Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở chung

Phiên bản Dịch · 2461 chữ

Mọi chuyện được thu xếp rất ổn thỏa, chỉ trong một ngày Tạ Mẫn Chi và Lâm Khiếu đã thuyết phục được nhà trường, Tần Dực Minh cũng rất nhanh tìm được một nhà trọ ở gần trường học gồm ba phòng ở một phòng bếp, an bài tốt hết thảy mọi thứ, ba người nhanh chóng hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao, lúc Tô Ngôn đưa Lâm Khiếu và Tần Dực Minh đến phòng kí túc của Lâm Mộ để thu dọn đồ đạc cũng đã là bảy giờ tối.

“Tô Ngôn, có chuyện gì vậy? Lâm Mộ bị làm sao thế?” Triệu Cường đang còn mơ hồ nhìn bọn họ thu thập hành lý của Lâm Mộ, cả một ngày không thấy, bây giờ là đang làm cái gì a.

“Không có việc gì đâu, chỉ là thân thể Lâm Mộ không tốt, cho nên về sau không ở đây được.” Lâm Khiếu và Tạ Mẫn Chi chính là đưa ra lí do thân thể Lâm Mộ không tốt cần đặc biệt được chiếu cố về mặt sức khỏe, không thích hợp sống trong phòng kí túc xá đề nghị với nhà trường, đương nhiên trước đó bọn họ đã xin đủ thứ giấy chứng minh của bệnh viện về để làm bằng chứng, cho nên lại càng dễ dàng thuyết phục.

“”Nga, tớ còn tưởng là có chuyện gì hệ trọng, không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”

Đang lúc chuẩn bị đi thì Lí Học Phong từ bên ngoài trở về, đột nhiên thấy trong phòng có nhiều người như vậy hắn rất sửng sốt, lại còn có Tô Ngôn.

“Cậu là Lí Học Phong?” Lâm Khiếu lạnh lùng hỏi, che giấu không được đằng đằng sát khí.

“Ân, ân.” Lí Học Phong bị khí thế kia dọa sợ tới mức lùi về sau từng bước, cứ như vậy hắn sẽ bị ánh mắt kia giết chết mất.

“Hãy coi chừng đấy.” Nếu không phải Lâm Mộ nói quên đi đừng làm to chuyện, Lâm Khiếu nhất định sẽ không buông tha cho kẻ này.

“Chúng ta đi thôi.” Tần Dực Minh lôi kéo Lâm Khiếu đi ra khỏi phòng.

Bọn họ trở lại nhà trọ mới thuê, dọn dẹp hành lý, chạy đi chạy lại cả một ngày đã làm họ mệt chết rồi. Lâm Khiếu và Tần Dực Minh về trước, để Lâm Mộ và Tô Ngôn tự thu dọn hành lý của mình. Dù sao cũng đã muộn, Tô Ngôn liền đi lui phía sau nhà xem cửa nẻo một chút, thu xếp ổn thỏa để làm Lâm Mộ yên tâm.

“Ngày mai còn phải đi học, tắm rửa rồi nghỉ sớm một chút đi.” Tô Ngôn nói xong liền ôm mấy cái thùng đi vào thư phòng, Tần Dực Minh làm việc thật chu đáo, ba phòng ở một phòng bếp, hai phòng để làm phòng ngủ còn một phòng để làm thư phòng, trong đó có một loạt các loại sách và hai máy tính để bàn, kết nối mạng đầy đủ.

“Đừng thức khuya quá, cứ chậm rãi mà dọn dẹp thôi, nhớ ngủ sớm một chút.” Lâm Mộ đứng ở cửa thư phòng quay đầu, “Tớ ngủ trước, ngủ ngon.”

“Ân, ngủ ngon Mộc Mộc.” Tô Ngôn gật đầu đáp lời.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh làm cho con người ta ứng phó không kịp, chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi mà Lâm Mộ cảm thấy mệt mỏi quá, nhưng lúc này cậu đã thực an tâm, nằm ở trên giường rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ. Tô Ngôn tắm rửa xong nghĩ muốn nhắc nhở Lâm Mộ đừng để nhiệt độ điều hòa thấp quá, qua phòng thì thấy Lâm Mộ đã ngủ rồi, Tô Ngôn cầm lấy điều khiển chỉnh cao thêm mấy độ, cúi đầu hôn lên trán Lâm Mộ, buông điều khiển rời khỏi phòng.

Đêm nay Lâm Mộ ngủ thật sự an ổn, sáng sớm tỉnh lại đã đến phòng bếp nấu cháo, lúc Tô Ngôn thức dậy đã thấy bữa sáng tỏa hương thơm ngào ngạt được dọn sẵn ở trên bàn, đột nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc dâng lên, nhìn về phía Lâm Mộ đang đứng trong bếp ngây ngốc cười.

“Cười cái gì, mau ăn đi, buổi sáng không phải cậu cũng có tiết hay sao? Còn đứng đó trì độn thì sẽ trễ chuyến xe mất.” Lâm Mộ đem một cái trứng chim thả vào bát Tô Ngôn.

“Bác Tần có mua xe đạp cho chúng ta, đạp xe đi sẽ nhanh hơn.” Tô Ngôn ăn bữa sáng trong hạnh phúc tràn đầy.

“Tớ sẽ không đạp đâu.”

“Tớ chở cậu mà, mẹ tớ có kêu tớ đi học bằng lái, về sau tớ sẽ lái xe chở cậu đi học, giỏi không?” Anh ha ha ngây ngô cười.

“Vì cái gì không phải là tớ học rồi chở cậu chứ?”

“Lái xe mệt lắm, mấy chuyện mệt mỏi như vậy đương nhiên phải để cho tớ rồi.”

“Ăn đi, vừa nói chuyện vừa ăn khó tiêu hóa lắm.”

Giáo trình của Tô Ngôn luôn bộn bề công việc, mỗi ngày đều có lịch đầy tràn, Lâm Mộ tương đối rảnh hơn anh, cậu mỗi ngày thích nhất việc đi mua đồ ăn về làm cơm tối và sáng dậy sớm làm điểm tâm. Tô Ngôn bất luận có bận đến đâu cũng cố gắng thu xếp về nhà ăn cơm Lâm Mộ nấu, Lâm Mộ nấu ăn rất ngon, Tô Ngôn ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn ở bên ngoài, nhưng mà anh không muốn Lâm Mộ thêm vất vả, nấu cơm giặt quần áo đa số cũng đều do Lâm Mộ làm rồi, tuy Tô Ngôn không muốn nhưng anh thật sự quá bận, không có thời gian phụ Lâm Mộ.

Tích tích tích: “Cậu có giọng nói thật hay, mời cậu gia nhập tổ kịch của chúng tôi”

Tích tích tích: “Ba Mộc của chúng tôi sắp bắt đầu làm kịch rồi, mời cậu gia nhập vào đội, nhớ nhận lời đó.”: Mạc nho nhỏ.

Một mình ăn xong cơm tối, Lâm Mộ lên mạng một chút, vừa đăng nhập QQ đã thấy có mấy tin nhắn của tổ kịch hôm trước cậu thu âm gửi tới, là mời cậu tham gia vào đội.

Kịch vụ: Hoan nghênh Tiêu công tử.

Mĩ công: Nga diễn viên mới của chúng ta đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh.

Nữ chủ: Người yêu ơi rốt cục cậu cũng đến rồi.

Ba Mộc: A a, mọi người hảo.

Sách Hoa: Các cậu nói chậm chậm thôi, cùng chào đón người mới đi. Xin giới thiệu nam diễn viên trong vở kịch của chúng ta lần này, Tiêu công tử.

Tiêu công tử: Mọi người hảo! (Lâm Mộ lấy biệt danh là Tiêu công tử trên diễn đàn, cùng mọi người chào hỏi.)

Mộ Dung cô nương: Hắc hắc, tôi với cậu cũng thật xứng đôi nha. (Nữ chủ thấy tình thế như vậy cũng đem tên mình đổi thành tên của diễn viên trong vở kịch.)

Tuyên truyền: Các người không cần phải như vậy đi, đây là đang nói chuyện tình yêu sao?

Mĩ công: Tinh mắt tinh mắt, nói đi, vở kịch của chúng ta không phải chỉ có một mình nam chủ là đàn ông đấy chứ?

Sách Hoa: Đạo diễn đại nhân cũng là nam nhân đấy thôi, còn trong nhóm chưa xác định rõ nên vẫn chưa có thêm ai.

Hậu kỳ: Sách Hoa thật to gan, tôi đây bỗng nhiên lại trở thành tiểu muội.

Kịch vụ: Haha.

Mĩ công: Cười thật vô duyên.

Mọi người trong tổ kịch thật dễ gần, trừ bỏ Sách Hoa và Mạc nho nhỏ hôm trước Lâm Mộ có tiếp xúc qua, những người còn lại là hôm nay mới gặp, nhưng chẳng có ai câu nệ lễ tiết. Đây là một vở kịch cổ trang, kể về một câu chuyện tình yêu thời xa xưa, yêu mà không đến được với nhau, rất hay, Lâm Mộ chính là đóng vai nam diễn viên Tiêu Nhất Phi.

Mạc nho nhỏ: Ba Mộc, kịch bản tôi đưa cậu hôm trước, có thể tiến hành rồi, kì đầu có thể làm xong trong cuối tuần chứ?

Ba Mộc: Ân, được.

Mạc nho nhỏ: Nói thật đi, cậu muốn dùng cái tên này đi casting sao? O_O

Ba Mộc: Mặc kệ tôi đi, muốn làm gì kệ tôi a.

Đặt tên thật sự cũng rất phiền toái, Ba Mộc là người rất tùy tiện, dù sao cậu ta cũng chẳng thể thắng nổi mấy cái miệng này. Tên gọi có phải bắt buộc đâu, Lâm Mộ ngồi ngẩn người cả nửa ngày đem tên QQ của mình sửa thành “Mộ Ngôn”, làm xong cảm thấy thật hài lòng.

“Giờ khắc này, thật hy vọng có thể cứ như vậy mà trôi qua cho đến khi già đi, đó là cả một đời người, mãi cho đến khi ruộng dâu biến thành biển xanh, mãi cho đến khi biển cạn đá mòn, chết cũng quyết không rời xa nhau…” (1)

“Mộc Mộc, cậu đang làm gì vậy?” Lúc Tô Ngôn đi vào thư phòng bỗng nhiên nghe thấy những lời nói khắc cốt ghi tâm đầy nhu tình của Lâm Mộ, thực sự làm cho Tô Ngôn lắp bắp kinh hãi.

“Tiểu Ngôn cậu đã trở lại, tớ đang thu âm cho vở kịch trên radio của tổ kịch, đây là đoạn mở đầu.” Thấy Tô Ngôn trở về, Lâm Mộ cao hứng đứng dậy chuẩn bị đi hâm cơm cho anh, hôm nay anh về muộn như vậy nhất định là rất đói.

“Nga, thu âm sao? Thật thích hợp với cậu đó, cũng có thể giết thời gian nữa, nhưng mà đừng để mất sức nha.” Thì ra chỉ là thu âm, Tô Ngôn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, anh là đang làm sao vậy?

“Hôm nay có hầm canh gà thảo dược cho cậu uống, phải uống hết một chén đó.” Lâm Mộ bưng theo chén canh nóng hổi ra khỏi bếp vừa đi vừa nói.

“Nếu là cậu bảo thì uống bao nhiêu cũng được.”

“Vậy không có được, đã trễ lắm rồi, ăn xong còn phải đi ngủ, ăn nhiều quá không tốt.” Lâm Mô rất nhanh chóng đem đồ ăn nóng hổi dọn lên bàn.

Ngồi trên bàn ăn thấy toàn là mỹ vị, lại nhìn đến người đang ngồi bên cạnh mình, tuy cảnh tượng này đã diễn ra hơn một tháng rồi nhưng Tô Ngôn vẫn luôn có cảm giác thật hạnh phúc, dù có là mười tháng, một năm, mười năm, ba mươi năm anh cũng sẽ không thấy phiền. Nhanh tay vuốt mặt Lâm Mộ một cái, anh nói: “Mộc Mộc một mình có ăn cơm ngoan không, như thế nào vẫn cứ gầy như vậy?”

“Sao chứ, so với lúc khai giảng tớ có tăng hai cân mà.” Lâm Mộ múc thêm cho Tô Ngôn một bát canh.

“Phải không? Tớ thấy cậu gầy lắm, về sau đừng làm nhiều việc nhà như vậy nữa, để cuối tuần tớ làm cho.”

“Chẳng lẽ quần áo cũng dồn tới cuối tuần mới giặt sao?”

“Di? Quần áo không phải có máy giặt rồi sao?”

“Máy giặt không phải cái gì cũng giặt được, cũng không thể cứ thế mà đổ áo quần vào a, phải vò qua bằng tay trước, rồi tách từng thứ một ra…”

“Được rồi được rồi, tớ cứ nghĩ là giặt tất thôi, nguyên lai lại rườm rà như vậy.” Tô Ngôn một hơi uống hết canh, ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn, cảm giác chính mình gần đây giống như được Lâm Mộ vỗ béo vậy.

“Mộc Mộc, cậu có cảm thấy gần đây tớ đang béo lên hay không?”

“Béo có gì không tốt chứ? Nhưng sao lại hỏi vậy, cậu thấy mình mập lên hả?” Lâm Mộ thu dọn chén bát chuẩn bị mang vào bếp rửa.

“Cậu ngồi yên đi, để tớ làm cho, như thế nào có thể để cậu làm tất cả như vậy, tớ cũng chẳng phải là con nít.” Tô Ngôn lấy đi chén bát trong tay Lâm Mộ tiến vào bếp tẩy rửa. “Tớ thật sự có béo hay không?” Tiến vào phòng bếp rồi Tô Ngôn cũng không quên ngoái đầu lại hỏi một câu.

“Tớ thấy không béo, bằng không cậu đi tập thể dục đi.” Cầm lên một quyển tạp chí, Lâm Mộ cảm thấy rất buồn cười, không phải là con gái lại đi lo ba cái chuyện béo mập đó làm gì chứ, đột nhiên Lâm Mộ nghĩ tới chuyện gì đó liền bật thốt lên hỏi, “Cậu không phải là đang sợ cô gái nào chê cậu xấu đó chứ?”

“Cái gì?” Cách một vách tường Tô Ngôn đi từ phòng bếp ra hỏi, “Cậu mới vừa nói cái gì vậy? Xa quá không nghe rõ, chỉ nghe đến đoạn tập thể dục.”

“Không có gì, tớ nói là nên đẩy ghế sô pha lại một chút.” Lâm Mộ cảm thấy vấn đề đặt ra vừa rồi có điểm ngốc, vẫn là đừng nên để cho Tô Ngôn biết thì tốt hơn.

“Cậu mau đi ngủ đi, ngày mai tớ không có tiết buổi sáng, tớ đi thu âm tiếp đây.” Trong lòng đột nhiên có điểm khó chịu, Lâm Mộ cảm thấy nên tìm việc gì đó để làm.

“Hảo, vậy cậu cũng đừng thức quá khuya đó, tớ đọc sách một chút rồi ngủ ngay, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lâm Mộ đi vào thư phòng, vẫn còn nghĩ đến vấn đề vừa rồi, Tô Ngôn đã nói thích cậu rồi thì có lẽ sẽ không để ý đến cô gái nào nữa đi? Nhất định là do cậu nghĩ quá nhiều thôi, ngồi xuống lắc lắc đầu cố gắng đem chuyện này quên đi, cậu cầm lấy kịch bản lên nghiên cứu.

*Chú thích:

(1) Nguyên văn từ QT là “Thương hải tang điền, hải khô thạch lạn chí tử không du.”

- Thương hải có nghĩa là biển xanh, tang điền nghĩa là ruộng dâu, đại khái câu này nghĩa là “Từ ruộng dâu biến thành biển xanh”, tức là cuộc đời luôn luôn biến chuyển, không ngừng thay đổi.

- ‘Hải khô thạch lạn’ thì nghĩa là ‘Biển cạn đá mòn’ đó (^_^)

- ‘Chí tử không du’ có nghĩa là ‘Đến chết không rời’ (Biết cái này là do có lần đọc qua một cái dam tên là “Chí tử bất du” :D)

Bạn đang đọc Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì của Hắc Vũ Phi Nhứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.