Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 5524 chữ

“Mẹ, bế!” Giọng nói non nớt của cô bé con, ngọt ngào làm nũng muốn người lớn bên cạnh bế, chỉ cần là người bình thường, có lẽ tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

Nhưng đây chỉ là đối với người bình thường.

Mà bên trong những người bình thường này tuyệt đối không bao gồm cả Nguyên Tiểu Thu. 。◕‿◕。

Bởi vì cô cực kỳ chán ghét loại chuyện chính mình tự tìm phiền toái này.

“Không thể luôn thích được bế như vậy, trẻ con phải đi bộ nhiều, thân thể mới có thể khỏe mạnh, hiểu không?” Nguyên Tiểu Thu không có lương tâm nói ra một câu như vậy đẩy đi yêu cầu của cô bé con, “Còn có, không được gọi dì là mẹ, phải gọi là dì, không phải mẹ, hiểu không?”

Không hổ là con gái của người phụ nữ ngốc kia, ngay cả mẹ cũng đều tự tiện nhận loạn! Nguyên Tiểu Thu bất đắc dĩ nghĩ.

“Biết!” Cô bé con cái hiểu cái không gật đầu.

Thật hay giả? Sao lần này nhanh như vậy đã hiểu rồi? Chẳng lẽ gien thông minh lanh lợi của ba nó đột nhiên áp chế gien của mẹ nó hay sao? Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt hoài nghi nhìn cô bé con.

“Mẹ, vậy một chút nữa có thể bế không?” Khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ chờ mong.

Cô biết mà, con bé quả nhiên nghe không hiểu.

Nguyên Tiểu Thu nhịn xuống xúc động muốn thở dài, không tình nguyện bế lấy cô bé con, một bên oán chính mình số khổ, một bên tính khả năng đi ăn máng khác.

Lại nói, ông chủ anh minh thần võ của cô cưới người phụ nữ mắt trắng kia làm vợ, tuy rằng không bỏ bê việc của công ty, nhưng cũng nhanh chóng chuyển từ một người cuồng công việc, thành một người chồng người ba ba tốt đúng giờ về nhà ăn cơm.

Đương nhiên, đây vốn cũng không có quan hệ với cô, dù sao có tiền bạc là đại gia thôi! Chỉ cần công ty không đổ, tiền thưởng không thiếu, tiền lương phát đúng ngày, trên cơ bản cô – một thư kí nho nhỏ cũng không có oán hận gì.

Nhưng là, đôi vợ chồng kia hàng năm đều tìm lí do ra nước ngoài hưởng kỉ niệm kết hôn N năm của bọn họ, lúc này cô – một thư kí nho nhỏ kiêm bạn bà chủ, phải tự động tăng ca giúp ông chủ trông nom đứa nhỏ, để tránh ảnh hưởng đến thế giới ngọt ngào của hai vợ chồng họ.

Đây là một chuyện không có thiên lí cỡ nào chứ!

Vợ chồng người ta ngọt ngào ân ái đi hưởng tuần trăng mật, cô – người số khổ phải tự động tăng ca trông nom đứa nhỏ?

Sao không có người nghĩ đến cô vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ, cũng cần phải có tình yêu tưới mát?

Ngay cả đứa nhỏ cũng ném cho cô trông, trời mới biết chuyện này khiến cho bao nhiêu hoa đào của cô đều bay đi mất!

“Mẹ, con muốn ăn cơm.” Cô bé con sau khi được bế lại thuận tiện đề xuất ra yêu cầu mới.

Nguyên Tiểu Thu có tức giận hay cảm thán lớn hơn đi chăng nữa, cũng phải ngoan ngoãn dọn dẹp mặt bàn rồi lấy ví tiền. ☺

Cho dù cô lại không có lương tâm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm như không nghe thấy yêu cầu của con quỷ nhỏ này, ai bảo mẹ nó là bạn của cô, ba nó là người lãnh đạo trực tiếp của cô chứ.

Thật là! Mỗi lần chỉ cần thấy con quỷ nhỏ này tới, số lần thở dài của cô sẽ tăng theo cấp số nhân, nếu nói thở dài một hơi sẽ ít đi một chút hạnh phúc, vậy cô tiếp theo cũng chỉ có thể cùng thần xui xẻo gặp nhau thôi.

Cô bé con không lấy được câu trả lời, bướng bỉnh kéo tóc cô, hi vọng có thể lấy được lực chú ý của cô.

“Mẹ ~~ con muốn ăn cơm.”

Nguyên Tiểu Thu liếc mắt nhìn con quỷ nhỏ ở trên tay, lần thứ hai thở dài bất đắc dĩ.

“Ài ~~ đi thôi! Ăn cơm! Ăn cơm! Tiểu tổ tông của tôi!”

Sau khi một lớn một nhỏ đi ra khỏi công ty, cực kỳ tự nhiên chuyển hướng đi về phía một nhà hàng buffe ở cách công ty không xa.

Nghĩ đến buffe ngon miệng lại rẻ, khiến cho Nguyên Tiểu Thu lộ ra nụ cười khó có được, nhưng cô bé con được cô bế trên tay lại là vẻ mặt mất hứng.

“Mẹ...”

“Củng Hiểu Huyên, gọi dì.”

“Mẹ...”

“Gọi dì.” Nguyên Tiểu Thu tâm trạng vui vẻ, hiện tại rất có kiên nhẫn từ từ sửa thói quen tùy tiện nhận mẹ của con quỷ nhỏ này. ❄

Củng Hiểu Huyên chép miệng muốn khóc lại cố nén, bởi vì nó biết chiêu này không áp dụng được lên người Nguyên Tiểu Thu, ngược lại còn có khả năng sẽ vì vậy mà bị bỏ ở nơi hoang vu bị sói hoang tha đi.

“Dì... Con muốn ăn MacDonald.” Miệng nhỏ ngọt ngào nói ra yêu cầu.

“Không được.” Cô trực tiếp phủ quyết.

“Nhưng là...” Củng Hiểu Huyên vẫn cực lực muốn chống án.

“Không có nhưng là, ngoan ngoãn ăn cơm, ba con sẽ tuyệt đối đồng ý khi dì làm như vậy.”

Ông chủ Củng trước khi ra nước ngoài đã đưa ra một số tiền lớn làm chi phí ăn uống, mua quần áo cho con gái anh ta, cường điệu rằng toàn bộ không cần giản lược, con bé muốn mua hay ăn cái gì tất cả đều tùy ý, chỉ cần con bé vui vẻ là được, chỉ có điều điều kiện là phải khỏe mạnh.

Nhưng cô là ai? Nguyên Tiểu Thu đó! Bảo cô mang một con quỷ nhỏ đi ăn đồ ăn nhanh mà một bữa mất hơn một trăm nguyên, căn bản chính là trái với tôn chỉ tiết kiệm tiền của cô.

Không chỉ nói hôm nay con bé muốn ăn MacDonald là đã không phù hợp với điều kiện ba nó đưa ra, riêng con quỷ nhỏ này mỗi lần ăn cơm đều phải chọn ba nhặt bốn, còn khó hơn cả hầu hạ Hoàng thái hậu, khiến cho cô dứt khoát chuyên chế đến cùng, trực tiếp cùng tiểu quỷ lập quy củ ước pháp tam chương.

Muốn ăn MacDonald bên ngoài gì đó? Trừ phi con bé mua đồ ăn về nhà nấu, nếu không nó chỉ có thể ngoan ngoãn ăn thức ăn cô mua, không cho phép có bất luận dị nghị nào.

Cho nên mặc cho con quỷ nhỏ này chống án vài lần đều không có hiệu quả, chỉ cần cô đến công ty đi làm, đồ ăn Trung Quốc trừ nhà hàng buffe vừa rẻ vừa ngon ra, con quỷ nhỏ muốn ăn những thứ khác? Chỉ có bốn chữ - không có cửa đâu!

Thật có lỗi! Cô cũng không phải là mẹ chính quy, nếu có bất luận yêu cầu nào khác, chỉ có thể chờ đôi ba mẹ kia trở lại rồi nói.

Lại một lần nữa chống án không có hiệu quả, dù Củng Hiểu Huyên là đứa ngốc cũng sẽ hiểu rõ tính tình của Nguyên Tiểu Thu, không dám lại khiêu chiến nhẫn nại của cô, để cho cô bế vào nhà hàng buffe có một đống rau dưa chán ghét, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống. ❄

Ngồi trên ghế dựa, Củng Hiểu Huyên hiếu động tò mò nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên phát hiện một chú cả người bẩn thỉu dơ dáy ngồi trong góc khuất của nhà hàng, khiến cho cô bé không nhịn được lại nhìn thêm vài lần.

Chú kia cả người đều đã rất bẩn, không giống các chú mặc tây trang, thật đáng thương! Củng Hiểu Huyên cảm thấy lòng đồng tình dồi dào của mình đều bị chú đáng thương kia kích thích ra ngoài.

Qua một lúc lâu sau Nguyên Tiểu Thu chọn đồ ăn xong trở lại, thấy tầm mắt của con quỷ nhỏ nhìn về phía trong góc, cô cũng thuận theo phương hướng của con bé nhìn qua.

Chỉ là một người đàn ông đi ra từ công trường, con quỷ nhỏ này cũng phải nhìn lâu như vậy?

Chẳng lẽ con quỷ nhỏ này còn bé đã biết thưởng thức sắc đẹp của đàn ông rồi sao? Ông trời ơi! Bây giờ trẻ nhỏ cũng trưởng thành sớm quá đấy chứ!

“Mẹ...” Nhìn xong, hoàn toàn đã quên xưng hô trước khi vào cửa rất không dễ dàng mới sửa được, kéo áo của Nguyên Tiểu Thu, cô bé nhỏ giọng yêu cầu, “Chúng ta đi qua cùng chú kia ăn cơm có được hay không?”

Gõ một cái lên trán con bé, tức giận nói: “Quỷ nhỏ, nếu muốn quyến rũ đàn ông, chờ sau khi con đủ mười tám tuổi rồi hãy trở lại, mà mở mắt to ra nhìn cho rõ, chú kia đều đã làm được ba của con rồi!”

Huống chi các cô cũng đã tìm được vị trí tốt, làm chi lại còn đặc biệt chuyển đến góc kia, cùng một người đàn ông không quen biết ăn cơm.

Mặc dù Củng Hiểu Huyên nghe không hiểu lời nói của Nguyên Tiểu Thu, nhưng ý cự tuyệt lại rất rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình đáng yêu, làm nũng nói: “Chú kia không có người cùng ăn cơm, thật đáng thương mà! Chúng ta qua cùng chú ấy ăn cơm, có được hay không!”

Thấy người ta đáng thương liền muốn cùng ăn cơm? Vậy có muốn thuận tiện cùng ngủ hay không? Cô vẫn là vẻ mặt không muốn.

“Đi đi mà!” Củng Hiểu Huyên ra sức túm lấy áo của cô, vẻ mặt cố chấp.

“Chuyển qua bên kia con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm không nháo dì sao?” Nguyên Tiểu Thu đề xuất hiều kiện.

“Dạ! Con sẽ ngoan ngoãn!”

Mặc dù nửa tin nửa ngờ con bé, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được vẻ mặt cầu xin của con bé, ngoan ngoãn bê đồ ăn đi về phía người đàn ông.

Vừa đi cô vừa nghĩ, người kia tốt nhất không phải là kẻ khiến người chán ghét, bằng không cô nhất định sẽ cho quỷ nhỏ kia biết tay.

Chờ không kịp tốc độ đi như ốc sên của Nguyên Tiểu Thu, Củng Hiểu Huyên chạy nhanh như làn khói về phía trong góc, tay nhỏ không sợ bẩn kéo ống quần của người đàn ông, nói ra một câu khiến Nguyên Tiểu Thu muốn cầm dao tự chém chính mình.

“Chú, vì sao chú lại bẩn bẩn? Chú không thích tắm rửa giống mẹ ạ? Hay là không có tiền tắm rửa?”

Người đàn ông bị kéo ống quần nghe thấy lời đồng ngôn vô kị* làm nhục người, khó hiểu từ khay thức ăn ngẩng đầu lên, từ từ nhìn cô bé con đang kéo ống quần mình, sau đó thuận theo phương hướng của cô bé thì thấy một người phụ nữ đang đi thẳng về phía bàn ăn của mình.

(*) Đồng ngôn vô kị: Lời nói của trẻ con không cố kị.

Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt xấu hổ, nhất thời dừng bước, không biết có lên tiếp tục tiến lên hay không, trong lòng khóc thét từng trận. ❂

Ông trời ơi! Chẳng lẽ đây là trừng phạt vì cô không mang quỷ nhỏ đi ăn MacDonal sao?

Cho dù cực độ không muốn tiến lên, nhưng bởi vì quỷ nhỏ đã tự động ngồi ở bên cạnh người đàn ông, nên cô vẫn gắng gượng đi qua, chỉ là cô thủy chung không dám ngẩng mặt lên, yên lặng dặt thức ăn lên bàn, sau đó kéo quỷ nhỏ về bên cạnh cô rồi ăn cơm.

Con bé ngu ngốc! Nói ra loại lời nói ngu xuẩn không não này, nếu người ta là một người khó tính thì làm sao bây giờ? Lại vẫn thân thiết muốn ngồi cạnh anh ta như thế, là muốn chết có phải hay không!

Nguyên Tiểu Thu cúi đầu lảm nhảm, không dám ngẩng đầu lên.

Dù sao quỷ nhỏ vừa mới phát biểu một câu kinh sợ, trừ khiến cô không dám ngẩng mặt lên đối mặt với sự chỉ trỏ của các khách hàng khác, cô lại càng không muốn đối mặt với ‘người bị hại’ đang ngồi ở đối diện mình kia.

Nói cô không có khí phách cũng được, chưa thấy biểu tình của người ta đã nghĩ đến người ta xấu xa như muốn chém cô một dao, nhưng không cần nhìn cô cũng biết ánh mắt anh ta vẫn đang đảo quanh cô, như là đang cân nhắc gì đó, khiến cho người ta cảm thấy da đầu run lên.

Mà cô cũng không cần ngẩng đầu lên xem, cũng biết anh ta đang nghĩ cái gì.

Nhất định là đang nghĩ bà mẹ này có biết trông con hay không thôi! Để cho đứa bé ra ngoài chạy loạn còn chưa tính, lại còn nói ra lời nói thiếu lễ phép như vậy.

Càng tệ hơn chính là anh ta nhất định sẽ cho rằng người phụ nữ này thật sự không thích sạch sẽ, không thích tắm rửa, còn để cho con gái nói ra ngoài.

Cho dù đứa bé không phải cô sinh ra, thói quen xấu kia cũng không phải của cô, nhưng căn cứ trên thân phận người giám hộ tạm thời, Nguyên Tiểu Thu ngẫm lại chính mình vẫn là không có biện pháp thoát khỏi trách nhiệm, sau khi vượt qua vùng vẫy trong lòng, rốt cuộc có dũng khí giải thích.

“Thực xin lỗi! Vừa rồi con bé nói lời thiếu lễ phép, tôi thay con bé xin lỗi.” Như vậy là đã đầy đủ thành ý rồi đúng không?

“Không sao! Tôi cực kì bẩn là sự thật.” Người đàn ông dường như không để bụng, lần nữa cầm lấy chiếc đũa giải quyết cơm trưa.

Lời nói đồng ngôn vô kị của trẻ con anh sẽ không để ở trong lòng, chỉ là chưa từng thấy qua đưa trẻ nào nói chuyện thực tế như vậy mà thôi.

Chỉ có điều anh khoan dung trả lời, lại khiến cho Nguyên Tiểu Thu càng thêm áy náy và tự trách, càng thêm sốt ruột muốn biểu hiện mình thành tâm xin lỗi.

“Thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Đều là chúng tôi không dạy tốt để cho con bé nói ra lời thiếu lễ phép như vậy!” Nếu có thể, cô còn muốn kéo quỷ nhỏ đang bận kén ăn bên cạnh cùng quỳ xuống xin lỗi.

Thật là! Ông chủ Củng vì sao lại buông thả cho người phụ nữ ngu ngốc kia dạy đứa bé như vậy? Chẳng lẽ cô ấy không biết người ngu ngốc không phải là lỗi, nhưng là ra ngoài hại người, nói cho mọi người biết chính mình ngu ngốc, chính là sai lầm to lớn sao?

“Thật sự không sao!”

“Không không không! Nhất định phải để cho tôi xin lỗi mới được!”

Người đàn ông nhìn cô, dường như đang suy nghĩ nên kết thúc lời khách sáo này như thế nào, cuối cùng vẫn là lắc đầu ăn cơm của mình, không định lại tiếp tục thảo luận cái đề tài này.

Đợi lâu không thấy anh đáp lại, Nguyên Tiểu Thu tò mò ngẩng đầu lên, lần ngẩng đầu này, cô rốt cục thấy rõ mặt người đàn ông, lập tức, trong lòng cô căng thẳng, trái tim lâu rồi chưa đập thình thịch đang lặng lẽ đập rộn lên, một gương mặt ngăm đen cứ như vậy trực tiếp đụng vào đáy lòng cô.

Nhận thấy tầm mắt của cô, Sài Ngạn Quân một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn bà mẹ trẻ, trong ánh mắt trầm ổn mang theo chút nghi hoặc.

Tốt… Người đàn ông thật tốt! Cô ở trong lòng tán thưởng.

Từ trước đến bây giờ cô gặp qua rất nhiều đàn ông, diện mạo có thể coi là anh tuấn đẹp trai không có một trăm cũng có mười, nhất là ông chủ đương nhiệm, trừ bỏ bộ dáng ưu tú, sức quyến rũ lại càng không có biện pháp ngăn cản, nhưng là nhìn lâu cô lại cảm thấy mất cảm giác, nhưng là người đàn ông này mang cho cô một cảm giác rất khác…

Lông mày dậm màu đen hơi nhíu lại, đường cong cương nghị biểu hiện rằng tính cách người này ngay thẳng, con ngươi đen sáng ngời thâm thúy, môi mỏng khêu gợi khiến người ta muốn xông lên giày xéo một phen.

A – thật sự là cực phẩm trong cực phẩm! Nguyên Tiểu Thu ngây ngô cười không ngừng.

“Cô ơi… Cô?” Sài Ngạn Quân nhàn nhạt mở miệng, thử làm cho người phụ nữ đang rơi vào suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, “Em gái nhỏ đã làm đổ nước canh vào váy của cô, cô không thấy nóng sao?”

Nóng? Nguyên Tiểu Thu vội vàng cúi đầu. Cô rất không dễ dàng mới hạ quyết tâm mua bộ váy công sở hơn một trăm nguyên, quả nhiên là bị cả chén canh nóng đặc đổ vào.

“A—Cô vội vàng từ chỗ ngồi nhảy lên, khẩn cấp lục túi xách tìm khăn giấy lau vết bẩn, nhưng là càng bối rối lại càng không tìm thấy túi giấy.

Đột nhiên, một bàn tay to thô ráp đưa một chiếc khăn tay màu lam được gấp vuông vức đến trước mặt cô, Sài Ngạn Quân nhìn cô, bình tĩnh mở miệng, “Nếu không ngại thì, trước hãy dùng cái này!”

“Cám ơn! Cám ơn!” Nguyên Tiểu Thu vừa thẹn thùng vừa lúng túng nhận lấy khăn tay, sắc đỏ từ trên mặt lan đến sau tai. Cô đang làm cái gì đây? Rất không dễ dàng mới gặp một người đàn ông vừa mắt, cô nhưng lại liên tiếp luống cuống trước mặt anh.

Chẳng lẽ cô thật bị lời nói quạ đen vừa rồi đánh trúng, cô thật sự than thở mất hạnh phúc của mình hay sao?

“Không sao!” Sài Ngạn Quân nhìn bộ dáng bối rối của cô, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Mà Nguyên Tiểu Thu nhìn thấy nụ cười mơ hồ trên môi anh, lại hiểu nhầm, nên càng thêm khốn quẫn muốn đi cào tường.

Rất không dễ dàng mới lau sạch vết bẩn trên váy, ngay lúc cô vừa mới nhẹ nhàng thở ra đồng thời, Củng Hiểu Huyên lại làm một động tác đẹp mắt – làm đổ đồ uống của cô, lại còn trực tiếp vẩy lên người anh!

Nhìn nước hồng trà dính lên áo làm việc màu trắng gạo của anh, lan thành từng vòng vết bẩn, trên mặt cô xuất hiện ba vạch đen, còn bắt đầu hoài nghi có phải hôm nay không nên ra khỏi cửa hay không, bằng không sao tất cả chuyện xui xẻo đều chen chúc nhau xảy ra vào lúc này?

“Củng, Hiểu, Huyên.” Nguyên Tiểu Thu nghiến răng nghiến lợi gọi tên quỷ nhỏ còn không biết chính mình đã phạm vào sai lầm lớn.

Không biết đại nạn sắp xảy ra, Cũng Hiểu Huyên vẫn cười đến thích ý, nhìn vết bẩn trên người Sài Ngạn Quân cười ha ha không ngừng.

Anh đột nhiên đứng lên, khiến cho Nguyên Tiểu Thu đang rất tức giận giật mình, cho rằng anh muốn đánh quỷ nhỏ còn chưa biết thói đời hiểm ác kia.

“Em gái nhỏ, không thể như vậy nhé! Mẹ em đã tức giận rồi kìa.” Sài Ngạn Quân vỗ vỗ đầu con bé, trên khuôn mặt nghiêm túc khó có được một chút dịu dàng. Thấy cô bé con sững sờ gật đầu, anh mới đứng thẳng dậy, đối Nguyên Tiểu Thu còn chưa rõ tình huống nói, “Em gái nhỏ không phải cố ý, cô không cần quá để ý.”

“Nhưng là…” Cô vội vàng bước lên phía trước một bước, “Quần áo của anh bị bẩn rồi.”

“Không sao! Quần áo bẩn giặt là được rồi.” Anh không để bụng nói.

“Không! Xin hãy nói cho tôi biết số di động của anh, tên, địa chỉ, tôi nhất định sẽ mua bộ mới đền cho anh.” Nói đùa, cứ như vậy để cho anh đi, vậy cô phải tới đâu tìm người đàn ông làm cô có cảm giác đây.

Có cần thiết phải phiền toái như vậy sao? Cô có phải quá quan trọng hóa vấn đề rồi không? Sài Ngạn Quân khó hiểu nhìn cô.

“Không cần phiền toái vậy đâu.”

“Một chút cũng không phiền toái!” Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười công thức nói, xòe bàn tay ra, “Xin anh hãy để lại phương thức liên lạc!”

Ha ha! Khó được ở nhà hàng buffe này phát hiện ra mùa xuân đến muộn của mình, cô sao có thể cứ như vậy thả anh đi chứ!

Trong công trường, công nhân đang cố gắng làm việc, thanh âm máy móc chạy ầm ầm bên tai không dứt, nhưng những ngoại lực ồn ào này một chút cũng không ảnh hưởng đến Sài Ngạn Quân đang buồn ngủ.

Anh nghĩ hiện tại anh đang đối mặt với quấy nhiễu chưa từng gặp phải, mà nguyên nhân chính là đến từ bữa cơm trưa ngày hôm qua, khi biết đôi mẹ con trẻ tuổi đó.

Vừa nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, anh vác lên bao xi măng không hề nặng đối với mình, không nhịn được lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng gặp qua phụ nữ như vậy… Nhiệt tình muốn bù lại sai lầm của mình. dღđ。l。qღđ

Cho dù anh đã rất nghiêm túc nói thật sự không cần bồi thường, nhưng cô vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình ngăn anh lại, hơn nữa không biết lấy giấy bút từ đâu ra muốn anh viết lại phương thức liên lạc, cảm giác giống như nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, thái độ cường ngạnh không cho người khác có biện pháp cự tuyệt.

Rõ ràng ngày hôm qua anh ngồi trong góc khuất của nhà hàng buffe, hai người nữ một lớn một nhỏ ngăn anh, khiến anh không có đường thối lui, chỉ có thể ngoan ngoãn viết xuống phương thức liên lạc và địa chỉ công trường, còn hẹn buổi trưa hôm nay cùng nhau ăn cơm.

Ai~…nghĩ đến lát nữa lại muốn nhìn thấy đôi mẹ con kia, đầu của anh bắt đầu đau.

Sài Ngạn Quân khó có vẻ mặt khổ não các công nhân khác đều xem ở trong mắt, nhưng lại không ai dám tiến lên hỏi đốc công, chỉ dám bí mật thảo luận ở phía dưới.

“Đốc công sao vậy? Ngày hôm qua sau khi ăn cơm xong trở về, liền vẫn là lạ!”

“Không phải là gặp phải chuyện gì phiền toái đấy chứ?”

“Xin nhờ, chỉ ăn một bữa cơm, làm sao có thể gặp phải chuyện gì phiền toái đây! Theo tôi, đây là gặp được một cô gái nào đó thôi!” Một công nhân tuổi lớn nhất, dựa vào kinh nghiệm mười năm của mình lớn mật bình luận.

Người công nhân vừa nói xong, một đám công nhân lại càng cao hứng thảo luận chuyện tình cảm của đốc công, mãi đến khi tiếng chuông báo đến giờ ăn cơm vang lên, mới sôi nổi đến văn phòng tạm thời nhận cơm hộp chuẩn bị ăn cơm trưa.

Cẩn thận cầm kết thúc công việc trong tay, Sài Ngạn Quân không vào văn phòng nhận cơm hộp, mà là không nhanh không chậm đi ra ngoài công trường, chờ đôi mẹ con làm cho anh khổ não cả buổi sáng.

Còn chưa đi ra khỏi công trường, từ xa anh đã nhìn thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ, xách theo một hộp tiện lợi to chờ ở bên ngoài.

Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, cái mũ trên đầu cô bé con gần như chuẩn bị bay, người phụ nữ ở bên cạnh lập tức đội mũ về trên đầu cô bé, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận cột chặt dây mũ.

Một màn kia khiến Sài Ngạn Quân dừng bước, đôi má hơi phiếm hồng, đồng thời trong lòng dâng lên rung động không nên có.

Một màn kia, hai người đó giống như là vợ và con gái anh…

Dừng lại! Sài Ngạn Quân mi là cầm thú sao? Kia chính là vợ và con gái của người khác! Cái loại ý nghĩ linh tinh trong lòng mi căn bản là ngay cả nghĩ cũng không nên nghĩ! Anh lắc đầu, trong lòng cũng tức giận tự mắng chính mình.

Hít một hơi thật sâu, xua đi tạp niệm không nên có trong đầu, Sài Ngạn Quân một lần nữa mở chân đi về phía hai người kia. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Trước cám ơn các cô có ý tốt đặc biệt mang quần áo đến, sau đó lại cho thấy mình còn việc phải làm không có biện pháp làm bạn với các cô, từ đó về sau, bọn họ sẽ trở lại quỹ đạo sinh hoạt vốn có, anh cũng sẽ không lại có suy nghĩ không nên có.

Không sai! Sau hôm nay, bọn họ cũng sẽ không còn quan hệ gì nữa! Anh tự nhắc nhở mình như vậy.

Chỉ có điều… Sẽ thuận lợi như vậy sao?

Cùng quỷ nhỏ đứng ở bên ngoài công trường, thật ra trong lòng Nguyên Tiểu Thu vô cùng không yên, thậm chí hai tay còn ra mồ hôi.

Nói thật, nếu không phải cực kì khẳng định chính mình quả thật là mối tình đầu, cô sẽ cho rằng hành động ngày hôm qua của mình kỳ thật là đảo ngược của nữ hoa si thành tính làm ra.

Bức đàn ông đến góc tường, sau đó muốn người ta giao ra phương thức liên lạc, lại còn buộc người ta hẹn hôm nay cùng nhau ăn cơm, cho tới bây giờ cô vẫn chưa tin rằng, ngày hôm qua cô thật sự làm ra hành động lớn mật như vậy.

Mặc dù cảm thấy không thể tin, nhưng cô cũng không hối hận về hành động ngày hôm qua, bởi vì cô tin tưởng, ba ngày sau hai mươi lăm năm thiếu tình yêu tưới mát. người đàn ông tên Sài Ngạn Quân này, tuyệt đối là món quà tốt nhất mà thượng đế an cho cô.

Từ trước đến nay cô yêu tiền như mạng, chỉ biết vững vàng đỡ lấy món quà từ trên trời rơi xuống, nào có đạo lý làm như không thấy.

Nếu là người phụ nữ thông minh, thì phải giữ chặt lấy người đang ông chất lượng tốt, giết ngay lập tức, đây mới là hành động mà Nguyên Tiểu Thu cô nên có.

Chẳng qua theo đuổi đàn ông là theo đuổi đàn ông. Mặc dù trong tay dắt quỷ nhỏ đã làm cô trở thành trò cười cho thiên hạ ngày hôm qua, nhưng cũng không thể để mặc nó tự sinh tự diệt, cho nên đành phải mang theo bóng đèn nhỏ này thôi!

Chỉ có điều quỷ nhỏ này cũng coi như là thần tình yêu của cô. Dù sao nếu không có nó, cô căn bản là không có khả năng chú ý tới anh. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Vừa mới nghĩ đến quỷ nhỏ đó, thì nó liền lập tức xảy ra vấn đề, chỉ thấy con bé đột nhiên nắm chặt âu phục nhỏ màu trắng, vẻ mặt lã chã chực khóc nói, “Mẹ… Con muốn đi tiểu!”

Cái gì? Nó muốn đi tiểu? Ở nơi trước không có thôn, sau không có cửa hàng này, muốn cô đi đâu tìm nhà vệ sinh cho nó đi tiểu chứ?

“Không thể nhịn một chút sao?” Nguyên Tiểu Thu thử cùng con bé thương lượng.

“Không được.” Củng Hiểu Huyên lập tức phủ quyết.

“Vậy sao… làm sao bây giờ?” Aiz ôi! Dù sao cũng không thể bảo con bé kéo váy giải quyết ngay ở đây chứ!

Một lớn một nhỏ giằng co, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, mà Sài Ngạn Quân vừa đi đến, nhìn thấy chính là một cảnh tượng kỳ quái như vậy.

“Làm sao vậy?” Anh hỏi, trong lòng tự hỏi sao đôi mẹ con này sao lại luôn xảy ra vấn đề.

“Con bé muốn đi toilet đó!”

“Người ta muốn đi tiểu á!”

Một lớn một nhỏ đồng thời mở miệng, mang theo chút nghẹn ngào, hai người cùng lúc quay lại nhìn anh, chỉ còn thiếu là chưa khóc ngã vào trên người anh.

Hóa ra là muốn đi WC, gần đây quả thật là không có cửa hàng có thể cho các cô mượn toilet, cho dù muốn đến công viên gần đây cũng phải mất mười phút, khó trách hai người này sẽ có vẻ mặt khóc tang.

Hiểu biết rõ tình hình, Sài Ngạn Quân trước trấn an cô bé váy sắp bị kéo xuống, “Chú trước mang cháu đến WC di động đi tiểu nhé.”

Bế cô bé lên, anh không quên vẫn còn một người lớn cũng sắp khóc, đồng thơi đưa tay về phía cô, “Cô cũng cùng đi thôi! Cô bé vẫn là cần cô chăm sóc.” Dù sao anh cũng là đàn ông, thật sự là không tốt khi chăm sóc một cô bé đi toilet.

“A! Tôi lập tức đến.” Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười tươi, không tự giác đặt tay mình vào bàn tay đang chìa ra của anh. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Giây phút lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, cùng cảm thấy một dòng điện chạy qua, làm nóng trái tim của hai người.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mừng thầm khi phát hiện anh dùng ánh mắt chịu rung động nhìn lại cô, dường như cũng cảm nhận được dòng điện kỳ dị vừa rồi giống cô.

Hì hì! Đây là đại biểu anh và cô cùng có cảm giác với nhau ư!

Xem ra cô theo đuổi chồng có hi vọng. Hô hô~

Đồng dạng cảm nhận được cảm giác khác thường kia, nhưng Sài Ngạn Quân không có cảm giác vui sướng như Nguyên Tiểu Thu, dù sao ở trong mắt anh, cô là vợ của người đàn ông khác, là một người mẹ trẻ tuổi mang theo một cô con gái đáng yêu.

Mà anh từ trước đến nay đều giữ một khoảng cách với phái nữ, vậy mà lại có rung động không nên có với một người phụ nữ đã có chồng, rung động trái lễ giáo như vậy, bảo anh sao có thể vui vẻ được đây?

Mặc dù đã gần ba mươi, cũng không phải là chưa từng quen bạn gái, nhưng, lại vẫn là lần đầu tiên có cảm giác đặc biệt với người khác phái ngoài người thân như vậy.

Chỉ tiếc... Bọn họ gặp nhau quá muộn, cô đã là của người khác...

Ánh mắt anh phức tạp nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng có chút tiếc nuối cùng tiếc hận.

Chính là đã hối hận, nếu anh còn chút lý trí, thì nên tự động vứt bỏ cảm xúc đó, hơn nữa còn phải ngăn chặn bất luận thời gian ở chung nào, chứ không phải phóng túng chính mình chìm trong đó, nhưng lí trí lại vẫn đang vùng vẫy.

Đây không phải là quyết định trước khi nhìn thấy các cô sao? Sao vừa mới nhìn thấy ánh mắt gặp nạn của hai người này, anh liền quên tất cả chứ?

“Chờ con bé đi vệ sinh xong, chúng ta đến công viên gần đây ăn cơm được không? Tôi chuẩn bị không ít cơm nắm cùng món ăn, chúng ta có thể làm như ăn cơm dã ngoại.”

Một giây trước Sài Ngạn Quân còn nghĩ nhất định phải có quyết định, nhưng khi nghe thấy lời mời cô đưa ra, nhìn nụ cười như hoa của cô, lại vẫn ngây ngốc đáp ứng.

Biết rõ là không nên, nhưng anh lại vẫn lần nữa sa đọa vào quên đi quyết tâm lúc trước, chẳng lẽ lễ giáo anh kiên trì cả đời sẽ bị hủy ở đây sao?

Không... không thể nào!

Bạn đang đọc Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt của Mã Kỳ Đoá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.