Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Chiến

Tiểu thuyết gốc · 2095 chữ

Giữa lúc tưởng chừng Long Tộc diệt vong thì đột nhiên phía bắc có tiếng reo hò vọng đến, Bách Diện nghĩ thầm:

- Yêu Tộc đã có mặt đông đủ còn đâu ra nhiều người thế.

Một lúc sau thấy Huyền Thiên Trấn Vũ, Tản Viên Sơn Thần, Thần Cao Sơn, Thần Đồng Cổ dẫn quân đến ứng cứu.

Bách Diện cười:

- Hai tên này sao đấu lại ta.

Nói đoạn đích thân ra chặn đánh, Tản Viên Sơn Thần nói:

- Huyền Thiên Trấn Vũ mau đi cứu người, còn Bách Diện Quỷ để cho ta.

Hai bên đánh nhau một hồi chưa rõ được thua nhưng Bách Diện quỷ kế đa đoan biết Sơn Tinh là Sơn Thần nên dùng phép Ngũ Lôi Oanh Đỉnh từ trên cao giáng xuống, Sơn Tinh tuy pháp lực vô song nhưng bị Bách Diện dùng phép xung khắc không sao chống trả được nên cũng thọ thương, máu chảy đầm đìa.

Huyền Thiên Trấn Vũ dùng Vũ Chung với Lôi Trụ tiêu diệt không biết bao nhiêu yêu chúng cứu được bọn Phong Liêm với Long chúng. Đột nhiên Con rùa nhỏ trên vai ngài cắn vào mắt trái làm Trấn Vũ rơi mất bảo vật, con rùa vội hóa thành nhân hình tức là Tàng Vũ, Tàng Vũ nhặt lấy bảo vật chạy đến chỗ Bách Diện. Trấn Vũ tức giận quát:

- Yêu Nghiệt dám phản lại ta.

Bách Diện có được hai bảo vật ấy thì sức mạnh nhân lên gấp bội, hắn lao tới dùng Lôi Trụ đánh vào đầu Trấn Vũ làm ngài bất tỉnh. Ngay cả Sơn Tinh với Trấn Vũ đều đã ra mặt mà không thể đánh được hắn, bây giờ lại có thêm hai bảo vật không biết sức mạnh Bách Diện còn đến thế nào nữa.

Thần Đồng Cổ, Thần Cao Sơn cũng đều bị các Đại Yêu Đầu đánh bại hết lượt. Đại chiến một ngày liền bên Thần Tiên Long Tộc thây chất thành núi máu chảy thành sông, Yêu Tộc thì càng đánh càng hăng, lại không thiệt hại bao nhiêu.

Long Vương bèn gọi Ngân Tước lại nói:

- Bây giờ hãy bay đến Động Đình Hồ tìm Tổ Phụ Lạc Long Quân ngay, nếu không tình hình nguy khốn.

Ngân Tước khi nãy cũng trọng thương nên sức không còn nhiều tuy vậy vì đại cục nàng vẫn gắng gượng bay đến Động Đình Hồ.

Tuy Long Vương nói vậy nhưng hi vọng không nhiều, có lẽ lúc Lạc Long Quân đến nơi thì chỗ này chỉ còn là một bãi tử địa.

Bỗng trên trời có ánh hào quang sáng chói, một người cỡi ngựa mặc giáp tay cầm thương toàn thân màu vàng dẫn nghìn quân bay xuống, Long Vương cả mừng:

- May quá có Phù Đổng Thiên Vương tới trợ lực.

Thiên Vương cầm thương lao đến đánh với Bách Diện, Bách Diện tuy có bảo vật nhưng lúc ấy cũng phải thốt lên :

- Ấy chà, người này thật không thể coi thường.

Thiên Vương tả đột hữu xung, bao nhiêu yêu chúng đều bị tiêu diệt. Bách Diện bay lên không đổ nước từ Vũ Chung ra, Phù Đổng Thiên Vương thấy thế rút trong mình ra dải lụa đỏ ném lên không, dải lụa ấy quấn Vũ Chung làm nước không đổ ra được nữa.

Bách Diện tức lắm lại lấy Lôi Trụ phóng sét xuống, Phù Đổng Thiên Vương phi ngựa bay lên trơi, vừa bay vừa múa thương vun vút, sám sét không tài nào chạm nổi vào thân thể.

Đến lúc tới gần Phù Đổng Thiên Vương vung thương đâm rơi mất Lôi Trụ, Bách Diện phải hóa thành làn khói mờ mờ ảo ảo bao quanh Thiên Vương. Rồi từ làn khói sương ấy mấy trăm bàn tay cùng phóng ra một lúc, nhằm Thiên Vương mà đánh tới.

Phù Đổng Thiên Vương chẳng hề lao lúng vỗ vào lưng ngựa, con ngưa phun ra lửa rừng rực cả vùng trời, làn sương khói cũng vì thế mà tan mất.

Đến bấy giờ Bách Diện không còn cách nào nữa phải hóa thành nhân hình tay cầm Ngân Kích đánh trực diện với Thiên Vương.

Hai bên giao quần mấy canh giờ thì Bách Diện đâm chết con ngựa thần làm Thiên Vương ngã xuống, hắn tiện thể đâm mất bàn cánh tay trái của Thiên Vương.

Xung quanh ai lấy đều sợ toát mồ hôi, không ngờ Bách Diện lại có thể thắng cả Tản Viên Sơn Thần, Huyền Thiên Trấn Vũ với Phù Đổng Thiên Vương. Tuy vậy giao chiến với Tam Đại Thần làm cho Bách Diện hao tổn pháp lực không ít.

Nếu lúc này có vị thần nào nữa xuất hiện chắc hẳn sẽ lật ngược tình thế. Bách Diện cũng biết vậy nhưng xét cho cùng chỉ còn mỗi Lạc Long Quân là chưa có mặt, nhưng Bách Diện vốn cẩn thận bèn ra lệnh giết hết Long Tộc Thần Tiên, càng nhanh càng tốt.

Long chúng cùng Thần binh tàn quân đều ra sức bảo vệ các vị Thần để chờ tiếp viện.

Bỗng thấy gió lùa hướng bắc, trời quang mây tạnh, mặt trời lộ ra, Bách Diện biết có chuyện chẳng lạnh bèn tập hợp yêu binh dàn trận đợi sẵn.

Quả nhiên Ngân Tước đã tới được Động Đình Hồ mời Lạc Long Quân về. Lạc Long Quân tay cầm Định Phong Thần Kiếm cưỡi trên lưng Linh Hạc, dẫn thần binh về ứng cứu.

Bách Diện đương lo mình đã hao ổn pháp lực còn Lạc Long Quân vẫn còn xung sức may thay phía sau có một bàn tay trắng nhưu tuyết bán vào vai hắn, ấy là Linh Hồ, Linh Hồ cười lớn:

- Bách Diện chớ có sợ, ta đợi cơ hội này mấy ngàn năm rồi, cuối cùng cũng phải quyết một trận tử chiến với Long Tộc, dành lại Giao Chỉ năm xưa.

Linh Hồ nghe tin Bách Diện muốn lật đổ Long Tộc thì tập hợp Hồ Tộc cùng nhau đến giúp.

Lạc Long Quân từ trên lưng Bạch Hạc hóa thành Long Hình bay xuống, Linh Hồ với Bách Diện cũng biến lại nguyên bản cùng nhau giao quần với Lạc Long Quân.

Ngày trước sau khi diệt được các Yêu Tộc Lạc Long Quân giao cho các con cai quản vùng sông nước, bản thân quay lại Động Đình Hồ, nói gì thì nói kẻ thắng tất kiêu, vì vậy mấy nghìn năm nay Lạc Long Quân không hề đề phòng nên tu vi vẫn như cũ chẳng tịnh tiến bao nhiêu. Nếu mấy nghìn năm nay Lạc Long Quân đều tu luyện thì Linh Hồ Bách Diện có nhân lên trăm lần cũng khó thắng được.

Bây giờ hai bên kẻ tám lạng người nửa cân phất cờ khởi trống ngang nhau, Long Tộc thấy có viện binh thì ra sức chống lại, Yêu Binh nghe thấy Lạc Long Quân đã bủn rủn chân tay vì thế mà Long tộc lại lật được thế cờ.

Lúc này chỉ còn chờ vào kết quả cuộc đại chiến của Lạc Long Quân với hai Đại Ma Đầu thôi, kẻ thắng sẽ làm vua.

Đánh nhau bằng bản thể một hồi thì hai bên đều hóa ra nhân hình vung đao kiếm mà đánh tiếp. Giữa lúc ấy từ đâu có bốn làn khói đen bay tới chỗ Bách Diện và Linh Hồ. Bốn làn khói ấy hiện ra hình dạng Linh Sư, Bạch Nhãn, Mộc Tinh, Ngư Tinh đồng thanh nói rằng:

- Bọn ta nguyện cùng huynh đệ giết chết Sùng Lãm.

Tức thì Bạch Nhãn nhập thể với Bách Diện còn ba yêu khí kia nhập thể với Linh Hồ. Tự dưng Bách Diện với Linh Hồ sức mạnh cường đại lên mấy chục lần, thân thể cũng to lớn khác thường. Lạc Long Quân càng đánh càng đuối thế, sức bất cầm đồng, không bao lâu nữa sợ là phải bỏ mạng.

Phù Đổng Thiên Vương vội nói với Phong Liêm:

- Kinh Dương Vương sau khi qua đời đã đầu thai tám mươi kiếp, đến kiếp thứ tám mươi mốt chính là ngài đây, hãy mau mặc bộ giáp của ta vào, ngài sẽ có sức mạnh khôn cùng.

Phong Liêm ngỡ ngàng, hóa ra bản thân lại là kiếp thứ tám mươi mốt của Kinh Dương Vương. Đại sự cấp bách, Phong Liêm không nghĩ ngợi gì bèn khoác lên mình bộ áo giáp của Phù Đổng Thiên Vương, tức thì cơ thể cảm thấy tinh lực dồi dào, thương thế lành hẳn.

Thiên Vương lại nói:

- Cây thương của ngài với cây thương của tôi trước đều từ kiếm của Kinh Dương Vương đúc thành, nay dùng lấy cả hai thì sức mạnh sẽ tăng gấp bội.

Phong Liêm nghe theo cầm lấy hai cây thương rồi bay lên trợ chiến Lạc Long Quân. Bách Diện Linh Hồ trông thấy Phong Liêm tay cầm song thương tả xung hữu đột, sức mạnh khôn cùng thì khiếp sợ lắm, xong vẫn không rời thế cục.

Hai bên đánh cả bảy ngày thì Phong Liêm đâm chết được Bách Diện, Linh Hồ định tẩu thoát cũng bị Lạc Long Quân chém lìa đầu. Từ thân mình của chúng hiện ra làn khói đen lờ lững trong không trung. Lạc Long Quân vội dùng thuật Diệm Hỏa phun lửa thiêu cháy hết.

Đánh xong hai người từ từ hạ xuống. Yêu chúng trông thấy sợ hãi đều quỳ thụp xin tha. Lạc Long Quân mới nói:

- Yêu Thần Thất Đại Tộc nay chỉ còn Long Tộc và Song Giới hưng thịnh, còn lại đã lụi bại, ta vốn không muốn diệt các ngươi, chẳng qua vì các ngươi hại người vô tội nên mới phải thế thiên hành đạo. Nay nếu chỉ cần hứa sẽ không làm chuyện ác, ta sẽ thả cho đi.

Yêu chúng đều giơ tay lên trời đồng thanh lập lời thề độc từ nay ẩn trong thâm sơn cùng cốc không ra ngoài hại người nữa. Lạc Long Quân nghe xong gật đầu cho lui.

Từ Phong Châu Tổ Mẫu Âu Cơ cũng xuất hiện mang theo một cái bình ngọc, Tổ Mẫu đem nước trong bình tung lên trời hóa phép thành mưa, mưa ấy rơi vào ai thì tự nhiên thương thế tiêu biến hết.

Phong Liêm cũng cởi bộ giáp ra trả cho Phù Đổng Thiên Vương, Thiên Vương lại chắp tay cúi đầu thưa rằng:

- Bộ giáp ấy trước là của ngài, đến thời giặc Ân sang xâm chiếm, thần mới mượn để đánh giặc, nay xin hoàn lại chủ cũ.

Phong Liêm nói rằng:

- Tôi nay ở nhân thể không phải vua cũng chẳng phải vương, không cần dùng đến nó, Thiên Vương là người trời, phải giữ cái phong thái của bậc thần tiên, nếu trước ki bộ giáp này của tôi thật nay cũng xin tặng cho Thiên Vương.

Phù Đổng Thiên Vương không dám cãi lời liền nhận lấy. Lạc Long Quân sai Long Vương gột rửa hết máu thịt vùng ấy rồi lệnh cho Sơn Tinh hóa phép biến lại cây cối, chỗ đất ấy lại như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Xong xuôi Lạc Long Quân cùng các thần quỳ xuống chắp tay:

- Kinh Dương Vương vạn thế anh hùng.

Nói rồi các thần Đằng Vân Thượng Thủy đi hết chỉ còn lại Phong Liêm, Vũ Bình, Hạn Bạt, Ngân Tước, Lạc Thủy, Độn Ngân Tử.

Mọi người nhìn nhau cười hả hê, vậy là tâm nguyện không còn yêu quái hại người đã được thực hiện bây giờ đã đến lúc phải từ biệt, khoảnh khác ấy ai cũng ứa nước mắt.

Hạn Bạt đã kịp xin Tổ Mẫu ban cho Hồ Huyên một thân thể để hai người có thể cùng ngau ngao du cùng trời cuối đất.

Vũ Bình thì quay lại cố hương làm đại phu cứu đời.

Lạc Thủy và Độn Ngân Tử lại trở lại thủy phủ.

Phong Liêm với Ngân Tước vốn đã có tình ý, nay xin được kết thành phu thê, hai người quay về Lập Thạch lên chùa tĩnh tâm, sau ở đấy người ta mới lập đền thờ Sát Yêu Tiên Điểu Song Thần.

Năm Mậu Thìn Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi hoàng đế, chấm dứt thời kỳ loạn lạc của nước ta, nhân dân vui mừng khôn xiết, nạn yêu tộc dã thú cũng không còn nữa.

Bạn đang đọc An Nam Bách Quỷ Tập sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.