Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tháo gỡ khúc mắc

Phiên bản Dịch · 2603 chữ

- Đúng, ngươi không xứng!

Lam Hải Duyệt chậm rãi nói:

- Philip là người văn lược xuất sắc nhất trong số đông đảo đệ tử của ta, mặc dù giờ hắn còn trẻ nhưng hắn đã có được trí tuệ và trầm ổn, là một viên ngọc thô, không tới mười năm hắn tuyệt đối có thể đảm nhiệm vị trí tể tưởng! Hắn có tài của tể tướng! Mà Rodriguez lại là đệ tử có võ công giỏi nhất của ta, hắn dũng cảm mà lại trung thành, có thực lực thánh giai, hơn nữa tính tình kiên nghị, còn là nhân tài vũ lược hiếm có. Những người khác dưới trướng ngươi, Ron Barton là một nhân tài kỳ quái, thường làm việc vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhìn như hào sảng nhưng thực ra thật cam đảm cẩn trọng, là một nhân tài đại tướng, nếu gặp một minh chủ hắn ít nhất có thể đảm nhiệm vị trí quân đoàn trưởng! Còn Hussein các hạ chắc ta cũng không cần nói, là nhân vật được thần điện bồi dưỡng cẩn thận nhiều năm, bây giờ cũng là người dưới trướng ngươi… Đỗ Duy, ngươi nghĩ lại xem, trên đại lục này có ai có nhiều nhân tài như ngươi không? A, ta thiếu chút nữa là quên mất vị đại pháp sư áo xanh kia. Càng không cần phải nói tới tiểu đội Phách Thiên Hổ, đó là một đám ma pháp học đồ tiềm lực vô hạn, còn có vợ của ngươi, một ma pháp sư bát cấp… Nhiều người như vậy ta đếm cũng không hết!

Đỗ Duy nghe xong cũng không khỏi lắc đầu cười khổ:

- Nghe ngươi nói có vẻ không sai, dường như bên ta đúng là trâu bò vô số.

- Đáng tiếc, nhiều nhân tài như vậy làm việc cho ngươi nhưng tới giờ, thân là người đứng đầu ngươi lại chưa từng giác ngộ! Cho nên, Đỗ Duy, ta nói ngươi vốn không xứng, ngươi không xứng là người đứng đầu, lại càng không xứng lãnh đạo nhiều nhân tài như vậy!

Đỗ Duy không phải thằng ngốc, hắn đương nhiên nghe ra lão Lam đang cố ý dùng những lời nói sắc bén này để khích mình, cho nên hắn không hề tức giận mà thực sự suy nghĩ một lát:

- Ngươi nói cho ta biết, cái gì gọi là “giác ngộ của người đứng đầu”?

Thấy lão Lam không nói gì, Đỗ Duy không nhịn được tiếp tục nói:

- Ta biết, từ mặt lý trí, ta làm việc này cũng có lý do để thuyết phục mình là “đúng”! Ví dụ như hy sinh, nếu như có thể thu được lợi ích càng lớn thì hy sinh một phần nhỏ là quyết định chính xác. Chuyện này phải xem xét toàn cục mà không phải chỉ nhìn một số chi tiết, phải có cái nhìn đại cục…

Đỗ Duy còn đang định nói tiếp nhưng Lam Hải Duyệt đột nhiên ngắt lời hắn, khinh thường nói:

- Ta không có hứng thảo luận với ngươi chuyện này là nên hay không nên, cũng chẳng có hứng bàn về cái nhìn đại cục gì đó.

- Hả?

Đỗ Duy ngây người.

- Ta hỏi ngươi vấn đề đầu tiên, Đỗ Duy.

Lam Hải Duyệt cười lạnh nhất:

- Ngươi cho rằng ngươi ngươi là người tốt hay người xấu? Trước tiên phải làm rõ chuyện này.

Đỗ Duy há miệng, không dám xác định thử dò xét nói:

- Cái này à… Ta cảm thấy mình được coi là người tốt chứ?

- Sai!

Lam Hải Duyệt không hề do dự gạt bỏ ý kiến của Đỗ Duy.

Đỗ Duy bực tức “Chẳng lẽ ngươi muốn ép ông đây nhận là bại hoại à?”

- Được rồi, vậy coi như ta là người xấu đi.

Đỗ Duy thở dài.

Nhưng khiến hắn ngạc nhiên là Lam Hải Duyệt vẫn lắc đầu:

- Lại sai!

Đỗ Duy ngây người.

Lam Hải Duyệt thở dài, hắn lo lắng nói:

- Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện: “Ngày xưa có một người rất nghèo, hắn có mẹ già cần chăm sóc, có con nhỏ cần nuôi nấng, song hắn lại không có tiền, chỉ có thể đi cướp…. Kết cục rất không may, hắn bị bắt. Đối với đa số mọi người hắn là một kẻ xấu, là một tên cướp. Nhưng đối với mẹ già và con thơ của hắn, hắn là một người con tốt, một người cha tốt, vì hắn không tiếc bản thân mạo hiểm chỉ để chăm sóc cho thân nhân mình.

Không đợi Đỗ Duy nói, Lam Hải Duyệt nhanh chóng kể tiếp:

- Chúng ta lấy một ví dụ nhé. Một ngàn năm trước Aragon đại đế bệ hạ khai sáng đế quốc, thống nhất đại lục, tiêu diệt vô số tiểu quốc! Có thể nói là một vĩ nhân. Nếu đứng trên phương diện thần dân và thuộc hạ trung thành ủng hộ hắn, hắn tất nhiên là một người tốt, một người rất tốt! Nhưng nếu đứng trên phương diện những người bị hắn diệt quốc thì sao? Aragon là một tên đổ tể, một đao phủ, một kẻ xâm lược.

Nói tới đây, Lam Hải Duyệt nhìn Đỗ Duy:

- Ngươi nói cho ta biết, tên cướp mà ta nói, hay vị hoàng đế khai quốc vĩ đại Aragon… Bọn họ ai là người tốt, ai là người xấu?

Đỗ Duy trơ mắt nhìn Lam Hải Duyệt:

- Ta biết ngươi muốn nói gì. Vốn không có “tốt” với “xấu”. Chẳng qua là vị trí, lập trường và góc độ bất đồng mà thôi. Đỗi với phe mình là chuyện tốt thì đối với kẻ địch là chuyện xấu… Những điều ngươi nói ta đều hiểu. Nhưng nếu dựa theo cách nói đó, con người trên thế giới này chẳng lẽ không có tiêu chuẩn gì để phân biệt thiện ác? Nếu cái gì cũng như vậy chẳng phải thế giới cũng sẽ rói loạn sao.

Lam Hải Duyệt cười, hắn cười lớn, cười tới mức nghiêng ngửa, phảng phất như Đỗ Duy đang nói một chuyện không thể hoang đường hơn.

Đỗ Duy không hiểu chút nào nhìn lão Lam:

- Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Nhưng con người hẳn phải có tiêu chuẩn thiện ác thị phi chứ?

- Ngươi chẳng những ngây thơ hơn nữa còn ngây thơ tới mức đáng yêu.

Lam Hải Duyệt nở nụ cười.

- Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao đệ tử Philip của ta bây giờ đồng ý đi theo bên ngươi.

Dừng lại một lát, lão Lam cao giọng:

- Đỗ Duy, ngươi nói không sai! Trên thế giới phần lớn đều có thể chia ra thiện ác tốt xấu! Nếu không như vậy thế giới sẽ thực sự lộn xộn! Nhưng ngươi quên rồi sao? Ngươi không phải người bình thường, ngươi không nằm trong cái phần đa số đó! Ngươi là người đứng đầu, là người nắm trong tay ngàn vạn sinh mệnh, ngàn vạn gánh nặng. Có thể nói đây mới là nguồn gốc mâu thuẫn thực sự trong lòng ngươi.

Lời nói của Lam Hải Duyệt như một thanh kiếm đâm vào lòng Đỗ Duy, hắn dường như hiểu ra điều gì.

Câu nói của Lão Lam như một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên bên tai Đỗ Duy:

- Trong lòng ngươi sẽ nghĩ: làm vậy có đúng không, công bằng không, có hợp đạo đức không… Ngươi do dự, nghi ngờ không phải vì ngươi không hiểu được đạo lý này mà là vì ngươi đặt sai vị trí của mình rồi! Ngươi đặt mình ở góc độ của một người bình thường để xem xét vấn đề! Nhưng ngươi lại quên mất ngươi là một người đứng đầu, ngươi không có tư cách tự hỏi như người bình thường.

Câu nói của lão Lam lay tỉnh Đỗ Duy:

- Từ xưa tới nay, bất cứ thủ lĩnh nào, bất cứ người lãnh đạo nào đều không dùng tiêu chuẩn thiện ác tốt xấu để tự hỏi! Bọn họ cũng không nghĩ xem có hợp đạo đức hay không, họ chỉ biết muốn làm theo vậy cũng không được! Bọn họ không nghĩ xem làm vậy tốt hay xấu, bọn họ chỉ xem xem làm vậy cần hay không!

Đỗ Duy im lặng.

- Cho nên ta mới nói giờ ngươi còn chưa xứng đáng làm một thủ lĩnh, không xứng đáng có nhiều nhân tài như vậy.

Lam Hải Duyệt cười lạnh:

- Bởi vì sâu trong nội tâm ngươi vẫn còn coi mình như một người bình thường - một kẻ có thị phi thiện ác! Ngươi luôn nghĩ làm vậy có phù hợp với tiêu chuẩn của người tốt không, một lúc lại thành làm vậy có thành người xấu không… vân vân. Đáng tiếc, ngươi lại quên mất, đã là người đứng đầu thì không có điểm khác nhau giữa “người tốt” và “kẻ xấu”! Chỉ có có tư cách và không có tư cách làm thủ lĩnh!

- Thân là một thủ lĩnh không nên nghĩ xem là tốt hay xấu…

Đỗ Duy thì thào.

Vẻ mặt Lam Hải Duyệt rất nghiêm túc:

- Ta hy vọng ngươi không phải chỉ nói miệng như vậy mà thực sự nhớ kỹ điểm này! Nếu không ngươi vĩnh viễn chỉ là một thường nhân mềm yếu, không cách nào trở thành một thủ lĩnh thành công. Ta không muốn ngươi trở thành một kẻ máu lạnh, một thủ lĩnh lãnh khốc tàn nhẫn không phải là thủ lĩnh tốt. Thủ lĩnh tốt phải nhân từ đúng lúc cũng phải tàn nhẫn lúc cần! Song tiêu chuẩn đạo đức không phải là tốt hay xấu mà là cần hay không cần, ngươi có hiểu không?

Đỗ Duy ngậm miệng lại, gật đầu.

- Ta thật sự rất thất vọng về ngươi…

Lam Hải Duyệt thở dài, hắn vô lực nằm trên ghế:

- Có lẽ ta yêu cầu cao quá đối với ngươi! Dù sao ngươi mới lên tới vị trí này ba năm ngắn ngủ. Tuổi của ngươi vẫn còn rất nhỏ. Nhưng ngươi cũng vừa nói, thời gian của ngươi rất gấp gáp, không có thời gian để phát triển chậm rãi như bình thường. Cũng vì thế ngươi phải nhanh chóng trở nên thành thục lên, đừng có câu nệ suy nghĩ như người thường như thế. Cứ như vậy không chỉ ngươi gặp họa, những người đi theo ngươi cũng sẽ bị liên lụy!

Lam Hải Duyệt đột nhiên đứng lên, nhìn qua hắn dường như đang cố hết sức, hai tay chống tay vịn, chăm chú nhìn Đỗ Duy:

- Ta còn tưởng ngươi sốt ruột tìm ta có việc gì… Hóa ra lại vì mấy chuyện nhàm chán này. Đỗ Duy, ta thực sự rất muốn mắng chửi ngươi một hồi. Bây giờ chuyện khó giải quyết nhất của ngươi là gì? Là làm thế nào để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt! Vấn đề về thế thân của hoàng đế và ngôi vị hoàng đế! Ngươi và hoàng tử Thần bây giờ là người cùng thuyền, các ngươi gặp vấn đề nan giải như vậy… Nhưng lúc này sao ngươi lại lãng phí thời gian và tinh lực quý giá của mình để đi tự hỏi thứ “đạo đức” chó má ấy cơ chứ!

Đỗ Duy ưỡn ngực, ngữ khí của y đầy vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có:

- Lam Hải Duyệt tiên sinh, ta biết mình sai rồi! Câu nói của ngài hôm nay ta sẽ nhớ kỹ!

- Ngươi đương nhiên phải nhớ kỹ.

Lam Hải Duyệt hừ một tiếng:

- Nếu không chẳng thà ta nhanh chóng gọi đám đồ đệ về, tránh cho bọn họ chịu chết dưới trướng ngươi.

Đỗ Duy lại nở nụ cười, kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lam Hải Duyệt:

Được rồi, quên chuyện vừa nói đi. Giờ ta thật sự cần trí tuệ của ngài, chuyện vừa rồi ta đã nói - ngài có cách nào giải quyết không?

Lam Hải Duyệt nhíu mày:

- Ngươi đang nói tới…

- Hoàng vị!

Đỗ Duy thở dài nói:

- Hoàng tử Thần không muốn thừa kế hoàng vị, hắn không thể để cho hoàng thất cúi đầu trước Giáo hội. Hơn nữa ngươi biết đấy, tự làm thấp mình như vậy tương lai sẽ rất khó thay đổi. Mà ta cũng không muốn thấy đám Giáo hội chết tiệt đó đắc ý. Cho nên… hoàng tử Thần chắc chắn không muốn làm hoàng đế, vậy chúng ta phải nghĩ cách gì để người khác làm hoàng đế. Còn tên thế thân, hắn cũng không giấu được bao lâu, tại yến hội tối mai chúng ta phải nhanh chóng kiếm một hoàng đế cho đế quốc này!

- Ý tứ của Nhiếp Chính vương là… tiểu vương tử Charles?

Lam Hải Duyệt nhíu mày.

- Cho nên đây mới là chuyện khó.

Đỗ Duy cười khổ:

- Tên Thần kia không muốn làm hoàng đế nhưng nếu đem tư cách kế thừa hoàng vị đưa cho một đứa trẻ mười tuổi chắc chắn mọi người đều sẽ phản đối. Có lý do gì tốt không?

Lam Hải Duyệt cũng nhíu mày thật chặt, hắn liếc mắt nhìn Đỗ Duy:

- Ngươi sơ suất quá, Đỗ Duy! Ngươi chỉ nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề hoàng vị mà lại quên mất điều kiện đầu tiên là yến hội tối mai tên thế thân kia phải qua ải mới được! Nếu điều kiện này đã không thành mấy chuyện phía sau cũng chẳng cần nói nữa.

- Yến hội tối mai sao?

Đỗ Duy nghĩ một lát:

- Ta không nghĩ nó là vấn đề lớn, ta đã chuẩn bị tốt cho tên thế thân kia rồi, tin rằng sẽ không để lộ chút sơ hở.

- Nhưng nếu có người cố ý tra tìm?

Lam Hải Duyệt lạnh lùng nói.

Đỗ Duy:

- …

- Vừa rồi ngươi có nói tới một việc, hoàng Tử Thần rất có thể đã biết chuyện của Hussein, hơn nữa tin tức của hắn phân nửa là tới từ Giáo hội… Không sai, Giáo hội và hoàng thất đối kháng nhau đã ngàn năm, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Trong giáo hội có thể có gián điệp của hoàng tử Thần vậy trong hoàng cung chẳng lẽ không có người của Giáo hội? Đỗ Duy… chuyện lớn như vậy ngươi không thể không đề phòng! Vạn nhất Giáo hội biết được có chuyện, tối ngày mai cố ý giở thủ đoạn…

Đỗ Duy thầm rung mình, chuyện này cũng không phải không thể.

Lam Hải Duyệt vỗ vai Đỗ Duy:

- Ta chỉ nhắc nhở ngươi như vậy còn cụ thể ra sao phải trông cậy vào ngươi thôi. Còn chuyện hoàng vị ta có một ý tưởng… ngươi có thể nghe qua một chút…

Đỗ Duy đôi mắt sáng lên…

- Thường có rất nhiều chuyện không hợp lý, nếu nghĩ cách khiến mọi chuyện thần thánh một chút, cố làm ra vẻ huyến bí một chút khiến người khác nhìn vào mà kình sợ… như vậy… không ai dám nghi ngờ nữa…

Lam Hải Duyệt mỉm cười:

- Ví dụ như những nghi thức tôn giáo lừa gạt thế nhân… ngoài ra…

Bạn đang đọc Ác Ma Pháp Tắc của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.