Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21 part 1

Phiên bản Dịch · 2937 chữ

Chương 21: Ai buồn vì ai?

“Là cậu hả?”.

Tôi dừng xích đu, nhìn hắn với vẻ sửng sốt.

Hắn nhìn tôi vơi ánh mắt rất cao ngạo, nhưng vẻ lạnh lùng đó cũng đã được xua đi rất nhiều nhờ nụ cười tươi tắn. Khẽ gật đầu, hắn nhẹ nhàng đáp: “Ừ, tôi đây!”

Tôi đứng dậy, buông xích đu ra, hỏi nhỏ: “Sao cậu lại biết tôi ở đây?”

Hắn cười khẽ: “Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể biết chứ?”

Tôi sững lại, đáp: “Ờ!”

Nhìn vẻ ngờ nghệch đó của tôi, hắn liền bật cười: “Cậu không muốn biết ai đã thông báo cho tôi ư?”

“Ai vậy?” Tôi ngẩn tò te nhìn hắn, hôm nay gã này có vẻ hào hứng tệ!

“Cậu!” Hắn nhìn tôi chằm chằm, cười đầy ẩn ý.

“Tôi?” Tôi nhìn vẻ ranh mãnh của hắn, đầu óc trở nên mông lung: “Làm gì có!” Tôi còn đang muốn tránh cậu mà không được đây này! Tôi nghĩ bụng.

Dường như hắn cũng đã đoán được suy nghĩ của tôi, cười càng khoái chí hơn: “Ngốc nhỉ, nhắc cậu một câu nhé! Cậu có động vào điện thoại nhà tôi không?”

“Điện thoại?” Tôi bắt đầu cố gắng nhớ lại: “Hình như... í…” Tôi chợt tỉnh ngộ, hét lớn: “Cú điện thoại bất lịch sự đó hóa ra là do cậu gọi hả?”

Hắn có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi, đầu gật gù rồi lại lắc với vẻ nụối tiếc: “Phản ứng của cậu chậm quá! Đúng là hơi trì độn!”

Tôi lườm hắn một cái, cảm thấy thực sự không thể chịu nổi tính cách khó chịu của gã Tự Đại này, liền quay đầu định bỏ đi. Nhưng hắn lại gọi giật tôi lại: “Haizz, thế cậu không hỏi tôi tại sao lại đến gặp cậu vội vàng như thế này à?”

“... Ờ, tại sao vậy?” Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận, ngoái đầu lại cười cười nhìn hắn: “Đại thiếu gia Thương!”

“Việc này…” Hắn giả vờ ngập ngừng, sau đó nở một nụ cười rất quái dị: “Tôi không nói cho cậu biết được!”

Tôi cố gắng chịu đựng...

Tôi tiếp tục cố gắng chịu đựng...

Tôi không thể chịu được nữa!

“Cậu là đồ thần kinh!!” Tôi vớ ngay lấy cái bình tưới cây bên cạnh đập vào hắn: “Được hành hạ người khác thì cậu vui lắm à???”

Hắn rất mau lẹ, nhảy bật ra chỗ khấc, vừa trốn vừa tiếp tục chọc tôi: “Hành hạ người khác không biết, nhưng hành hạ cậu tôi thấy rất vui!”

“Cậu đúng là đồ biến thái!” Tôi tức quá, mắt đỏ lên, chuẩn bị ném thẳng cái bình tưới cây vào hắn.

“Trác Ưu, khuyên cậu hãy suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động.” Dường như hắn đã nhìn thấu ý đồ của tôi, nhưng không tránh, mà chỉ đứng yên ở đó, nhìn tôi cười gằn. “Bình tưới hoa của ông ngoại tôi là cổ vật bằng đồng thời Minh đấy!”

“Choang!” Tay tôi buông ra, chiếc bình rơi ngay xuống đất.

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!” Nhìn chiếc bình tưới hoa đã bị móp méo, tôi sợ quá, mặt tái nhợt: “Tôi không biết! Tôi không cố ý đâu...”

Làm sao bây giờ? Món này bao nhiêu tiền đây? Một vạn, mười vạn hay một trăm vạn? Nhà tôi làm sao mà đền được?

Thấy tôi run rẩy, Thương Thang vội bước đến an ủi: “Đừng sợ! Đừng sợ! Chỉ là bình tưới cây thôi mà! Nói với ông rằng tôi làm hỏng là ổn thôi.”

“Sao có thể làm thế được?” Tôi ngẩng mặt lên, nước mắt ngân ngấn nhìn hắn.

“Có gì mà ngại chứ?” Hắn tỏ vẻ rất bất cần. “Nhưng nếu cậu ngại..:” Con ngươi đen láy của hắn đột nhiên xoay tròn: “Cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Tôi vội hỏi. Bây giờ nói một điều kiện chứ một trăm điều kiện tôi cũng phải chấp nhận.

“Cuối tuần này đến nhà tôi chơi.” Hắn nhìn tôi cười tủm tỉm: “Có một party.”

“Ừ!” Tôi chẳng quan tâm đến party gì, vội vàng đồng ý ngay.

“Không được nụốt lời đâu đấy!” Hắn nhìn tôi, nụ cười rất ma mãnh.

“… Dĩ nhiên rổi!” Tôi bần thần nhìn hắn: “Tôi đã nói là làm mà!”

“Tốt lắm.” Dường như hắn thở phào một tiếng. Tôi cũng len lén lau mồ hôi và bắt đầu thu dọn hậu quả.

“Haizz!” Thấy tôi bận rộn, hắn liền than thở với vẻ vô tình: “Gì mà cậu phải căng thẳng với một chiếc bình nhôm đến vậy?”

“Cậu nói gì vậy? Đây là món đồ thời Minh… Í?!” Tôi vừa hét vừa nhảy dựng lên: “Cậu bảo nó làm bằng nhôm à? Thế sao vừa nãy cậu nói…”

“Vừa nãy tôi nói rất rõ, bình tưới hoa của ông ngoại tôi đều là đồ đồng thời Minh.” Ánh mắt hắn lộ vẻ cười cười, chậm rãi đáp từng chữ một: “Nhưng cái bình này chỉ là bình mà thợ làm vườn dùng để tưới cây thôi.”

“… Thương Thang!” Tôi có cảm giác như lửa trong người đang bốc lên ngùn ngụt, chắc là khói đang bốc trên đỉnh đầu, răng nghiến ken két.

“Làm gì vậy? Hot girl?” Hắn đã nhanh nhẹn lùi về khu vực an toàn từ lâu, nhìn tôi cười càng tươi hơn: “Đừng quên cậu là quân tử đã nói là làm nhé!”

Sau đó hắn cười khoái chí, ngang nhiên bỏ đi.

Nhìn theo bóng gã điên này, trong lòng tôi có một suy nghĩ đang bốc cháy rừng rực, đó là: Tôi muốn trả thù!! Tôi nhất định phải trả thù!!!

Khi tôi đuổi theo hắn về đến phòng khách, vừa lúc bố nhắc đến tôi với lão tiên sinh.

“Vừa nhắc đến đã thấy mặt.” Lão tiên sinh kéo tôi lại, vẻ mặt hiền từ: “Nghe bố cháu nói lần này cháu thi vào trường Nhất Trung đúng không?”

Tôi đứng trước mặt lão tiên sinh, không dám nhúc nhích, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mắt vẫn liếc con quỷ họ Thương kia.

Nghe thấy lão tiên sinh nói vậy, hắn như kẻ uống nhầm thuốc, hai mắt sáng rực lên, miệng không giấu nổi nét cười.

“Tốt quá! Cháu sang học thì Thang Nhi cũng có bạn, nó nhàn rỗi quá ta cũng mệt.”

Tôi mỉm cười… Đợi đã! Cháu chỉ học trường Nhất Trung thôi, việc gì phải làm bạn với Thương Thang?

Dường như bố đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bèn mỉm cười giải thích: “Thầy Thang vừa nói với bố, muốn con đến đây ăn cơm vào thứ Tư hằng tuần để thầy phụ đạo việc học hành cho con.”

Tôi gật đầu nhưng vẫn thắc mắc: “Tại sao lại là thứ Tư ạ?”

“Vì thứ Tư tuần nào tôi cũng đến đây chơi đàn cho ông ngoại nghe.”

Thương Thang nhìn tôi cười cười, bình thản bổ sung thêm.

Dương à, thực ra thói quen là thứ rất đáng sợ. Khi anh ở gần một kẻ đáng ghét nào đó một thời gian dài, quen với mọi cái của hắn, có thể cũng sẽ nảy sinh tình cảm với hắn.

Hồi ấy anh có nghĩ như vậy không?

Cho đến bây giờ, em vẫn còn nhớ đôi mắt toát lên vẻ u buồn đó của anh.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, Cực và Dương mời tôi đi trượt patin, tôi đành phải từ chối: “Em rất muốn đi! Nhưng trước đó em đã nhận lời người khác rồi…”

Cực hậm hực: “Em biết không, sau này sẽ không có thời gian chơi với bọn anh đâu, bây giờ chẳng biết trân trọng gì cả!”

Tôi trề môi: “Biết làm thế nào được, ai bảo hắn ta là cháu ngoại vàng của thầy giáo bố em, em không dám đắc tội với hắn.”

Ánh mắt sắc bén của Dương lập tức quét về phía tôi: “Chính là cái cậu lần trước đưa em về đó hả?”

Tôi gật đầu, rồi hậm hực kể hết mọi thủ đoạn mà tên này đã sử dụng để đưa tôi vào tròng. Cuối cùng còn bực bội nói thêm: “Sau này tuần nào em cũng phải gặp hắn một lần ở nhà thầy hiệu trưởng! Như thế sao em chịu nổi?”

Cực liền cười lớn: “Trác Ưu, tính mạng của em không còn giữ được lâu nữa đâu!”

Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, mắt toát lên vẻ ưu tư, buồn bã.

Dương, đừng nhìn em bằng ánh mặt lo lắng đó! Như thế em sẽ chỉ càng lưu luyến thêm thôi.

Cuối tuần đó, biết tôi chuẩn bị đến dự tiệc ở nhà công tử họ Thương, mẹ đã chải chuốt cho tôi rất cẩn thận. Mẹ vừa chải đầu cho tôi vừa dặn dò: “Đến nhà người ta nhớ giữ vẻ đoan trang con nhé! Nhà họ Thương là gia tộc giàu có nổi tiếng trong thành phố, đồng thời cũng là gia đình trí thức, bạn bè mà con cháu nhà họ kết giao đều là người có tầm cỡ, con phải làm sao ình không cao ngạo mà cũng không hạ mình.”

Tôi chu môi, ai thèm gì đám công tử, tiểu thư đó? Nếu hôm nay không phải là ngày đẹp để trả thù thì sao tôi có thể ngoan ngoãn đến dự chứ?

Mẹ chọn cho tôi một chiếc váy liền màu xanh nhạt, bảo tôi xoay tròn một vòng trước mặt rồi mỉm cười hài lòng:

“Con gái mẹ lớn thật rồi!”

Thương Thang đợi ngoài cửa sổ sốt ruột, liền bảo lái xe bấm còi hai lần, tôi đi giày, luống cuống lao ra: “Xong rồi! Ra ngay đây!”

Vừa ra đến cửa, tôi liền chạm ngay phải ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Hắn liếc tôi một lượt từ đầu tới chân rồi nở một nụ cười quái dị.

“Cười gì mà cười? Mẹ tôi bắt tôi phải mặc thế!” Tôi không hiểu hắn đang cười cái gì, hai má nóng bừng, bực bội gắt.

Hắn vẫn cười, mở cửa ô tô cho tôi và trêu: “Cậu mặc màu trắng vẫn đẹp hơn!”

Tôi đỏ bừng mặt chui vào ô tô, nghĩ bụng nếu biết là câu trả lời này thì tôi đã không hỏi, đỡ phải độn thổ. Ai ngờ hắn cũng chui vào theo, ghé sát tai tôi, mỉm cười nói nhỏ:

“Nhưng hôm nay có cả bạn tôi, cậu không được mặc đẹp quá.”

Tôi sững lại, ngoái đầu sang nhìn hắn: “Lẽ nào cậu vẫn sợ tôi cưóp mất ánh hào quang của cậu ư?” Trời ạ, đàn ông gì mà nhỏ mọn!

Hắn sững lại, sau đó hắng giọng một tiếng rất không tự nhiên rồi quay mặt đi.

“Chạy thôi!” Hắn hậm hực nói với lái xe. Tôi lườm hắn một cái. Đúng là một anh chàng vừa nhỏ mọn, vừa tự đại lại nóng tính!

Haizz, khổ thân ngươi Trác Ưu ạ, ngươi còn phải sống với hắn ba năm nữa cơ!

Trên xe, không biết Thường Thang đang giận dỗi ai mà hậm hực không chịu nói gì. Tôi đành phải ngồi thần người ngắm cảnh ngoài cửa xe. Ngồi mãi, tự nhiên tôi thấy đau đầu chóng mặt, chuẩn bị nôn thì cuối cùng hắn đã cất lời vàng ngọc:

“Sao cậu không học tiếp ở trường Phụ Trung?” Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, chậm rãi hỏi.

“Chẳng sao cả, tôi chỉ nghĩ là trường Nhất Trung hợp với tôi hơn.” Tôi né tránh ánh mắt dò xét của hắn, trả lời lí nhí.

“Thế người hứa chăm sóc cậu suốt đời đó thế nào? Anh ta vẫn đang học ở trường Phụ Trung đúng không? Anh ta làm thế nào?” Hắn vẫn tra khảo, ánh mắt sắc bén.

Tôi cười với vẻ miễn cưỡng: “Làm sao có thể chăm sóc tôi suốt đời được? Người ta cũng có bạn gái chứ! Sau này còn lấy vợ sinh con, bận nọ bận kia, làm gì có thời gian ngó ngàng đến tôi?”

Hắn im lặng nhìn tôi hồi lâu rồi quay mặt đi, nói nhỏ: “Hóa ra là cậu thích anh ta thật.”

''Còn lâu!” Tôi vội vàng phủ nhận, “Ai thèm thích gã đa tình đó!”

Hắn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt sâu thẳm, mơ màng.

Bầu không khí trong xe càng ngột ngạt hơn.

Cuối cùng xe dừng lại trước một ngôi biệt thự. Thương Thang mở cửa xuống xe trước, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Tôi đành phải dò dẫm mở cửa thầm nghĩ: Cứ đợi lát nữa ta sẽ cho nhà ngươi biết tay!

Tôi chậm chạp bước theo sau hắn, lòng thầm tính toán xem nên làm thế nào mới có thể trả thù hắn cho đã. Chơi khăm? Hay là để cho hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên Thương Thang dừng chân lại, dặn dò tôi với giọng điệu cứng như đá: “Chuẩn bị vào đấy, lát nữa cậu nhớ thể hiện tốt cho tôi!”

Nói rổi hắn hít một hơi thật sâu, nụ cười rạng rỡ lập tức tức hiện trên môi, sau đó mở hai cánh cửa lớn ra.

“Bùng! Bùng! Bùng!” Trong phòng lập tức vang lên âm thanh lạ, tôi còn chưa kịp bừng tỉnh trước sự thay đổi nét mặt đột ngột của Thương Thang thì đã bị phun đầy pháo giấy vào mặt.

Các người chuẩn bị tổ chức đám cưới à?! Tôi phủi những mảnh giấy màu xuống chuẩn bị quát lớn thì tất cả mọi người xung quanh đều xúm lại chúc mừng:

“Chúc mừng sinh nhật!”

Sinh nhật? Hôm nay không phải là sinh nhật tôi! Nếu đã không phải là sinh nhật tôi thì có nghĩa là…

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thương Thang cũng vừa phủi được đám giấy màu trên mặt xuống, ánh mắt vô cùng bình thản.

“Cảm ơn, cảm ơn tất cả mọi người!” Hắn điềm nhiên trả lời.

Tôi thầm giật mình, trong lòng bất giác cảm thấy khó xử. Hóa ra hôm nay là sinh nhật của hắn.

Bỗng có người trong đám đông hét lên: “Thương Thang, cô bạn xinh đẹp bên cạnh cậu là ai vậy? Không mau giới thiệu đi!”

Tôi thần người, mặt đỏ bừng lên. Cô bạn xinh đẹp? Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như thế, cảm thấy là lạ thế nào đó.

Có lẽ Thương Thang đã phát hiện ra vẻ luống cuống của tôi, tiến lên đưa một tay ra kéo váy tôi, ra hiệu tôi không phải căng thẳng.

“À, bạn này hả?” Hắn tủm tỉm cười nhìn mọi người: “Đây là con gái học trò của ông ngoại tớ, cậu ấy chuẩn bị vào trường Nhất Trung học, bạn khóa dưới của mọi người!”

Mọi người liền vỗ tay rầm rầm, đám con trai đều chen tới nhìn tôi cho rõ, đám con gái cũng hiếu kỳ liếc tôi.

“Mọi người đừng làm bạn ấy sợ!” Hắn cười, đẩy mấy cậu bạn đang lại gần: “Người ta ngoan hiền lắm đấy! Năm nay điểm thi cao thứ năm thành phố, ông ngoại tớ rất quý!”

Mọi ngươi đều hít một hơi thật sâu với vẻ rất khoa trương. “Oa! Kinh quá nhỉ!” “Giỏi thế!”…

Đúng lúc này lại có một nam sinh nhận ra tôi: “Bạn này chính là bạn lần trước đến trường mình thi hùng biện đúng không? Thua cậu 0,1 điểm đó mà!”

Thương Thang liền cười, gật đầu tán đồng.

Cả đám lại òa lên như chợ vỡ “Vừa giỏi giang vừa xinh đẹp!”, “Hóa ra là em ấy!”, “Đúng là lúc đó tôi thấy em này không đơn giản mà…”

Tôi đỏ bừng mặt, bất giác lùi ra sau lưng Thương Thang, khẽ giật áo hắn.

Thương Thang có vẻ rất khoái chí, nét mặt không còn u ám như trước nữa. Hắn kéo tay tôi, cười tủm tỉm nói: “Chào hỏi mọi người mấy câu đi!”

Tôi đành phải bấm bụng ló ra, nhớ đến lời mẹ “không cao ngạo mà cũng không hạ mình”, bèn nở một nụ cười tươi tắn chào mọi người: “Chào các anh chị! Em là Trác Ưu, sắp tới em sẽ trở thành học sinh trường Nhất Trung, rất mong được các anh chị giúp đỡ!”

Mọi người đều cười lớn: “Dĩ nhiên rồi!”, “Dễ thương quá…”

Thương Thang rẽ đám đông ra rồi đưa tôi vào sảnh lớn. Tôi vội đi theo hắn, đỏ mặt tía tai. Từ nhỏ đến giờ những lời khen mà tôi nghe được cũng không nhiều bằng hôm nay!

Thương Thang bảo tôi ngồi xuống sofa rồi nói là đi lấy nước ngọt cho tôi. Tôi hoảng quá liền gọi giật hắn lại: “Lát nữa cậu đừng có vứt tôi một mình ở đây đấy nhé!”

Hắn ngoái đầu lại, liếc tôi cười cười, tôi như quả bóng xẹp hơi, liền nói nhỏ: “Ờ... tại tôi không quen ai hết mà…”

Thấy tôi rụt rè, ngại ngùng như vậy, hắn có vẻ rất khoái chí, rồi cười nói: “Việc này cậu không phải lo, dĩ nhiên sẽ có người đến tìm cậu trước!” Nói rồi hắn điềm nhiên bỏ đi, chỉ để lại chiếc bóng rất lãng tử.

Bạn đang đọc Ai gửi cánh thư vào trong mây của Ảnh Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.