Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi sáng yên bình

Phiên bản Dịch · 2885 chữ

Trời gần sáng, thời gian yên tĩnh nhất của một đêm, hắn tỉnh dậy từ trên giường.

Ánh đèn đường phía ngoài lọt vào phòng qua khe rèm cửa, không biết tuyết còn rơi không, bên cạnh là cô gái làn da mịn màng mà ấm áp đang ngủ say.

Xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng, tắm rửa sơ qua, hắn tắt đèn nhà tắm rồi ra khỏi phòng. Ánh đèn ở hành lang được điều tiết mờ xuống như ánh hoàng hôn, lúc đi xuống lầu dưới vừa vặn gặp được bà chủ khách sạn mập mạp vừa ngủ dậy.

“Dậy sớm như vậy à, chàng trai trẻ thật có tinh thần.”

“Vâng, dậy sớm ra ngoài tập thể dục.”

“Đây là thói quen tốt, cậu sẽ gặp rất nhiều người đó... Đúng rồi, lúc nào thì quay lại, tôi chuẩn bị bữa sáng cho hai chị em cậu, muốn ăn gì?”

“Ừm, sữa tươi, trứng gà, chân giò hun khói, sandwich, bơ, bánh ngọt, sao cũng được...”

“Đều là những thứ nhiều chất béo, Trương tiểu thư sẽ thích chứ?”

“Chị ấy không kén ăn, hơn nữa có ăn gì thì cũng không béo, huống chi hiện giờ chị ấy đang cẩn bổ sung dinh dưỡng...”

“Thật là một cô gái khiến người ta phải hâm mộ...”

Nói chuyện với nhau vài câu, trong giọng nói hâm mộ của bà chủ, Gia Minh đi ra ngoài. Đèn đường vẫn chiếu sáng như trước, tuyết đã rơi ít hơn, có vẻ cũng sắp dừng lại, gió lạnh khiến người ta cảm thấy khoan khoái thổi tới. Hắn hít sâu không khí tươi mới buổi sáng sớm, nhưng ngay sau đó lại đưa tay lên day day thái dương.

Từ sau lần đầu tiên gặp dị năng giả dẫn phát cơn nhức đầu từ sau khi sống lại, cảm giác đau đớn này dường như đang dần tăng lên bằng tốc độ nhất định nào đó. Từ sau lần bị Đông Phương Nhược thử dò xét, cảm giác đau đớn thỉnh thoảng lại càng thêm rõ ràng hơn. Đến bây giờ, cảm giác đau đớn thỉnh thoảng xuất hiện vẫn chưa tạo thành trở ngại gì, mỗi lần vào sáng sớm, khi thân thể có cảm giác đạt đến đỉnh, thì nó lại xuất hiện mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, từ thời gian một chớp mắt rồi biến mất lúc ban đầu kéo dài đến một giây, hai giây, cho đến bây giờ, thời gian đau đớn đã kéo dài đến mười giây rồi mới biến mất.

Mặc dù hắn cũng hiểu biết chút ít về y học, thông thạo nhất về ngoại khoa nhưng dấu hiệu ban đầu của bệnh não hắn cùng biết, cảm giác đau đớn thế này tựa như phản ứng khi người bình thường sử dụng não bộ quá độ, không đến mức thống khổ, không tính là quá khó chịu, nhiều khi còn khiến hắn càng thêm tỉnh táo, nhưng nếu cứ phát triển tiếp theo tình hình thế này, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ thành trở ngại... Hơn nữa, cùng với sự xuất hiện của cảm giác đau đớn này, một số biến hóa rất khó nhận biết của cơ thể dường như cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Cũng phải nói, kiếp trước hắn đã bốn mươi tuổi, thương tổn tích lũy qua rất nhiều năm đã khiến thân thể bị ăn mòn đến khó tưởng tượng nổi, sau khi sống lại, trải qua rèn luyện những năm gần đây ít đi rất nhiều lối rẽ, với phương pháp rèn luyện có hiệu quả nhất, thân thể thiếu niên này trừ chiều cao và thể trọng khiến lực lượng thân thể chưa thể đạt tới đỉnh cao nhất, thực ra phương diện linh hoạt và nhạy cảm đã đạt tới, thậm chí là vượt qua thời kỳ đỉnh cao nhất của kiếp trước. Trong mắt rất nhiều nhân viên nghiên cứu về thể năng của con người của Bùi La Gia, loại trạng thái này gần như đã là cực hạn của người bình thường, song trong vòng một năm này, cùng với cảm giác đau đầu dần tăng lên lại khiến hắn chợt nhận ra tố chất ở khắp mọi phương diện của cơ thể dường như đang từng bước vượt qua cực hạn này.

Cảm giác của con người thường rất đặc biệt, thường thường dễ dàng đánh giá bản thân mình dựa vào những gì đã trải qua. Có lẽ là cảm giác sinh ra do ưu thế quá rõ ràng khi mình đối mặt với người của Bùi La Gia, nhưng bất kể thế nào, nếu đã có cảm giác như thế thì có lẽ cũng đúng là vậy. Mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều, chiến đấu ở Giang Hải, chiến đấu ở Mỹ, cho dù bởi vì mình hiểu quá rõ kẻ địch mà chỉếm được ưu thế nhưng rất nhiều lúc hắn đều có cảm giác dễ dàng hơn so với tưởng tượng, mỗi lần ra tay, nổ súng, những tình huống tránh né của kẻ địch đều hiện lên rõ ràng trong đầu, phản xạ khi gặp nguy hiểm cũng trở nên nhanh chóng mà chính xác hơn.

Có thể tiếp tục đột phá cực hạn, quả thật là chuyện khiến người ta vui vẻ, nhưng cùng với cảm giác đau đầu kì lạ dần tăng lên lại khiến hắn thầm lo lắng. Nếu quả thực có thể đột phá cực hạn thân thể, lẽ nào điều này chứng minh mình có thể trở thành dị năng giả? Nếu Phượng Hoàng có thể giúp mình sống lại thì biến thành dị năng giả cũng không phải là chuyện không thể, nhưng rốt cuộc dị năng đó là gì? Thân thể được cường hóa thêm một bước, hay là dị năng chung cực có thể thông qua đường nhân quả mờ mịt khiến tất cả mọi việc đều đạt được kết quả lí tưởng - vận may?

Mình vẫn chưa thể cảm nhận được sự tiến hóa của thân thể, khả năng... chưa đến mười phần trăm, nhưng dù sao vẫn tồn tại...

Vừa chầm chậm chạy, hắn vừa tự hỏi về những vấn đề của cơ thể. Có lẽ vì thị trấn có nhiều quân nhân giải ngũ, cho dù lúc này là mờ sáng tuyết vẫn rơi nhưng đã thấy không ít người rèn luyện buổi sáng ở ngã tư. Chạy được không lâu liền gặp thanh niên da đen Mike đang chạy ngược chiều, hai người bắt chuyện với nhau, Mike nói lát nữa sẽ đến tìm Nhã Hàm. Gia Minh nói vài câu cho có lệ, nghĩ thầm đến lúc này rồi mà còn muốn tán gái, coi chừng chiều nay quyết đấu sẽ bị đánh cho bò ra đất đó. Hắn cũng không ghen tỵ mà chỉ cảm thấy buồn thay cho người này, vừa mới hâm mộ một cô gái không lâu thì cô gái kia đã bị mình cởi hết quần áo, cảm giác này cũng khá đặc biệt.

Chạy tách ra khỏi Mike, lại tiếp tục chạy về phía trước, có vẻ như hai cột đèn đường bị hỏng, ven đường có một cái hố lớn khiến hắn thiếu chút nữa thì ngã xuống, sau khi nhảy qua rồi nhìn lại mới thấy một người đang nói vọng ra từ trong hố:

“Ừm, sửa chữa khẩn cấp, cẩn thận.”

Một cô gái da trắng mặc đồ như gấu xám cũng chạy qua bên cạnh, nói:

“Bác Jerry, nên đặt biển cảnh báo.”

“Biết rồi, đặt ở trên xe.”

Người thợ trung niên vừa nói vừa chạy đến chiếc Bread cách đó không xa để lấy đồ. Lúc hắn vòng qua góc đường phía trước, một thanh niên đạp phịch xuống con đường đầy tuyết ở trước mặt. Người này rất cường tráng, hôm qua khi Moer thách đấu với Mike hắn cũng đứng ở bên cạnh, lúc này hắn mặc rất phong phanh, một chiếc dây thừng buộc ngang eo, đầu kia buộc vào một cái lốp xe hơi, đang không ngừng nhảy cóc, phương pháp nhảy cóc kéo theo phụ trọng thế này chính là một trong các phương pháp huấn luyện thể năng của bộ đội đặc công.

Gia Minh nhìn qua, người nọ cũng ngẩng đầu lên, dường như đã nhận ra du khách người Trung Quốc mình đã gặp ngày hôm qua, chỉ là Gia Minh là bạn của Mike, người nọ thấy hắn đang chậm rãi chạy bộ thì liền tỏ ra khinh thường một cách rõ ràng. Hắn đạp mạnh hai chân, thân thể kéo theo chiếc lốp xe nhảy về phía trước, giữa không trung tạo nên tiếng gió rít rõ ràng, đồng thời hắn cũng vươn hai tay ra, chỉa ngón cái xuống phía dưới.

Bởi vì động tác khinh thường rõ ràng đó, Gia Minh quay đầu lại ngây ngốc nhìn hắn, mà hắn cũng quay đầu sang tỏ vẻ khiêu khích. Lớn lên trong thị trấn từ nhỏ, mỗi ngày hắn đều huấn luyện thế này, con đường này đã quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng có thể đi được, đến góc đường hắn không do dự xoay người sang chín mươi độ rồi nhảy mạnh sang bên cạnh hàng rào của một ngôi biệt thự.

Xẹt qua ánh mắt cao ngạo và xem thường của thanh niên kia, lốp xe kéo theo tuyết đọng trượt nhanh tới...

Rầm!

“A...”

Bưng bữa sáng vào phòng, mặt trời đã mọc lên, hắn kéo rèm cửa ra nhìn xuống ngã tư đường phủ đầy tuyết, cô gái mặc áo ngủ màu trắng đang nằm dựa lưng trên giường, chăn bông vừa dày vừa mềm mại đắp đến đùi làm lộ ra bắp chân và bàn chân trắng nõn ở cuối giường. Nàng đeo cặp mắt kính gọng đen không biết kiếm ở đâu được, đang lật xem một cuốn tiểu thuyết mua cùng với băng video ngày hôm qua.

Thấy hắn đi vào, cô gái gấp sách, gỡ cặp kính xuống lẳng lặng nhìn hắn.

“Bà chủ nói em đi ra ngoài từ lúc năm giờ sáng, chị còn tưởng rằng em đã bỏ lại mình chị ở nơi này rồi.”

“Ha hả, sáng sớm ra ngoài tập thể dục rồi gặp một số chuyện, có người ngã xuống hố... Chị nên ăn trước, vừa rồi bà chủ khách sạn nói chị xuống dưới nhưng không chịu ăn sáng trước, đói chưa?”

“Chờ em đó.”

Nàng cười làm lộ ra hàm răng ngà trắng muốt rồi ngồi thẳng người dậy.

“Đói muốn chết rồi, đều là lỗi của em...”

“Em sờ xem.”

“Ừ.”

Vốn là Gia Minh chỉ nói giỡn, chẳng qua khi Nhã Hàm cười kéo chăn ra một chút thì chuyện này liền thuận theo tự nhiên. Hắn thò bàn tay vào trong chăn, sau đó luồn vào trong áo ngủ. Thân thể Nhã Hàm hơi run rẩy, sau đó cười khanh khách:

“Lên trên một chút.”

Rồi đưa tay ra nhận lấy khay thức ăn.

“Rất tốt, không có chút thịt thừa nào.”

“Đã nói rồi, bởi vì thường hay nấc cục nha, khi đó cho em xem em lại không dám xem.”

“Sớm một ngày hay chậm một ngày đều không sao cả, chờ chị ăn xong em sẽ xem kỹ.”

“Nghĩ thật hay.”

Cuối cùng vẫn là thiếu nữ vừa mới trải qua sự đời, mặc dù lúc này trong lòng đã ngàn theo trăm thuận Gia Minh nhưng vẫn không chịu nổi trêu chọc quá nhiều, nàng đỏ mặt, cười nói:

“Là ai ngã xuống hố vậy?”

Chia bữa sáng thành hai phần một nhiều một ít, hai người ngồi trên giường cùng ăn và uống sữa tươi. Gia Minh kể chuyện tên ngốc kia ban đầu khinh bỉ hắn, sau đó lại bị rơi xuống hố, cuối cùng nhờ có một đám người lôi lên rồi đưa đến bệnh viện nhỏ trong thị trấn để băng bó khiến Nhã Hàm cười ngặt nghẽo, chút nữa đánh đổ cả sữa tươi lên giường.

Ăn xong bữa sáng, mở TV xem tin tức, Gia Minh đem đồ đã ăn xong xuống dưới rồi lên hỏi nàng:

“Sáng nay có muốn đi dạo trong thị trấn một chút không?”

“Ừ... Không được.”

Nhã Hàm lắc đầu.

“Chị cảm thấy mệt muốn chết...”

Con ngươi chuyền hai vòng, Gia Minh nhìn nàng hỏi:

“Vẫn còn đau à?”

Nhã Hàm trừng hắn khuôn mặt đỏ lên:

“Chuyện đó... Sáng nay chị tắm nước nóng... Ừ, không đau, chỉ hơi xót một chút... Em cười gì mà cười, đều là do em cả...”

Mắt thấy Gia Minh đè xuống nụ cười ghê tởm, nàng không khỏi thẹn thùng, lớn tiếng nói:

“Dù sao... Ừ, chỉ là không có sức lực và tinh thần thật sự muốn nằm trên giường thế này cả ngày...”

Gia Minh nhíu mày:

“Bệnh thận của chị.”

“Không phải như thế này...”

Chuyện liên quan đến thân thể, Nhã Hàm lại lớn tiếng nói.

“Bác sĩ nói là có thể, chỉ cần không quá... quá kịch liệt là được, bệnh của chị cũng đã khá hơn nhiều rồi...”

“Đừng gấp, em cũng chưa nói là có việc gì.”

Cười đè bả vai Nhã Hàm lại, Gia Minh nói.

“Bệnh của chị vừa mới tốt lên không lâu, gần đây thân thể vẫn khá yếu, mà sau khi làm chuyện đó thì người nào cũng đều mệt cả, chẳng qua chị phản ứng hơi quá mà thôi... Ừ, sau này phải kiềm chế, ha ha...”

Hắn nói đến đây liền không khỏi cười lớn lên. Nhã Hàm tức giận đấm hắn hai cái, đá hắn một cú thì hắn mới cười nhảy ra ngoài.

“Đừng làm rộn, chị đừng xuống giường nữa, nghỉ ngơi một buổi sáng thì sẽ khỏe hơn.”

“Thực ra cũng không mệt lắm, chỉ hơi uể oải hơn bình thường một chút, muốn nằm lỳ trên giường...”

Nhã Hàm nhún vai.

“Chị nằm trên giường đọc sách là được rồi... Sáng nay em định đi đâu vậy?”

“Em cũng không ra ngoài, dù sao cũng không có việc gì cả, ở lại với chị.”

Nghe hắn nói như vậy, Nhã Hàm nở nụ cười ấm áp, không nói gì nhưng khóe miệng lại tràn đầy thỏa mãn. Nàng nhích người sang bên cạnh để Gia Minh lên nằm cạnh nàng nhưng Gia Minh chỉ đứng bên cạnh, nhún vai nói:

“Chị cứ nằm đi, cũng không phải là ngủ, chẳng lẽ chị còn muốn ngày mai vẫn không rời giường nổi sao... Hôm nay chúng ta đã làm, nhanh nhất thì cũng phải đến ngày mai. Em đi giặt quần áo đã thay ngày hôm qua rồi phơi khô mang đi cho dễ... Ha hả, ở trong phòng cùng chị sẽ rắc rối, chị là sắc nữ...”

Lần này Nhã Hàm cũng không phản bác gì, chỉ từ trên giường ngồi bật dậy:

“À... Chuyện đó để chị làm đi, chị...”

“Ít nói nhảm, ngoan ngoãn nằm trên giường cho em.”

Gia Minh cười đắp chăn lên cho nàng rồi đi vào nhà tắm, một lát sau tiếng hát dương dương tự đắc của hắn vọng ra. Nhã Hàm đeo mắt kính lên rồi mở cuốn tiểu thuyết ra, không tự chủ được cười ra nước mắt, nàng tháo mắt kính ra để lau nước mắt, sau một lát lại vừa cười vừa tiếp tục rơi lệ. Nước mắt kia chảy ra mắt kính, rơi xuống cả trang sách, nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi. Chừng mười phút sau, Gia Minh đã giặt xong mấy bộ quần áo của hai người rồi đến đây lấy đồ ăn vặt, nàng vội lau khô mắt kính rồi đeo lên.

Tiếng TV bị giảm xuống thấp nhất, Nhã Hàm ngồi trên giường đọc từng trang sách, Gia Minh ngồi trên ghế vừa cắn hạt dưa vừa ngắm phong cảnh bên ngoài. Không lâu sau, Nhã Hàm ngẩng đầu lên:

“Này, em chuyển đến chương trình mình thích rồi vặn lớn âm thanh lên một chút đi.”

“Không làm ảnh hưởng đến chị chứ?”

Gia Minh quay đầu lại.

“Không sao cả.”

“Ừ.”

Gia Minh nhún vai rồi mở TV lớn hơn, chọn một bộ phim hoạt hình, quay đầu lại nhìn Nhã Hàm:

“Mắt kính rất đẹp nha, tìm được ở đâu vậy? Chị cũng không mang theo thứ gì cả..”

“Sáng nay chị muốn xem sách nên mượn bà chủ.”

Nhã Hàm tháo mắt kính ra nhìn một lát, sau đó trừng mắt xem thường.

“Thanh niên trí thức hai mươi năm trước đều đeo loại kính này... Em đang châm chọc chị phải không?”

“Đâu có, em thấy chị đeo nó thực sự rất đẹp. Ừ, có vẻ rất tài trí, còn có vẻ nghiêm túc khiến người ta không nhịn được nghĩ đến... Ha hả... Không nói nữa, em xem TV...”

“Hừ...”

Tiếng TV, tiếng lật sách, tiếng hai người nói chuyện thỉnh thoảng vang lên trong phòng, ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, buổi sáng từ từ trôi qua trong không khí ấm áp mà yên ả như vậy...

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 1032

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.