Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì sao ta phải hầu hạ Nhậm Vương? (1)

Tiểu thuyết gốc · 2179 chữ

Khi bị đưa vào biệt viện phía tây của Nhậm Vương Phủ, Phi Nhi cảm thấy may mắn. So với phủ chính thì nơi đây có vẻ an toàn hơn nhiều. Biệt viện này là nơi ở của một vài thê thiếp trong phủ, còn có những chủ tử là hồng nhan tri kỉ Nhậm Vương mang về từ bên ngoài. Tuy ở đây vẫn có vài người quen làm chuyện xấu thích bắt nạt nhưng nàng cũng không sợ. Trước đây khi còn ở An thôn, nàng chính là lão đại của mấy đứa trẻ ở đó. Nàng còn chơi rất thân với Ngọc Y. Ngọc Y là một nữ tử vừa xinh đẹp vừa thông minh. Nàng nói với Phi Nhi nàng đến từ một thế giới khác. Nàng dạy Phi Nhi rất nhiều điều, cũng nói rất nhiều về thế giới kỳ diệu và đầy mới mẻ đó. Nhưng Phi Nhi không hiểu mấy. Cuối cùng, cái Phi Nhi học được nhiều nhất ở Ngọc Y chính là chửi bậy, cứ mở miệng ra là bà nó, con mẹ nó, bố khỉ, ba mẹ mi...

"Phi Nhi, ngươi mau mau mang đống đồ này đi giặc đi."

Phi Nhi nhìn một thao chất đầy đồ, không kiềm được chửi thầm: con mẹ nó chứ!

Nghe nói gần đây xảy ra chiến tranh ở biên cương, Nhậm Vương được lệnh mang lương thực đến tiếp tế ở Thành Đông. Mới sáng sớm, Tô tổng quản đã cho tập hợp mọi người. Bà nói do thiếu người nên sẽ chuyển một vài nô tì trong bọn nàng sang chính phủ, đi theo hầu sinh hoạt của Nhậm Vương Gia. Phi Nhi tất nhiên không muốn đi, cúi đầu thật thấp thật thấp. Sau đó Tô tổng quản đi qua một lượt, cuối cùng chọn được bốn người. Phi Nhi không có trong số đó, nàng cảm thấy rất hài lòng, đắc ý nghĩ rằng mình ở hiền nên gặp lành.

Không ngờ một trong bốn người được chọn này hôm sau ngã bệnh, lại là nô tì ngủ cạnh cùng phòng với Phi Nhi, thế là nàng được lệnh đi thay. Phi Nhi rầu rĩ mắng, bà nó chứ, rõ ràng ở hiền nhưng tại sao vẫn xui như vậy?

Trên đường đi đến Thành Đông, Phi Nhi cuối cùng đã được nhìn thấy một trong những truyền thuyết của thành Tương Dương, Nhậm Vương Gia Doãn Phong. Phi Nhi từng nghe nói rất nhiều về hắn, nhưng ấn tượng của nàng đối với hắn chính là hắn rất phong lưu, trong phủ đã có tới mười thê thiếp. Tuy rằng lúc này hắn mặc bộ giáp chủ tướng dáng vẻ oai phong ngời ngời, Phi Nhi vẫn không thể không cảm thán, trông hắn quả thật không hợp đi đánh trận, tay dính đầy máu sát khí đằng đằng, mà chỉ hợp làm đại mỹ nam di động, ngồi trong thềm mát một tay ôm mỹ nhân một tay ăn mỹ thực, đi đến đâu cũng đều có thể hút hoa ghẹo bướm. So với vị anh hùng mười sáu tuổi ra trận, đánh đâu thắng đó trong truyền thuyết mà mọi người bàn tán quả thật có chút chênh lệch ngoài tưởng tượng. Nàng nghi hoặc, hắn ra trận có hay không quyến rũ chủ soái của giặc, sau đó liền thắng trận? ( -____-)

Toán quân của Nhậm Vương không vào thẳng Thành Đông, chỉ cho dựng trướng bên bìa rừng phía nam. Phi Nhi ở cùng trướng với những nô tì khác, bọn họ lạ mặt, không hay trò chuyện cùng nhau. Nàng như thường ngoan ngoãn làm việc, mỗi lần đến hầu trong trướng của Nhậm Vương đều cúi thấp đầu. Sau nhiều ngày Phi Nhi phát hiện, Nhậm Vương tương đối dễ chịu, không quá khó hầu. Nhưng thông thường sẽ trưng ra bộ dáng lạnh lẽo, thi thoảng cũng chỉ nhàn nhạt cười.

Hôm nay có mật báo từ Tương Dương, Nhậm Vương đọc xong không hiểu vì sao lại nổi giận, thấy gì đập đó. Bọn nô tì sợ hãi đứng hai bên. Tên phó tướng cũng đứng đó lặng thin không dám lên tiếng. Phi Nhi thầm than thở, không phải thê thiếp nhà hắn có người sinh non chứ?

Sự việc sau đó nằm ngoài sức tưởng tượng. Rất lâu sau nhớ lại, Phi Nhi nghĩ, mọi đau khổ và buồn vui của cuộc đời nàng đều là bắt đầu từ ngày hôm ấy.

Sau khi đập phá đồ, Nhậm Vương bỗng dưng cao giọng: " Hôm nay bổn vương nổi hứng, ai trong các ngươi muốn hầu bổn vương?" Đám nô tì nghe vậy thì thất kinh, đưa mắt nhìn nhau. Phi Nhi cúi thấp đầu thêm một chút nữa, khẽ lẩm bẩm: ặc, chẳng lẽ gần nữ sắc có thể giúp hắn giải toả tinh thần, hạ nhiệt thần tốc???? Cuối cùng không thấy có động tĩnh gì, Nhậm Vươmg đứng dậy, nhìn qua đám nô tì một lượt rồi chỉ tay về phía Phi Nhi

" Ngươi, hay là ngươi đi."

Phi Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu xem là ai xấu số, không ngờ thấy hắn nhìn về phía mình. Nàng hốt hoảng quay sang người kế bên

" Này này, vương gia là nói tỷ đó, mau mau tạ ơn."

Người kia tên là Từ An, nghi hoặc nhìn nàng, vẻ mặt cứng ngắt

" Ta...ta...không phải..."

Phi Nhi mất kiên nhẫn, thấp giọng giục

" Con mẹ nó, cơ hội ngàn vàng mà còn không mau nắm bắt, tỷ bị ngu hả."

Từ An lúng túng

" Ta, ta..."

" Hay là cả hai ngươi cùng hầu bổn vương đi?"

Lúc này nhìn sang, gương mặt Nhậm Vương đã chuyển từ xanh đen sang đen thui. Từ An hốt hoảng quỳ xuống đất, Phi Nhi cũng nhanh chóng quỳ theo: ặc, hắn là muốn song phi a... Nàng liền giành lên tiếng

" Bẩm vương gia, tối nay An tỷ sẽ hầu người"

Từ An bên kia tay chân không ngừng run rẩy. Phi Nhi thầm nghĩ, xin lỗi An tỷ, ta không muốn chết, nếu tỷ không may mắn một bước lên trời, ta thề hàng năm sẽ đều cúng bái tỷ đầy đủ. Vẫn còn đang nghĩ, Phi Nhi đã thấy đôi hài đen bằng nhung ở ngay trước mắt. Ngẩng mặt lên một chút, không thấy gì, lại ngẩng lên một chút nữa liền trông thấy gương mặt yêu nghiệt của Nhậm Vương. Hắn nhìn nàng, nhướng mày

" Nhìn vẻ mặt của ngươi có vẻ rất tiếc nuối, chi bằng tối nay chuẩn cho hầu bổn vương, còn An tỷ của ngươi.."

Nói đến đây hắn lại hơi đưa mắt sang người kế bên nàng

"...để lần sau."

Ặc, Phi Nhi chỉ hận không thể ngay lập tức móc họng hắn. Con mắt nào của ngươi thấy lão nương tiếc nuối?

" Sao? Hay là muốn hầu bổn vương cả tối mai?"

Phi Nhi lệ tuôn, bất chấp mà nhào đến ôm chân hắn

" Gia, gia tha cho nô tì, Vương Phi mà biết thì cái mạng nhỏ của nô tì cũng không còn..."

Khụ, hình như có hơi thẳng thắn quá rồi? Nhậm Vương lạnh tanh nhìn nàng

" To gan. Vậy ý ngươi là làm trái ý bổn vương thì mạng nhỏ vẫn còn?"

Phi Nhi không khỏi run rẩy

" Gia, nô tì nhất định hầu người chu đáo. Nhưng mà nô tì cần phải chuẩn bị, nên gia ân chuẩn cho nô tì...tối mai...tối mai đi..."

Nhậm Vương nheo mắt sau đó đá nàng một cái, còn dám ra điều kiện với hắn?

" Chuẩn bị? Ngươi nghĩ bổn vương đợi ngươi dâng món ăn sao?"

Tiêu thật rồi, Phi Nhi cảm thấy việc nàng ở hiền không được trời nhìn thấy, bao nhiêu xui xẻo đều muốn kéo đến dìm chết nàng. Nhưng nàng chưa muốn chết, nàng không thể chết oan ức đến vậy được.

" Nô tì gan to bằng trời cũng không dám, huhu..."

" Được, vậy để mai bổn vương sẽ kiểm tra sự chuẩn bị của ngươi."

Nói rồi hắn liền rời đi. Phi Nhi ngây ra, đột ngột bị hắn đá một cái vô cùng đau nhức. Tối hôm đó nàng liền không ngừng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà hắn.

Phi Nhi thật sự chuẩn bị rất chu đáo. Chỉ có điều, nàng chuẩn bị nhiều như vậy là muốn bỏ trốn. Thật ra nàng cũng không có cái gan lớn đến thế, chỉ là tối hôm đó đúng vào ngày trực của nàng. Nàng đứng hầu ngoài trướng, buồn ngủ suýt thì té ngã mấy lần. Sau đó lại nghe thấy một loạt âm thanh kì lạ. Âm thanh đó ghê rợn đến mức làm nàng giật mình, mắt trợn tròn, răng cắn chặt. Trời ơi...rõ ràng là đang...cái kia...Phi Nhi lệ tuôn: có vẻ hơi "dũng mãnh" quá rồi a?

Nàng không cách nào ngủ nổi nữa, tùng chút từng chút nhích xa cái lều, hai tay bịt lấy hai tai. Mấy lần hai tên lính gác nhìn nàng, mắt đã hơi đỏ lên. Nàng thất kinh lại bò về sát cửa trướng. Nghĩ lại, bị vương gia "ăn" có vẻ còn tốt hơn mấy tên tiểu tốt? Nghĩ xong, Phi Nhi lại lần nữa lệ tuôn. Âm thanh kia vẫn chưa dừng lại, Phi Nhi buồn bực chửi: bà nó chứ, đã mấy canh giờ rồi, hắn còn chưa xong? Là hổ chắc?

Sáng hôm sau, khi Phi Nhi dùng đôi mắt sưng to đen xì ngước nhìn, Nhậm Vương mặc bộ giáp sắc oai phong dũng mãnh không chút mệt mỏi, nàng không khỏi cảm thán: " Quả nhiên là hổ rồi! Hổ dữ! Hổ đói!" Vì vậy, Phi Nhi quyết tâm bỏ trốn.

Phi Nhi đã gói xong túi nải, chuẩn bị thêm chút lương khô. Nhưng vừa ra khỏi trướng, nàng liền thấy mấy toán quân binh đi qua đi lại. Thật là một con chuột cũng không kíếm ra đường chạy. Phi Nhi nghĩ, hay là nói rằng mình tới tháng? Nàng rất hồ hởi, nhưng nghĩ lai, Nhậm Vương là một tên biến thái, nếu như hắn không tin, nàng làm sao chứng minh? Mà dù có chịu nhục chứng minh, cũng là con mẹ nó không có. Lúc đó nàng chết chắc. Phi Nhi rùng mình, muốn đổi cách thức. Hay là nàng giả bệnh? Không được, lỡ như hắn nhiệt tình nghe quân y chuẩn bệnh cho nàng thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, sao số nàng lại khổ vậy chứ, không có nhan sắc khuynh thành mà cũng bị đệ nhất mỹ nam nhìn trúng. Rốt cuộc là nhìn trúng điểm nào?

Không ngờ được trò giả bệnh không thể tiến hành của Phi Nhi lại thành thật. Vì mãi nghĩ cách đào thoát, lúc đi lấy nước nàng không may trượt chân ngã xuống. Trời đã sang đông, nước rất lạnh. Phi Nhi đau khổ nằm trong chăn run cầm cập. Nhưng khi nhìn thấy chén thuốc đen ngoàm, nàng bỗng dưng tỉnh táo, đổ hết vào chậu cây nhỏ trong phòng, bị bệnh rồi thì tối nay không thể XXOO được. Nhậm Vương dù biến thái cũng không muốn làm chyện đó với cái xác chết chứ? Nghĩ vậy nàng không kiềm được cười ha ha. Mấy nô tì khác nghe thấy tiếng cười của nàng liền vội vàng đi kiếm quân y, có vẻ như viết nhằm đơn thuốc?

Tối đó Phi Nhi nươm nướp lo sợ nhìn ra cửa trướng. Nàng khịt mũi, lâu lâu lại ho mấy cái. Thấy đã khuya mà vẫn chưa có động tĩnh, Phi Nhi mừng rỡ nhắm mắt ngủ. Hắn bận rộn như vậy, chắc chắn là đã quên nàng rồi?!

Không ngờ đang mơ ngủ thì có người tát tát vào mặt nàng. Nàng ghét nhất là bị người khác phá giấc ngủ, bực bội quát

"Bà nó, thằng tiểu tử nào dám phá giấc ngủ của lão nương, lão nương đem ngươi đi thiến."

Sau đó là một hồi im lặng. Phi Nhi đương nhiên vui vẻ ngủ tiếp. Lát sau lại nghe "bộp" một cái, Phi Nhi đã bị ai đó đá lăn mấy vòng. Phi Nhi vẫn đang bệnh, toàn thân đau nhức nhăn nhó thò đầu khỏi chăn, quát

"Cút, lão nương sẽ..." chưa nói hết câu, nàng liền không ngừng ho khan. Trước mắt nàng chính là con hổ đói biến thái Nhậm Vương, mặt chuyển đen, môi nở nụ cười nhàn nhạt nhưng khiến nàng lạnh muốn chết

"Ngươi muốn đem bổn vương đi thiến?."

Phi Nhi lai ho khan, cố gắng nhào đến quỳ trước chân hắn

"Nô tì không dám, nô tì không dám. nô tì thà tự thiến mình chứ không dám thiến vương gia."

Nhậm Vương ngồi xuống trước mặt nàng

" Tốt, vậy ngươi tự thiến mình cho bổn vương xem?"

Bạn đang đọc Ai mang tình yêu của ta đi xa? sáng tác bởi ShakingP

Truyện Ai mang tình yêu của ta đi xa? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ShakingP
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.