Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

365 Nghề Chi Nghiệp Phục Vụ - Chương 19: Minh Hôn[1]

Phiên bản Dịch · 3602 chữ

Tôi thất nghiệp đã tám tháng nay. Mấy tháng trước luôn ra bắc vào nam phỏng vấn, tôi đã tiêu hết sạch tiền ngồi xe và sửa soạn hành lí, có lẽ đi phỏng vấn mệt quá, khi phỏng vấn ở một công ty nào đó tôi còn gây nên một chuyện hết sức tiếu lâm.

“Xin hỏi ngài biết mặt hàng kinh doanh của công ty chúng tôi là gì không?”

“A, tôi đương nhiên biết, quý công ty là vận chuyển đường biển…”

“A… Công ty chúng tôi là làm chất bán dẫn.”

“…”

Đương nhiên, tôi không nhận được thông báo trúng tuyển, lần này không phải chú ba làm chuyện gì kì quái, là chính tôi làm cho hỏng bét.

Sau đó thời gian tôi nán lại nhà ngày càng dài, cam chịu giúp cha xoay sở việc của tháp linh cốt, tôi tìm việc làm khắp nơi luôn gặp trở ngại, quản lý sự nghiệp gia đình trái lại rất thuận buồm xuôi gió.

Sinh ở gia đình này không thể không thừa nhận —— thật sự có thiên mệnh.

Chẳng những nghề nghiệp đã được định trước, ngay cả nhân duyên cũng như vậy.

“Tôi về rồi…” Đi bộ từ tháp linh cốt về nhà tốn không đến ba phút đồng hồ, công việc này với tôi mà nói tiền nong rất xứng, nhiều việc ít khi phải rời xa nhà.

“Đây, bóng đèn. Vóc người cao thật tốt, đâu giống như em trai nhà chúng tôi, miếng lót ghế tựa cũng không biết thay.” Chị hai hài lòng đưa bóng đèn cho hắn đứng ở trên bàn, động tác của hắn gọn gàng, ngay lập tức thay xong bóng đèn.

“Còn chỗ nào cần sửa không?” Hắn mỉm cười nói.

“Có a, có a, có a, bên kia lầu ba… Ôi chao, Thân Dậu, chú về rồi.” Chị hai vỗ nhẹ hai tay nói, tôi thấy chị ta là cố tình.

“Đúng, tôi về rồi, không phải nói ngày mai mới lại tới sao?” Tôi vừa cởi áo khoác vừa nói.

“Người nhà qua thăm sớm một chút không được sao? Ngại quá, Thân Dậu nhà chúng tôi chưa quen.” Chị hai cướp lời.

“Tôi đâu… Này!” Tôi xoay người định cãi lại thì hắn bỗng nhiên đứng phía sau tôi.

“Gần đây khỏe không? Thân Dậu.” Hắn híp mắt mỉm cười nói.

“Khỏe, còn cậu? Uy Thu.” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hồng hào, nhớ lại lúc trước lần đầu tới nhà tôi còn hôn mê cả buổi.

“Chậc chậc chậc, không thể chịu nổi!” Chị hai nôn nóng đi tới, cầm tay hắn dẫn lên cầu thang, “Còn bóng đèn lầu ba chưa thay nữa.”

“Này! Chị hai, cậu ta là khách mà!”

“Ở trong mắt tôi, hắn sớm đã vào cửa nhà chúng ta rồi!” Chị hai nói với lại từ chân cầu thang.

Cái gì mà vào cửa nhà chúng ta rồi… Chị hai lúc nào cũng nói chuyện thẳng thắn như vậy, tôi vừa lắc đầu vừa đi đến cạnh bàn trà, định pha một ấm trà Lão Nhân đợi hắn xuống uống.

Nghề nghiệp của Uy Thu là thợ trang điểm của một nhà tang lễ nào đó ở Đài Bắc, thợ trang điểm nam thực sự rất hiếm, hắn là người đầu tiên tôi biết, nửa năm trước vì một việc mà quen biết hắn, tuy là xem mắt nhau không khác gì chỉ là trao đổi phương thức liên lạc nhưng tôi khi đó thực sự không cảm thấy hắn sẽ gọi điện đến.

Kết quả hắn cách một ngày đã gọi, nhân lúc tôi còn ở Đài Bắc, chúng tôi cùng ăn một bữa cơm.

Hắn rất thẳng thắn, hắn nói dấn thân vào loại công việc này không có nhiều cơ hội, cũng thẳng vào vấn đề nói là rất có thiện cảm với tôi, hy vọng có thể tiến thêm bước nữa kết giao.

Sau đó chúng tôi kết giao đến bây giờ… Mọi thứ coi như đều suông sẻ.

“Oa, anh Uy Thu!” Em gái mới vừa tan học về nhà, vừa nhìn thấy hắn đã loại tôi khỏi tầm mắt bổ nhào đến.

“Mày dầu gì cũng là nữ sinh, ôm sát rạt như vậy còn ra thể thống gì?” Tôi túm lấy em gái nghiêm túc nói với nàng.

Nào ngờ em gái không những không tiếp nhận, còn lè lưỡi tôi, “Bởi vì anh Uy Thu rất ra vẻ anh trai a, em gái ôm anh trai có gì không phải!”

Con bé lần này nói năng thật hùng hồn, “Tôi cũng là anh trai cô, cũng chưa từng thấy cô ôm tôi.”

“Anh quá lùn, anh Uy Thu vừa cao vừa to ôm mới dễ chịu!”

“Mày!”

Hắn cười nhẹ đẩy em gái ra, sau đó ôm tôi nói: “Anh của em không thấp, ôm cũng rất dễ chịu.”

“Uy Thu…” Tôi xấu hổ muốn tránh ngực của hắn.

Em gái thấy thế liền đến bên ghế sa lon nặng nề ngồi xuống.

“Chị ba, bọn họ lại nữa rồi, dì Mai thật sự tốt với anh quá, tìm được anh Uy Thu một nam sinh trưởng thành như vậy, một nửa của em không biết là ai nữa.” Em gái nhìn ngón út tay trái của mình nói.

“Mày bây giờ đã lo nghĩ không phải còn quá sớm sao? Chị hai, chị ba, chị tư còn chưa lập gia đình.” Tôi và Uy Thu cùng đi tới ngồi trên ghế sa lon.

“Ha ha, việc này em không cần lo nghĩ, Thân Dậu, dì Mai nói chỉ cần nữ sinh nhà chúng ta không bắt ở rể thì sẽ có mối duyên tốt, dù sao chú cũng kế thừa gia nghiệp mà, nên…” Chị tư vừa sửa móng tay vừa nói.

Nói đến đây tôi liền thở dài, tuy tôi vẫn trong tình trạng gần như từ bỏ, nhưng thực sự phải kế tục gia nghiệp sao…

“Đúng rồi… Thân Dậu, thực ra tôi lần này tới là có chuyện muốn nói với cậu…” Hắn ngồi bên cạnh tôi đột nhiên nghiêm túc xoay đầu lại, ánh mắt kiên định nhìn tôi.

“Tôi phải kết hôn rồi… cậu…”

Đợi, đợi đã, mới kết giao nửa năm đã kết hôn có phải là quá…

“Nhưng đối tượng không phải là cậu.”

“Sở Khanh![2] Mày để Thân Dậu nhà này ở đâu, lại muốn kết hôn cùng người khác?” Vừa nghe thấy lời của hắn, người đầu tiên có phản ứng là chị tư, nhảy xổ đến túm lấy áo hắn quát to, cách nói chuyện này là của thím tám.

“Thím tám bình tĩnh chút đi, nghe Uy Thu giải thích!” Chị hai và chị ba vội vàng kéo chị tư lại.

Không biết vì sao, tôi rất bình tĩnh, có thể nói tôi không tin hắn sẽ kết hôn cùng người khác…

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, không nói tiếng nào.

“Thân Dậu, xin cậu tin tưởng tôi… Chuyện kết hôn tôi nói…” Sau khi hắn dừng một chút tiếp tục nói.

“Là minh hôn.”

“Minh hôn?!” Mọi người trong phòng khách đồng loạt nói.

Loại tiệc cưới đó chẳng phải là tập tục truyền thống giúp lo liệu hôn lễ cho người và ma quỷ sao? Hắn chắc không phải đã nhặt được thứ gì trên đường đó chứ?

“Uy Thu, cậu nói cậu muốn minh hôn với ai? Cậu nhặt được vật gì trên đường phải không? Hay là cậu sớm đã có chồng chưa cưới quá cố?” Chị hai rất sốt ruột hỏi.

Hắn lắc đầu, “Cũng không phải, khoảng thời gian trước, em hay ngủ không ngon, luôn có loại cảm giác bị đè, về sau có người quen nói em biết có một… đi theo em, là một người con gái, em không nhìn thấy nàng ấy được nhưng mà ít nhiều có thể cảm giác được, sau đó hỏi một người am hiểu thì hắn nói nàng ta với em kiếp trước tình duyên dở dang, cho nên nàng muốn nhờ vào minh hôn hoàn thành tâm nguyện.”

“A… Hèn chi, hôm qua em đến gần chị liền nhìn thấy phía sau em có một người con gái, còn tưởng là người thân của em gì đó nữa.” Chị hai gật đầu nói.

“Dáng vẻ còn cực kì xinh đẹp a, a, Thân Dậu, nàng ta đang đánh đầu em kìa.” Chị ba cười nói.

“Cái, cái gì cơ!” Tôi quay quắt trên, dưới, trái, phải nhìn xem, vẫn như trước, không nhìn thấy gì cả, cũng không cảm thấy gì hết, kẻ thứ ba này thật đáng ghét!

“Ngại quá, Thân Dậu, hi vọng cậu có thể thông cảm.” Hắn rũ vai xuống nói.

“A, không sao đâu, dù sao chẳng qua cũng chỉ là nghi lễ thôi mà! Sau khi làm xong nàng ta có thể hoàn thành tâm nguyện rồi chứ?” Sau đó không phải trở dây dưa với hắn nữa!

“Chậc chậc, em quá coi thường minh hôn rồi, lấy bài vị của nàng ta về nhà, chính là phải ngày ngày thờ cúng nàng ta nha, nàng ta sẽ ở lại trong nhà Uy Thu, đương nhiên vai vế cũng phải tính, em là vợ lẻ! À, nàng ta đang ở bên cạnh Uy Thu cười rất vui vẻ kìa.”

Tuy là không nhìn thấy nhưng mà nghĩ tới bên cạnh hắn có một người con gái xinh đẹp… Vẫn cứ rất để tâm.

“Vậy… nếu như không làm minh hôn…” Tôi nhỏ giọng nói.

“Nàng ta sẽ vẫn theo sau Uy Thu, gây chuyện, tìm cách trả thù!” Chị hai trầm giọng nói.

Tôi theo thông lệ dắt Bát Quái và Dịch Kinh đến vùng phụ cận đi dạo nhưng hôm nay bên cạnh có thêm hắn… Biết đâu còn có nàng ta ở cạnh hắn nữa.

“À… Nàng ta đang ở đây sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“À, bả vai của tôi hơi nặng, chắc là đang ở đây, thực xin lỗi.”

Sau khi nói ra việc này, Uy Thu xin lỗi tôi thêm mấy lần, tôi nói không phải lỗi của hắn, hắn lại nói làm như vậy có cảm giác bắt cá hai tay.

Ôi, bắt cá hai tay, con cá còn lại là cá âm hồn[3] sao?

“Cần phải có biện pháp giải quyết, siêu độ chẳng hạn… Chờ cha mẹ tôi ngày mai trở về đi hỏi bọn họ.” Mấy ngày nay hai người bọn họ ra sau núi đi du lịch, mẹ lợi hại như vậy, nhất định sẽ có cách.

“Thân Dậu, thật sự xin lỗi, tôi…”

“Đừng xin lỗi nữa, không phải tại cậu…” Tại nàng ta.

“Thân Dậu…” Hắn đột nhiên nắm lấy bả vai tôi, khuôn mặt càng lúc càng kề sát.

“Đợi, đợi… đợi đã, nàng ta đang ở…”

“A, xin lỗi.” Lời xin lỗi này của hắn không biết là nói với nàng ta hay là nói với tôi.

“Không có cách.” Mẹ thong thả nói.

“Hả? Không thể nào?”

“Kiếp trước nàng ta và hắn không thể trở thành vợ chồng, cô gái này mệnh đoản, oán niệm và ái hận sâu đậm, chỉ có thể dùng minh hôn hóa giải…”

“Thực sự không có cách nào khác? Mẹ không phải rất lợi hại sao…” Nếu ngay cả “cô đồng” tiền nhiệm cũng không có cách, tôi sao có thể van xin người đó được…

“Thân Dậu, con nghĩ thông suốt một chút đi, dù sao con cũng không nhìn thấy được nàng ta, nàng ta cũng không hại được con, cùng lắm con gọi nàng ta một tiếng chị, mọi người không phải có thể sống yên ôn vô sự rồi sao.” Cha bên cạnh nói chen vào.

“Tôi mới là không phải gọi…” Khoan, vừa nghĩ tới tôi nói lung tung chọc giận đến nàng nhưng người mắc vạ lại là Uy Thu, tôi vội chữa lời lại, “Nhưng có nàng ta ở bên cạnh vẫn rất kỳ quái!”

“Con không nhìn thấy mà, chú ba không phải vẫn luôn đi theo bên cạnh con đó sao.”

Tôi nhìn Uy Thu chậm rãi nói: “Cái này khác…”

Đêm hôm đó, cơm nước xong, mọi người ở trong phòng khách bàn bạc cách đối phó nhưng mẹ cũng đã nói khó giải quyết rồi, chúng tôi cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào, cuối cùng lại trở thành bàn bạc vật tế chuẩn bị minh hôn.

“Chị hai, cái minh hôn đó, rốt cuộc cử hành như thế nào?” Em gái sau khi uống xong thức uống tôi và Uy Thu chạy đi mua về thì hỏi.

“Thực ra thì giống với nghi thức hôn lễ thông thường, chỉ là cô dâu không phải là người thôi.”

“Ơ ơ, vậy Uy Thu cũng phải mặc lễ phục chú rể sao!”

“Ờ, cũng phải chọn ngày lành thánh tốt nữa.”

“Ngày mười sáu tháng này không tệ, con gái A Hầu cũng gả đi hôm đó.” Cha nhìn lịch tháng nói.

… Loại không khí rộn rã này là sao? Bạn trai của tôi phải kết hôn đó! Hơn nữa là cưới người khác…

“Thân Dậu?” Hắn cúi đầu lo lắng nhìn tôi, “Xin lỗi…”

Tôi bỗng chốc đứng lên, tôi quyết định rồi.

“Thân Dậu.”

“Anh trai?”

“Em trai?”

“Con trai?”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào tôi, tôi lại quay đầu về hướng chị tư.

“Chị tư, chị có thể cho nàng ta bám vào người em không? Tôi có chuyện muốn nói với nàng ta.”

Chị tư nghe xong lại bối rối lắc đầu, “Không, không được, chị không rõ lai lịch nàng ta… Cho nên..”

“Được rồi, không sao, dù sao nàng ta cũng nghe được em nói chuyện mà, chị hai, nàng ta bây giờ đâu rồi?”

“À… Phía sau Uy Thu.” Chị hai chỉ vào Uy Thu nói.

Tôi lại xoay người nhìn ra phía sau hắn, vẫn là một khoảng không trống rỗng, tôi hít sâu một hơi.

“Vị… tiểu thư này, tôi không rõ kiếp trước cô và Uy Thu rốt cuộc có quan hệ thế nào mà hiện tại cô vẫn khăng khăng muốn gả cho hắn. Mặc dù là minh hôn, mặc dù tôi không nhìn thấy cô… Mặc dù tôi và hắn mới qua lại hơn nửa năm nhưng mà tôi thực sự rất thích hắn. Hắn rất tuấn tú, rất chu đáo, rất chăm chỉ. Hồi tết Trung Nguyên khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà, hắn liền đi xe lửa cao tốc đến đưa tôi lên Đài Bắc. Hắn còn khuyên tôi nếu thực sự không muốn kế thừa gia nghiệp thì cố gắng đi phỏng vấn, tìm việc làm. Thời kì tôi tìm không được việc hắn còn nói hắn sẽ nuôi tôi. Bờ vai của hắn rất rộng, khi được hắn ôm sẽ vừa vặn tựa vào ngực hắn, rất ấm áp… Hắn… Hắn…” Nói đến câu sau cuối tôi có chút nghẹn ngào.

“… Tôi không biết cô, tôi cũng không nhìn thấy cô nhưng tôi không muốn chia sẻ hắn với cô.”

“Thân Dậu…” Hắn đứng dậy ôm lấy tôi, vỗ về lưng tôi.

“Thân Dậu, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

“Ô… Tôi không phải đã nói… nói đây không phải là lỗi của cậu sao…”

“Không, là lỗi của tôi! Vốn không có nàng nào hết, tôi không phải kết hôn với ai hết!”

“Không có ai?” Tôi hít hít nước mũi, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Xin lỗi, tôi lừa cậu.” Uy Thu nhắm chặt hai mắt nói.

“Cậu… lừa tôi?” Sao có thể?!

“À… Thân Dậu à, thực ra là ‘chúng tôi’ lừa cậu.” Chị hai đi tới phủ bàn tay lên vai tôi nói.

“Cho nên không ai phải kết hôn cả, không có ma nữ?” Tôi nhìn mọi người ở chung quanh, một người là bạn trai của tôi, những người khác là người nhà của tôi, vậy mà liên hợp lại lừa gạt một người không có linh cảm như tôi!

“Em đừng trách Uy Thu, thực ra kẻ chủ mưu là tụi chị… Bởi vì hôm nọ hắn bị tụi chị tra hỏi xem hai đứa nói cho cùng đã đến giai đoạn nào, rút cuộc hắn nói tụi em ngoài ôm nhau, nắm tay ra, chưa hề hôn môi, hơn nữa mỗi lần Uy Thu nói thích em, em cũng không biểu hiện gì…”

“Vì thế tụi chị liền nghĩ có tình địch muốn gây sự có thể tăng tốc tiến triển của tụi em thôi, nhưng nếu tìm người đến cải tranh rất nhanh sẽ bị vạch trần…”

“Minh hôn này không phải ý tưởng của tôi.”

“Cha lại đùn đẩy trách nhiệm rồi.”

“Là chú ba! Là ý chú ba!”

“Đừng đùn đẩy tội lỗi sang người tôi không nhìn thấy!” Tôi không che giấu tức giận lớn tiếng quát.

“Oa, anh tức giận rồi!”

“Tôi đã nói là nó sẽ tức giận mà…”

“Nhưng mà cuối cùng cũng bức hắn nói thật lòng thật dạ rồi? Coi như là nhiệm vụ thành công đi?”

“Tại sao, tại sao các người lúc nào cũng can thiệp vào việc của tôi vậy?!”

“Thân Dậu, tụi chị là vì…”

Tôi không muốn nghe bọn họ giải thích, tông cửa rời nhà.

Còn chưa chạy đến khu nghĩa trang, Uy Thu chân dài hơn tôi rất nhiều đã đuổi kịp, sau đó nhẹ nắm lấy tay tôi.

“Thân Dậu, cậu đừng trách các chị… Nhưng mà vừa nãy nghe những lời cậu nói kia tôi rất vui, tôi đối tốt với cậu, cậu luôn nhớ rõ… Thứ lỗi cho tôi được không? Tôi sẽ chậm tiến độ lại.”

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt thành thật nói lời xin lỗi, cuối cùng hiểu được vì sao trước kia hắn nói “xin lỗi” nhiều như vậy, nhất định là bởi vì áy náy.

“Tôi không giận cậu, tôi chỉ hận mình vì một lí do nhảm nhí lại khiến cậu lo nghĩ, sốt ruột như vậy.”

“Lí do nhảm nhí?”

“Còn nhớ rõ lần kia đi lên núi ngắm cảnh đêm không? Khi cậu sắp hôn tôi, tôi lại đột nhiên bảo ngừng lại…”

Hắn gật đầu, xem ra kí ức hãy còn mới mẻ.

“Cậu cũng biết nhà của tôi mà… Bí mật gì cũng không giấu được, tôi bảo dừng lại là bởi vì sẽ có người nào đó tôi không nhìn thấy được ở bên cạnh rình mò… Giống như bây giờ, năm, sáu người mấy người chen chúc sau một cây cột điện cho là tôi không nhìn thấy sao?”

“Ai da, bảo mọi người đừng theo, tôi tới xem là được rồi…”

“Chị hai, việc tốt thế này sao có thể để chị xem một mình!”

“Ai dắt theo cả Bát Quái và Dịch Kinh ra đây vậy?”

Tôi đi tới trước mặt bọn họ, bọn họ liền ngậm miệng.

“Tôi vẫn chưa tha thứ cho mấy người.”

‘Thân Dậu, tôi biết chú chỉ đối tốt với hắn thôi…”

“Anh, em không có làm gì hết mà.”

“Muốn tôi tha thứ cho mấy người cũng được,” Tôi chống nạnh hai tay nói, “Các người đáp ứng tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Mọi người đồng thanh nói.

“Tôi bây giờ muốn ra ngoài một đêm với Uy Thu, tất cả các người hứa không được đi theo! Chú ba, thím tám và cả ông cố cũng không được theo ——”

Câu nói sau cùng là hướng về phía không khí nói.

“Cửa chính một tờ, cửa sổ một tờ, góc này cũng dán một tờ…”

“Thân, Thân Dậu, cậu vào khách sạn liền cầm bùa dán đông dán tây làm gì vậy?”

“Được rồi, xong rồi!” Tôi thỏa mãn nhìn gian phòng được tôi dán đầy bùa chú, “Cái này là mẹ lén đưa cho tôi, nói chỉ cần dán lên cả Thần Chung Quỳ[4] cũng không vào được, ha ha.”

“À… cho nên chỉ còn hai người chúng ta thôi?” Hai tay hắn vòng qua tôi nói.

“Ừm! Chỉ còn hai ‘người’ chúng ta.” Tôi khiễn chân khẽ hôn lên môi hắn một cái.


[1] _Minh hôn _ hay còn gọi là xứng phối, âm hôn, quỷ hôn là tập tục dân gian của Trung Quốc. Sau khi đính hôn, nam nữ đều chết hoặc là trước khi đính hôn người con gái chết yểu, cha mẹ trong lòng thương mến và tưởng niệm, cho bọn họ thành hôn thì chính là minh hôn. Minh hôn lại chia thành hai loại: giữa người chết và người chết, giữa người chết và người sống.

[2] Thực ra thì chị tư chửi Uy Thu là Trần Thế Mỹ (陈世美) —— là một nhân vật phản diện vong ơn bội nghĩa, bỏ vợ, cuối cùng bị Bao Thanh Thiên xử trảm. Nhưng mà mình thấy tự dưng bỏ cái tên này vô đoạn đối thoại cãi nhau gây cấn quyết liệt thì có hơi… kì cục… Nên thay và một nhân vật khác quen thuộc hơn với chúng ta là Sở Khanh…

[3] Tác giả dùng thành ngữ “Cước đạp lưỡng điều thuyền”, thường được dịch sang tiếng Việt là “bắt cá hai tay”. Câu đó dịch sát nghĩa là “… con thuyền còn lại là thuyền âm hồn sao?”

[4] _Thần Chung Quỳ _ là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.

Bạn đang đọc 365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ của Á Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.