Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04 part 02

Phiên bản Dịch · 3773 chữ

Tiếng cười khẽ phát ra từ miệng anh, dội vào cổ họng cô và làm cho cô ép chặt hai chân vào nhau trong sự phấn khích. "Có hay là không?" anh hỏi, giọng nói vừa thích thú vừa lo lắng.

"Ô." Cô miễn cưỡng mở mắt, rồi bất động khi một cái bóng di chuyển vào trong phạm vi tầm nhìn của cô. Nó không phải là một cái bóng rất lớn, mà thực ra, là một vệt sẫm màu hơn trong màn đêm bao quanh họ, nhưng nó đang di chuyển. Thật ra đang rơi xuống, không ngờ lại rơi thẳng lên đầu của Stephen. Một con nhện! Đang bò xuống trên những sợi tơ mượt của nó! Nhận thấy mình đang phản ứng quá dữ dội, nhưng bất lực không làm được gì, cô chợt đẩy mạnh cánh tay anh và mở miệng để cảnh báo anh, nhưng đột nhiên con nhện rơi xuống chỗ đầu mút sợi tơ rất nhanh. Prudence theo bản năng giơ cây quạt đang đu đưa nơi cổ tay cô suốt buổi tối và đưa nó lên chỗ con nhện ... và trên đỉnh đầu Stephen.

"Cái gì -" Buông cô ra ngay lập tức, Ngài Stockton che đỉnh đầu và bước lùi ra sau.

"Một con nhện," Prudence thốt ra, bước theo anh khi anh cảnh giác di chuyển ra xa. "Thực đấy, thưa Ngài. Nó rơi từ nhánh cây cẩm thạch và đáp xuống trên đầu Ngài. Tôi chỉ -” Cô ra dấu bằng cây quạt, nét mặt cô sáng lên khi cô phát hiện cái đốm đen là con nhện ở trên cây quạt sáng màu mà Ellie đã đưa cho cô.

"Nhìn nè! Em bắt được nó rồi" Cô đẩy cái quạt về phía anh và Stephen vấp chân té vào một chiếc ghế để tránh nó. "Thực đấy, có một nhện trên đầu anh."

“Pru ơi”

Prudence thả cái quạt rơi xuống đu đưa qua lại lúc nghe tiếng gọi lo âu đó. Ellie đang đi dọc theo ban công, xoa xoa hai cánh tay cô và ngập ngừng ngó ra ngoài vào bóng đêm của mấy khu vườn tuyết phủ.

"Prudence, bạn có ở đó không? Cha nói ông thấy bạn đi ra đây."

"Chết rồi", cô ủ rũ nói và quay qua Stephen. Thấy cái cách mà người đàn ông này đang nhìn trừng trừng vào mình khi anh lại đứng lên trên đôi chân mình, cô giơ hai bàn tay lên trong ghê tởm. Cái quạt, một lần nữa lủng lẳng nơi cổ tay cô, đu đưa ở ngoài, gọn gàng chạm anh ở giữa hai chân. Prudence há hốc miệng kinh hoàng và bắt đầu bước về phía anh khi anh cúi gập người thở hổn hển. "Anh có -"

“Anh không sao!” Anh đưa một tay lên phòng thủ, di chuyển lùi lại xa khỏi cô. "Em đi ngay đi. Đi đi."

“Nhưng -”

“Pru!”

Lắc đầu thất vọng, cô quay người và vội vã ra ngoài tìm Ellie.


"Tốt hơn Ngài nên nhìn kỹ vụ này, thưa Ngài."

Stephen liếc nhìn lên từ đống sổ sách anh đang cân đối thì thấy Plunkett đứng ở cánh cửa để mở của văn phòng anh. Gương mặt người gác cửa thậm chí trông còn có vẻ cau có bực mình hơn bình thường, nhăn nhó lo âu khi có chuyện xảy ra. "Chuyện gì vậy?"

“Có một đám phụ nữ ở ngoài trước .”

Nhăn mặt với thông báo mập mờ, Stephen đứng lên và đi theo sau người đàn ông ngang qua nhà bếp và ra ngoài vào trong phòng đánh bạc. Nét mặt anh căng thẳng khi thấy cảnh tượng một ít khách quen ngồi rải rác quanh phòng. Công việc kinh doanh thu đã giảm đi càng ngày càng nhiều vì mỗi một trò phá phách của Prudence Prescott. Có sự giảm nhẹ số những khách hàng đêm hôm đó sau khi cô gây ra vụ lộn xộn, và số lượng đã giảm một nửa sau lần đầu độc của cô. Bây giờ còn không đầy một nhúm người ở đây. Người phụ nữ đáng ghét đó đã bắt anh trả một giá quá đắt. Phải chi cô ta có ở đây ngay bây giờ, có lẽ anh đã vặn cái cổ đáng yêu của cô luôn mất. Hoặc là hôn cô điên cuồng. Lạ thay, anh phần nào nghĩ rằng anh thích chọn lựa thứ hai hơn. Trò nghịch ngợm của cô cũng làm anh điên tiết - và đau đớn, anh thêm sau khi suy nghĩ - anh đã dành nhiều thời gian hình dung những hành động phóng túng với cô hơn là trừng phạt. Và tình tiết nhỏ trong văn phòng của Kindersley, trước khi anh lấy cái quạt đó trong háng, anh đã xoay xở chỉ để làm nóng bừng trí tưởng tượng của mình. Người phụ nữ trẻ này thực hấp dẫn anh, mặc dù khuynh hướng của cô là gây ra tàn phá bất kỳ nơi nào mà cô đi qua.

Stephen đẩy những ý nghĩ qua một bên khi Plunkett dừng lại trước anh. Liếc nhìn lên, anh thấy họ đã đi đến lối vào phía trước. Người gác cửa đẩy cửa mở ra và bước ra ngoài giữ cánh cửa cho anh đi theo. Stephen đi ra sau và trố mắt một cách ngớ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt anh.

“Cái quái gì thế này?” anh hỏi, há hốc miệng ra mà nhìn một đám phụ nữ đứng biểu tình.

"Hừ," Plunkett quát ầm ĩ. "Họ đã ở đây một giờ trước, và đang ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Rất nhiều phụ nữ ở ngoài đó là những bà vợ hoặc con gái của khách hàng. Việc này làm những người đàn ông sợ hãi bỏ đi. Những chiếc xe ngựa kéo đến, sau đó kéo đi nhanh chóng ngay khi nhóm phụ nữ đi về phía chúng."

Stephen thực sự không cần lời giải thích nào. Khi anh quan sát, một chiếc xe ngựa với huy hiệu nhà Justerly gắn ở trên kéo đến dừng lại trước tòa nhà. Anh nhìn thấy ngài công tước ló ra khỏi cửa sổ lúc đám phụ nữ biểu tình; sau đó những người biểu tình này bắt đầu hướng về xe ngựa la lớn, “Hãy cứu lấy linh hồn các người! Không chơi cờ bạc thêm nữa!”

Justerly thình lình thụt vào và cho các tấm rèm cửa buông xuống đóng lại, sau đó Stephen nghe tiếng thét gọi của ông ta cho người lái đánh xe đưa họ ra khỏi đó. Chiếc xe ngựa lắc lư đi mất và những người phụ nữ vỗ tay hoan hô sự thành công của họ trong việc cứu rỗi thêm một linh hồn nữa.

"Mẹ kiếp!" Bỏ lại Plunkett ở cửa, Stephen xông vào trong đám đông.

"Các bà thật lòng phá hoại tôi, phải không?"

Prudence từ từ quay về phía những lời nói đó, không ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của Stephen. Cô thực sự mong đợi anh đến sớm hơn, và đã nghĩ rằng anh rất kiên nhẫn chờ đợi quá lâu để gây nên một sự ồn ào. "Xin chào thưa Ngài. Tối nay Ngài có khỏe không?"

“Tôi có khỏe không à?” anh nhìn giận dữ. “Tôi đang chịu đựng tình trạng tài chính xuống dốc vì chính tiểu thư Prudence Prescott.” Không ai dám đến gần chỗ này. Tôi có tổng cộng mười khách trong câu lạc bộ lúc này đây – Tất cả họ đã ở bên trong trước khi em và liên minh những quý bà có bộ mặt cáu kỉnh của em đến. Và tất cả bọn họ cảm thấy kinh hãi bỏ đi vì sợ rằng một trong những bà vợ hoặc những bà mẹ của họ ra ngoài đây biểu tình. "

"Có phải cha tôi là một trong những người đàn ông ở bên trong không?" Prudence nhăn mặt hỏi.

"Không có."

Cô cười nhẹ nhõm với câu trả lời cụt lủn của anh. "Vậy thì, tôi tin rằng tôi có thể nói kế hoạch của anh đang tiến triển. Cảm ơn anh."

“Kế hoạch của tôi à.”

Prudence gật đầu nở một nụ cười. "Đêm hôm đó tại phòng kiêu vũ của Ellie, anh nói rằng, nếu tôi đã có cảm giác mạnh như thế về nạn cờ bạc, tôi nên đứng gác và làm cho sòng bạc đóng cửa hẳn."

“Ý tôi là em nên đứng gác cửa Hạ viện và làm cho luật pháp thay đổi và - ” Anh gắng sức giành lại quyền điều khiển của mình, sau đó nói rất bình tĩnh, "Tất cả điều em đã thực hiện xong, thưa tiểu thư, là bước kế tiếp hướng đến phá hoại công việc kinh doanh của tôi. Những việc này sẽ không giúp gì cho nguyên nhân của em. Cha em đang đánh bạc tối nay, tôi chắc như thế. Không phải chỉ có ở sòng Ballard không thôi"

Prudence trông có vẻ giật mình với lời gợi ý đó. "Khiếp quá! Dĩ nhiên ông ấy không. Ông phải từ bỏ tư cách hội viên của mình để vào các câu lạc bộ. Ông ủng hộ sòng bài của anh."

"Em không phải là hội viên của câu lạc bộ tư nhân để vào trong; em chỉ cần một người bạn để đưa em đi cùng với anh ta như là một vị khách. Cha em đã ở sòng bạc White vào đầu buổi chiều. Ông ấy -"

“Anh đang nói dối. Tôi theo dõi ông ở đây vào đêm đầu tiên và cả hai lần tôi đều đã ở trong sòng Ballard từ lúc ấy, ông đã -”

“Cả hai lần em ở trong sòng bạc Ballard đều là vào cuối buổi chiều,” anh chỉ ra kiên quyết.

Prudence cau mày. Điều mà Stephen đang nói là chính xác. Cô đã cố ý đi trễ. Khi lần đầu tiên cô cải trang thành một người đàn ông, cô đã mất cả buổi để gấp nếp và ghim vào phía sau chiếc quần ống túm của cha cô. Thậm chí với sự giúp đỡ của Ellie trời đã khá muộn khi cuối cùng cô bắt đầu. Sau đó, vào đêm cô đã cải trang thành một cô gái phục vụ, cô đã đi trễ để tránh các nhân viên nhà bếp, cô nghĩ như thế chắc ít rủi ro. Nếu những gì anh nói là thật, và cha cô không chỉ đánh bạc ở đây, thế thì cô đã lãng phí thời gian của mình ư. Phải không nhỉ?

"À, Vâng, cái đó chả có gì quan trọng. Điều quan trọng ở đây là cha tôi kìa, giống như những khách hàng còn lại của anh, sẽ không xuất hiện ở đây đêm nay, những người biểu tình của tôi vẫn thành công."

Stephen liếc nhìn cô thất vọng, rồi chộp lấy tay cô và bắt đầu lôi cô dọc theo vỉa hè về phía xe ngựa của anh.

“Anh định làm gì ? Buông tôi ra, thưa Ngài.” Cô định giáng bảng hiệu của cô xuống đầu anh, nhưng anh tóm lấy nó bằng bàn tay còn lại của mình và kéo mạnh ra khỏi cô, ném nó sang một bên với vẻ ghê tởm.

"Có phải em luôn luôn mang theo một cái gì đó để đánh vào đầu đàn ông không?"

"Tôi không mang theo những thứ trong người tôi với ý định đánh vào đầu đàn ông," Prudence trả lời với sự sỉ nhục.

"Chà? Thế chiếc dù em đã làm gãy trên đầu Plunkett là sao vậy?"

“Trời đã mưa vào đầu buổi tối. Tôi mang theo chiếc dù phòng hờ trời bắt đầu mưa lần nữa."

"À há." Anh nghe có vẻ không tin. "Còn cây ba toong mà em đánh liên tục vào Mershone khi em cải trang thành một người đàn ông thì sao?"

"Mershone nào?" Prudence lặp lại bối rối, sau đó hỏi, "có phải đó là gã có gương mặt diều hâu không?"

“Phải”

“Một gã xấu xa làm sao. Hắn ta ngược đãi một trong số những người phục vụ của anh và xứng đáng bị thế. Nhưng tôi chỉ có cây ba toong đó như một phần của sự cải trang của tôi; tôi nghĩ nó có hiệu quả nhất."

"Có hiệu quả nhất,” cô nghe thấy anh lầm bầm. Prudence nhăn mặt ở phía đầu anh.

"Em đánh lên đầu tôi bằng cây quạt lúc ở buổi khiêu vũ nhà Kindersley.”

“Tôi đã bảo với anh tôi xin lỗi về chuyện đó rồi kia mà. Có một con nhện khá lớn trên đầu anh và -”

“Em vừa mới đập tôi bằng tấm bảng mà em mang theo đó thôi!”

Không có lời biện hộ nào cho lời buộc tội đó, Prudence chỉ thở dài và ngồi vào cái ghế có lót nệm, rồi trân cứng người khi cô nhận ra rằng trong lúc làm cô rối bời với những lời buộc tội, anh đã sắp xếp để đưa cô vào trong cỗ xe ngựa của anh. Cô tông vào cánh cửa.

"Này, đừng, không được!" Stephen túm lấy eo cô và kéo cô vào trong lòng mình, giữ cô ngôi yên ở đó bằng một cánh tay trong khi anh đập mạnh tay kia vào thành xe ngựa. Cỗ xe xuất phát ngay tức thì và Prudence điên cuồng níu lấy cánh tay anh để duy trì thế cân bằng của cô.

"Anh có thể buông tôi ra liền không thế", cô nói khi cỗ xe ngựa đã ổn định và chạy nước kiệu đều đều.

"Nhưng tôi hơi hơi thích ôm em."

Prudence cảm thấy trong lòng cô tan chảy với lời tuyên bố khô khốc đó và cho phép mình khoái trá một chút được hưởng cái ôm của anh. Khi cô cảm thấy hơi thở của anh trên cổ cô, cảm giác hơi râm ran đua nhau xuyên qua cô; sau đó cô thở dài nghe rõ cả tiếng thở và thu người xoay lại khi đôi môi của anh ve vuốt làn da cổ nhạy cảm. Thế nhưng, khi bàn tay anh khép trên ngực cô xuyên qua chiếc áo dài và hơi ấm bên trong cô bắt đầu chuyển sang trạng thái bừng bừng nồng nhiệt, thì cô buộc mình đấu tranh thoát khỏi hai cánh tay anh để được an toàn ngồi ở chiếc ghế đối diện.

Stephen để cho cô đi. Anh mỉm cười với cô khi cuối cùng cô cũng liếc nhìn ngang qua anh.

"Tôi nghĩ em thích nụ hôn của tôi?"

Pru đỏ mặt. “Ừ. À. Nó chẳng thích hợp để - ”

“Còn em thì quá thích hợp,” Anh nhẹ nhàng trêu chọc.

Pru liếc nhìn ra xa, cố gắng không tỏ ra lúng túng cùng với bối rối và nhún vai. “Tôi không chắc tôi luôn luôn thích hợp, thưa Ngài, nhưng tôi có cảm giác như thế. Và khi mà tôi thoát khỏi ảnh hưởng của … Ngài, tôi nhận ra mình thật sự không muốn dính dáng đến ai đó đang giúp cha tôi và vô số những người khác, phá hoại gia đình họ bằng thói cờ bạc. Đặc biệt là một người đàn ông thừa hiểu chuyện này. Lẽ ra cha anh nên khiến anh đồng cảm với hoàn cảnh khốn khó thế này mới phải!”

Stephen lặng im trong giây lát, nụ cười đã không còn trên mặt anh. Cô nghĩ anh sẽ nổi giận và trả đũa vì những lỗi lầm của cô, nhưng cô lại ngạc nhiên trước câu đáp trả lặng lẽ của anh. “Tôi có thể thông cảm cho tình cảm đó, tiểu thư à. Tôi không cảm thấy khác biệt nhiều về mấy sòng bạc chó chết mà cha tôi tham dự hay là mấy người chủ của nó. Tôi hiểu từ lúc đó rằng mấy người chủ không phải đối tượng để đổ lỗi. Điều mà tôi sắp chứng minh cho em thấy đấy.”

Pru quay đầu đi và im lặng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.

“Nếu ông ấy không đánh bạc ở Ballard, thì sẽ đánh ở một nơi nào đó khác," Stephen nói nhẹ nhàng. "Tôi điều hành một sòng bạc lương thiện và hạn chế số tiền mọi người thua bạc là bao nhiêu. Nên khi họ bắt đầu thua quá đậm, tôi tống họ ra và gửi về nhà."

Prudence quay lại đối mặt với anh. "Chứ không phải anh còn làm họ thua sạch ngay sao – mà thực ra nếu không phải chỗ anh lấy tiền của họ thì cũng chỗ khác lấy à?"

Nổi bực tức lóe lên trên gương mặt anh. “Đó không phải là ý của tôi.”

“Vậy thì ý anh là gì?”

Anh mở miệng định trả lời nhưng ngưng lại để liếc nhìn qua cửa sổ khi cỗ xe ngựa chạy chậm lại. “Chúng ta đến rồi. Đi nào. Em sẽ thấy những gì tôi đang cố gắng giải thích.”

Mở cánh cửa xe ngựa, anh bước xuống và quay lại giúp cô ra ngoài. Prudence lờ đi bàn tay anh đưa ra và liếc nhìn tòa nhà mà họ đã ngừng ở phía trước. Khi cô từ chiếc xe ngựa bước xuống, cô nhận ra anh đã đưa mình đến White.

“Sau cuộc tranh luận của chúng ta ở buổi khiêu vũ nhà Kindersleys, tôi đã để tâm đến thói cờ bạc của cha em.” Stephen giục cô tới gần cửa sổ bên cạnh cửa ra vào. Có một bàn ở đó với những người đàn ông ngồi xung quanh. Prudence biết rằng nó được coi là vị trí tốt nhất trong nhà, nơi mà một người có thể được nhìn thấy với sự phô trương. Cha cô không phải là một trong số những người đàn ông ngồi ở bàn đó, cô nhìn vào trong với cảm giác nhẹ nhõm.

“Như tôi đã nói với em, tôi không cho phép khách hàng của tôi chơi quá nhiều. Vì ông ấy để mất một khoản tiền lớn mà em đang nói đến, tôi biết là ông ấy phải chơi ở chỗ nào khác nữa. Tôi mới chú ý đến chuyện này. Ông ấy thường đến đây đầu tiên. Kế đó tùy thuộc vào tâm trạng mà ông ấy còn đi đến một hoặc hai câu lạc bộ tư nhân khác. Sau đó ông ấy đến Ballard, nơi ông đánh bài cho đến đúng sau nửa đêm. Vào thời gian đó, ông ấy đến vài sòng bạc nhỏ hơn. Ông ấy hình như không đánh lớn tại bất kỳ điểm dừng nào, nhưng cộng tất cả vào, có lẽ ... " Anh nhún vai, rồi đột nhiên chỉ qua chiếc bàn đằng trước cửa sổ hướng đến một người ở bên trong. "Đó ông ấy đấy."

Prudence nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà anh đang chỉ. Đó là cha cô. Và ông đang chơi bài. Cô cảm thấy tim cô thắt lại trong lồng ngực. Tối nay thât là một sự lãng phí thời gian. Có lẽ tất cả đều là lãng phí. Và có lẽ cô đã biết tất cả suốt từ đầu đến đuôi và đã mù quáng làm những gì hình như có thể giúp ích – dù nó lố bịch thế nào chăng nữa.

Cô vẫn im lặng và ngoan ngoãn khi anh kéo cô ra xa khỏi cửa sổ và đưa cô trở lại cỗ xe ngựa, tự động bước vào khi người đánh xe mở cửa. Cô vẫn im lặng khi Stephen cho địa chỉ của cô cho người đánh xe và chỉ dẫn đưa họ đến đó. Phần nào đó trong cô nghĩ rằng cô nên quay trở lại với đoàn biểu tình. Xét cho cùng cô đã tổ chức nó, nhưng bây giờ có vẻ nó ít được sử dụng và cô không còn dũng khí nữa. Tất cả bọn họ quá kích động và phấn chấn bởi sự thật là họ đang kéo những khách hàng của sòng bạc Ballard biến đi mà cô không muốn trở thành người nói với họ làm nó chỉ vô tích sự. Không nghi ngờ tất cả những ông chồng hoặc những người cha của họ lại đang đánh bạc ở một nơi nào khác.

“Em nên bỏ cuộc đi, Prudence. Cha em đơn giản là không muốn nghe. Không có gì em nói sẽ gây ảnh hưởng với ông ấy. Đó phần nào là một căn bệnh. Tin tôi đi, tôi hiểu mà.”

“Vâng, tôi biết anh hiểu,” cô lặng lẽ nói. “Điều đó chính xác là lý do tại sao thật khó để cho tôi hiểu thấu đáo làm thế nào anh có thể cư xử với những người khác như những gì đã xảy ra đối với gia đình anh."

"Tôi không làm gì hết. Tôi quản lý một sòng bạc lương thiện. Tôi không lừa gạt -"

“Anh nói rằng đó phần nào là một căn bệnh. Một sự cưỡng bách. Không phải sau đó anh lợi dụng căn bệnh này sao?" Khi anh ngây ra nhìn cô chằm chằm, cô quay đầu đi thở dài. "Tôi không ngu ngốc đến độ nghĩ rằng tôi có thể làm cho cha tôi thay đổi cá tính của ông ấy. Cuộc nói chuyện của chúng ta tại buổi khiêu vũ đã làm cho tôi nhận thấy tôi không thể làm điều đó. Nỗ lực tối nay là cố gắng ít ra cũng làm chậm lại sự thua lỗ của ông ấy. Có lẽ tôi có thể giữ cho gia đình mình còn nguyên vẹn chỉ cần lâu hơn một chút. Tôi nghĩ – hy vọng - giữ cho chúng tôi không vào trại tế bần ít nhất là cho đến năm mới. Tôi thấy bây giờ thậm chí chuyện này là không thể."

Stephen giật nảy vì những lời nói của cô, mối quan tâm hiện trên khuôn mặt anh. "Chắc nó không quá tệ đến thế chứ?"

Câu trả lời của Pru là một sự im lặng đau đớn, và Stephen cau mày khi bắt gặp nét mặt đau khổ của cô.

"Prudence, làm ơn," anh nói, vươn tay ra để vuốt ve má cô, nhưng cỗ xe ngựa đã ngừng lại. Họ đã đến nhà cô. Đầy bàn tay của anh ra khi người đánh xe mở cửa, Prudence bước ra khỏi xe ngựa và bước vào cánh cổng nhà cô.

Bạn đang đọc All I Want của Linsay Sands
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.