Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08-09

Phiên bản Dịch · 3196 chữ

Chương 8: Ve kêu não nề giữa ngày đông

Tôi có cảm giác như một luồng khí lạnh đang dâng lên từ lòng bàn chân, lạnh cóng, khiến tay chân tôi tê tái. Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng vô cùng.

Cuối cùng thì tôi đã biết, khi nghe tin Dương muốn chia tay, Vân đã phải rất cố gắng mới có thể tỏ thái độ bình thản trước mặt tôi.

“Cậu nói gì cơ?” Tôi nhìn Cố Đình, lặng lẽ hỏi.

“Cậu còn không hiểu à?” Dường như cô ta rất không hài lòng trước phản ứng của tôi, giọng gằn hơn: “Có nghĩa rằng cậu là kẻ thứ ba! Chính vì thích cậu nên Lục Tây Dương mới đề nghị chia tay!” Cuối cùng, Cố Đình lại lẩm bẩm: “Tôi còn thắc mắc tại sao lại dễ dàng chia tay như vậy, hóa ra là có hồ ly tinh…”

“Cậu nghe ai nói vậy?” Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Đình, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Ai ư?” Cố Đình đã trở về với thực tại, cười càng thích thú hơn: “Còn ai vào đây nữa? Chính là cô bạn thân Sử Vân của cậu chứ ai? Gặp ai cậu ấy cũng nói như vậy!”

Tôi lại một lần nữa sững sờ: “Cậu… nói dối!” Vân sẽ không hiểu lầm tôi như vậy, chúng tôi đã chơi với nhau mười bốn năm, lại còn không hiểu tính nhau ư?

“Hừ!” Cố Đình nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ: “Nếu không tin thì cậu cứ việc đi hỏi Lỗ A Cực! Tóm lại là mọi người đều biết chuyện này.”

Đúng rồi, Cực, còn A Cực nữa! Anh ta có thể làm chứng cho tôi! Tôi lập tức chạy về phía nhà Cực. Cực, nhất định anh phải nói cho em biết, đây có phải là sự thật hay không!

Dương à, nếu là người khác, chắc chắn bọn họ sẽ rất thích được nghe những điều Cố Đình nói! Có được sự khẳng định của anh là điều mơ ước của biết bao thiếu nữ! Nhưng hồi ấy, trong lòng em chỉ có một âm thanh: “Đừng! Đừng bao giờ là sự thật!”

Hãy tha thứ cho em, Dương ạ. Đối với một cô gái mười bốn tuổi, đó là điều xa xỉ biết bao!

“Những điều Cố Đình nói có phải là thật hay không?” Tôi hỏi Cực với giọng run rẩy.

Anh ta ngập ngừng một lát rồi thở dài: “Sử Vân tức quá hóa hồ đồ, nói linh tinh đấy, em đừng để tâm.”

“Nói như thế có nghĩa là Cố Đình không lừa em ư?” Tôi cảm giác như nước mắt sắp trào ra, mọi thứ trước mặt trở nên nhạt nhòa.

“Không phải, không phải!” Thấy tôi như vậy, Cực vội khua chân múa tay. “Sử Vân cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi, cô ấy cũng chưa chứng thực với Tây Dương đâu. Haizz, em cũng biết mà, Sử Vân thất tình nên cũng thấy mất mặt, dĩ nhiên là phải tìm cớ rồi, đúng không? Là bạn bè với nhau, em nhường Vân một chút nhé…”

“Vừa thất tình?” Tôi tức đến run cả người, đứng phắt dậy, phản bác: “Bọn họ chia tay nhau lâu rồi! Tại sao tự dưng lại đổ lỗi cho em? Hoàn toàn vô căn cứ mà các anh cũng để cô ấy gây tổn thương cho người khác! Lỗ A Cực, mặc dù bình thường em cũng ngờ nghệch, nhưng em không phải là đứa ngốc! Mọi người cứ bênh vực Vân đi, em không cần!”

Tôi lao ra khỏi nhà Lỗ A Cực, nước mắt nhạt nhòa. Mặc dù bình thường tôi nhát gan, nhưng bản chất lại là người rất hiếu thắng, cộng với sự nuông chiều của cô giáo, cha mẹ, làm sao có thể để cho bọn họ vào hùa với nhau đối xử với tôi như vậy? Càng nghĩ tôi càng tức, quay đầu chạy thẳng về trường.

Trên sân vận động, đội bóng rổ vẫn đang tập luyện, Dương đang chơi bóng với một nhóm cầu thủ: phòng thủ, tấn công, quay người, ném bóng vào rổ, động tác rất thoáng đãng, đẹp mắt, phối hợp cực kỳ ăn ý. Nếu là bình thường, tôi đã cổ vũ reo hò từ lâu, chỉ tiếc là lúc đó tôi tức đến nỗi nghiến răng ken két, làm gì còn đầu óc nào để thưởng thức những cái đó?

“Ưu Ưu?” Dương quay lại nhìn thấy tôi, có vẻ mừng rỡ. Anh nói gì đó với các bạn rồi đi ngay về phía tôi.

“Sao hôm nay em lại có thời gian đến xem tập bóng? Mọi người nói em đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi cơ mà?” Dương cười rất tươi, nụ cười dịu dàng, đến gần mới phát hiện ra vẻ bất thường của tôi. “Sao em lại khóc? Ai bắt nạt em à?” Anh vội hỏi tôi, giọng rất lo lắng.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh: Dáng dấp cao ráo, cân đối, nước da màu đồng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thật đáng ghét! Kể cả trong lúc chơi thể thao, gã này cũng vẫn đẹp trai như vậy, thảo nào người khác đều nói “hồng nhan là mối họa”. Sao mình xui xẻo thế nhỉ? Làm hoàng đế của đất nước diệt vong đó! Càng nghĩ tôi càng ấm ức, cuối cùng bật khóc.

“Tại anh hết, tại anh hết!” Tôi ăn vạ như một đứa trẻ, nước mắt rơi lã chã. “Tất cả là do anh hại em!”

Thấy tôi khóc thảm thiết, Dương rất lo lắng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy em?”

Tôi trợn tròn mắt, hậm hực nói: “Anh nói đi, rốt cuộc tại sao anh lại chia tay với Sử Vân?”

Dương không ngờ tôi lại đưa ra câu hỏi này, anh sững lại không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chiếc khăn mặt trong tay.

“Anh cũng vào hùa với bọn họ bắt nạt em!” Thấy anh mãi không chịu trả lời, nước mắt của tôi vừa ngừng chảy lại trào ra.

“Làm gì có chuyện đó”, anh luống cuống nhìn xuống đất, nói nhỏ: “Anh… anh… không thích tính cách của Vân.”

Tôi đã có được câu trả lời khiến mình hài lòng, liền thút thít nói: “Anh phải giải thích với tất cả mọi người cho rõ ràng đấy nhé! Bọn họ đều tưởng rằng vì em mà bọn anh mới chia tay nhau!”

Dương ngẩng phắt đầu lên, nét mặt lộ rõ vẻ sửng sốt: “Bọn họ… nói với em như vậy ư?”

Tôi vội gật đầu: “Nếu không, việc gì em phải đến đây tìm anh?”

“Thế… em khóc là vì chuyện này ư?” Dương quay mặt đi, nhìn về phía sân bóng, giọng nhỏ gần như không nghe rõ.

“Dĩ nhiên rồi!” Vừa nghĩ đến tôi lại tức, bèn hùng hổ đe dọa anh: “Anh mau đi nói với tất cả mọi người là anh không thích em đi nhé!”

“Nếu anh không nói thì sao?” Giọng anh rất khó chịu, quay đầu về phía tôi, ánh mắt sáng ngời hỏi.

“Thế thì em hận anh đến chết!” Tôi bắt đầu khóc và rủa anh.

Anh lại cuống quýt dỗ dành tôi: “Thôi được, thôi được! Em đừng khóc nữa, anh sẽ đi nói ngay.”

“Thế em đợi đó nhé!” Tôi khóc đã thấm mệt, liền ra về.

“À”, tôi đột nhiên đứng lại, vì nghĩ mình vẫn còn một câu muốn nói với anh, “Lục Tây Dương, nhớ quản lý bạn gái và người ủng hộ anh cho thật tốt!”

Trên đường về nhà, mặc dù đã được hứa hẹn, nhưng tôi không hề cảm thấy vui, mà lòng lại rối như tơ vò. Tại sao thế nhỉ? Ngay cả tôi cũng không rõ câu trả lời.

Lúc đó tuyết đã bắt đầu tan, bên đường còn có người nghêu ngao hát: “Một mùa xuân nữa lại đến…” Tôi nhìn lên bầu trời với ánh mắt vô định, ánh nắng rực rỡ, chói chang.

Tôi đang nghĩ, Trác Ưu, có phải ngươi đã đi lướt qua mùa xuân rồi hay không?

Chương 9: Không giữ được mùa xuân

Tôi không biết sau đó Dương giải quyết sự việc này như thế nào. Tuy nhiên, kể từ hôm đó, tôi không còn chủ động nói chuyện với Vân nữa. Ngay cả người lớn cũng phát hiện ra sự bất thường trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Cực gọi điện thoại cho tôi mấy lần, cố gắng xoa dịu để tôi nguôi giận. Câu trả lời của tôi là: OK, nhưng Sử Vân nhất định phải gặp trực tiếp và xin lỗi tôi.

Cực rất khó xử, anh ta ngập ngừng mấy lần, cuối cùng không chịu được liền la lớn với tôi: “Em không rộng lượng một chút được hay sao? Dù gì thì cũng là bạn thân với nhau từng đấy năm!”

Tôi lặng lẽ cúp máy.

Đúng vậy, Cực ạ, bọn mình chơi với nhau bao nhiêu năm như vậy, nhưng hồi đầu khi nói xấu sau lưng em, Vân có nghĩ gì cho em không?

Cực ạ, em không trách việc anh và Vân lạnh lùng với em, thật đấy!

Vì em biết, tất cả mọi chuyện chẳng qua là vì anh vẫn thích Vân mà thôi.

Trời đã lập xuân, các hoạt động thi đấu cũng bắt đầu nở rộ, trường học lại ồn ào trở lại. Một hôm, cô hiệu trưởng gọi tôi lên văn phòng của cô.

“Trác Ưu, em có sợ thử thách không?” Cô hiệu trưởng rất điềm đạm, nho nhã, nhưng cách hỏi chuyện lại đơn giản, dứt khoát, tạo cảm giác rất mạnh mẽ.

Trực giác mách bảo tôi rằng, phía trước có một cơ hội, và triết nhân đã từng nói rằng: “Đừng bao giờ để cơ hội chờ đợi bạn”, vì thế tôi liền nhìn thẳng vào mắt cô hiệu trưởng và đáp: “Em không sợ ạ!”

Cô mỉm cười hài lòng: “Lần này trường có một suất thi hùng biện ở tỉnh, nhưng phải lựa chọn từ quận, thế nên sẽ có rất nhiều vòng thi. Có thể em sẽ gặp phải rất nhiều đối thủ có trình độ, có thể họ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của em! Em có muốn thử không?”

“Em có ạ!” Tôi trả lời rất rõ ràng. Thực ra trong đầu tôi cũng đang tính toán: Từ nay trở đi sẽ có cớ để về nhà muộn, không cần phải đối mặt với đám đối thủ bỏ rơi tôi một mình nữa!

Thông tin tôi tham gia cuộc thi hùng biện đã được lan ra nhanh chóng, mọi người phản ứng khác nhau: Người thì ngưỡng mộ, kẻ thì đố kỵ, còn có kẻ đang thấp thỏm chờ đợi xem tôi sẽ mất mặt thế nào. Nhưng bề ngoài đều nói những câu ủng hộ, khích lệ tôi, nghe rồi tôi cũng mỉm cười cho qua. Dù gì thì cũng phải dựa vào thực lực của mình để thi, người ta nói gì thì mặc kệ người ta.

Đợt tập luyện đặc biệt của cô giáo đã bắt đầu, tôi lại một lần nữa bận mờ mắt: viết bài, sửa bài, chỉnh sửa phát âm… Ngày nào cũng ở lại trường rất muộn. Một hôm, sau khi tan học, tôi ra khỏi phòng Ngữ văn trong trạng thái miệng khô khốc, bất chợt nhìn thấy Sử Vân đang đứng lặng lẽ ở một góc rẽ.

Tôi nghĩ chắc không phải cô ấy đang đợi tôi, liền định coi như không nhìn thấy gì mà nhanh chóng ra về.

Đến khi tôi vội vã đi ngang qua thì giọng Vân đột ngột cất lên: “Tại sao lúc nào cũng là cậu?”

Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, thực sự không hiểu câu nói này có ý gì.

“Thi khiêu vũ, thi hùng biện, thành tích học tập… Tại sao lần nào cậu cũng tranh với tôi? Tại sao tôi luôn bị cậu o ép? Cha mẹ nuông chiều cậu, các cô giáo thích cậu thì mặc kệ, tại sao ngay cả Lục Tây Dương cũng bênh vực cậu?” Mắt Vân ngân ngấn nước, nét mặt rất buồn bã, hàng loạt câu hỏi “tại sao” tựa như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Sử Vân trong tình trạng thiếu sáng suốt như vậy. Từ trước đến nay cô ấy luôn luôn cởi mở, tự tin, nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi, lảnh lót gọi: “Ưu Ưu!”, “A Cực!”… Tôi không biết hóa ra trong lòng cô ấy còn giấu suy nghĩ đó! Không, có thể là tôi biết, nhưng tôi cố tình né tránh…

“Tớ… tớ chưa bao giờ có ý định tranh với cậu.” Nhìn thấy dáng vẻ đó của Vân, tôi sợ quá, chỉ rụt rè trả lời, “Tớ… không phải tớ cố tình đâu…”

“Chính vì như thế tôi mới càng căm ghét cậu!” Nước mắt Vân trào ra, hét lớn: “Cậu không chủ động tranh giành cơ hội! Vậy tại sao cơ hội cứ đến với cậu? Ông trời thật không công bằng chút nào!”

Vân vừa khóc vừa bỏ đi, để lại mình tôi đứng như trời trồng.

Dương à, Vân nói không sai, đối với em, mọi việc quá thuận lợi. Em không biết trân trọng cái trước mắt, không biết quan tâm đến tình cảm của người khác. Và hồi đó, chẳng phải anh cũng nhìn em với vẻ bất lực như vậy đó sao?

Tối về đến nhà, mặt mũi tôi ỉu xìu, kể hết chuyện xảy ra ban nãy ẹ nghe. Nghe xong, mẹ chỉ cười rồi nói với bố: “Úi da, anh xem! Trẻ con bây giờ ghê thật…”

Bố chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Tôi vô cùng ấm ức, hậm hực nói như sắp khóc: “Bố mẹ chẳng quan tâm đến con gì cả! Ít nhiều cũng phải hỏi thăm mấy câu chứ, chuyện này là cú sốc lớn đối với con mà!”

Ấm ức quá, cuối cùng tôi bỏ luôn cả bát cơm xuống, giận dỗi nói: “Con không ăn nữa!”

Ánh mắt nghiêm khắc của bố lập tức xoáy vào tôi, ông nghiêm giọng nói: “Trác Ưu, bưng bát lên!”

Tôi chu miệng, không hề nhúc nhích.

“Đừng có giở trò trẻ con!” Giọng bố trịnh trọng hẳn lên: “Chuyện này không có gì là ghê gớm cả! Phản ứng của Sử Vân là điều bình thường, không đáng phải để tâm. Về sau con bước chân vào xã hội, sẽ gặp nhiều chuyện tàn khốc hơn nhiều, đến lúc đó con định làm thế nào? Tuyệt thực tự hành hạ mình ư?”

Tôi ngơ ngác nhìn bố, con đường phía trước khó khăn như vậy ư? Nếu lúc đó không có bố mẹ để tâm sự thì tôi biết dựa vào ai đây?

Ngoan ngoãn bưng bát cơm lên, tôi vừa gẩy từng hạt cơm, vừa lẩm bẩm: “Nếu quả thực là như vậy thì con thà mãi mãi không bao giờ trưởng thành.”

Con người dù bận rộn đến đâu cũng phải vui chơi giải trí. Gần đây rạp chiếu phim đang chiếu bộ phim hài của năm mới, cơ quan của mẹ cho vé, nên tôi được đi xem phim miễn phí.

Vừa bước vào rạp chiếu phim, tôi đã thấy hối hận. Tại hàng ghế không xa, có người mà tôi không muốn gặp nhất: Vân và đám bạn của cô ấy.

Vừa thấy tôi, bọn họ liền nhìn tôi chằm chằm rất bất lịch sự, lại còn đưa mắt nhìn nhau bằng cái nhìn mờ ám. Ngay cả Cực cũng có mặt trong đó. Nhưng nhìn thấy tôi, anh ta liền nhiệt tình cất tiếng chào. Tôi chỉ gật đầu bừa một cái để đáp lại, sau đó tìm một chỗ để ngồi, thầm cầu nguyện: Phim chiếu ngay đi thôi, để nhanh chóng phân tán sự chú ý của mọi người.

Không biết ngày hôm đó có phải nhân viên chiếu phim biết được tâm trạng của tôi, cố tình đùa giỡn với tôi hay không mà ánh đèn trong rạp mãi không chịu tắt đi. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc có nên ra về trước hay không, nhưng lại thấy tiếc cơ hội này. Đang đấu tranh tư tưởng thì một bóng người lặng lẽ bước đến trước mặt tôi.

“Em sang bên kia ngồi đi!” Giọng nói rất nhẹ nhàng và khẩn thiết, hóa ra là Cực.

“Sao vậy? Anh đến để điều đình à?” Tôi lạnh lùng nói, “Tại sao em phải chủ động sang đó ngồi?”

Nét mặt Cực lộ rõ vẻ ngại ngùng, hạ thấp giọng nói: “Bà cô tổ ơi, em đừng giận nữa, người ta chủ động nhờ anh sang nhắn mà!”

“… Có thật là Sử Vân bảo anh sang đây không?” Tôi rất nghi ngờ. Mấy hôm trước cô ấy còn khóc lóc chất vấn tôi, tại sao bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy?

“Dĩ nhiên rồi!” Cực vội vàng gật đầu: “Vân đang ngồi ở đó, anh dám lừa em à?” Nói rồi Cực còn liếc về chỗ Sử Vân đang ngồi để chứng thực rằng những điều mình nói không hề sai.

Tôi ngập ngừng một lát, thấy tôi có vẻ xuống nước, Cực lại tiếp tục nài nỉ: “Thôi, em nể mặt anh đi mà!”

Thấy vẻ tội nghiệp của Cực, lại nhớ đến lời bố: “Trác Ưu, chuyện này chẳng có gì là ghê gớm cả!” Tôi liền gật đầu với anh ta và nói: “Thôi, em nể mặt anh vậy!”

Cực cười rạng rỡ đưa tôi đến hàng ghế Sử Vân ngồi, còn sắp xếp để tôi ngồi cạnh cô ấy. Tôi thấy nét mặt mọi người đều lộ rõ vẻ muốn cười nhưng không dám cười, Vân thì có vẻ mất tự nhiên, liền hiểu ra ngay: Cực đã lừa tôi! Chắc chắn là anh ta đã thuyết phục Vân để tôi sang đây ngồi. Nhưng thôi, đã sang đây rồi thì tôi cũng tỏ vẻ thản nhiên ngồi xuống, nghĩ bụng: Không biết anh chàng A Cực này đã thuyết phục Vân bằng cách nào?

Cuối cùng, bộ phim bắt đầu, nam chính đang quyết đấu với kẻ thù trên màn hình, nữ chính nước mắt lưng tròng đứng bên cạnh xem. Mọi người đều cảm thấy rất nhàm chán, liền quay sang nói chuyện với nhau. Lúc này, đột nhiên Sử Vân nói với tôi bằng giọng vừa đủ để tôi nghe thấy: “Trác Ưu, nói cho cậu biết một chuyện, có thể cậu sẽ buồn đấy!”

“Chuyện gì vậy?” Tôi quay mặt sang. Tại sao dạo này Vân toàn nói những câu không đầu không cuối thế nhỉ?

“Cố Đình đi hỏi Tây Dương rồi”, Vân nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nói từng chữ một, “Tây Dương đích thân nói, anh ấy chỉ coi cậu như một đứa em gái thôi.”

Bạn đang đọc Ai gửi cánh thư vào trong mây của Ảnh Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.