Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những đoạn ngắn vui

Phiên bản Dịch · 3204 chữ

Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản 】 A. Nhật kí của Trương Ninh Giản.

Như mọi người biết, Ninh Giản có thói quen viết nhật kí.

Hơn nữa nội dung nhật kí cũng cực kì trẻ con, cực kì đen tối, cực kì cực kì… nói chung là không thể để cho người ta đọc được.

– – dĩ nhiên, bản thân anh lại không nghĩ như vậy.

Lúc mới bắt đầu thì Trương Ninh Giản viết không đều đặn lắm, nhiều nhất là một tuần viết một lần.

Nhưng sau đó thì từ từ quen dần, có khi hai ngày viết một lần, có khi ngày nào cũng viết.

Nguyên nhân rất đơn giản – – ban đầu vốn chỉ muốn ghi lại những tâm trạng đặc biệt và suy nghĩ của mình thôi, sau đó thì biến thành cuốn sổ ghi chép lúc nào không hay.

Ví dụ như vầy…

Một ngày X đẹp trời, tháng XX, năm XXXX.

Hôm nay mặc quần áo đôi màu trắng với mẹ, nhìn mẹ thiệt là đáng yêu, nhưng sao cảm giác có gì đó thiếu thiếu…

Cũng may ngực của mẹ nhỏ nhỏ, cũng giống mình…

Một ngày mưa X, tháng XX, năm XXXX.

Hôm nay lúc mình dụi dụi đầu vào người mẹ thì ngửi thấy mùi hương của mẹ, thơm quá thơm quá, muốn cắn một cái quá.

Mình hỏi mẹ: “Nếu như con rất muốn, rất muốn làm một việc thì con nên làm thế nào?”

Mẹ suy nghĩ rồi trả lời mình: “Thì con phải nghe theo tiếng lòng của con.”

Mình nói: “Nhưng mà lỡ như bị người ta ngăn cản, hoặc là việc đó có thể làm người khác bị thương thì con có nên từ bỏ không?”

Mẹ nói: “Con đừng nghĩ như vậy, khi con đã muốn làm một việc thì phải quyết tâm làm cho bằng được, đừng để bất cứ thứ gì ngăn cản con… Còn chuyện làm người khác bị thương thì… chắc không sao đâu, cứ làm việc mà mình muốn làm, chút vết thương nho nhỏ cũng có thấm tháp gì.”

Bởi vậy nên mình cắn một cái, rõ là ngon.

Mẹ đánh mình một trận.

Hu hu hu hu mẹ gạt con nít.

Nhưng cũng vui vui vui vui haha =3=

Một ngày mưa XX vô cùng vô cùng lớn, tháng XX, năm XXXX.

Mẹ nhìn anh hai rồi ngơ ngẩn, mình cực kì không thích! Sao mẹ lại như vậy chứ…

Mẹ chưa bao giờ nhìn mình rồi ngơ ngẩn thế cả TT.TT

Anh hai có chỗ nào tốt hơn mình chứ…

Mình ngâm cứu mãi mới phát hiện, anh hai rất ít khi cười, toàn là làm mặt lạnh thôi, bởi vậy nên mình mới hỏi mẹ: “Anh hai làm mặt lạnh có phải đẹp trai lắm không?”

Mẹ đỏ mặt, ấp úng nói: “Dĩ nhiên là không!”

Hừm! Vậy là có rồi!

Bởi vậy nên mình cũng cố gắng học hỏi, cố ý nhìn mẹ mà không cười.

Mới đầu mẹ không có phát hiện, mình đành cố tình đi vòng vòng trước mặt mẹ.

Rốt cuộc mẹ cũng phát hiện, tỏ ra rất vui nói: “Ninh Giản, có phải con đã khỏi bệnh rồi không?”

Khỏi bệnh cái gì?

Mình ngơ ngác nhìn mẹ, mẹ thở dài một hơi, bất đắc dĩ khoát khoát tay: “Biết ngay là thằng nghịch tử này lại động kinh nữa mà.”

Hu hu, tại sao anh hai làm mặt lạnh thì đẹp trai, còn mình làm mặt lạnh thì bị coi như động kinh chớ?

Dĩ nhiên, sau đó cuốn sổ này bị Trương Nhất Manh phát hiện, thứ đầu tiên mà cô thấy xuất hiện rất nhiều trong cuốn sổ – Mẹ không có ngực.

Trương Nhất Manh nổi đầy gân xanh: “…”

Trương Ninh Giản hết động kinh, đi ngang qua như không có chuyện gì, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Trương Nhất Manh: “Đứng lại.”

Trương Ninh Giản: “…”

Trương Nhất Manh nổi điên: “Đây là cái quỷ gì đây?!”

Trương Ninh Giản vô tội trợn mắt nhìn: “Cái gì đây ạ? Sao nhìn quen quen?”

Trương Nhất Manh nghiêm mặt nói: “Anh đừng có giả bộ.”

Trương Ninh Giản chớp chớp mắt: “A, anh nhớ rồi, hình như là nhật kí hồi trước của anh. Anh cũng không nhớ anh đã viết gì trong trỏng nữa…”

Trương Nhất Manh muốn khóc mà khóc không nổi: “Anh đừng có giả bộ với em.”

Cô mở cuốn sổ ra, ấm ức nói: “Trang nào cũng có dòng chê em ngực nhỏ cả…”

Trương Ninh Giản tỏ ra kinh ngạc lật lật xem, nói: “Sao lại như thế được…”

Trương Nhất Manh cực kì tức giận.

Trương Ninh Giản suy nghĩ một lúc rồi ném cuốn sổ sang một bên, hai tay lưu manh vòng qua eo Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh: “Anh làm gì vậy?”

Trương Ninh Giản chân thành nói: “Chúng ta đi sinh con đi!”

“Hả? !” Trương Nhất Manh không tài nào hiểu nổi anh đang nói gì…

“Sinh con rồi thì ngực sẽ không nhỏ nữa…” Trương Ninh Giản vừa hôn lên môi Trương Nhất Manh, vừa lẩm bẩm.

Trương Nhất Manh bị hôn tới nỗi mơ mơ màng màng, rất lâu, rất lâu sau mới phản ứng được…

Tên lưu manh này… … … …

B. LỊCH SỬ

Rất lâu rất lâu sau đó, Ninh Giản nhớ lại toàn bộ, hai người cũng dần dần xác định quan hệ.

Trương Nhất Manh lại đưa Trương Ninh Giản về nhà cậu một chuyến.

Khi đó em họ Triệu Tiểu cũng có ở nhà, thấy Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đến, ngan ngoãn chào cô, sau đó lúng túng gọi anh là anh rể.

Trương Nhất Manh lúc này khác hẳn khi trước, nghiêm túc hỏi cô bé: “Tiêu Tiêu à, có phải em có cái gì đó với anh rể, đúng không?”

Trước kia cô có thể bỏ qua, bởi vì khi đó anh chỉ “con ngoan” của cô, còn bây giờ thì khác hoàn toàn đấy nhé!

Triệu Tiểu sững sờ, nói: “Ừm, lúc mới gặp thì rất thích. Dù gì thì anh ấy cũng đẹp trai, nhìn cũng có vẻ đạo mạo thông minh.”

Trương Nhất Manh: “=.=”

Triệu Tiểu: “…”

“Nhưng mà lúc đó chỉ mới nhìn thôi, kể từ lúc em thấy anh ta làm cái mặt quỷ hù em thì chẳng còn suy nghĩ gì với anh ta nữa.” Triệu Tiểu nhớ lại lúc đó, cảm thấy vẫn không thể nào quên được.

Trương Nhất Manh nói: “Làm mặt quỷ?”

Triệu Tiểu nghiêm túc gật gật đầu: “Ừm, lúc đó anh ấy đá nhẹ vào ghế của em, em quay qua nhìn anh ấy thì anh ấy liền nhát ma em.”

Trương Nhất Manh: “… …”

Hai người cùng lúc quay đầu lại nhìn Trương Ninh Giản đang nói chuyện vui vẻ cùng hai trưởng bối, không biết anh nói gì mà hai ông bà cười không khép miệng lại được.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trương Nhất Manh, anh khẽ quay đầu lại, dịu dàng cười với cô… Đúng là nụ cười như làn gió mùa xuân, mát vô cùng tận

Trương Nhất Manh mê mẩn nhìn anh, rồi hỏi lại Triệu Tiểu: “Em chắc chắn?”

Triệu Tiểu cũng ngơ ngẩn, sau đó quả quyết nói: “Em chắc chắn mà.”

Trương Nhất Manh vuốt vuốt cằm nói: “Ừm… Lúc đó thì anh ấy cũng có khả năng làm ra cái chuyện đó lắm, nhưng mà bây giờ chắc chắn không còn nữa đâu.”

Triệu Tiểu cũng vuốt cằm, hỏi: “Chị họ, lúc trước anh rể bị bệnh gì à?” Ai Là Mẹ Anh

Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, nói: “Khi đó hình như hơi ngu ngốc một chút.”

Triệu Tiểu: “…”

Sau đó thì Trương Nhất Manh trở về nhà họ Trương cùng với Trương Ninh Giản.

Trương Nhất Manh: “Ninh Giản, Tiêu Tiêu nói hồi trước anh từng làm mặt quỷ nhát nó, đúng không?”

Trương Ninh Giản hờ hững nhìn ra cửa sổ: “Sao?”

Trương Nhất Manh: “Anh vẫn còn nhớ phải không?”

Trương Ninh Giản cười nhìn Trương Nhất Manh: “Anh không nhớ.”

Trương Nhất Manh nhất thời mê mẩn nhìn nụ cười của anh, nói: “Ừm…”

Trương Ninh Giản âm thầm rơi lệ trong lòng.

Cái chuyện xấu hổ đó sao tự dưng lại bị khui ra thế này…

Trương Nhất Manh cảm thán nói một câu: “Anh không nhớ thật sao? Thật là đáng tiếc, nếu đúng như Tiêu Tiêu nói thì anh đáng yêu biết mấy… Trách sao thái độ của Tiêu Tiêu quay ngoắt trăm tám.”

Trương Ninh Giản gõ đầu, vờ như đang suy tư, một lúc sau mới nói: “Anh nhớ rồi, khi đó con bé nói năng lỗ mãng với em, anh không nhịn được nên mới…”

Trương Nhất Manh cười lạnh nói: “Anh tài quá nhỉ, gõ gõ đầu hai ba cái đã nhớ ra rồi? Vậy em gõ giúp anh thêm mấy cái nữa, xem anh có nhớ lúc trước anh đã viết gì trong nhật kí không nhỉ…”

Trương Ninh Giản: “…”

【 Tề Phỉ và Trương Ninh Hi 】

Vì cái gọi là gái cứng cũng phải sợ trai phiền nên dưới sức tấn công không ngừng nghỉ của Trương Ninh Hi, rốt cuộc Tề Phỉ cũng bị khuất phục.

Tuy vậy thì tần suất hai người cãi nhau vẫn không giảm, nguyên nhân trực tiếp là do Tề Phỉ nhưng nguyên nhân chủ yếu lại đến từ Trương Ninh Hi.

Nợ phong lưu của Trương Ninh Hi đúng là không hề ít.

Sau khi quen Trương Ninh Hi, Tề Phỉ mới biết thì ra cái loại bại hoại như anh cũng có nhiều người thích như vậy! Chẳng lẽ bọn họ bị mù hết cả rồi sao?!

Trương Ninh Hi: “… Phỉ Phỉ, em đừng có tự mắng mình như thế chứ…”

Tề Phỉ: “Anh cút ngay cho tôi!”

Lần đầu tiên cô phát hiện chuyện này là khi cô và Trương Ninh Hi đi dạo cùng nhau, Trương Ninh Hi giả vờ xách túi giúp cô nhưng Tề Phỉ phát hiện, mỗi khi có một cô gái đi ngang qua hai người bọn họ, anh sẽ lấy cái túi lên che mặt mình lại.

Thoạt nhìn thì chẳng có gì nhưng thực tế là rât đáng nghi.

Sau lần thứ n Trương Ninh Hi lấy túi che mặt lại, Tề Phỉ bực bội nói: “Sao thế? Thấy người yêu cũ sao?”

Trương Ninh Hi liếc thấy cô gái kia đã đi qua rồi, lập tức lấy túi xuống, dùng giọng điệu vô cùng đạo mạo nói: “Không có! Sao mà có chuyện đó được, em đừng nghĩ nhiều!” I

Tề Phỉ nghi ngờ nhìn anh.

Trương Ninh Hi vô cùng kiêu hãnh ưỡn ngực lên, bày tỏ sự trong sạch của mình.

Lúc này cô gái kia chợt quay người lại, nhìn thấy Trương Ninh Hi đang ưỡn ngực kiêu hãnh, vui vẻ chạy đến: “Ninh Hi!”

Trương Ninh Hi: “…”

Tề Phỉ: “…”

Trương Ninh Hi lúng túng nhìn cô bé vui vẻ đang ngóng nhìn mình đầy trông đợi, nói: “Tiểu Khiết, sao em lại ở đây?”

Cô bé tên Tiểu Khiết trả lời: “Hôm bữa anh bảo có việc phải về nước gấp, không lâu sau thì em cũng về với A San, A San nhớ anh lắm đó!”

Sau đó cô xấu hổ nói: “Em cũng nhớ anh.”

Tề Phỉ lạnh lùng nhìn hai người.

Trương Ninh Hi cười cực kỳ miễn cưỡng, nói: “Vậy sao? Ha ha ha ha… Anh cũng…”

Anh vô ý thức muốn nói là “Anh cũng nhớ em lắm”, Tề Phỉ bên cạnh nhẹ nhàng “khụ” một tiếng, Trương Ninh Hi lập tức đổi giọng: “Anh cũng thấy tiếc lắm, lúc ấy có rất nhiều người mà anh phải về nước gấp, không kịp chào tạm biệt mọi người, ha ha ha ha!”

Tiểu Khiết cũng nghe được tiếng ho nhẹ của Tề Phỉ, bất mãn nhìn sang phía cô: “Ninh Hi, cô gái này là…”

Trương Ninh Hi nhanh chóng nói: “Đây là bạn gái của anh, Tề Phỉ.”

Tiểu Khiết mỉm cười ngọt ngào nhìn Tề Phỉ, Tề Phỉ cũng cười cười nhìn cô, con ngươi Tiểu Khiết đảo vài vòng nói: “Chị gái này kém hơn A San nhiều quá, từ trên xuống dưới cũng không chuẩn, Ninh Hi, anh đổi khẩu vị rồi à?”

Cái gì chớ!

Tề Phỉ thầm chửi tục trong lòng, con nhỏ này có ý gì chứ? Gọi Trương Ninh Hi là Ninh Hi, còn cô thì lại bảo là chị gái?!

Cô còn nhỏ hơn Trương Ninh Hi hai tuổi, được chưa?

Tề Phỉ hít sâu một hơi.

Trương Ninh Hi liếc nhìn nét mặt của Tề Phỉ, bão tố mưa giông sắp đổ vào đất liền rồi, mồ hôi lạnh tí tách chảy xuống: “Ặc, Phỉ Phỉ… Phỉ Phỉ không phải vậy đâu, cô ấy không chỉ là bạn gái của anh mà còn là đối tượng kết hôn sau này của anh đó!”

Tề Phỉ nhìn Trương Ninh Hi, thấy câu trả lời này cũng khá là xuôi tai, không tệ không tệ.

Tiểu Khiết tiếp tục nói: “À… Đúng rồi… Em hiểu ý anh rồi, Ninh Hi, anh nói đúng lắm, có cô gái thích hợp để yêu, có cô gái thích hợp để lấy về giúp chồng dạy con, phải không?”

Trương Ninh Hi nghe cô nàng nói vậy suýt nữa thì phát điên, cái gì mà có cô gái thích hợp để lấy về, cô gái thích hợp để yêu chứ! Mắt của cô ta có phải bị mù rồi không, Tề Phỉ làm gì có chỗ nào giống là giúp chồng dạy con chớ!!!

Tề Phỉ vốn không định so đo cùng một cô bé nhưng nghe vậy, chỉ mỉm cười nói: “Nói vậy cũng không đúng đâu.”

Cô dịu dàng thục nữ khoát tay Trương Ninh Hi, cười vô cùng thân thiện trong khi Trương Ninh Hi thì liên tục đổ mồ hôi lạnh, “Nói đúng hơn là, sau khi Ninh Hi quen nhiều cô gái như vậy, trải qua biết bao là mối tình như thế thì cũng hiểu mình cần gì. Phải có sóng đánh đi hết những cát, những sỏi thì mới có ngọc trai cho chúng ta dùng chứ, đúng không?”

Cả đời Trương Ninh Hi cũng chưa từng nghe Tề Phỉ nói chuyện dịu dàng như vậy, nhưng dịu dàng thì dịu dàng, ẩn ý bên trong thâm sâu vô cùng, làm cho mặt cô bé kia lúc trắng lúc xanh thật tội nghiệp.

Trương Ninh Hi nịnh hót vỗ tay: “Nói rất hay!!! Không hổ là vợ yêu của anh!”

Tề Phỉ mỉm cười nhìn Trương Ninh Hi, nhưng ánh mắt cô mới đang nói chuyện với anh – – Đợi lát nữa chúng ta sẽ tính sổ!!!

Thấy Trương Ninh Hi cũng nói giúp Tề Phỉ, còn vỗ tay gọi cô là “vợ yêu”, cô bé kia xấu hổ cười nói: “Ha ha ha, vậy chúc hai người hạnh phúc, khi nào kết hôn nhớ gọi em.”

Nói xong cô nàng liền xoay người chạy đi, tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Tiểu Khiết vừa đi, Tề Phỉ đã lạnh lùng bỏ tay Trương Ninh Hi ra, sải bước về phía trước, Trương Ninh Hi thấy vậ, đau khổ đuổi theo cô, nói: “Phỉ Phỉ…”

Tề Phỉ không để ý tới anh.

Trương Ninh Hi rơi lệ: “Tiểu Phỉ Phỉ à~…”

Tề Phỉ run rẩy cả người.

Trương Ninh Hi nói tiếp: “Phỉ Phỉ đáng yêu của anh…”

Tề Phỉ dừng bước, quay phắt lại trợn trắng mắt nhìn anh: “Anh có thấy nổi da gà không hả? Anh còn gọi như vậy nữa tôi đánh anh ngay đó.”

Mắt Trương Ninh Hi sáng lên: “Phỉ Phỉ, anh sai rồi, đừng tức giận nữa mà.”

Tề Phỉ nhìn anh, lạnh lùng nói: “Sai chỗ nào?”

Trương Ninh Hi suy nghĩ rồi nói: “Hả?”

Tề Phỉ xoay người lại, định đi tiếp.

Trương Ninh Hi nhanh chóng cản cô lại, nói: “Anh biết anh biết, anh không nên phong lưu như vậy, nhưng mà đây là trước khi biết em mà.”

Tề Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng. Em hỏi anh, Tiểu Khiết là ai?”

Trương Ninh Hi nói: “… Em kết nghĩa.”

Tề Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Ra là người nước ngoài mấy người thích chơi cái trò anh em này à? Có vui không?”

Trương Ninh Hi lắc đầu lia lịa: “Không vui không vui, chán rồi chán rồi.”

Tề Phỉ tiếp tục hỏi: “A San là ai?”

Trương Ninh Hi rụt người lại, nói: “Bạn gái trước, nhưng mà trước khi về nước đã chia tay rồi.”

Tề Phỉ nói: “Vậy lúc trước còn ai nữa không?”

Trương Ninh Hi: “… Thì cũng không phải không có…”

Tề Phỉ thở dài, nói: “Thôi, anh nói đúng, chuyện trước khi anh về nước em không truy cứu nữa, cứ truy cứu kiểu này tức chết em.”

Trương Ninh Hi gật đầu lia lịa.

Tề Phỉ nói: “Vậy còn sau khi về nước?”

Trương Ninh Hi suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ có một đứa em kết nghĩa thôi, không có ai khác.”

Tề Phỉ nói: “Anh đúng là giỏi thật, phụ nữ trên thế giới này nếu không phải là bạn gái trước của anh cũng là em kết nghĩa của anh.”

Trương Ninh Hi: “…”

Trương Ninh Hi không dám phản bác, ấp úng nói: “Nhưng mà bạn gái kiêm vợ yêu tương lai thì chỉ có một thôi…”

Tề Phỉ liếc nhìn anh một cái.

Trương Ninh Hi thề thốt: “Phỉ Phỉ, sau này anh sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa đâu!”

Tề Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy đi, sau này nếu có kết hôn thì em sẽ chuẩn bị cho anh vài bàn để tiếp đón riêng mấy cô bạn gái cũ của anh, thế nào

“Được!”

“…” Tề Phỉ lạnh lùng nhìn Trương Ninh Hi đang vô cùng hưng phấn.

Trương Ninh Hi khóc không ra nước mắt: “Không phải như em nghĩa đâu! Anh chỉ nghe thấy được chữ “kết hôn” thôi, còn nửa câu sau anh có để ý đến đâu! Kết hôn dĩ nhiên là được, nhưng mà mời bọn họ thì không cần đâu…”

Tề Phỉ thở dài một hơi, nói: “Cũng may em có ý chí bằng thép, nếu là Trương Nhất Manh thì nhất định cô ấy sẽ khóc lóc nhảy xuống biển tự tử luôn rồi.”

Vào lúc này, ở một nơi nào đó, khi đang dự một dạ tiệc nào đó, cô gái nào đó đứng bên cạnh anh chàng nào đó bỗng hắt hơi một cái.

-++-

Đây có thể xem như ngoại truyện không nhỉ? Thật sự là cả ba anh em nhà họ Trương đều dễ thương không chịu nổi >.< Ganh tị với Phỉ Phỉ và Manh Manh quá >.<

Bạn đang đọc Ai Là Mẹ Anh của Tắc Mộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.