Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2056 chữ

Giờ Ngọ hôm nay Kỳ Phong bị đám quan sai và các thầy pháp áp giải đến 1 thung lũng u ám phía sau Vạn Hoa Thành. Dọc đường đi không khí lãnh đạm đến đáng sợ cây cối như không có chút sinh khí nào, Càng tiến sâu vào thung lũng rừng cây bạt ngàn hiện ra, vài tên lính run bần bật đi sát sau lưng gã thầy pháp. Tên pháp sư vừa đi vừa lắc chuông vang vọng cả một góc rừng. Tuy đã xem nhiều sách kinh dị nhưng trực tiếp trải nghiệm lại là một cảm giác khác suốt quãng đường Kỳ Phong cứ tự nghĩ ra đủ kiểu chết trên đời.

'' Đại sư, sao ngọn núi này càng đi càng giống địa ngục thế '' - Một tên nha sai sợ hãi nhìn bộ xương thú chết khô ven đường. Vài tên khác cũng bắt đầu thấy ớn lạnh, xung quanh bây giờ chỉ cần một tiếng quạ hay vài con dế kêu cũng đủ khiến người ta khóc lóc gọi mẹ.

Kỳ Phong:

'' Các vị đại ca các ngươi sợ thì thôi chúng ta có về mà. ''

'' Các ngươi đúng là phàm phu tục tử bổn tiên gia ta ở đây có gì phải sợ. '' - Gã pháp sư vừa đi niệm 1 loại thần chú gì đó rất chói tai. Đa phần trong mấy cuốn truyện Kỳ Phong đã đọc mấy tên pháp sư thế này toàn loại giả thần giả quỷ lừa người chứ không có thực tài gì, bỗng nhiên một tiếng sột xoạc ở bụi cây phía trước làm đám người Kỳ Phong giật nảy mình.

'' Cứu tôi với, cứu tôi ''

'' Ai đấy, kẻ đến là ai ''

Đám quan sai đồng loạt rút gươm chạy lui về phía sau gã pháp sư, từ trong rừng chạy ra một đứa trẻ độ 9 10 máu me bê bết, chân phải nhuộm đỏ máu khiến ai cũng kinh hãi. Đứa trẻ giơ tay về phía đám người của Kỳ Phong trong tuyệt vọng.

'' Cứu tôi với ''

'' Là người may quá, làm ta tí tè ra quần rồi '' - Kỳ Phong lau mồ hôi.

'' Làm ta sợ muốn chết ''

Tên pháp sư run như cầy sấy nhưng vẫn cố gượng:

'' Bọn thanh niên các ngươi thật là vô dụng ta thấy đứa trẻ này bị thú dữ cắn thôi các ngươi cứ làm như thấy quỷ ''

Mấy tên nha sai nhìn đứa trẻ bẩn thỉu đầy máu thì có vẻ ngại ngùng tránh xa, Kỳ Phong nhìn vết thương của cô bé phát hiện có chút dị thường nhưng cũng không do dự hắn xé một mảnh y phục băng bó cho tiểu cô nương. Một tên lính tỏ ra rất khó chịu:

'' Đại pháp sư chúng ta phải mang đứa trẻ này đi theo lên núi a, ta nghe nói ác thần rất thích thịt trẻ con lỡ hắn ta nghe mùi đứa trẻ này rồi nổi cơn ăn tươi nuốt sống toàn bộ chúng ta thì sao ''

Mấy tên khác nghe nói liên quan đến mạng của mình cũng ào ào hưởng ứng:

'' Đúng đó đại pháp sư, lúc đấy chả phải chúng ta chết chung với con hồ yêu này và đứa trẻ sao ''

Kỳ Phong:

'' Này các ngươi nói chuyện có lương tâm chút đi, giờ mấy người bỏ nó lại nó chết là cái chắc ''

Tên pháp sư trấn an:

'' Yên tâm đi trên cổ hồ yêu ta đã đeo cho hắn một mảnh vảy rồng, long tộc hay dùng vảy để đánh dấu lãnh thổ chỉ cần nhìn thấy hắn ngài ấy sẽ biết hắn mới là vật tế thần ''

'' Ơ đại pháp sư, thông tin của ngài nghe ngóng được có chính xác không vậy, tiểu nhân chỉ có một cái mạng này để chết thôi ''. Một tên nha sai nghi ngờ.

'' Các ngươi đúng là làm lão phu tức chết, nhát gan như thế làm nha sai làm gì ''

'' Thì nghe nói làm nha sai được ăn cơm vua đó mà ''

Kỳ Phong:

'' Nha sai đại ca bắt tay phát, lúc trước ta đã từng có suy nghĩ như huynh nếu thi trượt sẽ đi lính như thế là khỏe nhất ''

Bỗng từ phía sau có bóng người xuất hiện:

'' Một đám chết nhát cũng dám xông vào Tử Cấm Địa hay sao, các ngươi tốt nhất cút về đi ''

Một thiếu niên tầm 18 tuổi khuôn mặt thanh tú khoác trên người một bộ bạch y trang nhã, tay cầm một chiếc quạt cùng 2 người khác đi đến. 2 người đi cũng đều toát ra khí chất hơn người thoáng nhìn có thể biết đối phương là người tu tiên hoặc tệ lắm cũng là người có thân phận cao quý.

'' Các ngươi là ai ''. Một tên nha sai lên tiếng.

Nhận thấy bên kia chỉ là một thiếu niên, tên pháp sư nhìn y rồi vuốt râu ra vẻ ta đây lợi hại:

'' Chàng trai trẻ ngông cuồng quá, ngươi không biết nơi này là chỗ nào, địa bàn của ai hay sao mà nói ra những lời vừa nãy, ta là đại pháp sư danh tiếng lẫy lừng ở Vạn Hoa Thành này chưa ai dám nói chuyện với ta như thế ''

Thiếu niên lấy quạt che miệng cười:

'' Lợi hại vậy sao, thế vừa nãy chẳng phải các ngươi chưa gặp Ác thần mà bị uy vũ của hắn hù thất lạc hồn vía hay sao, vô dụng ''

'' Ngươi là trẻ con nhà ai dám mở miệng buông lời mạt sát lão phu ''. Tên pháp sư giận tím mặt.

'' Bổn công tử ở thiên giới xuống đây ''

'' Thiên giới? Tiểu tử ngông cuồng thiên giới là chỗ của thần tiên người thường có thể dễ dàng đến đó sao ''

2 Người đi cùng sắc mặt không tốt vội vàng to nhỏ gì đó với thiếu niên nọ rồi một vị bên cạnh nhã nhặn trả lời:

'' Lão nhân gia bỏ qua cho, công tử nhà ta họ Thiên nên định nói là từ Thiên gia trang đến nhưng lại nói nhầm ''

Mấy tên lính nhìn nhau:

'' Họ Thiên, Vạn Hoa Thành làm gì có ai họ đó ''

'' Dù người họ gì đi nữa cũng nên rời khỏi đây lát nữa ác thần đại nhân xuất hiện bọn ta không cứu ngươi nổi đâu ''

Thiếu niên cười lớn:

'' Ta rất muốn xem tên Ma Vương chi tử này rốt cuộc có 3 đầu 6 tay gì, chưa thấy mặt hắn thì uy vũ đã làm đại pháp sư nức tiếng Vạn Hoa Thành như ông nể sợ hắn như phụ thân''.

Nha sai kéo tay áo tên pháp sư:

'' hình như hắn chửi ngài là con của ác thần đó đại nhân ''

'' Ngươi không nói không ai nói ngươi câm đâu, mặc kệ hắn chúng ta đi ''

'' Ta, ta lại nói sai gì sao ''

Kỳ Phong bế tiểu cô nương đi ngang vỗ nhẹ vai y:

'' Nha sai đại ca có khi chúng ta bóp méo sự thật một chút sẽ tốt hơn ''

Họ tiếp tục đi sâu vào rừng, cảnh quan 2 bên đường bắt đầu thay đổi trăm hoa khoe sắc vạn vật bay nhảy khắp nơi khác hẳn cảnh quan ngoài bìa rừng. Hương thơm từ cây rừng tiết ra làm người ta say đắm lạ thường vài kẻ trong số đám nha sai lại gần ngắm những bông hoa, phía xa thác nước xanh biếc cuồn cuộn chảy vài người khát nước chạy đến giải khát.

'' Đẹp quá ''

Kỳ Phong: '' Quái lạ sao ở đây có cảnh đẹp thế này được, mọi thứ không bình thường chút nào ''

Thiếu niên bạch y đắc ý:

'' Đẹp quá nếu huyễn cảnh này là thật thì đẹp hơn hẳn phủ đệ của Bách Hoa tiên ''

Bất giác có vài người như bị thôi miên cứ bước từ từ về phía mùi hương, tiểu cô nương ôm chặt cổ Kỳ Phong lim dim ngủ. như thấy điều gì đó cậu la lên:

'' Này, xa chúng ra ''

Dứt lời những cánh tay đỏ lòm từ dưới đất trồi lên nắm chặt đám người lại gần mấy đóa hoa kéo xuống đất trong sự kinh hãi của mọi người. Chưa dừng lại ở đó chúng còn liên tục tấn công những tên nha sai còn lại, túm vào 2 hai tay rồi chân sau đó dùng sức kéo rời tứ chi của nạn nhân. Chớp mắt huyễn cảnh tan biến xung quanh trở lại một màu đen u ám, dòng suối ban nãy biến thành màu máu bốc mùi hôi thối nồng nặc. những bộ xương người từ dưới nước bò lên bờ trông gớm ghiếc vô cùng.

'' Công tử cẩn thận''. Quỷ hồn chớp mắt đã bay lượn tứ tung cất lên những tràng cười kinh dị.

Lão pháp sư xem ra cũng có chút bản lĩnh những lá bùa y vừa ném ra khiến đám quỷ hồn có hơi dao động nhưng ngay sau đó chúng trở nên giận dữ, cuồng bạo hơn, Chúng quay qua tấn công gã pháp sư và thiếu niên áo trắng. Kỳ Phong tê cứng tay chân từ bé đến giờ những cảnh tượng thế này chỉ thấy trên tivi không ngờ trực tiếp trải nghiệm lại khiếp đảm như thế, cậu ôm chặt tiểu cô nương chạy ra khỏi nơi bọn quỷ hồn tập trung.

'' Đại ca huynh chẳng phải là yêu quái sao sợ gì chứ ''. Cô bé bật cười.

Kỳ Phong:

'' Ta là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như này đấy, tí chúng có qua đây muội chạy trước nhé ''

'' Huynh yên tâm quỷ hồn không tấn công người của ma giới ''

'' Là ngươi ''. Thiếu niên áo trắng giận dữ - vừa nói y vừa lao đến dùng tay phải bóp chặt cổ của tiểu cô nương bị thương, Tiểu cô nương mặt tái mét trừng mắt nhìn hắn.

'' Tiểu yêu to gan, giả thần giả quỷ trước mặt bổn ta, mau ra lệnh bọn yêu nghiệt này dừng tay ''

Khuôn mặt tiểu cô nương biến sắc 2 răng nanh nhô ra thấy thế thiếu niên dùng sức ném ả ra xa, tiểu cô nương phản ứng tức thời nhào lộn vài vòng trước khi ngã đập xuống đất nhưng vì lực tay của thiếu niên nọ quá mạnh nên ảnh hưởng nguyên thần biến lại thành yêu quái, thấy tình thế không ổn cô ả toan bỏ chạy.

'' Muốn chạy sao? ''

Thiếu niên nọ vận công một luồng năng lượng kết tinh lại thành hình cây roi nhè hướng ả mà lao tới.

'' Ngươi làm gì thế người ta đã bỏ chạy rồi, như thế sẽ chết người đấy ''. Kỳ Phong lao đến túm lấy tay hắn.

Hắn giận dữ:

'' Cút ra ''

Bỗng nhiên đám cô hồn ma quỷ hoảng lên bỏ chạy tán loạn, đâu đó vang lên một tiếng gầm chấn động cả khu rừng, tên pháp sư hốt hoảng:

''Ác thần điện hạ đến rồi ''.

'' Ngươi ăn mặc y phục xinh đẹp như thế sao lại động thủ với tiểu khả ái của ta như vậy, thật là phi lễ ''. 1 giọng nói trong trẻo từ sâu trong rừng vang đến.

Thiếu niên tỏ ra hào hứng:

'' U Minh thái tử xin chào, ta lặn lội đường xa đến đây chính là tìm thái tử ''

'' Muốn gặp ta thì dễ thôi mà, chỉ cần ngươi nói một tiếng đừng nói là tên phế vật như ta không chừng trấn thiên chi bảo lão Thiên đế cũng nguyện hủy vì ngươi, tiếc là long thể của ta bất an không thể tiếp ngươi với lại bọn phàm nhân cũng vừa dâng tế vật cho ta, trời đánh tránh bữa ăn mà, người về cho ''

Bạn đang đọc Ác Thần Đại Ca,Ta Muốn Về Nhà sáng tác bởi LạcHà

Truyện Ác Thần Đại Ca,Ta Muốn Về Nhà tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcHà
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.