Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới Côn Ngô

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy xa mọi người toàn là nham thạch đang trôi nổi, khối nhỏ bằng đầu người, khối lớn to như ngọn núi. Hơn nữa ở xa xa còn có những khối lớn hơn, nhìn qua như một hòn đảo khổng lồ. Dư Tắc Thành lên tiếng nói, thanh âm của hắn có thể truyền đi:

- Nơi đây chính là mỏ khoáng sản trong Thanh Minh ư? Tiểu Ngũ, khối hắc thạch kia nằm ở đâu?

Tiểu Ngũ Tử nói:

- VỊ trí hiện tại của chúng ta là khu Đông, nơi này an toàn nhất, Không Yêu đã thanh lý gần như hết, bất quá cũng không có tài nguyên khoáng sản gì, vô cùng hoang vắng.

- Nơi đây có mười hai truyền tống trận, khối hắc thạch kia nằm ở phù đảo (đào nổi) khu Nam, nhưng vừa rồi vị tiền bối kia bảo chúng ta đóng hết truyền tống trận lại, cho nên chúng ta chỉ có thể bay tới đó.

Dứt lời y ngự kiếm bay đi, dẫn đường cho mọi người. Dư Tắc Thành không thể nhìn ra hướng mà y vừa bay đi là hướng Nam, trong này hắn hoàn toàn mù tịt, chỉ có thể phi hành theo sau Tiểu Ngũ Tử.

Không trung không ngừng có quang nhiệt truyền ra, quang nhiệt này khiến người ta khó lòng chịu được. Nếu không có chân nguyên hộ thân, phàm nhân bình thường tới đây sẽ bị ánh sáng thái dương đốt cho bốc hơi thành thây khô. Nhìn lên không, chỉ thấy ba mặt trời hai lớn một nhỏ, lớn toát ra ánh sáng màu đỏ rực, nhỏ toát ra ánh sáng màu trắng sáng, hào quang kịch liệt chói ngời.

Hồng Lăng nói:

- Mọi người theo sát, trong hư không này đầy dẫy nguy hiểm. Không Yêu, hắc thạch, độc hỏa, Thiên Từ phong... Mọi người hãy thả hết Lĩnh Vực của mình ra, cảm ứng được càng xa lại càng an toàn.

Được Tiểu Ngũ Tử dẫn đường, mọi người phi hành rất nhanh, dần dần trước mắt cự thạch xuất hiện càng ngày càng nhiều, Tiểu Ngũ Tử nói:

- Mọi người cẩn thận, nơi này chính là khu Nam, là nơi mới khai phá, nguy hiểm vô cùng.

Mọi người tiếp tục bay, phía trước xuất hiện một đảo lớn. Dư Tắc Thành quan sát qua, đảo này to vài trăm dặm, trên đó có đủ rừng núi sông ngòi. Trong lòng hắn thầm lấy làm kỳ, dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như ở đây, không ngờ đảo kia lại có thể hình thành bầu khí quyển chuyển động tuần hoàn, quả thật là chuyện khó lòng tin được.

Tiểu Ngũ Tử nói:

- Nơi đó là phù đảo phân chia hai khu Đông Nam, trong đó có một truyền tống trận, mọi người có cần vào đó nghỉ ngơi một chút hay không?

Lạc Vô Kỵ nói:

- Không cần, chuyện này quan trọng, chúng ta cứ tiếp tục đi tới.

Kỷ Ẩn Kiểu nói:

- Trên phù đảo có người, không nên để lộ phong thanh. Các ngươi đi trước một bước, ta đi thanh lý.

Dứt lời không nói thêm gì nữa, nháy mắt biến mất không thấy tung tích. Tên này không hổ là đệ tử Ma Kiếm Yêu tông, hiếu sát vô cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể mượn cớ giết người.

Trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, lập tức trên phù đảo bắt đầu có từng tiếng hét thảm vang lên, sau đó im bật không tiếng động. Hết thảy đã bị Kỷ Ẩn Kiểu che chắn, tàn sát nơi đó đã bắt đầu.

Hồng Lăng lắc lắc đầu:

- Chúng ta đi tiếp.

Mọi người không để ý tới Kỷ Ẩn Kiều nữa, tiếp tục phi hành về phía trước. Bay được một lúc, thình lình Dư Tắc Thành cảm ứng được giữa hư không dường như có một vị trí hơi kỳ dị, dường như có thứ gì tồn tại ở đó, nhưng lại không có bất cứ phản ứng gì. Thứ đó dường như đang lặng lẽ tiến dần về phía bọn Dư Tắc Thành.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang hiếu kỳ, bất chợt Hồng Lăng xuất ra một kiếm, lập tức một cột sáng rất lớn bay ra nổ ầm một tiếng, đánh trúng vào vị trí đó, lập tức nơi đó vang lên một tiếng rống thê thảm.

Dư Tắc Thành ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy dưới ánh kiếm quang chiếu rọi, nơi đó xuất hiện một yêu thú trong suốt, có bề ngoài như một con trâu rừng. Dưới kiếm quang của Hồng Lăng công kích, rốt cục thân hình nó đã nổ tung.

Hồng Lăng nói:

- Mọi người chú ý, bắt đầu xuất hiện Không Yêu, vừa rồi chính là Hư Không Huyễn Ngưu.

Thì ra đây là Không Yêu, yêu vật tồn tại trong Thanh Minh, thật sự là kỳ lạ. Tên Tiểu Ngũ Tử kia đột ngột vọt nhanh tới chỗ Không Yêu vừa chết, tìm kiếm thứ gì đó, một lúc sau mới bay về, dáng vẻ thất vọng:

- Đáng tiếc yêu đan đã bị nổ tan tác, bằng không vãn bối sẽ có hy vọng kết Kim Đan.

Tân Xuân Phong nói:

- Yên tâm đi, lần này chắc chắn không để ngươi trắng tay, sẽ có một viên yêu đan như nguyện vọng của ngươi.

Tiểu Ngũ Tử nghe nói như vậy mừng rỡ nói:

- Cảm tạ tiền bối.

Mọi người tiếp tục tiến tới. Sau khi tiến vào khu Nam, chỉ thấy nơi nơi toàn là nham thạch các loại, lớn có nhỏ có. Giữa không trung thỉnh thoảng còn có vô số ngọn lửa lớn, đột ngột bay xẹt ngang không trung, có thể nói nguy hiểm trùng trùng.

Bọn họ tiếp tục đi tới, bay được chừng một khắc, chỉ thấy phía trước lại xuất hiện một phù đảo thật lớn. Phù đảo này to gấp trăm lần phù đảo lúc nãy, từ xa nhìn lại không chỉ có đồi núi sông ngòi, còn có thể thấy rất nhiều kiến trúc do con người xây dựng, cẩn thận quan sát một chút, dường như là dấu vết của thành thị.

Tiểu Ngũ Tử nói:

- Đây chính là phù đảo mới vừa khai thác của khu Nam, đã thành lập hệ thống tuần hoàn bên trong. Hắc thạch kia để trong thương khố của phù đảo này.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Nơi đây là địa phương nào, những kiến trúc này là do Đan môn xây dựng ư?

Tiểu Ngũ Tử nói:

- Không phải, nghe nói lúc nơi này được giao cho Đan môn chúng ta đã là như vậy.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Là ai giao cho các ngươi?

Tiểu Ngũ Tử đáp:

- Không biết, nghe nói là tiền bối Đan môn chúng ta luyện ra thần đan, cho nên chúng ta được thưởng, còn tình huống cụ thể, vãn bối chỉ là một tên tu sĩ nho nhỏ, không thể biết được.

Đột nhiên cái tên Tư Mã Tương Như xuất hiện trong lòng Dư Tắc Thành, thế giới thành lập trong Thanh Minh như vậy, có lẽ chỉ có thần thông vô thượng của y mới có thể làm được.

Nhìn di tích thành thị trên phù đảo khổng lồ kia, Dư Tắc Thành không khỏi thầm nghĩ: “Cũng không biết nơi này trước kia ra sao, không biết vì sao hiện tại trở thành như vậy?

Người ở nơi này không biết đã gặp phải thiên tai gì, không biết có ai còn sống sót hay không...”

Bất thình lình một bóng dáng thật lớn xuất hiện, che trời phủ đất, từ rất xa bay tới. Trong hư không vô tận, giữa vô số nham thạch trôi lơ lửng, bóng dáng khổng lồ kia đang bay nhanh về phía này. Bóng này to chừng trăm dặm, vô cùng kinh khủng, từ xa nhìn lại thì ra là một cự long, đúng vậy, là rồng thật sự, rồng trong truyền thuyết.

Toàn thân cự long này bốc lên ngọn lửa bảy màu, nó đang bay trên không, đột nhiên nhìn xuống một cái, lập tức một đạo uy áp không thể hình dung từ trên cao giáng xuống. Bọn Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy thân thể mình cứng đơ không thể cử động, bị uy này phong bế chặt chẽ. Uy áp này dù là Phản Hư Chân Nhất cũng không thể nào có được.

Nhìn qua dường như cự long đang bay về phía bọn Dư Tắc Thành, thật ra nó còn ở ngoài ngàn dặm nhưng vì quá to lớn nên nhìn như ngay tức khắc sẽ tới.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang phân vân không biết nên làm gì, bất chợt trước mặt cự long đang phi hành xuất hiện một tấm màng sáng mỏng, giống như một lá thuẫn ngăn cản cự long lại.

Nháy mắt từ phù đảo khổng lồ trước mặt bọn Dư Tắc Thành dâng lên một trụ nguyên khí, đồng thời trên các vị trí khác của phù đảo cũng có trụ nguyên khí như vậy dâng lên. Những trụ nguyên khí này hội tụ thành một đạo phù văn rất lớn, từ đó toát ra vô số hào quang. Cự long kia bị hào quang của phù văn chiếu rọi, lập tức quay đầu rời khỏi, bay về phía thái dương xa xa.

Tấm màng sáng khổng lồ kia cũng dần dần tiêu tan. Thì ra nhờ có sự tồn tại của nó, mới có thể giữ được không khí trên phù đảo này, không để không khí bay ra ngoài hư không.

Nhìn theo bóng dáng cự long biến mất, Tân Xuân Phong chợt nói:

- Ta biết đây là đâu rồi, đây chính là Côn Ngô, một trong Thương Khung Thập Vực năm xưa.

Thương Khung Thập Vực? Côn Ngô?

Tân Xuân Phong nói tiếp:

- Vốn thế giới Thương Khung có Thập Vực, vào thời Nhân tộc hưng thịnh. Hiên Viên Hoàng đế diệt trừ Dị tộc, có Lục Vực trong đó đã bị đánh nát, đây chính là một trong Lục Vực năm xưa, Côn Ngô.

- Sau khi Côn Ngô bị đánh nát, nghe nói biến thành ba ngoại vực tàn khuyết, đây hẳn là một trong những mảnh vỡ ấy. Cự long kia thật ra không phải là rồng, hẳn là phi kiếm thập giai Càn Thích, là phi kiếm tuyệt thế của Đại Thần Uy Chỉ Sĩ Hình Thiên.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Hình Thiên ư? Xuân Phong Đại ca, xin huynh hãy nói rõ ràng một chút, rốt cục là chuyện gì vậy?

Tân Xuân Phong chậm rãi nói:

- Đại Thần Uy Sĩ Hình Thiên chính là một trong mười hai Đại Thần Uy Sĩ thủ hạ của Hiên Viên Hoàng đế năm xưa, đã cống hiến vô số cho Nhân tộc, quê hương của ông chính là thế giới Côn Ngô này.

- Lúc ấy công cuộc diệt trừ Dị tộc đi tới giai đoạn cuối cùng, có một Dị tộc có tên là Nhân Đà La, bọn chúng có thể hóa thân ức vạn, ẩn thân trong vô số sinh linh. Vì tiêu diệt tộc này, Hiên Viên Hoàng đế quyết định cho nổ thế giới Côn Ngô. Nơi đây là quê hương của Hình Thiên, cho nên ông kịch liệt phản đối, vì thế dẫn phát nội chiến xảy ra trong Nhân tộc.

- Sau một trường đại chiến, cuối cùng Hình Thiên biến mất, thế giới Côn Ngô nổ tung. Ghi chép về Hình Thiên đại đa số đều bị người tiêu hủy, chỉ có trong một bản viết tay của Hiên Viên Hoàng đế có một câu còn lưu truyền cho tới ngày nay: Hình Thiên múa Càn Thích.

-o0o-

Bạn đang đọc Ác Ma Pháp Tắc của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.