Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề

Phiên bản Dịch · 4302 chữ

Bởi vì cảm giác giật mình quá lớn, xung quanh chỉ có thể nghe thấy từng tiếng thở dốc. Gia Minh nhìn chằm chằm vào nửa trái chuối trước mặt mình, lại nhìn vẻ mặt đặc sắc của hai cha con họ Hoa rồi mở trừng mắt, dường như rất khó xử.

“Ồ, các người... Muốn dùng chuối để giết tôi?”

Vừa nói xong hắn đã rút khẩu súng bên hông ra nhắm thẳng vào Hoa Văn Nghĩa, đó là một khẩu súng lục với ổ tiếp đạn gồm chín viên, thân súng bằng kim loại màu xám lạnh lẽo mang theo cảm giác áp bách của tử vong nặng nề. Chỉa họng súng đen nhánh về phía Hoa Văn Nghĩa, bước lên hai bước, Gia Minh rất không chuyến nghiệp mở chốt an toàn, sau đó kéo búa đánh lửa.

Tiếng cười của đám người vừa mới vang lên, song khi nhìn tư thế không chút chuyên nghiệp nhưng đã hoàn toàn chuẩn bị giết người của Gia Minh, tiếng cười lập tức dừng lại. Đây là nơi công cộng, nếu xảy ra nổ súng giết người thì tuyệt đối không tránh khỏi bị liên quan, song... Xem ra thiếu niên này là một người điên... Cũng phải, có thể được con gái của Liễu lão đại ưu ái, tại sao có thể là nhân vật đơn giản được... Mọi người nghĩ vậy, cũng không dám chắc hắn có dám nổ súng hay không. Liễu chính cũng bắt đầu quơ tay cho Gia Minh bỏ súng xuống, có rất nhiều cách để giết hai cha con người này, nhưng nếu như giết ở chỗ này thì nửa đời sau của Gia Minh trừ ngồi tù ra thì chỉ sợ cũng chỉ còn cách chạy trốn, cho dù Gia Minh chỉ muốn doạ người khác, nhưng đã làm đến mức này, mở chốt bảo hiểm, kéo búa đánh lửa, chỉ cần hơi sơ ý một chút cũng có thể cướp cò, chết người...

Tiếng hít thở, tiếng bàn luận xôn xao, những người đứng phía sau Hoa Văn Nghĩa cẩn thận tránh sang chỗ khác. Vài giây đông hồ sau, Hoa Vi buông trái chuối rất tức cười kia ra, hít sâu một hơi rồi giơ tay lên:

“Tốt tốt... Lần này tao thua, nhưng tao dám đảm bảo, từ nay về sau...”

Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã cứng ngắc đứng tại đó, mấy tên đàn em ở đằng sau lại càng không đám động đậy chút nào, bởi vì ở trước mặt bọn hắn lại có hai khẩu súng đang chĩa sang.

Liễu Chính quay đầu lại nhìn rồi lập tức trợn mắt há hốc mồm, con mắt thiếu chút nữa thì rớt ra ngoài, bởi vì hai người đang chĩa súng về phía Hoa Vi, một người trong đó là Sa Sa con gái hắn, người còn lại dĩ nhiên là Linh Tĩnh có vẻ càng nhu nhược hơn đang đứng bên cạnh nàng.

“Ặc... Sa Sa, chốt bảo hiểm đâu?”

“Ngu ngốc, là cái này, mình giúp cậu...”

Sau mấy câu nói ngây thơ của hai cô bé, Sa Sa nghiêng người sang mở chốt bảo hiểm giúp Linh Tĩnh. Trong chốc lát mọi người xung quanh đều có cảm giác như đây không phải sự thật, một đám người lo lắng nhìn Liễu Chính, thầm nghĩ những khẩu súng này chắc chắn là của Liễu Chính, bây giờ lại bị con gái không chút kiêng dè gì lấy ra chơi, báo chí nói không sai, thế hệ sau năm tám mươi(8x)... Quả nhiên đều hư hỏng...

Sau một khắc, ba người bóp cò.


Đêm khuya, ngoại thành Giang Hải, trong một khu biệt thự tại lưng chừng núi.

Một chiếc taxi màu vàng dừng lại trước cổng biệt thự, trả tiền xong, mập mạp cầm theo hai túi cơm hộp lớn bước ra khỏi xe rồi đi thẳng qua vườn hoa, tiến vào phòng khách trong biệt thự, có năm sáu người đang tụ tập xem TV ở đây.

“Thịt bò xào, thịt bò xào... Tôi đã nói muốn ănbò xào...”

“Cơm chiên trứng...”

Tình cảnh náo nhiệt như đang gọi đồ ăn trong nhà ăn, mập mạp luống cuống tay chân phân phát đồ ăn khuya cho mọi người. Cũng vào lúc này, một người đàn ông khá ẻo lả từ trên lầu đi xuống, cười nói:

“Thực Thần (thần ăn uống) về rồi sao, thật tốt quá, đã mua bánh bao cho tôi chưa?”

“Xia nhờ, chị cả Diệp Liên, bây giờ ở đâu còn bán bánh bao chứ.”

Mập mạp kia cười nói.

“May là ban ngày tôi ăn còn thừa lại mấy cái, anh lấy ăn đi. Lần sau đừng bắt tôi nửa đêm đi mua bánh bao nữa được không, chạy đến mấy quán bánh bao gọi cửa rất mệt”

Đón lấy chiếc bộp được ném tới. Diệp Liên lấy bánh bao bên trong ra cắn một miếng, đương nhiên, đây không phải bánh bao còn thừa lại.

“À, không thể khác được, tôi chì thích ăn cái này... Đúng rồi, cậu có mua chuối không?”

“Mua. Đêm hôm khuya khoắt, tại sao anh lại đột nhiên muốn ăn chuối?”

Mập mạp lấy một nải chuối từ trong chiếc túi lớn ra ném tới. Diệp Liên lắc đầu cười rồi vặn một quả xuống chỉa vào mọi người:

“Không phải muốn ăn, chỉ muốn thử cảm giác khi dùng thứ này để giết người... Đoàng, đoàng, đoàng...”

“Xong, đầu óc chị cả có vấn đề rồi...”

Người đang ăn cơm chiên trứng lắc đầu tiếc nuối, mọi người cũng cười theo phụ hoạ. Mập mạp có biệt danh Thực Thần kia phân phát xong đồ ăn khuya cho mọi người rồi cười hỏi:

“Chị cả, khuya khoắt thế này lại đột nhiên gọi mọi người đến đây tập hợp, sẽ đối phó với Hoa gia sao? Không quá nhanh chứ?”

Diệp Liên gật đầu cười.

“Mấy giờ trước nhận được tin từ tổ thông tin bên kia, tiệc sinh nhật của Liễu Chính xảy ra chuyện... Lúc trước không ngờ được sẽ nhanh như vậy nên cũng hơi vội vàng... Cha con Hoa Vi đã trở về, ăn xong thì chuẩn bị hành động.”

“Ồ? Xảy ra chuyện gì?”

“Bắn nhau.”

Diệp Liên đưa trái chuối trong tay lên:

“Cha con Hoa Vĩ mang theo súng. Bởi vì Hoa Vi hi vọng hai bang thông gia với nhau nên cầu hôn con gái Liễu Chính cho con trai hắn. Bạn nhỏ Cố Gia Minh của chúng ta trực tiếp lao ra làm mất mặt cha con Hoa Vi, sau đó Hoa Văn Nghĩa đấu đơn với Cố Gia Minh. À, mọi người cũng biết rồi, Cố Gia Minh kia được tiểu thư Giản Tố Ngôn dạy dỗ, luôn luôn không thích dùng biện pháp chậm chạp, sau khi hất một tô canh cá vào Hoa Văn Nghĩa liền chuẩn bị rút súng giết người, cha con Hoa Vi cũng rút ra... Chẳng qua bọn họ rút ra hai trái chuối... Ừ, là thế này, có thấy tôi rất đẹp trai hay không?”

Mọi người hơi sững sờ, tưởng tượng vào lúc chỉ mành treo chuông đó lại có người rút trái chuối ra... Oh... My... God...

“Mặc dù... Mặc dù có Giản Tố Ngôn hỗ trợ, Cố Gia Minh kia thực sự có thể có được súng thật, nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng lấy ra như vậy chứ? Hắn không phải tên ngu ngốc... Nhưng mà, nếu như đó là súng đồ chơi thì sẽ có người nhận ra được mới phải...”

“Nói đến điểm quan trọng.”

Diệp Liên cười đưa tay vào trong ngực rồi móc một khẩu súng ra nhắm về phía mọi người, chẳng qua những người này chơi súng đã quen, thấy chốt bảo hiểm vẫn đóng nên không tỏ ra khiếp sợ chút nào.

“Mọi người có ai cảm thấy đây là một cây súng giả không?”

Mọi người nhìn nhau kinh ngạc:

“Vậy... Hắn thật sự lấy súng thật ra? Giản Tố Ngôn cũng không thể để hắn chơi đùa như vậy nha...”

“Không chỉ Cố Gia Minh, ngay cả hai cô bé đáng yêu bên cạnh hắn mỗi người cũng có một khẩu, trong đó một khẩu nhắm vào Hoa Văn Nghĩa, hai khẩu còn lại nhắm thẳng Hoa Vi rồi mở chốt bảo hiểm, bắn không chút do dự.”

Diệp Liên cười, đột nhiên đưa tay bám vào chiếc ghế salon ở phía sau, xoay người lại, trong tay hắn cầm một khẩu súng nước đồ chơi với hai ống phun nước khổng lồ. Mọi người đều ôm hộp cơm của mình chạy trốn, sau đó hai dòng nước bắn ra:

“Sau đó... Hai cha con kia bị phun nước đầy mặt... Ha ha ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Cứu mạng... Đau bụng quá... Ha ha ha ha ha ha ha ha...”

Sau khi nghiêm trang kể xong mọi chuyện, Diệp Liên vừa rồi rất đứng đắn lập tức cười đến co quắp rồi ngã xuống ghế salon, cười lăn lộn nhét một cái bánh bao vào miệng, sau đó lại tiếp tục cười, tiếp tục lăn lộn... Mọi người đã chứng kiến hắn đột nhiên bốc đồng thế này không ít lần, đã sớm tập thành thói quen, nhìn nhau một lát rồi mới thở dài:

“Thực sự rất giống... Súng bắn nước... Thù này kết lớn rồi. Hẳn là phía sau có Giản Tố Ngôn tham dự, mặc dù đã sớm cảm thấy sẽ xuất hiện tình huống như vậy...”

Mọi người bản luận một phen, Diệp Liên lăn lộn trên, ghế salon một lát, đến khi bình thường trở lại mới gật đầu nói:

“Ừ... Chắc chắn có tiểu thư Giản Tố Ngôn tham dự, nếu không ai có thể thần không biết quỷ không hay đổi súng lục trong ngực người khác thành trái chuối được, ngoài ra muốn tạo ra một khẩu súng đạo cụ giống thật như vậy, vỏ kim loại ở bên ngoài chắc chắn là do Giản tiểu thư làm ra... Sau khi Vĩnh Thịnh bang bị tiêu diệt, chuyện xung đột giữa Sa Trúc bang và Vĩnh Thịnh bang là không thể tránh khỏi, mà lực lượng của Sa Trúc bang lại yếu hơn cho nên Cố Gia Minh yêu cầu Giản tiểu thư ra tay. Mà Giản tiểu thư hiểu, một khi xảy ra chuyện như vậy thì chúng ta nhất định sẽ tham dự để khống chế thế cục của Giang Hải, cho nên... Đây rốt cuộc vẫn là vấn đề của chúng ta. Nếu không Cố Gia Minh vẫn luôn khiêm tốn kia sẽ không đột nhiên ngang ngược như vậy, làm mất mặt người khác mà mình cũng không có chỗ tốt gì, trái lại còn tự đưa mình vào nơi nguy hiểm... Nếu quả thực là Giản tiểu thư chuẩn bị ra tay, lặng lẽ đặt một quả bom ở biệt thự Hoa gia mới là phong cách của cô ta... Bên trên đã cho chúng ta toàn quyền quyết định, chuẩn bị hành động thôi.”

Hai giờ sáng, dưới sự dẫn đầu của Diệp Liên, bảy người lặng lẽ xuất hiện ở phía sau biệt thự Hoa gia, leo qua tường vây, sau đó dễ dàng tránh được hai tên bảo vệ đang tuần tra, chia nhau ra rồi tập hợp lại trên một sân thượng ở phía sau.

Trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, tiểu tổ do Diệp Liên cầm đầu đương nhiên không chỉ có bảy người, chẳng qua muốn đột nhập vào nhà một nhân vật xã hội đen, khống chế cục diện trước mắt của Giang Hải thì bảy người này cũng đủ rồi. Trốn phía sau bồn hoa, Diệp Liên lấy ống nhòm ra quan sát tình huống xung quanh, nhỏ giọng bàn bạc các con đường đột nhập, khi ống nhòm quét qua trước cổng biệt thự, hắn bỗng dưng ngẩn người.

Dưới đèn đường, một cô gái xinh đẹp đeo túi xách trên tay đang lung lay lắc lư đi về phía bên này như say rượu.

Ánh mắt mơ màng, mái tóc dài tung bay, áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean, cùng với bước chân lung lay mà lộn xộn của nàng lại có vẻ vô cùng ưu nhã, gợi cảm khiến hai tên bảo vệ đứng trước công không tự chủ được bị bóng dáng này thu hút. Một lát sau, nàng bám vào cổng lớn của biệt thự, cúi đầu xuống nôn khan mấy lần, sau đó đá mạnh mấy cái vào cổng có vẻ như rất tức giận, rồi lại vịn vào, cúi xuống nôn khan.

Nghe nói hôm nay lão đại đi tham gia tiệc của Liễu Chính rồi bị sỉ nhục, trước mắt đang là thời khắc khẩn trương của Tam Thanh bang, nhưng hai gã bảo vệ quay sang nhìn nhau, cuối cùng có một gã không nhịn được, chậm rãi đi tới:

“Tiểu thư, có cần giúp gì không?”

Cô gái lui về phía sau hai bước, tức giận kêu lên mấy tiếng. Gã bảo vệ kia quay lại nhìn đồng bạn mình ở đằng sau, sau đó lại tiến lên hai bước:

“Tiểu thư, có cần giúp đỡ gì không?”

Vừa nói xong thì cánh tay hắn đã bị cô gái nắm lấy, sau đó nói ra mấy lời khó hiểu.

“Ồ, tiểu thư... Cô nói gì?”

“Tôi nói, tại sao... Tại sao...”

“Ồ... Xin lỗi, tôi nghe không hiểu...”

Bất cứ ở nơi nào thì mỹ nữ luôn được ưu ái, mắt thấy cô gái này vừa nhu nhược lại đang đau lòng, một gã bảo vệ khác cũng không nhịn được tiến lên mấy bước, đi đến phía sau đồng bạn của mình để nghe xem cô gái đang nói gì. Cô gái kia chậm rãi ngẩng lên, đặt đôi tay mềm mại của mình lên vai gã bảo vệ.

“Tôi nói là... Tại sao tính mạng con người lại yếu ớt như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, cánh tay cô gái tuỳ ý di chuyển: Gã bảo vệ phía sau đột nhiên phát hiện đầu đồng bạn mình bỗng quay ngược một trăm tám mươi độ, khuôn mặt đối điện với hắn một cách rất quỷ dị. Cùng lúc đó, cô gái đã xông lên như quỷ mị, hai vung lên như múa Thái Cực quyền, ánh mắt lạnh nhạt và mười ngón tay bay múa kia chính là hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên thế giới này.

Sợi dây kim loại vừa mảnh vừa dẻo dai trực tiếp quấn quanh cổ hắn một vòng, sau đó đôi tay cô gái giang rạ sợi dây kia cắt đứt da, yết hầu, xương cổ của hắn, để lại một vết cắt trơn nhẵn như đao chém. Đến khi cô gái kia lùi lại hai bước thì đầu hắn mới lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra như suối.

“Nói rõ ràng đến như vậy... Tại sao các người đều không hiểu chứ...”

Cất bước về phía trước, nàng đưa tay lên vuốt mái tóc rối bời, đang bước qua cánh cổng sắt, dường như chợt cảm ứng được cái gì, ánh mắt nàng quét qua phía sau biệt thự rồi nghiêng đầu, nhẹ nhàng vẫy tay.

Sau bồn hoa trên sân thượng, Diệp Liên bỗng thả ống nhòm xuống, hít sâu mấy hơi rồi mới đưa ống nhòm lên. Trong tầm mắt, cô gái tên Giản Tố Ngôn vứt túi xách xuống, bước về phía biệt thự ở phía trước với tư thế thong dong mà quen thuộc. Phía sau nàng, hai thi thể nằm trên đất, máu tươi lan tràn từ cửa sắt ra mặt đất xung quanh...

“Giản Tố Ngôn đến rồi, xem ra nếu chúng ta không xử lý thì cô ta sẽ tự mình giết cha con Hoa Vi. Quả nhiên đây mới là phong cách của cô ta... Không thể từ từ đột nhập nữa, trực tiếp đến phòng ngủ của Hoa Vi bằng tốc độ nhanh nhất, chúng ta bắt Hoa Vi trước, như vậy... Có lẽ còn có thể cứu được hắn...”

Sau mấy câu nói này, mấy người bên cạnh liền lao ra ngoài. Diệp Liên cầm ống nhòm lên nhìn bóng dáng ưu mỹ trước biệt thự một lần nữa rồi mới cầm súng lao xuống khỏi sân thượng...

Chương 186: Diệt cỏ (1)

Rạng sáng, biệt thự Hoa gia.

“... Bất kể bằng cách nào, trong vòng ba ngày phải tìm hiểu được lai lịch của thằng ranh kia cho tao... Chú ý cẩn thận một chút có thể lặng lẽ đánh tráo súng trên người tao và Văn Nghĩa thì tuyệt đối không thể là nhân vật đơn giản được. Bảo bọn người bên dưới trong những ngày sắp tới không được làm bừa. Sa Trúc bang đã chuẩn bị khai chiến xong, chúng ta tạm thời không cần thiết phải đối đầu với bọn chúng.”

Rút một trái chuối ra trước mặt lão đại của gần một nửa thế lực xã hội đen tại Giang Hải, sau đó hai cha con đều bị người khác chĩa súng bắn nước vào, doạ cho sợ gần chết, đối với Hoa Vi, đây tuyệt đối là sự nhục nhã mà mười mấy năm nay hắn chưa từng phải chịu. Chẳng qua, có thể có địa vị như ngày hôm nay thì hắn cũng không phải loại lưu manh đầu đường xó chợ chỉ có nhiệt huyết, bốc đồng. Hoa Vi cũng hiểu được, nếu đối phương đã làm vậy mà không phải kiêng kị chút gì thì chứng tỏ bọn hắn nhất định đã có chuẩn bị trước. Vì vậy, mặc dù hận không thể lập tức bắt thằng ranh con kia lột da, róc xương nhưng quyết định cuối cùng của hắn vẫn là tạm thời lùi một bước.

Tương đối mà nói, thực lực của Tam Thanh bang mạnh hơn Sa Trúc bang, sau lần lùi một bước này, hắn có lòng tin tuyệt đối rằng có thể chèn ép chết SaTrúc bang chỉ trong một lần, cho dù đánh đến thực lực bên mình tổn thương nặng nề thì hẳn cũng phải khiến Sa Trúc bang bị xoá tên tại Giang Hải.

“Còn nữa, cái thằng Văn Nghĩa kia tình tình quá bốc đồng, bây giờ nó đang làm gì?”

“Thiếu gia lấy hai khẩu súng ở trong phòng, hình như đang muốn...”

“Coi chừng nó! Coi chừng nó cho cẩn thận! Mấy ngày này không được để nó ra ngoài!”

Đứng trước mặt Hoa Vi là một gã đàn ông có vóc người cao gầy, vẻ mặt hơi u ám. Hắn là thủ hạ được Hoa Vi coi trọng nhất, biệt danh là Đao Tử, không chỉ có chiến tích một đao đấu với mười mấy người lúc tranh giành địa bàn, mà đầu óc hắn cũng nhanh nhẹn hơn những người bình thường rất nhiều, là một nhân vật xã hội đen độc ác nổi tiếng ở Giang Hải. Nghe Hoa Vi ra lệnh, hắn gật đầu rồi xoay người đi, lúc sắp ra khỏi cửa thì Hoa Vi, lại đột nhiên gọi lại.

“Chờ đã... Lần trước mày nói với tao chuyện em họ Đao Ba của mày vượt ngục, đã sắp xếp gì cho nó chưa?”

“Đã sắp xếp xong rồi, cảm ơn lão đại quan tâm.”

“Ra ngoài phải dựa vào anh em, có gì cần cứ nói mày sắp xếp cho nó đến chỗ chúng ta thì cũng có người để phối hợp. Thực ra tao đã nghĩ tới, để nó đến chỗ chúng ta trốn là an toàn nhất, gần đây an ninh rất nghiêm ngặt. Mày cũng không cần thể hiện sự cứng rắn trước mặt tao, tốt nhất là ngay mai dẫn nó đến đây, mày đã giúp tao nhiều chuyện như vậy, nó muốn có tiền để bỏ trốn hay thay đổi tên tuổi rồi làm việc cho tao đều được, tao có thể sắp xếp.

“Dạ, cảm ơn lão đại, thực ra thì... Thực ra em cũng đã nói như vậy, chỉ là người anh em kia của em tính tình khá cứng rắn, hắn nói vẫn còn chút việc phải giải quyết, là những người trước đây đã khiến hắn phải vào tù... À, hắn nói phải giải quyết xong thì mới có mặt mũi đến gặp lão đại.”

Hoa Vi gật đầu:

“Có trách nhiện, là một người đàn ông. Mày nói với nó là lúc nào cũng có thể đến đây. Tao làm người thế nào mày cũng biết rồi, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với anh em của mình... Mày chú ý Văn Nghĩa nhiều hơn một chút, đừng để nó nhúng tay vào chuyện với Sa Trúc bang.”

“Dạ, lão đại.”

Gật đầu, người đàn ông đẩy cửa bước ra rồi đóng lại. Hoa Vi ngồi trên ghế suy nghĩ xem còn chuyện gì chưa chuẩn bị tốt hay không. Sau một khắc, tiếng hỗn loạn đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, sau đó là tiếng hét của Đao Tử:

“Lão đại, chạy... mau....”

Thậm chí đã có người đánh đến tận cửa...

Hoa Vi đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế, mở ngăn kéo của chiếc bàn bên cạnh lấy một khẩu súng ra, hắn ấn chuông báo động xuống nhưng không có tiếng chuông vang lên như hắn muốn. Sau một lát tiếng động ngoài cửa liền im bặt, điều này chứng tỏ Đao Tử đã gặp chuyện không may, hắn lập tức xoay người mở cửa sổ phía sau, chuẩn bị nhảy xuống từ lầu hai. Đúng lúc này, họng một khẩu súng máy chỉ thẳng vào trán hắn. Nhảy vào từ cửa sổ là một người đàn ông dáng người khá ẻo là, người này nhe răng cười với hắn.

“Thật tình cờ, cảm ơn ông đã mở cửa giúp, đưa thứ đồ chơi trên tay ông cho tôi được chứ? Đúng rồi, đừng làm đám chó mèo vô tội bị thương.”

Người kia cười rồi móc một trái chuối ra.

“Tôi dùng thứ này để đổi lại.”

Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, không biết từ bao giờ Liễu Chính lại có thể điều khiển một đội ngũ lợi hại như vậy, lại có thể lặng lẽ xông vào đây. Sớm biết vậy thì mình cũng nên mời một đội lính đánh thuê quốc tế mới phải... Hắn nghĩ vậy, bất đắc dĩ nộp khẩu súng sang, ghê tởm nhất là mình còn phải nhận lấy trái chuối trên tay người kia.

Vài giây sau cửa phòng cũng mở ra xuất hiện ở trước cửa là Đao Tử cả người đầm đìa máu tươi, một tên mập mạp mặc áo đen, tay cầm đao găm giơ chân lên đá bắn lăn ra rất, trên vai mập mạp kia bất ngờ cũng có một vết thương, máu tươi vẫn đang chảy xuôi.

“Nói đùa gì vậy, chị cả, tôi bị chém, tôi bị thương rồi yêu thích hoà bình như tôi mà lại bị thương... Tôi có thể giết hắn không?”

“Trước lúc cậu nói với tôi thì có thể, bây giờ thì không được.”

“Ồ... Trời ạ...”

Mập mạp đá thêm một cú lên cái chân đầy vết thương kia, tàn bạo nói:

“Sau này đừng để tao găp được mày ở bên ngoài, nếu không tao sẽ biến mày thành thịt xiên nướng...”

Nghe hai người nói chuyên với nhau, trái tim Hoa Vi hoàn toàn nguội lạnh, bản lĩnh của Đao Tử nổi tiếng trong cả Tam Thanh bang, trên người hắn lúc nào cũng có một cây đao để đề phòng có chuyện xảy ra, song mập mạp kia dùng một cây dao găm chiến đấu với hắn nhưng Đao Tử thậm chí chỉ chém được một nhát vào vai hắn thì cả người đã đầm đìa máu. Đám người này, rốt cuộc là quái vật được Liễu Chính mời từ đâu tới?

Bị người khác dí súng vào đầu rồi đẩy ra ngoài, trước sau hành lang rõ ràng là bảy tám tên của Tam Thanh bang đã bị đánh ngất xỉu, từ thang lầu đi xuống phòng khách, hắn nghe thấy tiếng con trai mình hét lên như phát điên:

“Cô... Cô đừng đến đây... Cô tiến lên nữa tôi sẽ nổ súng... Tôi sẽ nổ súng đó...”

Không thể biết được bên dưới đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Hoa Vi vô cùng chấn động. Con trai hắn không phải là kẻ cầm súng mà không dám bóp cò, mặc dù nhiều năm qua hắn chưa thực sự giết ai cả, nhưng những chuyện như đánh người đến tàn tật, thậm chí đốt nhà người ta, cưỡng hiếp nữ sinh thì đã làm không ít, nếu có người uy hiếp hắn mà trên tay hắn lại có súng thì chắc chắn hắn sẽ nổ súng không chút do dự. Nhưng nghe tiếng hét của hắn lúc này, trên tay có súng nhưng thậm chí vì sợ hãi mà không dám siết cò, điều này chứng tỏ hắn đang vô cùng sợ hãi, bên dưới chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ.

“Đi nhanh lên một chút! Nếu không con ông sẽ mất mạng!”

Bị người nọ đẩy, Hoa Vi vội vàng bước nhanh hơn đi xuống thang lầu, trong phòng khác hơi tối tăm, con trai hắn đang cầm súng đứng trong một góc hơi sáng sủa, trong bóng tối ở đối diện, gót giày chạm xuống sàn nhà tạo thành tiếng bước chân trong trẻo.

“Đừng có đến đây...”

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.