tìm ý nghĩa sinh tồn nhiều hơn.

Cảm giác như vậy vô cùng kỳ diệu, nhưng đương nhiên hắn chỉ là sát thủ chứ không phải nhà thơ, đối với hắn đây cũng chỉ là cái cảm giác phiền muộn thoáng qua, giống như một suy nghĩ tiêu khiển trong đầu, sợ rằng ai trải qua việc này chắc cũng có cảm giác như vậy.

Nghĩ như vậy, hắn nhíu mày:

"Nhưng mà hình như cho dù có quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc, cô ở Nguyệt Trì gia cũng không được tôn trọng cho lắm... Cứ như vậy..."

"Tôi có thể đánh bại bọn họ."

"Ác, ta đương nhiên biết, thực lực của đám người vừa rồi vô cùng bình thường, nhưng mà lúc này cô đang có giá trị lợi dụng rất lớn, tới lúc cô không còn giá trị để dùng... cho dù có quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc cũng không thoát khỏi bọn họ, ta hiểu rất rõ..."

"Như vậy..."

"Ta không thích."

Gia Minh trách móc, cắt ngàng lời nàng:

"Cho dù vì nguyên nhân gì, nếu quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc vẫn thiếu sự uy hiếp thì có thể... A..."

Đại khái là đang suy nghĩ, ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cười rộ lên.

Nhìn kiến trúc ven đường như một bộ phim điện ảnh, hắn nhìn về phía sau hồi tưởng lại quá khứ…

-o0o-

"Lần trò chuyện cuối cùng là khi nào?"

Gia Minh thuận miệng hỏi, Huân trầm mặc trong chốc lát:

"Kỳ nghỉ đông năm ngoái, khi tôi về nước, hắn hỏi tôi tình hình ở Trung Quốc… tôi nói là không có gì."

"Ác..."

Gia Minh gật đầu, hỏi tình hình ở Trung Quốc đương nhiên là hỏi tình hình học tập thế nào, hai người đi thêm một lúc, Gia Minh nói:

"Cô còn muốn làm việc cho gia tộc nữa không?"

"Tôi không biết..."

Huân nhẹ giọng lắc đầu, ánh mắt có chút ngỡ ngàng:

"Bọn họ... từ sao khi tôi đính hôn với Thiên Vũ quân thì không nhờ tới tôi việc gì nữa... Tôi nghĩ là... Bọn họ không cần tôi nữa..."

"A, thoạt nhìn thì đây không phải là nơi thích hợp với cô, có lẽ ra ngoài thì tốt hơn."

"Cố quân... mong tôi rời khỏi nơi này ư?"

"Nhưng mà chuyện này cũng tương đối khó, chính bản thân cô không có mục tiêu gì, ở chỗ này ít ra cũng có người quan tâm, nếu như ở bên ngoài thì có lẽ nơi ở sẽ biến thành cái ổ chó. Ở Thiên Vũ gia thì không thích hợp, bạn gái của hắn ở phương diện này rất lợi hại, tuy rằng các ngươi có quen nhau, nhưng mà rất khó đảm bảo rằng cô nàng kia không ăn giấm..."

Muốn cho Huân tự lập đúng là có chút khó khăn, sau này chắc phải hao tâm tổn trí nhiều, cười cười vỗ vai Huân, đúng vào lúc này, có mấy người đột nhiên từ đối diện vọt tới:

"Ngươi làm gì vậy?"

Mặc quần áo luyện công màu trắng, trong tay mang theo thanh đao Nhật dài, người này chính là Văn Thái Lang. Có lẽ do thời gian quá lâu hoặc là trước kia Gia Minh không lưu ý tới người này nhiều lắm, hắn nghiêng đầu là nhận ra đối phương, tên này là người có cảm tình với Huân.

Thấy đối phương nhìn mình chăm chú và mang theo sát khí, Gia Minh chỉ còn cách nào giải thích, mở miệng cười, thu hồi bàn tay trên vai Huân:

"Chào mọi người."

"Ngươi là ai!"

Không quan tâm tới thiện ý của Gia Minh, Văn Thái Lang một tay đặt ở trên chuôi kiếm, mặc dù hắn là Huấn luyện viên, nhưng để truy cầu sự tàn khốc và thực lực chân chính, trong việc dạy kiếm đạo hắn toàn dùng đao thật.

Bây giờ trông hắn đang tức giận, nếu như không phải Huân đứng chắn phía trước thì sợ hắn đã không kiềm chế nổi xông lên chém người rồi.

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 645

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.