Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không can thiệp

Phiên bản Dịch · 2847 chữ

Đã từng là công tử của Bí thư Tỉnh ủy, lúc nhỏ Hoàng Hạo Binh tuy có chút huênh hoang nhưng mà cũng chưa tới loại bất hảo, tuy rằng hắn cũng đã khi dễ Gia Minh gần 10 năm, thậm chí còn bắt hắn bỏ nhà đi, nhưng sau khi bị Sa Sa đánh cũng không mang thân phận của cha ra tiếp tục dọa người.

Khi lớn lên, hắn thích chơi bóng rổ, làm một vận động viên nhiệt tình, thỉnh thoảng tuy rằng cũng đánh nhau nhưng so với đám bạn vô pháp vô thiên thì chưa tới nông nỗi nào.

Chỉ là hoa trong nhà kính đâu có trải qua mưa gió. Hoàng Bỉnh Tường bị theo dõi, chứng cứ vô cùng xác thực, không cách nào lật lại bản án. Hoàng Hạo Binh cũng hỏng theo.

Vốn lúc đầu hắn cũng mang tiền của nhà đi cầu tình, nhưng mà Hoàng gia còn chẳng làm nên chuyện, một người thiếu niên như hắn có bao nhiêu biện pháp cơ chứ.

Hơn nữa ích kỷ vốn là thiên tính của mọi người. Hoàng Bỉnh Tường rớt đài cũng tạo nên một phản ứng dây chuyền, rất nhiều tiểu công ty trực tiếp phá sản, những người thuận buồm xuôi gió trong Hoàng gia bây giờ ân hận, tại sao trước kia không trợ giúp Hoàng Bỉnh Tường.

Lúc đó những người này cho rằng nếu như không có Hoàng Bỉnh Tường, bọn họ cũng có thể thành công, hơn nữa không bao giờ rơi vào quẫn cảnh như hiện nay, cho rằng Hoàng Bỉnh Tường chẳng phải lo gì cho mình.

Hoàng Hạo Binh vốn là một thiếu niên được mọi người sủng ái, đột nhiên bị mọi người bỏ rơi, còn nghe được những câu nói như vậy, cho nên trong mấy tháng nay Gia Minh hầu như lúc nào có thể ngửi thấy mùi rượu trên người thiếu niên này.

Lấy sự từng trải của hắn thì chỉ cần nhìn qua cũng biết, hiện giờ Hoàng Hạo Binh đã bắt đầu hít thuốc phiện, đồng thời chỉ cần thêm một thời gian chừng 2 tháng nữa thôi là không cách nào kiềm chế được mình nữa.

Thật tâm mà nói, Gia Minh là người có tâm tính lạnh lùng tới cực điểm, quan hệ máu mủ không phải là lý do có thể tiếp cận hắn được, trước kia hắn giúp đỡ Hứa Nghị Đình cai nghiện là vì tình thương của Nhã Hàm.

Đối với tình hình Hoàng Hạo Binh hiện nay, hắn đương nhiên sẽ duy trì thái độ thờ ơ lạnh nhạt, có khi ngay cả hứng thú bàng quang đứng nhìn hắn cũng chẳng có.

Lúc này Gia Minh xuất hiện, khiến cho Hoàng Hạo Binh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nghĩ là chắc hắn cũng tới quán bar uống rượu giải sầu, uống say lại nhìn thấy bạn học cũ nên muốn chạy tới, nào ngờ ăn ngay một đòn.

Khi đôi bên cãi nhau, người phụ trách quán bar rời đi thật nhanh, tới một gian phòng, cẩn thận gõ cửa, sau đó mới đi vào trong phòng:

“Mạnh ca, Minh ca, anh xem chuyện này...”

Hắn vừa nói, vừa ám chỉ rối loạn bên ngoài càng lúc càng lớn.

Tiểu Mạnh nhíu nhíu mày:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Chỉ là tranh giành tình nhân bình thường mà thôi, nhưng mà cô gái kia dường như là do Minh ca mang vào.”

Hắn lớn hơn Gia Minh chừng 10 tuổi, nhưng mà bây giờ lại cung kính xưng anh.

“Còn nữa, người uống rượu say hình như là Hoàng Hạo Binh, lão Dương rất nể mặt hắn, nghe nói... A, đúng rồi, nghe nói hắn chính là thân thích của Minh ca...”

“Vậy còn hỏi cái gì, đương nhiên là...”

Tiểu Mạnh đang nói, Gia Minh ở một bên phất phất tay, nhàn nhạt nói:

“Chuyện hôm nay không cần nhúng tay, để cho bọn họ tự giải quyết đi.”

Người phụ trách liếc mắt nhìn Tiểu Mạnh, khẳng định rằng đây chính là lệnh, sau đó mới lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, Hoàng Hạo Binh ở bên cạnh quầy bar đã bị đẩy ngã xuống đất, đám người xung quanh loạn thành một đoàn, có mấy người xung quanh xông lên quần ẩu.

Hoàng Hạo Binh gần đây chơi bóng rổ, tuy rằng khổ người cao to, thân thể rắn chắc, nhưng bình thường không có kinh nghiệm đánh nhau, gần đây lại bắt đầu hít thuốc phiện, lúc này bị vài người vây đánh, đâu có bao nhiêu sức phản kháng.

Nhưng mà do uống rượu nóng máu, cho dù không có khả năng xoay chuyển, nhưng mà cũng quyền đấm cước đá loạn xạ. Có một nam tử nhân cơ hội ẩu đả, đến gần Nguyệt Trì Huân, dường như trong miệng còn cằn nhằn cái gì đó.

Ngồi ở trên ghế sa lon, Gia Minh nhàn nhạt nhìn toàn bộ tình hình, chợt nhớ tới cái gì đó:

“Hoàng Hạo Binh... đều là do lão Dương cung cấp thuốc phiến cho hắn ư.”

“Chắc là thủ hạ của lão Dương, Khoan Thần Thủ.”

Tiểu Mạnh hồi đáp:

“Ta không rõ ràng cho lắm, mấy hôm trước... hình như là Sa Sa nói với lão Dương cái gì đó, sau đó Khoan Thần Thủ bắt đầu nịnh bợ hắn, coi hắn như là huynh đệ một nhà, nghe nói hai ngày trước, hắn cũng uống say trong một quán bar ở Tây thành, gây ra một số chuyện. Bên đó là địa bàn của Tam Thanh Bang. Khoan Thần Thủ phải xuất đầu, thiếu chút nữa thì cùng Tam Thanh Bang đánh nhau. Khoan Thần Thủ bao bọc hắn như vậy, anh em trong nhà có khi còn không bằng.”

“Sa Sa...”

Gia Minh nhíu nhíu mày, nói:

“Ta không nghe nói chuyện này, nhưng mà Sa Sa không thích người khác hít thuốc phiện, tại sao nàng phải bảo Hoàng Hạo Binh tìm lão Dương.”

Tiểu Mạnh đại khái cũng không rõ ràng chân tướng sự tình, hắn mở cửa nói gì đó với hai đại hán canh cửa thì vào lúc này, nam tử lúc nãy đứng gần Huân thấy nàng không có phản ứng gì liền đưa tay muốn đoạt lấy cái ly thủy tinh trong tay của nàng.

Thiếu nữ lạnh lùng đẩy ra, nam tử thân cao 1m8 mất thăng bằng, trực tiếp bắn ra ngoài 2m, người xung quanh ngạc nhiên, sau đó tiếng kinh ngạc, ủng hộ, đùa cợt vang lên ầm ầm.

Mắc thẹn bởi nữ nhân, đồng bạn hắn đương nhiên không hỗ trợ, chỉ là cười trào phúng một phen, mấy nam tử đang ẩu đả Hoàng Hạo Binh cũng dừng tay, thấy tình cảnh như vậy thì cười ha ha.

Tiểu Mạnh đương nhiên cũng thấy cảnh này, quay đầu nói:

“Nghe nói trước kia Hoàng Hạo Binh thiếu Khoan Thần Thủ một khoản tiền, sau đó lại thiếu tiền hít thuốc phiện, vốn tưởng hắn là người có gia thế nhưng sau đó lại nghe nói cha hắn rớt đài, tiểu tử này không trả tiền. Khoan Thần Thủ vốn cho người muốn đánh hắn, kết quả... đại khái chính là hắn gọi điện thoại, Sa Sa bảo nói với lão Dương vài câu, lão Dương bảo người của hắn dừng lại. Khoan Thần Thủ đương nhiên hiểu sai ý, không chỉ cho hắn khoản tiền, mà còn bao hắn ăn, mặc, ở, đi lại...”

“A...”

Gia Minh cười lắc đầu, Tiểu Mạnh lại nói:

“Không thì ta ra mặt, nói với lão Dương một câu, đảm bảo từ nay về sau, ở cái thành phố Giang Hải này, không có ai dám bán thuốc phiện cho hắn.”

Ở đại sảnh, nam tử bò dậy, đương nhiên là bị mất mặt, cái đẩy của Huân vốn không có lực, hắn cho là mình có uống chút rượu đột nhiên mất đi cân bằng cho nên hùng hùng hổ hổ đứng lên, một tay cố sức vỗ vào quầy bar trước mặt Huân, tay kia muốn chụp vào người nàng.

Chỉ là sau một khắc, thân hình hắn trực tiếp bay lên giống như bươm bướm, lượn hai vòng trên không trung, nặng nề rơi xuống sàn nhà.

Một gã đồng bạn ở bên cạnh nam tử này muốn xuất thủ, chỉ thấy thiếu nữ vung tay phải lên, tóm lấy đầu người này, đập đánh rầm một cái xuống quầy bar, tay kia đập vỡ một chai rượu, kề sát phần vỡ sắc bén vào cổ hắn, nhàn nhạt nói một câu:

“Ta đang đợi người, chớ nên chọc tới ta.”

Tiểu Mạnh cũng đang nhìn ra bên này, bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, thiếu nữ vẫn vững vàng ngồi trên ghế tròn như trước, tay phải đè đầu người nọ, tay trái cầm chai rượu vỡ kề vào cổ hắn, sắc mặt lạnh lùng.

Ánh đèn trong quán bar không đủ chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt, những giọt rượu vẫn đang chậm rãi chảy xuôi theo chai rượu thủy tinh, lạnh lùng rơi xuống từng giọt, cảnh tượng này thực là hoàn mỹ.

Gia Minh nghĩ tới chuyện của Hoàng Hạo Binh, lắc đầu:

“Coi như xong, mặc kệ hắn, anh không cần ra mặt vì hắn... Ta phải đi, chuyện K2 còn phải làm phiền anh, lặn lộn ở Giang Hải nhiều năm như vậy rồi, nên biết cái gì cũng có chừng mực của nó.”

“Ta tiễn cậu.”

Tiểu Mạnh theo Gia Minh ra khỏi cửa, hai gã đại hán đương nhiên là theo sát phía sau, ở bên cạnh quầy bar, đám người bị Huân dọa sợ, trong lúc nhất thời những đồng bạn của người này không một ai dám lộn xộn. Có mấy tên liếc nhìn đám tiểu thái muội (callgirl) ra hiệu bảo uy hiếp, nói là sẽ dùng a- xít sun- phu-rit hủy dung, có nói người muốn tìm người cưỡng dâm nàng, còn nói là muốn chụp ảnh nude.

Gia Minh ở phía xa xa nghe xong, không khỏi cười cười: “Bây giờ đám tiểu thái muội này thực là hung dữ..”

“Một năm trước đây các nàng đã làm thật, nghe nói là ở trường học có một người chống đối các nàng, sau đó bị cưỡng dâm và chụp ảnh nude, đám huynh đệ bên dưới có nói chuyện như vậy...”

Tiểu Mạnh quay đầu lại hỏi một gã đại hán trong đó:

“Hình như có chuyện này đúng không?”

“Đúng, có ảnh chụp nhưng mà không truyền ra, nghe nói nữ nhân kia sau đó tự sát, nhưng mà cũng có người nói rằng, đó đều là hai cô gái “ăn sương” tranh giành đại ca, cuối cùng gây ra chuyện ai biết được...”

“Ác ác, thật là lợi hại...”

Gia Minh hứng thú, tấm tắc ngợi khen.

Đột nhiên vào lúc này, Hoàng Hạo Binh bị đánh tới mức mặt mùi bầm dập bò dậy, hung hăng đẩy một người vào quầy bar, sau đó lao vào đám người vừa nãy đánh hắn.

Nhưng mà sự dũng mãnh phi thường cũng chỉ duy trì được trong chốc lát. Vài giây sau đó, Hoàng Hạo Binh lại bị đè trên mặt đất, tuy rằng một gã đồng bạn của hắn đang bị thiếu nữ chế trụ, nhưng đối phương đâu có quan hệ gì với con ma men này, cho nên đám người này tiếp tục đánh đập.

Mấy người lúc nãy không kịp đề phòng bị Hoàng Hạo Binh đánh, bây giờ hung hăng mắng một câu, từ phụ cận một cái bàn trên nắm lên một chai bia liền bắt đầu vung tay ra, nhưng đột nhiên, cái chai rượu bên cạnh lại vỡ tan thành bụi phấn.

Ở sát hắn, Tiểu Mạnh vung bàn tay phải đánh nát chai rượu, sau đó tiện tay vả cho người này một cái, thân hình người này lập tức đổ nhào trên mặt đất, máu tươi đầy mặt. Mấy tên đang đánh Hoàng Hạo Binh cũng sững sờ:

“Mạnh... Tiểu Mạnh ca...”

Mặc dù bọn này thường xuyên tới đây, nhưng đám lưu manh này cũng biết “Tiểu Mạnh ca của Thành phố Giang Hải” như là nhân vật như thế nào.

Lấy khăn tay lạnh lùng lau chùi rượu trên bàn tay, Tiểu Mạnh dùng ánh mắt âm lãnh đảo qua bốn phía, những thành viên của Sa Trúc bang lập tức vây kín nơi này lại.

Thiếu nữ đang ngồi trên ghế cũng thả người kia ra, đi tới chỗ Gia Minh, hơi bái một cái, sau đó yên lặng đứng cạnh hắn.

“Tiểu Mạnh ca, em là em trai của Dũng ca, những người này đều là bạn của em...”

Không biết Tiểu Mạnh ca tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao hắn đột nhiên xuất thủ đánh người, một người trong đó cười đi tới, hiển nhiên cho rằng không sẽ có đại sự gì cả.

Cùng lúc đó, Gia Minh ngồi chồm hổm xuống, đưa tay lục lọi trên mình hai người đang nằm trên mặt đất, nhất thời những tên bên cạnh hô lên:

“Này, ngươi đang làm gì!”

“Ngươi là ai!”

“Tại sao lại lục lọi như vậy...”

Tiểu Mạnh lạnh lùng đảo mắt:

“Các ngươi muốn chết a?”

Lục soát trong hai tên kia được hai bao thuốc, một bọc nhỏ thuốc phiện, Gia Minh cúi đầu thuận miệng hỏi:

“Dũng ca là ai?”

“Chỉ là một tên côn đồ mà thôi.”

Tiểu Mạnh nhàn nhạt trả lời, sau đó hỏi:

“Những người này làm sao bây giờ?”

“Tất cả đều lôi ra ngoài đánh một trận.”

Đưa mấy đồ vật vào trong tay của Huân, Gia Minh giới thiệu:

“Thuốc mê, xuân dược... A, được rồi, còn mấy cô gái kia, hình như cũng cùng phe bọn họ... không cần đánh mấy người này.”

Đám người này đều là nhân sĩ lăn lộn lõi đời, tuy rằng mấy cô gái này không biết thân phận của Gia Minh, nhưng lại thấy hắn nói chuyện với Tiểu mạnh ca như vậy, trong lòng đã có sự sợ hãi.

Mấy tiểu thái muội lúc nãy hùng hổ, bây giờ nhìn thấy Gia Minh chỉ tay đều muốn mở miệng biện minh, sau đó các nàng nghe nói là không bị đánh mới yên lòng lại, nhưng không ngờ Gia Minh chỉ hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Ai đã nói hủy dung, lôi ra hủy dung, ai nói cưỡng dâm, lôi ra cưỡng dâm, ai nói chụp ảnh nude, làm y như vậy, ai nói cưỡng dâm rồi chụp ảnh nude, cũng làm y nguyên, mấy cô này muốn thế nào, được thế đó.”

Câu này vừa nói xong, đám nhân mã Sa Trúc bang đứng xung quanh đều có chút ngạc nhiên, chuyện này đương nhiên là bọn họ đã làm, nhưng mà bây giờ lại do một thiếu niên trông vô hại nói ra miệng, thật là có chút quỷ dị, hình như là đang muốn đùa cợt người khác thì phải, nhưng mà đùa giỡn thế này thực sự là quá kém.

Mấy cô gái kia bị dọa giật nảy mình, đột nhiên Tiểu Mạnh nhàn nhạt đảo mắt:

“Không nghe thấy sao? Lôi ra ngoài!”

Trong khoảnh khắc, tiếng khóc, tiếng la, tiếng mắng, tiếng cầu xin tha thứ thi nhau vang lên, hơn mười thiếu niên nam nữ đột nhiên bị chế trụ.

Tiếng ồn ào làm cho những người ở xa cũng phải ngừng lại nhìn xem đã có chuyện gì.

Gia Minh vươn ngón tay chỉ về phía một cô gái mặc quần áo quái dị, nói:

“Được rồi, không tính cô ta vào trong đó.”

Đám nhân mã Sa Trúc bang đang chế trụ nàng, nói:

“Nàng cũng là đồng bọn của họ...”

“Nhưng nàng không nói.”

Gia Minh nhàn nhạt nói:

“Mà những người còn lại, cho dù có cơ hội, cũng chẳng làm được.”

Đám nhân mã này không biết ý tứ trong lời nói của Gia Minh, nhưng có Tiểu Mạnh ở đây, mọi người tự nhiên không dám hỏi nhiều, thả thiếu nữ kia ra.

Sống sót sau tai nạn, callgirl tiểu thái muội kia gần như thoát lực ngồi bệt xuống, nhìn mấy bạn gái của mình bị bắt ra phía sau quán, trong ánh sáng mờ ảo, giữa hai chân của nàng đã chảy ra thứ nước tanh tưởi, không ngừng lan tỏa ra sàn nhà.

Một gã thành viên Sa Trúc bang đi tới hỏi mức độ hạ thủ ra sao. Tiểu Mạnh trả lời một câu:

“Đánh gãy hai chân, để cho bọn chúng cả tháng cũng không xuống giường được.”

Cùng lúc đó, Gia Minh ngồi chồm hổm xuống, liếc mắt nhìn Hoàng Hạo Binh mặt mũi bê bết máu, nói:

“Có cần ta gọi giúp xe cứu thương không?”

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 776

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.