Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãng phí là việc đáng xấu hổ.(phần 2)

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

Trong miệng Đỗ Duy thì nói như vậy nhưng lại không khỏi nhớ tới Gandalf áo bào trắng lúc ở cánh đồng băng bị lãng quên. Vì yểm trợ cho mình và mấy người khác chạy trốn, cuối cùng đã không tiếc thuật biến thân tự nhiên của Druid, biến mình thành một con rồng để vật lộn với tộc trưởng long tộc, bức bách long tộc tộc trưởng không được sử dụng ma pháp long ngữ mà phải dùng cơ bắp chiến đấu ác liệt. Gandalf đã phải hy sinh tính mạng của chính mình để ngăn chặn một lão rồng dũng mãnh để mấy người Đỗ Duy chạy trốn thành công.

Lúc này, nhìn thấy ở phía xa có hai con vật khổng lông đang cắn xé lẫn nhau, trong lòng Đỗ Duy bỗng nhiên sinh ra vài phần tư vị phức tạp.

Kỳ thực, cả đời Tatharo đều nghiên cứu luyện chế rồng xương, đối với hoàng kim pháp tắc của long tộc, làm sao hắn không biết chứ? Chỉ có điều lúc này do lo lắng quá nên bị loạn, được Đỗ Duy nhắc nhở liền tỉnh ngộ ra. Không tiếp tục điều khiển rồng xương nữa, trong lòng chần chừ một chút rồi bỗng nhiên cắn răng một cái, trên khuân mặt tái nhợt hiện ra vẻ mặt kiên quyết!

Tâm huyết hơn nửa đời hắn đều tốn hao trên con rồng xương này, nếu như lúc này dứt ra để chạy trốn, có con rồng xương trì hoãn hoàng kim cự long, chạy trốn cũng không phải khó lắm. Nhưng là một hắc pháp sư, nếu thú cưng mạnh mẽ nhất của mình bị chết, thực lực của bản thân sẽ bị giảm đi cực nhiều! Huống chi con rồng xương này làm hao phí tâm huyết nửa đời người, nếu hôm nay hủy tại đây, vậy thì… trái tim của hắn cũng sẽ chết theo!

Đã là con người thì phần lớn đều suy nghĩ như thế, dù sao cũng là tâm huyết suốt đời, không thể vứt bỏ, sự khôn khéo sẽ mất hết. Khi sự việc ập tới thì quyết liều mạng.

Nghĩ đến đây, Tatharo dùng sức cắn môi rồi đột nhiên khua ma trượng, liên tiếp đọc ra chú ngữ. Bầu trời phía trên đầu hắn trong nháy mắt trở thành một vùng thê lương. Phía trên ma pháp trượng, một đạo hào quang ma pháp lóe lên. Đỗ Duy nhìn thấy, không khỏi hít một hơi thật sâu:

-Tên khốn được lắm… quả nhiên là liều mạng rồi!

Tatharo thi triển ra hắc ma pháp thuật “hấp thụ sinh mạng”, lập tức bao phủ lên hai con vật khổng lồ đang vật lộn. Chiêu hấp thu sinh mạng này chính là chiêu sở trường nhất của pháp sư vong linh. Ngày thường đều dựa vào cái này để sát hại sinh linh, hấp thu sinh mệnh của đối phương để luyện khí tử linh. Tuy nhiên, con hoàng kim cự long kia lập tức phát hiện ra, rống lên một tiếng, đè con rồng xương bằng móng vuốt phía dưới chân, gào thét giận dữ với Tatharo:

- Loài người đê tiện, không ngờ dám cả gan đánh lén ta!

Sau đó cười một cách điên cuồng. Long tức của hoàng kim cự long phun ra, vòng sáng của hắc ma pháp “hấp thu sinh mạng” này lập tức bị luyện hóa. Khả năng miễn dịch đối với ma pháp của hoàng kim cự long quả nhiên mạnh mẽ. Mà sau đó, Tatharo phát tán khí tử linh ra quanh thân. Lần này hắn thực sự liều mạng rồi, vô số khe không gian bị hắn xé rách. Từ trong khí tử linh hắc ám, đột nhiên thoáng hiện một vài lưỡi hái hung hăng bổ xuống hoàng kim cự long.

Dù sao thân hình của hoàng kim cự long cũng rất lớn, lại còn đang vật lộn với rồng xương, lưỡi hái đầu tiên đã bổ xuống sống lưng nó. Chỉ có điều, “lưỡi hái tử vong” được gọi về này khi chém vào lưng của hoàng kim cự long chỉ càng kích thích lửa giận của nó mà không tạo thành thương tổn thực tế. Hòang kim cự long ra sức kêu gào, xoay người chộp lấy một lưỡi hái khác, há mồm cắn mạnh một cái. Liền thấy ánh sáng màu đen lóe lên đầy trời, lưỡi hái tử vong này liền bị nó cắn gãy.

Tatharo ở đằng xa đang bị ma pháp cắn trả, lúc này phun ra một búng máu tươi. Khuổn mặt vốn trắng bệch của hắn nay lại hơi lộ ra màu xanh biếc vài phần quỷ dị. Thấy lưỡi hái tử vong trung cấp không hề có hiệu quả, trong lòng Tatharo kinh sợ: Hay là nó đã đạt tới đỉnh cao rồi? Bất khả xâm phạm ư?

Sau thời gian kinh sợ như vây, động tác của tay cũng nhanh hơn, trong khí đen truyền tới tiếng gầm rống, Tatharo liên tục thi triển ra tuyệt chiêu. Cánh tay khô gầy của hắn vung lên, vô số khi đe ở phía dưới lòng bàn tay hắn trong nháy mắt tụ lại thành một thanh trường thương màu đen cực lớn. Trên thân thương tỏa ra vô số khí tử linh lạnh lẽo, ra sức bắn thẳng về phía hoàng kim cự long.

Một chân hoàng kim cự long giẫm lên sống lưng của con rồng xương. Toàn thân con rồng xương này lập tức mềm oặt. Két một tiếng, một bên xương cánh đã bị hoàng kim cự long cắn rụng. Lập tức thân thể theo mây rơi xuống. Hoàng kim cự long vung tay lên rồi xoay người lại thì liền thấy một thanh trường thương hắc ám bắn tới trước mặt. Cự long há miệng gầm rú, long tức màu vàng phun ra ngoài. Lập tức luyện hóa thanh trường thương này. Trong nháy mắt, khí tử linh bị long tức tinh khiết nhất thiêu đốt sạch.

Đỗ Duy liền nhìn thấy có món lợi, lại thấy Tatharo nổi điên như muốn liều mạng. Hắn lặng lẽ hạ thấp thân thể từng chút từng chút xuống mặt đất.

Bên ngòai thành Watt, con rồng xương kia nặng nề rơi xuống mặt đất. Thân thể vốn khổng lồ kia, đã bị cắt cụt đuôi, sống lưng cũng bị hoàng kim cự long đạp gãy, cổ nghẹo sang một bên, xuơng cánh phía sau cũng chỉ còn một cái. Vừa rồi con quái vật này còn truy đuổi Đỗ Duy trên trời, lúc này chỉ còn thở thoi thóp, miệng mũi còn lưu lại một tia long tức yếu ớt cuối cùng.

Đỗ Duy dừng ở bên người nó. Con rồng xương này cũng cảm thấy rõ ràng Đỗ Duy không có ý tốt nào, nhưng lúc này nó không thể động đậy được, trong miệng liên tục gầm nhẹ.

Đỗ Duy cười cực kỳ hiểm độc:

-Kêu đi kêu đi, ngươi có gọi đến rách yết hầu cũng không có ai tới cứu ngươi đâu.

Nói xong, hắn lấy thủy tinh cầu màu đen của mình ra:

-Khí tử tinh thật là tinh khiết đó… so với việc bị hoàng kim cự long phá thành từng mảnh nhỏ, không bằng ngươi giúp ích cho ta đi….

Tiếng rống giận của rồng xương lúc này đã biến thành tiếng thở dài vô lực. Đỗ Duy càng không khách khí, đọc một chú ngữ ma pháp hắc ám của mình để luyện hóa khí tử linh. Thủy tinh cầu màu đen trong tay hắn lóe lên hòa quang, một tay đặt trên mình rồng xương. Lập tức rồng xuơng kêu thảm một tiếng, xương cốt toàn thân chảy ra vô số làn khí màu đen, cuối cùng ngưng tụ thành một sợi chảy vào quả cầu thủy tinh trong tay Đỗ Duy…

Luồng khí màu đen này chảy càng nhanh, rồng xưong trước mắt càng yếu đi. Dần dần cũng không thể kêu được nữa, khi làn khí màu đen cuối cùng rời khỏi thân thể con rồng xương, hai ngọn lửa ma pháp màu đen vốn ở trong hốc mắt khổng lồ của nó đã bị dập tắt. Cuối cùng, sau khi thở dài vô lực một tiếng, cái đầu còn giãy giãy một chút rồi rốt cuộc buông thõng xuống….

Đỗ Duy rất vừa long, nhìn quả cầu thủy tinh hắc ám trong tay vừa đen vừa nóng, mỉm cười:

-Quả nhiên là hàng xịn.

Nói xong, vén áo lên, đút quả cầu thủy tinh vào. Lại nhìn con rồng xương đã chết hẳn, thấy khối xương rồng cực lớn này, mặc dù bị tàn phá nhưng cũng là tâm huyết tìm kiếm cả đời của Tatharo. Tất cả đều là đồ cao cấp!

Lãng phí là một hành vi đáng xấu hổ.

Khuôn mặt Đỗ Duy lộ vẻ chính trực hào hùng tự lẩm bẩm một mình. Nói xong, lấy ra vài chiếc nhẫn chứa vật, không chút khách khí, vui lòng nhận đám xương rồng này.

Sau khi Đỗ Duy làm xong hết thảy, trên bầu trời truyền một tiếng rộng giận cực kỳ thảm thiết

Chú ý :Các bạn pot truyện vui lòng pot theo mẫu dùm mình nhé!Ko thì bài pot sẽ bị xoá đó

Bạn đang đọc Ác Ma Pháp Tắc của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.