Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 5011 chữ

Không được rồi, ác cảm tội lỗi….

Giống như là đang giấu giếm bạn bè làm cái gì đó xấu xa vậy.

Vẫn đang ở trong "cuộc họp" [*Vanila: Thực chất là tám chuyện] vào ngày Chủ Nhật như bình thường, Âm đồng học mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống đất, nhìn hai người bạn của mình.

“Sau đó tớ nói với Tống Huy Hoàng, lần sau nếu như cậu ta còn lề mề ngồi ở thư viện thì tớ sẽ tự đi ăn cơm, lúc đó cậu ta mới không cam lòng bị tớ lôi đi….Này!” Đội nhiên Trần Cửu Tương quay sang quát cô.

“A? Cái gì? Cái gì?” Thiếu chút nữa là Âm đồng học nhảy dựng lên.

“Âm đồng học, hôm nay trời mười bảy độ nha, bộ nóng đến nỗi chảy cả mồ hôi sao?” Trần Cửu Tương nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt không hề có ý tốt.

“Không, không có gì….” Đầu cô như rơi tõm xuống nước.

“Thật sự không có việc gì?”

“Thật, không có việc gì…”

Trần Cửu Tương không hài lòng với câu trả lời rõ ràng của cô, nhưng mà cũng không thể làm gì được, chỉ có thể hạ giọng nói.

“Sau đó hai người chúng tớ tới tiệc buffet trong khách sạn sau trường học, kết quả hai người biết chúng tớ đã gặp ai không? Chính là con người đáng ghét xưa kia, Phương Văn——"

Năm đó nhiệt huyết của bang phái rất sôi trào, hiện giờ chỉ còn lại cô cùng Tiểu Tương, cùng với một người khác là “Địch nhân” Thạch Đan Kì; Hai năm trước ba người các cô thi đỗ cùng một trường Đại Học nhưng khác khoa, Trần Cửu Tương cho rằng tình hữu nghị giữa họ vẫn được duy trì, không hề đổi thay, vì thế ba người thường hay tụ hội tại phòng của Tiểu Tương.

Thật ra Âm đồng học không phải là không thấy cảm động.

Cô biết bản thân mình cũng không được coi là bạn tốt.

Cô là người bị động, tiêu cực, xem nhạt tình người, trong mắt nhiều người đều coi cô là “Nữ sinh kì dị”, nếu không phải gặp được Trần Cửu Tương nhiệt tâm nhiệt tính, thì rất có thể từ nhỏ đến lớn cô chỉ là một người cô đơn.

Trần Cửu Tương tựa như một khối nam châm, hấp dẫn người xung quanh, vì thế cô còn có một kiếp làm đệ tử tương đối bình thường.

Nhưng mà….cô lén lút lần lượt nhìn hai người bạn tốt. Không hiểu được các cô có hay không…

Chắc là không có đâu nhỉ? Giọng nói nhỏ ở trong lòng như nói cho chính cô nghe. Trần Cửu Tương tuy rằng xinh đẹp sáng ngời, cá tính lại cởi mở, người theo đuổi không phải là ít, nhưng trong chuyện tình càm thì rất ngu dốt, Tống Huy Hoàng lại không có bước tiến, cho nên hai người bọn họ hẳn vẫn còn là “thuần khiết” mới đúng.

Còn về phía Thạch Đan Kì, vậy càng không thể!

Ngoại trừ em trai của Tiểu Tương, Thạch Đan Kì chưa từng gần gũi quá mức với nam sinh nào khác, mà nghe nói hiện tại Trần Cửu Hãn đang ở một trường đại học trái phép không lí tưởng nào đó ở phía Nam, cho nên căn bản Thạch Đan Kì đến cả cơ hội “không thuần khiết” đều không có.

Ding! Cô lại cúi đầu xuống ngực.

Tại sao có thể như vậy….theo lý thuyết, trong ba người các cô, cô mới là người có khả năng phải độc thân đến già nhất…làm sao lại là người khiến cho cái sự lạc hậu của mình kêu “rắc” thế chứ (1 Ở đây Qin giữ nghĩa bản gốc, ý nói là chị Âm tự tay phá vỡ hình tượng lạc hậu của mình)

Trần Cửu Tương khà khà, cười xấu xa, “Bị tớ bắt được rồi? Lần này cậu cũng đừng có né nữa. Tại sao gần đây trông bộ dạng cậu cứ mất hồn mất vía thế kia? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đều là bạn bè của nhau, nên thành thật đi.”

“Không, không, thật sự không có…”

Thạch Đan Kì vốn chỉ ngồi bên cạnh uống trà, uống uống, cô đột nhiên kinh ngạc hết sức, chỉ vào mặt Âm đồng học.

"Cậu ——"

“Tớ….tớ thì làm sao?”, cô vội vàng sờ sờ lên mặt mình.

“Mặt cậu đỏ!”, Thạch Đan Kì không thể tin nổi, kêu lên.

“Tớ…..tớ….tớ cũng có mạch máu mà…”, Âm đồng học nuốt nước bọt một cái.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy trên mặt Âm đồng học có huyết sắc nha! Hai nữ sinh đồng thời chen dồn đến trước mặt cô để quan sát đại kì quan thứ tám của thế giới này.

“Tớ mặc kệ, cậu nhất định phải giải thích rõ ràng cho tớ, cậu đỏ mặt là cái ý gì chứ?”

“Thì….đơn giản chỉ là hiện tượng sinh lí…..”

“Chắc chắn là cậu ấy đang nghĩ tới ai đó nên mới đỏ mặt.” Thanh âm ngọt ngào như búp bê của Thạch Đan Kì lần này nghe thật thâm độc.

“Cái kia còn phải hỏi sao? Đương nhiên chỉ có một người. Nói đi! Hoàng Quang Lỗi đã làm chuyện gì mà cậu lại phải đỏ mặt?” Ánh mắt của Trần Cửu Tương tỏa sáng lập lòe như có được bảo vật vậy.

Thì….cái gì cũng làm.

Nhưng cho dù đánh chết Âm Lệ Hoa cũng không thể nói ra.

“Không, không có gì…” Cô cúi đầu né tránh.

Trần Cửu Tương đột nhiên thở dài:”Đây là chân ái2? (2 Tình yêu chân thật.)

Phù! Thiếu chút nữa Âm Lệ Hoa bị sặc nước bọt.

“Âm đồng học của chúng ta rất quen nếp, nhưng mà bình thường một thằng nhóc còn có thể sinh ra hứng thú đặc biệt như vậy với nữ sinh, đây gọi là chân ái?” Trần Cửu Tương đắc ý rung đùi phân tích.

“Cậu, cậu, cậu đừng nói lung tung!” Cô thà chết cũng không xác nhận.

“Này! Các cậu tới trình độ nào rồi?” Trần Cửu Tương tra hỏi.

"Cái cái gì, cái gì cái gì, cái gì cái gì trình độ. . . . . ." Cô sợ tới mức lắp bắp.

Trần Cửu Tương cảm thấy mục tiêu trên vai cô như được sưởi ấm,”Là một lũy hay vẫn là hai lũy?”

Cũng không phải là, là gôn….

“Không có! Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường…” Lần thứ hai đầu cô như rơi tõm xuống.

“Cái gì? Vốn dĩ Hoàng Quang lỗi đâu có ‘lợi hại’ (từ đc đặt trog dấu ngoặc kép nên đc hiểu theo ý ngược lại) như tớ nghĩ thế.” Trần Cửu Tương có chút nghi ngờ,”Dẫu gì bộ dạng của tên đó cũng cường tráng cùng cái đầu khỏe tốt, té ra cũng chỉ là thường thôi.”

Âm Lệ Hoa mồ hôi tiếp tục chảy ròng ròng mà lệ rơi lã chã.

Thạch Đan Kì đột nhiên thở dài, hai bàn tay xanh đặt trên bàn quan sát cô.

“Cậu, cậu nhìn cái gì…” Từ trước đến nay Âm đồng học chỉ coi người ta là chíp bông, lần đầu tiên bị người ta coi mình là chíp bông.

“Tớ chỉ là đang nghĩ,” Thạch Đan Kì kéo dài giọng nói,”Âm đồng học có bạn trai thì không sao, nhưng lại là người đầu tiên trong chúng ta ‘giao nộp’ cho bạn trai, thật sự khiến người khác không thể tin nổi.”

“Tớ…..tớ….mới không….cái kia không phải….tớ….” Hiểu lầm a! Tất cả đều là hiểu lầm, cô mới là kẻ vô tội!

“Đúng vậy!” Trần Cửu Tương học dáng dấp của Thạch Đan Kì, hai tay chống cằm u ám tối tăm nhìn thẳng cô, ”Bạn học Âm——"

“Làm, làm gì….” Cô kinh hồn bạt vía nói.

“Cậu sẽ không vứt bỏ chúng tớ, một mình chạy thoát để ‘sum họp gia đình’ đúng không?”

“Tớ….sẽ không…..tuyệt đối sẽ không….” Cô lại cúi đầu xuống.

“Vậy là tốt rồi, bằng không lại làm tổn hại đến bản bang chủ nhiều năm qua chiếu cố cho cậu, tớ tin cậu tuyệt đối không phải loại người vô tình vô nghĩa, là người trọng sắc khinh bạn.” Trần Cửu Tương xúc động nói.

Cô khóc không ra nước mắt.

Quyết định, trong tương lai trừ phi Trần Cửu Tương hay Thạch Đan Lỗi đều ra ngoài 3(3 ý nói đã có gia đình, ra khỏi bang), bằng không nhất định cô phải thủ vững đến cùng.

Cô tuyệt đối không muốn bọn họ đội lên đầu cô cái mũ tội danh vô tình vô nghĩa a ——

*

“Hở…”

Thân thể trần truồng của Quang nằm trên người cô, chậm rãi lười biếng vuốt ve thân thể cô.

Anh thật sự rất thích cọ xát với cơ thể cô. Trước kia cho rằng “đụng chạm da thịt trẻ em thật thích” là nói quá sự thật, nhưng trong căn nhà xiêu vẹo này, thật sự có một đứa trẻ da thịt non mềm.

Thân thể cô non nớt đến nỗi ngay đến lỗ chân lông cùng lông tơ tồn tại mà như có cảm giác không thể nổi lên, cho nên sau mỗi lần làm tình, anh rất thích chậm rãi như vậy, vuốt ve một chút một chút, cảm thấy hơi lạnh da thịt của cô dễ chịu kề sát anh, cảm thấy thân hình trắng nhạt của cô vì anh mà nhuốm đỏ bừng.

Sự hưng phấn của cô, mồ hội lạt của cô, cô hơi nhíu mày nhắm chặt mắt, cô cặn kẽ thở dốc, hết thảy hết thảy đều vì anh, chỉ có một mình anh là người trông thấy, chỉ có một mình anh mới có thể nhìn thấy. Đột nhiên một loại dâng lên giữ chặt ý định ham muốn cùng chinh phục, cảm giác này khiến anh bỗng nhiên lùi lại hai bước, cô gái dưới thân anh ưm một tiếng rất nhỏ, cắn môi thừa nhận rồi anh lại thô mãnh dùng sức.

Của anh! Tất cả đều là của anh!

Anh thỏa mãn hôn lên môi cô, không để ý tới cô đang cố gắng thích ứng sự xâm nhập vừa rồi của anh mà nhẹ nhàng thở gấp.

“Đừng….đừng….” Môi của Âm Lệ Hoa đã bị anh lấp kín, thiếu chút nữa không thở nổi.

Tiếng cười trầm mà nam tính ở bên vành tai cô vang lên, vén tóc mai của cô ra sau rồi hôn lên.

“Không chịu nổi như vậy? Thật vô dụng.” [Qin: dám nói chị Âm của bọn ta là đồ vô dụng?!!! Quang ca: *liếc mắt khinh thường thế ngươi không vô dụng?]Anh ngậm lấy vành tai cô, lại khôi phục cái kiểu tra tấn người kia, thong thả vuốt ve.

Vừa rồi bọn họ đã từng phóng thích một lần, đây là lần thứ hai.

Bình thường lần thứ hai anh sẽ trì hoãn tốc độ, kéo dài thời gian hưởng thụ.

Thân hình nam tính ngăm đen thật lớn, cùng thân thể nữ tính trắng lạt nhỏ xinh, hoàn thành trong việc làm nổi bật hình ảnh kích thích ham muốn.

“Anh…nhanh lên một chút….” Cô khẽ thở gấp.

Dang dở giữa chừng như vậy, thật khiến người ta khó chịu.

“Không.” Anh lười biếng nói, tình cờ khiến cho lực ra vào mạnh thêm, nhưng vẫn đang duy trì nhịp điệu không nhanh không chậm.

Tuổi trẻ cường tráng, đàn ông con trai đương nhiên thèm muốn mạnh mẽ, đã có lần thứ nhất, tất có lần thứ hai, thứ ba….Thậm chí sau đó vô số lần thì cũng tự nhiên mà xảy ra.

Khi chỉ cần hai người lén lút ở cùng một chỗ thì cũng là thời cơ của bọn họ, anh đều yêu cầu, mà cô….ít có thể cự tuyệt.

Kì thực, cho đến khi quan hệ cùng anh, lúc sau cô mới phát hiện ra vốn dĩ bản thân…cũng rất háo sắc. Khụ!

Thật sự cùng anh làm đúng là có cảm giác thật thoải mái. Không phải chỉ là ở chỗ cao trào một khắc kia thế đâu, cô mơ hồ cảm thấy thể chất của mình dường như có sự chuyển biến qua hình thức ái ân vi diệu4 này.(4 có nghĩa là tinh tế, khéo léo)

Hầu như từ lúc cô ý thức được thì cảm thấy thân thể mình rất lạnh, sau này cùng anh ân ái, cảm giác tuy cái lạnh vẫn còn, nhưng cũng không thấy khó chịu khi ở bên người khác như vậy. Vì thế, sự gần gũi của anh không hề giống thời kì trước làm cô nóng rát nữa, ngược lại làm cho cô toàn thân ấm áp dào dạt, thoải mái vô cùng.

Thi thoảng, sức khỏe cô lại suy yếu đi một chút, cái cảm giác lạnh lại nảy lên là lúc, anh sẽ….

Sau đó bọn họ liền….

Anh liền….

Cuối cùng liền…..

Khụ, tóm lại, như thế cả người cô sẽ ấm từ trong xương cốt đi ra, cho dù là cảm cúm thì cũng rất nhanh mà khỏe lại.

Tuy nói như vậy có chút quá đáng, nhưng kì thật bây giờ cô coi anh là “đồ dùng chữa bệnh” mà sử dụng.

“Lại phân tâm!” Trong lòng tên tiểu bá vương này cảm thấy lòng cô đang dao động, bất mãn kéo hai chân cô ra, siết chặt chân cô ở trên lưng, dùng sức lại vào trong cô thêm vài lần. [Qin: chú ý….’vài lần’ =))))))))))))]

“A…..” Âm Lệ Hoa hai mắt lờ mờ, thở gấp, bị anh làm cho chỉ có thể rên rỉ thở dài.

Tính cách của tiểu nữ quỷ này cũng thật gàn bướng bảo thủ, ngay từ đầu cô cực kì bị động, hơn nữa chỉ chấp nhận phương pháp làm truyền thống nhất. Nhưng mà, cô cũng đã ở bên anh hơn tám tháng, bị anh dụ dỗ cùng dẫn đường, cô cũng có thể phối hợp làm chuyện ấy với anh, khiến cả hai đều cực kì sung sướng—— Tuy rằng trong suốt quá trình, cô cũng chỉ nhắm chặt hai mắt mà thôi.

Giống như chỉ cần không mở to mắt thì dường như cũng không cảm thấy xấu hổ, anh thực không kìm nổi, trông vừa yêu vừa buồn cười.

Vẻ mặt nũng nịu của cô, rốt cuộc cũng khiến cho anh không chịu nổi, nâng cao mông cô rồi lại liên tiếp những bước cuối cùng một cách mạnh mẽ.

Từng bước kéo dãn thời gian ở trong cơ thể, nhịp điệu của anh càng thêm nhanh, cuối cùng cũng tới đỉnh điểm kiềm chế, cuối cùng cũng chấp nhận những đợt liên miên không dứt, hai người cùng nhau làm cho tất cả sức mạnh gợi cảm bùng nổ ra, sung sướng rên rỉ khi lên tới đỉnh điểm, có cảm giác lâng lâng trên biển.

Sau đó.

Anh vùi mặt vào trước ngực cô thở dốc dữ dội.

Trận cao trào mãnh liệt kia chừng như khiến cô mất đi thần trí, cô chóng mặt ngồi phịch xuống dưới thân anh.

Tần suất hít thở cuối cùng cũng nhanh hơn, sau đó, anh khó khăn khởi động người, lật úp cơ thể lại làm cho cô nằm trên người anh.

Anh là người cao lớn, cô lại thừa nhận không dứt, bằng không anh thật sự muốn nằm trên thân mình ở đời mà chậm rãi vuốt ve.

Cô lại mơ màng rồi đi vào giấc ngủ, anh đứng dậy, một động tác nhẹ nhàng tách rời hai thân thể, dọn dẹp lại căn phòng, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy khăn mặt sạch rồi lại đi ra lau sạch cho cô.

Mới vào rửa sạch mặt, di động liền vang lên.

Anh với bộ dạng không quần áo, thong thả lấy điện thoại từ túi quần Jean ở bên kia ra.

“A lô?”

“A Lỗi, là tớ.” Là đội trưởng của bọn họ gọi tới, chắc lại là khuyên anh đi gặp mặt SBL,” Huấn luyện viên muốn tớ khuyên cậu một lần nữa, thật sự bọn họ rất hứng thú với cậu, cậu thật sự không cần cân nhắc đàm phán với bọn họ sao?”

Hoàng Quang Lỗi bất đắc dĩ, “Đội trưởng, kì thật hồi Trung học cậu cũng chơi bóng với tớ đấy thôi, muốn đánh SBL thì tớ đã đi sớm rồi.”

“Những ngày trẻ tuổi cũng chỉ có vài năm, không thừa dịp lúc còn trẻ mà thử vận không phải rất đáng tiếc sao? Cậu là người chơi tốt nhất trong đội, tớ thật sự rất không bằng lòng khi thấy một nhân tài bị mai một như vậy.”

Hoàng Quang Lỗi cũng biết mình chơi bóng rất tốt, nhưng chí hướng của cậu lại không ở đây.

Anh đã nói chuyện cùng với chồng của dì Ngô là Thẩm Sở Thiên rồi, tương lai tốt nghiệp sau khi đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự sẽ bắt đầu làm ở công ti chú Thẩm, khỏi phải dựa dẫm vào cha mẹ, tôi luyện cho tốt cơ hội đó. Chú Thẩm cũng nói rất rõ, ông không cảm thấy sự nghiệp tất phải truyền cho con mình, chỉ cần Hoàng Quang Lỗi có năng lực, chú Thẩm cũng chẳng để ý gì, sẽ đem toàn bộ sự nghiệp trong tương lai giao cho anh quản lí.

Hoàng Quang Lỗi không có nghĩ được xa như vậy, cơ bản nhất mà nói, chi nhánh của công ti ở phía Nam là chỗ của cha mẹ, bất luận như thế nào cũng không từ bỏ, bởi vậy con đường trong tương lai anh đã xác định rõ, một nửa kiếp đã chơi bóng rổ cũng không thể thu hút anh.

“Đội trưởng, tóm lại chuyện này tớ đã quyết định, cám ơn cậu đã quan tâm, chuyển lời tớ đến huấn luyện viên, thật sự có lỗi.” Anh chậm rãi nói.

Đội trưởng thở dài.

“Được rồi, tớ sẽ nói lại với huấn luyện viên, thầy tìm tớ khuyên cậu đúng là tìm sai người, phải là tìm bạn gái cậu mới đúng.”

Trong đội cũng có mấy người giới thiệu bạn gái cho Hoàng Quang Lỗi, chủ yếu đối với người anh tuấn cường tráng như vậy, lại có vô số mỹ nữ hâm mộ, vậy mà cậu ta rõ chỉ chọn một người…Ách…so bì với đối tượng “Đặc biệt” như vậy, cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà rau xanh cây củ cải mỗi người một sở thích.

Hoàng Quang Lỗi cũng không che giấu sự thân mật của mình đối với bạn gái, trong đội bọn họ có mấy người nói lung tung, từng nhận xét lung tung, bị Hoàng Quang Lỗi nghe được, lt sau tại chỗ liền theo chân bọn họ xông lên, sau đó đánh cho mặt mũi bầm dập, toàn bộ bị huấn luyện viên cấm chơi trong hai hiệp, từ đó về sau không còn người nào dám lấy bạn gái cậu ta ra nói giỡn.

Thật không nghĩ tới, tên tiểu tử này rất có vốn rất đào hoa, thế nhưng thật chung tình.

Hai người lại nói một lát, cuối cùng đội trưởng cũng buông tha cho, thất vọng thu lại tia hi vọng.

Hoàng Quang Lỗi thuận tay vặn nấm đắm cửa liếc quanh bàn, nhìn lại——

Không thấy ?

Anh bước ra khỏi phòng, đi xung quanh nhà, cuối cùng tìm thấy người trong thư phòng.

Trên người cô là áo sơ mi của anh, tinh thần đã bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị trộm của Trần Cửu Tương, một phút sau sẽ thu hoạch quýt.

Hoàng Quang Lỗi đứng phía sau thưởng thức.

Cái áo sơ mi rộng thùng thình anh mặc vào vừa vặn, giờ ở trên người cô biến thành bộ âu phục duy nhất, vốn dĩ là áo ngắn tay, lại buông xuống cổ tay cô biến thành chín phần tay áo, cổ áo tròn nhẵn bóng gợi cảm để lộ ra một đoạn vai trắng như tuyết như phấn.

Nghĩ đến sau lớp áo sơ mi là cơ thể tuyết ngọc không hề tì vết của cô, trong lòng anh rung động, đột nhiên nghiêng người kéo cả người cô ôm vào trong lòng ngực.

“A! A! Đừng ầm ĩ…..quýt dài ra đi…quýt dài ra đi…” Cô dừng lại ở trên cánh tay anh, vén tóc ra sau, con ngươi nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Xem ra vẫn chưa mệt, hử?” Rõ anh không có ý tốt, quay người đi vào trong phòng.

“Không được nữa….hai lần rồi….” Yêu cầu rất quá đáng cũng không được rồi?

“Mới hai lần thôi mà. Bổn thiếu gia thân thể tráng kiện, còn có thể làm thêm hai lần.” [Qin: sốc! Ngươi tưởng chị Âm cũng cầm thú như ngươi sao?] Anh dễ dàng ôm lấy cô, giống như cô một chút sức nặng cũng không có.

Âm Lệ Hoa quá sợ hãi, “Lại phải chà xước da sao!”

“…….” Hoàng Quang Lỗi dừng lại trừng mắt nhìn cô.

“…….” Cô trừng mắt nhìn lại.

“ Phù ha ha ha ha ha ha ha ha ——" người nào đó chợt cười, cười đến nỗi ngã phịch ra ngồi trên đất.

Âm Lệ Hoa bối rối đứng thẳng, canh suông mì sợi để lộ ra hai cái tai hồng.

“Anh….Anh cũng không biết…thì ra làm nhiều cũng có thể bị xước da.” Anh cười cười lau nước mắt, sém nữa thở không ra hơi,”Lại đây, để anh kiểm tra xem, có xước da không.”

Anh động tay động chân chụp lấy người cô, khuôn mặt cô đỏ đến nỗi sắp bốc hơi.

“Em….cái ấy….cho nên….đau….” Cô cúi đầu lẩm bẩm một hơi.

“Đau cái gì?” Lỗ tai Hoàng Quang Lỗi tiến tới nghe lén.

Cái này thật sự cảm thấy rẩ nhục nhã, Âm đồng học xoay người quyết định ở trong thư phòng cho đến chết.

“Chờ một chút, quay lại quay lại.” Anh kéo cô lại, vẻ mặt cười đùa,”Em nói dài quá, đau cái gì?”

“Thì….cái đó….tròn tròn nhỏ nhỏ ….đau….”

Hoàng Quang Lỗi nghe xong, hồi lâu cũng đã hiểu ra.

“Uầy, vào trong phòng đi, để anh xem.”

“Không cần!” Cô lập tức chạy đến phòng khách, hai tay ôm một cây một cột, cho dù lũ lụt chìm ngập cũng không buông.

“Để anh nhìn trước xem sao, nói không chừng cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, xem qua đã rồi nói sau.” Anh nhẹ nhàng dỗ nói, nửa kéo cô ôm vào trong phòng.

“Anh cũng không phải là bác sĩ….” Cô bi thảm nói. Vì cái gì cô lại phải thảo luận sự tình với một tên con trai?

“Có một số việc có kinh nghiệm, không cần phải học y mới hiểu được.” Anh trấn an cô, đặt cô ở trên giường.

Ba phút sau, anh ngẩng đầu lên, chính thức tuyên bố,”Viêm chân lông.”

Cô kéo chăn đắp nửa người, vẻ mặt thê thảm.

“Làm sao có thể sinh ra ở nơi đó chứ.....” Đau quá, mỗi lúc đi đường, cái quần nhỏ bên trong sẽ cọ xát rất đau.

“Ở đó cũng có chân lông a! Đi thôi, anh dẫn em đi bác sĩ.” Anh lấy quần dai qua, bắt đầu mặc.

“Không cần!”

“Yên tâm, trong mắt bác sĩ em cũng chỉ là bệnh nhân mà thôi, cái đồ vật này nọ bọn họ nhìn cũng quen rồi, không việc gì phải xấu hổ.”

Xin người! Dù gì thì cũng là “đồ vật này nọ” của cô, cô làm không được.

"Không được. . . . . ."

“Con gái các em cũng kì quái thật! Giấu bệnh sợ thầy, tương lai sinh con cũng là bị bác sĩ xem, anh không để ý, em để ý cái gì?” Anh bắt đầu khởi động cánh tay cùng cô giảng đạo lí.

“Anh, anh….để ý làm gì?” Cũng không phải là anh ‘quyển quyển xoa xoa’ [*Vanila: K muốn bị report mature blog,, thỉnh độc giả tự hiểu =))].

Chỉ có thể như vậy, “Nếu em không đi khám, vậy anh sẽ giúp em xử lí.”

“Anh xử lí như thế nào…” Cô giật mình, hai tròng mắt trừng trừng.

“Thì cũng giống bệnh đậu mùa vậy thôi! Tiêm khử trùng trước, đâm phá bài trừ, muốn hay không? Đi khám hoặc anh giúp em chuẩn bị, tự mình chọn một phương án.”

Âm đồng học bi thảm ngồi dưới đất. Vì cái gì? Vì cái gì cô lại cùng với một người con trai thảo luận vấn đề riêng tư? Rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì? [Qin: chính là chuyện chị vu oan cko ng` ta đấy ạg]

“Em không muốn….em không muốn….chuyện gì cũng không muốn, để em đau đến chết đi cho rồi….Ô….”

“Ai dạy em không quan tâm đến bản thân.” Hoàng Quang Lỗi mất hứng nói, ”Cái đồ vật này nọ dài như vậy chính là do em làm việc và nghỉ ngoi không bình thường, làm khả năng miễn dịch giảm dần sẽ tạo ra thế! Tuần trước bảo phải vẽ vời cái gì đó, nhịn liên tiếp vài ngày, nhìn xem em về sau còn dám hay không dám.”

“Giờ học gần đây đều nhiều việc…” Cô rơi lệ nói. Nốt đậu dài đã không nói, vì sao lại sinh trưởng ở nơi đáng xấu hổ như vậy.

Không rõ ai quấy rối hai người, ngoài cửa đột nhiên vang lên rầm rầm tiếng đập cửa.

“Tiểu tử! Tiểu tử?! Con có nhà không?” Phong sư phụ đứng ngoài cửa hào sảng lớn giọng kêu to.

Hoàng Quang Lỗi thở dài, đi đối phó với người này.

“Sư phụ.” Anh mặc xong quần áo rồi mở cửa.

Một ánh sáng chói như mặt trời lập tức đập vào tầm mắt, vẻ mặt Phong sư phụ cười meo meo, nhét tấm bùa vào trong tay Hoàng Quang Lỗi.

“Này, cái này là cho ngươi....a, tiểu cô nương, ngươi cũng ở đây à?” Lão đại sĩ thu tay lại, quấn cái kia lại rồi đi vào cửa, ”Tiểu cô nương, thay sư phụ làm phép lên lá bùa là được rồi! Lần này có điều, cho công hiệu nó lâu một chút. Này mở quán ăn, này mở cửa hàng, này mở đồ tùy thân, này mở——"

Phong sư phụ thì thầm nói nửa ngày, Hoàng Quang Lỗi bước tới, ghé vào lỗ tai ông nói một câu,”Sư phụ, công lực của người ta chỉ đủ để người mở ra rồi thu lại, thầy còn muốn mở nhiều như vậy?”

“Ách?” Lão già nhất thời sửng sốt,”Này…Hình như cũng có lí.”

Hoàng Quang Lỗi vỗ vỗ vai ông, xấc láo quay vai ông hướng ra cửa.

"Sư phụ, muốn nói đến đạo gia chân truyền, toàn bộ thế giới sư phụ nói hai, không ai dám nói một , tiểu tử em đây đối với sư phụ vô cùng tin tưởng. Đấy! Sư phụ mau chạy nhanh về xem sách, xem có cái gì...Không cần bùa chú cũng đủ thu phục, vĩnh cửu miễn dịch; thật sự nói, tiểu tử con từ nay về sau đối ngài bái đầu bái chân, tâm phục khẩu phục."

“Này....Này....Này....muốn tìm, muốn tìm tìm.” Tức khắc Phong sư phụ cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại, cần phải bế quan tu hành một phen.

“Được, sư phụ tìm được rồi đến tìm con, chào.”Anh đưa lão già đó tống ra khỏi cửa, thuận tay giữ cửa.

Rắc, cửa đột nhiên bị một bàn tay già đời chống đỡ, Hoàng Quang Lỗi kinh ngạc nhìn lại.

Phong sư phụ lại bước đi thong thả tiến vào, nhưng mà lần này là đi đến trước mặt anh, kiễng chân nhìn trên mặt anh, hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Làm sao vậy sư phụ?” Hoàng Quang Lỗi bị ông làm cho ù ù cạc cạc.

“Há miệng ra.”

Anh đành phải hé miệng.

Lão đạo sĩ xem hết đầu lưỡi anh, tiếp tục dí sát vào quan sát sắc mặt anh, xoa bóp nhân trung, ấn ấn ‘ấn đường’ 5(5 hai từ ‘ấn đường’ cuối có nghĩa là phần nằm giữa hai lông mày)

“Kì quái kì quái, hẳn là sẽ không a! Này...” Bộ dáng của lão già trông như không nghĩ ra.

"Sẽ không cái gì?"

Lão đạo sĩ nhấc tay cong má suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhìn cô gái đứng ở chỗ khuất bên cửa phòng, lại quay về nhìn anh, một thân Chính Dương.

“Ầy, có khả năng là vậy.” Phong sư phụ sờ sờ ria mép,” Tiểu tử, ta xem ấn đường của con có điểm xấu, có thể là do gần đây vận khí con yếu đi, cho nên bị nhiễm âm khí của tiểu cô nương kia. Này đây là tấm bùa ngươi giữ lại hai cái, chờ sư phụ ta tìm ra ‘một phù thu phục’ rồi sẽ nói sau.”

Âm Lệ Hoa nghe sư phụ nói xong, không khỏi thay đổi màu ưu sầu, Hoàng Quang Lỗi cũng chẳng để ý.

“Biết rồi, ngài đi đi ngài đi đi.” Anh còn có chuyện trọng yếu phải làm.

“Nhớ kĩ, tiểu tử, không được lại gần những nơi không sạch sẽ, chờ dương hỏa của ngươi trở về rồi nói sau.”

“Biết rồi.” Anh phất phất tay áo tạm biệt lão đạo sĩ, đóng cửa, như tiếng mài dao soàn soạt quay về phía lợn dê vậy,” Tốt lắm, em theo anh đi khám, hay là anh giúp em chọn?”

“A a a! Tại sao anh vẫn nhớ——" tiểu nữ quỷ kêu thảm thiết.

Hoàng quang lỗi cười đắc ý, chuyên tâm đến đối phó suýt quên có người không nghe lời này đang trốn bệnh.

Bạn đang đọc Âm Đồng Học của Lăng Thục Phân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.