Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M - Chương 18: Who Are You

Phiên bản Dịch · 5641 chữ

CHƯƠNG 18: WHO ARE YOU

Editor: Diễm

Beta: Mạc Lam Như

Đây là lần đầu điều tra viên mới đến cửa phòng phẫu thuật, cấp trên kêu hắn đến đây lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, hắn đã xem không ít thi thể hiện trường án mạng, nhưng khi đến đây vẫn cảm thấy nơi này thật là âm u.

Sau khi điều chỉnh hô hấp, hắn liền giơ tay phải lên gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp.

“Mời vào.”

Điều tra viên nhẹ nhàng mở cửa, mùi thi thể phân hủy xông vào mũi làm hắn nhíu mày, hắn theo phản xạ muốn bịt mũi nhưng sau khi nghĩ lại liền thả tay xuống.

Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo trắng đứng trước bàn mổ, sau đó nhìn xuống, trên bàn là xác người.

“Anh là pháp y đúng không? Tôi đến lấy báo cáo khám nghiệm tử thi vụ án hôm trước.” Điều tra viên nói.

“Vụ án… hôm trước? Chết đuối hay là bị chém, à, tôi nhớ ra rồi, là người bị đạn bắn sao?” Pháp y xoay người, thuộc như lòng bàn tay nói.

“Đúng vậy… Chính là người bị bắn đó.”

“Làm sao bây giờ?”

“Hả?” Cái gì mà làm sao bây giờ?

“Tôi còn chưa mổ xem thử, cậu nhìn đi.” Pháp y lui về phía sau một bước, để cho cậu nhìn thấy thi thể trên bàn, trừ lỗ nhỏ trước ngực ra, toàn bộ đều hoàn hảo như ban đầu.

“Cái này… Anh hỏi tôi cũng như không…”

“Không sao, tôi còn một biện pháp không cần mổ cũng biết nguyên nhân cái chết người đó.”

“Hả?”

Pháp y mỉm cười, ngón tay chạm vào chất lỏng bên ngoài thi thể, sau đó dưới biểu tình trợn mắt há mồm của điều tra viên, đưa tay vào miệng mình.

“Pháp! Pháp y!” Đột nhiên điều tra viên cảm thấy ghê tởm.

“Ừ—— đúng là nguyên nhân chết do đạn bắn…” Pháp y làm bộ bình luận như ẩm thực gia.

“Ai, cậu đừng bị gạt.” Chẳng biết từ bao giờ, ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông chen vào nói.

“Hả?”

“Hắn chạm bằng ón giữa, nhưng lại đưa ngón trỏ vào miệng.”

Người đàn ông nói ra chân tướng cho điều tra viên biết.

Pháp y nhìn chằm chằm người mới tới, biểu tình có chút kỳ lạ.

“Anh là ai?”

“Cậu không quen gương mặt này sao?” Người đàn ông dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình.

“Cho dù chết cũng không quên được, nhưng mà, tôi không biết anh.”


Tôi thi đại học lần hai mới đậu được vào ngành y, từ thông tin liền biết trên thế giới có cái loại gọi là thiên tài, nhưng mà tôi chỉ biết, chỉ cần thông minh là chưa đủ, tri thức sẽ không tự động bay vào trong óc mỗi người.

Nhưng mà người này lại phá vỡ hoàn toàn nhận thức của tôi.

Tinh thông hai ngành học, còn hiểu thêm những ngành khác, mặc dù chưa từng đến Đức hay Nhật nhưng có thể nói lưu loát tiếng địa phương ở đó, rõ ràng mới hơn hai mươi, năng lực chưa được khai phá hoàn toàn, người như vậy, không phải là thiên tài thì là gì?

Tôi mua cơm trưa ở cửa hàng tiện lợi, sau đó bắt đầu dùng cơm bên cạnh hồ nước bẩn nhất trong trường, tôi thường không để ý đến hoàn cảnh quanh mình.

Lấy bánh mì ra cắn mấy miếng, bên cạnh là bộ câu hỏi ôn tập, danh từ y học đều xuất xứ từ tiếng Latin, đã dài dòng lại còn khó nhớ, hơn nữa còn có người nói luyên thuyên bên cạnh tôi…

Vẫn còn nói?

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thật không rõ người phía trước đang nói gì.

Tôi nghĩ chỉ có mình tôi đến hồ nước vừa bẩn lại hôi này nghỉ ngơi, không ngờ còn có người thứ hai.

Hả? Chỉ có một người… Vậy hắn đang nói chuyện với ai?

Tôi đứng lên nhìn về phía trước, bên cạnh đối phương không có bất cứ người nào, chỉ có loại thực vật là thức ăn của loài ngỗng…

“… Oa? Là như vậy sao… Nhưng mà…”

“Vẫn còn ăn hả?”

“Ừ, thời tiết gần đây thật nóng…”

Không sai, hắn đang nói chuyện phiếm với ngỗng…

Ai, trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể xảy ra, tôi đóng sách vở, thu thập đồ đạc xong liền bỏ đi, chuẩn bị lên lớp buổi chiều, không quấy rầy hắn và ngỗng ước hẹn.

Vài ngày sau, tôi đều gặp Ngỗng tiên sinh bên hồ, có lẽ không nên gọi hắn là Ngỗng tiên sinh, bởi vì hình như hắn cũng nói chuyện với cá, với chó, có một lần tôi đạp xe chạy ngang qua đó, còn thấy hắn nói chuyện với chú sóc trên cây!

Nói chuyện với động vật còn chưa đủ, có đôi khi còn cãi vã ầm ĩ, sau đó là tiếng thét chói tai như đứa nhỏ, hay là ngôn ngữ gì đó mà tôi nghe không hiểu, cả người cậu ta là một bí ẩn.

Thân là người đam mê tiểu thuyết trinh thám, tôi cực kỳ hứng thú đi tìm hiểu nguyên nhân chuyện này, nhưng mà ngay cả thời gian giặt quần áo còn không có, cho nên tôi đành đem hắn trở thành chuyện cười mỗi ngày.

Nhưng mà đối phương hình như không muốn như vậy, vào thời gian ăn trưa ngày hôm đó, không khí lặng lẽ bị phá vỡ.

Cơm trưa hôm nay là hai phần cơm nắm, tôi vừa ăn và hứng thú nhìn hắn, hắn đứng trước tôi, như đang vùng vẫy, đi tới đi lui, rồi lại liên tiếp nhảy qua phải rồi qua trái, thật là thú vị.

Sau đó hắn hạ quyết tâm, vượt qua một bước dài đến trước mặt tôi.

“Nghê Đồng… Bạn Đồng, nhờ… nhờ cậu giúp tôi một chuyện được không?” Ban đầu hắn bị cà lăm, nhưng sau đó cũng nói ra được.

“Làm sao cậu biết tôi họ Nghê?” Tôi cũng bị quan sát trong lúc nào đó sao?

“Tôi… Tôi… Tôi… đã từng vào ngành cậu học.” Tiết tấu của hắn thay đổi, ban đầu là chậm rãi, sau đó đột nhiên nhanh hơn.

“À, rồi sao?” Giúp hắn cho ngỗng ăn sao? Hay là chơi với chó? Nhưng mà mình không làm được chuyện tỉa lông sóc đâu!

“Tôi… tôi… tôi…”

Hình như tốc độ nói chuyện của hắn ngày càng chậm, ngay khi tôi muốn rời đi, hắn như thay đổi thành người khác, nói chuyện nhanh chóng.

“Tôi đến rồi đây, thật là, Tiểu Úc nói chuyện chậm như vậy, không thể ở cùng nó nữa rồi! Đến lượt tôi nói đi.” Hắn nói.

“Hả?” Bây giờ tôi không rõ ràng lắm, “Tiểu Úc” là ai?

“Gần đây Tiểu Úc phát hiện số ngỗng trong hồ ít đi ba con, nó nói với trường học, nhưng không ai trả lời…”

“Từ từ, đợi đã!” Tôi ngăn cản hắn nói không ngừng.

“Làm sao?” Khí thế của hắn trở nên mạnh mẽ, bộ dạng do dự mới vừa nãy chạy đâu mất rồi.

“Tiểu Úc là ai?”

“Người nói chuyện với cậu lúc nãy!”

“Hả?” Người nói chuyện với tôi không phải là cậu sao!? Tôi vỗ đầu, “Vậy cậu là ai?”

“Tôi tên Lệ Na, sinh viên năm ba ngành cơ giới.”

“Lệ… Lệ Na?” Không giống tên con trai, lại giống như tên gọi của các cô nương trong quán rượu.

“Đúng vậy, tôi là nữ.”

Hình như trong đầu tôi có vật gì đó đang nổ tung.

“Lừa gạt… Vào WC để tôi kiểm tra.” Cái người trước mắt cậu, mặc kệ là nhìn dọc hay nhìn ngang đều giống con trai?!

Hắn không kiên nhẫn dậm chân giống như nữ sinh, này, tạm thời nên gọi là “hắn” tốt hơn.

“Tiểu Úc lúc nãy là nam, tôi là nữ…”

“Đừng nói với tôi cậu đa nhân cách…” Đây chẳng phải là trích đoạn thường xuất hiện trong tiểu thuyết hay truyện tranh sao?

“Không, tôi là nhân cách nặng hơn.”

Hắn lại thay đổi hình dạng, lần này nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, giống như người đàn ông chín chắn thành thục.

Trải qua một buổi chiều nói chuyện, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, có lẽ là đa nhân cách.

Người bị bệnh là nhân cách nặng nhất, bình thường chủ yếu là “Tiểu Úc” sinh viên năm 3 ngành động vật học, cực kỳ yêu thích động vật và thiên nhiên, hứng thú duy nhất là nói chuyện với động vật, cá tính hướng nội thẹn thùng.

Người ở trên là Lệ Na sinh viên năm 3 ngành cơ giới, cô ấy là một trong những nhân cách của hắn.

Cho nên, người bạn học này, ngoại trừ ở ngành động vật học, còn ở ngành cơ giới, ngẫu nhiên sẽ học chung tiết với tôi.

Trừ bỏ hai nhân cách này, trong thân thể bạn Hạ còn có người đàn ông bốn mươi tuổi, tự xưng là người thất nghiệp, tính cách không tệ lắm, ít nhất là hắn nói chuyện tôi còn nghe hiểu được.

Người vừa chạy đến nói tiếng Nhật là Sato tiên sinh, là người Nhật Bản đúng không?

Tôi miễn cưỡng còn có thể ứng phó được tiếng Nhật, nhưng lại không có biện pháp nói chuyện với người nói tiếng Đức này, người này muốn hình thành phe Trục hay sao?

Mà bây giờ, hắn đang khóc sụt sùi đầy trước mắt.

“Hu… hu…”

“Ai, đừng khóc mà.” Tôi không có cách nào đối phó với những đứa con nít.

“Hu hu… mẹ Ngỗng…”

“Cháu có thể kêu chị mình xuất hiện không? Người tên Lệ Na đó…” Cô ta là nhân vật mà tôi đánh giá là thích hợp nhất để nói chuyện.

“Tước Nhi không dám… chị Lệ Na thật là hung dữ.”

A, thì ra nhân cách này tên là Tước Nhi, ai, tôi có nên viết tự bạch hay không?

“Vậy… ai, tùy tiện kêu người nào cũng được…” Tôi cảm thấy đầu mình đau quá.

“Đáng giận! Đứa nhỏ chết tiệt, dám ăn nói lung tung!”

“Lệ Na? Cám ơn trời đất… Bé đó là em cô sao?” Tuy tôi không biết nhân cách có phân ra anh chị em hay không…

“Đó là con tôi.”

“Gì?” Thì ra nhân cách phân chia như vậy!

“Lừa cậu đó.”

“…”

“Chúng ta nên nhanh nói rõ hình đi.”

Tôi gật đầu tán thành.

“Cậu cũng biết là Tiểu Úc cực kỳ quan tâm đến động vật trong trường đúng không? Mỗi ngày đều nói chuyện gì đó với bọn chúng, tuy tôi đã tận tình khuyên cậu ta nếu cứ như vậy sẽ bị nói là bệnh thần kinh, nhưng mà cậu ta vẫn làm vậy…”

Không phải… Tôi cảm thấy trọng điểm để nói hắn bị bệnh thần kinh không phải ở chỗ hắn nói chuyện với động vật, tôi ngầm nhớ lại.

“Có lẽ hỏi trong trường có mấy con kiến Tiểu Úc cũng biết, huống chi là chuyện trong hồ có ít hơn ba con ngỗng!”

“Ít đi ba con ngỗng có liên quan đến chuyện cô nhờ tôi giúp đỡ sao?”

“Hai ngày trước chỉ mất tích, nhưng ngày hôm qua lại phát hiện chúng bị giết chết.”

Được lắm, vụ án mưu sát ngỗng, hung thủ chính là một con ngỗng sao? Cảnh sát trưởng! Cảnh sát trưởng Ngỗng đâu rồi?

“Cho nên tôi muốn nhờ cậu giúp khám nghiệm tử thi.”

“Tôi? Nhưng tôi không có học ngành thú y!”

“Tôi biết, nhưng mà Tiểu Úc nói đã nhìn thấy cậu mổ rất tuyệt, nếu là cậu mổ thì ngỗng nhất định sẽ không đau.”

Trên thực tế, chẳng phải nó đã chết rồi sao?

“Chính là như vậy, hi vọng cậu có thể đến phòng dưới tầng hầm ngành động vật học vào tám giờ tối nay.” Lệ Na đứng dậy làm bộ dáng phải rời khỏi, hình như cá tính giỏi nhất của cô ta là sai khiến người khác.

“Khoan đã, chờ một lát, tôi không mổ ngỗng đâu!” Ngay cả con chó nhà tôi bị cảm tôi còn chưa xem bệnh cho nó mà!

“Chờ cái gì mà chờ? Đợi thêm lát nữa liền không kịp, hôm nay siêu thị có đại hạ giá giấy vệ sinh vào năm giờ.”

Nhân cách mới vừa rồi là bà chủ nhà sao?

Tôi định sẽ ôn tập lại dược lý học để thi giữa kỳ vào tối nay, nhưng đôi chân lại không nghe lời mà đi đến ngành động vật học.

Ai, coi như đi chơi một lần đi, người thú vị như vậy, sau khi ra trường liền không gặp nữa rồi.

Tôi đẩy cửa kính không có khóa, bên trong chỉ có mấy ngọn đèn điện, trong đó có một bóng đèn vừa sáng vừa tối, tăng thêm không ít không khí kỳ lạ.

Tôi nhìn sơ đồ trên tường, hình như tầng hầm chính là con đường tối đen đằng đó, tôi dựa vào vách tường bên phải tiến về phía trước, ở trên đường cũng không thấy bất cứ người nào.

Đi tới đi lui, phía sau truyền đến tiếng bước chân, tôi dừng bước xoay người nhìn xem, cẩn thận nghe ngóng, từ phương xa truyền đến không chỉ có tiếng bước chân, mà còn có tiếng va chạm vang lên theo tiết tấu.

Âm thanh càng lúc càng lớn, từ trong bóng tối hiện ra người bạn học họ Hạ của chúng ta, vừa đội bóng trên đầu vừa đi bộ… À, không, có lẽ là người tôi không quen biết.

Hắn nhìn thấy tôi liền đặt bóng trên tay, gọi: “Ừm, cậu thật đúng giờ.”

“Lệ Na?”

“Đúng rồi, nhận thức của cậu ngày càng tốt đó!”

Ha ha…Nhờ phúc của cô, “Người mới xoay bóng không phải là cô đúng không?”

“Không phải, là Toby, hắn vừa được thêm để đội bóng đủ số lượng.”

“Hắn là người Ý sao?”

Cô nghiêng đầu, “Hắn là người Anh, sao lại hỏi vậy?”

“À, không có gì.” Thì ra không phải phe Trục[1], thật đáng tiếc, Nhật Đức Anh… Chẳng lẽ là liên quân tám nước?

[1] phe Trục – là từ gọi chung các quốc gia chiến đấu chống lại lực lượng Đồng Minh trong thời Thế chiến thứ hai. Ba thế lực chính của khối Trục là: Đức, Ý, Nhật.

“Chúng ta nhanh đến tầng hầm thôi.”

Lệ Na dẫn tôi đến tầng hầm khoa động vật, nơi đó không phải phòng phẫu thuật, chính xác mà nói đó là phòng thí nghiệm hồi cấp ba, trên bàn cũng không có xác động vật nào.

“Cậu chờ ở đây một lát, tôi đi lấy ngỗng đóng băng lên.”

Cô biến mất khoảng hai phút, sau đó xuất hiện với một con ngỗng đã chết trên tay, cô đặt nó lên bàn, lại chạy đi lấy những dụng cụ khác, tôi lần lượt đeo bao tay, cầm dao mổ, trước tiên kiểm tra mắt của nó, sau đó đờ đẫn.

“Bạn… bạn Nghê, muốn cạo lông nó trước không…”

“Hả oa oa!” Tôi bị dọa sợ làm ra tư thế cực kỳ khoa trương, “Cậu… Sao không nói cho tôi biết đã đổi người.”

“Thật xin lỗi… Bởi vì Lệ Na không dám đụng vào xác động vật…” Là bạn Hạ mà lần trước tôi gặp.

Bọn tôi bắt đầu động tác, tay hắn thật không linh hoạt chút nào, lúc lấy dụng cụ còn làm rớt vài lần.

úng tôi cạo sạch lông ngỗng, phía trước bày một đống sách giải phẫu động vật, tôi dựa vào sách mà mổ như học sinh hạng bét.

Thật ra cũng không khó như tôi tưởng, cấu tạo động vật cũng na ná con người, không có đột nhiên xuất hiện chất lỏng màu xanh nào đó.

“Đây… là…” Tôi dùng nhíp lấy một vật trong thực quản nó ra.

Vật đó màu trắng hồng, mỗi ngày đều thấy được ở đâu đó, công thức hóa học là (C2H4)n­…

“Túi ny-lon…”

Cảm ơn bạn Hạ đã nói cho chúng ta biết thứ mà ai cũng biết.

“Xem ra nguyên nhân cái chết của ngỗng là nó… Có thể là ăn nhầm không?”

Bạn Hạ cực kỳ đau lòng xoay người, “Không có khả năng, những con ngỗng trong trường rất thông minh, còn ở nơi đó… Rất có thể là bị người ta ép ăn…”

Ép ăn… Trong não tôi hiện lên hình ảnh có người cứng rắn nhét túi ny lon vào cổ họng nó.

Đột nhiên tôi cực kỳ đồng tình với người bị hại, còn có người nhà người bị hại, hắn đang tựa vào tường, biểu tình giống như người làm chuyện này là hắn.

“Vì sao có thể tàn nhẫn như vậy… Vì nó là động vật sao

Cuối cùng, bạn Hạ và tôi mai táng ngỗng ở phía sau sườn núi nhỏ, trước khi đi, tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền vỗ vai hắn.

“Có chuyện gì cần giúp đỡ thì tìm tôi.”

“Danke.”[2]

[2] Danke – là cám ơn.

Có lẽ là người Đức trả lời tôi.

Sau chuyện đó, mỗi khi tôi rảnh rỗi liền lên BBS nhìn mọi người thảo luận chuyện ngược đãi động vật trong trường.

Ngoại trừ việc lần trước, còn có người nhìn thấy bồ câu bị đâm chết, cá bị kéo lên bờ phơi khô, mèo bị chôn sống hay treo cổ trên tàng cây…

Mỗi lần nhìn thấy những tin tức này, tôi đều nghĩ đến biểu tình hôm đó của bạn Hạ, hắn rất đau lòng đúng không?

Bởi vì sự tình ngày càng lớn, trường học đã bắt đầu điều tra, kiểm tra nghiêm ngặt những người vào trường, số lượng bảo vệ cũng thay đổi không ít.

Buổi tối thứ sáu, tôi vừa mới làm xong bài tập thầy cho, những bài tập đó làm bụng tôi đói đến đau bao tử, cho nên tôi liền rời khỏi ký túc xá đến một quán gần đó mua bữa đêm, chuẩn bị trở về hưởng thụ thật tốt.

Sau khi chạy xe đạp đi vòng sau quán liền nghe tiếng chó kêu rên, không giống tiếng chó bình thường, giống như khi tôi đến gần nhà của chúng mà vang lên.

Bởi vì gần đây thường xảy ra chuyện lạ, cho nên tôi đặt xe ngoài đường, đi vào hướng đó thăm dò.

Trường học của tôi rất kỳ lạ, đèn đường đều có màu vàng, vừa không tiết kiệm điện lại chiếu sáng không tốt, thứ giúp íc duy nhất có lẽ là tạo không khí cho những đôi tình nhân.

Bởi vậy, tôi không thể tìm được chú chó ở đâu trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu của nó ngày càng yếu ớt.

Nếu có đèn pin thì tốt rồi…

Hả? Sao ở đây trơn như vậy?

Tôi ngồi xổm xuống nhìn kỹ, hình như là loại chất lỏng nào đó, nhìn theo phương hướng của nó…

Một chú chó màu vàng yếu ớt nằm trên cỏ, mà chất lỏng đó chảy từ trên người nó, chi trước đã biến mất.

Tôi vội vàng ôm lấy nó, bây giờ đưa đi bác sĩ thú y có lẽ còn kịp!

“Là bạn Nghê sao? Tôi thấy xe của cậu… A!” Trên đầu bạn Hạ như gắn ra-đa, lập tức phát hiện cả người tôi đầy máu.

“Chú chó này bị chặt đứt chân, làm sao bây giờ!”

“Khoa bác sĩ thú y còn có người, chúng ta nhanh đưa nó qua đó!”

Hai người chúng tôi vội vàng sải bước chân như xe cấp cứu, nhắm thẳng khoa bác sĩ thú y chạy tới.

Trải qua sự giúp đỡ toàn lực của nhóm sinh viên ngành bác sĩ thú y, chú chó Tiểu Hoàng đã bảo toàn được tính mạng, tuy nhiên, nó không thể tự do đi lại và chạy nhảy trong trường như trước.

Bởi vì nó cần được quan sát thêm, cho nên hai người chúng tôi quyết định về trước, ngày mai lại đến thăm nó sau.

“May là bạn Nghê phát hiện ra… Nếu không nó sẽ đau đến chết…” Bạn Hạ không đành lòng nói tiếp.

“Ai, nhưng mà tôi vẫn chậm một bước.” Thật là lạ, tại sao hôm nay không thấy những người khác?

Hắn lắc đầu: “Tiểu Lục rất vui khi thấy bạn đến, thật đó.”

Tiểu Lục? Là chú chó kia sao… Thì ra không phải kêu Tiểu Hoàng như mọi người thường gọi… A, tôi đã quên hắn không phải người thường.

“Hi vọng nó có thể sống tốt, có thể mang chân giả…”

Nghe nói ngựa chỉ cần gãy xương cũng chịu không nổi, nếu so với ngựa thì ý chí sinh tồn của chó còn mạnh mẽ hơn!

“Nhất định có thể, tôi sẽ giúp đỡ nó.”

“Đến khu E rồi, tôi ở đây.”

Chúng tôi đi đến ký túc xá bên cạnh khu E, đèn đuốc ở đây sáng trưng, bởi vì vừa rồi lo lắng chuyện của Tiểu Lục, đến bây giờ tôi mới nhìn rõ bạn Hạ, hắn mặc quần bò với áo sơ mi màu xanh nhạt, trên áo sơ mi đã dính đầy máu như tôi.

“Tôi ở khu G, tôi về trước đây, cám ơn bạn Nghê, tạm biệt!” Sau khi hắn vẫy tay chào tôi liền đi về hướng khu G.

Đột nhiên tôi cảm thấy có chuyện gì đó không hợp lẽ thường.

“Mời bạn vào.” Bên trong phòng công tác sinh viên truyền đến giọng nói nữ tính.

Tính tình bình thường, không bị tình cảm quấy nhiễu, cũng không có điềm báo lo lắng hay nóng nảy khi lần đầu tôi đi vào phòng công tác sinh viên.

“Bạn học có chuyện gì sao?” Giáo viên ngồi trước bàn máy tính hỏi tôi.

Oa, cuối cùng tôi cũng biết vì sao những người khác thích chạy đến phòng công tác sinh viên như vậy, giáo viên nữ xinh đẹp… Với vốn từ hạn hẹp, tôi chỉ có thể hình dung được như thế.

“Bạn học? Bạn học? Em có chuyện gì sao?” Giáo viên xinh đẹp lại hỏi tôi lần nữa.

“A, a, báo cáo, không phải em có việc, mà là bạn em!”

Giáo viên nữ xinh đẹp mỉm cười, “Bạn em có chuyện gì?”

“Thưa cô… Cô biết Hạ Úc khoa động vật không?”

Cô giáo đẩy mắt kính thô to trên mặt: “Biết, em ấy rất nổi tiếng, đa nhân cách, khảo nghiệm nhập học của em ấy là do cô làm.”

“Cô giáo, cô có biết nguyên nhân mà cậu ta bị đa nhân cách không? Em đã tra tài liệu rồi, ở trong đó nói nguyên nhân đa nhân cách là chịu áp lực hay là đả kích quá lớn khiến họ không thể nhận nổi, trong tâm hồn mới hình thành một nhân cách khác tới gánh vác cho bản thân họ, em muốn biết nguyên nhân cậu ấy bị như vậy!”

“Bạn học, tuy cô có giúp em ấy học tập, nhưng nguyên nhân đa nhân cách là quyền riêng tư của em ấy, cô không thể nói cho em biết, còn nữa… Sao em muốn biết?”

“Em…”

“Cô, để em nói chuyện với cậu ta!”

Bạn Hạ xuất hiện sau lưng tôi… À không, là giọng Lệ Na.

Tôi và Lệ Na vẫn nói chuyện bên hồ như cũ, gương mặt cô ấy nghiêm túc nhìn tôi.

“Cậu… Nên biết thôi.”

“Ừ.”

“Hung thủ hành hạ động vật đến chết trong trường học, chính là người trước mắt cậu…”

Có lẽ nên nói đó là một trong những nhân cách của hắn.

Ngày đó tôi cảm thấy chuyện không thích hợp ở chỗ, rõ ràng từ đầu đến cuối đều là tôi ôm Tiểu Lục, ngay cả chú chó đều không đụng tới bạn Hạ, vậy tại sao trên người cậu ta có máu?

Đáp án rất đơn giản, hắn là hung thủ, chỉ có hung thủ mới bị máu bắn lên người…

“Người giết động vật là ‘hắn’, chúng tôi cũng không biết tên ‘hắn’ là gì, tạm thời gọi hắn là Z, Z là nhân cách tàn bạo nhất trong tất cả chúng tôi, mục đích tồn tại của hắn chỉ có một, là giết chóc.”

“Bạn Hạ không biết sự tồn tại của Z đúng không?”

“Ừ, mỗi lần Z làm xong việc, đều là chúng tôi phụ trách giấu diếm, không cho Tiểu Úc biết, mà ngày đó sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện, vừa rửa tay xong, khi phải về ký túc xá thay quần áo thì Tiểu Úc nhìn thấy cậu liền chạy đến, tôi ngăn không được… Nhưng mà, chúng tôi định sẽ cho cậu ấy biết chuyện này.”

“Mọi người gạt cậu ấy? Vì sao?”

“Chuyện này phải kể từ khi Tiểu Úc còn nhỏ, hắn chính mắt thấy vụ án, hung thủ là anh hắn, người bị hại là cha mẹ hắn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cậu thiếu niên mới lớn không thể thừa nhận đả kích lớn như vậy, cho nên đa nhân cách, trong đó chúng tôi giống như người bảo hộ, nhân cách trốn chạy, nhưng mà cũng có nhân cách tàn bạo giống Z.”

Cô hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Cậu cũng biết Tiểu Úc rất thích động vật, nhưng mà Z lại lấy việc hành hạ động vật đến chết làm niềm vui, chúng tôi nghĩ nếu Tiểu Úc biết người giết những động vật đó là một trong những nhân cách của cậu ta thì sẽ chịu không nổi, mặc dù là người khác giết, nhưng mà người động thủ lại là mình.”

“Cho nên mấy người cứ che giấu cho Z như vậy?”

“Đúng vậy, nhưng mà gần đây Z ngày càng quá phận, làm cho Tiểu Úc phát hiện ra chuyện động vật chết, cho nên cậu ấy mới đi tìm cậu, muốn biết rõ ràng nguyên nhân cái chết, muốn điều tra ra.”

“Mọi người muốn tôi làm gì?” Tôi cảm thấy mình như món đồ chơi bị bọn họ đùa giỡn.

“Chúng tôi hi vọng cậu tiếp tục gạt Tiểu Úc.”

“Sau đó để Z giết hết động vật trong trường.”

“Chuyện này… Chúng tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lần đầu tiên Lệ Na lắp bắp.

“Ngày nào đó hắn sẽ biết được.”

“Không phải bây giờ không phải bây giờ không phải bây giờ…” Người nói là đàn ông trung niên.

“Nếu mọi người không nói, vậy tôi nói.” Vẫn nên đương đầu tốt hơn.

“Đừng –” Lần này là tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ.

“Gọi cậu ta ra đây, tôi muốn nói rõ ràng với cậu ta!” Tôi cầm chặt tay cô bé.

“Muốn đánh nhau sao, tôi nhất định không thua!” Hắn bắt đầu quyền đấm cước đá với tôi, hai chúng tôi ở bên hồ đánh nhau, cuối cùng vẫn là tôi chiếm thế thượng phong, đè trên người hắn.

“!?”

“Cái thằng Nhật Bản kia, kêu Tiểu Úc ra đây! Kêu hắn ra đây!” Tôi cầm chặt hai vai hắn lớn tiếng kêu lên.

Như là bị âm thanh của tôi trấn áp, hắn nhìn thẳng vào tôi, sau đó từ hốc mắt chảy ra hai hàng nước.

“Bạn… Bạn Hạ?”

Vì sao lại khóc? Tôi còn chưa nói gì mà…

Sau khi bạn Hạ tiếp nhận chân tướng thì nghỉ học một năm, nhưng mà tôi nghe giáo viên xinh đẹp nói, tình hình của hắn không tệ lắm, toàn bộ nhân cách đã dung hợp lại, để bọn họ gặp mặt ở đâu đó, hiểu biết về nhau, hình thành một nhân cách đầy đủ.

Riêng tôi cho rằng những người khác không dám để bạn Hạ biết đến sự tồn tại của Z là sợ nhân cách của bạn Hạ xuất hiện sự thay đổi nào đó làm họ biến mất…

Nhưng mà không cho hắn biết sự tồn tại của Z, thì hắn vĩnh viễn không có cách nào thành người bình thường, tôi muốn làm vậy, nhưng giáo viên xinh đẹp nói cách làm của tôi quá thô bạo, may mắn không làm xuất hiện di chứng gì.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn Hạ trong trường đại học là vài ngày sau khi khai giảng, hắn mặc áo ba lỗ lỗi thời làm tôi ấn tượng rất sâu sắc.

“Tôi muốn đến Mỹ du học… Bọn họ nói… Hoàn cảnh bên đó tốt hơn…”

“Ừ…” Đúng là bạn Hạ.

“Cám ơn cậu…” Đột nhiên hắn bỏ vào trong tay tôi một thứ gì đó rồi xoay người chạy khỏi trường học, cho đến khi chạy đến cổng trường mới xoay đầu lại kêu to.

“Cái đó cho cậu, tạm biệt!”

Khi tôi phục hồi tinh thần mới phát hiện ở trong tay mình là cành cây khô.

Trò chơi đùa giỡn trinh sát viên mới làm việc bị phá hủy, tôi đành phải đem bản báo cáo đã hoàn thành đưa cho hắn, hắn cũng thức thời cầm báo cáo rời khỏi phòng.

“Lệ Na?”

“Tôi không biết người đó.”

“Vậy… Tước Nhi? Ông chú? Còn người Nhật Bản? À, không thể quên người Đức và Anh nữa, là bọn họ sao?”

Hắn mỉm cười lắc đầu, cái kiểu tươi cười này làm tôi nghĩ đến những người đàn ông làm công việc đặc chủng.

“Tôi không biết bọn họ, từ khi tôi xuất hiện đã không thấy họ rồi.”

Không thấy? Là dung hợp hay biến mất?

“Vậy… Bạn Hạ?”

“Chính cậu ta kêu tôi tìm cậu, hoặc là nói, vì tìm cậu mới sinh ra nhân cách là tôi.”

“Vì tìm tôi mà sinh ra?”

“Đúng vậy, vì tìm cậu mới sinh ra.” Hắn nháy mắt với tôi, làm toàn thân tôi khó chịu, “Cậu biết không? Tiểu Úc yêu đơn phương cậu đến nội thương luôn rồi, lại đến chết cũng không ch˵ nói ra, trong lòng vướng mắc thật lâu, thiếu chút nữa là tái phát bệnh cũ, cuối cùng sinh ra nhân cách như tôi, mục đích chỉ có một.”

Hắn đi về phía trước, hai tay nắm lấy bàn tay đeo bao tay của tôi, nhẹ giọng nói.

“Tôi thích cậu.”

Được một thằng con trai tỏ tình, nói thật ra, tâm tình cũng không tốt lắm.

“Ai, nhiệm vụ hoàn thành, Tiểu Úc, xuất hiện gặp khách đi.”

“Này!” Tôi còn có chuyện muốn hỏi hắn, nhưng nhân cách bất ngờ chuyển đổi.

“Chào… Đã lâu không gặp…” Biểu tình đặc trưng của bạn Hạ xuất hiện.

“A, đúng vậy…”

Vì sao khi tôi nhìn thấy bạn Hạ liền cảm thấy xấu hổ hơn lúc được tỏ tình… Ai, chuyển đề tài thì tốt hơn.

“Gần đây tôi xem Discovery mới biết được, có một loài chim khi muốn tìm bạn đời thường đưa cho đối phương một nhành cây khô, ý là, bạn có muốn cùng xây tổ ấm với tôi không?”

Lời cuối sách

Ngày bình yên, chào mọi người —— mình là tác giả của cuốn sách, Ami đây.

Thật vui biết mấy, sau nửa năm lại có thể ra sách gặp mọi người, cuốn sách này ra đời là để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đó! Tiếp theo nói về cuốn sách đi, chắc hẳn có không ít người chú ý tới, so với cuốn 《365 nghề phục vụ》trước đó, số lượng câu chuyện rõ ràng ít hơn một chút, chủ yếu là bởi vì những câu chuyện riêng lẻ nhiều quá, nhưng số chữ thì hoàn toàn không ít hơn đâu (cười), hơn nữa câu chuyện lần này ngoài phong cách giống với cuốn sách trước, còn âm thầm viết một số câu chuyện tương đối “không sung sướng cho lắm”, mở rộng ra một loại khẩu vị khác, ngẫu nhiên cũng sẽ cân bằng một chút!

Chuyện quan trọng đáng ghi lại nhất chính là, lần trước người bạn của mình trong lúc thay mặt viết lời cuối sách có nhắc tới luật sư Đoạn lại tái xuất, nhìn thấy lão Đoạn mà Hỉ Hỉ Quả vẽ, mình thật sự cảm động phát khóc… So với suy nghĩ của mình còn đẹp trai hơn bảy bảy bốn mươi chín lần á! (Đầu năm nay quả nhiên là đàn ông xấu xa lại cực kỳ đẹp trai nhỉ?)

Nói thật, mỗi lần mình ra sách điều mong chờ nhất là được xem tranh minh họa và lời thoại của họa sĩ Hỉ Hỉ Quả, tranh minh hoạ tuyệt đẹp (hình minh họa anh công trên giường thật lớn nhá, chế phục thiếu niên xinh đẹp!), lời thoại thú vị (rất nhiều chỗ đều là trọng điểm mình không muốn bỏ qua), cho nên bây giờ mình vẫn siêng năng viết hệ liệt này, có hơn phân nửa động lực đều là vì có thể xem minh hoạ… Á, hình như đầu đuôi lẫn lộn hết rồi! (cười)

Cuối cùng cuối cùng, vẫn là phải cảm tạ quý độc giả đang đọc cuốn sách này, có bất kỳ cảm tưởng gì, đề nghị gì (trưng cầu tin tức trong mọi ngành nghề), đều hoan nghênh gửi thư cho mình.

Mong gặp lại các bạn trong cuốn sách sau.

HẾT

Bạn đang đọc [365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M của Á Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.