Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Không Mà Đi

Tiểu thuyết gốc · 1154 chữ

Thiên sơn là một ngọn núi cao đến tận mây, là một trong tám đại kỳ quan của thế giới, đây là nơi mà loài người chỉ có thể ngước nhìn mà không thể chinh phục được. Nghe đồn rằng trên đỉnh ngọn thiên sơn này là nơi ở của thần tiên trong truyền thuyết cho nên bất kì người nào dám leo lên ngọn núi này đều một đi không trở lại.

Truyền thuyết là như vậy, nhưng có rất nhiều người không tin vào nó cho nên đã huy động rất nhiều trực thăng bay lên đỉnh núi nhưng không một chiếc trực thăng nào có thể đến gần phạm vi trăm mét xung quanh ngọn núi. Cũng có người đã thử dùng tên lửa, có lần dùng cả đạn hạt nhân để bắn vào ngọn núi này nhưng vẫn như cũ không thể tiến vào phạm vi một trăm mét đó, cứ như cách ngọn núi này một trăm mét có một bức tường ngăn cách nó với ngoại giới vậy.

Nhưng vào lúc này trên đỉnh ngọn thiên sơn lại có hai người, một người là một trung niên nhân mặt một bộ võ phục màu đỏ, màu đỏ thẫm của máu đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, những giọt máu này nối liền với một biển máu phía sau lưng hắn. Sau lưng hắn là một biển máu cùng với hàng ngàn xác chết, có to có nhỏ, to nhất thì như một ngọn núi nhỏ, nhỏ nhất thì lại như một hạt đậu, có người mọc ra cánh, lại có người có răng nanh hung tợn, có yêu thú, ma thú… Không một sinh vật nào nằm đó mà còn sống cả, máu của bọn chúng hòa lại với nhau tạo thành một biển máu chảy từ đỉnh núi xuống tận chân núi.

Trên tay người trung niên đầy huyết tinh này đang nắm là cổ của một lão già, lão nhân này trên gương mặt bất ngờ lại có nhiều hơn một con mắt ở trên mi tâm, lão mặt trên người một bộ cửu long bào, chín con rồng trong bộ long bào này như còn sống vậy, nó liên tục gầm gừ đe dọa người trung niên nhưng người trung niên không hề để ý đến nó mà nhìn lão già nói

"Làm sao để mở cánh cổng không gian"

Lão già bị người trung niên này nắm cổ nhưng không hề hoảng loạn mà từ tốn hỏi

"Nhân loại, ngươi thừa biết một khi mở nó ra thì thế giới này sẽ nguy hiểm đến thế nào mà… ngươi không thể chỉ vì một nữ nhân mà lại muốn hủy diệt cả một giới này sao"

Người trung niên kia nghe lão già nói như vậy thì mỉm cười, một nụ cười tựa như gió xuân nhưng đặt trong tình cảnh này lại như một ác ma đang cười, hắn nói

"Ngươi có biết ta đã từng đọc một cuốn sách nó có ghi một câu như thế này… Loài người có bảy tội lớn đó là kiêu ngạo, tham lam, dâm dục, phẫn nộ, phàm ăn, đố kỵ, lười biếng. Bọn chúng kiêu ngạo vì đứng trên tất cả, tham lam vì chúng không cảm thấy đủ, chúng lười biếng vì mọi thứ đã có sẵn, chúng dâm dục vì muốn sinh sản, chúng phẫn nộ vì sự ngu dốt, chúng muốn ăn vì sự sống, chúng đố kỵ vì không muốn chịu thua"

Lão già nghe người trung niên này nói xong thì lão khinh thường nói

"đấy là sự ngu dốt của loài người, nó sẽ dẫn thế giới này đi đến diệt vong"

Người trung niên lại cười nói

"đúng vậy, nhưng nếu như thế giới này bị sâm chiếm, thì loài người sẽ là giống loài bảo vệ thế giới này khỏi nó nguy hại đó"

Lão già rõ ràng không tin khinh thường nói

"chỉ bằng bọn chúng sao ?"

Người trung niên lần này không cười nữa mà nghiêm túc nói

"đã hết thời gian để nói nhảm rồi, ngươi không cần biết nhiều… vốn dĩ định lưu cho ngươi một mạng để làm một tầng phòng hộ nhưng có lẽ ta đã sai"

Lão giả nghe vậy biến sắc nói

"Ngươi muốn làm gì, ngươi không thể giết ta… ngươi không phải muốn đi tìm nữ nhân kia sao, nếu ta chết thì không một ai có thể mở ra không gian ngăn cách cả"

"nếu là lúc trước ta sẽ tin vài phần, nhưng hiện tại ta đã tìm ra cách khác rồi"

Người trung niên vừa nói vừa giơ tay ra chạm vào con mắt thứ ba trên trán lão già trong tiếng kinh hô đầy hoảng sợ của lão, một khắc sao trên tay người trung niên này là con mắt thứ ba của lão già, còn lão già hiện tại đã trở thành một phần tử của biển máu.

Người trung niên khẽ dùng lực làm con mắt trong tay bị nghiền nát hóa thành từng luồng ánh sáng, hắn khẽ hấp một cái hút toàn bộ luồng ánh sáng đó vào người. Một khắc sao trên trán của hắn có một con mắt xuất hiện trong không khác gì con mắt của lão già lúc nãy, cùng với con mắt đó là một lượng lớn thông tin tràn vào não hải của hắn, ngoài ra thân thể của hắn cũng trẻ lại như lúc 18 tuổi tràn đầy sức sống.

Qua một khoảng thời gian ngắn tiếp nhận thông tin hắn chợt chấp hay tay lại rồi sao đó dần dần kéo hay tay ra xa nhau, trong quá trình này khoảng trống giữa hay tay hắn xuất hiện một vật màu đen dài, tay hắn dãn ra đến một khoảng cách nhất định thì vật màu đen đó cũng hiện rõ ra đó là một thanh katana màu đen, ngay khi thanh kiếm này xuất hiện thì con mắt trên trán hắn cũng khép lại chỉ còn một khe hở như gần như không nhìn thấy.

Cầm lên thanh kiếm hắn chém thật mạnh vào không gian trước mặt tạo nên từng luồng khí lãng kéo dài thật xa.

Răng rắc… răng rắc…

Một vết nứt thật dài xuất hiện giữa hư không, lúc này trên tay hắn đã biến mất, hắn bước vào vết nứt đó.

Ngay khi vết nứt to lớn kia xuất hiện không bao lâu thì các nơi trên trái đất cũng xuất hiện các vết nứt không gian nhỏ khác, bên trong bước ra các loại sinh vật, bọn chúng tàn phá khắp xung quanh nơi đó tạo nên sự thiệt hại to lớn cho loài người, mai mắn thay bọn chúng chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định như bị một thứ gì đó ngăn cách lại vậy.

Bạn đang đọc Sát Lục sáng tác bởi DIỆT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tịch-Diệt
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.