Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Phiên bản Dịch · 10059 chữ

− Sư phụ ơi, sư phụ, con về với người đây. Thảo muội ơi, nhị ca có quà tặng em đây ...

Giang Lâm hớn hở reo vui từ cổng võ đường chạy nhanh vào môn động. Bỗng tiếng vui reo tắt ngấm giữa chừng, gói quà trên tay rơi nhanh xuống đất, khi chàng nhìn thấy tấm phiến trắng buông dài, bài vị người quá cố đề chức vị chưởng môn nhân đời thứ bảy ...

− Trời, sư phụ ...

Giang Lâm hét lên, chạy nhanh đến bàn thờ khói nhang nghi ngút, chụp lấy bài vị đưa vào sát mắt để nhìn cho rõ, cầu mong sao mình bị chóa mắt vì ở ngoài nắng mới vào.

− Nhưng!

Chàng hét lớn rụng rời, ngã vật ra sau khi đọc thấy hai chữ Lâm Bình rõ nét:

− Sư phụ! Không, sư phụ không thể nào chết được.

Tiếng thét của chàng đã làm kinh động đến các môn đồ tập luyện gần nơi đó, họ chạy sang, xiết bao mừng rỡ khi nhìn thấy Giang Lâm.

− Trời, Giang huynh ...

Tại sao sư phụ mất?

Trong óc Giang Lâm bây giờ chỉ đọng lại bấy nhiêu nên tất cả cái mừng vui, hỏi han của sư đệ chàng chẳng màng để tâm.

− Các đệ hãy lui ra tiếp tục tập luyện, để huynh có chuyện nói với Giang huynh.

Châu Đạt lớn tiếng giải tán đám đông quây lấy Giang Lâm.

Đợi cho hàng sư đệ tan rồi, Giang Lâm mới quay sang hỏi Châu Đạt:

− Đại sư huynh đâu? Thảo Sương đâu? Sao bàn thờ sư phụ lại lặng lẽ thế này, kẻ thù nào dám đến đây?

Giang Lâm nghẹn ngào nói không thành tiếng.

Châu Đạt giả vờ cúi đầu buồn bã nghe Giang Lâm hỏi, trong óc chuẩn bị câu trả lời cho thật êm xuôi. Giang Lâm về thật bất ngờ nhưng vô tình lại giúp cho mưu định của hắn mau thành. Hắn cất giọng thê lương:

− Nhị ca ơi! Môn phái của mình dạo này lộn xộn lắm, sư phụ có bị ai đến để hạ thủ đâu, hơn nữa ai có đủ trình độ để đánh người bị thương chứ. Mà sư phụ bị kẻ hèn hạ lén đốt U môn động giữa lúc người đang đề công vận khí.

− Sư phụ bị chết thiêu ư?

Giang Lâm rùng mình hỏi lại:

− Thế lúc đó các ngươi ở đâu sao không liều mình xông vào để cứu sư phụ chứ.

Châu Đạt làm ra vẻ sợ hãi:

− Chuyện này xin nhị ca hỏi Hữu Lễ sẽ rõ hơn!

− Hữu Lễ, Hữu Lễ đâu?

Giang Lâm nôn nóng gọi lớn.

Vừa nhìn thấy mặt Giang Lâm, Hữu Lễ òa lên nức nở:

− Giang huynh đi đâu mà để xảy ra đến nỗi, nếu có huynh ở nhà thì chuyện đâu đến nỗi nào?

Lòng Giang Lâm nghi hoặc, chàng chụp mạnh cổ áo Hữu Lễ hỏi dồn dập:

− Sự thể như thế nào nói mau?

Hữu Lễ nói ngay không ấp úng:

− Đêm hôm đó vào lúc canh ba, đệ chợt thức dậy vì có tiếng động khả nghi ở phòng bên cạnh.

Giang Lâm chận lại:

− Phòng bên cạnh của người là ai?

− Phòng của đại sư ca.

− Đại sư ca à? Rồi sao nữa?

Giang Lâm buông tay hỏi tiếp.

− Đệ thoáng thấy ánh lửa bùng lên phía môn động.

Hữu Lễ sụt sịt khóc:

− Nhớ là sư phụ đang luyện công trong đó, đệ hoảng quá lao mình vào lửa đỏ toan cứu sư phụ, nhưng liền lập tức bị một người mặc đồ đỏ, bịt kín mặt mày vung chưởng đánh cho bất tỉnh rồi sau đó đệ không còn biết gì nữa cả.

Châu Đạt tiếp theo:

− Rồi tới đệ. Đang ngủ say sưa chợt nghe tiếng trống báo động, chẳng kịp mặc đồ, đệ lao người đến nơi đang phát hỏa thì thấy đại sư ca từ trong đám cháy bế thi hài sư phụ vọt ra, lúc đó người đã bị cháy thiêu gần hết nửa thân mình.

Giang Lâm không dằn được cơn nóng giận. Chàng nghiến răng kèn kẹt:

− Lúc mới phát hỏa Hồ Sơn ở đâu? Sao để đến lúc này mới chịu ra tay giải cứu chứ.

Còn Thảo Sương?

− Chuyện của nàng còn bi thảm hơn nhiều.

Hữu Lễ khóc nức nở làm Giang Lâm nghe trời đất tối sầm:

− Sao? Thảo muội cũng bị chết thiêu với phụ thân ư?

Châu Đạt lắc đầu:

− Không, chuyện này thì đệ biết rõ hơn ai hết, lợi dụng lòng tin của sư phụ, Hồ Sơn đã xin cưới Thảo Sương cho mình và ...

− Và sao?

Giang Lâm nôn nóng.

− Và nàng vì muốn giữ trọn tình cùng với Giang huynh đã bỏ môn phái để tìm huynh. Không biết bây giờ nàng sống chết ra sao?

Châu Đạt khóc lớn làm Giang Lâm cũng phải khóc theo.

Đợi cho chàng dằn bớt cơn xúc cảm, Châu Đạt mới tiếp:

− Sư phụ vừa mới mất chưa kịp tẩm liệm, Hồ Sơn đã đứng ra bảo rằng mình chính là truyền nhân của sư phụ và hiện thời là chưởng môn nhân Thái Bình giáo.

− Láo!

Giang Lâm hét lớn:

− Kiếm linh còn ở trong tay ta, sao hắn dám lên ngôi chưởng môn nhân chứ?

Hữu Lễ hùa theo:

− Đúng vậy, lúc Hồ Sơn lên ghế chưởng môn đã bị một sức đối kháng mạnh mẻ của các đồ đệ, nhưng người bảo chính mắt mình trông thấy Giang huynh chết thảm nên ...

− Chết à?

Giang Lâm cười gằn:

− Hắn mong ta chết lắm sao?

Chàng cất lời mai mỉa:

− Chết để hắn cưới Thảo Sương, chết để hắn nắm quyền chưởng môn nhân. Không dễ dàng như vậy được đâu. Bình sinh Giang Lâm này không ham chức vị, nhưng cũng không để ai qua mắt được đâu. Hồ Sơn đâu? Ta phải gặp hắn để hỏi cho ra lẽ.

Hữu Lễ khúm núm chỉ tay ra phía vệ đường:

− Ngài tân chưởng môn đang đưa người đẹp đi ngoạn cảnh.

Vừa ngước nhìn, Giang Lâm bỗng lùi lại kêu lên bàng hoàng sửng sốt:

− Trời, Doanh Doanh, sao nàng lại có mặt ở đây?

Không yêu Doanh Doanh nhưng tim chàng vẫn nghe oặn thắt. Một nỗi ghen hờn vô cớ dâng lên làm tối mắt, chàng như một đứa bé con chỉ muốn chiếm hữu món đồ chơi lạ, thấy nó thuộc về người khác thì dạ không vui.

Nhìn diễn biến trên nét mặt của Giang Lâm, Châu Đạt mừng lắm, liền đến thỏ thẻ bên tai:

− Giang huynh, một số người cho rằng cái chết của sư phụ có nhiều điều mờ ám.

Họ đang chờ huynh về để làm sáng tỏ nguyên do.

Giang Lâm vẫn không rời mắt khỏi Doanh Doanh hỏi nhỏ:

− Nhưng ta biết làm gì để ...

Hữu Lễ chen vào:

− Gần đây có một viên quan tên là Đỗ Ngọc, người này có biệt tài phá án như Bao Công thuở trước. Nếu Giang huynh muốn, ta có thể nhờ người đến khai quật tử thi xét nghiệm.

Giang Lâm quay lại hét lớn:

− Ta không giao du với bọn quan quyền.

Châu Đạt nhỏ nhẹ thuyết phục:

− Giang huynh đừng nóng. Đâu phải quan quyền nào cũng xấu cả đâu. Hơn nữa đây là việc của mình, họ có tài sao mình không lợi dụng họ chứ. Giang huynh, cứ thử tiếp xúc với Đỗ Ngọc một lần. Đấy là một người rất dễ có cảm tình.

Giang Lâm có vẻ xiêu lòng nhưng gượng gạo chống chế:

− Nhưng liệu họ có chịu giúp mình không?

Thấy Giang Lâm bằng lòng, Châu Đạt mừng rỡ:

− Giúp đỡ nhau là việc phải làm của người quân tử.

Rồi hắn quay sang bảo Hữu Lễ:

− Đệ đi mời công tử Đỗ Ngọc đến đây ngay.

Hữu Lễ lật đật chạy đi liền.

Giang Lâm bảo Châu Đạt:

− Đệ lên nổi trống triệu tập tất cả đồ đệ Thái Bình giáo lại cho ta nói chuyện.

Châu Đạt vòng tay khúm núm:

− Tuân lệnh tân chưởng môn nhân.

Hắn đã gọi chàng là chưởng môn nhân, nhưng không hiểu vì sao Giang Lâm không phản đối mà lại làm ngơ, hình như chàng cũng thích nghe ba tiếng êm tai này.

Tiếng trống triệu tập bất thường vang lên dồn dập làm kinh động tất cả môn đồ Thái Bình giáo. Họ sợ phải nhận thêm một hung tin nữa. Ô! Nhưng thật là may mắn, nhị sư ca của họ đã từ cõi chết hiện về, đó là một điềm vui.

Đang cùng Doanh Doanh đàm đạo về bài học mà nàng vừa mới tập xong. Hồ Sơn bỗng nghe từ phía U môn động tiếng trống lệnh vang lên dồn dập. Chàng hốt hoảng quay sang bảo Doanh Doanh:

− Chắc là có chuyện cần kíp lắm đồ đệ ta mới đánh trống lệnh triệu hồi gấp rút như vậy. Chúng ta phải nhanh chân lên mới được.

Doanh Doanh gật đầu cùng chàng phi thân nhanh về phía U môn động. Bây giờ nàng đã có một nội lực khá, tuy chưa biết xuất chiêu nhưng một trăm động tác nàng học được của "Miêu gia linh pháp" đã giúp nàng linh lợi hơn nhiều.

− Ô, Giang huynh.

− Giang đệ.

Doanh Doanh và Hồ Sơn mừng rỡ lao lên ôm chầm chàng trai trẻ, người ngỡ không bao giờ gặp mặt, nay lại hiện ra oai nghiêm tuấn tú.

− Hừ!

Giang Lâm cười mai mỉa:

− Tang sư phụ còn trắng trên đầu kia mà đã cùng nhau tình tự gió trăng rồi.

Doanh Doanh kinh hãi kêu lên:

− Giang huynh ...

Lời chàng nói như gáo nước phũ phàng tạt mạnh lên niềm yêu mến của nàng từ bấy lâu nay.

Hồ Sơn run giọng:

− Giang đệ nói gì lạ vậy? Đại ca với Doanh muội chỉ là ...

Giang Lâm cười lạt:

− Là gì mà chẳng được, huynh khỏi cần phải thanh minh.

− Giang huynh! Anh không được quyền nói bậy!

Doanh Doanh bật khóc:

− Đối với tân chưởng môn, anh phải có thái độ kính trọng với người.

− Chưởng môn nhân ...

Giang Lâm cười sặc sụa:

− Ta chưa đồng ý thì hắn có quyền gì chứ? Ta cấm các người gọi hắn là chưởng môn nhân.

− Giang đệ!

Hồ Sơn không ngờ Giang Lâm lại xưng hô như vậy, nỗi mừng vui tương ngộ chưa tròn, Giang Lâm lại nỡ lớn tiếng nặng nề xỉ vả chàng. Nhưng tính Hồ Sơn rất chiều các huynh đệ nên không lấy làm giận dữ.

Hồ Sơn nói:

− Huynh ngỡ đệ đã tuyệt mạng dưới Tuyệt hồn nhai, mới vâng lời sư phụ lên ngôi vị chưởng môn dìu dắt các đệ. Nay nếu đệ đã về huynh sẵn sàng nhường lại.

− Nhường!

Giang Lâm hét lớn:

− Chức chưởng môn có phải là của huynh đâu mà nhường nhịn chứ. Hồ Sơn! Ta thật sự ghê sợ ngươi, thật không ngờ bên trong cái gương mặt nhân từ độ lượng đó là một tấm lòng sâu độc, nham hiểm khôn lường.

Doanh Doanh uất ức chen vào:

− Giang huynh, anh không được phép nhục mạ Hồ huynh như vậy.

Giang Lâm lia tia mắt sang nàng, gay gắt:

− Còn nàng, nàng đã bị cái địa vị chưởng môn kia mê hoặc. Đừng mơ tưởng hão huyền, hắn không yêu nàng đâu mà chờ đợi.

Doanh Doanh không biết trả lời sao đành ôm mặt khóc nghẹn ngào.

Chứng kiến cuộc đấu khẩu giữa bọn họ, đám môn đồ Thái Bình giáo phải ngẩn ngơ, không biết phải tin ai cho phải.

Đứng nép mình trong một góc, Châu Đạt bồn chồn nhìn ra phía ngoài chờ đợi.

Có vật gì chạm nhẹ vào vai hắn, Châu Đạt quay lại vui mừng khi nhận ra đó là con sáo nhỏ.

Lợi dụng lúc không ai để ý hắn rón rén rút nhanh mảnh giấy trong ống chân con sáo đọc lẹ. Đọc xong gương mặt hắn lộ vẻ vui mừng.

Giang Lâm đã đứng dậy đưa cao lá cờ nhỏ màu hồng hét lớn:

− Thái Bình giáo phái tiếp nhận lệnh hồng kỳ.

Tất cả môn đồ đồng quỳ gối tung hô:

− Bái kiến lệnh hồng kỳ, bái kiến tổ sư Thái Bình giáo phái.

Hồ Sơn mặt cắt không còn một giọt máu. Chàng cũng quỳ gối tôn xưng như môn đệ, rồi tiến lên một bước nắm tay Giang Lâm hỏi run run:

− Giang đệ, sao đệ dám xúc phạm đến vong hồn của tổ sư? Sao đệ dám lấy lệnh hồng kỳ trên bàn thờ sư tổ?

Giọng Giang Lâm lạnh như đá đóng băng:

− Vì ta cần làm sáng tỏ một sự thật còn mờ ám! Các môn đệ ...

Chàng quay ra nói với các môn đồ:

− Hôm nay ta triệu tập các đệ đến đây để nhìn ta chứng minh một sự thật. Ta đã mời công tử Đỗ Ngọc đến khám nghiệm thi hài của sư phụ.

Tất cả môn đồ lặng ngắt. Hồ Sơn cất tiếng bàng hoàng:

− Giang đệ dám động đến thi hài của sư phụ sao?

Giang Lâm không đáp lời của Hồ Sơn mà quay sang nở một nụ cười bí hiểm:

− Ngươi sợ phải phơi bày ra đây một sự thật lắm à?

Hồ Sơn không hiểu ý nghĩa câu nói của Giang Lâm. Chàng cũng không biết làm sao ngăn chặn nhị đệ mình làm một việc đau lòng. Phơi bày thân thể cháy đen của sư phụ ra trước mắt mọi người, đem nội bộ môn phái ra nhờ một tên quan phân giải.

Bên cạnh chàng, Doanh Doanh cũng cảm thấy xót xa. Nàng lạ lùng cho thái độ của Giang Lâm, vừa về đến nơi đã đùng đùng làm dữ rồi, cho khai quật mồ sư phụ.

Nàng cảm thấy ghê sợ Giang Lâm kể từ phút giây này.

Không khí lặng yên, từ trên bàn thờ đôi mắt Lâm Bình rọi thẳng xuống đám môn đồ rồi dừng lại trên mắt Hồ Sơn như xót thương an ủi:

− Bẩm tân chưởng môn.

Một đệ tử chạy vào thông báo, không biết thưa cùng ai, Giang Lâm hay Hồ Sơn?

− Quan đô úy Đỗ Ngọc theo lời mời đã đến.

Giang Lâm khoát tay lạnh lùng:

− Truyền mời người vào đây.

Đỗ Ngọc, Sĩ Khai và một số quan chức lặng lẽ bước vào. Tất cả lặng yên như những thi hài biết đi, vô tư không tình cảm. Chỉ trong một vài khắc nữa thôi trắng đen sẽ rõ!

*

Không khí đang căng thẳng nặng nề bỗng chùng xuống trầm lặng hẳn đi khi Đỗ Ngọc bước đến giữa tòa đại xảnh đồng chấp tay bái kiến Giang Lâm:

− Tham kiến chưởng môn nhân.

Giang Lâm đưa tay đáp lại, nét mặt lạnh lùng:

− Không dám, kính chào đại quan, mời người an tọa, tại hạ có chuyện cần thưa.

Doanh Doanh ngẩng đầu, kêu lên bàng hoàng:

− Đỗ huynh, Sĩ huynh, tại sao hai người lại dính líu vào chuyện riêng của Thái Bình giáo phái chứ?

Đỗ Ngọc làm một cử chỉ bảo nàng hãy lắng yên, rồi ngước lên nhìn Giang Lâm vui vẻ:

− Chưởng môn cho mời tại hạ đến cho điều chi cần dạy bảo chăng?

Giang Lâm có vẻ hài lòng trước cách ăn nói nhã nhặn của Đỗ Ngọc. Chàng nhăn mặt cho có lệ:

− Đại quan, tại hạ không phải là chưởng môn nhân, nghe đồn quan ngài có tài về việc truy tìm ra những điều khỏa lấp, tại hạ mời người đến đây để làm sáng tỏ cái chết của sư phụ. Ngài không từ chối chứ?

Đỗ Ngọc cất quạt vào tay chậm rãi nói:

− Được giúp đỡ Thái Bình giáo, Đỗ Ngọc tôi lấy làm hãnh diện vô cùng. Xin tân chưởng ... à không, xin Giang huynh chỉ mồ phần để tại hạ cho quân đào lên khám nghiệm.

Hồ Sơn nãy giờ quá bàng hoàng lặng nghe hai người đối đáp, giờ mới chen vào:

− Không! Ta không cho phép các người động đến thi hài sư phụ.

Nỗi nghi ngờ trong lòng Giang Lâm càng lúc càng tăng, chàng bảo Hữu Lễ:

− Đệ hãy hướng dẫn các người của quan đô úy đây đến mộ phần sư phụ mau lên.

Hữu Lễ sốt sắng “Dạ” rồi dắt toán lính ra ngoài, Hồ Sơn nóng lòng đuổi theo.

Giang Lâm gọi lại:

− Hồ Sơn! Ngươi không ra khỏi chỗ này được đâu! Hãy đứng đó mà chờ trả lời trước toàn thể đồ đệ về việc mình làm.

Hồ Sơn dừng chân sửng sốt:

− Giang đệ nói vậy nghĩa là sao huynh không hiểu?

Mắt Giang Lâm long lên vì giận dữ:

− Hiểu hay không cũng phải chờ đó.

Nghe hai vị sư huynh lớn nhất của môn phái nói với nhau bằng những lời khó hiểu, đám đồ đệ hoang mang chẳng biết phải tin vào ai nữa. Họ đứng yên chờ kết quả cuối cùng.

Lúc đó đám lính của Đỗ Ngọc đã trở vào, thi hài của Lâm Bình bọc trong tấm vải trắng được đặt trên một tấm cây, đã có mùi thối do thịt xương mục rữa.

− Sư phụ!

Giang Lâm nhào đến bên xác chết của thầy nức nở:

− Nghịch đồ về trễ để thầy phải chết oan khiến tội thật là đáng chết.

Vừa khóc chàng vừa mở lớp khăn áo tẩm liệm ra khỏi người thầy kể lể thảm thiết làm đám đồ đệ phải động lòng rơi lệ.

Đỗ Ngọc bước đến gần Giang Lâm, đặt tay lên vai chàng an ủi:

− Giang huynh đừng bi lụy quá mà hại cho sức khỏe. Lâm tiền bối đã vô phước muôn phần, nhiệm vụ kẻ còn sống phải trả thù cho người đã khuất.

Giang Lâm ngẩng đầu dậy lau nước mắt, gật đầu:

− Phải! Ta phải trả thù cho sư phụ. Bắt được kẻ sát nhân ta sẽ tự tay mình móc mật phơi gan cho thỏa lòng căm tức.

Rồi chàng quỳ lạy thi hài sư phụ, nghẹn ngào:

− Đệ tử vì muốn trả thù nên làm cho thi hài sư phụ chẳng được vẹn toàn. Đó chẳng qua là điều bắt buộc.

Sĩ Khai chen vào:

− Giang huynh, muốn thành việc lớn phải biết hy sinh việc nhỏ. Tại hạ nghĩ Lâm tiền bối sẽ vui lòng chẳng hờn giận huynh đâu.

Giang Lâm đứng dậy nói với Đỗ Ngọc:

− Xin mời đại quan bắt tay vào việc đi thôi.

Đỗ Ngọc ung dung gật đầu bước đến gần thi hài hơn một chút nữa cất giọng ôn tồn:

− Xin Lâm tiền bối rộng lòng.

Chiếc quạt trên tay Đỗ Ngọc đưa lên cao, bổng..... - Khoan ...

Tiếp theo lời nói là một bóng trắng đứng trước mặt Đỗ Ngọc:

− Xin đại quan dừng tay cho tại hạ có vài lời phân giải với Giang huynh.

− Thạch Trí, ngươi định chống lại Lịnh hồng kỳ chăng?

Giang Lâm hỏi lạnh lùng.

Thạch Trí lùi lại chấp tay cung kính:

− Giang huynh, đệ không chống lại lịnh hồng kỳ cũng không chống lại Giang huynh mà đệ cảm thấy việc này có điều chi mờ ám tất cả dường như muốn ám hại lại sư ca.

Giang Lâm cất giọng cười ngạo nghễ:

− Ngươi khó lo xa, cây ngay sợ gì chết đứng, vàng thật thì lo gì lửa đỏ. Ồ! Hay chính là mi có liên can nên sợ. Phải không?

Thạch Trí lúng túng. Hắn lùi lại một bước từ trước đến nay hắn vốn quý Giang Lâm, nhưng thái độ lạ lùng của chàng hôm nay đã làm Thạch Trí mất đi phần nào niềm kính trọng.

Thạch Trí cao giọng:

− Giang huynh! Anh nói gì lạ vậy?

Giang Lâm giơ cao cây lịnh hồng kỳ:

− Lui ngay, để quan đô úy làm việc.

Thạch Trí không dám cãi lời đành lui về hàng ngũ lòng hoang mang nghi hoặc.

Chiếc quạt trong tay Đỗ Ngọc khẽ quạt ra một luồng kình phong quét sạch các vật chướng ngại trên thi thể Lâm Bình và bắt đầu cuộc tìm kiếm trên cái thân thể lõa lồ bị cháy xám đi gần phân nửa.

Lưỡi dao nhỏ trên tay Đỗ Ngọc bén như một tia nước, luồn lách khắp mọi nơi trên cơ thể Lâm Bình, làm lòng Hồ Sơn đau nhói như chính chàng đang bị thọ hình.

− À! Đây rồi.

Đỗ Ngọc hét lớn báo tin:

− Huyệt di bộ của tiền bối đã bị người điểm cứng trước khi viên tịch, chứng tỏ Lâm tiền bối đã bị người điểm huyệt trước khi phóng hỏa đốt U môn động.

Giang Lâm bước lên một bước nhìn, đôi mắt đầy ác cảm của chàng cứ hầm hầm đảo sang Hồ Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cái tin sư phụ bị người ám sát đã làm đám đệ tử xôn xao, người nọ nhìn người kia như dò hỏi, như nghi kỵ. Mỗi người một lời mà vẫn không biết ai là thủ phạm, bởi Thái Bình giáo xưa nay chưa gây thù chuốc oán bao giờ.

Doanh Doanh và Hồ Sơn chấn động toàn thân, họ tiến lên một bước, nắm áo Đỗ Ngọc toan cất lời cật vấn. Chợt Hồ Sơn lùi lại một bước, nét mặt kinh hoàng, chàng lắp bắp:

− Trời, lẽ nào, lẽ nào lại như vậy được sao?

Rồi té quỵ xuống đất, mặt tái xanh.

Đỗ Ngọc đang gỡ từ trong tay người chết một mảnh lụa màu hồng nhạt, kêu lên kinh ngạc:

− Ô! Ta đã tìm ra thủ phạm rồi đây! Giang huynh, hãy truy tìm người có chiếc áo này.

Giang Lâm cầm lấy mảnh vải đã xạm màu vì bị chôn theo xác chết nhiều ngày, cười gằn rồi đưa cao hỏi lớn:

− Mảnh hồng y này đã được sư phụ dứt ra từ một trong hai trăm lẻ bảy bộ đồ của môn sinh Thái Bình giáo phái. Kẻ nào đã dám giết thầy hãy tự thú đừng để ta nhọc lòng truy xét.

Đến mức này thì quá rồi, không ai bảo ai, tất cả các môn sinh đưa mắt nhìn nhau nghi kỵ, họ thầm kiểm tra tay áo của nhau.

Hồ Sơn từ nãy giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, quỵ người trên mặt đất, chàng lơ đễnh đưa mắt nhìn mảnh hồng y trên tay của Giang Lâm. Chàng nhấc tay áo toan đứng dậy, bỗng thốt lên bàng hoàng sững sốt:

− Trời, tay áo của ta sao lại nằm trong tay sư phụ.

Lời chàng nhỏ nhưng khác nào tiếng sấm giữa trời, trăm mắt nhìn chàng nửa xót thương, nửa phần căm phẫn.

Hồ Sơn mà là kẻ giết thầy ư? Không thể nào có được, nhưng tang chứng lại sờ sờ thì ...

Giang Lâm nghiến răng, từ trên bục cao chàng dùng hết công lực đánh mạnh vào người của Hồ Sơn, hét:

− Tên khốn nạn, mày phải chết.

− Khoan! Dừng tay!

Thạch Trí kịp thời đỡ đòn cho Hồ Sơn:

− Giang huynh đừng vội nóng.

Bị trúng thương của Giang Lâm quá mạnh, Thạch Trí chỉ nói được bấy nhiêu rồi nghẹo đầu tắt thở.

Nhìn kẻ mới vì mình bỏ mạng, Hồ Sơn như tỉnh, như mờ, chàng đỡ lấy thân hình sư đệ lên tay mà lặng yên bất động.

Giang Lâm vẫn chưa hả cơn giận, tiếp tục đưa cao song chưởng nhắm thẳng đầu của Hồ Sơn.

Doanh Doanh vội nhảy ra níu lấy tay Giang Lâm hét:

− Giang huynh, muội nghĩ Hồ Sơn không bao giờ làm chuyện trái nhân đức như vậy.

Xin anh hãy suy xét tận tường kẻo giết oan người vô tội.

Hất tay Doanh Doanh sang bên, Giang Lâm bước lên chiếc ghế cao cất giọng hầm hầm:

− Còn oan gì nữa. Tội hắn chết đã đành, Doanh muội đừng có lời ngăn cản.

Sĩ Khai kéo tay áo Doanh Doanh khẽ nhắc:

− Doanh muội, đừng xen vào chuyện nội bộ của người.

Doanh Doanh lắc đầu. Không hiểu sao nàng có cảm giác là Hồ Sơn đang bị hàm oan và nàng thương chàng vô hạn. Nàng nói:

− Giang huynh, bấy nhiêu chứng cớ chưa đủ để buộc tội Hồ Sơn là kẻ giết thầy, biết đâu đây không phải là mưu kế của kẻ ghét ghen hãm hại đại ca.

Một đám môn đồ hô to:

− Có thể có kẻ ám hại đại sư huynh đây.

Đỗ Ngọc đứng dậy cất giọng ôn tồn:

− Giang huynh, về việc Hồ Sơn đây có phải là thủ phạm hay không tại hạ không khẳng định, chỉ đưa ra những phát hiện mà thôi. Tuy nhiên, tại hạ mong rằng người nên cẩn thận, kẻo oan ức người vô tội.

Giang Lâm dịu giọng, hơi thở đã lấy lại bình thường:

− Đa tạ đại quan đã có lời chỉ giáo, Hồ Sơn, kể từ phút giây này ngươi là tội nhân của Thái Bình giáo phái, hãy chấp nhận môn qui.

*

Dưới áp lực của lịnh hồng kỳ, Hồ Sơn cúi đầu:

− Giang đệ, trong nghịch cảnh này huynh không biết lấy lời chi phân giải cho đệ hiểu được nỗi lòng và trong hoàn cảnh nào đi nữa huynh cũng cúi đầu tuân theo lịnh sư môn.

− Tốt lắm! Hữu Lễ trói tội phạm vào giữa cột cờ cho ta suy xét.

− Tuân lệnh nhị sư huynh.

Hữu Lễ sốt sắng thi hành mệnh lệnh.

Nhìn Hồ Sơn bị trói giữa cột cờ, lòng ai không oặn thắt. Bởi thường nhật chàng vốn hiền lành được lòng cả mọi người. Duy chỉ có Giang Lâm vì cơn nóng giận và đố kỵ nên nhất thời quên hết bao kỷ niệm với Hồ Sơn.

Giang Lâm quát:

− Hồ Sơn, giữa pháp đường mi hãy cung khai sự thật. Bởi vì sao mảnh hồng y kia lại nằm trong tay sư phụ?

Hồ Sơn không biết trả lời sao đành phải yên lặng cúi đầu, giây lâu chàng cất lời yếu ớt:

− Huynh không biết nói sao cho đệ hiểu, mảnh áo đó mất tự bao giờ, huynh còn không hay biết.

Câu trả lời đã không làm Giang Lâm vừa ý. Chàng rít lên:

− Ngươi định bảo đây là một âm mưu hãm hại ngươi chăng? Hữu Lễ hãy đem ráp mảnh vải này vào chỗ thiếu kia cho mọi người cùng trông thấy.

Mảnh vải được ráp vào vừa khít, và mọi người càng thêm hoang mang khi nghe Giang Lâm hùng hồn buộc tội:

− Ngày làm lễ động quan sư phụ, chính tay mi đã đứng ra trông coi tất cả. Hôm đó ta chưa về kịp, đừng bảo ta vì ganh ghét mà bày trò hãm hại ngươi chứ. Hãy trả lời cho mọi người cùng rõ. Có phải mảnh vải này được cắt ra từ tay áo của ngươi và nó đã được chôn với sư phụ cùng một ngày giờ năm tháng không?

Hồ Sơn cắt lời khổ sở:

− Phải, nhưng ...

− Thôi đủ rồi.

Giang Lâm cắt ngang:

− Hữu Lễ, lục soát người Hồ Sơn cho ta.

− Đúng rồi!

Giang Lâm hét lớn đưa cao quyển “Thần nhu đại pháp”:

− Hồ Sơn, ta không ngờ ngươi tồi tệ thế này, chỉ vì một pho bí kíp mà mi nhẫn tâm giết thác người mà lẽ ra mi phải kính như cha. Hừ ...

Giang Lâm lấy lưỡi kiếm vàng của mình vào chuôi kiếm của Hồ Sơn nói tiếp:

− Các đồ đệ, từ bấy lâu nay Thái Bình giáo phái lầm dung dưỡng một con rắn độc, một kẻ lừa thầy phản bạn. Chắc các đệ đã biết ta và Thảo Sương tha thiết yêu nhau, hắn đã tìm cách đưa ta vào cõi chết để cướp đoạt tình yêu. Lừa dối thầy để đoạt ngôi vị chưởng môn nhân. Chính hắn, hắn đã làm Thảo Sương phải bỏ môn phái ra đi, tung tin ta chết, đốt động U môn để giết thác sư phụ, đoạt pho bí kíp này.

Sợi dây trói nghiến vào tay đau điếng, nhưng Hồ Sơn không giận họ, không giận Giang Lâm mà càng thêm yêu mến họ, vì Hồ Sơn thầm nghĩ, kẻ nào biết phẫn uất, biết căm thù kẻ giết sư phụ của mình là kẻ đó mới xứng đáng làm học trò “Thái Bình giáo phái”. Chỉ tội cho chàng nỗi oan khó giải, có miệng mà nói chẳng nên lời. Hiện nay chàng chỉ có một cách duy nhất để cứu mình. Đó là nói lên sự thật, một sự thật mà chàng mới nhận ra. Nhưng làm như vậy có nghĩa là chàng phụ đi lòng tin của sư phụ, là làm đổ vỡ một cơ mưu. Không, chàng không có quyền làm ngược lại điều sư phụ đã làm, dù thịt nát tan xương, rồi đây cũng có ngày mọi người hiểu được lòng chàng mà.

Nghĩ vậy, Hồ Sơn như có thêm nghị lực, chàng ngẩng cao đầu nói lớn:

− Giang đệ, các môn đồ, quả thật tình huynh không bao giờ giết thầy phản bạn.

Nhưng hiềm nỗi tình ngay lý gian, có miệng mà nói chẳng nên lời. Giờ đây sinh mạng này huynh giao phó lại cho các đệ. Sáng suốt công minh thì Hồ Sơn này sẽ ngậm vành kết cỏ ghi ơn. Còn nếu các đệ cứ khăng khăng đề quyết thì huynh cũng cam đành xuôi tay thọ tử.

Do đã có ác cảm với chàng, nên khi nghe chàng cất lời thống thiết, đám đồ đệ chẳng chút động tâm mà càng thêm căm phẫn cho chàng là phường già trẻ điêu ngoa, lấy lời mật mà thu hút nhân tâm. Họ la ó ồn ào:

− Giang huynh, giết kẻ giết thầy đi.

Đưa tay ra dấu cho đám đông dịu đi, Giang Lâm cất giọng sang sảng:

− Xưa nay việc thưởng phạt của Thái Bình giáo rất nghiêm minh. Trong môn qui có ghi rõ, kẻ lừa thầy phản bạn phải chịu luật hình nặng nhất. Là đại sư huynh có lẽ Hồ Sơn đã biết hình phạt mình nhận lãnh là gì rồi. Hữu Lễ cởi trói cho Hồ Sơn tự xử khỏi đau lòng ta bức bách.

Thoát khỏi dây trói, Hồ Sơn bước đến gần Giang Lâm cất giọng run run:

− Giang đệ quyết xử huynh tội giết thầy sao?

Toàn thân Giang Lâm chấn động vì lời Hồ Sơn tha thiết. Ánh mắt van lơn chứa chan bao điều không thể nói. Chàng phải quay đi không nỡ nhìn thấy giọt nước mắt ức oan đang tuôn chảy như tha thiết oán hờn.

Châu Đạt vội xen vào nạt lớn:

− Hãy thi hành lịnh của chưởng môn nhân, đừng dông dài nữa.

Tuyệt vọng, Hồ Sơn quay về bàn hương án, nơi bày linh vị của Lâm Bình, cất giọng nghẹn ngào:

− Sư phụ, võ công là xương máu. Thầy đã truyền ban cho con nên vóc nên hình.

Nay vì con bất tài vô lực không giữ được, tội thật là đáng thác. Kính mong sư phụ hiển linh thấy hiểu nỗi oan tình.

Dù căm phẫn oán hờn đến đâu, lúc này Giang Lâm cũng không giữ nỗi lòng mình.

Chàng bật khóc chạy đến đỡ Hồ Sơn đứng dậy:

− Đại ca, vì sự mất còn của Thái Bình giáo phái, đệ buộc lòng phải cương quyết với đại ca, đừng oán hờn đệ nhé.

− Giang Lâm, chẳng bao giờ huynh đem lòng oán hận đệ đâu. Có lẽ số mệnh của huynh là như vậy. Đệ ở lại phải giữ gìn cương kỷ lấy chữ nhẫn răn mình. Huynh ra đi, dù góc biển chân trời cũng gởi hồn về Thái Bình giáo phái.

− Đại ca!

Giang Lâm úp mặt vào người Hồ Sơn không nói, toàn thân chàng run lên theo từng cơn nấc nghẹn ngào.

Châu Đạt bước lên dõng dạc:

− Giang huynh đừng để tình cảm yếu mềm mà bị người lợi dụng.

Nghe nhắc Giang Lâm sực nhớ, nhỏm dậy đưa tay gạt nhanh dòng nước mắt, nói cứng rắn:

− Bắt đầu đi.

Hồ Sơn đứng dậy quay nhìn các sư đệ:

− Các đệ ở lại cố gắng phòng Giang Lâm bảo vệ môn phái. Giang đệ, huynh muốn được mượn lịnh hồng kỳ.

Giang Lâm chấn động nhướng mắt ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì Hồ Sơn đã bay đến chụp lấy cây lịnh hồng kỳ nhắm thẳng huyệt “Phù Cốc” của mình đâm xuống.

Một tiếng bụp vang lên, Hồ Sơn cất tiếng hét thất thanh rồi ngã vật ra sau vì quá đớn đau, không chịu nổi. Từ cây lịnh hồng kỳ một làn khói trắng nhẹ bay lên.

− Hồ huynh!

Doanh Doanh không chịu nổi chạy bay đến đỡ lấy thân hình Hồ Sơn mềm nhũn, cất tiếng khóc nghẹn ngào.

Sĩ Khai vội kéo Doanh Doanh ra xa, cất giọng khuyên lơn:

− Doanh muội, nam nữ thọ bất tương thân, muội quên mất rồi sao?

Doanh Doanh không nói, nàng dựa lưng vào cột mà thút thít khóc mãi.

Giang Lâm sau phút giây quá bàng hoàng, chàng bước xuống bên Hồ Sơn. Vừa gỡ cây lịnh hồng kỳ ra khỏi huyệt “Phù Cốc” của Hồ Sơn.

Giang Lâm hét kinh hoàng:

− Trời, đại ca, sao anh lại phá vỡ huyệt “Phù cốc”! Rồi đây anh sẽ trở thành kẻ tàn phế suốt đời. Anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội khôi phục lại võ công.

Doanh Doanh lợi dụng lúc Giang Lâm bị chi phối bởi tinh nghĩa huynh đệ, cất lời cầu cạnh:

− Giang huynh, hãy đem Hồ huynh vào trong săn sóc kẻo nguy tính mạng.

Giang Lâm gật đầu thiểu não, Hữu Lễ vội chen vào:

− Giang huynh, Hồ Sơn chưa đền xong tội lỗi.

Giang Lâm ngẩng dậy, đôi mắt đã mất thần:

− Còn gì nữa chứ?

Châu Đạt bước lên vòng tay:

− Sát nhân đền mạng đó là lẽ công bình xưa nay trong trời đất. Quân pháp bất vị thân, xin Giang huynh ban lịnh tử.

Giang Lâm giật mình đánh rơi xả lịnh hồng kỳ:

− Lịnh tử ư? Không, không, đừng bắt ta làm việc đó.

Đỗ Ngọc đặt tay lên vai Giang Lâm dịu dàng nhưng cương quyết:

− Phải làm thôi, đừng yếu lòng như vậy mà vong hồn Lâm tiền bối chẳng được an vui.

Giang Lâm cất giọng thiểu não:

− Bằng cách nào đây?

Chàng đưa cao cây lịnh hồng kỳ lên run run nhắm vào tử huyệt của Hồ Sơn toan kết thúc một đời người ngang trái, nhưng Châu Đạt đã đưa tay cản lại.

− Kẻ giết thầy không thể có cái chết nhẹ nhàng được. Xin Giang huynh đem tội phạm ra đỉnh núi chôn sống.

− Chôn sống ư?

Giang Lâm ôm chặt người Hồ Sơn sợ hãi, rồi nhẹ vuốt lên mí mắt nói nhỏ:

− Đại ca, đệ cầu mong hương hồn anh hãy hiểu. Hữu Lễ, ta giao tội phạm cho đệ.

Hữu Lễ khẽ mỉm cười, cúi xuống xách hai chân Hồ Sơn lôi xềnh xệch trên nền đá bước ra tổng đàn Thái Bình giáo lặng ngắt, chỉ có tiếng khóc của Doanh Doanh hòa lẫn vài tiếng thở dài nhỏ nhẹ phát ra từ hàng đệ tử.

Mắt Giang Lâm mờ lệ, toàn thân rời rã, trí tâm bấn loạn, rối bời. Châu Đạt lại một lần nữa lôi chàng trở về thực tại:

− Giang huynh, đệ đã cho bày yến tiệc. Anh hãy mời đại quan đây vào cùng đàm đạo.

Vì lễ độ Giang Lâm đành phải gượng sầu đau đứng dậy mời Đỗ Ngọc cùng Sĩ Khai vào khách sảnh.

Tất cả lần lượt tản hàng trở về chỗ cũ, sảnh đường phút chốc vắng tanh, hiu quạnh.

Đỗ Ngọc bảo Doanh Doanh:

− Doanh muội, em hãy về nhà tịnh dưỡng, huynh nhìn xem thần sắc em đã xấu lắm rồi.

Đỗ Ngọc vào khuất, Doanh Doanh gục xuống bên thi hài Lâm Bình nức nở:

− Lâm tiền bối hiển linh, sao không cứu đồ đệ mình thoát nạn?

Hương khói nhẹ bay, làn gió đưa dìu dịu mùi tử khí bốc lên hừng hực, hòa lẫn tiếng chén đưa vào nhau lách cách, tiếng cười đùa từ trong bàn tiệc vọng ra làm Doanh Doanh phải ôm đầu nhức buốt, nàng lẩm nhẩm như kẻ điên:

− Trời ơi, tại sao những người thân thiết nhất trong đời tôi đều lần lượt bỏ tôi đi cả.

Tôi phải biết dựa vào đâu bây giờ. Ngoài kia người ta đang chôn sống Hồ huynh, lớp đất vô tri sẽ cướp dần đi sự sống một người vô tội. Không không! Thế nào như vậy được.

− Cô nương, xin nàng hãy lui ra để chúng tôi tẩm liệm thi hài sư phụ.

Tiếng ai thoang thoảng bên tai, Doanh Doanh ngẩng dậy, chợt lùi một bước khi nhìn ra đó là Hữu Lễ:

− Hữu Lễ, vậy là ngươi đã hoàn thành mệnh lệnh.

Hắn gật đầu, nét mặt lạnh băng:

− Phải, Hồ Sơn đang trút những hơi thở cuối cùng của mình trên đỉnh núi mây.

Hắn đang cần những giọt nước mắt của cô nương đưa về âm cảnh.

− Trời, đồ sát nhân, quân tàn nhẫn.

Doanh Doanh hét lớn rồi vụt chạy đi nhanh. Hữu Lễ cúi xuống thi hài sư phụ, trên môi hắn thoáng nụ cười đắc thắng.

*

Đêm đã quá canh ba, con bướm đêm chập choạng bay té nhào vào dĩa đèn đã lụn bấc của Giang Lâm. Một tia khói ngoằn ngoèo khẽ bay lên, căn phòng phút chốc đắm chìm trong bóng tối.

Chàng khẽ ngáp dài mệt mỏi, không buồn châm lại chiếc đèn. Ba ngày nay, Giang Lâm chính thức lên làm chưởng môn nhân, mọi việc phải làm lại từ đầu. Công việc ngập tràn, phải làm suốt sáng thâu canh mà không xua đuổi nỗi u buồn trĩu nặng.

Giang Lâm khẽ nhặt con bướm nhỏ lên tay. Bướm ơi, mi là con vật vô tri, mi sung sướng biết bao nhiêu? Ta thèm được như mi thoát khỏi cảnh trần gian tục lụy, xa lánh cõi u buồn, nhởn nhơ bay liệng chẳng biết oán hận căm thù.

Chàng thở dài bật lửa. Ánh sáng vàng từ chiếc bấc lụn tim chập chờn như muốn tắt. Giang Lâm gục đầu xuống bàn thiu thiu ngủ. Chính tại nơi này, bao đêm sư phụ của chàng đã ngồi ghi chép lại những võ công dành cho môn phái và cũng chính nơi này chàng và Hồ Sơn từng quỳ nghe thầy truyền giảng cho những độc chiêu của Thái Bình giáo phái.

Vậy mà giờ đây kẻ dương trần người âm cảnh. Giữa tổng đàn rộng thênh thang, một mình chàng lẻ bóng. Trách nhiệm nặng nề của môn phái đè nặng trên vai.

Và Thảo Sương, tim chàng trĩu nặng, nỗi nhớ thương giờ đây nơi góc biển chân trời, em sống chết ra sao? Có khi nào nghĩ đến anh không?

Mãi miên man trong cơn suy tưởng, tâm trí chập chờn nửa tỉnh nửa say. Giang Lâm không phát hiện ra bóng một nữ lang mặc xiêm y màu đỏ vừa xuất hiện giữa phòng mình.

Thủ pháp nàng thật cao cường đã thoát qua ba lần rào cản của Thái Bình giáo một cách nhẹ nhàng không ai hay biết. Nàng ngước nhìn Giang Lâm nói hận thù:

− Tên tiểu tử, mi phải trả lại cho ta nguồn sinh lực hôm nào!

Nói xong nàng dang tay ôm chặt Giang Lâm vào lòng, đôi mắt sáng long lanh tình tứ, bàn tay còn lại nhanh chóng vứt bỏ y phục khỏi người chàng.

Giang Lâm chợt mở mắt bàng hoàng, đẩy mạnh nàng về phía sau, khoát vội tấm chăn nhìn nàng giận dữ:

− Bang chủ “Đoạn Hồn Nhân”, người định giở trò gì với tại hạ vậy?

− Có gì đâu mà thiếu hiệp hoảng hốt.

Hồ Diễm Thúy cất tiếng ngọt ngào:

− Đêm lạnh lùng ta đến giúp ngươi khỏi cảnh cô đơn.

− Không!

Giang Lâm xua tay hoảng sợ:

− Ơn cứu tử của Bang chủ, tại hạ sẽ báo đáp, nhưng chuyện này ... xin Bang chủ thứ tội cho.

Hồ Diễm Thúy khẽ vận "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc", tạo cho mình một nét quyến rũ đáng yêu, sà vào lòng Giang Lâm nũng nịu:

− Giang huynh! Chàng nỡ từ chối lời mời của thiếp sao?

Dưới ánh lửa lập lòe, vẻ đẹp nàng lung linh diễm mị, toàn thân nàng rực lửa mời chào, ánh mắt nàng đam mê quyến rũ, đôi môi mọng đỏ trề ra làm sắc thép phải rùng mình.

Nhưng Giang Lâm từ xưa đến nay chưa từng biết chuyện trai gái là gì, lại trải qua cơn khủng hoảng tinh thần quá nặng, nên sắc đẹp của nàng dường như không thu hút được niềm dục vọng của chàng trai trẻ. Chàng khẽ vòng tay:

− Bang chủ, tại hạ đã có người yêu nên không thể ...

Đôi mày đẹp khẽ chau, Hồ Diễm Thúy giật mình thầm nghĩ tên tiểu tử này lợi hại thật, dùng "Đoạn Hồn Nhân nữ sắc" không xong, có lẽ hắn ưa thích sự bạo tàn.

Nghĩ vậy, nàng đổi ngay sắc mặt cất tiếng âm hồn:

− Giang Lâm, đừng tưởng ta nhọc công đến đây chỉ để cùng ngươi trăng gió. Khôn hồn hãy trả lại cho ta.

Giang Lâm không hiểu:

− Bang chủ, nàng nói sai rồi, câu nói đó lẽ ra phải dành cho tại hạ. Môn phái của người còn giữ của tại hạ hai bảo vật. Hôm nay nàng có đem đến để cho tại hạ xin lại hay không?

− Tên khốn khiếp!

Diễm Thúy hét lớn:

− Đó là hai bảo vật của ta mà mi hòng cướp đoạt. Còn hôm nay ta đến đây buộc mi phải trả lại cho ta nguồn nội lực hôm nào mi đã mượn.

− Giang Lâm gắt nhẹ:

− Bang chủ, mong người nói năng cẩn thận. Nãy giờ tại hạ có ý nhường nhịn vì nhớ ơn cứu mạng, chớ bằng không nàng phải trả lời về thái độ láo xược của mình. Nữ Bang chủ, ta yêu cầu nàng rút lại lời mình vừa nói.

Bàn tay đẹp của nàng phất nhẹ:

− Ta không nói chuyện với ngươi, hãy vào trong gọi Lâm Bình ra cho ta dạy việc.

Giang Lâm không nhịn nổi hét lớn:

− Bang chủ, người dám xúc phạm sư phụ của ta, ta không nể tình người nữa.

Nói xong chàng vung chưởng đánh liền. Hồ Diễm Thúy chỉ mỉm cười, tay áo rộng của nàng đưa cao, lập tức luồng kình phong của Giang Lâm vừa đánh ra đều chui tọt vào tay áo của nàng một cách nhẹ nhàng.

Giang Lâm kinh hãi vì không biết nàng dùng chiêu pháp chi thật lạ lùng kỳ bí.

Chưa kịp hết sững sờ, chàng đã nghe tiếng nàng hét bên tai:

− Tiếp chiêu!

Rồi một luồng kình lực nhẹ thoảng qua mang tai mát rượu, mang theo một mùi thơm thoang thoảng của hương con gái. Giang Lâm không dám chậm trễ, dùng ngay tuyệt chiêu của Thái Bình giáo lên chống đỡ.

− Ầm.

Chưởng pháp của chàng như chạm phải một núi đá khổng lồ dội ngược trở lại. Hồ Diễm Thúy vẫn đứng yên mỉm cười khiêu khích. Bàn tay đẹp của nàng lại đưa lên.

Lần này Giang Lâm nghe một luồng hàn phong phủ kín người mình, rồi toàn thân cứng đờ ra như một thân cây.

Hồ Diễm Thúy cười khúc khích tiến lên chạm tay vào má chàng nói ngọt ngào:

− Bấy nhiêu đó đủ biết sức lực của nhau rồi. Thôi hãy đứng yên cho ta hành việc nhanh chóng rồi ta sẽ tính đến gã Lâm Bình.

Bàn tay nàng đùa giỡn trên huyệt đạo của chàng, tạo một cảm giác nhột nhột rất ư là khó chịu. Nhưng Giang Lâm đã bị nàng bế cứng cả khẩu huyệt, nên chỉ đành đứng đó trợn trừng mắt nhìn nàng.

Khí huyết bắt đầu nhộn nhạo, nội lực Giang Lâm chuyển động ngược chiều, bắt đầu tuôn tràn như suối qua bàn tay nàng. Thôi, thế là hết! Giang Lâm nhắm mắt như một miếng chanh chờ người vắt kiệt rồi ngã rũ ra mà chết.

Bỗng “vù” một luồng kình phong từ đâu đánh tới, bắn tung thân hình Giang Lâm lên cao, khi rơi xuống chàng mới hay các huyệt đạo của mình được hòa giải tự lúc nào.

Hồ Diễm Thúy tức giận hét vang:

− Kẻ nào dám cản trở việc của bổn cô nương, mau xuất đầu lộ diện.

Một bóng đen hiện ra cười ngạo nghễ:

− Bang chủ "Đoạn Hồn Nhân", xin nể tình tại hạ, tha cho tên tiểu tử ấy một phen.

Hồ Diễm Thúy cười lạt gằn giọng:

− Người bịt mặt, đừng xen vào chuyện của ta. Dù nể người, ta cũng không để người toàn mạng nếu cả gan xen vào chuyện này.

Người bịt mặt vòng tay cung kính:

− Bang chủ, tại hạ không xen vào việc riêng của nàng. Nhưng hiện tại Thái Bình giáo phái đang gặp cơn đại nạn. Lâm Bình mới mất cách đây không lâu. Thiếu hiệp đây vừa mới nhận quyền chưởng môn. Việc giao đấu xin mời vào một ngày khác khi tinh thần thiếu hiệp đây bình tĩnh ...

Nghe tin Lâm Bình lìa đời, toàn thân nữ Bang chủ run lẩy bẩy như chiếc lá khô, nàng hét lớn nhưng sao nghe như tiếng nghẹn ngào:

− Láo toét, Lâm Bình không thể nào chết được.

Giang Lâm chen vào:

− Bang chủ, lời người bịt mặt đây nói không sai. Sư phụ của tại hạ vừa mới lìa đời, linh vị hãy còn kia, không tin Bang chủ cứ đọc đi sẽ rõ.

Hồ Diễm Thúy lia tia mắt theo hướng tay Giang Lâm vừa chỉ, chợt nàng rú lên một tiếng thê lương, hai tay ôm mặt vùng bỏ chạy đi như trốn chạy một ẩn tình.

Giang Lâm không hiểu gì cả, chàng đứng yên nhìn theo ngớ ngẩn. Người bịt mặt khẽ vỗ vai chàng thân mật:

− Chưởng môn, người suy nghĩ điều gì vậy?

Giang Lâm giật mình quay lại vòng tay:

− Đa tạ ân nhân giải cứu kịp thời, ân nghĩa này sẽ có ngày báo đáp.

Bóng đen cười vui vẻ:

− Chưởng môn chớ nói chi câu ân nghĩa. Đó là bổn phận kẻ làm trai. Bây giờ xin cáo biệt.

− Khoan!

Giang Lâm văng mình đến trước mặt bóng đen:

− Xin người cho biết đại danh để ...

− Chưởng môn nhân đừng nên biết làm gì, hãy nghĩ rằng ta là một hiệp sẽ vô danh chuyên làm những việc giúp đời, mọi người gọi ta là người bịt mặt.

− Người bịt mặt?

Giang Lâm kêu lên khâm phục:

− Ôi, cao quý thay cho một hiệp sĩ vô danh cầu đạo. Tại hạ muốn kết tình bằng hữu cùng người.

Người bịt mặt đưa tay hồ hởi:

− Hân hạnh! Hân hạnh biết bao nhiêu. Thôi trời sắp sáng rồi, tại hạ đi đây kẻo trễ.

Giang Lâm ngập ngừng:

− Nhưng ... người bịt mặt, làm sao tại hạ biết các hạ là ai?

Người bịt mặt gật đầu tỏ ý thông hiểu rồi vén tay áo chỉ cho Giang Lâm xem một dấu đỏ:

− Muốn nhìn ra tại hạ, chưởng môn cứ nhìn vào dấu này sẽ rõ. Xin bái biệt.

Bóng áo đen xẹt đi như một làn khói biến mất vào vầng dương vừa ló dạng.

Giang Lâm mệt mỏi trở gót vào phòng. Vừa ngồi xuống ghế chàng bỗng bật đứng dậy hét kinh hoàng:

− Trời, pho bí kíp “Thần nhu đại pháp” đã mất rồi sao?

Chàng hốt hoảng lục tìm xem cả thư phòng, nhưng pho bí kíp không cánh mà bay.

Giang Lâm ngồi sụp xuống ghế thẩn thờ.

Ngoài cửa, vầng dương đã ló dạng hồng rực cả một góc trời nhưng tiền đồ của Thái Bình giáo phái hãy còn quá mờ mịt, tối tăm.

*

Đến bây giờ Doanh Doanh mới hiểu chưởng pháp "Miêu gia linh pháp" thật là lợi hại. Vì chính bản thân nàng tuy chưa biết cách ra tay sát thủ, chỉ mới biết có một trăm lẻ tám động tác, cộng thêm một số ít nội lực do Lâm Bình truyền dạy đã có thể phi thân lặng lẽ trong bóng đêm với tốc độ nhanh không thể tưởng.

Tất cả những động tác nàng học được, biến động thật tinh vi, có thể áp dụng trong bất cứ trường hợp nào để cứu nàng thoát nạn.

Men theo bóng đêm, Doanh Doanh âm thầm tiến vào khu nghĩa địa trên đỉnh núi Mây. Là một tiểu thư khuê các, một tiếng lá xào xạc cũng làm nàng giật mình kinh sợ.

Doanh Doanh cũng lấy làm lạ, tự hỏi sao nàng lại dám một mình giữa đêm khuya tiến sâu vào nghĩa địa, nơi mà mọi người thường bảo rằng chứa đầy ma quái.

Chỉ vì ...

Nàng đưa tay chặn ngực cố nén cơn kinh sợ khi bàn chân mình dẫm lên thân hình một chú chuột vừa mới thoáng vụt qua. Chỉ vì nơi ấy còn có sinh mạng một con người đau khổ, đang cần có bàn tay nàng giải cứu. Nơi đó có Hồ Sơn, người bạn nàng chỉ vừa mới quen được ba ngày mà nàng lại nghĩ rồi đây cuộc đời mình và người đó sẽ phải gắn liền nhau đi trên con đường dài đầy chông gai gian khổ.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh ma trơi lập lòe, Doanh Doanh nhìn thấy chiếc đầu của Hồ Sơn nhô cao lên khỏi mặt đất, mắt nhắm nghiền, miệng chép chép như một con cá thiếu nước, mà không làm sao nén được giọt châu rơi. Mới sáng nay thôi, chàng còn ân cần giảng giải cho nàng cách đề công, vậy mà giờ đây ...

Doanh Doanh cúi xuống đặt tay lên bờ mắt nhắm nghiền sưng húp của Hồ Sơn mà nghe nát tan từng đoạn ruột. Hơi thở chàng ngắn, nhanh và đứt quãng, chứng tỏ đã kiệt sức lắm rồi. Thật là tàn nhẫn khi bắt một thân thể tráng kiện thế này phải chết dần mòn trong đau đớn. Giang Lâm! Anh thật là nông cạn, chẳng chịu hiểu cho nỗi oan tình của Hồ Sơn.

Bàn tay nhỏ của nàng cào trên lớp đất khô tạo thành những âm thanh sột soạt, chiếc móng mềm bị vấp vào đá cứng tóe máu, tuy đau đớn nhưng nàng vẫn không màng, cứ cắn răng bới mãi, bới mãi, lớp đất sâu dần sâu dần.

Nhưng ... trời sắp sáng mất.

Doanh Doanh nhìn quanh lo sợ khi nghe tiếng gà văng vẳng gáy xa xa. Một cơn gió lạnh thoảng qua, mùi tử khí chập chờn. Cành lá xào xạc như có muôn vạn bóng vô hình đang kéo đến gần nàng kêu khóc. Doanh Doanh sợ hãi rụt tay lại nhìn quanh thầm van vái. Cầu xin phật mẹ hiển linh giúp con qua cơn hoạn nạn.

Nỗi ám ảnh bởi quỷ ma vừa dịu xuống, Doanh Doanh lại có cảm giác như Hồ Sơn vừa tắt thở, nàng hốt hoảng cuống cuồng bới đất nhanh lên, nhưng chưa xuống được một phần ba lớp đất vùi kín thân chàng mà thời gian cứ lụn dần.

Tuyệt vọng quá, nàng đành buông tay ôm mặt khóc, nàng không muốn Hồ Sơn phải chết, nhưng một mình nàng thì lại không đủ sức cứu chàng. Trời già quả là cay nghiệt.

Có tiếng lá rơi xuống cạnh nàng, Doanh Doanh ngẩng mặt dậy bồng hét lớn té vật ra sau ngất xỉu khi thấy một bóng trắng toát đứng trước mặt mình:

− Trời, quỷ ...

Bóng đó đỡ vội thân hình mềm oặt của nàng lay gọi:

− Cô bé kia tỉnh lại, ta là người không phải quỷ.

Bàn tay bóng đó ấm áp tràn đầy sinh khí. Doanh Doanh hoàn hồn mở mắt, an tâm khi nhận ra bóng trắng trước mặt mình có gương mặt nhân hậu hiền hòa, ẩn sau bộ râu năm chòm trắng xóa. Nàng hơi thều thào tưởng mình mơ ngủ:

− Tiền bối là người chứ không phải là quỷ, người là một vị Tiên ông chăng?

Ông ta mỉm cười, cây phất trần khẽ đong đưa:

− Ta không phải là tiên, nhưng mang biệt hiệu là Bạch Hạc Tiên Ông, chuyên đi độ thế cứu người. Nàng có chuyện gì sầu khổ, mà nửa đêm đến nghĩa địa than khóc một mình?

Doanh Doanh sụp lạy Bạch Hạc Tiên Ông nức nở:

− Tiên ông ơi, xin hãy thương tình cứu mạng cho chàng trai bị người ta đem chôn sống đã trọn ngày rồi.

Tiên Ông quay người nhìn Hồ Sơn, bỗng giật mình kinh sợ, hỏi nhanh:

− Thiếu hiệp này làm sao nên nỗi để bị người chôn sống?

Doanh Doanh chưa kịp trả lời đã thấy xa xa có ánh đèn thấp thoáng, nàng lật đật nói nhanh:

− Xin Tiên Ông hãy cứu chàng khỏi nơi này rồi tiện nữ sẽ kể cho người nghe tự sự.

Nhanh lên đi kẻo bọn đệ tử Thái Bình giáo bắt gặp thì nguy.

Bạch Hạc Tiên Ông có vẻ lạ lùng, nhưng ông không hỏi lại. Cây phất trần trên tay đập nhẹ xuống nền đất bảo Doanh Doanh:

− Nàng hãy nắm áo theo ta thoát khỏi nơi này.

Tay còn lại Tiên Ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Hồ Sơn. Cùng lúc hơi mười đệ tử của Thái Bình giáo xuất hiện lăm lăm gươm giáo quát:

− Khôn hồn bỏ Hồ Sơn lại cho ta.

Bạch Hạc Tiên Ông dường như không nghe thấy, chiếc phất trần khẽ phất ngược về sau, toàn thân ông bay bổng lên không mang theo Doanh Doanh và Hồ Sơn nhắm thẳng hướng rừng sâu băng tới tốc độ kinh hồn. Thân pháp của lão nhẹ nhàng và nhanh lẹ làm sao, Doanh Doanh quay lại phía sau kinh hoàng nhận ra đám đệ tử Thái Bình giáo đã bị Tiên Ông cách không điểm huyệt biến thành bầy tượng đá.

Nhẹ nhàng đặt Doanh Doanh và Hồ Sơn xuống một tảng đá phẳng, cách khá xa khu nghĩa địa, Bạch Hạc Tiên Ông hỏi nàng:

− Đã xa nơi nguy hiểm rồi đó. Bây giờ nàng hãy kể cho ta nghe đi.

Không ngần ngại kèm theo tiếng nức nở, Doanh Doanh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bạch Hạc Tiên Ông, không hề thêm bớt. Kể xong nàng mới thêm:

− Tiên Ông ơi! Tiện nữ biết chắc rằng Hồ Sơn vô tội, Tiên Ông có cách nào để cứu người vô tội được không?

Nét mặt Tiên Ông thừ ra khi nghe câu chuyện kể. Nghe nàng nhắc, lão giật mình sực tỉnh cúi xuống đỡ Hồ Sơn dậy:

− Để lão xem xét vết thưong của thiếu hiệp mới có thể trả lời. Trời ...

Tiên Ông kêu lên hoảng hốt:

− Huyệt “Phù Cốc” đã vỡ, thiếu hiệp đây sẽ trở thành tàn phế trọn đời.

− Trời ...

Doanh Doanh gục khóc nghẹn ngào. Bạch Hạc Tiên Ông thở dài, đặt tay lên vai nàng khẽ nói:

− Có lẽ số trời đã định vậy rồi. Thái Bình giáo phái đã đến lúc suy vong, nên mới xảy ra lắm điều tác tệ. Cô nương, hãy gượng sầu, lão phu cố gắng một phen, may ra ...

nhưng xem ra đây chỉ là chuyện lấp biển, vá trời.

Nói vậy, nhưng lão cũng đặt tay lên ngực Hồ Sơn truyền kình lực. Song, chân lực của lão đã trở thành vô nghĩa, vì bao nhiêu nội lực của lão truyền cho Hồ Sơn đều biến thành làn khói trắng, bay ra ngoài.

Sau bao cố gắng đều thất bại, Bạch Hạc Tiên Ông lắc đầu mệt mỏi:

− Chẳng còn cách nào khác được đâu!

Rồi lão lại thở dài nói ngậm ngùi:

− Thương cho thiếu hiệp đây phải phí bỏ đời trai ngang dọc. Rồi đây chàng sẽ trở thành gánh nặng cho nàng thôi. Cô nương hãy lợi dụng lúc chàng còn mê man này mà ra tay hạ thủ, giải thoát cho chàng khỏi kiếp đời ngang trái, mà cô nương cũng được nhẹ nhàng trên bước đường hành hiệp.

Doanh Doanh giật mình lắc đầu:

− Tiên Ông, sao người nỡ khuyên tiện nữ đi làm điều bất nhân như vậy? Chàng đã bị hàm oan, cháu phải tìm cách phục hồi sinh lực cho chàng để có một ngày giải được nỗi oan kia. Chẳng những cháu không nghe lời tiền bối, mà còn đổi mạng với những ai muốn bức tử chàng.

Bạch Hạc Tiên Ông bỗng cất tràng cười vừa ý, mắt lão sáng long lanh, tay thong thả vuốt chòm râu bạc:

− Khí khái lắm thay! Lão phu mừng khi nghe cô nương có được lời vàng ngọc. Bây giờ lão phu đã có thể an tâm để thiếu hiệp đây cho cô nương chăm sóc. Thôi, lão phu có việc phải lên đường, cô nương ráng bảo trọng lấy thân, mong có ngày gặp lại.

Doanh Doanh bâng khuâng níu áo Tiên Ông:

− Tiên Ông, người đành bỏ cháu và Hồ huynh giữa rừng núi hiu quạnh như thế này sao? Rủi bọn Thái Bình giáo rượt đến cháu phải làm sao? Rồi cháu biết làm gì cho Hồ huynh đây tỉnh lại.

Bạch Hạc Tiên Ông dừng chân, bậm môi suy nghĩ:

− Ta quên mất chứ! Cô nương, thiếu hiệp đây chỉ bị mê man vì kiệt lực tàn hơi, nàng hãy đem hắn đến một thạch động nào đó chăm sóc, chỉ độ vài ngày là tỉnh dậy.

Còn việc phục hồi chân khí, có lẽ chỉ có thần tiên mới có thể cứu hắn thôi.

Ngừng lại một chút, Tiên Ông lấy từ trong người ra một chiếc túi nhỏ bằng gấm trắng nói tiếp:

− Ta chẳng có gì để tặng lại hai người, chỉ có vật này mong giúp cô nương đỡ đần trong cơn nguy kịch. Thôi ta đi đây.

Doanh Doanh chấp tay:

− Tiện nữ xin cảm tạ.

Lời cảm tạ chưa nói hết, Bạch Hạc Tiên Ông đã như làn khói trắng xẹt đi nhanh.

Doanh Doanh cúi xuống nhìn Hồ Sơn nằm im bất động, sắc mặt tái nhợt như một thây ma. Cố gom hết sức bình sinh, nàng đỡ chàng lên vai tìm một hang đá để vào trú ngụ như lời Tiên Ông vừa nói.

Bạn đang đọc Âm Dương Thần Chưởng của Trần Thanh Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.