Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân bài của Hoàng tử Thần.

Phiên bản Dịch · 6061 chữ

"Hắn! Hắn thắng Gandalf thật sao?"

"Ôi Quang Minh Thần toàn năng…… người thiếu niên này không ngờ đã chiến thắng đại sư Gandalf ……"

Sau một lúc trầm mặc, xung quanh quảng trường một trận ồn ào bạo phát. Quý tộc có, các nhà giàu có, cả hoàng thất, đại thần, quân phiến loạn, cánh bảo hoàng các kiểu các loại, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn người thiếu niên đứng giữa quảng trường vừa kinh sợ vừa thán phục vô cùng.

Lão hoàng đế Augustine VI sắc mặt kích động cẩn thận nhìn chằm chằm xuống Đỗ Duy phía dưới. Lão cố gắng nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Ngược lại Thần hoàng tử vẻ mặt vui vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh, giờ phút này hắn tràn ngập niềm vui bất ngờ về Đỗ Duy.

Ai có thể nghĩ đến rằng chính mình chỉ nhất thời kích động, từ việc yêu thích mà nảy ra ý chiêu lãm người thiếu niên trẻ tuổi này, không ngờ có thể sáng tạo được kỳ tích như vậy?

Mặc dù rốt cuộc không ai biết cách thức mà Đỗ Duy dùng để đánh lui Gandalf, nhưng dù sao thì ma pháp vốn trăm ngàn đường kỳ quái, đại khái người thiếu niên này thi triển một loại ma pháp thần bí thập phần cổ quái giống như loại ma pháp hỏa cầu như mưa sao băng vừa rồi; chỉ là pháp lực và nhãn giới của mình không đủ nên không thể nhìn rõ mà thôi. Nhưng bộ dạng chật vật đào tẩu của Gandalf thì mọi người ở đây đều trông thấy.

Đây mới là sự thật không thể nghi ngờ!

Sau khi hoàng tử Thần vừa mới tuyên bố điều này lập tức khiến cho tiếng ồn ào lan truyền không dứt, hắn đứng thẳng lưng, nhìn ra xa phía Đại hoàng tử lớn tiếng chất vấn: "Người anh thân ái của ta. Bây giờ anh còn gì để nói được nữa!"

Mặc dù ngươi có được thượng vạn hùng binh, mặc dù ngươi có được thiên thời địa lợi, thậm chí còn lôi kéo cả nhóm quý tộc, nhưng bây giờ, trong tay ta có Đỗ Duy: một Đại ma pháp sư hùng mạnh khiến người ta vui mừng lẫn sợ hãi, một người thực lực còn mạnh hơn ma pháp sư cường đại - ma đạo sư! Có một người như vậy làm ách chủ bài đủ để giành thắng lợi về phần mình!

Không ai biết Đỗ Duy bây giờ đang nghĩ gì, thậm chí không ai biết tại sao người thiếu niên này lại đứng ngẩn người …… đại khái có lẽ quá mừng lẫn quá sợ đi. Sau cùng, vinh diệu của chiến thắng đại lục đệ nhất ma pháp sư trước công chúng, có thể đã làm cho người thiếu niên trẻ tuổi này không thể bình tĩnh đón nhận…… phỏng chừng như vui mừng quá khiến người ta ngây dại đi.

Thế nhưng Đỗ Duy tìm khắp xung quanh cũng không thể triệu hoán Semel về lại được. Hắn nhìn đám người điên cuồng vây quanh biết rằng hiện tại không phải lúc ngơ ngẩn người.

Thật là quỷ quái …… thế nào mà cả Gandalf thật lẫn Gandalf giả hình như đều cùng Semel có ít nhiều liên quan mơ hồ.

"Bệ hạ!" Đỗ Duy giơ hai tay lên cao tạo một tư thế khá bình tĩnh, giọng nói non nớt của cậu bé lập tức khiến tiếng ồn xung quanh chùng xuống. Đám đông trước tiên ngậm miệng lại lẳng lặng chờ nghe người, hắn trong lòng mọi người đã được tấn thăng thành cường giả hàng đầu đại lục đang nói chuyện.

"Bệ hạ!" Đỗ Duy hướng về đài cao của hoàng thất hô to một tiếng, sau đó cúi người xuống. Tiếp theo quay lại phía Thần hoàng tử cười cười: "Thần điện hạ …… ta muốn cần phải nói rõ một việc."

"Đỗ Duy, bằng hữu của ta! đại công tước Tulip tương lai của ta! Bây giờ ngươi muốn nói gì, thì hãy nói đi!" Nếu như không phải thường ngày vẫn khoác vẻ hỉ nộ không thể hiện ra mặt, sợ rằng bây giờ Thần hoàng tử hận không thể nhảy từ đài cao xuống chạy đến Đỗ Duy ôm hôn thắm thiết. Tiểu tử này muốn nói cái gì? Muốn phong thưởng chăng? Cho hắn! Dù hắn muốn vàng bạc chất núi đều cho hắn! Ma pháp sư cường đại như vậy, lại tuổi còn rất trẻ cơ hồ chính là thiên tài tuyệt thế! Chỉ cần hắn có thể tiếp tục ở lại bên phe cánh của mình thì Đại hoàng huynh làm binh biến được chăng?!

"Ta muốn nói …… hình như mọi người đều hiểu lầm sự tình vừa rồi." Đỗ Duy thở dài, ánh mắt trong veo, sau đó tuyên bố rõ từng chữ một: "Ta muốn nói rõ lần nữa rằng tên gia hỏa kia căn bản không phải Gandalf đại sư! Hắn căn bản không phải là đại lục đệ nhất ma đạo sư Gandalf - Hắn chỉ là một tên gia hoả giả mạo mà thôi. Cho nên, ta không có chiến thắng Gandalf đại sư …… Ta chỉ là ……" nói tới đây, Đỗ Duy có chút do dự, phải nói thế nào đây? Chiến thắng hắn ư? Chính Đỗ Duy còn không có da mặt dầy đến thế, hắn biết rõ rằng thực lực của mình còn kém xa lơ xa lắc tên gia hoả giả mạo kia. Thật sự mà nói, trong tình huống chiêu đánh lén của mình vô hiệu, đối phương một tay cũng có thể bóp chết mình.

Nói thế nào đây? Đánh chạy à? Đỗ Duy trong lòng cười khổ, nói chuẩn xác thì hắn hình như bị "doạ mà chạy".

Sau chốc lát do dự, Đỗ Duy chỉ có thể nói hàm hồ: "Người vừa rời khỏi nơi này bất quá chỉ là một tên giả mạo mà thôi. Mặc dù thực lực ma pháp của hắn rất mạnh, nhưng hắn thật sự không phải Gandalf đại sư. Ta có thể lấy nhân cách của mình cam đoan, chính mắt ta thấy Gandalf đại sư chân chính đã tạ thế!"

Thần hoàng tử sắc mặt trầm xuống ……

Đỗ Duy đương nhiên hiểu rõ ý tứ lúc này của vị điện hạ: nếu quả thật pháp sư áo xanh kia là Gandalf, sẽ tạo thanh thế cho mình, đối với thanh thế của phái bảo hoàng đương nhiên rất rất tốt.

"Điện hạ!" Đỗ Duy trầm giọng nói: "Ta sở dĩ muốn làm rõ lại điểm này là vì Gandalf đại sư là người ta rất tôn trọng! Ta không muốn cường giả thanh danh hiển hách, đức cao vọng trọng, sau khi chết lại bị xưng hô không minh bạch là kẻ phản nghịch."

Thần hoàng tử sau chút trầm ngâm, tạm thời quyết định tránh đề tài này …… mặc kệ nó, tên khốn kia là thật cũng tốt mà giả cũng được, dù sao thì thực lực cực kỳ cường đại khủng bố của hắn là không thể nghi ngờ. Thân thủ hắn không cần phí lực cũng chiến thắng một gã cung đình thủ tịch ma pháp sư danh tiếng thực lực cấp chín, cộng thêm một gã bạch y đại pháp sư của ma pháp công hội.

Mà Đỗ Duy lại chiến thắng hắn!

Giờ này sắc mặt khó coi nhất e rằng là Đại hoàng tử, lúc nãy tình hình Đại hoàng tử còn rất tốt, hiện tại thì mặt mày bốc khói, mắt thoáng ánh lên quang mang oán độc. Hắn nhìn chằm chằm đầy chết chóc Đỗ Duy một hồi rồi đột nhiên quay đầu về phía bá tước Raymond của gia tộc Rowling.

Ý tứ trong ánh mắt rất minh bạch: Con ngươi! Con ngươi phá hỏng đại sự của ta!!

Bá tước Raymond cũng không kịp ứng phó. Hắn đâu thể nào nghĩ ra được con mình không ngờ thực lực lại cường đại đến mức này? Trời đất chứng giám là một năm trước, khi bị mình đuổi khỏi đế đô, đứa con này vẫn còn là tên phế vật vũ kỹ và ma pháp một khiếu không thông. Nhưng hiện tại ……

Nếu sớm biết con mình có bản lãnh đến thế, thì hôm nay…… Vừa rồi chính mình còn khăng khăng lớn tiếng tuyên bố đuổi Đỗ Duy khỏi gia tộc, một đao đoạn tuyệt!

Đỗ Duy cũng cảm giác được phụ thân đang nhìn mình, hắn đồng thời cũng nhận biết được ánh mắt phức tạp của phụ thân. Lúc này, ánh mắt oán độc của Đại hoàng tử, nhãn thần phức tạp của phụ thân cùng tia nhìn kinh hỉ của Thần hoàng tử, chung quanh còn có các loại mục quang kinh ngạc hay uý kị hướng về hắn. Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy ít nhiều khó chịu.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, cảm giác đó quả là không thoải mái.

Sau đó, Đỗ Duy đi về phía hoàng thành, bước từng bước thang đi lên khán đài chỗ Hoàng tử Thần . Hoàng tử Thần đang muốn vòng hai tay ôm lấy Đỗ Duy nhưng mặt hắn không có chút cảm xúc nào, một mực cúi đầu tránh né.

"Điện hạ." Đỗ Duy suy tư hồi lâu rốt cục mới nghĩ ra một giải thích miễn cưỡng hợp lý: "Chuyện tiếp theo, e rằng ta không có cách nào tiếp tục trợ giúp ngài được."

Cười đùa cái gì…… Đỗ Duy không thể tự nhận chính mình thật sự có bản sự ngăn cản thiên quân vạn mã! Có lẽ Gandalf chân chính hay tên giả hiệu vừa rồi mới có thực lực cường đại kiểu này. Còn chính mình thì tuyệt đối không có!

Chính biến của Đại hoàng tử, chính mình cũng không thể ngăn cản được.

Hơn nữa, bình tĩnh mà nói cho dù mình có bản lãnh ngăn cản, bây giờ cũng không thể xuất thủ được!

Về bản chất, đúng là Đỗ Duy hy vọng có thể bảo toàn Rowling gia tộc ! Sở dĩ hắn “chủ động" quyết liệt cùng phụ thân trước công chúng rút lui khỏi gia tộc thật ra là đi nước đi khá đẹp, chính mình ly khai mới là tốt cho gia tộc.

Bây giờ phụ thân tham dự chính biến. Như vậy mình tuyệt đối không thể ngăn cản con đường của phụ thân …… trên phương diện này mà nói, kỳ thật Đỗ Duy đúng là hy vọng Đại hoàng tử làm chính biến thành công.

Bởi vì nếu chính biến thất bại thì Gia tộc Rowling cũng xong đời!

Chính mình vừa rồi cũng không nghĩ tới bất ngờ có thể đuổi chạy lão Gandalf giả mạo, nhưng đi xa hơn nữa thì có phần quá sức. Chính Đỗ Duy cũng không nghĩ ra Semel còn có loại tác dụng thần kỳ này.

Nghĩ đến việc vạn nhất Đại hoàng tử chính biến thất bại. Vậy thì Gia tộc Rowling e rằng sẽ cửa nát nhà tan, mẫu thân từ ái yêu dấu, đệ đệ thông minh nhu thuận e rằng không biết sống chết ra sao …… Sắc mặt Đỗ Duy đột nhiên có chút khó coi.

Không được! Ta tuyệt đối không thể xuất thủ!

"Đỗ Duy, ngươi làm sao vậy?!" nhìn Đỗ Duy sắc mặt khác thường, Hoàng tử Thần ánh mắt chợt động, làm một động tác bí ẩn bên Đỗ Duy, tư thế này người bàng quang sẽ thấy phảng phất như đang ôm, chỉ có Đỗ Duy biết là Hoàng tử Thần quả nhiên đúng là có hảo ý. Hắn nghe thấy vị điện hạ thấp giọng nói bên tai mình: "Vừa rồi ngươi nói cái gì? Tiếp theo ngươi không có cách nào xuất thủ ư? Ngươi bị sao vậy? Có phải vừa rồi chiến đấu bị thụ thương? A, chẳng lẽ sau khi chiến đấu với đối thủ cường đại kia, ma lực tiêu hao quá nhiều?"

Động tác âm thầm nâng đỡ này khiến Đỗ Duy nội tâm ít nhiều cảm động, hắn đột nhiên trong lòng có chút xúc động.

Không dám tiếp xúc ánh mắt của Thần hoàng tử, hắn nghiêng đầu khẽ nói: "không có gì, chỉ là kế tiếp ……"

Đỗ Duy thở dài trong lòng, vị Hoàng tử Thần này mặc dù cũng là lợi dụng mình, nhưng thân là người địa vị cao vời thì hắn đối với mình vẫn còn thật sự rất tốt.

Cục diện hôm nay, xem ra trận địa của Đại hoàng tử vẫn còn vững vàng. Dù sao đối phương còn có thượng vạn hùng binh vây khốn, đến lúc đó …… mình sẽ nghĩ biện pháp thừa dịp rối loạn, cứu Hoàng tử Thần rời đi bảo toàn tính mạng hắn, coi như là đáp lại hắn đi. Mặc dù thực lực chân chính của mình vị tất thật sự mạnh nhưng qua màn "hù dọa" mọi người vừa rồi, phỏng chừng đến lúc đó mình muốn chuồn thì cũng không ai dám ngăn cản.

Đỗ Duy trong đầu đã có chủ ý, càng thêm ngượng ngùng khi tiếp xúc ánh mắt hoàng tử Thần bèn lui vài bước ra sau, đứng phía sau hoàng tử khe khẽ thở dài.

Đỗ Duy trong lòng cũng không biết là đang ung dung hay vẫn còn hiu quạnh, nghĩ đến mình lạc tới thế giới này, nhận thân phận là con của bá tước, nhưng hôm nay chứng kiến mình cùng gia tộc quyết liệt, khi sự việc hôm nay chấm dứt e rằng lại phải nghĩ biện pháp cao chạy xa bay.

Việc lưu lại gia tộc Rowling đã không còn được nữa, cả chuyện làm ăn tại bình nguyên Rowling, cả sự nghiệp, Đỗ Duy thật ra không quá quan tâm, dù sao lúc đầu chơi đùa cũng đúng là làm loạn một chút thôi; buôn bán ít nhiều chỉ kiếm chút lợi nhuận. Khi chuyện hôm nay chấm dứt cần nghĩ biện pháp cứu Hoàng tử Thần rời khỏi đế đô chạy tới Rowling bình nguyên, sau đó đem Hussein cùng Nicole (Medusa) cao chạy xa bay. Dù sao trong tay mình vẫn còn một đội thuyền. Đến lúc đó dẫn thuyền đội ra biển, cùng lắm thì vẫn còn đường đi làm hải tặc.

biển rộng trời cao, cuộc sống như vậy rất thong dong, chung quy tốt hơn hết lần này đến lần khác hãm thân trong vòng xoáy.

Lúc này Đại hoàng tử mặc dù sắc mặt âm trầm hẳn xuống, nhưng hiện tại hắn đã làm mọi chuyện đến mức này, cung giương lên rồi không thể quay đầu lại được, giờ phút này chính mình tuyệt đối không còn đường lui. Mặc dù vừa rồi Đỗ Duy tạo ra kỳ tích làm lòng người rét run, nhưng bất kể thế nào mình cũng không còn đường lui phía sau nữa, trong tình cảnh hôm nay……

Hừ. Nếu không phải người chết thì ta vong! Được làm vua…… thua làm giặc!

Nghĩ tới đây, Đại hoàng tử hét to một tiếng, rút trường kiếm ra, mũi kiếm hướng lên không trung.

Vừa rồi cường giả giao đấu đã kết thúc. Tiếp theo là quân đội thủ hạ tay đao tay thương đối đầu! Đại hoàng tử kiếm trong tay, nhìn mấy ngàn trọng giáp kỵ binh bên cạnh. Xung quanh quảng trường còn có trận địa bộ binh của thành vệ quân hàng ngũ chỉnh tề, đột nhiên trong lòng phát sinh vài phần hào khí!

Đế đô còn đang trong tay ta! Quân giữ thành cũng dưới tay ta! Thủ hạ ta còn có lợi kiếm, còn có thượng vạn hùng binh, còn có nhiều hào môn quý tộc ủng hộ! Hươu chết về tay ai, còn chưa biết được!

Đệ đệ của ta, ngươi đừng cao hứng quá sớm! Nói đến lãnh binh đánh giặc, hơn hai mươi trước ta đã tham gia chiến tranh tây bắc, về phương diện này …… ngươi còn lâu mới bằng ta!

Còn lâu mới bằng ta!!

Mắt thấy Đại hoàng tử chỉ kiếm lên trời, thủ hạ trung thành hơn ngàn trọng kỵ binh lập tức tâm tình kích động. Đông đảo kỵ sĩ đồng loạt rút kiếm chém ra.

"Các vị, cục diện hôm nay thì chỉ có tiến lên mà không còn lùi lại được nữa! Tiến lên thì sống, rút lui là chết!" Đại hoàng tử thét lớn: "Nghe theo lệnh ta!"

Giờ phút này Bá tước Raymond đã sớm mang theo ba trăm thị vệ tinh nhuệ của gia tộc Rowling do thị vệ trưởng Alfa lãnh đạo nhảy khỏi đài cao đi tới trận địa của Đại hoàng tử.

"Raymond bá tước." Đại hoàng tử nhìn thoáng qua thủ lĩnh quân đội cấp cao đang ủng hộ mình, lớn tiếng nói: "Chuyện của con ngươi đặt sang một bên, không cần quan tâm! Ngươi một lòng trợ giúp ta, ta sẽ không quên! Ta hứa với ngươi, sau khi đăng cơ, ta sẽ phong ngươi làm công tước!"

Đại hoàng tử nói xong, Bá tước Raymond gật đầu cười lớn tiếng nói: "Đa tạ bệ hạ!"

Nói xong. Bá tước Raymond cũng tự mình rút kiếm. Trên người hắn bạo phát đấu khí màu vàng nhàn nhạt. Đây không phải thực lực của Bá tước Raymond đã đạt đến cảnh giới cửu cấp kỵ sĩ mà là vũ kỹ đấu khí gia truyền đặc thù của Gia tộc Rowling đều có màu vàng nhạt.

Bá tước Raymond đột nhiên ném trường bào dài chấm đất của mình xuống, lộ ra bên trong một bộ khinh giáp sáng ngời, bộ khải giáp này là bảo vật gia truyền của Rowling gia tộc, trên ngực đính một phiến ma pháp bảo thạch màu đỏ, phía trên gia trì Đào tiệp thuật cùng "Man ngưu chi lực", là loại trang bị ma pháp gia trì hiếm thấy tại đại lục. Trên khải giáp này mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết xước đao kiếm chính là năm xưa khi Augustine vương triều thành lập, tổ tiên gia tộc Rowling mặc khải giáp này trải qua nhiều đời chinh chiến trên đại lục, lập chiến công hiển hách. Sau đó truyền nhân Gia tộc Rowling còn dùng thượng đẳng tài liệu tu sửa và cải tạo lại nên phẩm chất của khải giáp này lại càng tăng thêm cấp bậc, nhất là trên bả vai cả hai phía đều gia trì một quang minh chú khiến đấu khí của Bá tước Raymond đột phát sau khi mặc khải giáp, lập tức một luồng ánh sáng thần thánh phảng phất bao phủ cả người.

Lúc này Bá tước Raymond trên người ngoài đấu khí màu vàng nhạt, toàn thân còn hiện lên thần thánh quang huy nhàn nhạt, mặc dù hắn không phải là thánh kỵ sĩ nhưng nếu đem ra so sánh với Rodriguez và Hussein thì càng giống thánh kỵ sĩ hơn.

Bá tước Raymond xuất hiện như vậy khí thế tự nhiên khác hẳn, hắn là danh tướng quân phương lão luyện, lớn tiếng hô lên: "Bệ hạ vạn tuế! Vũ vận hưng thịnh!"

Xưng hô cải biến. "Điện hạ" thành "Bệ hạ", cùng lúc phía sau hắn ba trăm thị vệ cùng thét lớn: "Bệ hạ vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!"

Nhất thời, cả rừng đao kiếm vung lên cao! Tiếp theo sau, đội quân vạn người vây hãm xung quanh quảng trường nghe thấy cũng đều lớn tiếng hưởng ứng.

Chỉ trong khoảnh khắc thanh âm "bệ hạ vạn tuế" xâm chiếm cả quảng trường trung tâm hoàng thành!

Đại hoàng tử bộc phát tư thế oai hùng, trước đông đảo kỵ sĩ bảo vệ xung quanh, giống như ngàn sao quanh mặt trăng, theo hắn tạo phản còn có không ít quý tộc, cũng đều mang theo gia tộc thị vệ của mình nhập đội, trong các gia tộc thị vệ này đương nhiên có không ít võ sĩ cấp bậc không thấp, nhất thời các loại đấu khí hình dạng màu sắc khác nhau cùng bộc phát ra. Solomon hầu tước âm thầm điều động cung tiễn thủ tiến đến khu vực đài cao hoàng thất tại hoàng cung.

"Nghe theo lệnh ta!” Bá tước Raymond xoay người lên ngựa. Sau đó quát lớn: "Cung tiễn thủ, luân phiên ngắm bắn! Bộ binh dàn trận từ từ tiến lên!" Tiếp theo hắn liếc nhìn Đại hoàng tử: "Bệ hạ, mời kỵ binh của ngài đảm nhiệm vai trò cơ động, bọn họ không có kỵ binh, chỉ có thể lui lại cố thủ hoàng cung, chúng ta nhân cơ hội này sử dụng ưu thế tốc độ của kỵ binh bao vây, trước tiên khống chế hết ngoại vi đế đô rồi hãy bàn tiếp!"

Đại hoàng tử gật đầu: "Raymond, cầm binh đánh trận là nghề của ngươi, giao cho ngươi chỉ huy đi!"

Bá tước Raymond hít một hơi thật sâu. Nhìn sang người bên cạnh nguyên là sư đoàn trưởng đế đô thành vệ quân, Juncker tướng quân: "Juncker, lát nữa việc công kích chính diện tường thành của hoàng thành giao cho thành vệ quân của ngươi! Tường thành tuy cao nhưng đối phương chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa ba ngàn Ngự lâm quân tinh nhuệ nhất đã không còn nữa. Chỉ cần người của ngươi công phá được hoàng thành, chúng ta phát động đột kích vào trong, đại cục xem như đã định!"

Juncker gật đầu, trong ánh mắt vị tướng quân nổi loạn này đột nhiên hiện lên một tia ác độc, hướng về Đại hoàng tử hỏi: "Điện hạ …… sau khi vào hoàng cung, kế tiếp làm thế nào? Trong hoàng cung có đủ loại người. Người hầu trong cung, còn có cung đình quý tộc …… còn có…… hoàng phi của bệ hạ …… ngài định ……"

"Giết!" Đại hoàng tử không chút do dự làm động tác vung tay chém xuống.

Juncker tướng quân mặt ngẩn ra. Lập tức liền tỉnh ngộ. Mẹ ruột Đại hoàng tử sớm đã qua đời nhiều năm, trong hoàng cung cũng không có gì đáng để bận tâm, hơn nữa hắn ngay cả chính phụ thân cùng đệ đệ của mình còn làm phản dám giơ đưa đao cắt đứt hết thảy thì còn quan tâm gì nữa?!

Tuyến đầu của Thành vệ quân nổi loạn đã dàn trận xong, nguyên lúc đầu đúng là binh lính của đế đô vệ sĩ, nhưng bên trong gần đây sớm đã bị Bá tước Raymond dùng quân lệnh âm thầm thuyên chuyển đi, một nhóm binh sĩ tinh nhuệ từ quân đoàn biên phòng chủ lực thân tín được điều động đến.

Theo sau một tiếng còi, cung tiễn thủ gia tộc Solomon phát động đầu tiên, mấy ngàn cung tiễn thủ mắt nhìn trừng trừng, luân phiên bắn đều, khắp trời đất tên bay như châu chấu nhảy múa hướng về phía đài cao tại hoàng thành!

Lập tức thị vệ bên cạnh Hoàng tử Thần giơ cao khiên chắn. Lúc này phía sau gia đình hoàng thất, Augustine VI sớm đã được thị vệ chạy lại dốc sức bảo vệ nấp sau khiên chắn lui dần về phía hoàng cung. Hoàng tử Thần cười lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên nhẹ nhàng bay lên. Hoàng tử học tập ma pháp từ nhỏ, giờ thi triển thực lực ma pháp kiệt xuất của mình. Lúc này hai tay hắn rất nhanh xuất ra hai ma pháp quyển trục, lập tức huyễn hóa ra một đạo ma pháp sáng nhàn nhạt. Không ít mũi tên bao phủ trong ánh sáng nhẹ nhàng xuất hiện.

Mà ngón tay Hoàng tử Thần nhanh như bay, "cuồng phong thuật" đột ngột bắn tới, trên quảng trường lập tức xuất hiện cơn lốc cỡ nhỏ. Khí lưu bắt đầu khởi động, dồn dập xoay tròn, triệt tiêu không ít mũi tên bay tới.

Chỉ là thực lực cá nhân hắn dù sao cũng chỉ có hạn, mặc dù bảo vệ được khán đài chính của hoàng thất, nhưng khán đài phía bên quý tộc, hào môn thuộc phái bảo hoàng vẫn không tránh khỏi lộ ra dưới mưa tên. May mà cánh nhà giàu quý tộc này chính mình cũng có thực lực, sớm có gia tộc hộ vệ bạo phát xuất ra đấu khí, tạm thời nâng bàn ghế lên làm tấm chắn.

Trên tường thành hoàng cung sớm có Ngự lâm quân thủ vệ giương cung tên đánh trả, chỉ là nguyên số lượng Ngự lâm quân tính ra không nhiều mà cung tiễn thủ lại càng ít hơn. Sau một phiên bắn đáp trả yếu yếu ớt ớt, đã lập tức bị cung tiễn thủ gia tộc Solomon bắn cho không ngóc đầu lên nổi.

Cũng y như vậy, hai đội Ngự lâm quân trung tâm vẫn vậy giơ cao khiên chắn rút khỏi cửa chính hoàng cung. Sau khi bỏ lại hơn trăm thi thể đã có thể đem lão hoàng đế Augustine VI trở về hoàng cung.

"Đỗ Duy!" Hoàng tử Thần liên tục thi triển ma pháp khiến ma lực hao hết, phía trên quảng trường bị hắn làm phép khói đậm đặc nổi lên cuồn cuộn, hắn hạ xuống khán đài, nắm lấy tay áo Đỗ Duy, tiếp đó hướng về sau nói với thị vệ: "các ngươi đem Công tước Tulip đưa vào trong hoàng cung! Đi nhanh lên!"

Mấy người thị vệ sửng sốt một chút rồi mới phản ứng hỏi "Công tước Tulip" là ai.

"Điện hạ ……" một thủ lĩnh thị vệ mới vừa mở miệng, Hoàng tử Thần đã nói dứt khoát: "Không cần quản chuyện của ta, ta tự nhiên có biện pháp …… đi nhanh lên!"

Đỗ Duy trong lòng nảy sinh một thoáng cảm động, nhưng hắn liệu có thể tiến vào hoàng cung trước được ư? Hắn còn muốn theo bên cạnh Thần hoàng tử, tùy thời cơ để dẫn hắn rời đi. Lập tức nói nhanh: "Không cần, ta không liên quan, các ngươi lui vào trước đi." Hắn nhìn thoáng qua chỗ hoàng cung Ngự lâm quân vội vàng nói: "Quân thủ hộ cửa hoàng cung không trụ được lâu đâu, sẽ đóng cửa lại sớm đó, vào nhanh lên đi, bằng không sẽ không kịp!"

Hoàng tử Thần mỉm cười liếc mắt nhìn Đỗ Duy chợt nói: "Đỗ Duy, phần tình cảm ngươi dành cho ta hôm nay, ta sẽ nhớ rất kỹ."

Lúc này, cung tiễn thủ của Gia tộc Solomon bắn xong hai đợt tên, Bá tước Raymond vung kiếm quát lớn: "Juncker! Cho người của ngươi lên đi!"

Juncker tướng quân lập tức hét lớn một tiếng: "toàn đội nghe lệnh, mục tiêu tường thành hoàng cung, phá tan hoàng thành, tiến vào hoàng cung!"

Một đội quân ngàn người dàn trận tiến lên phía trước. Hoàng thành cung tên thưa thưa thớt thớt bắn mạnh xuống. Nhưng thành vệ quân nổi loạn mặc toàn khải giáp vũ trang tốt, tạo thành trận thế vuông vức, còn dùng khiên chắn che phía trước, vô số mũi tên sau khi chạm phải đều văng ra nên trận thế của bộ binh tổn thương cực kỳ thấp, trừ phi cá biệt có kẻ xui xẻo bị tên lọt qua khe hở giữa khiên chắn và khải giáp gây thương tích; còn lại cả trận địa hoàn hảo không bị tổn hao.

Đại bộ phận quý tộc bên phái bảo hoàng cũng đều mang người thối lui vào trong hoàng cung, số ít người còn lại đang điên cuồng chạy trốn thì bị tên bay đạn lạc bắn trúng nên tạm thời còn chưa chết nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết. Đỗ Duy cùng Hoàng tử Thần đã đứng ở hoàng cung, Hoàng tử Thần mắt thấy trận địa bộ binh đối phương áp sát bèn tự mình kéo Đỗ Duy lui vào trong cửa chính hoàng cung, sau đó kiên quyết hạ lệnh: "đóng cửa!"

Mặc dù ngoài cửa Hoàng cung còn không ít người đang kêu rên. Nhưng Hoàng tử Thần giờ này thể hiện vẻ mặt quyết đoán, không nghe không thấy! Ngự lâm quân dùng sức đóng cửa chính nặng nề của hoàng cung lại, cửa hoàng cung làm bằng cự mộc dày cả thước bọc sắt cuối cùng đã đóng lại, trong hoàng cung mọi người giờ mới tạm thời thở được một chút.

Hoàng tử Thần sắc mặt thả lỏng, mỉm cười nói: "Đỗ Duy, đi nào, ta dẫn ngươi đi xem một hồi kịch vui."

Đỗ Duy sửng sốt nhìn vẻ mặt điện hạ cười lạnh …… Hắn còn quân bài nào nữa à?

Đỗ Duy bị Hoàng tử Thần kéo lên trên hoàng thành, lúc này thành vệ quân bộ binh đã bắt đầu tấn công cửa thành. Các binh sĩ này không hổ là quân biên phòng tinh nhuệ được điều động đến, lập tức phá hủy một đài cao quan sát ở hoàng cung, đem cự mộc của đài cao này ra dùng để công kích cửa thành.

Nhìn dưới chân thấy phản quân đang khiêng cự mộc tông vào cửa, từng tiếng từng tiếng, thanh âm trầm trọng, phảng phất như nện vào trong đầu người ta. Trên tường thành, Ngự lâm quân cũng có ít nhiều ngơ ngẩn ……

Ngự lâm quân mặc dù được trang bị tốt, nhưng dù sao cũng chưa kinh qua chiến tranh thật sự. Ngay cả Đỗ Duy là người ngoài cũng còn nhìn ra được, lúc này là thời khắc mấu chốt thủ thành, đối phương không có thang mây và các loại công cụ leo tường thành, chỉ vây kín dưới tường thành cùng ngoài cửa thành, nếu như ném gỗ hay đá các loại xuống dưới, hoặc dùng các loại dầu hỏa chắc chắn có thể khiến đối phương tổn thất nặng nề.

Nhưng ở trong hoàng cung thì đào đâu ra cái gì gỗ đá các loại? Còn về các công cụ thủ thành như dầu hoả các loại lại càng không có. Mặc dù Ngự lâm quân trên hoàng thành thường ngày mặc khải giáp sáng loáng, rất mực thần kỳ, nhưng lại là một đám người phần lớn không có kinh nghiệm trải qua chiến trường chân chính, chỉ có vài người có kinh nghiệm đem nỏ ngắn tùy thân bắn xuống dưới thành, nhưng mà bộ binh đối phương nâng cao khiên chắn, tên nỏ làm sao có thể gây được tổn thương gì?

"Điện hạ." Đỗ Duy thở dài, mặc dù cửa thành của hoàng cung dầy phi thường thật, nhưng chung quy cũng sẽ bị phá ra rất nhanh. Hơn nữa bên nổi loạn còn chưa có thang mây các loại nhưng dù sao thì người ta ở bên ngoài, trong đế đô lại không thiếu vật liệu gỗ phải không? Khám nhà tìm kiếm một chút là đám binh sĩ tinh nhuệ đó có thể rất nhanh chế tạo thang mây, khí giới công thành các loại: "Điện hạ …… mau cho người chuẩn bị đem nhà cửa tháo dỡ, đem bàn ghế tủ giường các loại, cái gì dùng được đem hết ra ném xuống."

Bên cạnh Hoàng tử Thần mười mấy tên thị vệ vác khiên chắn chắn trước che sau, bảo hộ hoàng tử hết sức chu đáo, nhưng khi hắn nghe Đỗ Duy nói xong lại cười cười, nói: "Đỗ Duy, những gì ngươi nói ta cũng biết chứ, nhưng phá huỷ đồ vật xong sau đó phải mất không ít tâm tư tìm kiếm mua sắm lại lần nữa, rất là phiền phức …… ngươi nhìn xem, chỉ chút nữa thôi, huynh trưởng ta sẽ gặp không ít điều kì lạ!"

Nói xong, hắn đột nhiên cau mày liếc mắt nhìn mấy người thị vệ bên cạnh: "Bỏ khiên chắn ra đi, cung tiễn thủ đối phương không còn phát động nữa, bây giờ trong thành đều thuộc bọn chúng rồi, các ngươi vẫn còn giơ khiên chắn làm chi …… Sau khi chuyện hôm nay chấm dứt, ta nhất định phải đem bọn gia hoả các ngươi ra vùng tây bắc rèn luyện nghiêm khắc một chút!"

Nhìn vị hoàng tử điện hạ này vẫn mang bộ dạng thong dong trấn định như cũ, Đỗ Duy trong lòng lại càng kinh ngạc hơn nữa.

Hoàng tử Thần nhìn lên trời một chút, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Chính là đã tới lúc rồi……"

Trong lúc này, Đỗ Duy đứng trên hoàng thành, chợt thấy phía thành tây đế đô một đạo quang huy ma pháp chói mắt phóng lên trời cao, quang huy này giống như pháo sáng lưu lại trên không một màn ánh sáng, lập tức phóng xuất thần thánh quang huy hoa lệ thánh khiết …… trong chớp mắt quang mang màu bạc dấy lên mạnh mẽ, phảng phất còn mơ hồ có thể nghe thấy vô số thanh âm cùng ngâm xướng ……

Tiếp sau, đột nhiên trong lúc này mặt đất xuất hiện địa chấn, chấn động đó đầu tiên rất nhẹ nhưng càng về càng trở nên mạnh mẽ. Đỗ Duy nghe được rõ ràng, đột nhiên nhận ra đó là âm thanh vó ngựa!

Giữa lúc đó từ vùng đất phía tây thành đột nhiên bốc lên vô số tro bụi, chờ thêm không lâu, phía sau phản quân bỗng phát ra một trận rối loạn. Cuối cùng thì hàng ngũ bộ binh rất nhanh cũng đã loạn, có người la hét: "Kỵ binh! Có kỵ binh tấn công!!!"

Ở phía cuối đường xa xa trong tro bụi, chỉ thấy vài con tuấn mã cao to dũng mãnh phóng băng băng như sấm chớp tới đây, dẫn theo phía sau đại đội nhân mã đằng xa. Những kỵ sĩ này cưỡi ngựa tung vó như bay, cuối cùng đã phóng qua đầu bộ binh phản quân, trường kiếm chớp động xử quyết, sau khi một đạo ngân quang quét qua thì đầu người liên tục rơi xuống đất!

Mấy người kỵ sĩ này quanh thân đều bạo phát đấu khí màu bạc, như suối tuyết sôi sùng sục cùng xông lên tràn vào đội ngũ phản quân phòng thủ tại quảng trường, như đem dao nhọn cắm vào bơ phảng phất không thể chống đỡ được! Đại đội nhân mã phía sau bọn họ đuổi kịp rất nhanh, giết chóc một trận, lập tức đem đội quân phía sau của phản quân giết sạch phá sạch!

Đỗ Duy sắc mặt chấn động, đứng trên tường thành trông về phía xa, lại đột nhiên phát hiện đội kỵ sĩ chém giết từ phía thành tây này mặc dù không nhiều lắm, ước chừng cũng chỉ mấy trăm người. Nhưng điều đáng sợ là là mấy trăm kỵ sĩ này thì người người đều một thân đấu khí!

Mấy trăm kỵ sĩ thân mang đấu khí!! Nói cách khác, mấy trăm kỵ sĩ này đều có thực lực ít nhất đã ngoài cấp bốn?!

Một toán cao thủ như thế tạo thành nhóm xung kích, trận địa bộ binh bình thường sao có thể trụ lại ngăn cản được?

Đột nhiên trong lúc đó, hai tròng mắt Đỗ Duy sáng lên. Thị lực của hắn rất sắc bén, đã thấy được một kỵ sĩ cưỡi ngựa dẫn đầu……

Một thân khải giáp màu bạc, vẻ mặt nghiêm nghị dường như là loại người khổ tu. Mà trên khải giáp màu bạc còn bài trí đầy những hoa văn trang sức thánh khiết …… Rõ ràng nhất là kỵ sĩ này cùng đồng đội phía sau, đều đeo hai tấm kỵ sĩ huy chương!

Ngoài huy chương đẳng cấp kỵ sĩ mà kỵ sĩ hiệp hội ban phát ra …… còn có loại huy chương khác mà Đỗ Duy đã thấy qua là thần thánh huy chương!

Thần thánh kỵ sĩ đoàn của Thần điện ?!

Bạn đang đọc Ác Ma Pháp Tắc của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.