Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5465 chữ

Ba ngày sau Liễu Ngạn Huân cùng Charles lần lượt mất tích.

Từ trên xuống dưới Elizabetta cũng bởi vì phát biểu của mùa đông mà bắt đầu bận rộn, thế nhưng các nhân viên cấp cao, động tác trên bàn vẫn như cũ không ngừng.

“Vẫn là không có tin tức. . . . . .”

Một mặt Hầu Quang Uy bận rộn công sự, mặt khác còn phải chú ý tin tức của Liễu Ngạn Huân cùng cha.

“Thiếu gia, nghỉ ngơi một chút đi a!” Joel lo lắng nói.

“Không được, tôi muốn có thể sớm biết tin tức của Ngạn Huân.” Hầu Quang Uy vẻ mặt kiên định.

“Cậu không nên quá lo lắng, chuyện lão gia cùng Ngạn Huân mất tích, chỉ có mấy người biết.”

Hầu Quang Uy gật đầu, “Cám ơn anh, tôi biết hiện tại không phải là thời điểm truyền tin tức xấu làm nhiễu loạn lòng người.”

Joel nhìn Hầu Quang Uy tiều tụy, có chút không đành lòng.

Trời cao thật sự không công bằng, vì sao trên con đường theo đuổi hạnh phúc của Hầu Quang Uy, lại có nhiều trắc trở như vậy? Lúc còn bé thì đi theo mẹ chịu khổ, sau lại thật vất vả mới thấy cha đẻ, nhưng vẫn bị điều khiển, thật vất vả gặp được tình yêu thật sự, thì lại ngại lễ giáo của thế tục. . . . . . .

“Anh yên tâm đi.” Hầu Quang Uy tựa hồ nhìn thấu tâm sự của Joel, “Chuyện nhỏ này không thể đánh gục được tôi.”

“Dạ, thiếu gia!” Joel lộ ra nụ cười.

“Thật xin lỗi, tổng giám đốc.” Lúc hai người đang cực khổ đợi tin tức, thư kí Jenny gõ cửa đi vào.

“Có chuyện gì sao?”

“Có người đưa tới kiện hàng, bảo là muốn đưa cho tổng giám đốc.” Jenny lấy một kiện hàng hình chữ nhật được bao lại bằng giấy đi tới.

“Cám ơn cô.”

Hầu Quang Uy đợi nàng đi ra, mới đem cái bọc kia mở ra. Bên trong là một cái hộp nhựa trong suốt, trong hộp có một bó hoa hồng trắng vẫn còn thấm ướt sương.

“Hoa hồng trắng? Này. . . . . .” Joel không giải thích được nhìn y.

“Bên trong có tờ giấy.” Hầu Quang Uy tranh thủ đem cái hộp mở ra, từ trên bó hoa rơi ra một tờ giấy.

Phía trên có một hàng chữ hết sức xinh đẹp viết —-

Nếu không muốn cho bó hoa hồng trắng này bị dính máu tươi, lấy bằng chứng chính xác ở trên tay ngươi để trao đổi.

Tối nay ba giờ, tại bến tàu số 5, đưa cái hòm cho người số ba ở bên cạnh quầy hàng màu xanh biếc.

“Ghê tởm!” Hầu Quang Uy tức giận la to, “Phi Lực lão hồ ly kia lại biết trên tay chúng ta có bằng chứng bọn họ ăn bớt công quỹ.” Y nắm chặt nắm đấm, oán hận nói.

Hai người nhìn nhau vài giây đồng hồ, trong phòng làm việc một mảnh tĩnh lặng.

“Xem ra, Phi Lực đã thiếu kiên nhẫn, dám ép chúng ta xuất thủ.”

Thanh âm của Joel phá vỡ sự trầm mặc.

“Không sai, không nghĩ tới hắn lại lấy vật chứng để uy hiếp tôi, “Hầu Quang Uy đem tờ giấy vò lại thành một cục.” Tôi quyết sẽ không để cho quỷ kế của hắn được thực hiện theo như ý.”

Trong con người của Hầu Quang Uy phát ra hai đốm lửa tức giận, cha con Phi Lực này thật sự là đã chọc phải lông của con sư tử đang ngủ say a. . . . . .


“Ha hả!” Tiếng cười dâm đãng của nam nhân quanh quẩn ở bên trong căn phòng ẩm ướt. “Tiểu tử này lớn lên thật đúng là xinh đẹp, nhìn hắn một cái da thịt non mềm.”

“Còn không phải sao? Giống y như nữ hài tử, uy! Hắn với ngươi thật sự đã từng yêu nhau sao?”

Quầy hàng trong phòng trống rỗng, Liễu Ngạn Huân ngồi trong một góc tay chân bị trói chặt, hắn lạnh lùng nhìn ba nam tử trước mắt bao gồm cả Tống Hoàn Minh ở bên trong.

“Không nên nói nữa!” Tống Hoàn Minh ngăn lại, không muốn lại tiếp tục vấn đề này.

“Hắc! Đừng nói nữa sao!” Một người to lớn diện mục hung ác khác cười đến tục tĩu, “Chúng ta cũng muốn biết ‘bạn trai’ của phú gia công tử trên người có mùi vị gì không a?”

Lời vừa mới ra khỏi miệng lền có một trận cười to.

“Không có gì hay mà nói!” Tống Hoàn Minh tức giận đem hai người đuổi đi ra ngoài.

“Làm gì? Thẹn quá thành giận hả?”

“Hôm nay then chốt là đến nửa đêm, các người ở bên ngoài hảo hảo coi chừng dùm! Nếu có cái gì không may, tôi sẽ nói tiểu thư trừng phạt hai người.!”

“Hư! giữ thì giữ!” Hai gã nam nhân kia tâm không cam lòng không muốn đi ra ngoài cửa.

Đem hai người đuổi đi ra ngoài, bên trong xe container chỉ còn lại hai người là Liễu Ngạn Huân cùng Tống Hoàn Minh.

“Thật xin lỗi!” Thanh âm Tống Hoàn Minh lúc này vang vọng ở bên trong thùng hàng trống rỗng, lộ ra vẻ mặt hết sức lực bất tòng tâm.

Liễu Ngạn Huân cũng không thèm nói chuyện với hắn, chẳng qua là lạnh lùng nhìn trên mặt đất.

“Tôi. . . . . . Tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của cậu!” Tống Hoàn Minh vội vàng nói: “Chính miệng tiểu thư Julia đã nói với tôi, chỉ cần Hầu Quang Uy đáp ứng cưới cô ấy, cô ấy nhất định sẽ thả cậu ra.”

“Ngươi hiện tại đang nói lời điên khùng gì?” Liễu Ngạn Huân vốn là không muốn phản ứng cái loại tiểu nhân này, nhưng hắn thật sự là nhịn không được những từ ngữ ngây thơ này của Tống Hoàn Minh.

“Tôi không nói lời điên khùng!”

“Ngươi căn bản là đã điên rồi!” Liễu Ngạn Huân nhịn không được rống to, Tống Hoàn Minh như vậy thật sự là làm người ta khinh bỉ. “Ngươi đến tột cùng là muốn làm hại ta đến bao lâu nữa? Ta không phải là đã cho ngươi chi phiếu rồi sao? Không phải ý nói là ngươi và ta từ nay về sau cũng không còn quan hệ gì nữa hay sao? Ngươi tại sao lại đem người ngoài đến hại ta?”

Tống Hoàn Minh nhất thời cứng họng, ngừng một lát sau đó mới dùng thanh âm như muỗi kêu nói: “Chi phiếu. . . . . . .Tôi chỉ điền một trăm ngàn, nhưng là. . . . . . .Nhưng là tôi đánh bạc bị thua. . . . . .”

“Cái gì?” Liễu Ngạn Huân thở dốc vì kinh ngạc, “Ngươi lại lấy tiền đi đánh bạc?”

“Tiểu thư Julia nói đánh cái này rất dễ thắng. . . . . . .” Tống Hoàn Minh xấu hổ cúi đầu.

Nhìn như vậy nhất định là bẫy của Julia thiết kế rất tốt, trước hết để cho Tống Hoàn Minh làm việc cho cô ta, sau đó liền xúi giục hắn bắt cóc mình.

Liễu Ngạn Huân chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu, “Mười lần đánh cuộc chín lần thua, ngươi không có biết sao?”

“Thật xin lỗi,” Tống Hoàn Minh nói xin lỗi nghe hết sức vô lực, “Đáng thương chính là vợ của tôi cùng hài tử không thể ra đời. . . . . .”

“Ta lúc trước sao lại có thể yêu ngươi bảy năm? Ngươi căn bản là không xứng đáng được ta trả giá bảy năm yêu thương!” Liễu Ngạn Huân kích động hống to.

Hắn lại vì bộ mặt giả dối bên ngoài này mà đi yêu Tống Hoàn Minh bảy năm, này thật là một chuyện ngu xuẩn!

So với quyết tâm của Hầu Quang Uy chỉ một lòng nghĩ muốn loại bỏ hết tất cả khó khăn, chỉ muốn được cùng mình tư thủ cả đời, cái tiểu nhân Tống Hoàn Minh này căn bản là không đáng giá để hắn bỏ ra nhiều năm đến như vậy!

“Liễu Ngạn Huân, thoạt nhìn tinh thần ngươi thật là tốt a!” Lúc này cửa kho hàng được mở ra.

Cha con Phi Lực xuất hiện ở trước mắt, cùng Charles tiều tụy đến nhìn không nổi đang đi theo phía sau bọn hắn.

“Chủ tịch!” Liễu Ngạn Huân kinh hô một tiếng, không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy Charles. “Nguyên lai là các người bắt cóc chủ tịch!”

Phi Lực lộ ra nụ cười gian ác, liếc một cái ánh mắt ra hiệu muốn Tống Hoàn Minh ra ngoài, “Không sai! Đây tất cả là muốn trách thì trách Hầu Quang Uy! Là y đã ép ta ra hạ sách này.”

“Phi Lực! Ta thật sự là đã nhìn sai ngươi! Ta bình thường đối đãi với ngươi không tệ, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Charles rống to.

“Im miệng!” Phi Lực đánh vào bụng Charles một quyền.

“Đừng đánh ông ấy như vậy!” Liễu Ngạn Huân nhịn không được kêu, “Ông ấy không chịu được ngươi đánh như vậy!”

“Tự thân mình còn khó bảo toàn, lại quản đến người khác?” Julia nở nụ cười lạnh.

“Hắn là người già,” Liễu Ngạn Huân bất mãn hết sức, “Hắn chịu không được hành hạ như vậy.”

“Hành hạ?” Phi Lực cười lạnh một trận, chỉ chỉ Charles, “Hắn hành hạ đối với chúng ta cũng không chỉ dừng lại ở một quyền này!”

Nam nhân ở bên ngoài coi chừng mở cửa ra đi tới, ở bên tai Julia nói mấy câu.

“Hầu Quang Uy đã đến.” Julia trên mặt lộ ra mỉm cười, “Như vậy tất cả con cờ cũng đã tập hợp đủ a.” Nàng quay đầu ra lệnh, “Để cho y đi vào!”

Khi thân ảnh của Hầu Quang Uy xuất hiện ở trước mắt, trong lòng Liễu Ngạn Huân rốt cuộc cũng có cảm giác an tâm cùng kiên định.

“Ngạn Huân!”

Sau khi Hầu Quang Uy đi vào gian phòng, liền nhìn thấy hai người Liễu Ngạn Huân cùng cha đều yên lặng, trong lòng kích động không thôi. “Em không sao chứ? Bọn họ có đối với em không tốt hay không?”

“Làm cái gì? Bây giờ còn không phải là thời điểm để các ngươi ở cùng một chỗ!” Phi Lực lập tức bảo thuộc hạ bên cạnh nắm chặt Liễu Ngạn Huân cùng Charles, không để cho Hầu Quang Uy đến gần hai người bọn họ một bước.

“Ngươi nhanh một chút thả bọn họ!” Hầu Quang Uy cắn chặt răng lên tiếng.

“Vật ta muốn đâu?” Phi Lực hỏi ngược lại y, “Bây giờ còn không thể để cho ngươi cùng Liễu Ngạn Huân gặp lại a! Trừ phi ngươi giao ra vật mà ta muốn.”

Hầu Quang Uy chỉ chỉ con tin, từ trong lòng ngực lấy ra một túi giấy, “Một tay giao người, một tay giao hàng!”

Phi Lực nở nụ cười lạnh, “Ngươi giả ngu thật là giống như thật a! Ngay cả ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi lừa!”

“Đó là ngươi phản ứng chậm, huống chi, Elizabetta vốn là do ta thừa kế.”

“Ngươi? Nếu không phải có Liễu Ngạn Huân này, ta còn thật sự nghĩ ngươi chỉ là một con rối nghe lời, cho nên mới tính toán muốn đem con gái của mình gả cho ngươi, nhưng nếu không phải là ngươi cố gắng hủy hôn, ngươi còn có thể ở sai khi ta tiếp nhận công ty mà được hưởng vinh hoa phú quý, cho ngưới giống như cha ngưới làm Tiêu Dao a!”

“Elizabetta vốn là của ta! Cái gì mà con rối với không con rối? Nghe mà muốn ói!” Hầu Quang Uy khinh thường nhổ một cái. (==!! mất hình tượng quá….)

Hầu Quang Uy chỉ chỉ Charles, “Nếu như không phải có cha ta, ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ có ngày hôm nay sao?”

“Charles tại sao lại được làm chủ tịch? Hắn chẳng qua là một quý tộc có tiền mà thôi! Hắn căn bản là bỏ mặc mọi người trong công ty làm loạn!”

Julia ở một bên hát đệm, “Không sai! Cha con chúng ta còn phải thay hắn giải quyết cục diện rối rắm thu thập nữ nhân dùm hắn, mẹ của ngươi không phải chính là một trong số đó sao?” Nàng dúng ánh mắt diễu cợt nhìn y.

“Không cho phép ngươi ô nhục mẹ của ta!” Hầu Quang Uy rống to.

“Nếu không phải có cha ta chèo chống, công ty sẽ lớn mạnh được như bây giờ sao? Ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa. . . . . .”

Lúc Julia đang hết sức mà chửi ầm lên. Tống Hoàn Minh thần sắc bối rối vọt vào. “Không xong cảnh sát tới!”

Mọi người vừa nghe, liền thấy quả thật đã nghe tiếng còi cảnh sát từ xa truyền tới.

“Ghê tởm! Hầu Quang Uy, ngươi lại giở trò?” Sắc mặt Phi Lực chìm xuống.

Trong lòng Hầu Quang Uy thầm kêu không ổn. Cảnh sát tới quá sớm, mà Liễu Ngạn Huân cùng Charles đều đang ở trên tay đối phương. Việc này cùng trong suy nghĩ hoàn toàn không giống nhau.

“Chuyện cho tới bây giờ, đã làm thì làm cho chót, ta liền giết ngươi trước!” Phi Lực vừa mới nói xong, liền móc khẩu súng từ trong ngực ra, nhắm thẳng vào Hầu Quang Uy.

“Phanh!”

Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, Hầu Quang Uy tránh hết tất cả trói buộc, liều lĩnh chạy đến bên người Liễu Ngạn Huân. . . . . .

“Không. . . . . .”

Hầu Quang Uy kinh hô một tiếng, mà thân thể của Liễu Ngạn Huân thì từ từ ngã xuống.

“Tại sao có thể như vậy? Hắn làm sao lại đột nhiên xông lên?” Julia thất kinh kêu to.

“Ngạn Huân, Ngạn Huân!”

Hầu Quang Uy tranh thủ ôm Liễu Ngạn Huân vào trong ngực, lúc này mới phát hiện trên vai của hắn đã nhiễm một mảnh vết máu đỏ sẫm.

“Thật là một hình ảnh cảm động a!” Phi Lực lại một lần nữa giơ súng lên, “Tình nhân của ngươi lại có thể không để ý đến sống chết lấy thân che chở cho ngươi.”

“Phi Lực ta muốn giết ngươi!” Y điên cuống hét lên, phẫn nộ trong lòng trào dâng.

“Ngươi có thể sẽ không còn cơ hội này,” Phi Lực đem súng nhắm thẳng vào đầu Hầu Quang Uy, “Ta sẽ đưa các ngươi cùng nhau xuống âm tào địa phủ!”

Hầu Quang Uy hai mắt nhắm nghiền, ôm chặt Liễu Ngạn Huân.

“Tất cả không được nhúc nhích!”

Trước một giây khi nổ súng, thì cảnh sát mở cửa tiến vào. Vây quanh mọi người, súng của Phi Lực rất nhanh liền bị đoạt được, hơn nữa còn bị cảnh sát khống chế.

“Các ngươi đang làm cái gì? Ta là người Anh quốc, không bị chế tài bởi pháp luật Đài Loan!” Phi Lực bị một gã cảnh sát đè ép, ngoài miệng không ngừng gầm thét.

“Mau buông, nếu không ta sẽ kiện các ngươi!” Julia gào lên, “Các ngươi làm đau ta!”

“Thật xin lỗi, Phi Lực tiên sinh.” Joel từ trong đám người đi ra, “Cảnh sát Anh quốc cũng đã quan sát ngươi lâu rồi, trừ tội chiếm lấy công quỹ thuộc tài sản của Elizabetta, hiện tại ngươi cùng lệnh thiên kim lại còn phạm phải tội bắt cóc đe dọa người khác.”

“Các ngươi không thể làm như vậy! Những sự việc kia hoàn toàn là do ba ba ta làm ra, không liên quan gì tới ta, các ngươi không thể bắt ta!” Julia bị làm cho sợ đến mặt không còn chút máu, lớn tiếng nói.

“Julia! Ngươi đứa con này sao lại đem tất cả trách nhiệm phủi sạch hết cả?” Phi Lực thóa mạ con gái của mình.

“Tất cả áp giải đi!” Cảnh sát đem toàn bộ đám người áp tải hết lên xe, Liễu Ngạn Huân thì được đưa đến bệnh viện.

“Van cầu các người, mau cứu Ngạn Huân!”

Lúc trên đường mang Liễu Ngạn Huân đến bệnh viện, Hầu Quang Uy sắc mặt trắng bệch lẩm nhẩm tự nói.


Đợi chờ đúng là thống khổ cùng gian nan.

Sau khi Liễu Ngạn Huân được mang đến bệnh viện, bác sĩ liền lập tức làm giải phẫu cho hắn, mà Hầu Quang Uy thì phải đứng ở ngoài cửa coi chừng lo lắng.

Thật vất vả, đèn đỏ phòng giải phẫu rốt cuộc cũng tắt.

“Bác sĩ, tình huống của hắn như thế nào?” Hầu Quang Uy lập tức xông lên phía trước hỏi thăm vị bác sĩ đã giải phẫu cho Liễu Ngạn Huân.

“Giải phẫu coi như thành công.” Bác sĩ có chút mệt mỏi trả lời, “Nhưng. . . . .”

“Nhưng như thế nào?” Y nóng lòng hỏi.

“Mời chuẩn bị tâm lý.”

“Có ý gì?”

“Vết thương của hắn rất sâu, hơn nữa còn chạm tới động mạch ở cổ, ra quá nhiều máu,” Bác sĩ chậm rãi nói: “Chúng ta đã cố hết sức, kế tiếp sẽ phải xem thể lực của bệnh nhân, còn có ý chí của bản thân hắn.”

Liễu Ngạn Huân được nâng lên đi ra ngoài, miệng mũi đều được bọc ống dẫn khí, khuôn mặt tuấn tú không có một chút huyết sắc, giống như một loại gốm sứ trắng.

Hầu Quang Uy cảm thấy đây tất cả chỉ như một cơn ác mộng.

Bọn họ hy vọng có thể sống chung cùng một chỗ, không nghĩ tới nguyện vọng nhỏ bé này tựa hồ vĩnh viễn không thể nào đạt được. Là bởi vì thân phận của y bất đồng, hay là do người bên cạnh có dã tâm, hoặc là âm mưu của quyền lực, làm cho bọn họ phải chịu nỗi khổ tương tư đây?


“Thiếu gia, ngài có muốn ăn một chút gì đó không?” Joel quan tâm hỏi Hầu Quang Uy đã hai ngày nay không ăn cái gì.

“Không cần, tôi không đói bụng.” Con ngươi Hầu Quang Uy vẫn dừng ở trên người Liễu Ngạn Huân đang nằm mê man ngủ trên giường bệnh.

“Ngài như vậy sẽ mệt chết, bác sĩ cũng nói vết thương của Ngạn Huân sâu như thế nào. Giải phẫu vừa mới xong, có lẽ sau một thời gian dài, cậu ấy mới có thể tỉnh lại. . . . . .”

“Tôi mệt chết cũng không sao!” Hầu Quang Uy nắm bàn tay lạnh như băng của Liễu Ngạn Huân vô lực nói, “Mạng của tôi là do em ấy đổi lấy, khi thời điểm em ấy đang hôn mê bất tỉnh, anh nói tôi làm sao có thể nuốt trôi, làm sao có thể ngủ được?”

“Thiếu gia! Bình tĩnh một chút!” Joel cũng kích động nói, hắn không thể nhìn ông chủ của mình thống khổ như vậy được. “Nhưng nếu Ngạn Huân tỉnh lại, biết được cậu ngược đãi mình như vậy, cậu nghĩ cậu ấy sẽ có bao nhiêu đau lòng? Hiện cậu ấy liều mạng vì muốn cậu sống sót, nhưng cậu thế nhưng lại tổn thương trái tim của cậu ấy!”

“Em ấy quá ngốc!” Hầu Quang Uy nghẹn ngào nói, “Em ấy tại sao không chịu vì mình mà suy nghĩ một chút? Tại sao phải trả bằng tính mạng của mình. . . . . . .”

Y cũng không thể nói được nữa, vừa nghĩ tới Liễu Ngạn Huân trả giá tất cả như vậy, tim của y cũng muốn vỡ.

Liễu Ngạn Huân luôn thương y như vậy, bằng không ai lại chịu vì người khác đỡ đạn chứ? Thà rằng dùng tính mạng của mình để đổi lấy an toàn của người mình yêu, đây không phải là một chuyện mà mỗi người đều làm được.

“Cha con Phi Lực đã bị đuổi sang Anh quốc, chuẩn bị tiếp nhận chế tài của cảnh sát Anh quốc. Mà một đám nhân viên có liên quan cũng đang được điều tra.” Joel nói sang chuyện khác, nói cho y biết tin tức gần đây. “Ngoài ra, về phát biểu biểu diễn mùa đông, lão gia muốn tôi chuyển lời cho cậu biết, kêu cậu yên tâm.”

“Ba ba tôi?” Y có chút ít ngoài ý muốn.

“Dạ, sau khi trải qua sự kiện lần này, tựa hồ đã đánh sâu vào lão gia, hiện tại ông ấy như muốn đền bù các sai lầm trong quá khứ, trước mắt đang tự mình xử lý các loại giấy tờ văn kiện.”

“Phải không?” Như vậy thật là một thu hoạch ngoài dự liệu.

“Còn có, lão gia nói. . . . . .” Joel ho nhẹ một tiếng, “Ông ấy ủng hộ cậu cùng Liễu Ngạn Huân ở chung một chỗ.”

“Chúng tôi. . . . . . Có thể ở cùng một chỗ?” Hầu Quang Uy lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc. “Là chính miệng cha tôi nói sao?”

“Đúng vậy.”

Sắc mặt của Hầu Quang Uy liền lập tức ảm đạm xuống. “Nhưng là, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng a.” Y nhìn Liễu Ngạn Huân đang hôn mê bất tỉnh, “Nếu Ngạn Huân không tỉnh lại, thì tất cả chỉ là nói suông.”

Quả thực, Liễu Ngạn Huân giống như vương tử của một quốc gia đang ngủ say trong chính giấc mơ của mình, tiếp tục vùi ngủ.

“Em nghe thấy chưa?” Trong con ngươi của Hầu Quang Uy cơ hồ là lóe lên nước mắt, tay run rẩy vỗ về khuôn mặt Liễu Ngạn Huân. “Ngạn Huân em nghe thấy chưa? Cố gắng của hai người chúng mình đã có thể làm cho cha anh thừa nhận rồi. . . . . .”

“Có thể ở cùng một chỗ. . . . . .” Y không nhịn được nước mắt chảy xuống khuôn mặt, nước mắt thương tâm nhỏ lên cánh môi của Liễu Ngạn Huân.

“Chúng mình có thể ở chung một chỗ, đây không phải là điều em vẫn muốn sao?” Hầu Quang Uy không thấy rõ tất cả trước mắt. Chẳng qua là y không ngừng ma sát khuôn mặt của Liễu Ngạn Huân.

Từ sau khi mẹ y chết, y không bao giờ. . . . . . rơi nước mắt xuống nữa. “Anh là nên cao hứng tình yêu của chúng mình rốt cuộc được thừa nhận, hay là nên bi thương khi em cứ hôn mê bất tỉnh như vậy?”

“Nên. . . . . . .Dĩ nhiên. . . . . . .Phải. . . . . . .Cao hứng. . . . . .”

“Trời! Cậu ấy tỉnh!” Joel kinh hô, liền xoay người chạy ra cửa, “Tôi đi gọi bác sĩ, cậu ở đây trông nom cậu ấy.”

Khi cặp mắt đen nhánh của Liễu Ngạn Huân lại lần nữa mở ra, trái tim của Hầu Quang Uy cơ hồ trong nháy mắt ngưng đập.

“Trước đừng nói!” Hầu Quang Uy vội vàng ngăn hắn lại, “Em vừa mới tỉnh lại, đừng có nói, để tránh hao tổn thể lực.”

Liễu Ngạn Huân khẽ lắc đầu, “Em. . . . . .muốn. . . . . . .”

“Em cái tên ngu ngốc này!” Tâm tình Hầu Quang Uy kích động, cũng là vui mừng. “Em hại anh lo lắng muốn chết!”

“Anh không có chuyện gì. . . . . .Thật là quá. . . . . .tốt.” Liễu Ngạn Huân khẽ lộ ra nụ cười.

“Em thực ngốc! Tại sao lại chạy tới chịu chết?” Hầu Quang Uy trách cứ hắn.

“Em không muốn anh. . . . . . .chết. . . . . . .” Liễu Ngạn Huân nhíu mày, từ từ nói: “Em hi vọng anh. . . . . .vui vẻ. . . . . .”

“Còn anh thì hi vọng người anh yêu bình an vô sự a!” Hầu Quang Uy hôn tay hắn, trong con ngươi không nói nên lời. “Em biết khi anh nhìn thấy em thay anh đỡ một phát súng này, anh càng hi vọng là viên đạn đó nên xuyên qua chính là lồng ngực của anh?”

“Không. . . . . . .Không nên nói bậy. . . . . .”

“Anh không có nói bậy! Anh thật sự hi vọng người bị chết chính là anh. . . . . .”

“Em cũng đã tỉnh. . . . . . Anh còn nói chết. . . . . .chết cái gì a. . . . . .” Liễu Ngạn Huân từng câu từng chữ nói. “Chúng mình. . . . . .phải cùng nhau sống vui vẻ. . . . . . . .”

“Biết rồi, chúng ta nhất định sẽ!” Hầu Quang Uy hướng hắn đảm bảo, “Anh sẽ không để cho bất luận người nào tổn thương em nữa!”

Vĩ thanh

“A. . . . . .Không thể! Ken!”

Đứng ở gần trên cây thông cao, Liễu Ngạn Huân đang chuẩn bị treo sao lên, liền giận dữ mắng mỏ Ken đang ngậm đồ trang trí màu đỏ.

“Kệ nó đi! Dù sao chờ một lát nó sẽ chán!” Joel nhịn không được nhắc nhở Liễu Ngạn Huân, tay của hắn cũng không có dừng lại.

“Không được, dưỡng thành thói quen của nó như vậy là không tốt.” Liễu Ngạn Huân vội vàng đi xuống từ cái thang.

“Cẩn thận vết thương của cậu, mới hơn một tháng thôi, đừng làm động tác quá lớn.”

“Tôi biết, tôi sẽ tự mình chú ý.”

Joel lắc đầu, theo hắn đi! Hắn biết Liễu Ngạn Huân có tính không thể qua loa được một tí, chắc chắn sẽ không để Ken được tự tại.

“Tối nay là đêm giáng sinh a!” Hắn đem tất cả bày biện chuẩn bị xong, mỉm cười tự mình lẩm bẩm nói: “Mình cũng cần phải đi, tránh để quấy rầy thiếu gia. . . . . .”

Cửa phòng bếp nhẹ nhàng bị mở ra, sau đó lại lén lút khép lại.

Từ sau khi chuyện kia xảy ra, thì rất nhanh đã tiến vào mùa đông.

Charles trở lại Anh quốc, thay đổi thái độ bất cần đời trước kia, bắt đầu tự mình đốc thúc công ty vận hành, mà Hầu Quang Uy thì ở lại Đài Loan, làm cho công ty mới ở Đài Loan sớm bước vào quỹ đạo.

Tất cả sóng gió đều đã qua, tương lai tốt đẹp đang đón chờ hai người đã khổ tận cam lai.

“Uông uông uông uông. . . . . .”

“Bị ta bắt được đi!” Liễu Ngạn Huân nhào tới, bắt được Ken đang chuẩn bị giấu đồ trang sức màu đỏ xuống khe thảm cỏ. “Ngươi là con chó hư!” Hắn có chút thở gấp, bất quá vẫn nắm chặt Ken không tha, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được nhìn thấy đồ có màu sắc tiên diễm thì lại cắn lấy. . . . . . “

“Bao gồm cả quần lót?”

Từ phía sau Liễu Ngạn Huân truyền đến một âm thanh hết sức quen thuộc.

“Không sai, bao gồm cả quần lót đỏ.” Liễu Ngạn Huân xoay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú phiếm đỏ.

Hầu Quang Uy cười khanh khách dựa vào trên cửa nhìn chắm chú Liễu Ngạn Huân.

“Tại sao lại nhìn như vậy?” Hắn tức giận nói.

“Cảm thấy em thật là khả ái, cho nên liền nhìn em a!” Hầu Quang Uy vẫn mang theo mỉm cười mê người, cũng không nhúc nhích nhìn hắn.

“Hiện tại lạnh như vậy, cũng không mau một chút đi vào nhà.” Hắn bị ánh mắt của Hầu Quang Uy nhìn vậy có chút tâm hoảng ý loạn, từ trong miệng Ken lấy lại đồ trang trí đi vào trong nhà.

“Chờ một chút!” Hầu Quang Uy ngăn chở đường đi của hắn.

“Làm cái gì?” Khuôn mặt Liễu Ngạn Huân hiện lên nghi vấn nhìn y, “Anh muốn em cùng anh đứng ở chỗ này, chờ để biến thành que kem sao?”

“Anh làm sao có thể bỏ qua được đây?” Hầu Quang Uy cười đến càng thêm vui vẻ. “Nhìn em bị anh chọc cho. . . . . .”

“Trêu cợt người như vậy rất vui vẻ hay sao?”

“Anh nào có trêu cợt em? Anh không phải cũng đã thực hiện giao hẹn, ngày lễ giáng sinh không ở lại công ty làm việc hay sao?” Y cúi người xuống, nhẹ nhàng mà nói ở bên tai Liễu Ngạn Huân: “Vậy em cũng phải chịu một chút gì đó! Tỷ như nói buổi tối hôm nay. . . . . . Anh sẽ không cho phép em nói không đó. . . . . .”

“Em. . . . . .Em lúc nào đáp ứng sẽ cho anh vào buổi tối hôm nay. . . . . .” Mặt Liễu Ngạn Huân càng đỏ hơn, “Em chỉ là nói anh lễ giáng sinh nên về nhà sớm một chút mà thôi, em nhưng. . . . . . .Wow!”

Liễu Ngạn còn nói chưa xong, liền bị một bó hoa hồng thật to làm cho sợ hết hồn.

“Đây là. . . . . .”

“Thích không?” Khuôn mặt tươi cười của Hầu Quang Uy chen vào giữa một đám hoa hồng trắng, lộ ra vẻ mặt đẹp trai vui vẻ, “Tặng.”

Liễu Ngạn Huân không nghĩ tới y xuất ra một chiêu này, nhưng trên mặt hắn vẫn là rất vui mừng.

“Em còn không cho anh biết em là có thích hay không a!”

“Có thích hay không có quan hệ gì?” Liễu Ngạn Huân đè lại vui sướng trong lòng, tận lực không để cho cảm xúc của mình lộ ra.

“Điều này đối với anh rất quang trọng!” Y giống y như đứa bé, hô to lên, “Đây cũng là giáng sinh đầu tiên mà chúng ta cùng nhau trải qua!”

“Vậy thì thế nào?” Liễu Ngạn Huân trêu tức nhìn về y, “Dù sao chúng ta cũng sẽ cùng vượt qua rất nhiều lần nữa, không phải sao?”

“Em thật không nói?”

“Em còn cần phải nói sao?” Liễu Ngạn Huân cảm thấy y như vậy có chút đáng sợ, “Hai đại nam nhân không nên câu nệ chuyện tặng hoa nhỏ như vậy. . . . . .”

Hắn còn chưa nói dứt lời, cả người đã bị Hầu Quang Uy ôm ngang lấy, xông thẳng vào bên trong nhà.

“Thả em xuống! Nhanh một chút. . . . . .” Liễu Ngạn Huân kêu.

“Không được!” Thanh âm Hầu Quang Uy nghe có chút không vui, “Em cảm thấy hoa anh đưa tới là không có ý nghĩa? Vậy tại sao thời điểm lúc trước ba ba tặng em hoa, em lại nhận?”

A!

Nam nhân này là đang cùng hắn ghen đây!

“Đó là bởi vì. . . . . .” Hắn cười cười, “Đó là cha anh a! Em không thể để cho ông ấy ấn tượng xấu, không phải sao?”

Hầu Quang Uy nhẹ nhàng đặt hắn lên giường mềm mại trong phòng ngủ, trên mặt mất sạch vẻ bất mãn.

“Anh muốn làm gì?” Liễu Ngạn Huân nhìn chằm chằm y.

“Đương nhiên là muốn cho em mặc quần lót anh mới mua a!” Vẻ mặt Hầu Quang Uy liền lập tức biến thành bộ dáng hài tử đùa dai.

“Hả. . . . . .Cái gì?”

Liễu Ngạn Huân vẫn không rõ dụng ý của y, đã nhìn thấy y nhổ từ trong bó hoa một đóa hoa Mân Côi.

“Anh biết em có thể sẽ không thích cái loại hoa không thực dụng này, cho nên anh liền mua đồ vật thực dụng để thay thế.” Hầu Quang Uy tà ác nói, vừa đem đóa Mân Côi trên tay nới lỏng ra, lúc này Liễu Ngạn Huân mới hiểu được a. . . . .

“Đây là quần lót được làm từ hoa hồng!” (==!!! lại còn thế nữa….) Hầu Quang Uy lớn tiếng nói, trên mặt khó nén khỏi cảm giác hưng phấn.

“Đến đây đi! Ngạn Huân, để cho anh làm em thấy mùa đông không còn lạnh lẽo!”

“Không. . . . . .Không nên!” Động tác Liễu Ngạn Huân nhanh chóng túm lấy quần bò của mình, “Ai muốn mặc cái thứ đồ chơi quỷ kia a!”

“Chính là em a!” Vẻ mặt Hầu Quang Uy vô cùng thật tình, y bổ nhào về phía Liễu Ngạn Huân, “Đây chính là thiết kế mới nhất của anh dành cho tân nương a!”

“Trời ạ. . . . . .”

Hai người nhịn không được cùng ôm nhau phá lên cười, ôm nhau cùng một chỗ trao đổi rất nhiều ngọt ngào.

“Sau này không cho phép nhận hoa của nam nhân khác nữa.” Hầu Quang Uy thấp giọng cảnh cáo hắn. “Em là của anh, anh không cho phép người khác trêu trọc bảo bối của anh.”

“Ai cũng không thể trêu chọc em?” Liễu Ngạn Huân có chút bất bình nói: “Kia quá không công bằng!”

“Bởi vì anh yêu em a!” Y cởi ra y phục của Liễu Ngạn Huân, “Cho nên chỉ có anh mới có thể trêu chọc em.”

Trong lòng Liễu Ngạn Huân tràn đầy cảm giác ngọt ngào, “Uy, anh biết không?”

“Ừ? Biết cái gì?”

“Đây là lời uy hiếp hạnh phúc nhất mà em được nghe qua.”

Hai người trong lòng tràn đây tín nhiệm đối với nhau, lần này bọn họ rốt cuộc có thể vĩnh viễn ở cùng nhau không rời xa a. . . . . .

Bạn đang đọc Ái Tình Thật Vĩ Đại của Bội Bội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.