Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1333 chữ

Mời vị cao nhân đó đến quả nhiên là có tác dụng.

Sau khi y rời đi, đại nhân đã lập tức thay đổi rồi.

Cận Thư len lén quan sát cậu rất lâu, kết luận rằng, cái con Phi Thiên Dạ Xoa kia chắc chắn đã bị vị cao nhân thản nhiên như không thu phục mất rồi.

Hai mắt của đại nhân không còn phát sáng nữa, tinh thần hừng hực cũng chẳng thấy đâu, và càng không có vụ cười nói một cách vô cớ nữa. Đêm mà vị cao nhân kia rời đi, đại nhân không ăn gì cả. Đến sáng ngày hôm sau thì trở về là đại nhân của ngày trước, chỉ là có chút hốc hác, chắc cú do con Phi Thiên Dạ Xoa kia hút mất nguyên khí rồi.

Cận Thư âm thầm đốt nén hương trong lòng cho vị cao nhân kia.

A Khánh đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột nhiên biến mất, tựa như một giấc mộng đêm hè ngắn ngủi.

Từ đó về sau, Thành Tội không nhận được bất cứ tin tức gì về hồ ly hay thần tiên gì đó nữa. Cậu tiếp tục tận tâm tận lực làm tròn trách nhiệm của một vị quan. Từ khi cậu đến huyện Linh Lăng, thuế ruộng nộp lên trên lập tức tăng cao. Thành Tội đến nhậm chức không bao lâu thì tri phủ của bản châu cũng đổi người mới, người này vô cùng tán thưởng những thành tích của Thành Tội, nhiều lần khen ngợi cậu. Thành Tội sống những ngày tháng thoải mái ở huyện Linh Lăng, lúc rảnh rỗi thì thu nhặt những câu chuyện nhân gian, đóng lại thành một bộ “Linh Lăng tiểu độc”.

Thành Nhiễm đến Linh Lăng thăm cậu, nhàn rỗi thì cầm quyển sách lên xem, xem xong thì vô cùng thích, thế là bảo người chép ra một quyển đem về nhà đọc. Đúng lúc đó con cháu nhà Cam gia đến chơi chỗ Thành gia, nhìn thấy quyển sách này, cũng thích quá thế là mượn về phủ đọc, nhưng lại bị một vị bạn cũ của Cam lão gia lúc đến phủ chơi nhìn thấy.

Người đó có mở một tiệm sách trong kinh thành, khi nhìn thấy quyển sách này thì rất thích, thế là nói với Thành Nhiễm, muốn chép cuốn sách này ra đem về kinh thành in ấn rồi đem bán. Thành Nhiễm cảm thấy đây là chuyện tốt nên tự mình đồng ý, rồi sau đó viết thư báo cho Thành Tội hay.

Thành Tội cũng không xem là chuyện gì lớn, không ngờ đương triều không có nhiều người viết mấy thể loại tuỳ bút hiếm hoi này, hơn nữa ở nơi chếch về Nam này, càng hiếm nhắc đến thơ văn. “Linh Lăng tiểu độc” vừa in ra, thì có rất nhiều người truyền nhau đọc. Có một vị thương gia đi đến Linh Lăng, trong lúc đi mua sách có nhắc đến việc quyển sách nổi tiếng kia của Linh Lăng đã đến kinh thành, văn phong sĩ tử văn nhã, trong hỉ thư còn vẽ tường tận thuỷ thổ phong tình, bèn tìm đến Linh Lăng để mua ruộng vườn.

Triều đình đương khuyến khích văn sĩ Trung Nguyên Nam tiến, biết được chuyện này thì vô cùng thích thú, lại phát hiện ra quyển sách này là do Thành Tội tri huyện Linh Lăng viết. Lại Bộ lại kiểm tra thành tích của Thành Tội trong mấy năm qua, quả thật không tệ. Thời gian bốn năm của Thành Tội cũng sắp mãn, lại có thêm người nói với hoàng thượng, năm đó Thành Tội từ Ngự Sử Tứ Phẩm đã bị giáng xuống Tri huyện Thất Phẩm, quả thực là uổng phí nhân tài, hôm nay có thể lấy công ban thưởng, khôi phục lại chức quan cho y, sau lại tăng thêm nửa bậc, phong làm Linh Châu Tri Phủ.

Mấy năm nay hoàng thượng cũng đã lớn tuổi, lại quay lại mê muội thuật luyện đan trường sinh, nên phái Hoàng Lão trong triều cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Thành Tội là môn sinh được một tay Nghiêm thừa tướng bồi dưỡng, lại vì bất hiếu với ân sư và phái Nho Học mà bị giáng chức. Tuổi y chỉ mới hơn hai mươi, nếu ở độ tuổi này mà lên làm tri phủ, từ quan lớn của một vùng biên cương lại lập nên công trạng hiển hách, sau đó trở lại triều đình, tiền đồ khẳng định sẽ rộng mở vô vàn. Bất luận là phái Nho Học hay phái Hoàng Lão, đều không muốn phát sinh chuyện khó lường này.

Thế là hai phái thay phiên nhau nói với hoàng đế, tuổi trẻ tài cao thế này, không thể để y mai một ở nơi nhỏ bé hẻo lánh đó được, triệu y về triều vẫn là hơn, như thế mới có thể cống hiến nhiều hơn cho xã tắc.

Hơn một tháng sau, một tờ chiếu chỉ được gửi đến Linh Lăng.

Tri huyện Thành Tội, công trạng nổi bật, ban thưởng khôi phục Tứ Phẩm Bào Đới, phong làm Hàn Lâm Viện Biên Tu Học Sĩ.

Thành Tội không nỡ rời huyện Linh Lăng, nhưng cảm thấy làm Hàn Lâm Viện Biên Tu Học Sĩ rất hợp với bản thân, thế là lĩnh chỉ tạ ân vua xong lập tức khởi hành trở về kinh thành.

Nước chảy từ Bắc xuống Nam

Năm xưa đến Linh Lăng là xuôi buồm thuận gió, nhưng hôm nay lại là thuyền chạy ngược dòng. Lúc đi là cuối thu, đêm xuống đệm bị thấm hơi nước, có chút lạnh lẽo, nhưng cảnh sông nước vẫn đẹp như thuở nào. Khi gần đến kinh thành thì đổ một trận tuyết nhỏ, bến nước mênh mông phủ lắp một màu trắng sáng.

Đã rời đi bốn năm năm, kinh thành lại càng thêm náo nhiệt chộn rộn. Phủ đệ lúc xưa Thành Tội ở lúc rời khỏi kinh Thành đã bán mất, nên tạm thời ở trong quán trọ. Cậu tranh thủ chút rảnh rỗi xuống phố đi dạo, lại phát hiện ra tiểu trạch năm xưa mình ở vẫn còn đó.

Đại trưởng lão nói tặng cậu tiểu trạch này, nhưng cậu lại không nhận, sau khi thi xong cũng lập tức dọn ra khỏi đó. Căn nhà vẫn luôn trống không, Thành Tội thử dùng chìa khoá cũ mà bản thân vẫn giữ bên mình, vẫn mở được.

Cũng đã gần mười năm, mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, vô cùng sạch sẽ, giống như có người quét dọn thường xuyên vậy. Nhưng không có đồ ăn nóng sốt trên bếp, cũng chẳng còn thùng gỗ nằm đó đợi y phục thay ra bỏ vào, xem ra đã không còn phép thuật của hồ tiên trong căn nhà này nữa. Và cũng chẳng còn con hồ ly toàn thân đen mướt cùng cậu thiếu niên năm nào.

Thành Tội đứng trong sân rất lâu rồi mới rời đi. Vừa ra khỏi cửa đã gặp bà lão cạnh nhà. Thành Tội mỉm cười thi lễ: “Gà nhà bà vẫn nuôi tốt chứ ạ?”

Bà lão ngơ người ra nói: “Tốt, đều tốt cả. Ngày ngày đều đẻ trứng, lão gia đại nhân vẫn khoẻ chứ?” Có vẻ như bà cụ không nhớ Thành Tội rồi.

Thành Tội quay người khoá cửa, lúc nhìn qua khe cửa hình như thấy một thân ảnh màu đen trên xà nhà trong vườn phát sáng, cậu vội đẩy cửa chạy vào trong, ngẩng đầu nhìn, trên mái ngói và tường viện bị một lớp tuyết trắng dày phủ dày, phẳng phiu bóng loáng, đến chim còn không có nữa là.

Chẳng lẽ mới nãy hoa mắt ư?

Thành Tội ra khỏi cửa, khoá lại rồi mở ô đi giữa đám tuyết rơi vụn vỡ.

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.