Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33-34

Phiên bản Dịch · 3387 chữ

Chương 33: Chỉ vì thuở ấy quá ngây ngô

Đi cùng với mẹ Thương Thang còn có một người khác, đang chuyện trò cười nói rất rôm rả.

Đó chính là bố tôi.

Tôi sững sờ nhìn họ, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Bố tôi vốn tính nghiêm, thường không nói chuyện lớn tiếng, thoải mái như thế này với mọi người. Hơn nữa, gã Thương Thang này đang yên đang lành tự nhiên mò tới nhà tôi làm gì?

Đúng lúc đó, Thương Thang ngoái đầu lại và thấy chúng tôi.

Hắn sững lại một lát, sau đó nhếch mép nở một nụ cười rất quái đản.

Rổi hắn ngẩng đầu nhìn Dương, ánh mắt sáng rực đầy vẻ thách thức.

"Chú Trác, con gái rượu của chú về rồi kìa !" Đột nhiên hắn quay đầu lại, nói với bố tôi bằng giọng cười cười.

Bố liền ngẩng ngay đầu lên nhìn về phía chúng tôi, nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.

“Về rồi à? Sao muộn thế?" Bố bình thản gật đầu: "Còn không mau đến chào cô Thang đi!"

Tôi chậm rãi bước đến, Dương cũng bước theo sau.

"Cháu chào chú Trác, cháu chào cô!" Đầu tiên anh chào hỏi rất lịch sự, sau đó liền giải thích : "Muộn rồi nên cháu đưa Ưu Ưu về."

Bố khẽ gật đầu: "Cảm ơn cháu."

Mẹ Thương Thang liền mỉm cười rồi quan sát kỹ Dương một lượt tư đầu xuống chân.

"Cháu chào cô ạ!” Tôi cứ cảm thấy bầu không khí có gì là lạ, nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu, đành phải chào một câu cho phải phép.

"Ưu Ưu ngoan thật đấy!" Mẹ Thương Thang lập tức mỉm cười: "Sau này học cùng Thương Thang nhà cô, cháu phải dạy nó cách làm sao để được mọi người quý mến nhé!"

Nghe thấy vậy, Dương ngẩng ngay đầu lên nhìn mẹ Thương Thang.

Tôi thấy hơi căng thẳng, liền nói nhỏ: "Chưa chắc cháu đã thi đỗ đâu ạ..."

“Làm sao cháu lại nói những lời xui xẻo thế?" Mẹ Thương Thang vỗ vai tôi: "Cháu làm sao mà trượt được? Cô đã nói với bố cháu rồi, đợi cháu nhận được giấy báo trúng tuyển, hai nhà mình sẽ đi Tây Tạng du lịch, cháu thấy thế nào? Hay là cháu muốn đi nước ngoài chơi một chuyến?"

"Không... không cần đâu ạ…” Sự nhiệt tình của cô ấy tự nhiên khiến tôi lắp bắp.

"Con gái anh còn xấu hổ kìa!" Cô ấy nhìn bố vừa cười vừa trách móc : “Hai nhà mình có quan hệ thế nào mà Ưu Ưu còn khách khí thế!”

Bố chỉ cười mà không đáp.

Lúc này, đột nhiên Dương lên tiếng: “Cô chú, cháu đưa Ưu Ưu về nhà là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhà cháu còn có chút việc, cháu xin phép về trước ạ."

"Ừ, cảm ơn cháu nhé!" Bố gật đầu với Dương, mỉm cười rồi gọi anh: "Nhà cháu chuẩn bị di cư sang Anh đúng không? Về nhà giúp bố mẹ một tay cũng tốt!"

Bóng Dương liền sững lại, rồi anh nở nụ cười gượng gạo: "Dạ... vâng ạ.”

Sau đó anh quay đi, bóng anh dần dần chìm trong màn đêm dày đặc.

Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn tôi lần nào.

Dương! Hồi ấy chúng ta vẫn chỉ là những thiếu niên trẻ người non dạ! Làm sao có thể địch nổi với những người đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ?

Dương về rồi, bố mời cô Thang lên nhà chơi, cô từ chối, nói là đã muộn, sau đó liền cùng Thương Thang ngồi xe riêng về nhà. Trước lúc về, cô còn dặn dò tôi hồi lâu, bảo tôi nhớ đến nhà họ chơi, còn bảo đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon cho tôi. Tôi miễn cưỡng, nhận lời, sau đó cùng bố tiễn họ ra về.

"Bố, bố và cô Thang có quan hệ thế nào ạ?" Tôi nhìn theo bóng xe ô tô của họ và hỏi nhỏ.

Bố à, bố đừng trách con đa nghi. Tôi khấn thầm: Chỉ vì con không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hoại hạnh phúc gia đình mình mà thôi!

Bố sững người một lát rồi bật cười: "Con bé ngốc này! Cô ấy chỉ là bạn học khóa dưới cùng trường với bố ngày trước thôi!”

"Đâu có đơn giản như vậy được! Tôi dẩu môi: "Bố đừng có lòe con! Loại tiểu thuyết đó con đọc nhiều rồi! Toàn lấy cớ là bạn học khóa dưới..."

Bố liền lắc đầu, bật cười: "Con toàn đọc những sách linh tinh! Nhưng…” Dường như ông sực nhớ ra điều gì, nét mặt có vẻ buồn buồn: "Bố và cô ấy… cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ.”

“Trước đây bố có thích cô ấy không?" Tôi tò mò hỏi.

“Hồi ấy... còn nhỏ, không biết có phải là thích hay không..." Ông ngập ngừng một lát: "Cô ấy rất tốt với cậu học trò nghèo như bố, thường tặng bố những cuốn sách quý của cụ Thang..."

"Nhưng..." Đột nhiên bố quay đầu lại, nghiêm mặt nói với tôi bằng giọng chắc như đinh đóng cột: "Kiếp này bố chỉ có một người phụ nữ là mẹ con, bố không bao giờ thay lòng đổi dạ!"

Tôi phì cười, vội gật đầu lia lịa: "Con biết rồi, con biết rồi!"

Tôi thầm thở phào rồi đùa: "Bố, sau này bố muốn con yêu ai?”

Ông trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ: "Yêu người yêu con hết mình."

Tôi thẫn thờ, thầm lẩm bẩm: "Không còn yêu cầu khác sao ạ? Ví dụ tướng mạo, gia thế, điều kiện kinh tế gì gì đó...”

Ông liền cười: "Dĩ nhiên là phải xứng với con mới được. Nhưng cũng nên thực tế một chút…” Nói rồi ông xoa đầu tôi, thở dài: "Phải biết trân trọng người đi cùng mình suốt cuộc đời!"

Sau đó, tôi bị bố dắt về nhà trong trạng thái mơ mơ màng màng

Bố à, lúc ấy bố nói những lời đó rốt cuộc là có ý gì?


Ngày hôm sau, tôi đến nhà Dương với bao nhiêu kỳ vọng.

"Em tìm tạm chỗ nào ngồi đi, nhà chẳng có ai, anh đi rót cho em cốc nước hoa quả nhé!" Anh cười cười với tôi rồi đi vào bếp.

Tôi ngồi trên chiếc sofa vừa mềm vừa rộng, tò mò ngó nghiêng cách bài trí trong phòng: rất trang nhã, ấm cúng, xem ra con mắt thẩm mỹ của bố mẹ anh không tồi!

“Em ngó gì vậy?" Anh bê cốc nước hoa quả bước ra, nụ cười trên môi vô cùng ấm áp.

"Xem anh giấu quà ở đâu!" Tôi bật dậy đón lấy cốc nước rồi lại ngồi xuống chiếc sofa mềm mại.

"Ngồi chẳng đoan trang chút nào cả!” Anh khẽ cốc vào trán tôi và trách yêu.

Tôi lè lưỡi, nhấp một ngụm nước hoa quả.

"Ui da! Đắng quá!" Tôi cau mày la lớn: "Sao mà đắng vậy? Lại còn chua chua chát chát nữa chứ!”

Anh bật cười, nói: "Dĩ nhiên là đắng rồi, đây là nước cam của Brazil, 100% nguyên chất, dĩ nhiên không thể sánh được với loại đồ ngọt trước đây em hay uống. Nhưng chắc chắn là có lợi cho sức khỏe."

"Đúng vậy, suýt nữa thì em quên anh là bác sĩ tương lai." Tôi nói nhỏ.

Anh sững người một lát rồi nhếch mép lên, dường như nhớ lại một chuyện cũ.

“Dương… tại sao anh lại học y?" Tôi nhìn anh chằm chằm, rụt rè hỏi nhỏ.

Anh im lặng rồi cúi đầu đáp: "Vì bố mẹ anh thích."

"Vậy à?” Lúc đầu tôi còn hơi thất vọng, nhưng lại chợt nghĩ, làm sao người ta có thể vì trò đùa hồi nhỏ mà quyết định sự nghiệp cả đời của mình? Vì thế nên tôi cũng thoải mái hơn.

“Mau lấy quà cho em đi!” Tôi làm nũng.

Anh mỉm cười đáp: “Ở trong phòng anh, vào mà lấy!”

Tôi theo anh vào phòng ngủ, cảm thấy có mùi thơm vô cùng quen thuộc tỏa ra, bất giác mặt đỏ bừng.

Anh đưa cho tôi một chiếc hộp được đóng gói xinh xắn, cười nói: "Em mở ra đi!”

Tôi mở chiếc hộp được thắt nơ đăng ten, một quả cầu thủy tinh trong suốt hiện ra trước mắt tôi. Dưới đó là cánh hoa trắng muốt, tựa như đôi cánh bướm, non nớt, dễ thương, dường như còn tỏa ra hương thơm dịu mát.

"Nước hoa NOA của Cacharel." Anh mỉm cười giải thích: "Nghe người ta giới thiệu mùi hương này rất hợp với các cô gái trong sáng, ngây thơ, nên anh mua về cho em dùng thử. Em đã mười tám tuổi, có thể dùng nước hoa rồi.”

Tôi sững người, không biết phải nói gì, chỉ nắm chặt lọ nước hoa trong lòng bàn tay, nói lí nhí: "Cảm ơn anh!"

Sau đó, ánh mắt tôi dừng lại trên bàn học cách chỗ tôi không xa.

Trên mặt bàn là khung ảnh chụp một cô gái.

Có lúc, tôi căm ghét, đôi mắt của mình: tại sao nó không cận thị đi một chút? Như thế tôi sẽ không phải nhìn thấy nụ cười tươi tắn ngọt ngào của cô gái trong ảnh nữa.

Rất xinh xắn, nhưng đó không phải là tôi, thế nên rất nhức mắt.

"... Chị ấy là ai vậy?" Tôi cố gắng hỏi Dương với giọng bình tĩnh.

Anh nhìn theo ánh mắt của tôi, lập tức sững lại.

"Cô ấy..." Anh ấp úng, dường như không biết phải nói gì.

“Girlfriend?" Tôi cố gắng mỉm cười hỏi.

“... Coi như là vậy." Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng mới đáp.

"Hai người quen nhau ở Anh à?" Tôi hỏi khẽ.

Anh gật đầu: "Cô ấy gốc Hoa. Học cùng trường cấp ba với anh, giờ đang học cùng đại học."

“Vâng." Tôi lại một lần nữa quay đầu nhìn tấm ảnh đó: “Rất xinh xắn, anh có con mắt nhìn người không tồi!"

“Vậy hả? Cảm ơn em!" Anh khẽ cười: "Cô ấy rất tốt bụng!”

"Anh thật có diễm phúc!" Tôi đưa tay ra đấm mạnh Dương một cái.

Anh vẫn chỉ mỉm cười.

Tạm biệt Dương, tôi cầm món quà ra về, lẻ loi bước trên đường.

Thực ra. Dương ạ, em đã nói dối.

Em cảm thấy chị ấy không hề xinh đẹp, thật đấy.

Anh bảo em là kẻ ích kỷ, nhỏ mọn cũng không sao, em cảm thấy chị ấy không xinh xắn chút nào.

Thậm chí em còn cảm thấy chị ấy không thể sánh được với em.

Nhưng nếu điểm mà anh thích là tính cách chứ không phải vẻ bề ngoài của chị ấy thì em thực sự thua rồi.

Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy đó sao? Cuối cùng những cô gái nhan sắc bình thường vẫn giành được chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú vì tính cách của họ thực sự cuốn hút người khác.

Dương, anh có thích chị ấy không? Chị ấy có đem lại hạnh phúc cho anh không?

Nếu có thì em cũng yên tâm.

Anh hãy mãi mãi ở bên chị ấy, đừng thay lòng lần nữa nhé!

Và lần này nhớ phải trân trọng người ở bên mình.

Gió lạnh thổi tới, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống chiếc hộp.

Dương à, thực ra em cũng là cô gái tốt bụng !

Chỉ có điều anh mãi mãi không biết mà thôi.

Chương 34: Những câu nói thê lương

Dương ạ. Hôm qua em đến hiệu sách trên đường Nam Kinh, đọc được câu thế này:

“Cái gì gọi là mối tình đầu,

Là hiện tại chưa chắc đã hình dung ra khuôn mặt của anh,

Nhưng khi ngửi thấy mùi hương ấy,

Đột nhiên lại nhớ ra đã từng có người đó xuất hiện trong cuộc đời mình.”

Dương, hiện tại em đã không còn nhớ các đường nét trên khuôn mặt anh. Nhưng mỗi đêm trăng tròn, đứng giữa hồ sen, hương thơm thoang thoảng thổi tới, em đều nhớ đến đêm hè ở hồ sen năm đó.

Hồi ấy, trong mắt anh thoáng hiện vẻ rụt rè, miệng hơi cười cười, còn em thì mặt đỏ, tim đập thình thịch tất cả đã dệt thành mối tình đầu suốt đời không thể nào quên trong trái tim em.


Về đến nhà, tôi lặng lẽ cất lọ nước hoa đi rồi ngồi thẫn thờ trước màn hình ti vi.

Lúc ấy ti vi đang chiếu bộ phim kinh điển Câu chuyện tình yêu ở Tokyo.

Trên màn hình, Akana Rika đang cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất, cho dù Nagao Kanji đã khiến cô bị tổn thương nặng nề, vết thương đó đau đớn biết bao.

Cuối cùng, nước mắt dồn nén trong suốt ba năm lăn dài xuống má tôi giữa tiếng cười của cô ấy.

Mẹ nhìn thấy liền hỏi nhỏ: "Bi kịch hả con?"

“Không, hài kịch mẹ ạ.”

"Thế sao con khóc ghê thế?"

"À, vì đó là vở hài kịch về quá trình trưởng thành của nhân vật chính nhưng lại là bi kịch của tình yêu."

Tôi không ngoái đầu lại mà lặng lẽ trả lời.

Mẹ lắc đầu rồi âm thầm đi ra.

Thực ra yêu thầm cũng tốt. Người ta sẽ mãi mãi không bao giờ biết bạn có thất tình hay không.

Kế cả thất tình thật thì vết thương cũng chỉ có một mình mình ngồi một góc gặm nhấm mà thôi.


Cuối tuần, điềm thi đại học đã được công bố. Thành tích của tôi không tồi, cũng có thể coi là phát huy đúng trình độ. Bố thở phào một tiếng, ông cho rằng tôi hoàn toàn có thể đỗ vào trường nguyện vọng một.

Thế là cả nhà bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch: địa điểm, thời gian, đồ đạc cần mang... Tôi không tham gia nửa lời.

Cuối cùng, trong lúc bố mẹ bàn luận rất sôi nổi bên bàn ăn, đột nhiên tôi bình thản lên tiếng: “Con sẽ không đi du lịch đâu.”

Hai người lớn lúc quay sang nhìn tôi chằm chằm, động tác vô cùng ăn ý.

“Con thực sự không muốn đi mà! Vì con thấy mệt quá!" Tôi mỉm cười giải thích: "Thực ra ở nhà vẽ tranh cũng ổn, lại còn tiết kiệm được khối tiền nữa."

Bố im lặng, lần đầu tiên đồng tình với sự chống đối của tôi: "Ừ! Con đã trưởng thành rồi, sau này cuộc sống của con, con muốn sắp xếp như thế nào thì tùy ý."

Tôi bình thản mỉm cười.

Sau đó, tôi ra ngoài mua giấy, bút vẽ, nhốt mình trong phòng, vẽ bức tranh chẳng ai hiểu là gì.

Cực mấy lần gọi điện thoại đến hẹn tôi, tôi đều lấy cớ bị ốm và từ chối.

Thương Thang cũng đến tìm tôi hai lần, tôi đều bảo mẹ đuổi khéo hắn về. Chắc hắn cũng tức không thấy đến tìm tôi nữa.

Ngày nào tôi cũng như vậy, một mình ngồi trong phòng vẽ tranh hoặc xem đĩa VCD.

Mặc dù lần nào xem cũng khóc.

Mặc dù những bộ phim tồi xem đều là phim hài như Đại thoại tây du và Nụ hôn ác bá, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ trào ra.

Dĩ nhiên, tôi không còn đủ can đảm để xem lại bộ phim Câu chuyện tình yêu ở Tokyo đó nữa.

Cho đến một ngày kia, giấy báo trúng tuyển được gửi tới.

Tôi đã thi đỗ vào trường đại học mà mình mơ ước, nhưng không phải chuyên ngành mà mình ước mơ.

Cực đã được học chuyên ngành mà anh ta mơ ước, nhưng không phải là trường đại học mà anh ta ước mơ.

Kỳ Duy học ngành máy tính.

Sử Vân đi làm tiếp viên hàng không.

Tô Tịnh đỗ khoa Biểu diễn của Học viện Điện ảnh.

...

Mọi người đều có nơi có chốn rồi, cũng không hẳn là tốt, nhưng cũng không quá tệ.

Sau đó, gia đình Dương cũng đã làm xong thủ tục nhập cư, chuẩn bị bay sang Anh.

Tôi không đủ can đảm để đi tiễn anh, nhưng lại làm chuyện ngớ ngẩn hệt như trong phim truyền hình.

Tôi lén mò đến gần sân bay, lặng lẽ nhìn lên bầu trời, mong được đứng nhìn anh từ xa như vậy.

Có lẽ đến tận lúc đi, anh vẫn không hiểu tại sao tôi lại dở chứng cố tình tránh mặt anh.

Dương, em xin lỗi! Hồi ấy em chỉ muốn lặng lẽ tạm biệt mối tình đầu của mình như vậy thôi.

Sau đó, lại một mình lặng lẽ trở về.


Bóng cây ở hai bên đường khẽ đung đưa, mặt trời gay gắt hắt quá kẽ lá.

Những khoảnh khắc đầu tiên của sinh mệnh cũng là giấc mơ đẹp nhất, đã vỡ tan từ đây.

Nó biến thành bong bóng và theo gió bay đi.

Chỉ để lại một mình tôi lẻ loi chạy theo giấc mơ.

Tôi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xa lạ biết bao.

Cho dù là đường phố, dòng người qua lại hay các cửa hàng nằm san sát bên nhau.

Sau đó, tôi mơ màng nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc.

Đó chính là khuôn mặt của Thương Thang

Giữa lúc mơ màng, tôi nhìn thấy hắn bước về phía tôi, rồi nhẹ nhàng dắt tay tôi.

"Về nhà thôi!"

Giọng hắn rất nhỏ, dường như sợ làm tôi tỉnh giấc.

Tôi ngoái đầu lại, thẫn thờ nhìn hắn, thế là hắn cố gắng mỉm cười rất tươi với tôi, nói bằng giọng năn nỉ: "Bọn mình về nhà nhé?"

Giọng hắn hết sức rụt rè, dường như đang giữ gìn rất cẩn thận một báu vật nào đó.

Cuối cùng tôi ngẩn ngơ gật đầu.

Dường như hắn thở phào một tiếng, sau đó đưa tôi lên chiếc xe hơi sang trọng đỗ bên vệ đường.

Sau đó tôi nghe thấy hắn nói với lái xe: "Về nhà họ Thang."


Một tiếng sau, tôi tiếp tục ngổi thẫn thờ trên xích đu trong khuôn viên.

Thương Thang cũng lặng lẽ ngồi bện cạnh tôi. Hắn không hỏi gì cả, cũng không dám nói gì.

"Haizz, cậu nói đi." Đột nhiên tôi hỏi: "Nước Anh cách đây bao xa nhỉ?"

Hắn sững người một lát rồi đáp: "Không biết, tóm lại là rất xa.

"Đúng vậy!" Tôi cúi đầu cười khẽ.

"Tại sao anh ấy lại đi xa thế nhỉ? Ở trong nước không tốt sao?" Tôi nhìn chằm chằm xuống đất, lẩm bẩm: "Ở trong nước cũng có thể học ngành y mà!"

Thương Thang một mực im lặng, lặng lẽ lắng nghe những câu hỏi của tôi.

Một lát sau, hắn không thể chịu dược nữa, liền quay đầu sang nhìn tôi, nói với giọng gần như là cầu khẩn: "Cậu đừng ngồi ở đây nữa. Mình vào phòng khách đi! Tôi sẽ chơi đàn cho cậu nghe."

Tôi gật đầu đồng ý.

Thế là hắn dắt tôi vào phòng khách, ngồi bên cạnh chiếc đàn piano đen sang trọng.

Giai điệu buồn nhưng rẩt cảm động vang lên qua những ngón tay thon dài của Thương Thang, văng vẳng bên tai tôi hồi lâu.

Tôi gục đầu xuống cánh tay, không muốn để người khác nhìn thấy những giọt nước mắt u buồn ấy. Giai điệu ngân vang đến đâu, nước mắt tôi lại chảy đến đó, mãi cho đến khi tiếng nhạc dừng hẳn, mắt đã cay sè, khô khốc.

Sau đó, tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy có giọng nói run rẩy cất lên; "Quên anh ta đi nhé! "

Bạn đang đọc Ai gửi cánh thư vào trong mây của Ảnh Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.