Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc - Chương 24: Nhị Sư Tỷ Độc Thân Cùng Đại Sư Huynh Nóng Nảy Lên Sàn

Phiên bản Dịch · 3390 chữ

Sau một "đêm xuân sắc", Tống Tư Dật trực tiếp rớt giá thảm hại. An Thuần Thuần trực tiếp làm lãnh đạo hưởng thụ phục vụ của ai kia.

"Tiểu Tống, bổn cung muốn ăn nho!" An Thuần Thuần khép hờ mắt, hai tay dang rộng nằm hưởng thụ trên sô pha xem TV.

"..." Anh nghỉ hẳn 3 ngày để "bồi dưỡng tình cảm" với vị nương nương này.

Đĩa nho xinh xắn với những trái nho chín mọng đáng yêu, với tay cho vào miệng 1 quả: "Ua..." Cô chu môi. "Chua!"

Anh mỉm cười ép sát người cô lên sô pha: "Nương nương, để Tiểu Tống phục vụ ngài!"

Cô nhíu mi, ghét bỏ: "Không cần!"

Không thèm để ý đến sự ghét bỏ của cô, anh càng thêm ép sát vào người cô. Trên người An Thuần Thuần chỉ mặc mỗi một chiếc sơ chiếc sơ mi nam màu trắng.

Cô cảm thấy dáng người của cô có chút gầy, vòng 1 và vòng 3 không to lắm nhưng miễn cưỡng tổ hợp dáng người của cô cũng coi được đi. Dù không phải nữ diễn viên xinh đẹp quyến rũ, nhưng mặc như vầy cũng có không khí lắm chứ bộ.

À, bạn học Thuần Thuần ăn mặc rất không thuần khiết như vầy là do "đại chiến" với ai kia, quần áo đắt tiền trở thành vật hi sinh lừng lẫy.

"Nóng muốn chết, tránh ra đi!" Ăn mặc phong phanh nhưng anh cứ áp sát như vậy, thật là nóng chết người.

"Nương nương, để Tiểu Tống phục vụ ngài "mát mẻ"!" Trình độ mặt dày của Tống Tư Dật sau khi "phá thân" phải nói là tăng theo cấp số nhân.

"..." Để anh "phục vụ" còn "nóng" hơn ấy chứ! Cô nghĩ bản thân mình ngây thơ như vậy ngày ngày bị anh trêu tức thật bực. "Bổn cung, phụng thể bất an không thể "sủng hạnh" ngươi!"

Cô trực tiếp trở thành kẻ "háo sắc" đùa giỡn mỹ nam, tay phải nâng cằm anh lên, gương mặt cô nhỏ nhắn đáng yêu, hai má hồng hào, ánh mắt phong tình câu hồn người khác, môi mỏng đỏ mọng nhả từng từ rung động lòng người: "Ngoan, bổn cung sẽ "yêu thương" ngươi! Haha!"

"..." Giọng cười của cô ấy ngày càng vô lại.

Nhìn Tống Tư Dật uất nghẹn không phản kháng thật là sản khoái, tay nhỏ vỗ vỗ gò má anh tuấn của anh: "Bổn cung rất vừa ý ngươi!" Nâng mặt hôn lên khóe môi anh: "Ban thưởng cho Tiểu Tống nga~"

"..." Cô ấy đúng là càng ngày càng to gan, công khai sàm sỡ anh. Nhưng mà cảm giác không tệ, rất tuyệt! "Bảo bối! Anh đói bụng!"

"Vừa mới ăn cơm trưa rồi mà!" Cô cảm thấy anh gần đây diễn vai "mặt trắng nhỏ" càng diễn càng hăng, càng diễn càng nhập vai.

Nụ cười tươi tắn trên mặt anh không khỏi làm cô rùng mình.

"Hôm nay, trẫm phải sủng hạnh "ái phi"!" Nói rồi anh nhấc bổng cô lên, cười ha hả, bế cô vào phòng ngủ.

Cô giãy giụa cho có lệ rồi để mặc anh bế đi: "Nể mặc anh mấy hôm nay biểu hiện tốt. Hôm nay bổn tiểu thư chiều anh." Cô cười sáng lạng, chủ động ôm cổ anh để anh bế đi không bị ngã.

Tống Tư Dật cười lớn bế cô lên, Cuộc sống phải hưởng thụ như thế này. Ánh mắt anh lóe lên tia nhìn vui sướng, thỏa mãn.

Phòng ngủ thẳng tiến.

"Ring... Rinh... Rinh..." chiếc Iphone 7S sang trọng nằm trên bàn trà cạnh sô pha "ngây thơ" vang tiếng chuông.

"..." Bà nó, tên chết tiệt nào lại phá đám ông đây vào lúc quang trọng thế này.

An Thuần Thuần buồn cười nhìn anh trừng mắt như muốn đập điện thoại, cô lay vai anh: "Nghe, điện thoại!"

Tống Tư Dật bực bội bế cô trở lại sô pha, đặt cô nằm gọn trong lòng mình, để cô dựa đầu vào ngực anh, tay anh đặt ngay trên eo cô, an tâm nghe điện thoại. giọng nói lành lạnh của anh khiến cô cười trộm: "Alo,... anh Trương, nếu không phải việc quan trọng thì... anh chết chắc với tôi!"

Trương Văn Hiến trước nay luôn là người ôn hòa, hài hước người người yêu thích. giờ này đây anh phải cố gắng nhịn cười, giả vờ nghiêm túc nói chuyện với thằng nhóc làm ông chủ kia của anh: [ "Chú muốn học Trụ Vương "ham mê nữ sắc" không thành vấn đề! Nhưng mà chú định để công ty phá sản chắc!"o ]

"Ờ, tiền đã có. Tôi chỉ chờ cô ấy về làm "Đắc Kỷ" để tôi cung phụng là được rồi!" Tay anh vuốt ve ở eo của cô. Cô áp tai lên ngực nghe tim anh đâp, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.

[ "Không nói lung tung nữa! Có văn kiện quan trọng cần chú kí tên. Không thì tôi cũng không dám làm phiền thế giới riêng của hai người." ]

"Được rồi! Ok" Tay của anh đã mon men đến nơi mềm mại của cô.

[ "30 phút nữa tôi đến chỗ chú! bye" ]

"Bye!" Tay phải chưa buông điện thoại, tay trái đã tháo áo lót của cô không một tiếng động.

"Bốp!!!" Thuần Thuần ngồi dậy đánh rớt bàn tay làm chuyện xấu đó. "Tống Tư Dật!?"

"Sao nào? Em muốn nói gì cơ?" Sau khi "gặm" sạch sẽ Thuần Thuần, Tư Dật giống như thay da đổi thịt. Từ động vật ăn cỏ chuyển sang động vật ăn thịt. Trước kia mỗi lần nói chuyện cùng lắm là "ôm ôm ấp ấp" hiện tại lộ ra bộ mặt háo sắc "sờ sờ soạng soạng".

Cô nhíu mày bắt lấy tay trái của anh, không cho làm loạn nữa: "Em phát hiện bạn em nói rất đúng. "Thằng con trai nào cũng có thú tính, chỉ là nó chưa bộc phát thôi"!" tay trái bị cô giữ chặt thì anh lại dùng tay phải làm loạn.

"Ừkm, cũng đúng. Chỉ là "thú tính" trong câu của cậu ta khác với "thú tính" mà em nói!"

"..." Cái này chỉ là mượn câu mỉa anh thôi mà!

Cái tay "xấu xa" nào đó lại dám giở trò đồi bại bên dưới vạt áo sơ mi của cô: "Lúc khác tiếp tục!" Bạn học Thuần Thuần diễn vai cô gái nhỏ đáng thương.

Tư Dật mặt lạnh lẽo, rút đôi tay đang "làm việc chính" của mình: "Cái ông bác già họ Trương đó lại đi phá vỡ chuyện tốt của chúng ta!"

Nhìn gương mặt "chưa thỏa mãn" của anh mà cô không nhịn được phì cười: "Phốc... haha... hahaha..." Cô vỗ vỗ bả vai anh an ủi: "Tối em đền bù cho Tống đại nhân!"

Đạt được mục đích anh cười ngập tràn gió xuân: "Được!"

Hai tay Tống Tư Dật bắt đầu vận hành xốc cô lên, thẳng tiến vào phòng ngủ chính: "Giờ phải cho em ăn mặc đàng hoàng chút nào!"

~~~~~~~~tình yêu tràn ngập~~~~~~~~~~~

Công ty Tư Tư...

"Anh Trương! Có khách của lão Tống!" Trần Hạo nhăn nhó nhìn anh.

"Ai? Cậu ta ngay cả công ty cũng sắp không cần đến nơi rồi mà khách với chả khứa!"

"Là "nhị sư tỷ" của cậu ta." Trần Hạo nheo mắt nhớ lại những ngày bị bà chị đó đánh bầm dập.

"..." Lại phụ nữ nữa sao!?

"Quản lý mới bên Trần Tổng thay thế cho Trình Ân Ân lát nữa cũng sẽ đến!"

Trương Văn Hiến nhướng mày, lại rắc rối: "Cậu đưa vị khách đó đến gặp Tư Dật luôn đi! Chuyện ở công ty tôi sẽ xử lý!"

"Ok!"

~~d~~đ~~Không khí mờ ám ~~l~~q~~đ~

Phòng khách...

"..." Cuộc viếng thăm của sư tỷ chắc chắn không có gì tốt lành.

"..." Không phải anh Trương đến sao?!

"..." Tôi chỉ nhận nhiệm vụ đưa người đến thôi mà! Không khí ở đây thật đáng sợ

Vị khách đến nhà là một người phụ nữ khí chất tự tin mười phần, người tuy hơi thấp nhưng dáng người đầy vẻ quyến rũ, không phải loại phụ nữ "ngực to mông bự" nhưng lại tràn ngập gợi cảm đến từng hơi thở: "Tỷ tỷ đây quấy rầy cậu thật không đúng lúc! Nhưng mà gần đây nhàm chán quá nên sẵn tiện ghé thăm "cô dâu nuôi từ bé" của cậu!"

Mục tiêu chính xác là An Thuần Thuần, Tống Tư Dật lập tức khó chịu: "Chị đến đột ngột thế này suýt dọa cô ấy ngất!"

Mỹ nữ phất tay: "Đàn ông các cậu đi bàn việc làm ăn đi! Để phụ nữ chúng tôi trò chuyện!"

Tống Tư Dật hơi chần chừ nhưng vẫn để Thuần Thuần đi cùng cô gái kì quái đó, trước khi giao Thuần Thuần cho sư tỷ kì quái còn vỗ vỗ đầu cô an ủi: "Không cần lo lắng chị ấy hơi điên nhưng không cắn người đâu!"

"..." Đây là ý gì!? Chị gái xinh đẹp này đáng sợ lắm sao!

Mỹ nữ hừ một tiếng, khá lắm nhóc con. Hôm nay chị đây thu phục vợ nhóc, đển xem sau này mi sống thế nào. Kakakakakak.....

Mỹ nữ nhìn từ đầu tới chân An Thuần Thuần, bật cười trào phúng: "Gu ăn mặc đáng yêu ghê!"

"..." Trang phục cô có điểm giống mấy "trạch nữ" ru rú trong nhà suốt. Áo sơ mi trắng của nam rộng thùng thình dài đến tận bắp đùi thon, bên ngoài khoác áo len trắng viền xanh lam ôm sát cơ thể miễn cưỡng che được đến phần mông. Tóc dài đen nhánh xõa tung lộn xộn.

Mỹ nữ xinh đẹp che miệng cười xong, lấy lại phong độ: "Tự giới thiệu với em, chị là Lâm An Mỵ!" Nụ cười sáng lạng của sư tỷ làm bạn học Thuần Thuần bị mê hoặc.

An Thuần Thuần hai mắt tỏa sáng long lanh nhìn người đẹp thân thiện với mình, hơi ngượng ngùng nên giọng cô nhỏ nhẹ: "Em là An Thuần Thuần. Đồng nghiệp của em thường hay nhắc đến chị!"

Lâm An Mỵ mân môi, cười nhẹ: "Chắc toàn mấy tin đồn hẹn hò à!?"

Thuần Thuần gật đầu, cô cũng ít khi đọc tạp chí nhưng đồng nghiệp từng xách tạp chí nói không ngừng bên tai của cô. Những gì cô biết về Lâm An Mỵ trên tạp chí là:

Tên: Army

1. Tên thật: Lâm An Mỵ

2. Tuổi: 27

3. Trình độ: Tốt nghiệp đại học, cử nhân Quản trị Kinh doanh* Kinh tế thành phố H.

( Cử nhân Quản trị Kinh doanh: (BBA, Bachelor of Business Administration) được trao cho những sinh viên hoàn tất chương trình học 3-4 năm ngành Quản trị kinh doanh. Người có bằng BBA không nhất thiết phải luôn luôn có chuyên môn chính trong một lĩnh vực cụ thể như Kế toán, Tài chính, Nguồn nhân lực/Nhân sự, Marketing, Quản lý, Quản lý Hệ thống Thông tin, Bất động sản, Quản lý Chiến lược,... Các chương trình đào tạo tương tự bao gồm: Khoa học Quản trị Kinh doanh, Khoa học trong Kinh doanh, Quản lý Khoa học và Quản trị học.

+Nguồn: wikipedia.)

4. Nghề nghiệp: hiện đang là Tổng giám đốc của công ty bất động sản Lương Đình.

5. Quan hệ: độc thân (lăng nhăng bay bướm với các ông chủ, giám đốc quản li các loại)

6. Tài sản cá nhân: 20% cổ phần của bất động sản Trình Duệ, 2 căn hộ mặt tiền chung cư Quý Điền, xếp hạng 20 trên sàn chứng khoáng thành phố H.

--- ----

Bạn học Lâm cười lớn, hủy toàn bộ hình tượng mỹ nữ từ đầu đến giờ, vỗ vỗ vai An Thuần Thuần cười sản khoái: "Phụ nữ độc thân làm kinh doanh lên tạp chí cứ như là người của showbiz!"

Thuần Thuần không ngốc, cô hiểu chút chút về những gì "nhị sư tỷ" nói, tò mò ăn sâu vào máu: "Nghe tạp chí nói không biết chị sẽ chọn chủ tịch của Lương Đình hay tổng giám đốc của Quý Điền!" Nói xong cô mới cứng đờ, muốn đập đầu vào tường, lại nói những lời không nên nói rồi.

An Mỵ bất giác cười khanh khách, ôm bụng cười ngất: "A... haha... hahaha... Ôi trời! Tin tức thật chấn động nha!"

Thuần Thuần mờ mịt nhìn cô ấy: "Không phải ạ?"

"Nhị sư tỷ" quyền lực nín cười, gương mặt nín nhịn đến méo mó, lắc lắc đầu: "Bí mật kinh doanh. Bất quá..." cô nháy mắt tinh nghịch: "Lễ đính hôn sẽ tổ chức, kết hôn thì không phải chị."

Thuần Thuần đen mặt, coi như cô hiểu được đôi chút nhưng mà càng thêm tò mò.

Lâm An Mỵ híp mắt nhìn cô cười: "Lần đầu gặp nhau nhưng chị rất thích nhóc nha!" Cô cưng chiều nhéo má Thuần Thuần. "Đúng là mềm mại đáng yêu. Thảo nào tên nhóc quái quỷ kia đem giấu trong nhà!"

An Thuần Thuần đỏ mặt, chị gái trước mặt xem cô như mèo cưng mà nựng nịu. Nghĩ tới Tống Tư Dật, lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.

"Lát nữa báo chí sẽ đưa tin! Đừng quá ngạc nhiên!" An Mỵ cười khổ, cô bé An Thuần Thuần này có rất nhiều người bảo hộ, tương lai còn có Tống Tư Dật chống đỡ. Lòng cảm nhận có chút ngọt ngào, người phụ nữ độc thân như cô đương nhiên hâm mộ tình cảm của hai đứa nhóc bên nhau lâu dài mà.

"Báo chí!?"

"Ừk, có thể là nói chị sẽ thêm thông tin lăng nhăng!" An Mỵ cười thản nhiên.

Hai người phụ nữ xa lạ, cách biệt tuổi tác không đến một giờ họ đã nói không có điểm dừng. Nào là tin đồn, nam thần được hâm mộ, ăn uống, làm đẹp...

Lâm An Mỵ uống cạn li nước cam, thỏa mãn được cổ họng. Giọng cô trầm ngâm lên tiếng: "Haiz~ lớn tuổi rồi mà còn độc thân đúng là mệt mỏi!"

An Thuần Thuần gật gù: "Em nghe nói phụ nữ nên sinh con trước 30 tuổi! Dễ sinh cũng dễ lấy lại dáng!"

"Haiz~ Lương Đình nói là đa số đàn ông không thích phụ nữ quá độc lập và có tiền. "

"Cũng chưa biết được mà chị!" Cô cười nhẹ.

"Haha! Không sao, sang năm thế nào cũng mời em với thằng nhóc đó ăn cưới!" Lâm An Mỵ miệng cười nhưng mắt không cười.

Một cô gái 27 tuổi lại ngồi trên ghế quyền lực của tập đoàn Lương Đình, không phải người dễ bị bắt nạt. Cũng không còn ngây thơ, đơn thuần như lúc mới vào nghề.

Lòng An Thuần Thuần trùng xuống, phụ nữ độc thân tuy quyến rũ, thông minh, quyền lực nhưng cô độc.

Đột ngột An Mỵ rên lên một tiếng, tay ôm ngực, mặt tái nhợt vì đau đớn: "A..."

"Chị!!!... Chị...!" Thuần Thuần luống cuống không biết làm sao, cô ít khi gặp phải trường hợp này.

"Gọi cấp cứu... mau...! Gọi Tư Dật..." Lâm An Mỵ rơi vào tình trạng đâu đớn khó thở.

"TƯ DẬT... CỨU!!!" An Thuần Thuần hét lớn.

--- --------dãy phân cách tình huống nguy kịch---- ----

"Ô... ô... ô... Sao có thể như thế?" An Thuần Thuần vùi đầu vào lòng ngực Tống Tư Dật khóc rống.

Tống Tư Dật đành dỗ dành cô: "Không sao! Không sao! Không phải lo lắng."

"Ô... ô...hu... hu...!" Nếu chị ấy xảy ra chuyện thì cô chắc chắn sẽ ám ảnh cả đời.

"Được rồi, ngoan. Bác sỹ ra rồi!" Anh để cô dựa vào lồng ngực mình. "Bác sỹ, cô ấy thế nào..."

"Bị sốc thuốc!"

"Sốc thuốc?"

"Dùng thuốc an thần rất ảnh hưởng đến sức khỏe, tốt nhất nên để cô ấy ở đây vài ngày theo dõi!" Trình Duệ lạnh nhạt thông báo.

"Được! Cảm ơn bác sĩ!" Theo phép lịch sử anh cảm ơn.

"Không sao, tôi là bác sĩ riêng của cô ta." Trình Duệ tháo khẩu trang liếc vào phòng cấp cứu. "Cô ta có chuyện ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi!" Nói rồi cất bước rời khỏi.

"Báo ứng!" Giọng của Trình Duệ lầm bầm lên chỉ đủ bản thân nghe.

"Sao!?" Thuần Thuần bĩu môi.

Tư Dật nhún vai: "Chả biết! Để bọn họ tự giải quyết."

Trong phòng bệnh vip, An Thuần Thuần dựa vào lòng Tống Tư Dật để anh vuốt tóc, cô bất an nhìn Lâm An Mỵ đang xử lý công việc bằng laptop. Y tá kiểm tra bình nước biển xong rồi rời đi! Bác sĩ Trình Duệ ngồi xuống bàn nhỏ cạnh giường bệnh xem xét, xử lí mấy bệnh án khác.

"Rầm!" Một tiếng động lớn thu hút ánh nhìn của mọi người. Bóng dáng nam nhân cao to mặc vest đắt tiền, mang giày da bóng loáng lại đá văng cánh cửa phòng bệnh. Lương Đình cau mày, kéo văng cà vạt, chửi tục: "Má nó, Em chơi đủ chưa? CMN! Em định lên trang đầu bao nhiêu tờ tạp chí!"

Trái với sự nóng nảy giận dữ của Lương Đình, Lâm An Mỵ nhàn nhạt trả lời anh như chuyện cô sốc thuốc vốn không có gì to tát: "Chủ tịch, đây là bệnh viện!"

"Lão đại, anh bình tĩnh lại đi! Chị ấy cũng vừa tỉnh!" Tống Tư Dật nhanh chống kềm chế ông anh nóng nảy này lại.

"Hừ!" Quay sang nhìn thấy Trình Duệ, anh đen mặt: "Sao cậu ta ở đây!"

"Bác sĩ riêng của em!"

"Tốt!" Lương Đình liếc xéo tên bác sĩ không hề xem trọng cuộc nói chuyện của bọn họ, gằng giọng: "Kế hoạch lần này em nên đem theo tên này 24/24!"

"Không cần thiết!"

"Để em chết không kịp trăn trối mới vừa lòng phải không?"

"Steven! Em tự lo được!"

"Tự lo để vào bệnh viện à? Army, em nên nhớ không có em kế hoạch sẽ khó khăn hơn!"

"Em biết! Steven, hiện em đang mệt mỏi! Kế hoạch em nhất định không để kế hoạch của chúng ta bị hỏng!"

"Được, vậy mang cậu ta theo! Anh phải đảm bảo em không đột nhiên xảy ra chuyện!"

"Ok!"

"Vincent, tôi mong cậu trông chừng con bé cẩn thận cho tôi!"

Trình Duệ lạnh nhạt gật đầu: "Được!"

"..." Bạn học Thuần Thuần bị dọa sợ rồi! Cứ như đang đóng phim truyền hình dài tập vậy!

Chuyện này là sao? Các bạn muốn biết, sau này sẽ biết! Không có chi tiết nào là thừa thải cả. Bạn muốn ba người kia đang làm gì!? che miệng cười thả chút thính.

Nổi giận quát mắng xong, lão đại Lương Đình đơ mặt nhìn An Thuần Thuần, anh khôi phục lại vẻ bình tĩnh cười tươi tắn như hoa hướng Thuần Thuần làm quen: "Haha... để em dâu thấy chuyện xấu hổ rồi!"

Tống Tư Dật cầm tay Thuần Thuần, ôm eo cô sẵn tiện trả lời thay cô: "Đều là người một nhà!"

"Tốt!" Lương Đình sảng khoái cười: "Anh mời 2 đứa đi ăn đại tiệc. Haha!"

Army nhíu mày, đến khi bọn họ định rời đi thì lên tiếng: "Này, steven bỏ em lại là có ý gì?"

Lương Đình tỏ ra vô tội: "Không sao, bác sĩ riêng của em không bỏ đói em đâu! Chịu khó ở lại bệnh viện nhé! Moa~" Trước khi ra khỏi còn tặng cho cô một cái hôn gió tinh nghịch.

"..." mặt Lâm An Mỵ đen sì.

Trong lòng An Thuần Thuần không khỏi thán phục đẳng cấp của hai người này đúng sư huynh, sư tỷ của Tống Tư Dật nhà cô.

.^.^=

An Thuần Thuần: Mamy à, gần cuối rồi người cho tỷ tỷ kia vào làm gì?

Lâm Mỵ Mỵ: Haha đây gọi là kịch tính.

Lương Đình: Câu khách à!?

Tống Tư Dật: Kết hôn luôn không được à?

An Thuần Thuần:...

Lâm Mỵ Mỵ: Đúng là không biết lãng mạn gì cả!

Bạn đang đọc Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc của Lâm Mỵ Mỵ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.